I'm here today to talk about a disturbing question, which has an equally disturbing answer. My topic is the secrets of domestic violence, and the question I'm going to tackle is the one question everyone always asks: Why does she stay? Why would anyone stay with a man who beats her? I'm not a psychiatrist, a social worker or an expert in domestic violence. I'm just one woman with a story to tell.
Hôm nay tôi đến đây để nói về một câu hỏi bối rối mà câu trả lời cũng gấy bối rối không kém. Chủ đề là bí mật của bạo lực gia đình, và câu hỏi tôi đặt ra là câu hỏi mà mọi người luôn thắc mắc: Tại sao cô ấy ở lại ? Tại sao người phụ nữ lại nên ở lại với người đã đánh họ ? Tôi không phải là một bác sĩ tâm thần, không phải một người làm công tác xã hội hay một chuyên gia về bạo lực gia đình. Tôi chỉ là một người phụ nữ muốn chia sẻ câu chuyện của mình
I was 22. I had just graduated from Harvard College. I had moved to New York City for my first job as a writer and editor at Seventeen magazine. I had my first apartment, my first little green American Express card, and I had a very big secret. My secret was that I had this gun loaded with hollow-point bullets pointed at my head by the man who I thought was my soulmate, many, many times. The man who I loved more than anybody on Earth held a gun to my head and threatened to kill me more times than I can even remember. I'm here to tell you the story of crazy love, a psychological trap disguised as love, one that millions of women and even a few men fall into every year. It may even be your story.
Khi đó tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp trường Cao đẳng Harvard Tôi chuyển đến thành phố New York khi làm công việc đầu tiên viết và biên tập cho tạp chí Seventeen. Lần đầu tiên tôi có căn hộ, thẻ tín dụng American Express của riêng mình, và tôi đã có bí mật lớn . Bí mật đó là, cây súng này được nạp sẵn đạn hollow-point (một loại đạn sát thương lớn) chỉa thẳng vào đầu tôi bởi người đàn ông tôi đã nghĩ là người bạn đời, từ lần này qua lần khác. Người đàn ông tôi đã yêu hơn tất cả mọi người chỉa súng vào đầu và dọa giết chết tôi biết bao lần mà tôi không còn nhớ được hết. Tôi đến đây để kể cho bạn về tình yêu điên rồ, một cái bẫy tâm lý được ngụy trang dưới lớp vỏ tình yêu mà hàng triệu phụ nữ và thậm chí một số đàn ông gắp phải mỗi năm. Đây có thể là câu chuyện của bạn.
I don't look like a typical domestic violence survivor. I have a B.A. in English from Harvard College, an MBA in marketing from Wharton Business School. I've spent most of my career working for Fortune 500 companies including Johnson & Johnson, Leo Burnett and The Washington Post. I've been married for almost 20 years to my second husband and we have three kids together. My dog is a black lab, and I drive a Honda Odyssey minivan. (Laughter)
Tôi không giống môt nhà tư vấn bạo lực gia đình. Tôi có bằng cử nhân Tiếng Anh từ trường Cao đẳng Harvard, và Quản trị kinh doanh marketing từ trường kinh doanh Wharton. Tôi đã dàng hết sự nghiệp làm việc cho những công ty trong top 500 của Mỹ như Johnson & Johnson, Leo Burnett và Thời báo Washington. Tôi kết hôn với người chồng thứ hai đã gần 20 năm và có với nhau ba đứa trẻ. Con chó của tôi là giống Black Lab, và tôi lái chiếc Honda Odyssey minivan. (Tiếng cười)
So my first message for you is that domestic violence happens to everyone -- all races, all religions, all income and education levels. It's everywhere. And my second message is that everyone thinks domestic violence happens to women, that it's a women's issue. Not exactly. Over 85 percent of abusers are men, and domestic abuse happens only in intimate, interdependent, long-term relationships, in other words, in families, the last place we would want or expect to find violence, which is one reason domestic abuse is so confusing.
