It was November 1, 2002, my first day as a principal, but hardly my first day in the school district of Philadelphia.
Ngày 1 tháng 11 năm 2002, ngày đầu tiên tôi làm hiệu trưởng. Nhưng tôi chẳng xa lạ gì khu học xá của quận Philadelphia này.
I graduated from Philadelphia public schools, and I went on to teach special education for 20 years in a low-income, low-performing school in North Philadelphia, where crime is rampant and deep poverty is among the highest in the nation.
Tôi vốn tốt nghiệp từ các trường công của học khu này. Và sau đó tôi dạy học cho trẻ khuyết tật trong suốt 20 năm. ở một ngôi trường thu nhập thấp và yếu kém phía Bắc Philadelphia, nơi tội phạm tràn lan và tỉ lệ người cực nghèo vào hàng cao nhất nước Mỹ.
Shortly after I walked into my new school, a huge fight broke out among the girls. After things were quickly under control, I immediately called a meeting in the school's auditorium to introduce myself as the school's new principal. (Applause)
Ngay khi tôi bước chân vào ngôi trường mới, thì một trận đánh nhau to nổ ra giữa các em gái. Sau khi đã nhanh chóng kiểm soát tình hình, Tôi lập tức triệu tập một cuộc họp ở thính phòng của trường để tự giới thiệu mình là hiệu trưởng mới ở đây. (Khán giả vỗ tay)
I walked in angry, a little nervous -- (Laughter) -- but I was determined to set the tone for my new students. I started listing as forcefully as I could my expectations for their behavior and my expectations for what they would learn in school. When, all of a sudden, a girl way in the back of the auditorium, she stood up and she said, "Miss! Miss!" When our eyes locked, she said, "Why do you keep calling this a school? This is not a school."
Tôi bước vào thính phòng, tức giận, có chút lo lắng. (Khán giả cười) Nhưng tôi quyết tâm sẽ lập lại kỷ cương ở ngôi trường mới này. Tôi giữ giọng đanh thép nhất có thể, đề ra các quy định mới về thái độ ở trường, và các yêu cầu về việc học. Bỗng nhiên, một em gái ngồi tít phía cuối thính phòng đứng dậy và nói to: "Em thưa cô, em thưa cô!" Mọi ánh mắt đổ về phía em đó, và em nói: "Cô đừng gọi đây là trường học nữa. Đây không phải là một trường học."
In one outburst, Ashley had expressed what I felt and never quite was able to articulate about my own experience when I attended a low-performing school in the same neighborhood, many, many, many years earlier. That school was definitely not a school.
Bằng một câu nói ấy thôi Ashley bỗng nói trúng phóc những gì tôi luôn cảm thấy nhưng chưa thể diễn tả cho rõ ràng được về những gì đã xảy ra ở một ngôi trường hư hỏng mà tôi từng học cũng trong khu vực này nhiều năm trước. Ngôi trường đó quả thật không phải một trường học.
Fast forwarding a decade later to 2012, I was entering my third low-performing school as principal. I was to be Strawberry Mansion's fourth principal in four years. It was labeled "low-performing and persistently dangerous" due to its low test scores and high number of weapons, drugs, assaults and arrests. Shortly as I approached the door of my new school and attempted to enter, and found the door locked with chains, I could hear Ashley's voice in my ears going, "Miss! Miss! This is not a school." The halls were dim and dark from poor lighting. There were tons of piles of broken old furniture and desks in the classrooms, and there were thousands of unused materials and resources. This was not a school. As the year progressed, I noticed that the classrooms were nearly empty. The students were just scared: scared to sit in rows in fear that something would happen; scared because they were often teased in the cafeteria for eating free food. They were scared from all the fighting and all the bullying. This was not a school.
Mười năm sau, vào năm 2012, Đây là ngôi trường yếu kém thứ ba tôi làm hiệu trưởng Tôi sẽ là vị hiệu trưởng thứ tư trường trong nhiệm kỳ 4 năm. Trường mang tiếng là một trường hư hỏng và nguy hiểm bất trị do thành tích học tập kém cỏi nhiều học sinh sử dùng vũ khí, ma tuý, hành hung, và bị bắt giữ. Tôi vừa bước đến trước cổng trường và cố mở cổng, thì phát hiện cổng trường đã bị khoá bằng xích Tôi có thể nghe thấy giọng Ashley vang lên bên tai tôi "Em thưa cô! Em thưa cô! Đây không phải là một trường học." Hội trường tối mò vì thiếu đèn. Hàng đống đồ đạc và bàn ghế cũ hỏng chất đầy các lớp học, Hàng biển tài liệu và nhu liệu không dùng đến. Đây đúng không phải là một trường học. Thời gian trôi qua, tôi nhận ra các lớp học gần như vắng tanh. Các em sợ không dám đến lớp sợ hãi những chuyện có thể xảy ra ở trường học; sợ bị chế giễu khi phải ăn phần đồ ăn phát miễn phí ở căng tin. Các em sợ đánh nhau và sợ bị bắt nạt. Đây không phải một trường học.
