Once upon a time, there was a place called Lesterland. Now Lesterland looks a lot like the United States. Like the United States, it has about 311 million people, and of that 311 million people, it turns out 144,000 are called Lester. If Matt's in the audience, I just borrowed that, I'll return it in a second, this character from your series. So 144,000 are called Lester, which means about .05 percent is named Lester. Now, Lesters in Lesterland have this extraordinary power. There are two elections every election cycle in Lesterland. One is called the general election. The other is called the Lester election. And in the general election, it's the citizens who get to vote, but in the Lester election, it's the Lesters who get to vote. And here's the trick. In order to run in the general election, you must do extremely well in the Lester election. You don't necessarily have to win, but you must do extremely well.
Ngày xưa có một vùng đất tên là Lesterland Ngày nay, Lesterland nhìn rất giống nước Mỹ Cũng như Mỹ, vùng này có khoảng 311 triệu dân và trong số 311 triệu dân đó, có 144 nghìn là người được gọi là Lester nếu Matt đang ở dướighế khán giả thì tôi chỉ mượn câu chuyện đó và lát nữa sẽ quay trở lại sau, nhân vật này đến từ trong câu chuyện đến đoạn 144 nghìn người Lester nhỉ có nghĩa là 0,05% là người Lester Ngày nay, những người Lester ở Lesterland rất có quyền lực Mỗi vòng bầu cử ở Lesterland có 2 cuộc bầu cử Một cuộc bầu cử được gọi là tổng tuyển cử cuộc bầu cử còn lại là cuộc bầu cử Lester trong cuộc tổng tuyển cử, mọi công dân đều có quyền đi bỏ phiếu nhưng trong bầu cử Lester, chỉ có người Lester mới được tham gia và đây là một mánh khóe Để tham gia cuộc tổng tuyển cử bạn phải cự kì giỏi trong cuộc bầu cử Lester bạn không cần phải thắng, nhưng phải làm việc thật giỏi
Now, what can we say about democracy in Lesterland? What we can say, number one, as the Supreme Court said in Citizens United, that people have the ultimate influence over elected officials, because, after all, there is a general election, but only after the Lesters have had their way with the candidates who wish to run in the general election. And number two, obviously, this dependence upon the Lesters is going to produce a subtle, understated, we could say camouflaged, bending to keep the Lesters happy. Okay, so we have a democracy, no doubt, but it's dependent upon the Lesters and dependent upon the people. It has competing dependencies, we could say conflicting dependencies, depending upon who the Lesters are. Okay. That's Lesterland.
Vậy chúng ta có thể nói gì về vấn đề dân chủ ở Lesterland? Điều chúng ta có thể nói đến, thứ nhất giống như Tòa án tối cao tuyên bố trong Quyền công dân rằng người dân có tầm ảnh hưởng cao nhất đến các các vị trí lãnh đạo được bầu cử bởi vì, sau cùng sẽ là cuộc tổng tuyển cử nhưng chỉ khi cuộc bầu cử Lester đã diễn ra cùng với những ứng cử viên khao khát thắng trong cuộc tổng tuyển cử và điều thứ 2, rõ ràng việc phụ thuộc vào những người Lester đang tạo ra tình trạng khôn khéo, e dè có thể gọi là ngụy trang và khúm núm nhằm làm vừa lòng những người Lester Bởi thế nên chúng ta có nền dân chủ, không còn nghi ngờ gì nữa nhưng nó lại phụ thuộc vào người Lester và phụ thuộc vào người dân Nó có những sự phụ thuộc mang tính cạnh tranh nói cách khác là sự phụ thuộc mang tính xung đột phụ thuộc vào người Lester đó là ai! Được rồi, đó là về Lesterland.
Now there are three things I want you to see now that I've described Lesterland. Number one, the United States is Lesterland. The United States is Lesterland. The United States also looks like this, also has two elections, one we called the general election, the second we should call the money election. In the general election, it's the citizens who get to vote, if you're over 18, in some states if you have an ID. In the money election, it's the funders who get to vote, the funders who get to vote, and just like in Lesterland, the trick is, to run in the general election, you must do extremely well in the money election. You don't necessarily have to win. There is Jerry Brown. But you must do extremely well. And here's the key: There are just as few relevant funders in USA-land as there are Lesters in Lesterland.
