So I'm going to talk to you about you about the political chemistry of oil spills and why this is an incredibly important, long, oily, hot summer, and why we need to keep ourselves from getting distracted. But before I talk about the political chemistry, I actually need to talk about the chemistry of oil.
Tôi sẽ trình bày vấn đề tràn dầu về mặt chính trị. và tại sao mùa hè này lại là 1 mùa hè nóng bức dai dẳng và cực kỳ quan trọng, và tại sao chúng ta phải giữ mình khỏi bị lạc hướng. Nhưng trước khi tôi nói về hóa học chính trị, tôi thực sự cần nói về ngành hóa dầu.
This is a photograph from when I visited Prudhoe Bay in Alaska in 2002 to watch the Minerals Management Service testing their ability to burn oil spills in ice. And what you see here is, you see a little bit of crude oil, you see some ice cubes, and you see two sandwich baggies of napalm. The napalm is burning there quite nicely. And the thing is, is that oil is really an abstraction for us as the American consumer. We're four percent of the world's population; we use 25 percent of the world's oil production. And we don't really understand what oil is, until you check out its molecules, And you don't really understand that until you see this stuff burn. So this is what happens as that burn gets going. It takes off. It's a big woosh. I highly recommend that you get a chance to see crude oil burn someday, because you will never need to hear another poli sci lecture on the geopolitics of oil again. It'll just bake your retinas. So there it is; the retinas are baking.
Đây là tấm hình chụp từ Prudhoe Bay ở Alaska mà tôi đã có dịp tới vào năm 2002 để quan sát Cục Quản Lý Khoán Sản (Minerals Management Service) thử nghiệm khả năng đốt cháy dầu tràn ra trên băng tuyết. Và bạn đang thấy đây là một ít dầu thô, và vài cục đá lạnh, và bạn thấy 2 túi xăng đặc xếp lớp nhỏ. Xăng đặc đang cháy rất bình thường. Và vấn đề là dầu thì thực sự rất trừu tượng đối với chúng ta--những người tiêu dùng Mỹ. Chúng ta chiếm 4% dân số thế giới; nhưng lại sử dụng 25% sản phẩm từ dầu trên thế giới. Và chúng ta không hiểu dầu là cái gì, cho tới khi bạn xem kỹ những phân tử này, Và bạn cũng không hiểu được cho tới khi bạn nhìn thấy nó cháy lên. Vậy điều gì xảy ra khi dầu đang cháy. Nó bốc hơi cái vèo. Tôi nghĩ 1 ngày nào đó bạn nên tìm cơ hội để thấy được dầu thô cháy như thế nào, vì bạn sẽ không cần nghe 1 bài giảng khoa học về địa chính trị nào nữa. Nó sẽ ăn sâu trong tâm trí bạn. Và đây;
Let me tell you a little bit about this chemistry of oil. Oil is a stew of hydrocarbon molecules. It starts of with the very small ones, which are one carbon, four hydrogen -- that's methane -- it just floats off. Then there's all sorts of intermediate ones with middle amounts of carbon. You've probably heard of benzene rings; they're very carcinogenic. And it goes all the way over to these big, thick, galumphy ones that have hundreds of carbons, and they have thousands of hydrogens, and they have vanadium and heavy metals and sulfur and all kinds of craziness hanging off the sides of them. Those are called the asphaltenes; they're an ingredient in asphalt. They're very important in oil spills.
Tôi sẽ nói 1 chút về hóa dầu. Dầu là sản phẩm của các phân tử hydrocarbon. Bắt đầu với 1 phân tử nhỏ, gồm 1 carbon và 4 hydro -- đó là khí metan -- nó bốc hơi Và nhiều phân tử trung bình với 1 lượng carbon vừa phải. Bạn đã nghe tới vòng benzene; đó là những chất gây ung thư. Và nó sẽ hình thành những phân tử đặc, nặng và lớn chứa hàng trăm carbon, và hàng ngàn hydro, và chứa cả vanadi, những kim loại nặng, lưu huỳnh và những thứ đại loại vậy liên kết với chúng. Chúng được gọi là asphaltene, một thành phần có trong nhựa đường. Chúng rất quan trọng trong vấn đề dầu tràn.
Let me tell you a little bit about the chemistry of oil in water. It is this chemistry that makes oil so disastrous. Oil doesn't sink, it floats. If it sank, it would be a whole different story as far as an oil spill. And the other thing it does is it spreads out the moment it hits the water. It spreads out to be really thin, so you have a hard time corralling it. The next thing that happens is the light ends evaporate, and some of the toxic things float into the water column and kill fish eggs and smaller fish and things like that, and shrimp. And then the asphaltenes -- and this is the crucial thing -- the asphaltenes get whipped by the waves into a frothy emulsion, something like mayonnaise. It triples the amount of oily, messy goo that you have in the water, and it makes it very hard to handle. It also makes it very viscous. When the Prestige sank off the coast of Spain, there were big, floating cushions the size of sofa cushions of emulsified oil, with the consistency, or the viscosity, of chewing gum. It's incredibly hard to clean up. And every single oil is different when it hits water.