Do vậy, điều đầu tiên tôi muốn nói với bạn là bạo lực gia đình xảy ra với tất cả mọi người mọi giới, mọi tôn giáo, mọi mức độ thu nhập và giáo dục. Nó xảy ra mọi nơi. Và điều thứ hai tôi muốn nói là mọi người nghĩ rằng bạo lực gia đình xảy ra với phụ nữ, đó là vấn đề của phụ nữ. Không đúng. Hơn 85 phần trăm kẻ bạo hành là đàn ông, và bạo lực gia đình xảy ra chỉ trong những mối quan hệ thân thiết, ràng buộc, lâu dài, nói cách khác, là trong gia đình, nơi cuối cùng chúng ta mong muốn hoặc trông chờ tìn thấy bạo lực đó là một lí do khiến bạo hành gia đình là vấn đề gây bối rối.
I would have told you myself that I was the last person on Earth who would stay with a man who beats me, but in fact I was a very typical victim because of my age. I was 22, and in the United States, women ages 16 to 24 are three times as likely to be domestic violence victims as women of other ages, and over 500 women and girls this age are killed every year by abusive partners, boyfriends, and husbands in the United States.
Tôi đã tự nhủ bản thân mình, tôi là người còn lại trên trái đất chung sống với người đàn ông đã đánh mình, nhưng thật ra, tôi là một nạn nhân điển hình do độ tuổi của tôi. Tôi chỉ 22 tuổi, sống ở nước Mỹ, phụ nữ tuổi từ 16 đến 24 có nguy cơ gấp ba lần trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình so với phụ nữ ở những độ tuổi khác, và trên 500 phụ nữ và các cô gái ở tuổi này bị giết mỗi năm bởi những kẻ tình nhân bạo hành, bạn trai, và chồng ở Mỹ
I was also a very typical victim because I knew nothing about domestic violence, its warning signs or its patterns.
Tôi cũng từng là một nạn nhân điển hình bởi tôi chẳng biết gì về bạo lực gia đình, những tín hiệu cảnh báo hay hình mẫu của nó
I met Conor on a cold, rainy January night. He sat next to me on the New York City subway, and he started chatting me up. He told me two things. One was that he, too, had just graduated from an Ivy League school, and that he worked at a very impressive Wall Street bank. But what made the biggest impression on me that first meeting was that he was smart and funny and he looked like a farm boy. He had these big cheeks, these big apple cheeks and this wheat-blond hair, and he seemed so sweet.
Tôi đã gặp Conor trong một đêm tháng một, mưa và lạnh. Anh ta ngồi cạnh tôi trong đường hầm thành phố New york, và anh bắt chuyện với tôi. Anh ta kể với tôi về hai thứ. Một là anh ta, cũng như tôi, vừa tốt nghiệp trường Ivy League và rằng anh ta làm việc tại một ngân hàng rất ấn tượng ở phố Wall Nhưng điều gây ấn tương nhất với tôi ở cuộc gặp gỡ đầu tiên là anh ta thông minh là vui tính và trông anh ta có vẻ một cậu nhóc nông dân. Anh ta có đôi gò mà lớn thế này, đôi gò má hình trái táo lớn và mái tóc óng ả như cánh đồng lúa vàng và anh ta có vẻ rất ngọt ngào.
One of the smartest things Conor did, from the very beginning, was to create the illusion that I was the dominant partner in the relationship. He did this especially at the beginning by idolizing me. We started dating, and he loved everything about me, that I was smart, that I'd gone to Harvard, that I was passionate about helping teenage girls, and my job. He wanted to know everything about my family and my childhood and my hopes and dreams. Conor believed in me, as a writer and a woman, in a way that no one else ever had. And he also created a magical atmosphere of trust between us by confessing his secret, which was that, as a very young boy starting at age four, he had been savagely and repeatedly physically abused by his stepfather, and the abuse had gotten so bad that he had had to drop out of school in eighth grade, even though he was very smart, and he'd spent almost 20 years rebuilding his life. Which is why that Ivy League degree and the Wall Street job and his bright shiny future meant so much to him. If you had told me that this smart, funny, sensitive man who adored me would one day dictate whether or not I wore makeup, how short my skirts were, where I lived, what jobs I took, who my friends were and where I spent Christmas, I would have laughed at you, because there was not a hint of violence or control or anger in Conor at the beginning. I didn't know that the first stage in any domestic violence relationship is to seduce and charm the victim.
