I'm really, really, really excited to be here. I kind of want to tell you a little bit more of the - I don't want to say basics - because we really don't know anything about my syndrome. I was born with this very rare syndrome, that only two other people in the world including myself, that we know of, have. Basically what this syndrome causes, is that I cannot gain weight. Yes, it does sound as good as it is. (Laughter) I could eat absolutely whatever I want, whenever I want and I won't really gain any weight. I'm going to be 25 in March, and I've never weighed over about 64 pounds in my entire life. When I was in college, I hid - well, I didn't 'hide' it, everyone knew it was there - but it was a giant tub of Twinkies, donuts, chips, Skittles, and my roommate would say, "I could hear you at 12:30 am, reaching under your bed to get food." But I'm like, "You know what? It's alright, I can do these things!" Because there are benefits to this syndrome. There are benefits to not being able to gain weight. There are benefits to being visually impaired. There are benefits to being kind of really small. A lot of people think, "Lizzie, how in the world are you saying there are benefits when you can only see out of one eye?" Well, let me tell you what the benefits are because they are great. I wear contacts--conTACT. Half-off conTACTS. (Laughter) When I wear my reading glasses: half-off prescription. If somebody is annoying me, being rude: Stand on my right side. (Laughter) It's like you're not even there. I don't even know you're standing there. Right now, if I stand like this, I have no clue that there's this whole side of the room. Also, being small, I am very willing to volunteer myself to go to Weight Watchers or to some gym, and say, "Hi, I'm Lizzie. I will be your poster child. Put my face on whatever you need, and I will say, 'Hi! I used this program. Look how well it worked.'" (Laughter) Even though there are amazing things that have come from this syndrome, there are also things that have been very, very difficult, as you can imagine. Growing up, I was raised 150% normally. I was my parents' first child. And when I was born, the doctors told my mom, "Your daughter has no amniotic fluid around her. At all." So when I was born, it was a miracle that I came out screaming. The doctors told my parents, "We just want to warn you: Expect your daughter to never be able to talk, walk, crawl, think, or do anything by herself." Now, as first-time parents, you would think that my parents would say, "Oh no. Why? Why are we getting our first child with all these unknown problems?" But that's not what they did. The first thing they told the doctor was, "We want to see her, and we are going to take her home and love her, and raise her to the best of our abilities." And that's what they did. I credit pretty much everything that I've done in my life to my parents. My dad is here with me today, and my mom is at home watching. Hi mom! (Laughter) She's recovering from surgery. She has been the glue that's held our family together, and she's given me the strength to see that she's going through so much, but she has this fighting spirit that she's instilled in me, so that I have proudly been able to stand in front of people and say, "You know what? I've had a really difficult life. But that's okay." That's okay. Things have been scary, things have been tough. One of the biggest things that I had to deal with growing up was something I'm pretty sure every single one of us in this room has dealt with before. Can you guess what that is? It starts with a 'B'. Can you guys guess it? Audience: Boys! Lizzie: Boys? (Laughter) Bullying! (Laughter) I know what you all are thinking. (Laughter) Why can't I sit here with them? (Laughter) I had to deal with bullying a lot, but as I said, I was raised very normally, so when I started kindergarten, I had absolutely no idea that I looked different. No clue. I couldn't see that I looked different from other kids. I think of