And then, there were the teachers, who were incredibly afraid for their own safety, so they had low expectations for the students and themselves, and they were totally unaware of their role in the destruction of the school's culture. This was the most troubling of all. You see, Ashley was right, and not just about her school. For far too many schools, for kids who live in poverty, their schools are really not schools at all. But this can change. Let me tell you how it's being done at Strawberry Mansion High School. Anybody who's ever worked with me will tell you I am known for my slogans. (Laughter) So today, I am going to use three that have been paramount in our quest for change.
Rồi đến giáo viên, họ cũng cực kỳ lo sợ cho sự an toàn của bản thân họ Vậy nên họ không kỳ vọng gì ở học sinh và chính họ. Họ hoàn toàn không ý thức được rằng chính họ cũng góp phần vào việc huỷ hoại văn hoá của ngôi trường. Đây chính là điều đáng ngại nhất. Các bạn thấy đấy Ashley nói rất đúng, không chỉ đối với trường của em ấy mà còn đúng với rất nhiều ngôi trường khác dành cho học sinh diện nghèo. Những ngôi trường ây hoàn toàn không phải trường học Nhưng ta có thể thay đổi thực tế này. Tôi sẽ kể cho các bạn tôi đã thay đổi trường Strawberry Mansion bằng cách nào. Bất cứ ai từng làm việc với tôi đều biết tôi khét tiếng với các khẩu hiệu. (Khán giả cười) Hôm nay tôi xin giới thiệu ba khẩu hiệu quan trọng nhất trong các nỗ lực thay đổi của chúng tôi.
My first slogan is: if you're going to lead, lead. I always believed that what happens in a school and what does not happen in a school is up to the principal. I am the principal, and having that title required me to lead. I was not going to stay in my office, I was not going to delegate my work, and I was not going to be afraid to address anything that was not good for children, whether that made me liked or not. I am a leader, so I know I cannot do anything alone. So, I assembled a top-notch leadership team who believed in the possibility of all the children, and together, we tackled the small things, like resetting every single locker combination by hand so that every student could have a secure locker. We decorated every bulletin board in that building with bright, colorful, and positive messages. We took the chains off the front doors of the school. We got the lightbulbs replaced, and we cleaned every classroom to its core, recycling every, every textbook that was not needed, and discarded thousands of old materials and furniture. We used two dumpsters per day.
Khẩu hiệu đầu tiên Làm lãnh đạo phải quyết đoán. Tôi luôn tin rằng tất cả những gì xảy ra ở trường, tốt hay xấu đều do vị hiệu trưởng. Tôi là hiệu trưởng, và đã là hiệu trưởng thì phải lãnh đạo. Tôi sẽ không ở lì trong văn phòng, tôi sẽ không phó thác trách nhiệm của tôi cho cấp dưới, và sẽ không ngại xử lý bất cứ vấn đề gì có hại cho các em, dù cho tôi có bị ghét đi chăng nữa. Tôi là một người lãnh đạo, nên tôi biết tôi không thể tự mình làm được hết mọi việc. Vì vậy, tôi đã triệu tập một ban lãnh đạo tốt nhất gồm những người vẫn tin vào khả năng của các em. Cùng nhau, chúng tôi giải quyết từ những việc nhỏ trước, như tự tay lắp đặt lại từng chiếc tủ cá nhân để mỗi em đều có một chiếc tủ đồ an toàn. Chúng tôi trang trí lại tất các bảng tin trong trường bằng những mẩu thông điệp tích cực rực rỡ và nhiều màu sắc. Chúng tôi tháo xích khỏi cổng trước. Chúng tôi thay bóng đèn, Chúng tôi lau chùi các phòng học đến từng ngóc ngách, tái chế những sách vở không cần thiết và thải đi hàng đống tài liệu và đồ đạc cũ. Mỗi ngày chúng tôi dọn ra hai xe tải phế liệu.
