Two years ago, I have to say there was no problem. Two years ago, I knew exactly what an icon looked like. It looks like this. Everybody's icon, but also the default position of a curator of Italian Renaissance paintings, which I was then. And in a way, this is also another default selection. Leonardo da Vinci's exquisitely soulful image of the "Lady with an Ermine." And I use that word, soulful, deliberately. Or then there's this, or rather these: the two versions of Leonardo's "Virgin of the Rocks" that were about to come together in London for the very first time. In the exhibition that I was then in the absolute throes of organizing. I was literally up to my eyes in Leonardo, and I had been for three years. So, he was occupying every part of my brain. Leonardo had taught me, during that three years, about what a picture can do. About taking you from your own material world into a spiritual world. He said, actually, that he believed the job of the painter was to paint everything that was visible and invisible in the universe. That's a huge task. And yet, somehow he achieves it. He shows us, I think, the human soul. He shows us the capacity of ourselves to move into a spiritual realm. To see a vision of the universe that's more perfect than our own. To see God's own plan, in some sense. So this, in a sense, was really what I believed an icon was.
Hai năm trước, phải nói là tôi không gặp vấn đề gì. Hai năm trước, tôi biết chính xác một biểu tượng trông như thế nào. Nó trông như thế này. Biểu tượng của tất cả mọi người, cũng là vị trí mặc định của người giám tuyển tranh thời Phục hưng của Ý, chính là tôi lúc đó. Nói một cái khác, đây cũng là một chọn lựa mặc định khác. Bức họa có hồn và tinh tế của Leonardo da Vinci "Quý bà và con chồn." Và tôi dùng từ đó, có hồn, một cách cẩn trọng. Hoặc là bức này, hay bức này: hai phiên bản của bức "Virgin of the Rocks" lần đầu tiên sắp được trưng bày cùng nhau ở London. Tôi đã rất vất vả khi tổ chức buổi triển lãm này. Tôi thực sự dành tất cả tâm trí vào Leonardo, và tôi đã làm thế trong ba năm. Vì thế, đầu óc tôi lúc nào cũng đầy hình ảnh về ông ấy. Leonardo đã dạy tôi, trong suốt ba năm đó, về những gì một bức tranh có thể làm. Về việc đưa bạn từ thế giới vật chất sang thế giới tâm hồn. Ông nói, thật ra, ông tin rằng công việc của một họa sĩ là vẽ tất cả mọi thứ từ hữu hình đến vô hình trong vũ trụ này. Đó là một nhiệm vụ lớn lao. Nhưng ông bằng cách nào đó đã làm được. Theo tôi, ông đã chỉ cho chúng ta tâm hồn của con người. Ông cho chúng ta thấy là chúng ta có năng lực để đi vào thế giới tâm hồn. Để thấy hình ảnh của một vũ trụ hoàn hảo hơn những gì ta có. Để thấy dự định của Chúa, theo một ý nghĩa nào đó. Điều này, theo một ý nghĩa nào đó, chính là những điều tôi nghĩ về một biểu tượng.