Tôi sẽ giải thích 1 chút về tác dụng hóa học của dầu trong nước. Và qua đó ta thấy dầu như 1 hiểm họa. Dầu nhẹ nên nổi trên mặt nước. Nếu nó chìm xuống, thì dầu tràn trở thành 1 vấn đề hoàn toàn khác. Và nó còn lan tràn ra khi nó gặp nước. nó sẽ lan ra 1 lớp thật mỏng, và sẽ khó khăn để gom nó lại. Tiếp nữa là lớp nhẹ nhất sẽ bốc hơi, và những chất độc sẽ nổi lên mặt biển và tiêu hủy trứng cá và những con cá nhỏ, tôm v.v... Và điều quan trọng sau đó là asphaltene sẽ bị khuấy lên bởi những đợt sóng tạo thành bọt sữa, nhìn như là sốt mayonnaise vậy. Nó làm tăng gấp 3 lần lượng dầu dính nhớp nháp trên mặt biển, và rất khó để xử lý. Và nó còn rất nhầy nhụa. Khi sự cố tàu Prestige chìm ở bờ biển Tây Ban Nha, có rất nhiều mảng dầu nhũ tương nổi trên mặt nước cỡ miếng đệm ghế sofa, với độ đặc hay là độ quánh giống như là kẹo cao su. Và cực kỳ khó để xử lý. Và mỗi loại dầu đều khác nhau khi nó gặp nước.
When the chemistry of the oil and water also hits our politics, it's absolutely explosive. For the first time, American consumers will kind of see the oil supply chain in front of themselves. They have a "eureka!" moment, when we suddenly understand oil in a different context. So I'm going to talk just a little bit about the origin of these politics, because it's really crucial to understanding why this summer is so important, why we need to stay focused. Nobody gets up in the morning and thinks, "Wow! I'm going to go buy some three-carbon-to-12-carbon molecules to put in my tank and drive happily to work." No, they think, "Ugh. I have to go buy gas. I'm so angry about it. The oil companies are ripping me off. They set the prices, and I don't even know. I am helpless over this." And this is what happens to us at the gas pump -- and actually, gas pumps are specifically designed to diffuse that anger. You might notice that many gas pumps, including this one, are designed to look like ATMs. I've talked to engineers. That's specifically to diffuse our anger, because supposedly we feel good about ATMs. (Laughter) That shows you how bad it is.
Khi vấn đề hóa dầu và nước đụng chạm tới vấn đề chính trị, thì cực kỳ căng thẳng và dễ bùng nổ. Lần đầu tiên, người tiêu dùng Mỹ nhìn tận mắt được chuỗi cung ứng dầu. Có 1 một khoảnh khắc "eureka!" khi chúng ta chợt hiểu được về dầu trong một bối cảnh khác. Tôi sẽ nói 1 chút về điều cơ bản của những vấn đề chính trị này, vì chủ yếu là để hiểu rằng tại sao mùa hè lại quan trọng như vậy, tại sao chúng ta phải tập trung vào đó. Không ai thức dậy vào buổi sáng và nghĩ là: "Chà! Tôi sẽ đi đổ những phân tử có 3 carbon đến 12 carbon vào bình xăng và vui vẻ lái xe đi làm." Họ chỉ nghĩ là: "Uggh. Tôi phải đi đổ xăng. Tôi rất bực dọc về điều này. Mấy hãng xăng dầu đang móc túi của tôi. Họ ra giá còn tôi thì chẳng biết gì cả. Tôi chẳng giúp được gì về vấn đề này." Và đó là điều xảy ra với chúng ta ở trạm xăng. Và thực ra, những máy bơm xăng được thiết kế để phân tán đi sự giận dữ của chúng ta. Bạn để ý là có rất nhiều máy bơm xăng, bao gồm cả cái này đây, được thiết kế y như máy ATM. Tôi có nói chuyện với kỹ sư. Thiết kế như vậy là để phân tán sự giận dữ của chúng ta. vì như thể là chúng ta cảm thấy an tâm với máy ATM. (Tiếng cười) Điều này còn cho thấy vấn đề này tệ hại như thế nào.
But actually, I mean, this feeling of helplessness comes in because most Americans actually feel that oil prices are the result of a conspiracy, not of the vicissitudes of the world oil market. And the thing is, too, is that we also feel very helpless about the amount that we consume, which is somewhat reasonable, because in fact, we have designed this system where, if you want to get a job, it's much more important to have a car that runs, to have a job and keep a job, than to have a GED. And that's actually very perverse.
Nhưng thực ra, ý tôi là cái cảm giác bất lực bỗng xuất hiện bởi người Mỹ thực sự cảm thấy giá dầu là kết quả của 1 âm mưu, chứ không phải là sự thăng trầm của thị trường dầu thế giới. Và vấn đề nữa là chúng ta cảm thấy bất lực về việc sử dụng dầu, 1 cách nào đó khá là hợp lý, vì thực tế là chúng ta đã dựng nên cái hệ thống này nếu chúng ta muốn có việc làm, thì chắc chắn phải có xe để chạy, để có việc làm và giữ được việc làm, bạn phải có bằng tốt nghiệp phổ thông. Điều này rất tai hại.
Now there's another perverse thing about the way we buy gas, which is that we'd rather be doing anything else. This is BP's gas station in downtown Los Angeles. It is green. It is a shrine to greenishness. "Now," you think, "why would something so lame work on people so smart?" Well, the reason is, is because, when we're buying gas, we're very invested in this sort of cognitive dissonance. I mean, we're angry at the one hand and we want to be somewhere else. We don't want to be buying oil; we want to be doing something green. And we get kind of in on our own con. I mean -- and this is funny, it looks funny here. But in fact, that's why the slogan "beyond petroleum" worked. But it's an inherent part of our energy policy, which is we don't talk about reducing the amount of oil that we use. We talk about energy independence. We talk about hydrogen cars. We talk about biofuels that haven't been invented yet. And so, cognitive dissonance is part and parcel of the way that we deal with oil, and it's really important to dealing with this oil spill.
1 điều tai hại khác là trong cách chúng ta mua xăng, là chúng ta thích làm như vậy hơn là cái gì khác. Đây là trạm xăng BP ở trung tâm thành phố Los Angeles. Nó có màu xanh. Bạn nghĩ là: "Tại sao những thứ dở tệ như vậy lại có tác dụng lên những người sáng suốt được?" Lý do là vì khi chúng ta mua xăng, chúng ta đầu tư vào 1 sự mâu thuẫn trong nhận thức. Ý tôi là 1 mặt chúng ta tức giận, và chúng ta muốn thay đổi. Chúng ta không muốn mua xăng nữa; chúng ta muốn làm gì đó có lợi với môi trường. Và chúng ta đã bị dính vào bẫy của mình. Ý tôi là điều này thật thú vị. Nhưng thực tế, đó là tại sao khẩu hiệu "Beyond Petroleum"--"không chỉ là dầu mỏ"-- lại có hiệu quả. Nhưng 1 phần cố hữu trong chính sách năng lượng của chúng ta, là việc chúng ta không bàn về vấn đề giảm thiểu lượng dầu mà chúng ta sử dụng. Chúng ta bàn về vấn đề độc lập năng lượng, xe chạy bằng Hydro. Bàn về nhiên liệu sinh học mà chúng ta vẫn chưa phát minh ra. Và sự mâu thuẫn trong nhận thức là 1 phần trong cách chúng ta giải quyết vấn đề dầu mỏ, và rất quan trọng trong việc giải quyết vấn đề dầu tràn.
Okay, so the politics of oil are very moral in the United States. The oil industry is like a huge, gigantic octopus of engineering and finance and everything else, but we actually see it in very moral terms. This is an early-on photograph -- you can see, we had these gushers. Early journalists looked at these spills, and they said, "This is a filthy industry." But they also saw in it that people were getting rich for doing nothing. They weren't farmers, they were just getting rich for stuff coming out of the ground. It's the "Beverly Hillbillies," basically. But in the beginning, this was seen as a very morally problematic thing, long before it became funny.
Vậy dầu chính trị rất hợp với đạo lý ở Mỹ. Ngành công nghiệp dầu mỏ giống như là 1 con bạch tuột khổng lồ trong cơ khí và tài chính và mọi thứ khác, nhưng thực sự chúng ta vẫn thấy nó rất hợp lý. Đây là 1 tấm hình cũ xưa. Bạn thấy đây chúng ta có 1 giếng dầu. Nhà báo thời đó nhìn vào đây và nó nói: "Đây là ngành công nghiệp bẩn thỉu." Nhưng họ cũng thấy là rất nhiều người giàu lên từ đó mà không cần phải làm gì cả. Họ không phải nông dân, họ chỉ làm giàu dựa trên thứ vật chất khai thác từ lòng đất này. Nó giống trong phim "Beverly Hillbillies". Nhưng ban đầu, nó được xem như là 1 vấn đề về mặt đạo đức, trước khi nó trở nên khôi hài.
And then, of course, there was John D. Rockefeller. And the thing about John D. is that he went into this chaotic wild-east of oil industry, and he rationalized it into a vertically integrated company, a multinational. It was terrifying; you think Walmart is a terrifying business model now, imagine what this looked like in the 1860s or 1870s. And it also the kind of root of how we see oil as a conspiracy. But what's really amazing is that Ida Tarbell, the journalist, went in and did a big exposé of Rockefeller and actually got the whole antitrust laws put in place. But in many ways, that image of the conspiracy still sticks with us. And here's one of the things that Ida Tarbell said -- she said, "He has a thin nose like a thorn. There were no lips. There were puffs under the little colorless eyes with creases running from them." (Laughter) Okay, so that guy is actually still with us. (Laughter) I mean, this is a very pervasive -- this is part of our DNA. And then there's this guy, okay.