Giờ tôi muốn các bạn thấy 3 điều mà tôi đã kể về Lesterland Thứ nhất, nước Mỹ chính là Lesterland Nước Mỹ là Lesterland Nước mỹ cũng giống như quốc gia này, cũng có 2 cuộc bầu cử một cái gọi là tổng tuyển cử cái thứ hai chúng ta nên gọi là bầu cử tiền Trong tổng tuyển cử, người dân Mỹ có thể tham gia bỏ phiếu khi đã trên 18 tuổi, và ở một số tiểu bang là khi có Chứng minh thư. Trong cuộc bầu cử tiền, thì chỉ những người gây quỹ mới được bầu cử những người có tiền mới được bỏ phiếu, giống hệt như ở Lesterland bất công ở chỗ, để thắng trong cuộc tổng tuyển cử bạn phải tranh cử tốt trong cuộc bầu cử tiền bạn không cần thiết phải thắng. Ví dụ như Jerry Brown. Nhưng bạn phải làm thật tốt Và đây là chìa khóa: số người có tiền ở đất Mỹ cũng bằng với số người Lester ở Lesterland
Now you say, really? Really .05 percent? Well, here are the numbers from 2010: .26 percent of America gave 200 dollars or more to any federal candidate, .05 percent gave the maximum amount to any federal candidate, .01 percent -- the one percent of the one percent -- gave 10,000 dollars or more to federal candidates, and in this election cycle, my favorite statistic is .000042 percent — for those of you doing the numbers, you know that's 132 Americans — gave 60 percent of the Super PAC money spent in the cycle we have just seen ending. So I'm just a lawyer, I look at this range of numbers, and I say it's fair for me to say it's .05 percent who are our relevant funders in America. In this sense, the funders are our Lesters.
Bạn sẽ ngạc nhiên, thật thế à! thật là 0,05% ư? Vâng, đây là con số thống kê từ năm 2010: 0,026% dân Mỹ tặng 200$ hoặc nhiều hơn cho các ứng cử viên liên bang 0,05% tài trợ toàn bộ gia sản cho các ứng viên liên bang 0,01% -1% của 1% tặng 10 ngàn $ trở lên cho các ứng viên liên bang và trong vòng bầu cử này, số liệu thống kê của tôi thì 0,000042 % đối với những ai đang làm việc với các con số , thì bạn biết đây, có 132 người Mỹ ủng hộ 60% lượng tiền mà tổ chức Super PAC đã chi trong vòng bầu cử vừa mới kết thúc gần đây. và tôi chỉ là một luật sư, tôi nhìn vào các con số này và nói một cách công bằng rằng con số 0,05% là số lượng người gây quỹ ở nước Mỹ Có nghĩa, những người gây quỹ chính là người Lester
Now, what can we say about this democracy in USA-land? Well, as the Supreme Court said in Citizens United, we could say, of course the people have the ultimate influence over the elected officials. We have a general election, but only after the funders have had their way with the candidates who wish to run in that general election. And number two, obviously, this dependence upon the funders produces a subtle, understated, camouflaged bending to keep the funders happy. Candidates for Congress and members of Congress spend between 30 and 70 percent of their time raising money to get back to Congress or to get their party back into power, and the question we need to ask is, what does it do to them, these humans, as they spend their time behind the telephone, calling people they've never met, but calling the tiniest slice of the one percent? As anyone would, as they do this, they develop a sixth sense, a constant awareness about how what they do might affect their ability to raise money. They become, in the words of "The X-Files," shape-shifters, as they constantly adjust their views in light of what they know will help them to raise money, not on issues one to 10, but on issues 11 to 1,000. Leslie Byrne, a Democrat from Virginia, describes that when she went to Congress, she was told by a colleague, "Always lean to the green." Then to clarify, she went on, "He was not an environmentalist." (Laughter)