Một trong số điều thông minh nhất Conor đã làm, từ lúc mới bắt đầu, là tạo ra một ảo giác rằng tôi là đối tác quan hệ đầy hứa hẹn Anh ta đã làm điều đặt biệt này lúc ban đầu bằng cách tôn sùng tôi. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, và anh ta yêu tôi về mọi mặt rằng tôi thông minh, rằng tôi chọn học Harvard, rằng tôi nồng nhiệt giúp đỡ những cô gái mới lớn và công việc Anh ta muốn biết mọi thứ về gia đình tôi và về tuổi thơ của tôi, những hi vọng và mơ ước cảu tôi. Conor tin tưởng tôi, như một nhà văn và một phụ nữ theo cách mà chưa ai từng có. Và anh ta cũng tạo ra bầu không khí huyền diệu của sự tin tưởng giữa chúng tôi bằng cách thú nhận những bí mật của anh ta, rằng, anh ta như là một đứa trẻ từ lúc bốn tuổi đã bị ngược đãi về thân thể một cách độc ác và liên tục bởi cha dượng của anh ta, và sự ngược đãi trở nên tồi tệ khiến anh ta rời bỏ trường lúc tám tuổi, mặc dù anh ta rất thông minh và anh ta mất gần 20 năm để xây dựng lại cuộc đời. Điều đó giải thích tại sao bằng cấp tại Ivy Leage và công việc tại phố Wall và tương lai tươi sáng của anh ta có ý nghĩa to lớn với anh ta thế nào. Nếu bạn nói với tôi rằng người đàn ông thông minh, vui tính, nhạy cảm này, người quý mến tôi một ngày ra lênh khi nào thì tôi được trang điểm hay không, váy của của tôi được ngắn bao nhiêu, tôi sống ở đâu, tôi làm công việc gì, ai là bạn của tôi và đâu là nơi tôi nghỉ lễ Giáng sinh, Tôi sẽ cười mặt vào bạn bởi vì không có mảy may môt dấu vết nào của bạo lực hay kiểm soát hay tức giận ở Conor từ lúc đầu. Tôi đã không biết rằng giai đoạn đầu tiên trong bất kì mối quan hệ bạo lực gia đình là cám dỗ và quyến rũ nạn nhân.
I also didn't know that the second step is to isolate the victim. Now, Conor did not come home one day and announce, "You know, hey, all this Romeo and Juliet stuff has been great, but I need to move into the next phase where I isolate you and I abuse you" — (Laughter) — "so I need to get you out of this apartment where the neighbors can hear you scream and out of this city where you have friends and family and coworkers who can see the bruises." Instead, Conor came home one Friday evening and he told me that he had quit his job that day, his dream job, and he said that he had quit his job because of me, because I had made him feel so safe and loved that he didn't need to prove himself on Wall Street anymore, and he just wanted to get out of the city and away from his abusive, dysfunctional family, and move to a tiny town in New England where he could start his life over with me by his side. Now, the last thing I wanted to do was leave New York, and my dream job, but I thought you made sacrifices for your soulmate, so I agreed, and I quit my job, and Conor and I left Manhattan together. I had no idea I was falling into crazy love, that I was walking headfirst into a carefully laid physical, financial and psychological trap.