it as a big slap of reality for a five year-old, because I went in to school the first day, decked-out in Pocahontas gear. I was ready! (Laughter) I went in with my backpack that looked like a turtle shell because it was bigger than me, and I walked up to a little girl and smiled at her, and she looked up at me like I was a monster, like I was the scariest thing she had ever seen in her life. My first reaction was, "She is really rude. (Laughter) I am a fun kid, and she's the one missing out. So I'll just go over here and play with blocks. Or boys." (Laughter) (Lizzie laughs) I thought the day would get better, and unfortunately, it didn't. The day got worse and worse. A lot of people just wanted to have absolutely nothing to do with me, and I couldn't understand why. Why? What did I do? I didn't do anything to them! In my mind I was still a really cool kid. I had to go home and ask my parents, "What's wrong with me? What did I do? Why don't they like me?" They sat me down and said, "Lizzie, the only thing different about you is that you're smaller than the other kids. You have this syndrome, but it's not going to define who you are." They said, "Go to school, pick your head up, smile, continue to be yourself, and people will see that you're just like them." And so that's what I did. I want you to think, and ask yourself this in your head, right now: What defines you? Who are you? Is it where you come from? Is it your background? Is it your friends? What is it? What defines who you are as a person? It's taken me a very long time to figure out what defines me. For so long I thought what defined me was my outer appearance. I thought that my little tiny legs, and my little arms, and my little face were ugly. I thought I was disgusting. I hated when I'd wake up in the morning when I was going to middle school, and would be looking in the mirror getting ready, and thinking, "Can I just scrub this syndrome off? It would make my life so much easier if I could just scrub it off. I could look like other kids; I wouldn't have to buy clothes that had Dora the Explorer on them. I wouldn't have to buy stuff that was 'Bedazzled', when I was trying to be like the cool kids." I would wish, and pray, and hope, and do whatever I could so I would wake up in the morning and be different, and I wouldn't have to deal with these struggles. It's what I wanted every single day, and every single day I was disappointed. I have an amazing support system around me, who never pity me, who are there to pick me up if I'm sad, who are there to laugh with me during the good times, and they taught me that, even though I have this syndrome, even though things are hard, I can't let that define me. My life was put into my hands, just like your lives are put into yours. You are the person in the front seat of your car. You are the one who decides whether your car goes down a bad path, or a good path. You are the one who decides what defines you. Now let me tell you: it could be really hard to figure out what defines you, because there were times when I'd get so annoyed and frustrated, and say: "I don't care what defines me!" When I was in high school I found a video, unfortunately, that somebody posted of me, labeling me the world's ugliest woman. There were over four million views to this video; eight seconds long, no sound, thousands of comments; people saying, "Lizzie, please - please - just do the world a favor, put a gun to your head, and kill yourself." Think about that, if people told you that, if strangers told you this. I cried my eyes out of course, and I was ready to fight back and something kind of clicked in my head, and I thought, "I'm just going to leave it alone." I started realizing that my life is in my hands. I could either choose to make this really good, or I could choose to make this really bad. I could be grateful, and open my eyes and realize the things that I do have, and make those the things that define me. I can't see out of one eye, but I can