So a chip, a poet and a boy.
Một con chip, một nhà thơ, và một cậu bé.
It's just about 20 years ago, June 1994, when Intel announced that there was a flaw at the core of their Pentium chip. Deep in the code of the SRT algorithm to calculate intermediate quotients necessary for iterative floating points of divisions -- I don't know what that means, but it's what it says on Wikipedia — there was a flaw and an error that meant that there was a certain probability that the result of the calculation would be an error, and the probability was one out of every 360 billion calculations. So Intel said your average spreadsheet would be flawed once every 27,000 years. They didn't think it was significant, but there was an outrage in the community. The community, the techies, said, this flaw has to be addressed. They were not going to stand by quietly as Intel gave them these chips. So there was a revolution across the world. People marched to demand -- okay, not really exactly like that — but they rose up and they demanded that Intel fix the flaw. And Intel set aside 475 million dollars to fund the replacement of millions of chips to fix the flaw. So billions of dollars in our society was spent to address a problem which would come once out of every 360 billion calculations.
Khoảng 20 năm về trước, Tháng sáu, 1994, khi Intel thông báo có một lỗi trong lõi chip Pentium. Sâu trong mã nguồn của thuật toán SRT để tính thương số trung gian cần thiết cho phần thập phân của phép chia Tôi không biết thế nghĩa gì, nhưng đó là điều Wikipedia giải thích - có một chỗ hỏng và lỗi nghĩa là có khả năng nào đó kết quả phép tính sẽ sai, và xác suất là một phần 360 tỷ Intel cho biết trung bình, bảng tính cứ 27.000 năm sẽ bị sai một lần. Họ không nghĩ đó là đáng kể, nhưng dư luận trong hãng lại nổi giận. Cộng đồng trong hãng, các chuyên viên, nói rằng phải sửa lỗi này. Họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn Intel đưa cho họ những con chip đó. Bởi vậy đã có một cuộc cách mạng khắp thế giới. Mọi người tuần hành để yêu cầu-- okay, cũng không thật chính xác là như vậy-- nhưng họ đã đứng dậy và yêu cầu Intel sửa lỗi đó. Intel đã chi 475 triệu đô la để thay thế hàng triệu chip để sửa lỗi đó. Vậy là xã hội chúng ta đã chi hàng tỷ đô la để sửa chữa một vấn đề có xác suất xảy ra chỉ một phần 360 tỷ
Number two, a poet. This is Martin Niemöller. You're familiar with his poetry. Around the height of the Nazi period, he started repeating the verse, "First they came for the communists, and I did nothing, did not speak out because I was not a communist. Then they came for the socialists. Then they came for the trade unions. Then they came for the Jews. And then they came for me. But there was no one left to speak for me." Now, Niemöller is offering a certain kind of insight. This is an insight at the core of intelligence. We could call it cluefulness. It's a certain kind of test: Can you recognize an underlying threat and respond? Can you save yourself or save your kind? Turns out ants are pretty good at this. Cows, not so much. So can you see the pattern? Can you see a pattern and then recognize and do something about it? Number two. Number three, a boy. This is my friend Aaron Swartz. He's Tim's friend. He's friends of many of you in this audience, and seven years ago, Aaron came to me with a question. It was just before I was going to give my first TED Talk. I was so proud. I was telling him about my talk, "Laws that choke creativity." And Aaron looked at me and was a little impatient, and he said, "So how are you ever going to solve the problems you're talking about? Copyright policy, Internet policy, how are you ever going to address those problems so long as there's this fundamental corruption in the way our government works?"
Thứ hai, một nhà thơ. Đây là Martin Niemöller. Bạn biết thơ của anh ta. Vào đỉnh cao của thời kì Đức Quốc Xã anh ta bắt đầu đọc đi đọc lại câu này "Trước tiên, họ đến bắt những người cộng sản và tôi không làm gì, không lên tiếng, vì tôi không phải cộng sản, Rồi họ đến bắt những người theo chủ nghĩa xã hội. Rồi họ đến bắt những người hoạt động công đoàn. Rồi họ đến bắt người Do Thái. Và rồi họ đến bắt tôi. Chẳng còn ai để bảo vệ tôi nữa cả." Niemöller mang đến một sự sâu sắc nào đó. Đây là sự sâu sắc từ cốt lõi của trí thông minh. Chúng ta có thể gọi là căn cứ Nó là một dạng phép thử nào đó: Bạn có nhận ra mối đe dọa tiềm ẩn và phản ứng? Bạn có thể cứu bản thân, hay đồng loại ? Kiến rất giỏi về việc này. Bò, không giỏi lắm. Bạn có thấy dấu hiệu Bạn có thấy dấu hiệu, và rồi nhận biết và hành động kịp thời? Đấy là điều thứ hai. Thứ ba, một cậu bé. Đây là bạn của tôi, Aaron Swartz. Cậu ta là bạn của Tim. và là bạn của nhiều khán giả đang ngồi đây, và 7 năm trước, Aaron đến hỏi tôi một câu hỏi. Chỉ trước buổi nói chuyện đầu tiên tại TED của tôi. Thật tự hào. Tôi nói với anh ta về bài nói "Luật pháp bóp nghẹt sự sáng tạo" Aaron nhìn tôi hơi thiếu kiên nhẫn, rồi anh ấy nói "Vậy anh dự định giải quyết vấn này như thế nào?" Chính sách bản quyền và chính sách Internet anh dự định giải quyết nó như thế nào trong khi vẫn còn tham nhũng trong bộ máy chính quyền?