And, of course, of course, we tackled the big stuff, like rehauling the entire school budget so that we can reallocate funds to have more teachers and support staff. We rebuilt the entire school day schedule from scratch to add a variety of start and end times, remediation, honors courses, extracurricular activities, and counseling, all during the school day. All during the school day. We created a deployment plan that specified where every single support person and police officer would be every minute of the day, and we monitored at every second of the day, and, our best invention ever, we devised a schoolwide discipline program titled "Non-negotiables." It was a behavior system -- designed to promote positive behavior at all times.
Và đương nhiên, đương nhiên chúng tôi giải quyết đến những việc lớn như gây lại quỹ trường học để có kinh phí trang trải cho giáo viên và nhân viên. Chúng tôi xây dựng lại từ đầu thời khoá biểu ở trường. lập một loạt các giờ bắt đầu và kết thúc, cho các lớp học phụ đạo, lớp học bồi dưỡng, các hoạt động ngoại khoá, giờ tư vấn, trong suốt thời gian ở trường. Suốt thời gian ở trường. Chúng tôi tạo ra một kế hoạch bố trí chỉ định vị trí của từng nhân viên hỗ trợ, từng sĩ quan cảnh sát, mọi lúc trong ngày. Chúng tôi giám sát từng giây một. Sáng tạo lớn nhất của chúng tôi là một chương trình kỷ luật trong toàn trường có tên gọi "Không nhân nhượng." Đó là một hệ thống quy định cách hành xử được thiết kế để thúc đẩy những hành xử tích cực .
The results? Strawberry Mansion was removed from the Persistently Dangerous List our first year after being -- (Applause) -- after being on the Persistently Dangerous List for five consecutive years. Leaders make the impossible possible.
Kết quả là gì? Trường Strawberry Mansion đã được gạch khỏi danh sách nguy hiểm bất trị ngay trong năm đầu tiên -- (Khán giả vỗ tay) sau suốt 5 năm liên tiếp bị liệt vào danh sách này. Người lãnh đạo biến cái không thể thành có thể
That brings me to my second slogan: So what? Now what? (Laughter) (Applause)
Suy nghĩ đó đã đưa tôi đến khẩu hiệu thứ hai: "Đã như vậy rồi. Chúng ta phải làm gì?" (Khán giả cười) (Khán giả vỗ tay)
When we looked at the data, and we met with the staff, there were many excuses for why Strawberry Mansion was low-performing and persistently dangerous. They said that only 68 percent of the kids come to school on a regular basis, 100 percent of them live in poverty, only one percent of the parents participate, many of the children come from incarceration and single-parent homes, 39 percent of the students have special needs, and the state data revealed that six percent of the students were proficient in algebra, and 10 were proficient in literature.
Khi nhìn vào các con số thống kê, và tiếp xúc với giáo viên, thì có cả ngàn lý do khiến họ để trường Strawberry Mansion bị liệt vào loại hư hỏng và nguy hiểm. Họ nói chỉ có 68% học sinh đi học đều, 100% học sinh là con nhà nghèo, Chỉ có 1% phụ huynh đi họp. Nhiều em học sinh sinh ra trong gia đình bố mẹ ở tù và gia đình thiếu bố hoặc mẹ. 39% các em có nhu cầu đặc biệt. Dữ liệu thống kê của chính phủ cho biết chỉ 6% các em thành thạo môn đại số và chỉ 10% các em khá môn văn học.
After they got through telling us all the stories of how awful the conditions and the children were, I looked at them, and I said, "So what. Now what? What are we gonna do about it?" (Applause)
Sau khi nghe họ kể xong về hoàn cảnh khó khăn của các em, và rằng các em hỏng như thế nào, tôi nhìn thẳng vào họ và hỏi: "Thế thì đã sao? Thì sao? Chúng ta phải làm gì để cải thiện nó?" (Khán giả vỗ tay)
Eliminating excuses at every turn became my primary responsibility. We addressed every one of those excuses through a mandatory professional development, paving the way for intense focus on teaching and learning. After many observations, what we determined was that teachers knew what to teach but they did not know how to teach so many children with so many vast abilities. So, we developed a lesson delivery model for instruction that focused on small group instruction, making it possible for all the students to get their individual needs met in the classroom.
Loại bỏ tất cả mọi lý do lý trấu trở thành công việc chính của tôi. Chúng tôi buộc tất cả những người lý do lý trấu tham gia một chương trình nâng cao nghiệp vụ bắt buộc, làm nền tảng để tập trung chuyên sâu vào dạy và học. Sau những quan sát kỹ lưỡng, Chúng tôi phát hiện ra rằng không phải các giáo viên không biết phải dạy điều gì mà họ không biết phải dạy như thế nào khi khả năng của các em quá khác nhau. Vì vậy chúng tôi đã phát triển một hình mẫu giảng dạy tập trung vào việc hướng dẫn giáo viên dạy những nhóm học sinh nhỏ, để đáp ứng nhu cầu riêng của từng em trong lớp học.
