I'm not at all a cook. So don't fear, this is not going to be a cooking demonstration. But I do want to talk to you about something that I think is dear to all of us. And that is bread -- something which is as simple as our basic, most fundamental human staple. And I think few of us spend the day without eating bread in some form. Unless you're on one of these Californian low-carb diets, bread is standard. Bread is not only standard in the Western diet. As I will show to you, it is actually the mainstay of modern life.
Tôi không hề là một đầu bếp. Vì vậy các bạn đừng lo, đây không phải là một màn trình diễn nấu ăn. Nhưng tôi muốn nói với các bạn vài điều mà tôi nghĩ rằng nó quan trọng với tất cả chúng ta. Đó là bánh mì -- một thứ chỉ đơn thuần như một lương thực chủ yếu và cơ bản nhất của con người. Và tôi nghĩ rằng chỉ có một số rất ít người trong chúng ta đây trải qua một ngày mà không ăn bánh mì ở một dạng nào đó. Trừ khi bạn đang theo chế độ ăn kiêng cắt giảm lượng carbohydrat của California, thì bánh mì là cơ bản. Bánh mì không chỉ là tiêu chuẩn trong chế độ ăn uống hằng ngày ở phương Tây. Tôi sẽ trình bày cho bạn thấy, nó thực sự là thực phẩm chính trong cuộc sống hiện đại.
So I'm going to bake bread for you. In the meantime I'm also talking to you, so my life is going to be complicated. Bear with me. First of all, a little bit of audience participation. I have two loaves of bread here. One is a supermarket standard: white bread, pre-packaged, which I'm told is called a Wonderbread. (Laughter) I didn't know this word until I arrived. And this is more or less, a whole-meal, handmade, small-bakery loaf of bread. Here we go. I want to see a show of hands. Who prefers the whole-meal bread? Okay let me do this differently. Is anybody preferring the Wonderbread at all? (Laughter) I have two tentative male hands. (Laughter)
Tôi sẽ làm bánh mì cho các bạn ăn. Cùng lúc đó, tôi cũng sẽ nói với các bạn, vì vậy sẽ hơi lộn xộn một chút. Xin hãy kiên nhẫn với tôi. Trước hết, với một số khán giả tham dự. Ở đây tôi có hai ổ bánh mì. Một là theo tiêu chuẩn ở siêu thị: bánh mì trắng, được đóng gói trước, mà tôi được biết nó gọi là Wonderbread (bánh mì kỳ diệu). (Cười) Tôi không hề biết từ này cho đến khi tôi đến đó. Và cái này thì, một ổ bánh mì bột, làm tay ở một tiệm bánh nhỏ. Và tôi muốn các bạn hãy giơ tay. Ai thích bánh mì làm thủ công ở nhà? Được rồi để tôi làm điều gì đó khác đi. Có ai đó thích Wonderbread hơn không? (Cười) Có hai cánh tay nam ngập ngừng. (Cười)
Okay, now the question is really, why is this so? And I think it is because we feel that this kind of bread really is about authenticity. It's about a traditional way of living. A way that is perhaps more real, more honest. This is an image from Tuscany, where we feel agriculture is still about beauty. And life is really, too. And this is about good taste, good traditions. Why do we have this image? Why do we feel that this is more true than this? Well I think it has a lot to do with our history. In the 10,000 years since agriculture evolved, most of our ancestors have actually been agriculturalists or they were closely related to food production. And we have this mythical image of how life was in rural areas in the past. Art has helped us to maintain that kind of image. It was a mythical past. Of course, the reality is quite different. These poor farmers working the land by hand or with their animals, had yield levels that are comparable to the poorest farmers today in West Africa. But we have, somehow, in the course of the last few centuries, or even decades, started to cultivate an image of a mythical, rural agricultural past.