So I was a little put off by this. He wasn't sharing in my celebration. And I said to him, "You know, Aaron, it's not my field, not my field."
Tôi cảm thấy hơi thất vọng. Anh ta đã không chia vui với tôi. Tôi nói: "Anh biết đấy, Aaron, đó không phải lĩnh vực của tôi."
He said, "You mean as an academic, it's not your field?"
Anh ấy hỏi, "Ý anh là về học thuật, đó không phải lĩnh vực của anh?"
I said, "Yeah, as an academic, it's not my field."
Tôi bảo, "Ờ, về học thuật, không phải."
He said, "What about as a citizen? As a citizen."
"Vậy với tư cách của một công dân? Với tư cách một công dân."
Now, this is the way Aaron was. He didn't tell. He asked questions. But his questions spoke as clearly as my four-year-old's hug. He was saying to me, "You've got to get a clue. You have got to get a clue, because there is a flaw at the core of the operating system of this democracy, and it's not a flaw every one out of 360 billion times our democracy tries to make a decision. It is every time, every single important issue. We've got to end the bovinity of this political society. We've got to adopt, it turns out, the word is fourmi-formatic attitude -- that's what the Internet tells me the word is -- the ant's appreciative attitude that gets us to recognize this flaw, save our kind and save our demos.
Đó là cách của Aaron. Cậu ta không nói, chỉ hỏi thôi. Nhưng câu hỏi của cậu nói rõ như những cái ôm hồi 4 tuổi của tôi. Cậu ta nói với tôi: "Anh phải có bằng chứng Anh phải nắm được thực chất, vì có một lỗi trong bộ máy điều hành của nền dân chủ này, và đây không phải một lỗi với xác suất một phần 360 tỷ khi xã hôi dân chủ của chúng ta đưa ra quyết định. Mà là mỗi lần, trên mỗi một vấn đề quan trọng. Chúng ta phải chấm dứt tình trạng trì trệ của cái xã hội chính trị này. Phải chấp nhận nó, và hóa ra, từ đó là "thái độ loài kiến" - đó là những gì Internet cho tôi, từ đó nghĩa là thái độ đáng trọng của loài KIẾN cái giúp chúng ta nhận ra lỗi này, cứu đồng loại và cứu chế độ dân chủ
Now if you know Aaron Swartz, you know that we lost him just over a year ago. It was about six weeks before I gave my TED Talk, and I was so grateful to Chris that he asked me to give this TED Talk, not because I had the chance to talk to you, although that was great, but because it pulled me out of an extraordinary depression. I couldn't begin to describe the sadness. Because I had to focus. I had to focus on, what was I going to say to you? It saved me.
Nếu bạn biết Aaron Swartz, bạn biết rằng chúng ta đã mất cậu ấy chỉ một năm trước. Khoảng 6 tuần trước khi tôi có một buổi nói chuyện TED Talk, và tôi đã rất biết ơn Chris vì đã hỏi mời tôi nói buổi TED talk này, không phải vì tôi đã có cơ hội để nói chuyện với bạn, mặc dù điều đó tuyệt vời, nhưng vì nó kéo tôi ra khỏi sự trầm cảm bất thường. Tôi không thể nào tả hết nổi buồn. Bởi vì tôi phải tập trung. Tôi đã phải tập trung, tôi đã định nói gì với các bạn ? Việc này đã cứu tôi.