Giờ chúng ta nói gì về dân chủ ở đất Mỹ? Vâng, giống như Tòa án tối cao tuyên bố trong quyền công dân chúng ta có thể nói, tất nhiên người dân có tầm ảnh hưởng cao nhất đến các quan chức được bầu cử. chúng ta có tổng tuyển cử nhưng chỉ sau khi các nhà gây quỹ đã làm việc với những ứng cử viên khao khát thắng trong cuộc tổng tuyển cử va thứ 2, rõ ràng rằng sự phụ thuộc vào các nhà tài trợ đã tạo ra một bầu không khí khéo léo, e dè, biết ngụy trang và khúm núm để làm hài lòng những nhà tài trợ các ứng cử viên cho quốc hội và các thành viên quốc hội dành khoảng từ 30 đến 70% thời gian để gây quỹ nhằm giữ ghế trong Quốc hội hay giúp khôi phục sức mạnh đảng mình và chúng ta cần đặt ra câu hỏi rằng, điều đó mang lại gì cho họ những con người đó, khi họ dành thời gian cùng với chiếc điện thoại, gọi cho những người mà họ chưa bao giờ gặp nhưng lại gọi cho một bộ phận rất nhỏ trong số 1%? AI cũng vậy, khi họ làm thế họ phát huy giác quan thứ 6, nhận thức chắc chắn về việc làm thế nào họ có thể phát huy khả năng gây quỹ Họ trở thành những cái File X những kẻ biến hình, khi bất chợt họ thay đổi quan điểm theo chiều mà họ biết sẽ giúp họ xin được tiền không chỉ là vấn đề từ 1 đến 10 mà là từ 11 đến 1000 Leslie Byrne, một đảng viên Đảng Dân chủ đến từ Virginia, kể lại rằng khi cô ấy đến Quốc hội một đồng nghiệp đã nói với cô ấy rằng "Hãy luôn nghiêng về vấn đề môi trường Để làm rõ hơn, cô ấy nói thẳng "ông ta không phải một nhà môi trường học"
So here too we have a democracy, a democracy dependent upon the funders and dependent upon the people, competing dependencies, possibly conflicting dependencies depending upon who the funders are.
Và ở đây cũng thế,chúng ta có một chế độ dân chủ một nền dân chủ lệ thuộc vào các nhà tài trợ và phụ thuộc vào người dân sự lệ thuộc mang tính cạnh tranh có thể là sự phụ thuộc mang tính xung đột còn tùy nhà tài trợ là những ai
Okay, the United States is Lesterland, point number one. Here's point number two. The United States is worse than Lesterland, worse than Lesterland because you can imagine in Lesterland if we Lesters got a letter from the government that said, "Hey, you get to pick who gets to run in the general election," we would think maybe of a kind of aristocracy of Lesters. You know, there are Lesters from every part of social society. There are rich Lesters, poor Lesters, black Lesters, white Lesters, not many women Lesters, but put that to the side for one second. We have Lesters from everywhere. We could think, "What could we do to make Lesterland better?" It's at least possible the Lesters would act for the good of Lesterland. But in our land, in this land, in USA-land, there are certainly some sweet Lesters out there, many of them in this room here today, but the vast majority of Lesters act for the Lesters, because the shifting coalitions that are comprising the .05 percent are not comprising it for the public interest. It's for their private interest. In this sense, the USA is worse than Lesterland.
Vâng, nước Mỹ chính là Lesterland, điều thứ nhất còn đây là điều thứ hai Nước Mỹ còn tệ hơn cả Lesterland tệ hơn Lesterland bởi bạn có thể tưởng tượng ở Lesterland nếu chúng ta là những người Lester nhận được một lá thư từ chính phủ nói rằng "Này, các ông phải chọn ra ai là người được vào cuộc tổng tuyển cử" chúng ta sẽ nghĩ đây có lẽ là sự độc tài của người Lesters Bạn biết đấy, người Lester xuất thân từ mọi tầng lớp trong xã hội Họ gồm cả những người giàu, người nghèo, người da đen, và da trắng không nhiều phụ nữ Lester, nhưng tạm quên chuyện đó đi ở đâu chúng ta cũng bắt gặp người Lester. Chúng ta có thể nghĩ rằng "Chúng ta có thể làm gì để xây dụng một Lesterland tốt đẹp hơn?" Người Lester ít nhất cũng có thể giúp Lesterland Nhưng ở vùng đất ủa chúng ta, trên mảnh đất này, ở đất Mỹ chắc chắn cũng có những người Lester tốt bụng cũng ở đâu đó ngoài kia nhiều trong số họ có mặt tại đây hôm nay nhưng phần đông người Lester còn lại hành động vì lợi ích của họ bởi các liên minh bao gồm 0,05% kia không bao gồm họ trong lợi ích của cộng đồng mà là cho lợi ích nhóm. Theo cách hiểu này, Nước Mỹ còn tệ hơn cả Lesterland
And finally, point number three: Whatever one wants to say about Lesterland, against the background of its history, its traditions, in our land, in USA-land, Lesterland is a corruption, a corruption. Now, by corruption I don't mean brown paper bag cash secreted among members of Congress. I don't mean Rod Blagojevich sense of corruption. I don't mean any criminal act. The corruption I'm talking about is perfectly legal. It's a corruption relative to the framers' baseline for this republic. The framers gave us what they called a republic, but by a republic they meant a representative democracy, and by a representative democracy, they meant a government, as Madison put it in Federalist 52, that would have a branch that would be dependent upon the people alone.