see out of the other. I might get sick a lot, but I have really nice hair. (Laughter) (Audience) You do, you do! Thanks. You guys are like the best little section right here. (Laughter) (Lizzie laughs) You made me lose my train of thought! (Laughter) Okay... where was I? Audience: Your hair! Hair! Hair. Ok, ok, thank you. Thank you, thank you, thank you. So I could either choose to be happy or I could choose to be upset with what I have and still kind of complain about it, but then I started realizing: Am I going to let the people who called me a monster define me? Am I going to let the people who said, "Kill it with fire!" define me? No; I'm going to let my goals, and my success, and my accomplishments be the things that define me - Not my outer appearance, not the fact that I'm visually impaired, not the fact that I have this syndrome that nobody knows what it is. So I told myself I'm going to work my butt off and do whatever I could to make myself better, because in my mind, the best way that I could get back at all those people who made fun of me, who teased me, who called me ugly, who called me a monster was to make myself better, and to show them: You know what? Tell me those negative things, I'm going to turn them around, and I'm going to use them as a ladder to climb up to my goals. That's what I did. I told myself that I wanted to be a motivational speaker, I wanted to write a book, graduate college, have my own family, and have my own career. Eight years later, I’m standing in front of you, still doing motivational speaking. First thing, I accomplished it. I wanted to write a book; in a couple of weeks I will be submitting the manuscript for my third book. (Applause) I wanted to graduate college, and I just finished college. (Cheers and applause) I'm getting a degree in Communication Studies from Texas State University in San Marcos, and I have a minor in English. I really, really tried to use real-life experience while I was getting my degree, and my professors were not having it. I wanted to have, lastly, my own family and my own career. The family part is kind of down the line, and my career part, I feel like I'm really doing well with it, considering the fact that when I decided I wanted to be a motivational speaker, I went home, I sat in front of my laptop, went to Google, and typed in: "How to be a motivational speaker." (Laughter) I'm not even joking. I worked my butt off. I used the people who were telling me that I couldn't do this to motivate me. I used their negativity to light my fire to keep going. Use that. Use that. Use that negativity that you have in your life to make yourself better, because I guarantee you - guarantee you - You will win. Now I want to end, with asking you again. I want you to leave here, and ask yourself what defines you. But remember: Brave starts here. Thank you. (Applause)
Tôi thật sự rất vui khi được có mặt ở đây. Tôi muốn nói cho các bạn ở đây biết đôi chút về... Tôi không muốn gọi là kiến thức cơ bản vì chúng ta thực sự không biết gì về hội chứng mà tôi mắc phải. Tôi mắc phải hội chứng này từ khi tôi chào đời Chỉ có 2 người trên thế giới, tính cả tôi, được ghi nhận là mắc phải hội chứng này. Hậu quả của hội chứng này đơn giản là tôi không thể tăng cân. Nghe có vẻ như đó là điều có lợi (Tiếng cười) Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mà tôi muốn, bất cứ khi nào tôi muốn, và tôi sẽ không tăng tí cân nào. Tôi sẽ bước vào tuổi 25 vào tháng Ba tới Từ khi tôi chào đời đến nay, tôi chưa bao giờ nặng hơn 29 kg. Khi tôi học ở bậc đại học, tôi đã giấu diếm... Thật ra tôi không giấu, vì mọi người đều biết sự có mặt của nó nó là cái túi to đựng bánh kem Twinkies, bánh rán, khoai tây chiên, và kẹo Skittles và bạn cùng phòng của tôi nói rằng: "Mình có thể nghe tiếng bạn với tay xuống gầm giường, lúc 12 giờ 30 sáng, để lấy thức ăn." Nhưng tôi trả lời, đại khái như: "Bạn biết không? "Chuyện đó bình thường thôi, mình có thể làm những việc như vậy!" Bởi vì hội chứng này mang lại một