I want to talk about what we learn from conservatives. And I'm at a stage in life where I'm yearning for my old days, so I want to confess to you that when I was a kid, indeed, I was a conservative. I was a Young Republican, a Teenage Republican, a leader in the Teenage Republicans. Indeed, I was the youngest member of any delegation in the 1980 convention that elected Ronald Reagan to be the Republican nominee for president.
Tôi muốn nói về việc chúng ta học được gì từ những người bảo thủ. Tôi đang trong giai đoạn khao khát ngày tháng đã qua của mình, nên tôi muốn thú nhận với các bạn rằng: khi tôi còn trẻ, thật ra tôi là một người bảo thủ. Một thanh niên, thiếu niên Cộng Hòa, lãnh đạo của Thiếu niên đảng Cộng Hòa. Thật ra tôi là thành viên trẻ tuổi nhất của bất cứ phái đoàn nào vào năm 1980, đã bầu cho Ronald Reagan trở thành ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa.
Now, I know what you're thinking. (Laughter) You're thinking, "That's not what the Internets say." You're thinking, "Wikipedia doesn't say this fact." And indeed, this is just one of the examples of the junk that flows across the tubes in these Internets here. Wikipedia reports that this guy, this former congressman from Erie, Pennsylvania was, at the age of 20, one of the youngest people at the Republican National Convention, but it's just not true. (Laughter) Indeed, it drives me so nuts, let me just change this little fact here. (Laughter) (Applause) All right. Okay, so ... perfect. Perfect. (Laughter) Okay, speaker Lawrence Lessig, right. Okay. Finally, truth will be brought here. Okay, see? It's done. It's almost done. Here we go. "... Youngest Republican," okay, we're finished. That's it. Please save this. Great, here we go. And ... Wikipedia is fixed, finally. Okay, but no, this is really besides the point.
Tôi biết các bạn đang nghĩ gì. (Tiếng cười) Các bạn nghĩ là: "Internets có nói thế đâu." Các bạn nghĩ là: "Wikipedia không nói về việc này." Và thực ra đây chỉ là một trong những ví dụ của những thứ tạp nham được lan truyền qua Internet. Wikipedia đưa tin rằng người đàn ông này, cựu nghị sĩ quốc hội từ Erie, Pennsylvania 20 tuổi, một trong những người trẻ nhất ở hội nghị đảng Cộng Hòa toàn quốc - nhưng điều này không hề đúng. (Tiếng cười) Thật ra, nó khiến tôi nổi điên lên, xin sửa lại chỗ này. (Tiếng cười) (Tiếng vỗ tay) Tốt. Được rồi, Chuẩn rồi. Chuẩn! (Tiếng cười) Được rồi, người diễn thuyết Lawrence Lessig, đúng. Được rồi. Cuối cùng, sự thật sẽ phơi bày tại đây. Được rồi, thấy không? Xong. Gần xong. Đây rồi. "... đảng viên Cộng Hòa trẻ tuổi nhất", Được rồi, xong. Đây. Hãy lưu đoạn văn lại. Tuyệt vời, xong. Và.. cuối cùng thì Wikipedia đã được chỉnh sửa. Vâng, nhưng không, chúng ta lạc đề rồi.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)
But the thing I want you to think about when we think about conservatives -- not so much this issue of the 1980 convention -- the thing to think about is this: They go to church. Now, you know, I mean, a lot of people go to church. I'm not talking about that only conservatives go to church. And I'm not talking about the God thing. I don't want to get into that, you know; that's not my point. They go to church, by which I mean, they do lots of things for free for each other. They hold potluck dinners. Indeed, they sell books about potluck dinners. They serve food to poor people. They share, they give, they give away for free. And it's the very same people leading Wall Street firms who, on Sundays, show up and share. And not only food, right.