Thực sự thì câu hỏi là tại sao lại như vậy? Và tôi nghĩ rằng bởi vì chúng ta cảm thấy rằng loại bánh mì này mới chính xác là bánh mì. Nó liên quan đến lối sống truyền thống. Một lối sống mà có lẽ thực hơn, trung thực hơn. Đây là hình ảnh từ Tuscany, một nơi mà chúng ta cảm thấy rằng nông nghiệp vẫn còn là vẻ đẹp. Và cuộc sống ở đó thực sự cũng như thế. Nó liên quan đến hương vị thơm ngon, truyền thống tốt đẹp. Tại sao chúng ta có hình ảnh này? Tại sao chúng ta cảm thấy rằng cái này chân thực hơn cái kia? Tôi nghĩ rằng liên quan đến lịch sử của chúng ta đó. Trong 10,000 năm kể từ khi nông nghiệp phát triển hầu hết tổ tiên của chúng ta đều thực sự là những người nông dân hay nói cách khác là họ có liên quan mật thiết đến việc sản xuất lương thực. Và chúng ta có hình ảnh tưởng tượng này về cuộc sống ở vùng nông thôn trong quá khứ như thế nào. Nghệ thuật đã giúp chúng ta duy trì những hình ảnh như thế này. Đó là một quá khứ trong tưởng tượng. Dĩ nhiên là thực tế thì có khác đôi chút. Những người nông dân nghèo này họ cày cuốc đất bằng tay hoặc với gia súc, chỉ đạt mức sản lượng có thể so sánh với những người nông dân nghèo nhất ở Tây Phi ngày nay. Nhưng bằng cách nào đó, trong khoảng thời gian một vài thế kỷ, hay thậm chí một vài thập kỷ chúng ta bắt đầu nuôi dưỡng một hình ảnh về quá khứ nông nghiệp ở vùng nông thôn trong tưởng tượng.
It was only 200 years ago that we had the advent of the Industrial Revolution. And while I'm starting to make some bread for you here, it's very important to understand what that revolution did to us. It brought us power. It brought us mechanization, fertilizers. And it actually drove up our yields. And even sort of horrible things, like picking beans by hand, can now be done automatically. All that is a real, great improvement, as we shall see. Of course we also, particularly in the last decade, managed to envelop the world in a dense chain of supermarkets, in a chain of global trade. And it means that you now eat products, which can come from all around the world. That is the reality of our modern life. Now you may prefer this loaf of bread. Excuse my hands but this is how it is.
Chỉ cách đây 200 năm trước chúng ta có cuộc Cách mạng Công nghiệp. Và trong khi tôi đang làm một ít bánh mì cho các bạn ở đây, chúng ta phải hiểu một điều quan trọng rằng những gì mà cuộc Cách mạng Công nghiệp này mang lại cho chúng ta. Nó mang lại cho chúng ta sức mạnh. Nó mang lại cho chúng ta sự cơ giới hóa, phân bón. Và nó thực sự giúp tăng sản lượng cho chúng ta. Và thậm chí phần nào những công việc mệt mỏi khác như là hái đậu bằng tay ngày nay có thể được tự động hóa. Tất cả đều là thực, sự cải tiến tuyệt vời như chúng ta sẽ thấy. Dĩ nhiên, đặc biệt trong thế kỷ trước, chúng ta cũng đã thành công khi tiến hành bao phủ thế giới bằng một chuỗi dày đặc các siêu thị, với hệ thống thương mại toàn cầu. Và điều đó có nghĩa rằng hiện nay chúng ta tiêu thụ những sản phẩm đến từ khắp nơi trên thế giới. Đó là thực tế đời sống hiện đại ngày nay của chúng ta. Bây giờ bạn có thể thích ổ bánh mì này hơn. Xin lỗi các bạn về bàn tay của tôi nhưng phải vậy thôi.
But actually the real relevant bread, historically, is this white Wonder loaf. And don't despise the white bread because it really, I think, symbolizes the fact that bread and food have become plentiful and affordable to all. And that is a feat that we are not really conscious of that much. But it has changed the world. This tiny bread that is tasteless in some ways and has a lot of problems has changed the world. So what is happening? Well the best way to look at that is to do a tiny bit of simplistic statistics. With the advent of the Industrial Revolution with modernization of agriculture in the last few decades, since the 1960s, food availability, per head, in this world, has increased by 25 percent. And the world population in the meantime has doubled. That means that we have now more food available than ever before in human history. And that is the result, directly, of being so successful at increasing the scale and volume of our production. And this is true, as you can see, for all countries, including the so-called developing countries.
