(Applause) I want to talk to you a little bit about user-generated content. I'm going to tell you three stories on the way to one argument that's going to tell you a little bit about how we open user-generated content up for business. So, here's the first story.
(Vỗ tay) Tôi muốn nói 1 chút với các bạn về nội dung tạo bởi người dùng Tôi sẽ kể 3 câu chuyện để đưa đến một nhận định sẽ giúp bạn hiểu đôi chút về cách chúng ta dùng nội dung tạo bởi người dùng trong kinh doanh. Đây là câu chuyện thứ nhất.
1906. This man, John Philip Sousa, traveled to this place, the United States Capitol, to talk about this technology, what he called the, quote, "talking machines." Sousa was not a fan of the talking machines. This is what he had to say. "These talking machines are going to ruin artistic development of music in this country. When I was a boy, in front of every house in the summer evenings, you would find young people together singing the songs of the day, or the old songs. Today, you hear these infernal machines going night and day. We will not have a vocal chord left," Sousa said. "The vocal chords will be eliminated by a process of evolution as was the tail of man when he came from the ape."
Năm 1906, người đàn ông này, John Philip Sousa, đã đến nơi này, Toà nhà quốc hội Mỹ, để nói về công nghệ này, cái ông gọi là "những cái máy biết nói." Sousa không yêu thích những chiếc máy này lắm. Đây là điều ông đã nói "Những cái máy biết nói này sẽ tiêu diệt sự phát triển nghệ thuật âm nhạc ở đất nước này. Khi tôi còn nhỏ, trước cửa mỗi nhà vào những đêm hè, bạn sẽ thấy nhiều người trẻ túm tụm hát những bài hát thịnh hành, hoặc những bài hát cũ, Ngày nay, bạn nghe những chiếc máy quỷ quái này ngày đêm Ta sẽ chẳng còn thanh quản nữa", Sousa nói Những dây thanh quản sẽ bị xóa sổ bởi quá trình tiến hóa như chiếc đuôi rụng đi khi vượn tiến hóa thành người.
Now, this is the picture I want you to focus on. This is a picture of culture. We could describe it using modern computer terminology as a kind of read-write culture. It's a culture where people participate in the creation and the re-creation of their culture. In that sense, it's read-write. Sousa's fear was that we would lose that capacity because of these, quote, "infernal machines." They would take it away. And in its place, we'd have the opposite of read-write culture, what we could call read-only culture. Culture where creativity was consumed but the consumer is not a creator. A culture which is top-down, owned, where the vocal chords of the millions have been lost.
Tôi muốn quý vị tập trung vào bức tranh này. Đây là một bức tranh về văn hóa. Chúng ta có thể dùng ngôn ngữ máy tính hiện đại để mô tả nó như một dạng văn hóa đọc - viết Là văn hóa là khi con người tham gia vào sự sáng tạo ra nó và sự sáng tạo lại nó. Như vậy, nó là đọc - viết Nỗi sợ của Sousa là ta sẽ mất đi năng lực đó do những "chiếc máy quỷ quái". Chúng sẽ cướp đi năng lực này Thay vào đó, ta sẽ có cái đối lập với văn hóa đọc-viết cái gọi là 'văn hóa chỉ đọc" Văn hóa mà sự sáng tạo được thụ hưởng nhưng người thụ hưởng lại không là người sáng tạo Văn hóa bị chỉ đạo từ trên xuống dưới, bị phụ thuộc, ở nơi mà tiếng nói của hàng triệu người bị mất đi.
Now, as you look back at the twentieth century, at least in what we think of as the, quote, "developed world" -- hard not to conclude that Sousa was right. Never before in the history of human culture had it been as professionalized, never before as concentrated. Never before has creativity of the millions been as effectively displaced, and displaced because of these, quote, "infernal machines." The twentieth century was that century where, at least for those places we know the best, culture moved from this read-write to read-only existence.