Khi nghĩ về những người bảo thủ, mong các bạn nghĩ về -- đừng quá để ý đến hội nghị năm 1980 -- mà chú ý đến việc: Những người bảo thủ đi đến nhà thờ. Hiện giờ, rất nhiều người đi nhà thờ. Tôi không nói về việc chỉ những người bảo thủ mới nhà thờ. Tôi không nói những điều về Chúa. Đó không phải ý của tôi. Họ đi nhà thờ, ý tôi là: họ tình nguyện làm không công rất nhiều việc cho nhau. Họ tổ chức tiệc potluck (mỗi người đem đến 1 món). Thật ra, họ bán sách viết về những buổi ăn tối kiểu potluck. Họ phục vụ thức ăn cho người nghèo. Họ chia sẻ, họ phó ra, họ đem biếu không. Đó cũng là những người lãnh đạo các hãng ở phố Wall vào các ngày Chủ Nhật, xuất hiện và chia sẻ. Không chỉ có thức ăn, vâng.
These very same people are strong believers, in lots of contexts, in the limits on the markets. They are in many important places against markets. Indeed, they, like all of us, celebrate this kind of relationship. But they're very keen that we don't let money drop into that relationship, else it turns into something like this. They want to regulate us, those conservatives, to stop us from allowing the market to spread in those places. Because they understand: There are places for the market and places where the market should not exist, where we should be free to enjoy the fellowship of others. They recognize: Both of these things have to live together.
Chính những người này có niềm tin mạnh mẽ trong hoàn cảnh khác nhau vào những giới hạn trên thị trường. Họ nắm những vị trí quan trọng trong thị trường. Thật ra, như tất cả chúng ta họ cũng ca tụng mối quan hệ này . Nhưng họ cũng rất lưu ý việc không để tiền dính vào mối quan hệ đó, nếu không, nó sẽ trở thành những thứ như thế này. Những người bảo thủ muốn chỉnh đốn chúng ta để ngăn không để cho thị trường lan đến những nơi đó. Bởi vì họ hiểu rằng: Có những nơi dành cho thị trường và những nơi không nên tồn tại thị trường, nơi ta cho không mọi thứ, tận hưởng tình bạn. Họ nhận ra rằng: hai điều này phải tồn tại cùng nhau.
And the second great thing about conservatives: they get ecology. Right, it was the first great Republican president of the 20th century who taught us about environmental thinking -- Teddy Roosevelt. They first taught us about ecology in the context of natural resources. And then they began to teach us in the context of innovation, economics. They understand, in that context, "free." They understand "free" is an important essential part of the cultural ecology as well. That's the thing I want you to think about them.
Và điều tuyệt vời thứ hai về những người bảo thủ là: Họ ý thức về hệ sinh thái. Đúng vậy, tổng thống Cộng Hòa đầu tiên của thế kỉ 20 đã dạy cho chúng ta suy nghĩ về môi trường-- Teddy Roosevelt. Họ đi đầu, dạy ta về hệ sinh thái, cụ thể là về các nguồn tài nguyên thiên nhiên. Và sau đó, họ bắt đầu dạy về quá trình đổi mới và kinh tế. Họ hiểu rằng, trong bối cảnh đó, là "cho không." Họ hiểu rằng "cho không biếu không" là một nhân tố quan trọng trong sinh thái văn hóa. Tôi muốn các bạn nghĩ về họ như vậy.
Now, I know you don't believe me, really, here. So here's exhibit number one. I want to share with you my latest hero, Julian Sanchez, a libertarian who works at the, for many people, "evil" Cato Institute. Okay, so Julian made this video. He's a terrible producer of videos, but it's great content, so I'm going to give you a little bit of it. So here he is beginning.
Bây giờ, tôi biết các bạn không tin tôi lắm. Nên đây là bằng chứng thứ nhất. Tôi muốn nói với các bạn vị anh hùng của tôi, Julian Sanchez, một người theo chủ nghĩa tự do đang làm việc ở nơi mà theo nhiều người, là Viện Cato "xấu xa". Vâng, nên Julian làm đoạn băng này. Anh ấy là một người làm băng tệ hại, nhưng nội dung hay, ta sẽ xem một đoạn. Anh ấy bắt đầu nói:
Julian Sanchez: I'm going to make an observation about the way remix culture seems to be evolving ...