At about that time, I started talking to Tom Campbell,
Vào lúc đó, tôi bắt đầu nói chuyện với Tom Campbell,
director here of the Metropolitan Museum, about what my next move might be. The move, in fact, back to an earlier life, one I'd begun at the British Museum, back to the world of three dimensions -- of sculpture and of decorative arts -- to take over the department of European sculpture and decorative arts, here at the Met. But it was an incredibly busy time. All the conversations were done at very peculiar times of the day -- over the phone. In the end, I accepted the job without actually having been here. Again, I'd been there a couple of years before, but on that particular visit. So, it was just before the time that the Leonardo show was due to open when I finally made it back to the Met, to New York, to see my new domain. To see what European sculpture and decorative arts looked like, beyond those Renaissance collections with which I was so already familiar. And I thought, on that very first day, I better tour the galleries. Fifty-seven of these galleries -- like 57 varieties of baked beans, I believe. I walked through and I started in my comfort zone in the Italian Renaissance. And then I moved gradually around, feeling a little lost sometimes. My head, also still full of the Leonardo exhibition that was about to open, and I came across this. And I thought to myself: What the hell have I done? There was absolutely no connection in my mind at all and, in fact, if there was any emotion going on, it was a kind of repulsion. This object felt utterly and completely alien. Silly at a level that I hadn't yet understood silliness to be. And then it was made worse -- there were two of them. (Laughter) So, I started thinking about why it was, in fact, that I disliked this object so much. What was the anatomy of my distaste? Well, so much gold, so vulgar. You know, so nouveau riche, frankly. Leonardo himself had preached against the use of gold, so it was absolutely anathema at that moment. And then there's little pretty sprigs of flowers everywhere. (Laughter) And finally, that pink. That damned pink. It's such an extraordinarily artificial color. I mean, it's a color that I can't think of anything that you actually see in nature, that looks that shade. The object even has its own tutu. (Laughter) This little flouncy, spangly, bottomy bit that sits at the bottom of the vase. It reminded me, in an odd kind of way, of my niece's fifth birthday party. Where all the little girls would come either as a princess or a fairy. There was one who would come as a fairy princess. You should have seen the looks. (Laughter) And I realize that this object was in my mind, born from the same mind, from the same womb, practically, as Barbie Ballerina. (Laughter) And then there's the elephants. (Laughter) Those extraordinary elephants with their little, sort of strange, sinister expressions and Greta Garbo eyelashes, with these golden tusks and so on. I realized this was an elephant that had absolutely nothing to do with a majestic march across the Serengeti. It was a Dumbo nightmare. (Laughter)
giám đốc bảo tàng Metropolitan, về những dự định tiếp theo của tôi. Dự định trở về với cuộc sống trong quá khứ, một dự định tôi đã bắt đầu tại bảo tàng Anh, trở về với thế giới ba chiều-- thế giới của các tác phẩm điêu khắc và nghệ thuật trang trí-- để tiếp nhận phòng điêu khắc và nghệ thuật trang trí Châu Âu, ở đây tại Met. Nhưng đó từng là một thời gian vô cùng bận rộn. Tất cả các cuộc đàm thoại đã diễn ra vào những thời điểm rất kỳ dị trong ngày-- qua điện thoại. Cuối cùng, tôi chấp nhận công việc khi thực tế không hề có mặt ở đó Phải nói lại rằng, tôi đã tới đó cách đây vài năm, nhưng chỉ một lần đó thôi. Vậy là chỉ ngay trước khi buổi triển lãm Leonardo sắp mở cửa rốt cuộc tôi đã quay trở lại bảo tàng Met, trở lại New York, để nhận nhiệm vụ mới của tôi. Để xem các tác phẩm điêu khắc châu Âu và nghệ thuật trang trí trông thế nào, ngoài những bộ sưu tập thời Phục hưng mà tôi đã quá quen thuộc. Và tôi đã nghĩ vào ngày đầu tiên đó, rằng tốt hơn hết nên dạo quanh các phòng trưng bày. Năm mươi bảy phòng trưng bày-- như 57 biến thể của đậu nướng, đúng là thế. Tôi đi một lượt và bắt đầu với lĩnh vực tôi thấy thoải mái, thời kỳ Phục Hưng ở Ý. Sau đó tôi di chuyển dần ra xung quanh, đôi lúc cảm thấy hơi mất phương hướng. Đầu óc tôi đầy hình ảnh của triển lãm Leonardo sắp mở cửa, và tôi tình cờ thấy cái này. Tôi nghĩ thầm: mình vừa làm cái quái quỷ gì vậy? Hoàn toàn không có liên tưởng nào trong đầu và thực tế, nếu có bất cứ cảm xúc nào, thì đó là sự ghê tởm. Tôi cảm thấy vật này hoàn toàn kì lạ. Ngớ ngẩn đến mức độ tôi chưa từng biết đến. Và sau đó mọi việc còn tồi tệ hơn-- có tới hai thứ như vậy. (Tiếng cười) Vì vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ về lý do tại sao tôi lại không thích chúng đến như vậy. Cái gì làm tôi không thích ở đây? À, có quá nhiều vàng, quá thô tục. Bạn biết đấy, rất giàu xổi, thẳng thắn mà nói. Chính Leonardo đã rao giảng chống lại việc sử dụng vàng, vì thế thời đó nó bị nguyền rủa. Đã thế còn có những cành hoa nhỏ ở khắp mọi nơi. (Tiếng cười) Cuối cùng là cái màu hồng. Cái màu hồng chết tiệt đó. Nó quả thực là một màu nhân tạo bất thường. Ý tôi là, nó là cái màu mà tôi thực sự chưa bao giờ thấy trong tự nhiên, cái màu đó, cái sắc thái đó. Đã thế nó còn có phục trang riêng. (Tiếng cười) Chút đường viền, chút kim bóng, chút bồng bềnh ở dưới đáy của chiếc bình. Nó gợi nhắc tôi, một cách kì quặc, về tiệc sinh nhật thứ năm của cháu gái tôi. Khi tất cả các cô bé đến như một công chúa hay một nàng tiên. Thì có một cô bé xuất hiện như một công chúa tiên. Ước gì bạn có thể nhìn thấy cảnh đó. (Tiếng cười) Và tôi nhận ra rằng nó đã ở trong tâm trí của tôi, sinh ra từ cùng một bộ óc, một bụng mẹ, thật ra là như Barbie Ballerina. (Tiếng cười) Và sau đó là những con voi. (Tiếng cười) Những con voi bất thường trông có vẻ hung dữ một cách kỳ lạ và lông mi Greta Garbo, cùng những nanh vàng. Tôi nhận ra là con voi này hoàn toàn không liên quan đến cuộc diễu hành hùng vĩ xuyên Serengeti. Đó là cơn ác mộng Dumbo. (Tiếng cười)
But something more profound was happening as well. These objects, it seemed to me, were quintessentially the kind that I and my liberal left friends in London had always seen as summing up something deplorable about the French aristocracy in the 18th century. The label had told me that these pieces were made by the Sèvres Manufactory, made of porcelain in the late 1750s, and designed by a designer called Jean-Claude Duplessis, actually somebody of extraordinary distinction as I later learned. But for me, they summed up a kind of, that sort of sheer uselessness of the aristocracy in the 18th century. I and my colleagues had always thought that these objects, in way, summed up the idea of, you know -- no wonder there was a revolution. Or, indeed, thank God there was a revolution. There was a sort of idea really, that, if you owned a vase like this, then there was really only one fate possible. (Laughter)
Nhưng một điều quan trọng hơn cũng đã diễn ra. Những đồ vật này, đối với tôi, là tinh túy của một thứ mà tôi và những người bạn theo tư tưởng tự do ở London đã luôn coi là sự đúc kết của một cái gì đó thương tâm về tầng lớp quý tộc Pháp trong thế kỷ 18. Cái nhãn đã nói với tôi rằng chúng được làm bởi nhà máy Sèvres, bằng sứ vào cuối thập niên 1750, và được một nhà thiết kế tên là Jean-Claude Duplessis, thiết kế một người thực sự rất đặc biệt mà sau đó tôi mới biết. Nhưng với tôi, chúng tập hợp thành một loại, vô dụng tuyệt đối của tầng lớp quý tộc trong thế kỷ 18. Tôi và đồng nghiệp luôn nghĩ rằng những đồ vật này thật ra đã dẫn tới ý tưởng bạn biết đấy - không lạ gì khi chúng ta đã có một cuộc cách mạng Hay đúng hơn, cảm ơn Chúa đã có cuộc cách mạng. Thực sự đã có một ý tưởng, rằng, nếu bạn sở hữu một cái bình như thế này, thì bạn thực sự chỉ có thể có một số phận. (Tiếng cười)
So, there I was -- in a sort of paroxysm of horror. But I took the job and I went on looking at these vases. I sort of had to because they're on a through route in the Met. So, almost anywhere I went, there they were. They had this kind of odd sort of fascination, like a car accident. Where I couldn't stop looking. And as I did so, I started thinking: Well, what are we actually looking at here? And what I started with was understanding this as really a supreme piece of design. It took me a little time. But, that tutu for example -- actually, this is a piece that does dance in its own way. It has an extraordinary lightness and yet, it is also amazing balanced. It has these kinds of sculptural ingredients. And then the play between -- actually really quite carefully disposed color and gilding, and the sculptural surface, is really rather remarkable. And then I realized that this piece went into the kiln four times, at least four times in order to arrive at this. How many moments for accident can you think of that could have happened to this piece? And then remember, not just one, but two. So he's having to arrive at two exactly matched vases of this kind. And then this question of uselessness. Well actually, the end of the trunks were originally candle holders. So what you would have had were candles on either side. Imagine that effect of candlelight on that surface. On the slightly uneven pink, on the beautiful gold. It would have glittered in an interior, a little like a little firework.