Tôi cũng không biết rằng giai đoạn thứ hai là cô lập nạn nhân. Bấy giờ, Conor không trở về nhà vào một ngày và thông báo rằng "Này, Cô biết không, tất cả ngón nghề kiểu Romeo và juliet này thật tuyệt, nhưng tôi cần phải chuyển sang giai đoạn tiếp theo nơi mà tôi cô lập và hành hạ cô" — (Tiếng cười) — " do vậy tôi cần phải đưa cô ra khỏi căn hộ này nơi mà những người hàng xóm có thể nghe tiếng cô la hét và ra khỏi thành phố này nơi cô có bạn bè và gia đình và những đồng nghiệp có thể nhìn thấy những vết thâm tím." Thay vì vậy, Conor đã về nhà vào một tối thứ sáu và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy nghỉ việc ngày hôm nay công việc mơ ước của anh ta, và anh ta nói rằng, anh ta bỏ việc vì tôi, bởi vì tôi làm anh cảm thấy thật an toàn và được yêu thương rằng anh ta không cần chứng tỏ bản thân ở phố Wall thêm nửa và anh ta chỉ muốn đi khỏi thành phố này xa rời gia đình bất thường và đầy ngược đãi của anh ta, đi đến một thị trấn nhỏ ở New England nơi anh ta có thể bắt đầu lại cuộc sống của anh với tôi Bấy giờ, điều cuối cùng tôi muốn làm là rời bỏ New York và công việc mơ ước của tôi, nhưng tôi đã nghĩ rằng bạn phải hi sinh cho bạn đời của mình, vì vậy, tôi đồng ý và nghỉ việc, Conor và tôi cùng nhau rời bỏ Manhattan. Tôi không hề nghĩ rằng tôi đã lao vào một tình yêu điên rồ, rằng tôi đang bước những bước đầu tiên vào cái bẫy tâm lý, tiền bạc và thể xác đã được sắp đặt cẩn thận
The next step in the domestic violence pattern is to introduce the threat of violence and see how she reacts. And here's where those guns come in. As soon as we moved to New England -- you know, that place where Connor was supposed to feel so safe -- he bought three guns. He kept one in the glove compartment of our car. He kept one under the pillows on our bed, and the third one he kept in his pocket at all times. And he said that he needed those guns because of the trauma he'd experienced as a young boy. He needed them to feel protected. But those guns were really a message for me, and even though he hadn't raised a hand to me, my life was already in grave danger every minute of every day.
Bước tiếp theo trong kịch bản bạo lực này là đưa vào sự đe dọa bạo lực và xem cô ta phản ứng ra sao. Từ đây, những cây súng bước vào khi chúng tôi chuyển đến New England -- bạn biết đấy, nơi mà Conor dựa vào để cảm thấy an toàn -- anh ta mua ba cây súng Anh ta giữ một cây trong ngăn chứa đồ của chiếc xe của chúng tôi. một cây dưới gối chỗ giường ngủ của chúng tôi cây thứ ba anh luôn ta giữa trong ví Và anh ta nói rằng anh ta cần những cây súng này bởi vì những tổn thương mà anh đã trải qua trong quá khứ khi là một đứa trẻ. Anh ta cần chúng để cảm thấy được bảo vệ. Nhưng những cây súng này thật ra là một lời nhắn cho tôi, và mặc dù anh ta chưa đưa cánh tay về phía tôi, nhưng cuộc sống của tôi ở trong tình thế nguy hiểm từng phút mỗi ngày.
Conor first physically attacked me five days before our wedding. It was 7 a.m. I still had on my nightgown. I was working on my computer trying to finish a freelance writing assignment, and I got frustrated, and Conor used my anger as an excuse to put both of his hands around my neck and to squeeze so tightly that I could not breathe or scream, and he used the chokehold to hit my head repeatedly against the wall. Five days later, the ten bruises on my neck had just faded, and I put on my mother's wedding dress, and I married him.