Julian Sanchez: Tôi muốn nhận xét cách văn hóa phối trộn phát triển... (remix culture)
Larry Lessig: So what he does is he begins to tell us about these three videos. This is this fantastic Brat Pack remix set to Lisztomania. Which, of course, spread virally. Hugely successful.
Larry Lessig: Anh ấy sẽ nói về 3 đoạn băng sau đây. Đây là một bản phối trộn Brat Pack tuyệt vời dựa trên bản Lisztomania, lan truyền nhanh như virút. Thành công rực rỡ.
(Music) And then some people from Brooklyn saw it. They decided they wanted to do the same. (Music) And then, of course, people from San Fransisco saw it. And San Franciscans thought they had to do the same as well. (Music) And so they're beautiful, but this libertarian has some important lessons he wants us to learn from this. Here's lesson number one.
(Tiếng nhạc) Sau đó vài người ở Brooklyn xem nó và muốn làm giống như vậy. (Tiếng nhạc) Rồi sau đó, dân San Fransisco xem được và họ cũng muốn làm một bản giống vậy. (Tiếng nhạc) Rất tuyệt vời, nhưng, anh chàng theo chủ nghĩa tự do này muốn từ đây rút ra vài bài học quan trọng. Đây là bài học thứ nhất.
JS: There's obviously also something really deeply great about this. They are acting in the sense that they're emulating the original mashup. And the guy who shot it obviously has a strong eye and some experience with video editing. But this is also basically just a group of friends having an authentic social moment and screwing around together. It should feel familiar and kind of resonate for anyone who's had a sing-a-long or a dance party with a group of good friends.
JS: Rõ ràng cũng có vài điều sâu sắc trong đoạn băng này. Họ đang hành động trong ý thức rằng họ cạnh tranh với bản mashup đầu tiên. Người làm ra đoạn phim rõ ràng có con mắt tinh anh và một chút kinh nghiệm chỉnh sửa hình. Nhưng cơ bản đây chỉ là một nhóm bạn đang vui vẻ với nhau và cùng nhau quậy phá. Nó rất quen thuộc, là một dạng cộng hưởng cho ai tiệc tùng, hát hò, nhảy múa với một nhóm bạn thân.
LL: Or ...
LL: Hoặc là...
JS: So that's importantly different from the earlier videos we looked at because here, remix isn't just about an individual doing something alone in his basement; it becomes an act of social creativity. And it's not just that it yields a different kind of product at the end, it's that potentially it changes the way that we relate to each other. All of our normal social interactions become a kind of invitation to this sort of collective expression. It's our real social lives themselves that are transmuted into art.
JS: Vì vậy nó khác với những đoạn băng ta đã xem bởi vì ở đây bản phối trộn không chỉ là của một cá nhân tự soạn nên trong tầng hầm của anh ta; mà trở thành một hành động sáng tạo trong xã hội. Và nó không chỉ cho ra đời một kiểu sản phẩm khác, mà tiềm ẩn khả năng thay đổi liên hệ của chúng ta với nhau. Tất cả các mối tương tác xã hội bình thường của chúng ta trở thành một lời mời gọi cho kiểu biểu cảm tập thể này. Cuộc sống xã hội thực sự của chúng ta được biến đổi thành nghệ thuật.
LL: And so then, what this libertarian draws from these two points ...
LL: Điều anh chàng theo chủ nghĩa tự do này, rút ra 2 điều...
JS: One remix is about individuals using our shared culture as a kind of language to communicate something to an audience. Stage two, social remix, is really about using it to mediate people's relationships to each other. First, within each video, the Brat Pack characters are used as a kind of template for performing the social reality of each group. But there's also a dialogue between the videos, where, once the basic structure is established, it becomes a kind of platform for articulating the similarities and differences between the groups' social and physical worlds.