Và cuối cùng, điều thứ 3 Cho dù ai đó nói gì về Lesterland chống lại nền tảng lịch sử và truyền thống của đất nước này ở nước của chúng ta, đất mỹ, Lesterland là một sự tham nhũng một sự tham nhũng. Ý tôi không phải là tiền hối lộ bí mật giữa những thành viên trong quốc hội Tôi không có ý nói Rad Blagojevich là tham nhũng Tôi cũng không nói bất kỳ hành động phạm tội nào Tham nhũng mà tôi nói là hoàn toàn hợp pháp Đó là sự tham nhũng liên quan đến những người lập nên hiến pháp cho nền cộng hòa này Những người đó cho chúng ta cái mà chúng ta gọi là nền cộng hòa nhưng nhân danh cộng hòa, đó là nền dân chủ mang tính đại diện và với nền dân chủ đại diện, họ có ý nói tới một chính phủ giống như Madison đã viết trong bài diễn thuyết "Người theo chế độn liên bang số 52", thì nó sẽ có một nhánh mà chỉ phụ thuộc chính vào người dân
So here's the model of government. They have the people and the government with this exclusive dependency, but the problem here is that Congress has evolved a different dependence, no longer a dependence upon the people alone, increasingly a dependence upon the funders. Now this is a dependence too, but it's different and conflicting from a dependence upon the people alone so long as the funders are not the people. This is a corruption.
Và đây là mô hình của chính phủ Họ có người dân và có chính phủ và loại phụ thuộc đặc biệt đó nhưng vẫn đề ở đây là Quốc hội đã tạo ra một sự phụ thuộc khác không còn là sự phụ thuộc vào riêng người dân nữa mà tăng sự phụ thuộc vào những nhà tài trợ Và đây cũng là một sự phụ thuộc nhưng nó lại khác và mâu thuẫn với sự phụ thuộc duy nhất vào người dân bởi vì nhà tài trợ không phải là dân chúng Đó là sự tham nhũng
Now, there's good news and bad news about this corruption. One bit of good news is that it's bipartisan, equal-opportunity corruption. It blocks the left on a whole range of issues that we on the left really care about. It blocks the right too, as it makes principled arguments of the right increasingly impossible. So the right wants smaller government. When Al Gore was Vice President, his team had an idea for deregulating a significant portion of the telecommunications industry. The chief policy man took this idea to Capitol Hill, and as he reported back to me, the response was, "Hell no! If we deregulate these guys, how are we going to raise money from them?"
Có cả tin tốt lẫn tin xấu về sự tham nhũng này Một tin tốt là sự phụ thuộc cả 2 đảng, một sự tham nhũng với cơ hội ngang bằng nhau nó hạn chế cánh tả trong nhiều vấn đề mà chúng ta ở bên tả thực sự quan tâm bên hữu cũng tương tự đưa ra những lập luận đầy nguyên tắc về việc giảm quyền lợi bởi thế cánh hữu muốn chính phủ ít quyền lực hơn Khi Al Gore là phó Tổng thống, đảng của ông đã có một ý tưởng để bãi bỏ một phần đáng kể ngành truyền thông Cảnh sát trưởng mang ý tưởng này đến Capitol Hill và khi anh ta báo cáo lại với tôi câu trả lời là "Không!" Nếu chúng ta bãi bỏ những người làm truyền thông thì làm sao chúng ta có thể xin tiền từ họ được?
This is a system that's designed to save the status quo, including the status quo of big and invasive government. It works against the left and the right, and that, you might say, is good news.
Đây là một hệ thống được thiết kế nhằm bảo vệ hiện trạng bảo gồm hiện trạng của chính phủ lớn và xâm lấn nó chống lại cánh tả và cánh hữu, và có lẽ bạn cho rằng đây là tin tốt
But here's the bad news. It's a pathological, democracy-destroying corruption, because in any system where the members are dependent upon the tiniest fraction of us for their election, that means the tiniest number of us, the tiniest, tiniest number of us, can block reform. I know that should have been, like, a rock or something. I can only find cheese. I'm sorry. So there it is. Block reform.