Và đây là ông trùm dầu mỏ John D. Rockefeller. Và vấn đề ở John D. là ông đã dấn thân vào sự hỗn loạn của ngành công nghiệp dầu khí, và ông hợp lý hóa nó vào một công ty tích hợp đa quốc gia. Nó thật đáng sợ. Bạn cho rằng Walmart là 1 mô hình doanh nghiệp đáng sợ hiện nay, tưởng tượng xem trông nó như thế nào vào những năm 1860 và 1870. Và nó là căn nguyên về việc chúng ta xem dầu như là 1 âm mưu như thế nào. Nhưng điều thực sự tuyệt vời là Ida Tarbell, 1 nhà báo, đã tham gia vào và lột trần Rockefeller và thế là những bộ luật chống độc quyền được ban hành. Nhưng bằng nhiều cách, hình ảnh của một âm mưu vẫn còn lảng vảng đâu đó trong chúng ta. Và đây là một trong những điều mà Ida Tarbell đã nói. Bà nói: "Mũi của ông ta như 1 cái gai. Môi thì mỏng lét. Sự vênh váo dưới đôi mắt ti hí không màu với toàn nếp nhăn." (Tiếng cười) Gã này vẫn đâu đó trong chúng ta. (Tiếng cười) Ý tôi là nó lan tràn khắp nơi -- nó là 1 phần trong DNA của chúng ta. Và tới ông này.
So, you might be wondering why it is that, every time we have high oil prices or an oil spill, we call these CEOs down to Washington, and we sort of pepper them with questions in public and we try to shame them. And this is something that we've been doing since 1974, when we first asked them, "Why are there these obscene profits?" And we've sort of personalized the whole oil industry into these CEOs. And we take it as, you know -- we look at it on a moral level, rather than looking at it on a legal and financial level. And so I'm not saying these guys aren't liable to answer questions -- I'm just saying that, when you focus on whether they are or are not a bunch of greedy bastards, you don't actually get around to the point of making laws that are either going to either change the way they operate, or you're going to get around to really reducing the amount of oil and reducing our dependence on oil. So I'm saying this is kind of a distraction. But it makes for good theater, and it's powerfully cathartic as you probably saw last week.
Vậy bạn sẽ tự hỏi là tại sao như vậy, mỗi lần chúng ta gặp phải giá dầu cao hoặc tràn dầu, chúng ta gọi ngay những vị CEO này ở Washington, và hỏi những câu rất cay cú với họ và làm họ thấy hổ thẹn trước thiên hạ. Và đó là điều chúng ta đã làm từ năm 1974 tới nay, khi chúng ta bắt đầu hỏi họ là: "Tại sao có nhiều lợi nhuận bẩn thỉu như vậy?" Và chúng ta cá nhân hóa toàn bộ ngành công nghiệp dầu khí lên những vị CEO này. Và chúng ta cho là, bạn biết đây -- chúng ta nhìn nó trên 1 mức độ đạo lý, hơn là nhìn nó trên mức độ pháp lý và tài chính. Và tôi không nói là những vị CEO này không có trách nhiệm gì trong này, mà tôi chỉ nói là khi chúng ta tập trung vào việc họ có phải là 1 lũ tham lam hay không, thì chúng ta đã không đi thẳng vào vấn đề làm ra như bộ luật để có thể thay đổi cách họ làm việc, hoặc tìm cách giảm thiểu lượng dầu và giảm thiểu sự phụ thuộc vào dầu của chúng ta. Và tôi cho là chúng ta đã hơi lạc hướng. Nhưng điều đó cũng đáng để phơi bày, và nó như 1 chất tẩy mạnh mẽ như bạn đã thấy tuần trước.
So the thing about water oil spills is that they are very politically galvanizing. I mean, these pictures -- this is from the Santa Barbara spill. You have these pictures of birds. They really influence people. When the Santa Barbara spill happened in 1969, it formed the environmental movement in its modern form. It started Earth Day. It also put in place the National Environmental Policy Act, the Clean Air Act, the Clean Water Act. Everything that we are really stemmed from this period. I think it's important to kind of look at these pictures of the birds and understand what happens to us. Here we are normally; we're standing at the gas pump, and we're feeling kind of helpless. We look at these pictures and we understand, for the first time, our role in this supply chain. We connect the dots in the supply chain. And we have this kind of -- as voters, we have kind of a "eureka!" moment. This is why these moments of these oil spills are so important. But it's also really important that we don't get distracted by the theater or the morals of it. We actually need to go in and work on the roots of the problem.