JS: Một là, phối trộn là những cá nhân dùng văn hóa chung như một kiểu ngôn ngữ để truyền thông điệp tới khán giả. Hai là, sự phối trộn xã hội, là sử dụng văn hóa chung để hòa giải mối quan hệ của con người với nhau. Đầu tiên, trong mỗi đoạn băng, nhân vật Brat Pack được sử dụng như một dạng kiểu mẫu để diễn tả hiện thực xã hội của từng nhóm. Nhưng giữa các đoạn băng, có một cuộc đối thoại mà - khi kết cấu cơ bản được thiết lập, trở thành nơi kết nối nét tương đồng và dị biệt giữa thế giới xã hội và vật chất của các nhóm.
LL: And then, here's for me, the critical key to what Julian has to say ...
LL: Và điều này cho tôi, chìa khóa quan trọng để hiểu điều Julian nói...
JS: Copyright policy isn't just about how to incentivize the production of a certain kind of artistic commodity; it's about what level of control we're going to permit to be exercised over our social realities -- social realities that are now inevitably permeated by pop culture. I think it's important that we keep these two different kinds of public goods in mind. If we're only focused on how to maximize the supply of one, I think we risk suppressing this different and richer and, in some ways, maybe even more important one.
JS: Chính sách bản quyền không chỉ có ý nghĩa làm sao để thúc đẩy quá trình sản xuất một loại hàng hóa nghệ thuật nhất định; nó còn nói về mức độ kiểm soát cho phép thực hiện trong thực tế xã hội của chúng ta -- thực tế xã hội mà bây giờ chắc hẳn tràn ngập văn hóa pop. Tôi nghĩ, quan trọng là chúng ta nhớ được hai loại sản phẩm đại chúng khác nhau này. Nếu chúng ta chỉ tập trung vào việc làm sao tối đa hóa nguồn cung của một loại, tôi nghĩ, sẽ có nguy cơ kìm hãm loại phong phú và khác biệt hơn và về mặt nào đó, thậm chí có lẽ còn quan trọng hơn.
LL: Right. Bingo. Point. Freedom needs this opportunity to both have the commercial success of the great commercial works and the opportunity to build this different kind of culture. And for that to happen, you need ideas like fair use to be central and protected, to enable this kind of innovation, as this libertarian tells us, between these two creative cultures, a commercial and a sharing culture. The point is they, he, here, gets that culture.
LL: Vâng. Chính xác. Đúng thế! Sự tự do cần cơ hội này để có cả thành công trong thương mại của các công trình thương mại lớn lẫn cơ hội xây dựng nên nền văn hóa khác biệt. Để thế, các bạn cần những ý tưởng như: bảo vệ và quan tâm fair use (dùng và tôn trọng nguồn) để thúc đẩy sự đổi mới này, nói như anh chàng yêu tự do kia, giữa hai văn hóa sáng tạo này, một là văn hóa thương mại một là văn hóa sẻ chia. Vấn đề là họ, anh ấy, ở đây, có được văn hóa đó.
Now, my concern is, we Dems, too often, not so much. All right, take for example this great company. In the good old days when this Republican ran that company, their greatest work was work that built on the past, right. All of the great Disney works were works that took works that were in the public domain and remixed them, or waited until they entered the public domain to remix them, to celebrate this add-on remix creativity. Indeed, Mickey Mouse himself, of course, as "Steamboat Willie," is a remix of the then, very dominant, very popular "Steamboat Bill" by Buster Keaton. This man was a remixer extraordinaire. He is the celebration and ideal of exactly this kind of creativity.
Điều tôi lo lắng là, chúng ta Dems (số hóa), quá thường xuyên, dầu không nhiều lắm. Được rồi, ví dụ, một công ty tuyệt vời này, thuở xưa, khi đảng Cộng Hòa vận hành công ty đó, tác phẩm tuyệt vời nhất đã xây dựng trên quá khứ. Tất cả những công trình tuyệt vời của Disney, là những tác phẩm lấy từ công trình công cộng, rồi phối trộn lại hoặc chờ được đưa vào khu vực công cộng, rồi phối trộn lại, để kỉ niệm sự sáng tạo của phối trộn nâng cao này. Thật ra, bản thân chuột Mickey, "Tàu hơi nước Willie," khi ấy, là bản phối trộn rất có ảnh hưởng và phổ biến "Tàu hơi nước Bill" của Buster Keaton. Đây là một nhà phối trộn đại tài. Ông ấy là sự tán dương và lí tưởng của thể loại sáng tạo này.