số lợi ích. Chẳng hạn như không thể tăng cân, những lợi ích khi khiếm thị và một số lợi ích khi trông rất nhỏ bé. Nhiều người sẽ nghĩ, "Lizzie à, làm sao mà bạn có thể gọi đó là lợi ích khi bạn chỉ có thể nhìn thấy bằng một bên mắt mà thôi?" Vậy, hãy để tôi kể ra những lợi ích đó là gì nhé! bởi vì chúng thật sự rất tuyệt! Tôi đeo 1 cặp kính áp tròng, à không, chỉ 1 chiếc thôi, Một chiếc kính áp tròng thôi. (Tiếng cười) Khi tôi đeo kính để đọc sách, tiết kiệm được 50% tiền mua kính kê toa. Nếu ai đó quấy rầy tôi, hay cư xử thô lỗ với tôi: Tôi sẽ để người đó đứng về phía bên phải của tôi. (Tiếng cười) Giống như họ không hiện diện ở đó vậy. Tôi thậm chí không biết họ đang đứng ở đó. Ngay bây giờ, nếu tôi đứng như thế này, tôi hoàn toàn không biết những ai đang có mặt ở khán đài phía bên này. Ngoài ra, trong thân hình nhỏ nhắn này, tôi rất sẵn lòng tình nguyện đến trung tâm Kiểm soát cân nặng, hay phòng tập gym nào đó, và nói với họ: "Xin chào, tên tôi là Lizzie. Tôi sẽ là hình mẫu của bạn. Hãy dán hình của tôi lên bất cứ đồ vật nào mà bạn cần, và tôi sẽ nói, "Tôi đã áp dụng phương pháp luyện tập này. Hãy nhìn xem hiệu quả đến mức nào!" (Tiếng cười) Mặc dù có nhiều điều tuyệt vời mà hội chứng này mang lại cũng có nhiều điều vô cùng khó khăn, đúng như những gì mọi người có thể tưởng tượng. Tôi lớn lên và được nuôi dạy hơn bình thường 150%. Tôi là đứa con đầu lòng của ba mẹ mình. Và khi tôi mới chào đời, các bác sĩ nói với mẹ tôi rằng: "Con gái của chị được sinh ra mà không có nước ối bao quanh, hoàn toàn không." Vì vậy lúc tôi được sinh ra, việc tôi cất tiếng khóc đã là một kì tích rồi. Các bác sỹ nói với ba mẹ tôi rằng: "Chúng tôi chỉ muốn báo trước với anh chị: hãy liệu trước là con gái của anh chị sẽ không thể nói, đi, bò, suy nghĩ, hay tự thân làm bất cứ việc gì". Đặt mình vào vị trí lần đầu tiên làm cha mẹ, có thể mọi người sẽ đoán ba mẹ tôi đã nói như vầy: "Không thể nào! Tại sao như vậy? Tại sao chúng tôi lại sinh ra đứa con đầu lòng lại mang tất cả chứng bệnh mà chưa ai biết đến như thế này?" Nhưng ba mẹ tôi đã không nói như vậy. Điều đầu tiên mà họ nói với các bác sỹ là, "Chúng tôi muốn nhìn thấy con gái của mình, và chúng tôi sẽ bế con bé về yêu thương nó và nuôi dạy nó trong khả năng tốt nhất có thể." Đó chính là điều mà họ đã làm. Hầu như tất cả thành công tôi đạt được trong đời đều có công lao to lớn của họ. Hôm nay, ba tôi cũng có mặt ở đây, còn mẹ tôi thì đang ở nhà xem chương trình. Chào mẹ yêu! (Tiếng cười) Mẹ tôi đang hồi phục sau phẫu thuật. Bà ấy luôn là "chất keo" gắn kết gia đình của chúng tôi lại với nhau, bà ấy luôn truyền cho tôi sức mạnh để hiểu ra là bà ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ, nhưng mẹ tôi lại có được nghị lực phi thường mà bà ấy đã truyền dạy cho tôi, để mà tôi có thể tự hào đứng trước mọi người và nói rằng, "Mọi người biết gì không? Tôi có một cuộc sống rất khó khăn. Nhưng điều đó không sao cả." Điều đó chẳng sao! Có những điều khiến tôi sợ hãi, cũng có những trở ngại xảy đến với tôi đấy chứ. Một trong những vấn đề lớn nhất mà tôi phải đối mặt khi trưởng thành là một vấn đề mà tôi chắc chắn rằng mỗi người trong chúng ta ở đây đã trải qua Mọi người có thể đoán đó là từ gì không? Nó bắt đầu bằng chữ ''B''. Có ai đoán ra được không nào? (Khán giả) Bọn con trai! (Lizzie) Con trai sao? (Tiếng cười) Đó là từ "Bắt nạt"! (Tiếng cười) Tôi biết những bạn nữ ở đây đang nghĩ gì rồi nhé! (Tiếng cười) Tại sao tôi lại không thể ngồi chung bàn với họ chứ? (Tiếng cười) Tôi phải đối phó với việc bị bắt nạt ở trường rất nhiều, nhưng như tôi đã nói, tôi được nuôi dạy rất bình thường, vì vậy khi tôi bắt đầu đi học mẫu giáo, Tôi tuyệt đối không có khái niệm là tôi trông khác người. Không hề có tư tưởng đó! Tôi không thể nhận ra là bề ngoài của tôi khác biệt so với những đứa trẻ khác. Tôi nghĩ sự thật đó là cái tát đau đớn đối với một đứa trẻ năm tuổi, bởi vì ngày đầu tiên khi tôi đến trường, diện váy áo giống như nàng Pocahontas. Tôi đã sẵn sàng đi học! (Tiếng cười) Tôi đeo chiếc ba lô của mình nó trông