Nhưng thực sự ổ bánh mì này về phương diện lịch sử, chính là ổ bánh mì Wonderbread trắng này. Và đừng xem thường ổ bánh mì trắng này, bởi vì tôi nghĩ nó thực sự hình tượng hóa sự thật rằng bánh mì và lương thực trở nên phong phú và giá cả hợp lý đối với mọi người Và đó là một kỳ công mà chúng ta không thực sự nhận thức nhiều về nó. Nhưng nó đã thay đổi cả thế giới. Ổ bánh mì nhỏ xíu này có thể nhạt thếch ở góc độ nào đó và có nhiều vấn đề đã làm thay đổi thế giới. Vậy điều gì xảy ra? Cách tốt nhất là xem một thống kê đơn giản. Với sự kiện Cách mạng Công nghiệp hóa, cùng với sự cơ giới hóa nông nghiệp trong một vài thế kỷ trước đây, kể từ những năm 1960 sản lượng lương thực trên đầu người của thế giới, đã tăng 25%. Cùng lúc đó dân số thế giới tăng gấp đôi. Điều đó có nghĩa là chúng ta đang có nhiều thực phẩm hơn bao giờ hết so với trước đây trong lịch sử con người. Và đó là kết quả trực tiếp từ thành công trong việc tăng quy mô và sản lượng sản xuất lương thực. Và đó là sự thật, như các bạn có thể thấy, ở tất cả các quốc gia, bao gồm cả các quốc gia được gọi là đang phát triển.
What happened to our bread in the meantime? As food became plentiful here, it also meant that we were able to decrease the number of people working in agriculture to something like, on average, in the high income countries, five percent or less of the population. In the U.S. only one percent of the people are actually farmers. And it frees us all up to do other things -- to sit at TED meetings and not to worry about our food. That is, historically, a really unique situation. Never before has the responsibility to feed the world been in the hands of so few people. And never before have so many people been oblivious of that fact.
Điều gì đã xảy ra với bánh mì của chúng ta khi đó? Vì thực phẩm trở nên phong phú hơn, cũng có nghĩa là chúng ta có thể giảm số người làm việc trong lĩnh vực nông nghiệp trung bình giảm còn 5% hoặc thấp hơn trong tổng dân số. ở một số quốc gia có thu nhập cao. Ở Hoa Kỳ, chỉ còn 1% dân số thực sự là nông dân. Và nó giải phóng tất cả chúng ta có thời gian làm những công việc khác -- để tham dự các sự kiện TED và không phải lo lắng về lương thực của chúng ta. Về mặt lịch sử, đó thực sự là một tình huống có một không hai. Trước đây chưa bao giờ trách nhiệm cung cấp lương thực cho cả thế giới lại nằm trong tay một số rất ít người như vậy. Và cũng chưa bao giờ trước đây quá nhiều người lại phớt lờ hiện thực này.
So as food became more plentiful, bread became cheaper. And as it became cheaper, bread manufacturers decided to add in all kinds of things. We added in more sugar. We add in raisins and oil and milk and all kinds of things to make bread, from a simple food into kind of a support for calories. And today, bread now is associated with obesity, which is very strange. It is the basic, most fundamental food that we've had in the last ten thousand years. Wheat is the most important crop -- the first crop we domesticated and the most important crop we still grow today.
Vì lương thực trở nên phong phú hơn, bánh mì trở nên rẻ hơn. Và vì nó rẻ hơn nhiều, các nhà sản xuất bánh mì quyết định cho thêm vào đó tùm lum thứ. Chúng ta thêm nhiều đường hơn. Chúng ta thêm nho khô, dầu và sữa và tất cả những thứ đã làm bánh mì từ một thực phẩm đơn giản trở thành thực phẩm hỗ trợ cung cấp năng lượng. Ngày nay, bánh mì góp phần gây bệnh béo phì, điều này rất lạ. Nó vốn là loại thực phẩm cơ bản nhất mà chúng ta đã tiêu thụ trong suốt 10,000 năm qua. Lúa mì là cây trồng quan trọng nhất -- loại cây trồng đầu tiên mà chúng ta thuần dưỡng và là cây trồng quan trọng nhất mà chúng ta vẫn đang trồng cho đến ngày nay.
But this is now this strange concoction of high calories. And that's not only true in this country, it is true all over the world. Bread has migrated to tropical countries, where the middle classes now eat French rolls and hamburgers and where the commuters find bread much more handy to use than rice or cassava. So bread has become from a main staple, a source of calories associated with obesity and also a source of modernity, of modern life. And the whiter the bread, in many countries, the better it is.