Conor đã tấn công vào tôi năm ngày trước đám cưới của chúng tôi. Đó là lúc 7 giờ sáng khi tôi còn đang mặc áo ngủ. Tôi đang lamg việc trên mái tính, cố hoang thành bài viết được giao và tôi thấy nản lòng, Conor dùng sự tức giận của tôi như lời bào chữa để lấy hai tay vòng quanh cổ tôi và xiết chặt đến nổi tôi không thể thở hay la hét, và anh ta dùng cùi chỏ đập đầu tôi vào tường liên tục. Năm ngày sau, mười vết bầm trên cổ tôi đã hiện lên rõ, và tôi mặc chiếc váy cưới của mẹ tôi, và kết hôn với anh ta.
Despite what had happened, I was sure we were going to live happily ever after, because I loved him, and he loved me so much. And he was very, very sorry. He had just been really stressed out by the wedding and by becoming a family with me. It was an isolated incident, and he was never going to hurt me again.
Mặc cho những điều đã xảy ra, Tôi vẫn chắc rằng chúng tôi sẽ sống hạnh phúc mãi bởi vì tôi yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tôi rất nhiều. và anh ta đã vô cùng hối lỗi. Anh ta đã thật sự rất căng thẳng vì đám cưới và việc lập gia đình với tôi. Đó là môt sự cố cá biệt, và anh ta sẽ không bao giờ làm đau tôi nữa.
It happened twice more on the honeymoon. The first time, I was driving to find a secret beach and I got lost, and he punched me in the side of my head so hard that the other side of my head repeatedly hit the driver's side window. And then a few days later, driving home from our honeymoon, he got frustrated by traffic, and he threw a cold Big Mac in my face. Conor proceeded to beat me once or twice a week for the next two and a half years of our marriage.
Nó đã xảy ra thêm hai lần trong tuần trăng mật. Lần đầu tiên, Tôi đang lái xe để tìm một bãi biển bí mật và tôi bị lạc, anh ta đánh vào một bên đầu tôi rất mạnh khiến đầu tôi liên tục đập vào cửa kính của xe Vài ngày sau đó, khi đang lái xe về nhà sau tuần trăng mật, anh ta mệt mỏi vì xe cộ, và anh ta ném cả túi thức ăn Big Mac vào mặt tôi. Conor tiếp tuc đánh tôi một đến hai lần mỗi tuần trong suốt hai tháng sau và nửa năm từ khi kết hôn.
I was mistaken in thinking that I was unique and alone in this situation. One in three American women experiences domestic violence or stalking at some point in her life, and the CDC reports that 15 million children are abused every year, 15 million. So actually, I was in very good company.
Tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng tôi là trường hợp duy nhất và mình tôi đơn độc trong chuyện này. Một phần ba phụ nữ Mỹ trải qua bạo lực gia đình hoặc bị rình rập trong một số giai đoạn cuộc đời và báo cáo CDC cho thấy 15 triệu trẻ em bị ngược đãi mỗi năm, 15 triệu. Vì vậy, tôi thật sự đã ở trong công ty rất tốt
Back to my question: Why did I stay? The answer is easy. I didn't know he was abusing me. Even though he held those loaded guns to my head, pushed me down stairs, threatened to kill our dog, pulled the key out of the car ignition as I drove down the highway, poured coffee grinds on my head as I dressed for a job interview, I never once thought of myself as a battered wife. Instead, I was a very strong woman in love with a deeply troubled man, and I was the only person on Earth who could help Conor face his demons.
Trở lại câu hỏi của tôi: Tại sao tôi ở lại ? Câu trả lời rất dễ. Tôi không biết anh ta đang bạo hành tôi. Thậm chí anh ta chĩa súng vào đầu tôi, đẩy tôi xuống sàn, đe dọa giết lũ chó của tôi, rút chìa khóa ra khỏi xe khi tôi đang lái xe vào đường cao tốc đổ grinds cafe lên đầu tôi khi tôi đang mặc đồ cho buổi phỏng vấn, Tôi chưa bao giờ một lần nghĩ bản thân như một người vợ bị hành hạ. Thay vào đó, tôi là một phụ nữ mạnh mẽ trong tình yêu với một người đàn ông có vấn đề, và tôi là người duy nhất trên trái đất có thể giúp Conor đối mặt với cái xấu xa của anh ta.