But after the buzz, the excitement, the power that comes from this community, I began to yearn for a less sterile, less academic way to address these issues, the issues that I was talking about. We'd begun to focus on New Hampshire as a target for this political movement, because the primary in New Hampshire is so incredibly important. It was a group called the New Hampshire Rebellion that was beginning to talk about, how would we make this issue of this corruption central in 2016? But it was another soul that caught my imagination, a woman named Doris Haddock, aka Granny D. On January 1, 1999, 15 years ago, at the age of 88, Granny D started a walk. She started in Los Angeles and began to walk to Washington, D.C. with a single sign on her chest that said, "campaign finance reform." Eighteen months later, at the age of 90, she arrived in Washington with hundreds following her, including many congressmen who had gotten in a car and driven out about a mile outside of the city to walk in with her. (Laughter)
Nhưng sau sự phấn khích, sức mạnh đã tới từ cộng đồng này, Tôi bắt đầu mong muốn tìm ra một cách ít khô khan, ít học thuật hơn, để giải quyết vấn đề, vấn đề mà tôi đã nói. Chúng tôi bắt đầu tập trung vào New Hampshire làm mục tiêu của sự chuyển dịch chính trị này, bởi vì cái chính là New Hampshire là nơi cực kì quan trọng. Có một nhóm người, được gọi là quân khởi nghĩa New Hampshire bắt đầu nói về cách mà chúng ta tạo nên vấn đề của sự tham nhũng trung tâm vào năm 2016? Nhưng đó là một vĩ nhân khác nằm trong sự tưởng tượng của tôi, một người phụ nữ tên Doris Haddock, ( tức Granny D. ) Tháng 1, năm 1999, 15 năm trước. ở tuổi 88, Granny D bắt đầu đi bộ. Bà ấy đi từ Los Angeles đến thủ đô Washington, với một tấm bản trên ngực ghi là "chiến dịch tái thiết kinh tế " Mười tám tháng sau, ở tuổi 90, bà tới Washington, có hàng trăm người đi theo, bao gồm nhiều nghị sĩ, đang ở trong xe và đã lái xe ra khỏi thành phố hàng dặm để đi bộ với bà. (Cười)
Now, I don't have 13 months to walk across the country. I've got three kids who hate to walk, and a wife who, it turns out, still hates when I'm not there for mysterious reasons, so this was not an option, but the question I asked, could we remix Granny D a bit? What about a walk not of 3,200 miles but of 185 miles across New Hampshire in January?
Bây giờ, tôi chẳng có 13 tháng để đi bộ xuyên quốc gia Tôi có 3 con , chúng không thích đi bộ, và vợ tôi, hóa ra, vẫn ghét đi bộ khi không có tôi ở đó vì lý do bí ẩn, nên đây không phải sự lựa chọn, nhưng câu hỏi mà tôi đã hỏi, chúng ta có thể làm khác Granny D một tẹo? Không phải đi bộ 3.200 dặm mà 185 dặm xuyên qua New Hampshire vào tháng 1?
So on January 11, the anniversary of Aaron's death, we began a walk that ended on January 24th, the day that Granny D was born. A total of 200 people joined us across this walk, as we went from the very top to the very bottom of New Hampshire talking about this issue. And what was astonishing to me, something I completely did not expect to find, was the passion and anger that there was among everyone that we talked to about this issue. We had found in a poll that 96 percent of Americans believe it important to reduce the influence of money in politics. Now politicians and pundits tell you, there's nothing we can do about this issue, Americans don't care about it, but the reason for that is that 91 percent of Americans think there's nothing that can be done about this issue. And it's this gap between 96 and 91 that explains our politics of resignation. I mean, after all, at least 96 percent of us wish we could fly like Superman, but because at least 91 percent of us believe we can't, we don't leap off of tall buildings every time we have that urge. That's because we accept our limits, and so too with this reform. But when you give people the sense of hope, you begin to thaw that absolute sense of impossibility. As Harvey Milk said, if you give 'em hope, you give 'em a chance, a way to think about how this change is possible. Hope. And hope is the one thing that we, Aaron's friends, failed him with, because we let him lose that sense of hope. I loved that boy like I love my son. But we failed him. And I love my country, and I'm not going to fail that. I'm not going to fail that. That sense of hope, we're going to hold, and we're going to fight for, however impossible this battle looks.
