So, I had been a photographer for 18 years before I began the Microsculpture Project. And in that time, I had shot global ad campaigns, I had the opportunity to photograph some of my generation's icons, and I was traveling the world. I got to a point in my career that I dreamed of getting to, and yet, for some reason, I still felt a little bit unfulfilled. Despite the extraordinary things I was shooting and experiencing, they'd started to feel a little bit ordinary to me. I was also getting concerned about how disposable photography had started to feel in the digital world, and I really wanted to produce images that had a sense of worth again. And I needed a subject that felt extraordinary.
Tôi đã là nhiếp ảnh gia được 18 năm trước khi bắt đầu Dự án Vi khắc hoạ. Thời điểm đó, tôi chụp cho các chiến dịch quảng cáo toàn cầu Tôi có cơ hội chụp hình cho một vài thần tượng của thế hệ mình và đi khắp thế giới. Tôi đạt được những điều mình muốn trong sự nghiệp, nhưng, vì một vài lý do, tôi vẫn thấy chưa thoả mãn. Những điều khác thường mà tôi đã chụp và trải nghiệm, bắt đầu có chút nhàm chán. Tôi bắt đầu quan ngại về việc nhiếp ảnh dễ bị quên lãng thế nào trong thế giới kĩ thuật số, và tôi rất muốn một lần nữa tạo ra những tấm ảnh có giá trị. Tôi cần một chủ đề khác thường.
Sometimes I wish I had the eyes of a child. And by that I mean, I wish I could look at the world in the same as I did when I was a small boy. I think there is a danger, as we get older, that our curiosity becomes slightly muted or dulled by familiarity. And as a visual creator, one of the challenges for me is to present the familiar in a new and engaging way.
Đôi lúc tôi ước mình có đôi mắt của một đứa trẻ. Ý tôi là, tôi muốn mình có thể nhìn thế giới như cách đã từng khi là một cậu bé. Việc trưởng thành đi kèm một mối nguy, đó là óc hiếu kỳ bị sự thân quen làm cho câm nín hoặc lu mờ. Là một người sáng tạo hình ành, một trong những thách thức với tôi là thể hiện những điều quen thuộc một cách mới mẻ và thú vị.
Fortunately for me, though, I've got two great kids who are still curious about the world. Sebastian -- he's still curious about the world, and in 2014, in spring, he brought in a ground beetle from the garden. There was nothing particularly special about this insect -- you know, it was a common species. But he was still curious, and he brought it up to my office, and we decided to look at it under his microscope. He had a little science kit for Christmas. And this is what we saw.
May mắn thay, tôi có hai đứa trẻ tuyệt vời, chúng vẫn luôn tò mò về thế giới. Sebastian vẫn tò mò về thế giới; vào mùa xuân năm 2014, thằng bé đem vào nhà một con bọ chân chạy từ trong vườn. Chẳng có gì đặc biệt ở con côn trùng này cả, một loài thông thường. Nhưng thằng bé vẫn tò mò, đem nó đến văn phòng của tôi, và chúng tôi quyết định xem nó dưới kính hiển vi, cu cậu có một bộ dụng cụ khoa học được tặng vào Giáng Sinh. Đây là thứ mà chúng tôi đã thấy.
Now, when I first saw this, it blew me away. Up here -- this is the back of the ground beetle. When I first saw it, it reminded me of a galaxy. And all the time, this had just been outside our window. You know, I was looking for this extraordinary subject, and it took Seb's eyes and curiosity to bring it in to me.
Lần đầu nhìn thấy hình ảnh này, tôi bị hút hồn. Đây là lưng của con bọ chân chạy. Lần đầu nhìn thấy, nó làm tôi nhớ đến dải ngân hà. Và nó lúc nào cũng ở ngoài cửa sổ cả. Bạn biết đấy, tôi kiếm tìm một chủ đề khác biệt, và chính đôi mắt và sự hiếu kỳ của Seb đã cho tôi điều đó.
So I decided to photograph it for him, and this is what I produced. I basically asked myself two simple questions. The first one: Could I take all my knowledge and skill of photographic lighting and take that onto a subject that's five millimeters long? But also: Could I keep creative control over that lighting on a subject that size? So I practiced on some other found specimens, and I approached the Oxford University Museum of Natural History to see if I could have access to their collection, to progress the project. And I went up there for a meeting, and I showed them some of the images that I'd been shooting, and they could see the kind of detail I was able to get. I don't think they'd ever really seen anything quite like it before, and from that point forward, they gave me open access to their entire collection and the assistance of Dr. James Hogan, their entomologist.
Tôi quyết định chụp lại nó cho thằng bé, và đây là những gì tôi đã tạo ra. Tôi hỏi bản thân hai câu hỏi đơn giản. Thứ nhất: Liệu có thể áp dụng kiến thức và kỹ năng về ánh sáng trong nhiếp ảnh lên một chủ thể dài năm millimet? Cũng như: Liệu mình có thể kiểm soát ánh sáng đó một cách sáng tạo lên nó? Tôi có thực hành trên một số mẫu tìm được, và tìm đến Bảo tàng Lịch sử tự nhiên của Đại học Oxford để xem liệu có thể tiếp cận bộ sưu tập của họ để phát triển dự án. Tôi đến gặp và cho họ xem một số hình ảnh đã chụp được, họ có thể nhìn thấy độ chi tiết mà tôi ghi lại được. Tôi không nghĩ họ đã từng thấy những thứ như vậy, trước đây, và từ thời điểm đó, họ cho phép tôi tiếp cận toàn bộ bộ sưu tập và nhận sự hỗ trợ từ nhà côn trùng học, tiến sĩ James Hogan.
Now, over the next two-and-a-half years, I shot 37 insects from their collection. And the way I work is that I essentially split the insect up into multiple sections, and I treat each one of those sections like a small still life. So for example, if I was photographing the eye of the insect, which is normally quite smooth and dome-shaped, then I'd use a light source that is large and soft and diffuse, so I don't get any harsh hot spots on that surface. But once my attention turns over to a hairy leg, that lighting setup will change completely. And so I make that one tiny section look as beautiful as I possibly can, and I work my way across the insect until I have about 20 or 25 different sections.
Trong vòng hai năm, hai năm rưỡi sau, tôi đã chụp 37 con côn trùng từ bộ sưu tập của họ. Cách tôi làm là, tôi chia côn trùng thành những phần nhỏ và làm việc với chúng như những sinh vật nhỏ bất động. Ví dụ, nếu chụp mắt côn trùng, chúng bóng bẩy và có hình vòm, tôi sẽ dùng nguồn sáng lớn, dễ chịu và có độ tỏa rộng để không có bất cứ đốm sáng nào xuất hiện trên bề mặt ảnh. Nhưng khi tập trung vào cái chân đầy lông thì bố cục ánh sáng sẽ hoàn toàn khác. Tôi làm những bộ phận tí hon đó trở nên đẹp nhất có thể, và làm tiếp cho đến khi có khoảng 20 đến 25 bộ phận khác nhau của một con côn trùng.
The issue with photography at high magnification is that there is inherently a very shallow depth of field. So to get around that, what I do is, I put my camera on a rail that I can automate to move 10 microns in between each shot. That's about one-seventh the width of a human hair. And then that provides me with a deep stack of images. Each has a tiny sliver of focus all the way through. And I can squash that down to produce one image that is fully focused from front to back. So essentially, that gives me 25 sections that are fully focused and beautifully lit. Now, each one of my images is made up of anywhere between 8- and 10,000 separate shots. They take about three-and-a-half weeks to create, and the file sizes on average are about four gigabytes. So I've got plenty of information to play with when I'm printing. And the prints at the exhibition are around the three-meter mark. In fact, I had a show in Milan two weeks ago, and we had some prints there that were nine meters long.
Vấn đề với nhiếp ảnh ở mức phóng đại cao chính là có rất chiều sâu. Vì vậy, để khắc phục, tôi đặt máy ảnh trên đường ray để có thể tự động dịch chuyển 10 micromet giữa mỗi lần chụp, khoảng một phần bảy độ dày sợi tóc người. Tôi thu được một chồng dày ảnh. Mỗi ảnh có một điểm lấy nét trên toàn bộ đường máy đi. Tôi có thể nén chúng lại để tạo ra một bức ảnh lấy nét toàn bộ từ trước ra sau. Về cơ bản, tôi có được 25 phần đều được lấy nét và có độ sáng đẹp. Mỗi bức ảnh của tôi được tạo thành từ khoảng 8 đến 10.000 ảnh riêng lẻ. Mất khoảng ba tuần rưỡi để hoàn thành và dung lượng file trung bình khoảng 4GB. Do đó, có rất nhiều thông tin để thao tác khi in chúng ra. Và những bản in ở triển lãm vào khoảng 3 mét. Hai tuần trước, tôi có một buổi triển lãm ở Milan, ở đó, chúng tôi có những bản in dài 9 mét.
But, you know, I realize that these images still have to work in the digital world. There's no point in me putting all my blood, sweat and tears into these pictures if they're only going to be showing 500 pixels on a screen. So with the help of Rob Chandler and Will Cookson, we developed a website that enables the viewer to immerse themselves into the full four-gigabyte files, and they can explore all that microscopic detail. So if you have the time, and I encourage you, please visit microsculpture.net and go and have a play. It's good fun.