The other question everybody asks is, why doesn't she just leave? Why didn't I walk out? I could have left any time. To me, this is the saddest and most painful question that people ask, because we victims know something you usually don't: It's incredibly dangerous to leave an abuser. Because the final step in the domestic violence pattern is kill her. Over 70 percent of domestic violence murders happen after the victim has ended the relationship, after she's gotten out, because then the abuser has nothing left to lose. Other outcomes include long-term stalking, even after the abuser remarries; denial of financial resources; and manipulation of the family court system to terrify the victim and her children, who are regularly forced by family court judges to spend unsupervised time with the man who beat their mother. And still we ask, why doesn't she just leave?
Câu hỏi khác mà mọi người hay hỏi là, tại sao cô ấy lại không bỏ đi ? tại sao tôi đã không bước đi ? Tôi có thể bỏ đi bất cứ lúc nào. Với tôi, đó là câu hỏi buồn và đau đớn nhất, bởi vì chúng tôi, những nạn nhân biết một số thứ mà bạn thường không biết: thật là một nguy hiểm kinh khủng để rời bỏ một kẻ bạo hành như thế. Bởi vì bước cuối cùng trong kịch bản bạo hành gia đình là giết chết cô ta. Hơn 70 phần trăm tội ác bạo hành gia đình xảy ra sau khi nạn nhân kết thúc mối quan hệ, sau khi cô ấy bỏ đi, bởi vì sau đó kẻ bạo hành đó không còn gì để mất. Nhưng hậu quả khác như bị theo dõi lâu dài, thậm chí sau kẻ lạm dụng kết hôn lại; khước từ những nguồn tài chính; và vận động của hệ thống toàn án gia đình để làm khiếp sợ nạn nhân và những đứa trẻ của cô ta, những đứa trẻ này thường bị ép buộc bởi phán quyết của tòa dành thời gian không bị giám sát với người đàn ông đã đánh đập mẹ chúng. Và chúng ta có tiếp tục hỏi, tại sao cô ấy không bỏ đi?
I was able to leave, because of one final, sadistic beating that broke through my denial. I realized that the man who I loved so much was going to kill me if I let him. So I broke the silence. I told everyone: the police, my neighbors, my friends and family, total strangers, and I'm here today because you all helped me.
Tôi đã có thể bỏ đi, bởi vì một đòn đánh thô bạo cuối cùng đã đập tan sự từ bỏ của tôi. Tôi nhận ra rằng người đàn ông tôi rất yêu thương sẽ giết tôi nếu tôi bỏ rơi anh ta. Vì vậy tôi phát vỡ sự yên lặng. Tôi kể với mọi người: cánh sát, những người láng giềng, bạn bè và gia đình tôi, những người hoàn toàn xa lạ, và tôi đứng đây hôm nay bởi vì bạn đều đang giúp tôi.
We tend to stereotype victims as grisly headlines, self-destructive women, damaged goods. The question, "Why does she stay?" is code for some people for, "It's her fault for staying," as if victims intentionally choose to fall in love with men intent upon destroying us.
Chúng ta có quan niệm rập khuôn về nạn nhân như những tiêu đề đáng sợ, những phụ nữ tự hủy hoại mình, những điều tốt bị làm tổn thương. Câu hỏi, "Tai sao cô ấy ở lại ?" là lí lẽ của một số người, "Đấy là lỗi của cô ấy khi ở lại" như thể nạn nhân đã lựa chọn yêu đàn ông với ý định phá hủy chúng ta.
But since publishing "Crazy Love," I have heard hundreds of stories from men and women who also got out, who learned an invaluable life lesson from what happened, and who rebuilt lives -- joyous, happy lives -- as employees, wives and mothers, lives completely free of violence, like me. Because it turns out that I'm actually a very typical domestic violence victim and a typical domestic violence survivor. I remarried a kind and gentle man, and we have those three kids. I have that black lab, and I have that minivan. What I will never have again, ever, is a loaded gun held to my head by someone who says that he loves me.