Vấn đề dầu tràn trên biển là điều khích động về mặt chính trị. Ý tôi là nhìn những bức hình từ vụ dầu tràn Santa Barbara này đây. Những bức hình về nhiều loài chim chóc. Chúng thật sự ảnh hưởng tới con người. Khi vụ việc xảy ra vào 1969, đã dấy lên 1 cuộc vận động vì môi trường theo cách hiện đại. Bắt đầu có Ngày Trái Đất. Ban hành Đạo Luật Chính Sách Môi Trường Quốc Gia (National Environmental Policy Act), Đạo Luật Không Khí Sạch, Đạo Luật Nước Sạch (the Clean Air Act, the Clean Water Act.) Và nhiều thứ được bắt đầu từ thời kỳ này. Tôi nghĩ cũng khá quan trọng để nhìn vào tấm hình của những con chim này và hiểu ra điều gì đã xảy ra cho chúng ta. Điều bình thường là chúng ta vẫn đến trạm xăng và có cảm giác là chúng ta bất lực. Chúng ta nhìn vào những hình ảnh này, và lần đầu chúng ta hiểu ra được vai trò của mình trong chuỗi cung ứng này. Chúng ta hiểu ra được mối quan hệ trong chuỗi cung ứng này. Chúng ta là những người bầu cử, chúng ta có khoảnh khắc "eureka!" Đó là tại sao những thời điểm dầu tràn này lại khá quan trọng. Nhưng 1 điều cũng quan trọng nữa là chúng ta không được sao lãng bởi việc lên án họ hay vấn đề đạo đức thôi. Chúng ta thưc sự phải đi sâu vào giải quyết căn nguyên của vấn đề.
One of the things that happened with the two previous oil spills was that we really worked on some of the symptoms. We were very reactive, as opposed to being proactive about what happened. And so what we did was, actually, we made moratoriums on the east and west coasts on drilling. We stopped drilling in ANWR, but we didn't actually reduce the amount of oil that we consumed. In fact, it's continued to increase. The only thing that really reduces the amount of oil that we consume is much higher prices. As you can see, our own production has fallen off as our reservoirs have gotten old and expensive to drill out. We only have two percent of the world's oil reserves; 65 percent of them are in the Persian Gulf.
1 trong những thứ đã xảy ra trong 2 vụ dầu tràn gần đây nhất là chúng ta đã giải quyết được 1 số triệu chứng. Chúng ta đã cố giải quyết vấn đề chứ không phải tìm cách làm cho vấn đề không xảy ra. Và cái chúng ta đã làm là chúng ta đã cho ngừng những hoạt động khoan dầu ở các bờ biển đông và tây. Chúng ta ngừng khai thác ở ANWR, nhưng chúng ta chưa thực sự giảm thiểu lượng dầu tiêu thụ. Thực tế là nó còn tiếp tục tăng. Điều duy nhất để giảm thiểu lượng dầu tiêu thụ là phải nâng giá lên cao. Như bạn thấy là những sản phẩm của chúng ta đã bị giảm đi bởi vì nguồn tại nguyên bắt đầu trở nên đắt đỏ để khai thác. Chúng ta chỉ có được 2% lượng dầu của thế giới. 65% là năm ở Vịnh Ba Tư.
One of the things that's happened because of this is that, since 1969, the country of Nigeria, or the part of Nigeria that pumps oil, which is the delta -- which is two times the size of Maryland -- has had thousands of oil spills a year. I mean, we've essentially been exporting oil spills when we import oil from places without tight environmental regulations. That has been the equivalent of an Exxon Valdez spill every year since 1969. And we can wrap our heads around the spills, because that's what we see here, but in fact, these guys actually live in a war zone. There's a thousand battle-related deaths a year in this area twice the size of Maryland, and it's all related to the oil. And these guys, I mean, if they were in the U.S., they might be actually here in this room. They have degrees in political science, degrees in business -- they're entrepreneurs. They don't actually want to be doing what they're doing. And it's sort of one of the other groups of people who pay a price for us.
Vì lý do đó nên đã có chuyện xảy ra là từ 1969, nước Nigeria hay 1 phần lãnh thổ mà khai thác dầu bự gấp 2 lần Maryland -- đã có tới hàng ngàn vụ tràn dầu trong 1 năm. Chính chúng ta đã gây ra những vụ dầu tràn khi chúng ta nhập khẩu dầu từ những nơi mà không có những đạo luật chặc chẽ về môi trường. Cũng tương đương với 1 vụ tràn dầu Exxon Valdez xảy ra mỗi năm bắt đầu từ 1969. Và chúng ta có thể cố gắng tìm hiểu về dầu tràn, bởi cái chúng ta nhìn thấy đây, nhưng thực tế là những người này sống ở khu vực chiến tranh. Có cả ngàn người chết do chiến tranh hàng năm ở chính khu vực này, và tất cả đều liên quan tới dầu. Và những người này, nếu họ ở Mỹ, họ có thể đang ở trong khán phòng này đây. Họ có bằng cấp về khoa học chính trị, kinh tế. Họ là những doanh nhân. Họ thực sự không muốn làm cái họ đang làm. Và họ là một trong những nhóm người đã gánh chịu hậu quả cho chúng ta.
The other thing that we've done, as we've continued to increase demand, is that we kind of play a shell game with the costs. One of the places we put in a big oil project in Chad, with Exxon. So the U.S. taxpayer paid for it; the World Bank, Exxon paid for it. We put it in. There was a tremendous banditry problem. I was there in 2003. We were driving along this dark, dark road, and the guy in the green stepped out, and I was just like, "Ahhh! This is it." And then the guy in the Exxon uniform stepped out, and we realized it was okay. They have their own private sort of army around them at the oil fields. But at the same time, Chad has become much more unstable, and we are not paying for that price at the pump. We pay for it in our taxes on April 15th.