Vì vậy, vào tháng 11, ngày tưởng nhớ cái chết của Aaron, chúng tôi bắt đầu chuyến đi bộ và kết thúc vào 24 tháng 1, ngày Granny D được sinh ra. Tổng cộng có 200 người tham gia chuyến đi bộ này, khi chúng tôi đi từ đầu đến cuối New Hampshire để nói về vấn đề này. Và những gì làm tôi giật mình, điều gì đó mà tôi hoàn toàn không nghĩ đến là sự đam mê và sự giận dữ giữa những người tham gia khi chúng tôi nói về vấn đề này. Chúng tôi đã làm cuộc khảo sát cho thấy 96 % người Mỹ cho rằng việc quan trọng là giảm sự ảnh hưởng của tiền trong chính trị. Bây giờ, những nhà chính trị và nhà phê bình nói với bạn, chúng tôi không thể làm gì với vấn đề này, người Mỹ không quan tâm về điều đó, nhưng có một lý do là 91% người Mỹ nghĩ rằng chúng ta không thể làm gì với vấn đề này. Và chênh lệch là 96 và 91 đã giải thích cho sự cam chịu chế độ chính trị. Ý tôi là, sau tất cả, ít nhất là 96% chúng ta muốn bay như siêu nhân nhưng ít nhất 91% chúng ta lại tin rằng chúng ta không thể, chúng ta không nhảy ra khỏi nhà lầu mỗi lần chúng ta muốn bay. Đó vì chúng ta chấp nhận giới hạn của mình, và cũng như vậy đối với cuộc tái thiết này. Nhưng khi bạn cho họ một tia hy vọng, bạn bắt đầu đập tan ý nghĩ " việc đó là không thể ". Như Harvey Milk đã nói, nếu bạn cho họ hy vọng, bạn cho họ cơ hội, một cách nghĩ rằng việc thay đổi là có khả thi. Hy Vọng. Và hy vọng là một điều mà chúng ta là bạn của Aaron, đã làm anh ta thất vọng, vì chúng ta đã khiến cậu ta mất hy vọng. Tôi yêu cậu ấy như con trai tôi. Nhưng chúng ta đã làm cậu ta thất vọng, Và tôi yêu đất nước của tôi, và tôi sẽ không ngừng lại. Tôi sẽ không thất bại. Hy vọng đó - chúng ta sẽ giữ nó, và chúng ta sẽ chiến đấu vì nó, cho dù cuộc chiến này trông có vẻ bất khả thi.
What's next? Well, we started with this march with 200 people, and next year, there will be 1,000 on different routes that march in the month of January and meet in Concord to celebrate this cause, and then in 2016, before the primary, there will be 10,000 who march across that state, meeting in Concord to celebrate this cause. And as we have marched, people around the country have begun to say, "Can we do the same thing in our state?" So we've started a platform called G.D. Walkers, that is, Granny D walkers, and Granny D walkers across the country will be marching for this reform. Number one. Number two, on this march, one of the founders of Thunderclap, David Cascino, was with us, and he said, "Well what can we do?" And so they developed a platform, which we are announcing today, that allows us to pull together voters who are committed to this idea of reform. Regardless of where you are, in New Hampshire or outside of New Hampshire, you can sign up and directly be informed where the candidates are on this issue so you can decide who to vote for as a function of which is going to make this possibility real. And then finally number three, the hardest. We're in the age of the Super PAC. Indeed yesterday, Merriam announced that Merriam-Webster will have Super PAC as a word. It is now an official word in the dictionary. So on May 1, aka May Day, we're going to try an experiment. We're going to try a launching of what we can think of as a Super PAC to end all Super PACs. And the basic way this works is this. For the last year, we have been working with analysts and political experts to calculate, how much would it cost to win enough votes in the United States Congress to make fundamental reform possible? What is that number? Half a billion? A billion? What is that number? And then whatever that number is, we are going to kickstart, sort of, because you can't use KickStarter for political work, but anyway, kickstart, sort of, first a bottom-up campaign where people will make small dollar commitments contingent on reaching very ambitious goals, and when those goals have been reached, we will turn to the large dollar contributors, to get them to contribute to make it possible for us to run the kind of Super PAC necessary to win this issue, to change the way money influences politics, so that on November 8, which I discovered yesterday is the day that Aaron would have been 30 years old, on November 8, we will celebrate 218 representatives in the House and 60 Senators in the United States Senate who have committed to this idea of fundamental reform.
