"My Air Jordans cost a hundred with tax. My suede Starters jacket says Raiders on the back. I'm stylin', smilin', lookin' real mean, because it ain't about being heard, just being seen. My leather Adidas baseball cap matches my fake Gucci backpack. (Laughter) Ain't nobody who looks as good as me, but this costs money, it sure ain't free, and I gots no job, no money at all, but it's easy to steal all this from the mall. Parents say I shouldn't, but I knows I should. Got to do what I can to make sure I look good, and the reason I have to look real good, well, to tell you the truth, man, I don't know why. Guess it makes me feel special inside. When I'm wearing fresh gear I don't have to hide, and I really must get some new gear soon or my ego will pop like a 10-cent balloon. But security is tight at all the shops. Every day there are more and more cops. My crew is laughing at me because I'm wearing old gear. School's almost over. Summer is near. And I'm sportin' torn Jordans. I need something new. Only one thing left to do. Cut school Friday, catch the subway downtown, check out my victims hangin' around. Maybe I'll get lucky and find easy prey. Got to get some new gear. There's no other way. I'm ready and willing. I'm packing my gun. This is serious business. This ain't no fun. And I can't have my posse laughin' at me. I'mma cop something dope, just wait, you'll see. Come out of the station, West 4th near the park, brothers shooting hoops and someone remarks, 'Hey homes, where you get them Nik's?' I says to myself, 'Yeah. I likes 'em, I likes.' They were Q-tip white, bright and blinding my eyes. The red emblem of Michael looked as if it could fly. Not one spot of dirt. The Airs were brand new. Had my pistol and knew just what to do. Waited until it was just the right time, followed him very closely behind. He made a left turn on Houston, I pulled out my gun, and I said, 'Gimme them Jordans!' And the punk tried to run. Took off fast, didn't get far. I fired,'Pow!' Fool fell between two parked cars. He was coughing, crying, blood spilled on the street. And I snatched them Air Jordans off of his feet. While laying there dying, all he could say was, "Please man, don't take my Air Jordans away." You'd think he'd be worried about staying alive. As I took off with his sneakers, there was tears in his eyes. Very next day, I bopped into school with my brand new Air Jordans, man, I was cool. I killed to get 'em, but hey, I don't care, because now I needs a new jacket to wear."
Đôi giày Air Jordans của tôi tốn cả trăm đô, tính cả thuế Cái áo khoác da Starters có chữ "Raiders" ở sau lưng Tôi rất có phong cách, tôi cười, trông như một người đàn ông thật sự vì điều quan trọng không phải là được lắng nghe, mà là được nhìn nhận. Mũ bóng chày bằng da Adidas của tôi hợp với cái túi đeo Gucci giả (Tiếng cười) Không có ai nhìn ngầu như tôi Nhưng những thứ này đều tốn tiền, chắc chắn không phải miễn phí Tôi không có việc làm, không xu dính túi nhưng ăn cắp mấy thứ này từ khu trung tâm mua sắm dể như bỡn Ba mẹ bảo rằng không nên, nhưng tôi biết là nên Cần phải làm những gì có thể để chắc chắn rằng mình trông bảnh bao và lý do tôi phải trông thật bảnh, nói thật với bạn Tôi cũng không biết tại sao. Chắc vì nó làm tôi cảm thấy đặc biệt trong lòng Khi mặc đồ mới tôi không cần phải lẩn trốn, và tôi cần phải sớm kiếm thêm mấy bộ đồ mới. hoặc là cái tôi của mình sẽ nổ tung như quả bóng 10 xu Nhưng an ninh rất chặt ở các cửa hàng. Càng ngày càng có nhiều cảnh sát. Đám bạn đang cười nhạo vì tôi mặc đồ cũ Năm học sắp kết thúc. Hè đang đến gần. Và tôi đang chơi thể thao đến rách cả đôi giày Jordans Tôi cần thứ gì mới. Chỉ còn một cách để làm điều đó. Trốn học thứ sáu, đón tàu điện ngầm xuống phố quan sát những nạn nhân xung quanh Có thể tôi sẽ may mắn tìm được con mồi dễ dàng Phải mua đồ mới. Không còn cách nào khác. Tôi đã sẵn sàng. Tôi lận súng. Đây là chuyện nghiêm túc chứ không phải đùa Và tôi không thể để đám bạn tiếp tục cười mình Tôi sẽ cuỗm thứ gì đó rất đỉnh, cứ chờ đấy, bạn sẽ thấy Ra khỏi ga, số 4 đường West gần công viên huynh đệ đang chơi bóng rổ và có người chú ý "Này cậu, đôi Nike đó ở đâu ra vậy?" Tôi tự nhủ với mình "Tôi thích chúng, rất thích" Chúng trắng như tăm bông, sáng mờ cả mắt. Biểu tượng Michael màu đỏ trông như có thể bay được. Không một vết dơ. Đôi Nike Airs mới tinh. Súng trong tay và biết mình cần làm gì. Chờ đến thời điểm thích hợp, bám sát theo hắn phía sau Hắn rẽ trái ở đường Houston, tôi rút súng ra và nói "Đưa tao đôi Jordans!" Rồi thằng du côn cố gắng bỏ chạy Hắn biến nhanh, nhưng không được xa. Tôi nổ súng "Đùng" Tên ngốc ngã giữa hai chiếc xe đang đỗ Hắn ho, gào khóc, máu đổ lênh láng trên đường Và tôi giật đôi Air Jordans khỏi chân hắn Trong lúc nằm đó chờ chết, tất cả những gì hắn có thể nói là "Xin đừng lấy đi đôi Air Jordans của tao" Bạn sẽ nghĩ rằng hắn nên lo lắng về việc sống còn. Tôi bỏ đi cùng với đôi giày của hắn, nước mắt hắn chảy ròng Ngay hôm sau, tôi nghênh ngáo tới trường cùng với đôi Air Jordans mới cáu, trông tôi rất đỉnh Tôi đã giết người vì chúng, nhưng này, tôi không quan tâm vì bây giờ tôi cần một chiếc áo khoác mới để mặc
Thank you. (Applause)
Cảm ơn (Tiếng vỗ tay)
For the last 15 years that I have been performing, all I ever wanted to do was transcend poetry to the world. See, it wasn't enough for me to write a book. It wasn't enough for me to join a slam competition, and while those things hold weight, it wasn't the driving force that pushes the pen to the pad. The hunger and thirst was, and still remains: How do I get people who hate poetry to love me? Because I'm an extension of my work, and if they love me, then they will love my work, and if they love my work, then they will love poetry, and if they love poetry, then I will have done my job, which is to transcend it to the world.
Trong vòng 15 năm biểu diễn tất cả những gì tôi muốn làm là đưa thơ đến với thế giới thực Nhưng mà, vẫn chưa đủ để tôi trở thành tác giả hàng đầu trong lĩnh vực này vẫn không đủ cho tôi tham dự một cuộc tỉ thí thơ ca và trong khi những thứ đó còn đè nặng, thì không phải động lực là điều thúc đẩy cây bút chạy trên trang giấy Mà là sự thèm khát, và vẫn sẽ là: Làm thế nào mà tôi có thể khiến người ghét thơ yêu thích tôi? Bởi vì bản thân tôi là phần mở rộng của công việc tôi làm và nếu họ thích tôi, họ sẽ thích tác phẩm của tôi và nếu họ thích tác phẩm của tôi, thì họ sẽ yêu thơ và nếu họ yêu thơ, thì tôi đã hoàn thành công việc của mình, là đưa thơ đến với thế giới.
And in 1996, I found the answer in principles in a master spoken-word artist named Reg E. Gaines, who wrote the famous poem, "Please Don't Take My Air Jordans." And I followed this guy everywhere until I had him in the room, and I read him one of my pieces, and you know what he told me? "Yo' wack. You know what the problem is with you, homie? You don't read other people's poetry, and you don't got any subordination for verbal measures to tonal consideration." (Laughter) Now he kept on rambling about poetry and styles and Nuyorican Friday nights.
Vào năm 1996, tôi tìm thấy câu trả lời trong các nguyên tắc từ một người nghệ sĩ bậc thầy của nghệ thuật ăn nói tên là Reg E. Gaines, người viết bài thơ nổi tiếng "Xin đừng lấy đi đôi Ai Jordans của tôi." Và tôi theo ông khắp nơi cho tới khi tôi có được cuộc gặp gỡ với ông trong phòng và đọc cho ông nghe một trong những đoạn thơ của tôi và bạn có biết ông ta nói gì với tôi? "Này anh đần. Có biết vấn đề của mình là ở đâu không, anh bạn? Anh đừng đọc thơ của người khác khi không có bất kì nền tảng câu chữ và sự lưu tâm đến âm điệu nhé." (Cười) Rồi ông ấy tiếp tục lan man về thơ ca, phong cách và Những Đêm thứ Sáu tại Nuyorican.
Now I could have quit. I should have quit. I mean, I thought poetry was just self-expression. I didn't know you actually have to have creative control.
Giớ đây tôi đã có thể từ bỏ, nên từ bỏ Tôi nghĩ rằng thơ ca chỉ là sự tự bộc lộ bản thân Tôi không hề biết là mình thật sự phải có sự kiểm soát sáng tạo.