Nhưng đây lại là tin xấu Nó là một kiểu tham nhũng không thể khống chế, và phá hủy nền dân chủ bởi trong bất kỳ hệ thống nào nếu các thành viên bị phụ thuộc vào phần nhỏ nhất trong số chúng ta trong cuộc bầu cử nghĩa là số ít trong số chúng ta phần nhỏ nhất, nhỏ nhất có thể hạn chế cải cách Tôi biét nó giống như hòn đá hay cái gì đó tương tự Tôi chỉ có thể tìm thấy pho mát. Tôi xin lỗi. Và nó đó hạn chế cải cách
Because there is an economy here, an economy of influence, an economy with lobbyists at the center which feeds on polarization. It feeds on dysfunction. The worse that it is for us, the better that it is for this fundraising.
bởi nền kinh tế ở đây, nền kinh tế bị ảnh hưởng một nền kinh tế mà những người vận động lại là trung tâm tăng sức mạnh cho sự phân cực nuôi nấng sự rối loạn nó càng tồi tệ với chúng ta bao nhiêu thì lại càng có lợi cho việc gây quỹ bấy nhiêu
Henry David Thoreau: "There are a thousand hacking at the branches of evil to one who is striking at the root." This is the root.
Henry David Thoreau: "có hàng ngàn người thì đang phải làm việc cho những tay chân của quỷ dữ trong khi đó có một người duy nhất thì nhằm thẳng vào gốc rễ của quỷ dữ." Và đây chính là gốc rễ.
Okay, now, every single one of you knows this. You couldn't be here if you didn't know this, yet you ignore it. You ignore it. This is an impossible problem. You focus on the possible problems, like eradicating polio from the world, or taking an image of every single street across the globe, or building the first real universal translator, or building a fusion factory in your garage. These are the manageable problems, so you ignore — (Laughter) (Applause) — so you ignore this corruption.
Giờ thì tất cả các bạn đều đã biết điều này. Bạn đã không ở đây nếu bạn không biết điều này, thế nhưng các bạn đã lơ nó đi. Các bạn lơ nó đi. Và đây là điều không thể. Các bạn cần chú ý đến những vấn đề có thể, chẳng hạn như việc xóa bỏ bệnh bại liệt trên toàn cầu, hay như việc chụp ảnh của từng con phố trên khắp thế giới, , việc xây dựng một thiết bị truyền tin chung, hay là việc xây dựng một nhà máy nung chảy trong chính ga-ra của các bạn. Đây là những vấn đề có thể kiểm soát được, do vậy các bạn đã lơ nó đi. (Cười)(Vỗ tay) Do vậy các bạn lơ đi sự tham nhũng này.
But we cannot ignore this corruption anymore. (Applause) We need a government that works. And not works for the left or the right, but works for the left and the right, the citizens of the left and right, because there is no sensible reform possible until we end this corruption. So I want you to take hold, to grab the issue you care the most about. Climate change is mine, but it might be financial reform or a simpler tax system or inequality. Grab that issue, sit it down in front of you, look straight in its eyes, and tell it there is no Christmas this year. There will never be a Christmas. We will never get your issue solved until we fix this issue first. So it's not that mine is the most important issue. It's not. Yours is the most important issue, but mine is the first issue, the issue we have to solve before we get to fix the issues you care about. No sensible reform, and we cannot afford a world, a future, with no sensible reform.