Nhưng giờ đây chính sự pha trộn lạ lùng này gây nên hàm lượng calorie cao. Và điều này không chỉ đúng ở đất nước này mà nó đúng ở khắp nơi trên thế giới. Bánh mì đã du nhập vào các nước nhiệt đới, nơi tầng lớp trung lưu hiện nay ăn bánh mì ổ kiểu Pháp và hamburgers và nơi mà những người đi làm xa nhà thấy bánh mì tiện dụng hơn là cơm hay sắn. Vậy bánh mì trở nên từ một thực phẩm chủ yếu, thành một nguồn calorie góp phần gây nên bệnh béo phì và cũng là nguồn gốc của sự hiện đại, trong cuộc sống ngày nay. Và ở một số nước, bánh mì càng trắng thì càng ngon hơn.
So this is the story of bread as we know it now. But of course the price of mass production has been that we moved large-scale. And large-scale has meant destruction of many of our landscapes, destruction of biodiversity -- still a lonely emu here in the Brazilian cerrado soybean fields. The costs have been tremendous -- water pollution, all the things you know about, destruction of our habitats.
Đây là câu chuyện về bánh mì mà giờ đây chúng ta đã biết. Nhưng tất nhiên cái giá của việc sản xuất đại trà là chúng ta chuyển sang quy mô lớn. Và quy mô lớn có nghĩa là việc phá hủy nhiều cảnh quan thiên nhiên, phá hủy sự đa dạng sinh học -- vẫn còn một con chim đà điểu sa mạc đơn độc ở đây trên các cánh đồng đậu nành vùng sinh thái nhiệt đới hoang mạc ở Brazil. Cái giá phải trả thì khổng lồ -- ô nhiễm nước, tất cả mọi thứ mà các bạn biết, sự phá hủy môi trường sống của chúng ta.
What we need to do is to go back to understanding what our food is about. And this is where I have to query all of you. How many of you can actually tell wheat apart from other cereals? How many of you actually can make a bread in this way, without starting with a bread machine or just some kind of packaged flavor? Can you actually bake bread? Do you know how much a loaf of bread actually costs? We have become very removed from what our bread really is, which, again, evolutionarily speaking, is very strange. In fact not many of you know that our bread, of course, was not a European invention. It was invented by farmers in Iraq and Syria in particular. The tiny spike on the left to the center is actually the forefather of wheat. This is where it all comes from, and where these farmers who actually, ten thousand years ago, put us on the road of bread.
Những gì cần làm là quay lại để hiểu lương thực thực phẩm của chúng ta thực chất là gì? Và đây là lúc tôi phải hỏi tất cả các bạn. Bao nhiêu người trong số các bạn thực sự có thể phân biệt lúa mì với các loại ngũ cốc khác? Bao nhiêu trong số các bạn có thể tự làm bánh mì bằng cách này mà không cần máy làm bánh mì hay một vài loại gia vị đóng gói sẵn? Bạn thực sự có thể làm bánh mì? Bạn có biết thực sự một ổ bánh mì có giá bao nhiêu không? Chúng ta đã trở nên rất xa cách với việc hiểu bánh mì của chúng ta thực sự là cái gì, điều mà một lần nữa theo tiến hóa mà nói rất là lạ lẫm. Trong thực tế không có nhiều người trong số các bạn biết rằng bánh mì thực ra không phải là phát minh của người châu Âu. Nó được tìm ra bởi những người nông dân ở Iraq và đặc biệt ở Syria. Những gai nhọn từ bên trái đến giữa thực sự là tổ tiên của lúa mì. Đây là xuất xứ của chúng, nơi mà những người nông dân thực sự cách đây 10,000 năm làm thành bánh mì cho chúng ta ngày nay.
Now it is not surprising that with this massification and large-scale production, there is a counter-movement that emerged -- very much also here in California. The counter-movement says, "Let's go back to this. Let's go back to traditional farming. Let's go back to small-scale, to farmers' markets, small bakeries and all that." Wonderful. Don't we all agree? I certainly agree. I would love to go back to Tuscany to this kind of traditional setting, gastronomy, good food. But this is a fallacy. And the fallacy comes from idealizing a past that we have forgotten about.
Cho đến ngày nay thì không còn gì ngạc nhiên rằng với việc sản xuất đại trà và quy mô lớn có một phong trào chống đối nổi lên -- ngay tại California này cũng nhiều. Phong trào chống đối này nói rằng "Hãy quay lại. Hãy trở lại nông nghiệp truyền thống. Hãy quay lại sản xuất quy mô nhỏ, quay lại chợ nông dân, những tiệm bánh nhỏ và tất cả các điều đó". Thật tuyệt vời. Tất cả chúng ta không đồng ý sao? Tất nhiên tôi đồng ý. Tôi rất muốn quay lại Tuscany quay lại kiểu khung cảnh truyền thống, ẩm thực ngon với những thực phẩm tốt. Nhưng đây là một sai lầm. Và sai lầm do lý tưởng hóa một quá khứ mà chúng ta đã lãng quên.