Bây giờ, khi bạn nhìn lại thế kỉ 20, it nhất trong điều chúng ta suy nghĩ, như câu trích, "thế giới phát triển" thật khó để không kết luận rằng Sousa đã đúng Chưa bao giờ trong lịch sử văn hóa của loài người mà nó được chuyên môn hóa, được tập trung như thế Chưa bao giờ mà sức sáng tạo của hàng triệu người bị dịch chuyển 1 cách ghê gớm như vậy và bị dịch chuyển bởi vì những "chiếc máy quỷ quái" này Thế kỉ 20 là thế kỉ mà it nhất đối với những nơi chúng ta biết rõ nhất văn hóa chuyển từ trạng thái đọc-viết sang chỉ-đọc
So, second. Land is a kind of property -- it is property. It's protected by law. As Lord Blackstone described it, land is protected by trespass law, for most of the history of trespass law, by presuming it protects the land all the way down below and to an indefinite extent upward. Now, that was a pretty good system for most of the history of the regulation of land, until this technology came along, and people began to wonder, were these instruments trespassers as they flew over land without clearing the rights of the farms below as they traveled across the country? Well, in 1945, Supreme Court got a chance to address that question.
Vậy, điều thứ 2. Đất đai là một loại tài sản nó là của cải, được bảo vệ bởi luật pháp Như Vua Blackstone định ra, đất đai được bảo vệ bởi luật xâm lấn trong hầu hết lịch sử của luật xâm lấn bằng cách cho là nó bảo vệ đất đai và tất cả phần phía dưới và mở lên trên vô hạn Bây giờ, đó là 1 hệ thống khá tốt trong hầu hết lịch sử của quy tắc về đất đai cho đến khi công nghệ này được tạo ra, và mọi người bắt đầu tự hỏi có phải những công cụ này là những kẻ xâm phạm khi chúng bay qua đất đai mà không loại bỏ những quyền của những trang trại lúc chúng đi qua? Năm 1945, Tòa án Tối Cao có cơ hội giải quyết vấn đề đó
Two farmers, Thomas Lee and Tinie Causby, who raised chickens, had a significant complaint because of these technologies. The complaint was that their chickens followed the pattern of the airplanes and flew themselves into the walls of the barn when the airplanes flew over the land. And so they appealed to Lord Blackstone to say these airplanes were trespassing. Since time immemorial, the law had said, you can't fly over the land without permission of the landowner, so this flight must stop. Well, the Supreme Court considered this 100-years tradition and said, in an opinion written by Justice Douglas, that the Causbys must lose. The Supreme Court said the doctrine protecting land all the way to the sky has no place in the modern world, otherwise every transcontinental flight would subject the operator to countless trespass suits. Common sense, a rare idea in the law, but here it was. Common sense -- (Laughter) -- Revolts at the idea. Common sense.
2 nông dân nuôi gà, Thomas Lee và Tinie Causby đã có 1 lời than phiền đáng kể vì những công nghệ này Lời phàn nàn là gà của họ đi theo đường bay của máy bay và tự bay vào tường của chuồng gà lúc nó bay qua vùng đất của họ Và họ yêu cầu Chúa tể Blackstone nói rằng những chiếc máy bay này đang xâm lấn Từ xa xưa, luật pháp đã nói bạn không thể bay qua đất nếu không có sự cho phép của chủ đất nên chuyến bay này phải dừng lại Ừm, Tòa án Tối cao cân nhắc truyền thống 100 năm này và nói, trong 1 quan điểm viết bởi Justice Douglas, rằng nhà Causby phải thua Tòa án Tối cao nói rằng chủ nghĩa bảo vệ đất đai lên tận trên trời không có chỗ trong thế giới hiện đại, nếu không bất cứ chuyến bay xuyên lục địa nào cũng sẽ đưa người điều khiển vào vô số đơn kiện về sự xâm lấn Lẽ thường, một thứ ít thấy trong luật pháp , nhưng nó đó. (Cười) Sự nổi dậy chống lại ý niệm đó. Lẽ thường.
Finally. Before the Internet, the last great terror to rain down on the content industry was a terror created by this technology. Broadcasting: a new way to spread content, and therefore a new battle over the control of the businesses that would spread content. Now, at that time, the entity, the legal cartel, that controlled the performance rights for most of the music that would be broadcast using these technologies was ASCAP. They had an exclusive license on the most popular content, and they exercised it in a way that tried to demonstrate to the broadcasters who really was in charge. So, between 1931 and 1939, they raised rates by some 448 percent, until the broadcasters finally got together and said, okay, enough of this. And in 1939, a lawyer, Sydney Kaye, started something called Broadcast Music Inc. We know it as BMI. And BMI was much more democratic in the art that it would include within its repertoire, including African American music for the first time in the repertoire. But most important was that BMI took public domain works and made arrangements of them, which they gave away for free to their subscribers. So that in 1940, when ASCAP threatened to double their rates, the majority of broadcasters switched to BMI. Now, ASCAP said they didn't care. The people will revolt, they predicted, because the very best music was no longer available, because they had shifted to the second best public domain provided by BMI. Well, they didn't revolt, and in 1941, ASCAP cracked. And the important point to recognize is that even though these broadcasters were broadcasting something you would call second best, that competition was enough to break, at that time, this legal cartel over access to music.