But then the company passes through this dark stage to this Democrat. Wildly different. This is the mastermind behind the eventual passage of what we call the Sonny Bono Copyright Term Extension Act, extending the term of existing copyrights by 20 years, so that no one could do to Disney what Disney did to the Brothers Grimm. Now, when we tried to challenge this, going to the Supreme Court, getting the Supreme Court, the bunch of conservatives there -- if we could get them to wake up to this -- to strike it down, we had the assistance of Nobel Prize winners including this right-wing Nobel Prize winner, Milton Friedman, who said he would join our brief only if the word "no brainer" was in the brief somewhere. (Laughter) But apparently, no brains existed in this place when Democrats passed and signed this bill into law. Now, tiny little quibble of a footnote: Sonny Bono, you might say, was a Republican, but I don't buy it. This guy is no Republican.
Nhưng sau đó công ty trải qua thời kì đen tối khi vào tay người Dân chủ. Quá khác nhau. Đây là trí tuệ bậc thầy đằng sau đoạn văn lâm chung mà chúng ta gọi là Luật mở rộng thời hạn Bản Quyền Sonny Bono, kéo dài thời hạn các bản quyền trước đó lên 20 năm, để không ai có thể làm gì Disney như Disney đã làm với anh em nhà Grimm. Khi thử thách thức việc này, đi đến tòa án tối cao, một cụm người bảo thủ ở đó -- nếu khiến họ thức tỉnh về điều này -- để bỏ nó đi, chúng ta có sự giúp đỡ của những người đoạt giải Nobel bao gồm cả phe hữu người đoạt giải Nobel, Milton Friedman, nói, ông ấy chỉ tham gia kiện cùng nếu từ "chuyện không khó hiểu" (no-brainer) xuất hiện trong đơn kiện. (Cười) Nhưng đây rõ là "không có não" trong đầu mấy người đảng Dân chủ thông qua và ký dự luật này. Có một chú thích nhỏ ở cuối trang Sonny Bono, có lẽ, là một người đảng Cộng hòa, nhưng tôi không tin đâu. Người này không phải thuộc đảng Cộng hòa.
Okay, for a second example, think about this cultural hero, icon on the Left, creator of this character. Look at the site that he built: "Star Wars" MashUps, inviting people to come and use their creative energy to produce a new generation of attention towards this extraordinarily important cultural icon. Read the license. The license for these remixers assigns all of the rights to the remix back to Lucas. The mashup is owned by Lucas. Indeed, anything you add to the mashup, music you might add, Lucas has a worldwide perpetual right to exploit that for free. There is no creator here to be recognized. The creator doesn't have any rights. The creator is a sharecropper in this story. And we should remember who employed the sharecroppers: the Democrats, right?
Được rồi, ví dụ thứ hai, người anh hùng văn hóa này, biểu tượng ở phe tả, tác giả của nhân vật này. Marshup "Chiến tranh giữa các vì sao", mời mọi người đến, sử dụng năng lượng sáng tạo của họ để gây chú ý đến biểu tượng văn hóa đặc biệt quan trọng này. Hãy đọc giấy phép. Giấy phép cho những người phối trộn này giao tất cả quyền phối trộn về cho Lucas. Bản marshup do Lucas sở hữu. Thật ra, cái gì thêm vào bản marshup, từ những bản nhạc thêm vào, Lucas cũng sở hữu vĩnh viễn toàn cầu, được khai thác miễn phí. Không có bất kì tác giả nào được thừa nhận. Tác giả không có bất kì quyền nào. Trong câu chuyện này, tác giả chỉ là là kẻ cấy thuê. Và chúng ta nên nhớ ai là chủ những người cày thuê cuốc mướn? Đảng viên đảng Dân chủ, đúng không?