If we do this, if we want to stay with traditional small-scale farming we are going, actually, to relegate these poor farmers and their husbands -- among whom I have lived for many years, working without electricity and water, to try to improve their food production -- we relegate them to poverty. What they want are implements to increase their production: something to fertilize the soil, something to protect their crop and to bring it to a market. We cannot just think that small-scale is the solution to the world food problem. It's a luxury solution for us who can afford it, if you want to afford it. In fact we do not want this poor woman to work the land like this. If we say just small-scale production, as is the tendency here, to go back to local food means that a poor man like Hans Rosling cannot even eat oranges anymore because in Scandinavia we don't have oranges. So local food production is out. But also we do not want to relegate to poverty in the rural areas. And we do not want to relegate the urban poor to starvation. So we must find other solutions.
Nếu chúng ta thực hiện điều này, nếu chúng ta muốn quay lại kiểu nông nghiệp truyền thống với quy mô nhỏ, chúng ta thực sự sẽ giao nhiệm vụ đó cho những người nông dân nghèo này và chồng của họ -- trong số đó có tôi đã từng sống như vậy nhiều năm, làm việc mà không có điện và nước, cố gắng tăng năng suất thực phẩm mà họ cung cấp -- chúng ta lại mang đến cho họ sự nghèo đói. Những gì họ cần chính là những phương tiện và công cụ giúp tăng sản lượng: một thứ gì đó để bón cho đất, thứ gì đó để bảo vệ mùa màng và mang sản phẩm ra thị trường. Chúng ta không thể chỉ suy nghĩ rằng quy mô nhỏ là giải pháp cho vấn đề lương thực của toàn thế giới. Đó là một giải pháp xa xỉ đối với chúng ta -- những người có thể chi trả cho nó, nếu các bạn muốn thực hiện nó. Thực tế chúng ta không muốn người phụ nữ nghèo này cuốc đất như thế. Nếu chúng ta nói rằng chỉ có sản xuất quy mô nhỏ, như là xu hướng ở đây, để quay lại lương thực địa phương, điều này có nghĩa rằng người đàn ông nghèo như Hans Rosling đây thậm chí không thể được ăn cam nữa vì ở Scandinavia họ không thể trồng cam. Vì vậy sản xuất lương thực địa phương bị loại trừ. Nhưng chúng ta cũng không muốn mang đến nghèo đói cho các vùng nông thôn. Và chúng ta không muốn mang sự chết đói đến vùng đô thị nghèo. Vậy chúng ta phải tìm ra giải pháp khác.
One of our problems is that world food production needs to increase very rapidly -- doubling by about 2030. The main driver of that is actually meat. And meat consumption in Southeast Asia and China in particular is what drives the prices of cereals. That need for animal protein is going to continue. We can discuss alternatives in another talk, perhaps one day, but this is our driving force. So what can we do? Can we find a solution to produce more? Yes. But we need mechanization. And I'm making a real plea here. I feel so strongly that you cannot ask a small farmer to work the land and bend over to grow a hectare of rice, 150,000 times, just to plant a crop and weed it. You cannot ask people to work under these conditions. We need clever low-key mechanization that avoids the problems of the large-scale mechanization that we've had.
Một trong những vấn đề của chúng ta là sản lượng lương thực thế giới cần phải tăng rất nhanh -- gấp đôi đến năm 2030. Yếu tố chính ở đây chính là thịt. Lượng tiêu thụ thịt ở Đông Nam Á và đặc biệt là Trung Quốc là yếu tố chính điều chỉnh giá ngũ cốc. Nhu cầu đạm động vật đó sẽ tiếp tục tăng. Chúng ta có thể bàn về những giải pháp thay thế trong buổi nói chuyện khác có lẽ một ngày gần đây, nhưng đây chính là động lực thúc đẩy của chúng ta. Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta có thể tìm một giải pháp để có thể tăng sản lượng không? Có. Nhưng chúng ta cần cơ giới hóa. Và ở đây tôi đang kêu gọi thực sự. Tôi cảm thấy rất chắc chắn bạn không thể yêu cầu một người nông dân nhỏ bé cuốc đất và cúi người xuống 150 ngàn lần chỉ để gieo mạ và nhổ cỏ trên diện tích 1 hecta lúa. Các bạn không thể yêu cầu người ta làm việc với những điều kiện như thế. Chúng ta cần sự cơ giới hóa thông minh nhưng không khoa trương nhằm tránh những vấn đề về cơ giới hóa quy mô lớn mà chúng ta đã gặp phải.