The results? After one year, state data revealed that our scores have grown by 171 percent in Algebra and 107 percent in literature. (Applause) We have a very long way to go, a very long way to go, but we now approach every obstacle with a "So What. Now What?" attitude.
Kết quả ư? Sau một năm, dữ liệu của chính phủ thống kê điểm môn đại số của học sinh trường chúng tôi đã tăng 171% điểm môn văn học tăng 107% (Khán giả vỗ tay) Chúng tôi vẫn còn nhiều điều phải làm lắm, vẫn còn nhiều điều phải làm lắm. nhưng chúng tôi tiếp cận mọi khó khăn với một tinh thần "Thế thì đã sao?".
And that brings me to my third and final slogan. (Laughter) If nobody told you they loved you today, you remember I do, and I always will.
Và điều đó dẫn tôi đến khẩu hiệu thứ ba, khẩu hiệu cuối cùng. (Khán giả cười) Nếu hôm nay chưa có ai nói rằng họ yêu các em, thì hãy nhớ rằng cô yêu các em, và sẽ luôn như thế
My students have problems: social, emotional and economic problems you could never imagine. Some of them are parents themselves, and some are completely alone. If someone asked me my real secret for how I truly keep Strawberry Mansion moving forward, I would have to say that I love my students and I believe in their possibilities unconditionally. When I look at them, I can only see what they can become, and that is because I am one of them. I grew up poor in North Philadelphia too. I know what it feels like to go to a school that's not a school. I know what it feels like to wonder if there's ever going to be any way out of poverty. But because of my amazing mother, I got the ability to dream despite the poverty that surrounded me.
Học sinh của tôi gặp đủ mọi vấn đề: vấn đề xã hội, vấn đề tình cảm, vấn đề kinh tế mà có lẽ bạn không bao giờ tưởng tượng được. Có em còn đã làm cha mẹ, có em thì hoàn toàn đơn độc. Nếu có ai hỏi tôi bí quyết thật sự làm thế nào mà tôi giữ cho trường Strawberry Mansion tiếp tục tiến bộ Tôi sẽ trả lời rằng, đó là vì tôi yêu học sinh của tôi, và tôi tin vào khả năng của các em một cách vô điều kiện. Khi tôi nhìn các em, tôi chỉ thấy những tiềm năng, và đó là vì tôi cũng đã từng như các em vậy. Tôi cũng lớn lên ở Bắc Philadelphia. Tôi biết cảm giác đi học ở một ngôi trường không đáng là trường học là như thế nào. Tôi biết cái cảm giác băn khoăn, không biết liệu có thể có một cách nào để thoát khỏi đói nghèo. Nhưng nhờ có mẹ tôi, tôi đã biết ước mơ dù đói nghèo bủa vây tôi.
So -- (Applause) -- if I'm going to push my students toward their dream and their purpose in life, I've got to get to know who they are. So I have to spend time with them, so I manage the lunchroom every day. (Laughter) And while I'm there, I talk to them about deeply personal things, and when it's their birthday, I sing "Happy Birthday" even though I cannot sing at all. (Laughter) I often ask them, "Why do you want me to sing when I cannot sing at all?" (Laughter) And they respond by saying, "Because we like feeling special."
Vì vậy (Khán giả vỗ tay) Nếu tôi muốn hướng học sinh của tôi tới những ước mơ và mục đich trong cuộc sống, thì tôi phải biết được hoàn cảnh của các em. Thế nên tôi phải dành nhiều thời gian với các em. Ngày nào tôi cố gắng đến nhà ăn tập thể. (Khán giả cười) Và trong bữa trưa, tôi nói chuyện với các em về những điều riêng tư nhất. Ngày sinh nhật các em, tôi hát chúc mừng sinh nhật mặc dù giọng tôi thì không thể chấp nhận được. (Khán giả cười) Tôi hay hỏi các em, "Sao biết cô hát dở mà các em cứ bắt cô hát thế?" (Khán giả cười) Các em trả lời rằng, "Vì bọn em muốn cảm thấy mình là người đặc biệt"
We hold monthly town hall meetings to listen to their concerns, to find out what is on their minds. They ask us questions like, "Why do we have to follow rules?" "Why are there so many consequences?" "Why can't we just do what we want to do?" (Laughter) They ask, and I answer each question honestly, and this exchange in listening helps to clear up any misconceptions. Every moment is a teachable moment.