Vậy đó, tôi đã -- cực kỳ hoảng hồn. Nhưng tôi vẫn chấp nhận và tiếp tục quan sát những cái bình đó. Đúng hơn là tôi phải làm thế vì chúng được bày trên đường tham quan một chiều ở Met. Vì vậy, dù tôi có đi đâu thì chúng vẫn ở đó. Chúng tạo ra một sự đam mê kì lạ, giống như một tai nạn xe hơi. Khi tôi không thể ngừng nhìn. Và tôi đã làm như vậy, tôi bắt đầu nghĩ: Vâng, chúng ta thực sự đang nhìn gì đây? Và tôi bắt đầu bằng việc tìm hiểu nó như một tuyệt phẩm thiết kế. Hơi mất thời gian một chút. Nhưng ví dụ như bộ phục trang đó - thật ra là một tác phẩm đẹp theo cách riêng của nó. Nó nhẹ nhàng một cách kỳ lạ. chưa hết, nó cũng vô cùng cân đối. Nó có những yếu tố của điêu khắc. Và cũng là một lối chơi giữa -- cách xử lý và phối màu sắc thực sự cẩn thận, và bề mặt của tác phẩm, thực sự rất xuất sắc. Sau đó tôi biết được rằng chúng đã vào lò nung bốn lần, ít nhất là bốn lần để được như này. theo bạn có bao sự tình cờ ngẫu nhiên có thể xảy ra với đồ vật này? Hãy nhớ rằng, không phải chỉ một, mà là hai. Tức là, ông ấy phải tạo ra 2 cái bình hoàn toàn giống nhau. Rồi còn câu hỏi về sự vô dụng. Thật ra, cuối vòi con voi chính là khay đỡ nến Vì vậy bạn sẽ có nến ở hai bên. Hãy tưởng tượng tác dụng của ánh nến lên bề mặt của nó. Trên cái màu hồng không đồng đều, trên màu vàng đẹp tuyệt đó. Nó sẽ lung linh trong một căn nhà, hơi giống một bông pháo hoa nhỏ.
And at that point, actually, a firework went off in my brain. Somebody reminded me that, that word 'fancy' -- which in a sense for me, encapsulated this object -- actually comes from the same root as the word 'fantasy.' And that what this object was just as much in a way, in its own way, as a Leonardo da Vinci painting, is a portal to somewhere else. This is an object of the imagination. If you think about the mad 18th-century operas of the time -- set in the Orient. If you think about divans and perhaps even opium-induced visions of pink elephants, then at that point, this object starts to make sense. This is an object which is all about escapism. It's about an escapism that happens -- that the aristocracy in France sought very deliberately to distinguish themselves from ordinary people.