Nhưng từ khi xuất bản "Crazy Love" Tôi đã nghe hàng trăm câu chuyện từ đàn ông và phụ nữ những người cũng đã bỏ đi, những người học được một bài học cuộc sống vô giá từ nhưng điều đã xảy ra, và những ai xây dựng lại cuộc sống -- hạnh phúc, vui vẻ-- như những nhân viên, những người vợ, người mẹ, sống cuộc sống hoàn toàn không có bạo lực, như tôi. Bởi sự thật tôi là một nạn nhân điển hình của bạo lực gia đình đã kết thúc tôi là người sống sót điển hình khỏi bạo lực gia đình. Tôi kết hôn lại với một người đàn ông tử tế và tốt bụng, và chúng tôi có với nhau ba đứa con. Tôi có con chó Black Lab và tôi có chiếc Minivan. Điều tôi không bao giờ lại có nửa, mãi mãi là một cây súng chĩa vào đầu tôi bởi ai đó nói rằng anh ta yêu tôi.
Right now, maybe you're thinking, "Wow, this is fascinating," or, "Wow, how stupid was she," but this whole time, I've actually been talking about you. I promise you there are several people listening to me right now who are currently being abused or who were abused as children or who are abusers themselves. Abuse could be affecting your daughter, your sister, your best friend right now.
Ngay lúc này, có thể bạn đang nghĩ, "Ồ, điều này thật tuyệt vời" hay, "Ồ, cô ấy mới ngốc làm sao" nhưng tất cả thời gian này, tôi đã thật sự nói về bạn. Tôi chắc rằng bạn trong số những người đang nghe tôi nói lúc này là những người đang bị ngược đãi hoặc những người đã bị ngược đãi khi con nhỏ hoặc những người tự ngược đãi chính mình sự ngược đãi có thể ảnh hưởng đến con gái bạn, em gái của bạn, người bạn thân nhất của bạn ngay lúc này.
I was able to end my own crazy love story by breaking the silence. I'm still breaking the silence today. It's my way of helping other victims, and it's my final request of you. Talk about what you heard here. Abuse thrives only in silence. You have the power to end domestic violence simply by shining a spotlight on it. We victims need everyone. We need every one of you to understand the secrets of domestic violence. Show abuse the light of day by talking about it with your children, your coworkers, your friends and family. Recast survivors as wonderful, lovable people with full futures. Recognize the early signs of violence and conscientiously intervene, deescalate it, show victims a safe way out. Together we can make our beds, our dinner tables and our families the safe and peaceful oases they should be.
Tôi có thể kết thúc câu chuyện tình yêu điên rồ của tôi bằng cách phá tan sự im lặng. Tôi đang đập tan sự im lặng hôm nay. Đây là cách tôi giúp những nạn nhân khác, và đây là yêu cầu cuối cùng của tôi Hãy kể về những gì bạn được nghe ở đây. Sự ngược đãi chỉ đáng sợ trong im lặng. Bạn có sức mạnh để kết thúc bạo lực gia đình đơn giản bằng cách rọi vào đó một tia sáng. Chúng ta những nạn nhân cần đến tất cả mọi người. Chúng ta cần các bạn để thấu hiểu bí mật của bạo lực gia đình. soi roi sự ngược đãi ánh sáng của ngày hôm nay bằng cách nói về nó với những đứa trẻ của bạn, những đồng nghiệp của bạn, bạn bè và gia đình bạn. Viết lại cuộc đời họ như nhưng người hạnh phúc, đáng yêu với tương lai rộng mở. Nhận biết những tín hiệu sớm của bạo lực và những dối trá của lương tâm, giảm nó xuống, chỉ cho nạn nhân lối ra an toàn. Cùng nhau chúng ta có thể làm cho giường ngủ của chúng ta bàn ăn và gia đình của chúng ta trở nên những ốc đảo bình yên và an toàn
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)