Những việc khác chúng ta đã làm, khi chúng ta tiếp tục gia tăng nhu cầu, là việc chúng ta đang chơi trò chơi đoán vỏ sò với giá cả. 1 trong những nơi chúng tôi đề ra 1 dự án dầu lớn là ở Chad, cùng với Exxon. Và những người đóng thuế ở Mỹ trả tiền cho dự án đó; Ngân Hàng Thế Giới, Exxon trả tiền cho nó. Chúng tôi làm việc và có 1 vấn nạn trộm cắp kinh khủng ở đó. Tôi đã ở đó vào năm 2003. Chúng tôi đang lái xe trên con đường tối, và người đàn ông mặc áo xanh lá bước ra, Và tôi nói là: "Ôi, hết đời rồi." Và người đàn ông trong bộ đồng phục Exxon bước ra, và chúng tôi nhận ra là mọi chuyện ổn thỏa. Họ có quân đội nằm vùng ở xung quanh các khu vực khai thác dầu. Nhưng cùng lúc đó, Chad trở thành nơi mất an ninh, trật tự, và chúng ta không trả tiền đổ xăng của mình ngay tại trạm xăng. mà trả bằng tiền thuế của mình vào ngày 15 tháng 4 hàng năm.
We do the same thing with the price of policing the Persian Gulf and keeping the shipping lanes open. This is 1988 -- we actually bombed two Iranian oil platforms that year. That was the beginning of an escalating U.S. involvement there that we do not pay for at the pump. We pay for it on April 15th, and we can't even calculate the cost of this involvement. The other place that is sort of supporting our dependence on oil and our increased consumption is the Gulf of Mexico, which was not part of the moratoriums. Now what's happened in the Gulf of Mexico -- as you can see, this is the Minerals Management diagram of wells for gas and oil. It's become this intense industrialized zone. It doesn't have the same resonance for us that the Arctic National Wildlife Refuge has, but it should, I mean, it's a bird sanctuary. Also, every time you buy gasoline in the United States, half of it is actually being refined along the coast, because the Gulf actually has about 50 percent of our refining capacity and a lot of our marine terminals as well. So the people of the Gulf have essentially been subsidizing the rest of us through a less-clean environment.
Chúng tôi làm tương tự vậy với việc trả tiền để bảo đảm an ninh ở Vịnh Ba Tư và khai thông những tuyến đường vận chuyển. Đây là năm 1988 Chúng ta đã đánh bom vào 2 giàn khoan của Iran vào năm đó. Đó là khởi đầu cho sự leo thang chiến tranh của Mỹ với Iran mà chúng ta không trả giá liền lập tức Chúng ta trả vào ngày 15 tháng 4, và chúng ta cũng không thể tính được chi phí của những rắc rối này. Và 1 nơi đã góp phần làm gia tăng sự lệ thuộc và mức tiêu thụ dầu mỏ của chúng ta là Vịnh Mexico không nằm trong lệnh hoãn sử dụng dầu mỏ. Đây là điều đã xảy ra ở Vịnh Mexico, đây là biểu đồ Quản lý Khoáng Sản của các giếng dầu và gas. Nó trở thành khu vực công nghiệp hóa rất căng thẳng. và không có cùng cộng hưởng tới chúng ta như Khu Vực Bảo Tồn Sinh Thái Quốc Gia ở Bắc Cực, (ANWR) nhưng nó nên như vậy, đó là 1 khu bảo tồn các loài chim. Và mỗi lần bạn đổ xăng ở Mỹ, 1 nửa trong đó thực sự được lọc ra từ ngoài biển, vì vùng Vịnh thực sự có tới gần 50% công suất lọc dầu của chúng ta và rất nhiều hải cảng. Và người dân làm ở vùng Vịnh đã trợ cấp cho chúng ta qua một môi trường ít trong sạch.
And finally, American families also pay a price for oil. Now on the one hand, the price at the pump is not really very high when you consider the actual cost of the oil, but on the other hand, the fact that people have no other transit options means that they pay a large amount of their income into just getting back and forth to work, generally in a fairly crummy car. If you look at people who make $50,000 a year, they have two kids, they might have three jobs or more, and then they have to really commute. They're actually spending more on their car and fuel than they are on taxes or on health care. And the same thing happens at the 50th percentile, around 80,000. Gasoline costs are a tremendous drain on the American economy, but they're also a drain on individual families and it's kind of terrifying to think about what happens when prices get higher.