So instead of quitting, I followed him everywhere. When he was writing a Broadway show, I would be outside of the door. I would wake him up at, like, 6:30 in the morning to ask him who's the best poet. I remember eating the eyes of a fish right out of the sea because he told me it was brain food.
Thay vào việc từ bỏ, tôi theo ông ta khắp nơi Khi ông ấy viết một vở kịch Broadway, tôi ở bên ngoài cánh cửa Tôi gọi ông dậy lúc 6 giờ rưỡi sáng chỉ để hỏi ai là nhà thơ vĩ đại nhất Tôi nhớ mình đã ăn mắt cá tươi mới bắt lên từ biển vì ông ta bảo rằng thứ đó tốt cho não
Then one day I told him, "Reg E., what is subordination for verbal measures to tonal consideration?" (Laughter) And he handed me a black-and-white printed out thesis on a poet named Etheridge Knight and the oral nature of poetry, and from that point, Reggie stopped becoming the best to me, because what Etheridge Knight taught me was that I could make my words sound like music, even my small ones, the monosyllables, the ifs, ands, buts, whats, the gangsta in my slang could fall right on the ear, and from then on, I started chasing Etheridge Knight. I wanted to know which poet he read, and I landed on a poem called ["Dark Prophecy: Sing of Shine"], a toast signifying that got me on the biggest stage a poet could ever be: Broadway, baby. And from that point, I learned how to pull the mic away and attack the poetry with my body.
Rồi một ngày tôi nói với ông "Reg E., Nền tảng về câu chữ và sự lưu tâm về âm điệu là cái gì vậy?" (Cười) Và ông đưa cho tôi một bài luận cương in trắng đen về một nhà thơ tên Etheridge Knight và bản chất khẩu âm của thơ và từ thời điểm đó trở đi Reggie không còn là người vĩ đại nhất với tôi. vì những gì Etheridge Knight dạy cho tôi là tôi có thể làm cho từ ngữ của mình biến thành âm nhạc thậm chí những từ nhỏ nhất, những đơn âm từ nếu, và, nhưng, gì hàng đống đường phố trong tiếng lóng có thể rót vào tai, và từ đó, tôi bắt theo đuổi Etheridge Knight. tôi muốn biết nhà thơ nào ông ấy đọc, và tôi bắt gặp một bài thơ tên [Lời tiên tri bóng tối: Tiếng reo của ánh nắng] một chén rượu báo hiệu mừng mang tôi đến một sân khấu lớn nhất mà một nhà thơ có thể đạt được Chính là Broadway đó, các cậu Và từ giây phút đó, tôi học được cách để mic ở xa và dấn bước vào thơ ca bằng cơ thể mình.
But that wasn't the biggest lesson I ever learned. The biggest lesson I learned was many years later when I went to Beverly Hills and I ran into a talent agent who looked at me up and down and said I don't look like I have any experience to be working in this business.
Nhưng đó không phải là bài học lớn nhất tôi học được Bài học lớn nhất tôi đã học nhiều năm sau đó là Khi tôi đến Beverly Hills và tình cờ gặp một nhà quản lí nghệ sĩ tài năng người nhìn tôi từ đầu đến chân và nói rằng trông tôi không có tí kinh nghiệm nào làm việc trong lĩnh vực này cả.