Làm gì tiếp đây? Vâng, có 200 người tuần hành, năm tới, sẽ là 1.000 ở lộ trình khác một cuộc tuần hành vào tháng 1 và gặp nhau ở Concord để ăn mừng cho hoạt động này, và năm 2016, trước thời gian bầu cử, sẽ có 10.000 người tham gia tuần hành qua bang này gặp nhau ở Concord để ăn mừng hoạt động này. Và khi chúng ta tuần hành, mọi người khắp nơi trên đất nước nói rằng, "Chúng ta có thể tuần hành giống như vậy ở bang của chúng ta không?" Như vậy chúng ta tạo ra một tuyên ngôn gọi là G.D Walkers, nghĩa là, người bộ hành Granny D, và người bộ hành Granny D đi vòng quanh đất nước sẽ tuần hành cho cuộc tái thiết. Đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai, trong cuộc tuần hành này, một trong những nhà sáng lập Thunderclap, David Cascino, đã đi với chúng tôi, và anh ta hỏi , "Chúng ta có thể làm gì ?" Và như vậy họ đã xây dựng một diễn đàn, mà chúng tôi đang công bố hôm nay, cho phép chúng ta kéo các cử tri gần nhau hơn những người góp ý vào cuộc tái thiết. Bất kể bạn đang ở đâu, trong New Hampshire hay ngoài New Hampshire, bạn có thể đăng kí và được thông báo trực tiếp những ứng cử viên của vấn đề này đang ở đâu nên bạn có thể quyết định bầu cho ai đảm nhiệm chức vụ mà sẽ biến điều khả thi trở thành hiện thực. Và cuối cùng, điều thứ ba, cái khó nhất. Chúng ta trong thời đại của Super PAC. Thực ra, hôm qua, Merriam thông báo rằng Marriam - Webster sẽ đưa Super Pac vào từ điển. Bây giờ nó chính thức có mặt trong từ điển. Vào ngày 1 tháng 5 - Ngày Quốc tế lao động, chúng ta sẽ làm một phép thử Chúng ta sẽ phát động những gì chúng ta nghĩ về Super PAC ( Siêu Ủy ban hoạt động chính trị) để kết thúc tất cả các Super PAC. Và cách cơ bản của công việc là cái này. Vào năm ngoái, chúng tôi đã làm việc với nhà phân tích và chuyên gia chính trị để tính toán mất bao nhiêu chi phí để thắng đủ số phiếu bầu trong Nghị viện Hoa Kỳ để làm cuộc tái thiết diễn ra ? Con số là gì ? nửa tỷ ? 1 tỷ ? Con số là gì ? Cho dù con số là gì , chúng ta sẽ quyên góp kiểu đại chúng vì bạn không thể dùng công ty huy động vốn đại chúng cho việc chính trị nhưng dù sao, quyên góp, kiểu như bắt đầu chiến dịch từ dưới lên nơi mọi người quyên góp vài đô la để đạt được mục tiêu đầy tham vọng, và khi đã đạt được những mục tiêu đó, chúng tôi sẽ quay lại người đã góp tiền lớn và nhờ họ đóng góp để chúng ta có thể tổ chức những Super PAC cần thiết để chiến thắng vấn đề này, để thay đổi cách tiền ảnh hưởng đến chính trị, ngày 8 tháng 11 khi tôi nhận ra hôm qua là ngày Aaron đáng lẽ đã tròn 30 tuổi, vào ngày 8 tháng 11, chúng tôi ăn mừng 218 đại biểu trong Nhà Trắng, và 60 nghị sĩ ở trong Nghị Viện những người đã cam kết với ý tưởng về vấn đề căn bản của cuộc tái thiết.
So last night, we heard about wishes. Here's my wish. May one. May the ideals of one boy unite one nation behind one critical idea that we are one people, we are the people who were promised a government, a government that was promised to be dependent upon the people alone, the people, who, as Madison told us, meant not the rich more than the poor. May one. And then may you, may you join this movement, not because you're a politician, not because you're an expert, not because this is your field, but because if you are, you are a citizen. Aaron asked me that. Now I've asked you.
Hôm qua, chúng tôi đã nghe về những điều ước. Đây là điều ước của tôi. Cầu mong cho 1 người, Cầu mong cho ý tưởng của một cậu bé nhằm gắn kết một quốc gia đằng sau một ý tưởng quan trọng rằng chúng ta là một dân tộc chúng ta là những người đã được chính quyền hứa hẹn một chính quyền được hứa sẽ chỉ vì con người, chỉ con người mà thôi mà như Medison đã nói, không phải người giàu hơn người nghèo. Cầu cho một người Và cầu cho bạn, cầu cho bạn tham gia vào phong trào này không phải vì bạn là chính trị gia không bởi vì bạn là chuyên gia, không phải vì đây là lĩnh vực của bạn, nhưng bởi vì nếu bạn là, bạn là một công dân. Aaron đã hỏi tôi như thế. Và tôi cũng vừa hỏi các bạn câu hỏi trên.
Thank you very much.
Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(Vỗ tay)