như cái mai rùa vì kích thước của nó lớn hơn cả tôi, và tôi tiến đến một đứa bé gái và mỉm cười, và đứa bé đó ngước nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật, như thể tôi là sinh vật đáng sợ nhất mà nó từng thấy trong đời. Phản ứng đầu tiên của tôi là "Con nhỏ này thật là bất lịch sự!" (Tiếng cười) Chính nó đã bỏ lỡ một đứa vui tính như tôi. Vì thế tôi đi đến chỗ khác và chơi với bộ khối xếp hình, hay với những đứa con trai. (Tiếng cười) (Lizzie cười) Tôi tưởng ngày hôm đó sẽ trở nên khá hơn, thật không may là không phải vậy. Tình trạng càng tệ hơn khi ngày trôi qua, nhiều người không muốn làm chung bất cứ việc gì với tôi cả, và tôi không thể hiểu tại sao lại như vậy. Tại sao chứ? Mình đã làm gì? Mình có làm gì phật ý họ đâu! Trong đầu tôi vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ ''hay ho''. Mình phải về nhà và hỏi ba mẹ, "Con bị làm sao vậy?" Con đã làm gì? Tại sao họ không thích con?" Ba mẹ đặt tôi ngồi xuống và nói, "Lizze à, điều duy nhất khác biệt về con là thân hình con nhỏ hơn những đứa trẻ khác. Con mắc hội chứng này, nhưng nó sẽ không quyết định con là người như thế nào." Họ nói: "Hãy đi học, ngẩng cao đầu, mỉm cười, hãy tiếp tục là chính con, và người ta sẽ thấy là con cũng chỉ bình thường giống như họ vậy." Và vì thế tôi đã làm đúng như vậy. Ngay bây giờ, tôi muốn quý vị suy nghĩ, và tự hỏi mình: Yếu tố nào định nghĩa con người các bạn? Bạn là ai? Yếu tố đó có phải là nơi mà bạn sinh ra? Hay nó là gia cảnh của bạn? Hay bạn bè của bạn? Vậy thực ra nó là cái gì? Yếu tố nào có thể nói lên nhân cách của bạn? Tôi đã mất một khoảng thời gian rất lâu để nhận ra điều gì định nghĩa con người tôi. Một khoảng thời gian dài tôi từng nghĩ cái định nghĩa con người tôi là ngoại hình của mình. Tôi nghĩ về đôi chân bé xíu, đôi tay tí hon, và khuôn mặt bé tí của mình thật xấu xí. Tôi từng nghĩ là mình thật gớm ghiếc. Tôi căm ghét cái cảm giác khi thức dậy vào buổi sáng, khi tôi chuẩn bị đến trường, nhìn vào gương, trong tư thế sẵn sàng, và suy nghĩ: Ước gì mình có thể ''lau sạch'' hội chứng này đi! Cuộc sống của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu tôi có thể làm nó biến mất. Tôi sẽ trông như những đứa trẻ khác Tôi không cần phải mua quần áo in hình nhà thám hiểm nhí Dora. Tôi không cần phải mua những thứ phụ kiện "lóa mắt", vì lúc đó tôi cố làm cho mình giống những đứa trẻ sành điệu. Tôi đã ước ao, cầu nguyện, và hi vọng, và làm bất cứ điều gì có thể để vào một buổi sáng, khi tỉnh giấc, tôi sẽ trở thành một con người khác, và tôi sẽ không phải 'vật lộn' với những khó khăn này. Đó là điều mà tôi khao khát từng ngày một, và mỗi ngày trôi qua là một nỗi thất vọng. Bên cạnh tôi là một ''đội ngũ'' hỗ trợ tuyệt vời, những người không bao giờ thương hại tôi, và luôn ở bên, động viên mỗi khi tôi buồn, những người luôn cùng tôi vui cười trong những dịp vui vẻ, và họ đã dạy tôi rằng, cho dù tôi mắc phải hội chứng này, dù tôi gặp nhiều khó khăn, tôi không thể để chúng định nghĩa con người tôi. Cuộc sống của tôi nằm trong bàn tay tôi, Cuộc sống của bạn nằm trong bàn tay của chính bạn Các bạn chính là người lái chiếc xe hơi của mình. Các bạn chính là người quyết định lái chiếc xe đó trên con đường ''xấu'', hay ''tốt''. Các bạn chính là người quyết định điều gì làm nên con người mình. Bây giờ hãy để tôi nói cho mọi người: Có thể thật sự rất khó để nhận ra điều gì định nghĩa con người mình, bởi vì có những thời điểm khi tôi thật sự bực bội và chán nản, và nói: "Tôi không cần biết cái gì định nghĩa con người tôi nữa!" Khi tôi học trung học, tôi phát hiện ra một đoạn video, không may mắn là ai đó đã đưa tin về tôi, và gán cho tôi biệt danh ''người phụ nữ xấu xí nhất thế giới'' Có trên 4 triệu lượt xem đoạn video chỉ dài 8 giây đó, không có âm thanh phụ họa, nhưng lại có hàng ngàn nhận xét; họ nói rằng, "Lizzie à, làm ơn đi, hãy chĩa súng vào đầu mình và tự sát cho thế giới này nhờ!" Các bạn hãy thử nghĩ xem, nếu người ta nói với mình như vậy, nếu những người không quen biết bảo mình làm như thế. Tôi đã khóc hết