Nhưng chúng ta không thể bỏ qua tình trạng tham nhũng này thêm được nữa. (Vỗ tay) Chúng ta cần một chính phủ có năng lực. Và không phục vụ cho phe tả hay hữu, nhưng phục vụ cho phe tả và hữu, và công dân của cả hai phe tả và hữu, bởi sẽ không thể nào có được sự cải tổ đúng đắn cho đến khi chúng ta chấm dứt được tình trạng tham nhũng. Do vậy tôi muốn các bạn phải nắm bắt được vấn đề các bạn quan tâm nhất. Việc biến đổi khí hậu là của tôi, nhưng có thể là sự cải tổ về tài chính hoặc một hệ thống thuế đơn giản và công bằng hơn. Chúng ta hãy tóm lấy cái vấn đề đó, đặt nó xuống trước mặt của các bạn, rồi nhìn thẳng vào mắt nó và nói với nó rằng năm nay sẽ không có Giáng sinh. Sẽ không bao giờ có một Giáng sinh nào. Chúng ta sẽ không thể giải quyết được vấn đề của các bạn cho đến khi chúng ta giải quyết được vấn đề này trước. Thế nên chẳng có vấn đề nào quan trọng nhất cả. mà là vấn đề nào cần được giải quyết trước tiên, vấn đề nào chúng ta phải giải quyết trước khi chúng ta đi đến xử lý vấn đề mà các bạn quan tâm đến. Nếu không có sự cải tổ đúng đắn, chúng ta sẽ chẳng thể nào có được tương lai cho thế giới.
Okay. So how do we do it? Turns out, the analytics here are easy, simple. If the problem is members spending an extraordinary amount of time fundraising from the tiniest slice of America, the solution is to have them spend less time fundraising but fundraise from a wider slice of Americans, to spread it out, to spread the funder influence so that we restore the idea of dependence upon the people alone. And to do this does not require a constitutional amendment, changing the First Amendment. To do this would require a single statute, a statute establishing what we think of as small dollar funded elections, a statute of citizen-funded campaigns, and there's any number of these proposals out there: Fair Elections Now Act, the American Anti-Corruption Act, an idea in my book that I call the Grant and Franklin Project to give vouchers to people to fund elections, an idea of John Sarbanes called the Grassroots Democracy Act. Each of these would fix this corruption by spreading out the influence of funders to all of us.
Được rồi, vậy chúng ta giải quyết bằng cách nào? Hóa ra là các phân tích ở đây đều rất dễ dàng và đơn giản. Nếu như vấn đề ở chỗ có nhiều thành viên đang chi một khoản tiền lớn trong số tiền gây quỹ có kỳ hạn của một số ít người Mỹ thì giải pháp là khiến họ chi ít đi và chi vào số gây quỹ của đại bộ phận người Mỹ, rồi phân tán, phân tán tầm ảnh hưởng của người ủng hộ để chúng ta có được ý tưởng về việc phụ thuộc vào người dân mà thôi. Và để làm được việc này thì không cần sửa đổi hiến pháp, chỉ cần thay đổi Bản sửa đổi đầu tiên. Để giải quyết được cần phải có một quy chế đơn nhất, quy chế đó tạo nên điều ta suy nghĩ đến chẳng hạn như những cuộc bầu cử với số tiền ủng hộ nhỏ thôi, quy chế về các chiến dịch do công dân góp quỹ và đã có một số những đề xuất như vậy rồi, chẳng hạn: Đạo luật về Bầu Cử Công Bằng, Đạo luật về Chống tham nhũng của Mỹ và trong sách của tôi có một ý tưởng mà tôi gọi là Dự án Grant và Franklin với mục đích đưa chứng thư bảo đảm cho những người quyên góp tiền cho cuộc bầu cử, và một ý tưởng của John Sarbanes gọi là Đạo luật Dân chủ Cơ sở. Mỗi ý tưởng sẽ giúp giải quyết vấn đề tham nhũng bằng việc lan tỏa tầm ảnh hưởng của những người gây quỹ đến tất cả chúng ta
The analytics are easy here. It's the politics that's hard, indeed impossibly hard, because this reform would shrink K Street, and Capitol Hill, as Congressman Jim Cooper, a Democrat from Tennessee, put it, has become a farm league for K Street, a farm league for K Street. Members and staffers and bureaucrats have an increasingly common business model in their head, a business model focused on their life after government, their life as lobbyists. Fifty percent of the Senate between 1998 and 2004 left to become lobbyists, 42 percent of the House. Those numbers have only gone up, and as United Republic calculated last April, the average increase in salary for those who they tracked was 1,452 percent. So it's fair to ask, how is it possible for them to change this? Now I get this skepticism.