So what can we do? We must feed three billion people in cities. We will not do that through small farmers' markets because these people have no small farmers' markets at their disposal. They have low incomes. And they benefit from cheap, affordable, safe and diverse food. That's what we must aim for in the next 20 to 30 years.
Vậy chúng ta có thể làm những gì? Chúng ta phải cung cấp thức ăn cho ba tỷ người trong các thành phố. Chúng ta sẽ không làm việc đó qua những chợ nông dân nhỏ vì những người này không có chợ nông thôn tại khu họ ở. Họ có thu nhập thấp và họ hưởng lợi từ những thực phẩm rẻ tiền, bình dân, an toàn và đa đạng. Đó là những gì chúng ta phải nhắm đến trong 20 - 30 năm tới.
But yes there are some solutions. And let me just do one simple conceptual thing: if I plot science as a proxy for control of the production process and scale. What you see is that we've started in the left-hand corner with traditional agriculture, which was sort of small-scale and low-control. We've moved towards large-scale and very high control. What I want us to do is to keep up the science and even get more science in there but go to a kind of regional scale -- not just in terms of the scale of the fields, but in terms of the entire food network. That's where we should move. And the ultimate may be, but it doesn't apply to cereals, that we have entirely closed ecosystems -- the horticultural systems right at the top left-hand corner. So we need to think differently about agriculture science. Agriculture science for most people -- and there are not many farmers among you here -- has this name of being bad, of being about pollution, about large-scale, about the destruction of the environment. That is not necessary. We need more science and not less. And we need good science.
Nhưng phải có một số giải pháp. Và để tôi trình bày một khái niệm đơn giản: nếu tôi vẽ đồ thị khoa học như là một ban ủy nhiệm nhằm kiểm soát quy trình và quy mô sản lượng. Những gì bạn thấy là giai đoạn bắt đầu ở góc phía tay trái với nông nghiệp truyền thống có quy mô nhỏ và kiểm soát thấp. Chúng ta di chuyển đến quy mô rộng và kiểm soát cao hơn Những gì tôi muốn chúng ta làm là tiếp tục đưa khoa học vào, thậm chí đưa vào nhiều khoa học hơn nữa nhưng đi tới một loại quy mô vùng -- không chỉ là quy mô đồng ruộng, mà còn là vấn đề toàn bộ mạng lưới lương thực. Đó chính là giải pháp chúng ta nên tiến tới. Và có lẽ là điều cơ bản, nhưng không áp dụng đối với ngũ cốc, rằng chúng ta đã hoàn toàn đóng cửa hệ sinh thái -- hệ thống trồng trọt vườn ở ngay góc bên trên phía bên trái. Vậy nên chúng ta cần phải suy nghĩ khác đi về khoa học nông nghiệp. Khoa học nông nghiệp đối với phần lớn mọi người -- và trong số các bạn ở đây không có nhiều người là nông dân -- gắng với sự không tốt vì nó liên quan đến việc ô nhiễm, quy mô lớn, phá hủy môi trường. Không nhất thiết như vậy. Chúng ta cần ứng dụng khoa học nhiều hơn chứ không phải ít đi. Và chúng ta cần những khoa học tích cực.
So what kind of science can we have? Well first of all I think we can do much better on the existing technologies. Use biotechnology where useful, particularly in pest and disease resistance. There are also robots, for example, who can recognize weeds with a resolution of half an inch. We have much cleverer irrigation. We do not need to spill the water if we don't want to. And we need to think very dispassionately about the comparative advantages of small-scale and large-scale. We need to think that land is multi-functional. It has different functions. There are different ways in which we must use it -- for residential, for nature, for agriculture purposes. And we also need to re-examine livestock. Go regional and go to urban food systems. I want to see fish ponds in parking lots and basements. I want to have horticulture and greenhouses on top of residential areas. And I want to use the energy that comes from those greenhouses and from the fermentation of crops to heat our residential areas. There are all kinds of ways we can do it. We cannot solve the world food problem by using biological agriculture. But we can do a lot more.