Chúng tôi tổ chức những buổi gặp mặt hàng tháng để lắng nghe những băn khoăn, những điều các em đang thắc mắc. Các em hay hỏi những câu hỏi như "Tại sao bọn em phải tuân theo quy định?" "Sao mà có lắm hình phạt thế?" "Sao không để cho bọn em thích làm gì thì làm?" (Khán giả cười) Tôi trả lời từng câu hỏi một một cách chân thật, đổi lại tôi nhận được sự lắng nghe và xoá được những hiểu lầm. Từng giây phút tôi đều dạy cho các em được điều gì đó.
My reward, my reward for being non-negotiable in my rules and consequences is their earned respect. I insist on it, and because of this, we can accomplish things together. They are clear about my expectations for them, and I repeat those expectations every day over the P.A. system. I remind them -- (Laughter) I remind them of those core values of focus, tradition, excellence, integrity and perseverance, and I remind them every day how education can truly change their lives. And I end every announcement the same: "If nobody told you they loved you today, you remember I do, and I always will."
Đổi lại, đổi lại những gì tôi thu được từ sự quyết đoán trong các quy định và hình phạt là sự tôn trọng của các em Tôi giữ vững nguyên tắc của tôi và vì thế mà cô trò tôi có thể cùng nhau đạt được những thành quả. Các em đều hiểu rõ những kỳ vọng của tôi đối với các em và hàng ngày tôi vẫn lặp đi lặp lại những yêu cầu ấy trên loa trường. Tôi nhắc nhở các em, (Khán giả cười) tôi nhắc nhở các em về những giá trị cốt lõi của sự tập trung, của truyền thống, của sự xuất sắc, của sự trung thực và kiên trì. Tôi nhắc nhở các em ngày ngày rằng giáo dục có thể thay đổi cuộc đời các em. Và tôi luôn kết thúc thông báo bằng câu: "Nếu hôm nay chưa có ai nói rằng họ yêu các em, hãy nhớ rằng cô yêu các em, và sẽ luôn như thế."
Ashley's words of "Miss, Miss, this is not a school," is forever etched in my mind. If we are truly going to make real progress in addressing poverty, then we have to make sure that every school that serves children in poverty is a real school, a school, a school -- (Applause) -- a school that provides them with knowledge and mental training to navigate the world around them.
Những lời của Ashley "Thưa cô, thưa cô, đây không phải là một trường học." sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí tôi. Nếu chúng ta muốn đạt được tiến bộ thực sự trong việc xoá nghèo đói, thì phải đảm bảo rằng mỗi ngôi trường cho trẻ em nghèo là một trường học thật sự, một trường học, một trường học, (Khán giả vỗ tay) một ngôi trường cho các em kiến thức và đào tạo tư duy để dẫn lối cho các em trong thế giới này.
I do not know all the answers, but what I do know is for those of us who are privileged and have the responsibility of leading a school that serves children in poverty, we must truly lead, and when we are faced with unbelievable challenges, we must stop and ask ourselves, "So what. Now what? What are we going to do about it?" And as we lead, we must never forget that every single one of our students is just a child, often scared by what the world tells them they should be, and no matter what the rest of the world tells them they should be, we should always provide them with hope, our undivided attention, unwavering belief in their potential, consistent expectations, and we must tell them often, if nobody told them they loved them today, remember we do, and we always will.
Tôi không biết tất cả mọi điều, nhưng tôi biết chắc rằng những ai có vinh dự, và có trách nhiệm lãnh đạo một ngôi trường cho trẻ em nghèo phải lãnh đạo một cách thật sự. Khi chúng ta đối mặt với những thử thách to lớn đến khó tin, chúng ta phải dừng lại và tự nói với bản thân rằng: "Thế thì đã sao? Chúng ta phải làm gì để giải quyết nó?" Khi lãnh đạo, không bao giờ được quên rằng mỗi một học sinh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, thường bị xã hội đen tối xung quanh vùi dập. Nhưng bất kể xã hội quanh các em có đen tối đến đâu đi chăng nữa, chúng ta phải luôn cho các em một hy vọng, một sự quan tâm hoàn toàn, một niềm tin không lung lay kiên định kỳ vọng ở các em, Và chúng ta phải thường xuyên nhắc lại rằng Nếu hôm nay chưa có ai nói rằng họ yêu các em, hãy nhớ rằng chúng ta yêu các em, và sẽ luôn như thế.
Thank you.
Xin cám ơn các bạn.
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)
Thank you, Jesus.
Cảm ơn rất nhiều.