Những phân tích trở nên dễ dàng hơn. Vấn đề chính trị cũng khó nếu không muốn nói là cực kì khó, bởi vì việc cải tổ này sẽ làm rúng động phố K, và Capitol Hill, cũng như Nghị sĩ Jim Cooper, một Đảng viên đảng Dân chủ đến từ Tennessee, đã trở thành một cuộc đua vào phố K, Các thành viên, nhân viên và công chức đều có một mô hình kinh doanh chung ngày một gia tăng trong đầu họ, đó là mô hình kinh doanh tập trung vào cuộc sống của họ trước sau đó mới đến chính phủ, đó là cuộc sống của những người chuyên vận động hành lang. 50% thành viên Thượng viện từ năm 1998 đến 2004 đã trở thành những nhà vận động hành lang, 42% còn lại là của Quốc hội. Những con số này ngày một tăng lên, và theo con số thống kê của Đảng Cộng hòa vào Tháng 4 năm ngoái, mức tăng trung bình lương của những người được theo dõi là 1.452 % Do vậy nói công bằng ra, làm sao họ có thể thay đổi được điều này? Hiện giờ tôi đang có suy nghĩ hoài nghi
I get this cynicism. I get this sense of impossibility. But I don't buy it. This is a solvable issue. If you think about the issues our parents tried to solve in the 20th century, issues like racism, or sexism, or the issue that we've been fighting in this century, homophobia, those are hard issues. You don't wake up one day no longer a racist. It takes generations to tear that intuition, that DNA, out of the soul of a people. But this is a problem of just incentives, just incentives. Change the incentives, and the behavior changes, and the states that have adopted small dollar funded systems have seen overnight a change in the practice. When Connecticut adopted this system, in the very first year, 78 percent of elected representatives gave up large contributions and took small contributions only. It's solvable, not by being a Democrat, not by being a Republican. It's solvable by being citizens, by being citizens, by being TEDizens. Because if you want to kickstart reform, look, I could kickstart reform at half the price of fixing energy policy, I could give you back a republic.
Tôi có suy nghĩ hoài nghi này và cả cảm giác bất lực. Nhưng tôi không tin là thế. Đây là vấn để có thể giải quyết được. Nếu bạn nghĩ về những vấn đề mà bố mẹ chúng ta đã cố gắng giải quyết trong thế kỷ 20 những vấn đề như phân biệt chủng tộc hay chủ nghĩa tình dục, hoặc là vấn đề mà chúng ta vẫn đang phải nỗ lực giải quyết trong thế kỷ này : vấn đề về phân biệt đối xử với người đồng tính luyến ái, và đó thực sự là những vấn đề hóc búa. Không thể chỉ qua một ngày khi bạn thức dậy là bạn đã không còn phân biệt chủng tộc nữa Mà nó cần trải qua nhiều thế hệ để có thể loại bỏ được cái gien đó ra khỏi suy nghĩ của mọi người. Tuy nhiên đây lại là vấn đề của động cơ, chỉ của động cơ thôi. Việc thay đổi động cơ và hành vi cũng như trạng thái tiếp nhận hệ thống gây quỹ bằng đô la trên thực tế đã có những biến chuyển rất nhanh. Khi bang Connecticut tiếp nhận hệ thống này, trong những năm đầu tiên, khoảng 78% số đại diện được lựa chọn đã từ bỏ đóng góp lớn và thay vào đó chỉ góp một phần nhỏ. Vấn đề đó có thể giải quyết được, không phải là bằng việc trở thành một Đảng viên Đảng dân chủ hay Cộng hòa. Mà bằng chính vai trò là những công dân, đó là công dân TED. Bởi vì nếu bạn muốn tiến hành cải tổ, hãy xem tôi đã cải tổ một nửa giá trị của việc chỉnh sửa chính sách năng lượng, Tôi có thể đem đến một nền cộng hòa cho các bạn.
Okay. But even if you're not yet with me, even if you believe this is impossible, what the five years since I spoke at TED has taught me as I've spoken about this issue again and again is, even if you think it's impossible, that is irrelevant. Irrelevant. I spoke at Dartmouth once, and a woman stood up after I spoke, I write in my book, and she said to me, "Professor, you've convinced me this is hopeless. Hopeless. There's nothing we can do." When she said that, I scrambled. I tried to think, "How do I respond to that hopelessness? What is that sense of hopelessness?" And what hit me was an image of my six-year-old son. And I imagined a doctor coming to me and saying, "Your son has terminal brain cancer, and there's nothing you can do. Nothing you can do." So would I do nothing? Would I just sit there? Accept it? Okay, nothing I can do? I'm going off to build Google Glass. Of course not. I would do everything I could, and I would do everything I could because this is what love means, that the odds are irrelevant and that you do whatever the hell you can, the odds be damned. And then I saw the obvious link, because even we liberals love this country.