Nhưng tôi nhận ra chúng vẫn có giá trị trong thế giới kỹ thuật số. Nghĩa lý gì khi đổ mồ hôi sôi nước mắt vào những hình ảnh này nếu chúng chỉ được chiếu trên màn hình 500 pixels. Do đó, cùng với Rob Chanlder và Wil Cookson, chúng tôi phát triển một trang web cho phép người xem đắm chìm vào những bức hình đầy đủ 4GB và khám phá tất cả những chi tiết hiển vi. Nếu bạn có thời gian, tôi khuyên bạn hãy ghé trang microsculpture.net và làm một cuộc dạo chơi. Rất là vui.
I first showed the work at Oxford, and since then, it's moved on to the Middle East. It's now back in Europe and goes to Copenhagen this month. And the feedback has been great. You know, I get emails, actually, from all over the world -- from teachers, at the moment, who are using the website in school. The kids are using them on the tablet. They're zooming into the pictures and using it for art class, biology class. And that's not something I planned. That's just a beautiful offshoot of the project. In fact, one of the things I like to do at the exhibitions is actually look at the kiddies' reactions. And, you know, standing in front of a three-meter insect, they could have been horrified. But they're not. They look in wonder. This little chap here, he stood there for five minutes, motionless.
Tôi trình diễn tác phẩm lần đầu ở Oxford, kể từ đó, đến Trung Đông. Và giờ, trở lại với châu Âu rồi trong tháng này là Copenhagen Mọi phản hồi đều tuyệt vời. Tôi nhận được email từ khắp nơi trên thế giới từ những giáo viên đang dùng trang web của tôi trong trường. Trẻ em lướt web trên máy tính bảng. Họ phóng to những bức ảnh dể dạy nghệ thuật và sinh học. Đó không phải là kế hoạch cả tôi. Đó chỉ là tác động phụ có ích của dự án. Thực ra, một trong những điều tôi thích ở những triển lãm là nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ. Đứng trước một con côn trùng dài 3 mét, lẽ ra chúng phải khóc thốt. Nhưng không. Chúng như bị hút hồn. Cu cậu này đứng đó năm phút, bất động.
(Laughter)
(Cười)
And at the end of the day, actually, at the end of the day at the exhibitions, we have to wipe down the lower third of the big prints -- (Laughter) just to remove all those sticky handprints, because all they want to do is touch those big bugs.
Cuối những buổi triển lãm, chúng tôi phải lau 1/3 phía dưới của những bức hình (Cười) để xóa đi những dấu tay bết dính vì bọn nhóc, tất cả đều muốn chạm tay vào những con bọ to lớn kia.
I do want to leave you with one final image, if that's OK. This has to do with Charles Darwin. One of the recent images that I photographed was this one here. I'm talking about the creature in the box, not my cat. And this is a shield bug that Charles Darwin brought back from Australia on the HMS Beagle in 1836. And when I got it home, I stood in my kitchen and stared at it for about 20 minutes. I couldn't believe I was in possession of this beautiful creature. And at that moment, I kind of realized that this validated the project for me. The fact that the museum was willing to risk me playing with this kind of showed me that my images had worth -- you know, they weren't disposable.
Tôi muốn cho các bạn xem một hình ảnh cuối, liên qua đến Charles Darwin. Một trong những tấm tôi chụp gần đây. Là nó đây. Tôi đang nói về sinh vật trong cái hộp, không phải con mèo Đó là con bọ xít mà Charles Darwin đã đem về từ Úc trên con tàu HMS Beagle năm 1836. Khi đem nó về, tôi đứng trong nhà bếp ngắm nghía nó khoảng 20 phút. Tôi vẫn không tin được mình đang sở hữu sinh vật đẹp đẽ này. Vào thời điểm đó, tôi nhận ra nó làm cho dự án của tôi trở nên có giá trị. Việc bảo tàng mạo hiểm cho phép tôi chơi với nó cho thấy rằng những tấm ảnh của tôi có giá trị, chúng không phải đồ dùng một lần.
That's the image that I produced. I often wonder, still, when I look at this: What would Charles Darwin make of these images? Do you think he'd like his picture of his shield bug? I hope so.
Và đây là những hình ảnh mà tôi tạo ra. Khi nhìn chúng, tôi vẫn tự hỏi, Charles Darwin sẽ làm gì với những hình ảnh này? Ông ấy sẽ thích bức ảnh con bọ xít của mình chứ? Mong là có.
So --
Nên,
(Applause)
(Vỗ tay)
You know, I think it's strange in a way. I'm a visual person, I'm a creative person, but I still needed the eyes of a child to find my extraordinary subject. That's the way it was. So all I can say is, thank you very much, Sebastian; I am very, very grateful.
tôi nghĩ nó lạ đời. Tôi làm hình ảnh, tôi làm sáng tạo nhưng tôi vẫn cần đôi mắt trẻ thơ để tìm thấy chủ thể khác thường cho mình. Là như vậy đấy. Tôi chỉ có thể nói, cảm ơn con rất nhiều, Sebastian; Bố thật sự biết ơn.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)