Và cuối cùng, những gia đình Mỹ trả giá để mua dầu. 1 mặt, giá cả ở trạm xăng thực sự không quá cao khi ta xem xét lại giá thật sự của dầu mỏ, nhưng mặt khác, thực tế là mọi người không có 1 sự lựa chọn nào khác nên họ phải bỏ ra 1 số tiền lớn trong thu nhập chỉ để có phương tiện đi lại, phần đông toàn là xe nuốt xăng. Nếu bạn nhìn vào những người làm ra 50.000 usd 1 năm, nhà 2 con, họ có lẽ phải làm 3 chỗ hoặc nhiều hơn, và họ cần phải có phương tiện đi lại. Họ thực sự tốn tiền với xe cộ và nhiên liệu hơn là với thuế và chi phí chăm sóc sức khỏe. Và điều tương tự xảy ra ở mức 50%, những người làm 80.000usd 1 năm. Chi phí xăng dầu như 1 ống xả lớn trong nền kinh tế Hoa Kỳ nói chung, cũng như với những hộ gia đình nói riêng, và khá là kinh khủng khi nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra khi giá dầu tăng cao hơn.
So, what I'm going to talk to you about now is: what do we have to do this time? What are the laws? What do we have to do to keep ourselves focused? One thing is -- we need to stay away from the theater. We need to stay away from the moratoriums. We need to focus really back again on the molecules. The moratoriums are fine, but we do need to focus on the molecules on the oil. One of the things that we also need to do, is we need to try to not kind of fool ourselves into thinking that you can have a green world, before you reduce the amount of oil that we use. We need to focus on reducing the oil.
Và cái tôi sắp nói tới đây là việc chúng ta phải làm gì? Những bộ luật gì? Chúng ta phải tập trung vào cái gì? Thứ 1 là chúng ta ngừng lên án họ. Chúng ta tránh xa các lệnh cấm. Chúng ta cần tập trung vào những phân tử này. Lệnh cấm thì cũng không có vấn đề gì, nhưng chúng ta cần tập trung vào những phân tử dầu. 1 điều nữa chúng ta cần làm là, đừng có mơ là chúng ta sẽ có 1 thế giới trong sạch, trước khi chúng ta giảm đi lượng dầu chúng ta sử dụng. Chúng ta cần tập trung vào việc giảm thiểu lượng dầu.
What you see in this top drawing is a schematic of how petroleum gets used in the U.S. economy. It comes in on the side -- the useful stuff is the dark gray, and the un-useful stuff, which is called the rejected energy -- the waste, goes up to the top. Now you can see that the waste far outweighs the actually useful amount. And one of the things that we need to do is, not only fix the fuel efficiency of our vehicles and make them much more efficient, but we also need to fix the economy in general.
Cái bạn nhìn thấy đây là một lược đồ cho thấy xăng dầu được sử dụng như thế nào trong nền kinh tế Mỹ. Nó đi vào từ 1 đầu -- màu xám đậm là đại diện cho những thứ có ích, còn những thứ không có ích mà ta gọi là sự lãng phí thì đi lên màu xám nhạt. Bây giờ bạn thấy là sự lãng phí đã vượt quá mức nhiều so với sự hữu ích. Và một trong những điều chúng ta cần làm là không chỉ cải thiện hiệu suất nhiên liệu trong xe cộ mà còn làm cho nó tăng hiệu suất nữa, nhưng về tổng quát chúng ta cũng cần phải cải thiện nền kinh tế.
We need to remove the perverse incentives to use more fuel. For example, we have an insurance system where the person who drives 20,000 miles a year pays the same insurance as somebody who drives 3,000. We actually encourage people to drive more. We have policies that reward sprawl -- we have all kinds of policies. We need to have more mobility choices. We need to make the gas price better reflect the real cost of oil. And we need to shift subsidies from the oil industry, which is at least 10 billion dollars a year, into something that allows middle-class people to find better ways to commute. Whether that's getting a much more efficient car and also kind of building markets for new cars and new fuels down the road, this is where we need to be. We need to kind of rationalize this whole thing, and you can find more about this policy. It's called STRONG, which is "Secure Transportation Reducing Oil Needs Gradually," and the idea is instead of being helpless, we need to be more strong. They're up at NewAmerica.net. What's important about these is that we try to move from feeling helpless at the pump, to actually being active and to really sort of thinking about who we are, having kind of that special moment, where we connect the dots actually at the pump.
Chúng ta cần loại bỏ việc những động cơ tai hại khiến ta phải sử dụng nhiều nhiên liệu hơn nữa. ví dụ như chúng ta nên có 1 hệ thống bảo hiểm mà trong đó người lái xe 20.000 dặm 1 năm cũng trả cùng số tiền bảo hiểm cho người lái xe 3.000 dặm 1 năm. Chính chúng ta đã khuyến khích mọi người lái xe nhiều hơn nữa. Chúng ta có cả đống loại chính sách. Chúng ta cần có nhiều lựa chọn về phương tiện hơn. Chúng ta cần làm cho giá xăng dầu phản ánh được giá thực của nó. Và chúng ta cần phải chuyển trợ cấp từ ngành công nghiệp dầu mỏ, ít nhất là 10 tỷ usd 1 năm, sang việc gì đó cho phép những người dân trung lưu có được phương tiện đi lại tốt hơn. Dù là phát triển những chiếc xe có hiệu suất hơn và xây dựng những thị trường cho xe mới và nhiên liệu mới, đó là việc chúng ta cần làm. Chúng ta cần hợp lý hóa mọi việc, và bạn có thể tìm hiểu thêm về chính sách này đây. Chính sách STRONG: "Giao Thông An Toàn và Giảm Thiểu Dần Nhu Cầu về Dầu," và ý tưởng là, thay vì cảm thấy bất lực, chúng ta cần mạnh mẽ hơn. Chính sách đăng ở trang web NewAmerica.net. Điều quan trọng là chúng ta cần phải thay đổi từ việc cảm thấy bất lực, trở nên tích cực và nghĩ về việc chúng ta là ai, có những thời điểm đặc biệt khi chúng ta hiểu ra điều đó.