nước mắt, và sẵn sàng chống trả lại và một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi, và tôi nghĩ: "Mình sẽ mặc kệ nó đi!" Tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống của tôi nằm trong tay của chính tôi. Tôi có thể chọn làm cho cuộc sống của mình thật sự tốt lên, hay tôi có thể làm cho nó thật sự tệ đi. Tôi có thể chọn học cách biết ơn, biết thức tỉnh, và nhận ra những thứ mà mình thực sự có, và khiến chúng nói lên được tôi là người như thế nào. Một bên mắt của tôi không nhìn thấy được, nhưng tôi có thể nhìn bằng bên mắt còn lại Có thể tôi rất hay bệnh, nhưng tôi có một mái tóc rất đẹp. (Tiếng cười) (Khán giả) Rất đúng! Cám ơn nhé! Các bạn ở góc nhỏ này là tốt nhất nhé! (Tiếng cười) (Lizzie cười) Các bạn làm tôi quên dòng suy nghĩ của mình mất rồi! (Tiếng cười) Tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ? (Khán giả) ''mái tóc...''! Đúng rồi, tôi đang nói đến mái tóc. Xin cám ơn nhé! Vì vậy, tôi có thể chọn vui vẻ hoặc buồn rầu với những thứ mình có và đôi khi còn phàn nàn về nó nữa, nhưng sau đó tôi bắt đầu nhận ra rằng: Mày sẽ để cho những ai gọi mày là quái vật định nghĩa con người mày sao? Mày sẽ để những ai từng nói "Thiêu chết nó đi!" xét đoán mày là ai sao? Không, tôi sẽ để mục tiêu, thàng công, và thành tựu định nghĩa con người tôi. Chứ không phải là vẻ bề ngoài của tôi, không phải là sự thật tôi bị khiếm thị, không phải là sự thật tôi mắc phải hội chứng mà không ai biết nó là gì. Vì thế tôi nói với chính mình là tôi sẽ làm việc cật lực và làm bất cứ điều gì có thể để bản thân trở nên tốt hơn, vì trong suy nghĩ của tôi, cách tốt nhất để tôi có thể đáp lại những người đã từng chê cười tôi, chế giễu tôi, những người từng gọi tôi là xấu xí, là quái vật đó chính là hoàn thiện con người tôi, và cho họ biết rằng: Các người có biết không? Chế giễu tôi bằng những lời lẽ tiêu cực đó ư? tôi sẽ xoay chuyển chúng, thành sức mạnh, tôi sẽ tận dụng chúng như một chiếc thang để vươn tới những mục tiêu của mình. Thật sự tôi đã làm được điều đó. Tôi đã nói với bản thân là tôi muốn trở thành một nhà diễn thuyết truyền cảm hứng, Tôi muốn viết một quyển sách, tốt nghiệp đại học, lập gia đình riêng, và gầy dựng sự nghiệp riêng. 8 năm sau những ý định trên, tôi đang đứng trước quý vị đây, và còn đang thực hiện việc diễn thuyết. Vậy là tôi đã đạt được mục tiêu đầu tiên. Tôi từng muốn viết một cuốn sách; và trong vài tuần tới đây, tôi sẽ nộp bản thảo của cuốn sách thứ 3 do tôi viết. (Tiếng vỗ tay) Tôi từng muốn tốt nghiệp đại học, và tôi vừa hoàn thành xong chương trình đại học. (Tiếng reo mừng và vỗ tay) Tôi sẽ có tấm bằng cử nhân chuyên ngành nghiên cứu truyền thông của Trường Đại học Bang Texas, San Marcos, và tôi cũng có bằng phụ chuyên ngành Ngữ văn Anh. Tôi đã rất cố gắng dùng kinh nghiệm sống thực tế của mình trong quá trình thực hiện luận văn tốt nghiệp, đó là những trải nghiệm mà các giáo sư của tôi lại không có. Cuối cùng, tôi từng muốn có một gia đình riêng và một sự nghiệp riêng. Kế hoạch có gia đình riêng tạm gác lại ở hiện tại, còn kế hoạch cho sự nghiệp riêng tôi nhận thấy là mình đang làm rất tốt, kể cả sự thật là khi tôi quyết định trở thành nhà diễn thuyết truyền cảm hứng, tôi về nhà, và ngồi trước laptop của mình, vào Google, và đánh dòng chữ: "Làm thế nào để trở thành một nhà diễn thuyết thật sự" (Tiếng cười) Tôi không đùa đâu! Tôi đã rất siêng năng làm việc, tôi dùng những người đã từng nói với tôi rằng tôi không thể làm việc này để khích lệ bản thân. Tôi dùng thái độ tiêu cực của họ để giúp ngọn lửa quyết tâm trong tôi luôn rực cháy Hãy tận dụng những điều đó! Hãy tận dụng những khó khăn mà quý vị gặp phải trong cuộc đời mình để giúp bản thân trở thành con người tốt hơn, bởi vì tôi dám bảm đảm với mọi người rằng, đảm bảo đấy! Chúng ta sẽ chiến thắng. Bây giờ, tôi muốn kết thúc buổi chia sẻ này bằng cách hỏi các bạn một lần nữa. Tôi muốn các bạn rời khỏi đây, hỏi bản thân điều gì định nghĩa được mình là ai. Nhưng xin hãy nhớ rằng: Can đảm bắt đầu từ giây phút này nhé! Xin cám ơn! (Tiếng vỗ tay)