So the point is the Republicans here recognize that there's a certain need of ownership, a respect for ownership, the respect we should give the creator, the remixer, the owner, the property owner, the copyright owner of this extraordinarily powerful stuff, and not a generation of sharecroppers. Now, I think there are lessons we should learn here, lessons about openness. Our lives are sharing activities, at least in part. Even for the head of Goldman Sachs, at least in part. And for that sharing activity to happen, we have to have well-protected spaces of fair use.
Nên vấn đề là, những đảng viên đảng Cộng hòa này thừa nhận rằng cần phải có quyền sở hữu, tôn trọng quyền sở hữu, tôn trọng dành cho tác giả, cho người phối trộn, người chủ, người sở hữu tài sản, người sở hữu bản quyền của công cụ quyền lực phi thường này, chứ không phải là một thế hệ cày thuê cuốc mướn. Chúng ta nên rút ra mấy bài học, bài học về sự cởi mở. Cuộc sống là chia sẻ hoạt động, ít nhất, một phần là thế. Thậm chí cho người đứng đầu Goldman Sachs, ít nhất một phần. Để có các hoạt động chia sẻ chúng ta phải bảo vệ tốt những không gian fair-use.
That's number one. Number two: This ecology of sharing needs freedom within which to create. Freedom, which means without permission from anyone, the ability to create. And number three: We need to respect the creator, the creator of these remixes through rights that are directly tied to them. Now, this explains the right-wing nonprofit Creative Commons. Actually, it's not a right-wing nonprofit, but of course -- let me just tie it here -- the Creative Commons, which is offering authors this simple way to mark their content with the freedoms they intended to carry.
Đó là điều thứ nhất. Thứ hai: Hệ sinh thái chia sẻ này cần sự tự do để sáng tạo. Sự tự do, nghĩa là, không cần ai cho phép, là khả năng sáng tạo. Và thứ ba: Chúng ta cần phải tôn trọng tác giả, tác giả của những bản phối trộn này thông qua những quyền mà trực tiếp trói buộc họ. Bây giờ, điều này giải thích việc cánh hữu bất vụ lợi Creative Commons. (tên 1 công ty ở Mỹ) Nó không phải là công ty phi lợi nhuận của phe hữu, nhưng, - để tôi nói đến Creative Commons, cho tác giả, bằng cách đơn giản, đánh dấu nội dung với sự tự do mà họ muốn mang lại.
So that we go from a "all rights reserved" world to a "some rights reserved" world so that people can know the freedoms they have attached to the content, building and creating on the basis of this creative copyrighted work. These tools that we built enable this sharing in parts through licenses that make it clear and a freedom to create without requiring permission first because the permission has already been granted and a respect for the creator because it builds upon a copyright the creator has licensed freely. And it explains the vast right-wing conspiracy that's obviously developed around these licenses, as now more than 350 million digital objects are out there, licensed freely in this way.
Nên chúng ta đi từ một thế giới "tất cả các quyền được bảo hộ" đến một thế giới "một số quyền được bảo hộ" để mọi người biết sự tự do họ có gắn liến với nội dung, tạo dựng và sáng tạo trên nền tảng của sản phẩm có bản quyền sáng tạo. Những công cụ chúng ta tạo dựng làm cho chia sẻ này có thể thông qua giấy phép để làm rõ và một sự tự do để sáng tạo không đòi hòi phải được cho phép trước bởi vì sự cho phép đã được chuyển nhượng và sự tôn trọng đối với người sáng tạo bởi nó được tạo dựng trên bản quyền được tác giả cấp phép tự do. Và để giải thích âm mưu to lớn của phe hữu rõ ràng đã phát triển quanh những giấy phép này, chẳng hạn như, bây giờ, có hơn 350 ngàn món đồ kĩ thuật số, được cấp phép tự do theo cách này.