Và vào lúc đó, thật sự pháo hoa đã diễn ra trong đầu tôi. Ai đó nhắc nhở tôi rằng, từ 'kỳ lạ'-- đối với tôi mô tả bao quát được đồ vật này-- thật ra đến từ cùng 1 gốc với từ 'kỳ diệu'. Và những đồ vật này theo một cách nào đó, cũng như những bức tranh của Leonardo da Vinci, là cánh cổng ra một thế giới khác. Đây là một đồ vật của trí tưởng tượng. Nếu bạn nghĩ về các vở opera của thế kỷ 18 điên loạn - xảy ra ở khu vực Viễn Đông Nếu bạn nghĩ về những chiếc trường kỷ và cái nhìn phê thuốc của con voi màu hồng, thì bạn sẽ thấy đồ vật này bắt đầu có ý nghĩa. Đây là một đồ vật của sự giải thoát. Một sự giải thoát đã diễn ra-- sự giải thoát mà tầng lớp quý tộc ở Pháp đã cố ý tìm kiếm để tạo sự khác biệt với những người bình thường.
It's not an escapism that we feel particularly happy with today, however. And again, going on thinking about this, I realize that in a way we're all victims of a certain kind of tyranny of the triumph of modernism whereby form and function in an object have to follow one another, or are deemed to do so. And the extraneous ornament is seen as really, essentially, criminal. It's a triumph, in a way, of bourgeois values rather than aristocratic ones. And that seems fine. Except for the fact that it becomes a kind of sequestration of imagination. So just as in the 20th century, so many people had the idea that their faith took place on the Sabbath day, and the rest of their lives -- their lives of washing machines and orthodontics -- took place on another day. Then, I think we've started doing the same. We've allowed ourselves to lead our fantasy lives in front of screens. In the dark of the cinema, with the television in the corner of the room. We've eliminated, in a sense, that constant of the imagination that these vases represented in people's lives. So maybe it's time we got this back a little. I think it's beginning to happen. In London, for example, with these extraordinary buildings that have been appearing over the last few years. Redolent, in a sense, of science fiction, turning London into a kind of fantasy playground. It's actually amazing to look out of a high building nowadays there. But even then, there's a resistance. London has called these buildings the Gherkin, the Shard, the Walkie Talkie -- bringing these soaring buildings down to Earth. There's an idea that we don't want these anxious-making, imaginative journeys to happen in our daily lives. I feel lucky in a way, I've encountered this object. (Laughter) I found him on the Internet when I was looking up a reference. And there he was. And unlike the pink elephant vase, this was a kind of love at first sight. In fact, reader, I married him. I bought him. And he now adorns my office. He's a Staffordshire figure made in the middle of the 19th century. He represents the actor, Edmund Kean, playing Shakespeare's Richard III. And it's based, actually, on a more elevated piece of porcelain. So I loved, on an art historical level, I loved that layered quality that he has. But more than that, I love him. In a way that I think would have been impossible without the pink Sèvres vase in my Leonardo days. I love his orange and pink breeches. I love the fact that he seems to be going off to war, having just finished the washing up. (Laughter) He seems also to have forgotten his sword. I love his pink little cheeks, his munchkin energy. In a way, he's become my sort of alter ego. He's, I hope, a little bit dignified, but mostly rather vulgar. (Laughter) And energetic, I hope, too. I let him into my life because the Sèvres pink elephant vase allowed me to do so. And before that Leonardo, I understood that this object could become part of a journey for me every day, sitting in my office. I really hope that others, all of you, visiting objects in the museum, and taking them home and finding them for yourselves, will allow those objects to flourish in your imaginative lives. Thank you very much. (Applause)