Được rồi. Ngay cả khi các bạn chưa ủng hộ tôi. ngay cả khi các bạn cho rằng việc này là bất khả thi, thì những gì mà 5 năm qua kể từ lúc tôi diễn thuyết tại TED cũng đã dạy tôi khi nói đi nói lại về vấn đề này là, kể cả bạn cho rằng điều đó bất khả thi, thì cũng chẳng liên quan mấy. Không liên quan. Tôi đã diễn thuyết ở Dartmouth một lần và một người phụ nữ đứng dậy sau khi tôi nói, Tôi đã ghi vào cuốn sách của tôi và cô ấy nói với tôi rằng, "Thưa giáo sư, ông vừa khiến tôi phải tin rằng việc này thật thất vọng. Thất vọng quá. Chúng ta chẳng thể làm được gì" Khi cô ấy nói vậy, tôi đã rất bất ngờ. Tôi đã cố gắng nghĩ ,"Làm sao để đối mặt với sự thất vọng đó? Sự thất vọng đó là gì? Và điều xuất hiện trong đầu tôi lúc đó là hình ảnh con trai 6 tuổi của tôi Và tôi đã tưởng tượng có một ông bác sĩ đến gặp tôi và nói, "Con trai ông bị ung thư não và ông không thể làm được gì đâu. Không làm được gì hết" Vậy có thật là tôi sẽ không làm được gì không? Liệu tôi có ngồi im đó? Chấp nhận nó? Thật là không thể làm gì không? Tôi bắt đầu tiến hành chế tạo Kính Google. Và tất nhiên tôi sẽ làm mọi thứ có thể, làm mọi thứ có thể bởi vì đó là ý nghĩa của tình yêu rằng những điều khác lạ là không liên quan và khi bạn làm bất kì điều gì có thể, thì những điều kì lạ sẽ trở nên lố bịch. Rồi sau đó tôi nhìn thấy một mối liên hệ rất rõ rệt, bởi thậm chí chúng ta những con người tự do yêu đất nước này.
(Laughter)
(Cười)
And so when the pundits and the politicians say that change is impossible, what this love of country says back is, "That's just irrelevant." We lose something dear, something everyone in this room loves and cherishes, if we lose this republic, and so we act with everything we can to prove these pundits wrong.
Và khi các nhà học giả và các chính khách nói rằng việc cải tổ là bất khả thi, thì khi đó tình yêu đất nước sẽ nói lại rằng, "Điều đó chẳng liên quan." Các bạn thân mến, chúng ta mất mát một vài thứ, những thứ đó là những thứ mà mọi người trong khán phòng này đều yêu quý và trân trọng, nếu chúng ta đánh mất nền cộng hòa này, thì khi đó chúng ta cần phải làm mọi cách để chứng minh rằng các học giả này đều sai.
So here's my question: Do you have that love? Do you have that love? Because if you do, then what the hell are you, what are the hell are we doing?
Và đây là câu hỏi của tôi: Bạn có tình yêu đó không? Có không ạ? Bởi vì nếu bạn có, thì bạn là cái quái gì, và chúng ta đang làm cái quái quỷ gì ở đây?
When Ben Franklin was carried from the constitutional convention in September of 1787, he was stopped in the street by a woman who said, "Mr. Franklin, what have you wrought?" Franklin said, "A republic, madam, if you can keep it." A republic. A representative democracy. A government dependent upon the people alone. We have lost that republic. All of us have to act to get it back.
Khi Ben Franklin trở về từ hội nghị Hiến pháp vào tháng 9 năm 1787, có một người phụ nữ đã chặn ông trên phố và nói, "Ngại Franklin, Ngài đã sáng tạo ra cái gì thế?" Franklin nói rằng, "Thưa bà, tôi tạo ra dân chủ, nếu như bà có thể giữ được nó." Một nền dân chủ, Một nền cộng hòa đại diện. Một chính phủ phụ thuộc vào người dân mà thôi. Chúng ta đã đánh mất nền cộng hòa đó. Tất cả chúng ta cần hành động ngay để dành lại nó.
Thank you very much.
Chân thành cảm ơn các bạn.
(Applause) Thank you. Thank you. Thank you. (Applause)
(Vỗ tay) Xin cảm ơn, cảm ơn , Cảm ơn các bạn (Vỗ tay)