Now that picture of an ecology of creativity, the picture of an ecology of balanced creativity, is that the ecology of creativity we have right now? Well, as you all know, not many of us believe we do. I tripped on the reality of this ecology of creativity just last week. I created a video which was based on a Wireside Chat that I'd given, and I uploaded it to YouTube. I then got this email from YouTube weirdly notifying me that there was content in that owned by the mysterious WMG that matched their content ID. So I didn't think much about it.
Bây giờ hình ảnh hệ sinh thái của sự sáng tạo, hình ảnh của hệ sinh thái của sự cân bằng sáng tạo, bây giờ chúng ta đang có hệ sinh thái sáng tạo đó? Vâng, như các bạn biết đấy, không nhiều người ở đây tin là ta có. Tôi đã bước vào thực tế của hệ sinh thái sáng tạo này vào tuần trước. Tôi đã tạo một video dựa trên Wireside Chat và tôi đã đăng tải nó trên YouTube. Sau đó tôi nhận được thư từ YouTube, kì cục thay, thông báo cho tôi rằng nội dung trong đó sở hữu bởi WMG bí ẩn và phù hợp với ID nội dung của họ. Nên tôi đã không để ý lắm.
And then on Twitter, somebody said to me, "Your talk on YouTube was DMCA'd. Was that your purpose?" imagining that I had this deep conspiracy to reveal the obvious flaws in the DMCA. I answered, "No." I didn't even think about it. But then I went to the site and all of the audio in my site had been silenced. My whole 45-minute video had been silenced because there were snippets in that video, a video about fair use, that included Warner Music Group music. Now, interestingly, they still sold ads for that music, if you played the silent video. You could still buy the music, but you couldn't hear anything because it had been silenced.
Sau đó trên Twitter, có người nói với tôi, "Bài anh nói trên YouTube là DMCA'd. Đó là mục đích của anh?" tưởng tượng rằng tôi đã có âm mưu tiết lộ chỗ hở rõ ràng trong DMCA. Tôi trả lời, "Không." Không hề. Sau đó, tôi đi đến trang đó và tất cả âm thanh ở trang của tôi đã bị tắt tiếng. Toàn bộ đoạn băng dài 45 phút của tôi đã bị tắt tiếng bởi vì có những vết cắt trong đoạn băng đó, một đoạn băng về fair-use, bao gồm cả âm nhạc Warner Music Group. Bây giờ, thật thú vị, họ vẫn còn bán quảng cáo cho thứ nhạc đó, nếu bạn bật đoạn băng bị tắt tiếng. Bạn vẫn có thể mua phần nhạc, nhưng bạn không thể nghe tiếng gì bởi vì nó đã bị tắt tiếng.
So I did what the current regime says I must do to be free to use YouTube to talk about fair use. I went to this site, and I had to answer these questions. And then in an extraordinarily Bart Simpson-like, juvenile way you've actually got to type out these words and get them right to reassert your freedom to speak. And I felt like I was in third grade again. "I will not put tacks on the teacher's chair. I will not put tacks on the teacher's chair." This is absurd. It is outrageous. It is an extraordinary perversion of the system of freedom we should be encouraging.
Nên tôi đã làm theo điều chế độ hiện hành nói tôi phải làm, để được tự do sử dụng YouTube để nói về fair-use. Tôi đã đi đến trang này, và phải trả lời những câu hỏi này. Và sau đó theo kiểu Bart Simpson, theo cách của tụi 'chíp hôi', bạn phải thực sự gõ những từ này cho chính xác, để xác nhận lại quyền tự do nói của bạn. Và tôi thấy như thể mình đang học lại lớp 3. "Em hứa sẽ không đặt đinh trên ghế thầy cô. Em hứa sẽ không đặt đinh trên ghế thầy cô." Thật ngớ ngẩn. Thật thái quá. Đó là sự xuyên tạc hệ thống tự do chúng ta nên ủng hộ.
And the question I ask you is: Who's fighting it? Well, interestingly, in the last presidential election, who was the number one, active opponent of this system of regulation in online speech? John McCain. Letter after letter attacking YouTube's refusal to be more respectful of fair use with their extraordinary notice and take down system, that led his campaign so many times to be thrown off the Internet.