Tuy nhiên, đó không phải là sự giải thoát làm chúng ta cảm thấy thực sự hạnh phúc như thời nay. Và một lần nữa, khi tiếp tục nghĩ về chúng, tôi nhận ra rằng theo một cách nào đó chúng ta đều là nạn nhân của một loại chuyên chế nhất định, của chiến thắng của chủ nghĩa hiện đại nơi mà hình dáng và tác dụng của một đồ vật phải được làm theo nhau hoặc người ta nghĩ là phải thế. Và các vật trang trí không liên quan thật sự, về bản chất được coi là tội ác. Nó là chiến thắng, theo cách nào đó, của giá trị tư sản trước giá trị quý tộc. Điều này có vẻ tốt. Ngoại trừ một thực tế rằng nó sẽ cô lập trí tưởng tượng. Cũng như trong thế kỷ 20, rất nhiều người nghĩ rằng Đức tin của họ diễn ra vào ngày Sa-bát, còn phần còn lại của cuộc sống-- khi họ rửa chén và chỉnh răng-- thì diễn ra vào một ngày khác. Từ đó, tôi nghĩ rằng chúng ta đang bắt đầu giống vậy. Chúng ta cho phép bản thân sống cuộc sống tưởng tượng phía trước màn hình. Trong bóng tối của rạp chiếu phim, với chiếc TV đặt ở góc phòng. Chúng ta đã loại bỏ, theo một cách nào đó, sự bất biến của trí tưởng tượng mà những chiếc bình này đại điện trong cuộc sống. Vì vậy, có lẽ đã tới lúc chúng ta mang chúng trở lại. Tôi nghĩ nó đã bắt đầu diễn ra. Ví dụ ở London với những tòa nhà bất thường đã xuất hiện trong vài năm qua. Điều này, theo cách nhìn của khoa học viễn tưởng biến London thành một sân chơi tưởng tượng. Thật sự rất tuyệt khi nhìn ra từ một tòa nhà cao tầng. Tuy nhiên ngay cả lúc đó, cũng có một sự chống đối. London đã gọi là những tòa nhà đó là Dưa Chuột, Cánh Cứng, Điện Đài-- để đưa những tòa nhà chọc trời đó về với thực tại. Có người nghĩ rằng chúng ta không cần những thứ được làm trong lo lắng, những chuyến đi tưởng tượng này trong cuộc sống hàng ngày. Tôi cảm thấy may mắn vì đã được nhìn thấy cái này. (Tiếng cười) Tôi tìm thấy anh ta trên Internet khi đang tìm tài liệu tham khảo. Và anh ta xuất hiện. Và không giống như cái bình có con voi màu hồng, lần này giống như tình yêu sét đánh. Thực tế, tôi đã cưới anh ta. Tôi đã mua anh ta. Và giờ anh ta đang trang hoàng cho văn phòng của tôi. Anh là một người Staffordshire được làm vào giữa thế kỷ 19. Anh đại diện cho diễn viên, Edmund Kean, người đóng vai Richard III của Shakespeare. Và anh đứng trên một miếng sứ còn cao cấp hơn. Vì thế tôi yêu anh, trên phương diện lịch sử nghệ thuật, Tôi yêu chất lượng của lớp gốm. Nhưng hơn tất cả, tôi yêu anh ấy. Theo cách tôi từng nghĩ là không thể khi tôi chưa nhìn thấy cái bình hồng Sèvres vào thời tôi làm triển lãm Leonardo. Tôi yêu nòng súng màu cam và hồng của anh ấy. Tôi yêu sự thật là anh ấy có vẻ sắp ra trận, sau khi vừa tắm xong. (Tiếng cười) Có vẻ là anh còn quên cả thanh kiếm của mình. Tôi thích đôi má nhỏ màu hồng, thích năng lượng của anh ấy. Theo cách nào đó anh ấy đã trở thành tri kỷ. Anh ấy, tôi hy vọng, vẫn có chút trang nghiêm nhưng phần lớn vẫn là thô tục. (Tiếng cười) Và tràn đầy năng lượng, tôi hy vọng thế. Tôi đưa anh vào cuộc sống của mình bởi chiếc bình voi hồng Sèvres cho tôi làm vậy. Và giống như Leonardo trước đó, Tôi hiểu rằng đồ này có thể là một phần hành trình mỗi ngày của tôi ngồi trong văn phòng của tôi. Tôi thực sự hy vọng rằng những người khác, tất cả các bạn, khi đến nhìn chúng trong bảo tàng, rồi mang chúng về nhà và tự quan sát chúng, sẽ cho phép những đồ vật này được vùng vẫy trong trí tưởng tượng của bạn. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)