And I said to him, "Listen, punk fool, you're a failed actor who became an agent, and you know why you failed as an actor? Because people like me took your job. I've traveled all the way from Cleveland and Essex in East New York, took the local 6 line up to the hookers of Hunt's Point who were in my way on my way to master the art of space, and the one-to-infinite amount of man, woman and child you can fit in there only so I can push them to the back of the wall with my experience. People have bought tickets to my experience and used them as refrigerator magnets to let them know that the revolution is near, so stock up. I'm so experienced that when you went to a privileged school to learn a Shakespearean sonnet, I was getting those beats kicked and shoved into me. I can master shock of "The Crying Game" with the awe of a child being called an AIDS victim by a bully who didn't know that it was his father who gave it to my mother, and that's a double entendre. I'm so experienced that when you went to the Fell School and all the rich little fairy boys decided to sponsor a child in it, that was me, but kicked me out when I was caught teaching the fairy boys how to rob the PATS off a pair of Lee Jeans and bring them to VIM. Let me see Chekhov pull that off. Sanford Meisner was my Uncle Artie yelling silently to himself, "Something's always wrong when nothing's always right." Method acting is nothing but a mixture of multiple personalities, believing your own lies are reality, like in high school cool Kenny telling me he wanted to be a cop. Dude, you go to Riker's Island Academy. I could make David Mamet psychoanalyze my attack on dialogue, Stanislavski be as if he were Bruce Lee kicking your roster of talentless students up and down Crenshaw. So what, your actors studied guerrilla theater at the London Rep? Let me tell you an ancient Chinese Saturday afternoon kung fu secret. Boards don't hit back. You think black entertainers have it hard finding work in this business? I'm a suspicious mulatto, which means I'm too black to be white and too white to be doing it right. Forget the American ghetto. I've cracked stages in Soweto, buried abortion babies in potter's field and still managed to keep a smile on my face, so whatever you curse at me to your caddyshack go-for-this, go-for-that assistant when I walk out that door, whatever slander you send my way, your mother. Thank you. (Applause)
Và tôi nói với hắn "Nghe này, anh ngốc, anh là một diễn viên thất bại nên mới làm quản lí nghệ sĩ có biết tại sao anh thất bại làm diễn viên không? vì những người như tôi cướp mất việc của anh Tôi đã đi di chuyển suốt từ Cleveland và Essex ở Đông New York, theo đường địa phương số 6, xếp hàng cùng với những "cô gái mại dâm" ở Hunt's Point những người ngáng đường tôi đến với sự hoàn thiện về nghệ thuật không gian và với số lượng đàn ông, đàn bà và trẻ em từ một đến vô hạn mà bạn có thể sắp đặt vừa vặn vào nơi đó , để rồi tôi có thể đẩy họ vào chân tường với kinh nghiệm của mình. Người ta đã từng mua vé nghe kinh nghiệm của tôi and dùng chúng như những cục nam châm gắn trên tủ lạnh để họ biết rằng cuộc cách mạng đang đến gần, vì vậy hãy dự trữ. Tôi từng trải đến nỗi khi bạn đi tới một trường đặc quyền để học một bài son-nét của Shakespear Tôi đã nhận được những nhịp điệu xô,đá vào người mình Tôi có thể hoàn thiện cú sốc của "Trò chơi than khóc" với sự kinh ngạc của một đứa trẻ bị gọi là nạn nhân của AIDS bởi một kẻ bắt nạt, người không hề biết rằng chính cha hắn đã truyền cho mẹ của tôi và đó là một câu nói hai nghĩa. Tôi có nhiều trải nghiệm đến nỗi khi bạn tới trường Fell và tất cả các cậu bé cổ tích giàu có quyết định tài trợ cho một đứa trẻ ở đó là tôi đó, nhưng đá tôi ra khỏi trường khi tôi bị bắt gặp khi đang dạy các cậu bé cổ tích làm cách nào để "thó" PATS khỏi một cặp quần jean hiệu Lee Jeans và mang chúng tới VIM. Cho tôi thấy Chekhov làm được điều đó đi. Sanford Meisner là cậu Artie của tôi la hét với chính mình trong thinh lặng, Điều gì đó luôn không ổn trong khi không gì là luôn luôn đúng Phương pháp diễn xuất chẳng là gì mà chỉ là một sự pha trộn đa tính cách, tin rằng sự dối trá của chính mình là thực tế, giống như hồi trung học Kenny bảnh bao nói với tôi rằng nó muốn trở thành cảnh sát Anh bạn, mày sẽ đi tới Học viện Riker's Island tao có thể tạo ra David Mamet phân tích trong đầu đòn tấn công của tôi trong cuộc đối thoại Stanislavski trở thành giống như Bruce lee đá danh sách phân công của những học sinh bất tài của bạn lên xuống Crenshaw Rồi sao, những diễn viên của bạn đã học kịch du kích ở London Rep? Hãy để tôi cho bạn biết một buổi chiều thứ bảy ở trung quốc thời cổ bí mật kung fu Hội đồng không đánh trở lại. Bạn cho rằng nghệ sĩ da đen khó tìm việc trong lĩnh vực này? Tôi là một đứa con lai trắng đen đầy ngờ vực có nghĩa là tôi quá đen để làm người da trắng và quá trắng để làm điều ngược lại. Hãy quên nhóm mọi Mỹ. Tôi đã phá những sân khấu ở Soweto, chôn mấy đứa trẻ bị phá bỏ trong một cánh đồng gốm, và vẫn có thể xoay xở nở một nụ cười trên mặt Vì vậy bất cứ điều gì bạn nguyền rủa tôi như "Cứt vãi của bạn" làm đi, hãy làm đi điều đó khi tôi bước ra khỏi cánh cửa Bất cứ lời phỉ báng nào bạn vứt trên đường tôi đi, cũng là của mẹ bạn. Xin cảm ơn (Tiếng vỗ tay)