Vậy chúng ta có thể có loại khoa học gì? Đầu tiên, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể làm tốt hơn nhiều chỉ với những công nghệ hiện tại. Sử dụng công nghệ sinh học rất hữu ích đặc biệt trong việc kháng bệnh và sâu bọ. Cũng có những robot - người máy chẳng hạn nó có thể nhận biết cỏ dại nhờ những giải pháp nhỏ 1,3cm. Chúng ta có hệ thống tưới tiêu thông minh hơn nhiều. Chúng ta không cần làm tràn nước nếu không muốn. Và chúng ta cần nghĩ một cách bình thản về những lợi ích so sánh giữa quy mô nhỏ và quy mô lớn. Chúng ta cần nghĩ rằng đất đai là đa chức năng. Nó có những chức năng khác nhau. Có những phương pháp khác nhau để chúng ta sử dụng nó -- để ở, cho thiên nhiên, và cho mục đích nông nghiệp. Và chúng ta cũng cần phải kiểm tra lại gia súc. Tiến đến phân hóa vùng và hệ thống lương thực thành thị. Tôi muốn thấy những ao cá ở các bãi và hầm đậu xe. Tôi muốn có những khu vườn và nhà xanh trên tầng thượng ở các khu dân cư. Và tôi muốn sử dụng năng lượng từ những ngôi nhà xanh đó và từ sự lên men của cây trồng để sưởi ấm các khu dân cư của chúng ta. Đó là tất cả những phương pháp mà chúng ta có thể thực hiện. Chúng ta không thể giải quyết vấn đề lương thực của thế giới bằng cách sử dụng nông nghiệp sinh học. Nhưng chúng ta có thể làm nhiều hơn thế.
And the main thing that I would really ask all of you as you go back to your countries, or as you stay here: ask your government for an integrated food policy. Food is as important as energy, as security, as the environment. Everything is linked together. So we can do that. In fact in a densely populated country like the River Delta, where I live in the Netherlands, we have combined these functions. So this is not science fiction. We can combine things even in a social sense of making the rural areas more accessible to people -- to house, for example, the chronically sick. There is all kinds of things we can do.
Và điều quan trọng là tôi thực sự kêu gọi tất cả các bạn khi các bạn về nước hoặc các bạn ở đây: hãy yêu cầu chính phủ của các bạn chính sách về lương thực đồng bộ. Lương thực quan trọng như năng lượng, như an ninh và môi trường. Mọi thứ liên kết với nhau. Nên chúng ta có thể làm được điều đó. Thực tế ở các nước dân số đông như khu vực đồng bằng sông nơi tôi sống ở Hà Lan, chúng tôi đã liên kết những chức năng này lại với nhau. Đây không phải là khoa học viễn tưởng. Chúng ta có thể kết nối những thứ đó thậm chí ở tính xã hội khi khiến những khu nông thôn trở nên dễ thể tiếp cận hơn đối với con người -- đối với nhà ở chẳng hạn và đối với những bệnh kinh niên. Đó là tất cả những điều mà chúng ta có thể làm.
But there is something you must do. It's not enough for me to say, "Let's get more bold science into agriculture." You must go back and think about your own food chain. Talk to farmers. When was the last time you went to a farm and talked to a farmer? Talk to people in restaurants. Understand where you are in the food chain, where your food comes from. Understand that you are part of this enormous chain of events. And that frees you up to do other things. And above all, to me, food is about respect. It's about understanding, when you eat, that there are also many people who are still in this situation, who are still struggling for their daily food. And the kind of simplistic solutions that we sometimes have, to think that doing everything by hand is going to be the solution, is really not morally justified. We need to help to lift them out of poverty. We need to make them proud of being a farmer because they allow us to survive. Never before, as I said, has the responsibility for food been in the hands of so few. And never before have we had the luxury of taking it for granted because it is now so cheap.