Và tôi muốn hỏi: Ai chống lại điều đó? Vâng, thật thú vị, trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi, người phản đối số một và tích cực sự điều chỉnh hệ thống này trong bài phát biểu trực tuyến? John McCain. Thư nối tiếp thư tấn công việc Youtube đã không tôn trọng fair-use hơn khi họ thông cáo kì lạ và tháo gỡ hệ thống, điều này khiến chiến dịch tranh cử của ông nhiều lần bị ném khỏi Internet.
Now, that was the story of me then, my good old days of right-wing lunacy. Let me come back to now, now when I'm a little leftist -- I'm certainly left-handed, so at least a lefty -- And I wonder, can we on the Left expect to build this ecology of freedom, now, in a world where we know the extraordinarily powerful influences against it, where even icons of the Left like this entertain and push bills that would effectively ban the requirement of open access for government-funded research? The president, who has supported a process that secretly negotiates agreements, which effectively lock us into the insane system of DMCA that we have adopted and likely lock us down a path of three strikes, you're out that, of course, the rest of the world are increasingly adopting. Not a single example of reform has been produced yet. And we're not going to see this change in this system anytime soon.
Bây giờ, đó là câu chuyện của tôi, thuở tươi đẹp của hành động điên rồ của phe hữu. Hãy quay về hiện tại, bây giờ, khi tôi là tay cánh tả nhỏ bé -- Tôi chắc chắn thuận tay trái, nên ít nhất chơi tay trái -- Và tôi tự hỏi, cánh tả chúng ta có hi vọng tạo dựng hệ sinh thái tự do này, ngay bây giờ, trong một thế giới mà, chúng ta biết lực nghịch lại mạnh mẽ vô cùng, nơi mà thậm chí, biểu tượng của phe tả như thế này tiêu khiển và thúc đẩy những dự luật sẽ có hiệu lực cấm các đòi hỏi truy cập mở cho các nghiên cứu do chính phủ tài trợ? Vị tổng thống, người đã hỗ trợ một quá trình đàm phán thỏa thuận bí mật, mà có hiệu lực chặn chúng ta vào hệ thống điên cuồng của DMCA mà chúng ta đã thông qua và gần như chặn chúng ta vào con đường của 3 cuộc đình công, bạn đã bị loại ra, dĩ nhiên, còn thế giới vẫn đang thông qua. Chưa hề tạo ra một cuộc cải cách nào. Và chúng ta không mong thấy sự thay đổi này trong hệ thống này một cách sớm sủa.
So here's the lessons of openness that I think we need to learn. Openness is a commitment to a certain set of values. We need to speak of those values. The value of freedom. It's a value of community. It's a value of the limits in regulation. It's a value respecting the creator. Now, if we can learn those values from at least some influences on the Right, if we can take them and incorporate them, maybe we could do a little trade. We learn those values on the Left, and maybe they'll do health care or global warming legislation or something in the Right.
Nên đây là những bài học về sự cởi mở mà tôi nghĩ chúng ta nên rút ra. Cởi mở là một cam kết hướng đến một bộ giá trị. Chúng ta cần nói về những giá trị đó. Giá trị của sự tự do. Giá trị của cộng đồng. Giá trị trong việc hạn chế các qui định. Giá trị của tôn trọng tác giả. Bây giờ, nếu học biết những giá trị này từ ít nhất là một ít ảnh hưởng ở phe hữu, nếu có thể dùng và kết hợp chúng, có lẽ chúng ta có thể trao đổi một chút. Chúng ta học những giá trị ở phe tả, và có lẽ họ phụ trách y tế, hay pháp chế về nóng lên toàn cầu hay gì đó bên cánh hữu.
Anyway, please join me in teaching these values.
Dù sao đi nữa, hãy tham gia với tôi trong việc giảng giải những giá trị này.
Thank you very much.
Cám ơn rất nhiều.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)