Now supposedly, oil taxes are the third rail of American politics -- the no-fly zone. I actually -- I agree that a dollar a gallon on oil is probably too much, but I think that if we started this year with three cents a gallon on gasoline, and upped it to six cents next year, nine cents the following year, all the way up to 30 cents by 2020, that we could actually significantly reduce our gasoline consumption, and at the same time we would give people time to prepare, time to respond, and we would be raising money and raising consciousness at the same time. Let me give you a little sense of how this would work.
Bây giờ giả sử là, thuế dầu lửa là một vấn đề không thể đá động tới trong chính trường Mỹ -- Tôi đồng ý là 1usd/1 gallon dầu thì hơi quá mắc, nhưng tôi nghĩ nếu bắt đầu từ năm nay chúng ta hạ giá còn 3cent/1 gallon dầu, và tăng lên 6cent vào năm tới, 9cent vào năm tới nữa, và tăng tới 30cent vào năm 2020, thì chúng ta sẽ giảm được lượng dầu tiêu thụ đáng kể, và cùng lúc chúng ta sẽ cho mọi người thời gian để chuẩn bị, để đáp ứng lại, và chúng ta sẽ gia tăng ý thức cũng như tiền bạc cùng lúc. Tôi sẽ chỉ ra tại sao nó có hiệu quả.
This is a gas receipt, hypothetically, for a year from now. The first thing that you have on the tax is -- you have a tax for a stronger America -- 33 cents. So you're not helpless at the pump. And the second thing that you have is a kind of warning sign, very similar to what you would find on a cigarette pack. And what it says is, "The National Academy of Sciences estimates that every gallon of gas you burn in your car creates 29 cents in health care costs." That's a lot. And so this -- you can see that you're paying considerably less than the health care costs on the tax. And also, the hope is that you start to be connected to the whole greater system. And at the same time, you have a number that you can call to get more information on commuting, or a low-interest loan on a different kind of car, or whatever it is you're going to need to actually reduce your gasoline dependence. With this whole sort of suite of policies, we could actually reduce our gasoline consumption -- or our oil consumption -- by 20 percent by 2020. So, three million barrels a day.
Đây là 1 hóa đơn xăng, giả sử, 1 năm tính từ bây giờ. Thuế đầu tiên bạn đóng là thuế xây dựng nước Mỹ -- 33 cent. Vậy bạn không bất lực. Và điều thứ 2 bạn có là 1 bản cảnh báo, tương tự như cái bạn thấy trên bao thuốc lá. Và trên bản sẽ đề là "Viện Hàn Lâm Khoa Học Quốc Gia ước tính cứ mỗi gallon xăng bạn sử dụng cho xe tạo ra 29 cent chi phí chăm sóc sức khỏe." Rất nhiều. Và do đó, bạn thấy là mình bỏ ra ít hơn đáng kể so với chi phí chăm sóc sức khỏe trong tiền thuế. Và cũng do đó, hy vọng là bạn bắt đầu kết nối được với 1 hệ thống lớn hơn. Và cùng lúc đó, bạn thấy được 1 số điện thoại mà bạn có thể gọi để có nhiều thông tin hơn về việc đi lại, hay 1 món nợ lãi thấp tính trên những loại xe khác nhau, hoặc bất cứ cái gì bạn cần để giảm thiểu sự phụ thuộc về xăng dầu. Với 1 bộ chính sách như vậy, chúng ta có thể giảm thiểu được mức tiêu thụ xăng dầu -- khoản 20% tới năm 2020. tương đương 3 triệu thùng dầu mỗi ngày.
But in order to do this, one of the things we really need to do, is we need to remember we are people of the hydrocarbon. We need to keep or minds on the molecules and not get distracted by the theater, not get distracted by the cognitive dissonance of the green possibilities that are out there. We need to kind of get down and do the gritty work of reducing our dependence upon this fuel and these molecules.
Nhưng để làm được vậy, Chúng ta cần phải nhớ là chúng ta là con người của hydrocarbon. Chúng ta cần để tâm tới những phân tử và đừng bị lạc hướng bởi lời đàm tiếu, và sự mâu thuẫn trong nhận thức về việc có khả năng cho một thế giới trong sạch sau này. Chúng ta cần mạnh dạn hơn trong việc giảm thiểu sự phụ thuộc vào loại nhiên liệu, những phân tử này.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)