Nhưng có những điều mà chúng ta phải thực hiện. Tôi nói không thì không đủ. "Hãy áp dụng khoa học nhiều hơn nữa cho nông nghiệp." Các bạn phải quay lại và nghĩ về chuỗi thực phẩm của chính mình. Nói chuyện với những người nông dân. Lần cuối cùng bạn đến một nông trại và trò chuyện với người nông dân là khi nào? Trò chuyện với những người ở nhà hàng. Để hiểu rằng mình ở đâu trong chuỗi thực phẩm, lương thực của bạn từ đâu đến. Để hiểu rằng bạn là một phần của chuỗi khổng lồ nhiều sự kiện này. Và điều này giải phóng bạn để làm những việc khác. Và hơn hết, đối với tôi, lương thực đáng được trân trọng. Các bạn cần phải hiểu rằng trong khi các bạn ăn thì nhiều người khác vẫn đang ở trong tình cảnh như thế này, những người phải vật lộn với cái ăn hàng ngày. Những giải pháp đơn giản mà chúng ta đôi khi nghĩ rằng làm mọi thứ bằng tay sẽ là một giải pháp nhưng thực sự không hợp lý về mặt đạo đức. Chúng ta cần phải giúp họ thoát khỏi đói nghèo. Chúng ta cần phải khiến họ tự hào là một người nông dân vì họ giúp chúng ta sống sót. Chưa bao giờ trước đây, như tôi đã nói trách nhiệm về lương thực lại đặt trong tay một số rất ít người như vậy. Và cũng chưa bao giờ trước đây, chúng ta lại có cái xa xỉ này, vì hiện nay lương thực quá rẻ.
And I think there is nobody else who has expressed better, to me, the idea that food, in the end, in our own tradition, is something holy. It's not about nutrients and calories. It's about sharing. It's about honesty. It's about identity. Who said this so beautifully was Mahatma Gandhi, 75 years ago, when he spoke about bread. He did not speak about rice, in India. He said, "To those who have to go without two meals a day, God can only appear as bread."
Và đối với tôi, không có ai khác thể hiện tốt hơn, cuối cùng, theo truyền thống của chúng ta: ý tưởng về lương thực là điều gì đó linh thiêng. Nó không phải chỉ là vấn đề về dinh dưỡng và năng lượng. Nó còn là về sự chia sẻ, sự chân thực, tính đồng nhất. Người đã nói điều rất tuyệt này là Mahatma Gandhi, cách đây 75 năm, khi ông nói về bánh mì. Ông không nói về gạo ở Ấn Độ. Ông nói: "Đối với những ai phải sống mà không có hai bữa ăn mỗi ngày thì Chúa chỉ có thể xuất hiện như bánh mì."
And so as I'm finishing my bread here -- and I've been baking it, and I'll try not to burn my hands. Let me share with those of you here in the first row. Let me share some of the food with you. Take some of my bread. And as you eat it, and as you try it -- please come and stand up. Have some of it. I want you to think that every bite connects you to the past and the future: to these anonymous farmers, that first bred the first wheat varieties; and to the farmers of today, who've been making this. And you don't even know who they are. Every meal you eat contains ingredients from all across the world. Everything makes us so privileged, that we can eat this food, that we don't struggle every day. And that, I think, evolutionarily-speaking is unique. We've never had that before. So enjoy your bread. Eat it, and feel privileged. Thank you very much. (Applause)
Tôi làm xong bánh mì rồi đây -- vừa nướng nó xong, và cố gắng không tự làm phỏng tay mình. Để tôi chia sẻ với các bạn những người ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Để tôi chia sẻ một chút lương thực với các bạn. Xin mời dùng một ít bánh mì tôi đã làm. Và trong khi bạn ăn, trong khi bạn thử nó -- xin đến gần và đứng dậy. Mời dùng ít bánh mì. Tôi muốn các bạn nghĩ rằng mỗi miếng bánh mì mà bạn cắn sẽ liên kết các bạn đến quá khứ và tương lai: tới những người nông dân không tên tuổi, là những người đầu tiên lai tạo những giống lúa mì đầu tiên, và tới những người nông dân ngày nay, người đang trồng chúng. Và bạn thậm chí không cần biết họ là ai. Mỗi bữa mà bạn ăn bao gồm những nguyên vật liệu đến từ khắp nơi trên thế giới. Mọi thứ khiến cho chúng ta có đặc quyền, rằng chúng ta có thể ăn lương thực này, rằng chúng ta không phải vật lộn mỗi ngày. Và rằng, tôi nghĩ rằng theo tiến hóa mà nói thì điều này rất độc đáo. Chúng ta chưa từng có trước đây. Hãy thưởng thức bánh mì của các bạn Thưởng thức nó và cảm nhận đặc quyền của mình. Cám ơn các bạn rất nhiều. (Vỗ tay)