Cuối cùng. Trước Internet, nỗi khiếp sợ to lớn cuối cùng phủ xuống công nghiệp nội dung là nỗi khiếp sợ tạo bởi công nghệ này. Phát thanh. 1 cách thức mới để phổ biến nội dung và từ đó có 1 cuộc chiến giành sự kiểm soát của những công nghiệp sẽ quảng bá nội dung Lúc đó, cái thực thể, cái liên hiệp kiểm soát quyền biểu diễn của hầu hết nhạc được phát sử dụng những công nghệ này là ASCAP Họ có giấy phép độc quyền cho hầu hết nội dung phổ biến, và họ sử dụng nó sao cho những người phát thanh thấy ai thật sự làm chủ Giữa 1931 và 1939, họ tăng giá khoảng 448 phần trăm gì đó, đến khi những người phát thanh họp lại và nói: "Ừm, đủ rồi đấy." Năm 1939, 1 luật sư, Sydney Kaye, mở ra cái gọi là Broadcast Music Inc. Ta biết nó với tên BMI Và BMI dân chủ hơn trong nghệ thuật bao gồm trong vốn tiết mục của nó biểu diễn nhạc Mỹ gốc Phi lần đầu từ trước đến giờ Nhưng quan trọng nhất là BMI lấy những tác phẩm công cộng rồi biên soạn và tặng miễn phí cho người theo nó. Do đó, vào năm 1940, khi ASCAP đe dọa sẽ nhân đôi giá tiền, hầu hết những nhà phát thanh chuyển sang BMI ASCAP nói là họ không quan tâm Họ dự đoán là người dân sẽ nổi loạn, vì loại nhạc hay nhất không còn nữa, vì chúng đã chuyển sang tài sản công chỉ tốt thứ 2 do BMI cung cấp Ừm, họ không nổi dậy, và năm 1941, ASCAP rạn nứt Và điểm quan trọng cần nhận biết là dù những hà phát thanh này phát thứ mà bạn gọi là loại 2 sự cạnh tranh đó cũng đủ phá vỡ, vào lúc đó, cái liên hiệp pháp lí cho sự truy cập âm nhạc này
Okay. Three stories. Here's the argument. In my view, the most significant thing to recognize about what this Internet is doing is its opportunity to revive the read-write culture that Sousa romanticized. Digital technology is the opportunity for the revival of these vocal chords that he spoke so passionately to Congress about. User-generated content, spreading in businesses in extraordinarily valuable ways like these, celebrating amateur culture. By which I don't mean amateurish culture, I mean culture where people produce for the love of what they're doing and not for the money. I mean the culture that your kids are producing all the time. For when you think of what Sousa romanticized in the young people together, singing the songs of the day, of the old songs, you should recognize what your kids are doing right now. Taking the songs of the day and the old songs and remixing them to make them something different. It's how they understand access to this culture. So, let's have some very few examples to get a sense of what I'm talking about here.
3 câu chuyện. Đây là thảo luận. Trong quan điểm của tôi, điều quan trọng nhất cần nhận ra về cái mà Internet đang làm là cơ hội mà nó có thể hồi sinh văn hóa đọc - viết mà Sousa đã lãng mạn hóa Công nghệ số là cơ hội cho sự hồi sinh của "những cái dây thanh quản" mà ông nói đến một cách đầy nhiệt huyết ở Quốc hội Nội dung tạo bởi người dùng phát tán trong những doanh nghiệp bằng những phương tiện cực kì quý giá như thế này, tôn vinh văn hóa nghiệp dư Tôi không có ý nói văn hóa không chuyên nghiệp Ý tôi là văn hóa mà người ta sản xuất dựa trên tình yêu với cái họ đang làm và không vì tiền bạc Tôi nói cái văn hóa mà con cái bạn đang sản sinh ra mọi lúc Vì khi bạn nghĩ đến cái mà Sousa lãng mạn hóa, trong những người trẻ, hát những bài hát thời thượng, của những bài hát cổ, bạn sẽ nhận ra những điều con bạn đang làm Lấy những bài thời thượng và những bài cũ và hòa âm lại với nhau để tạo ra 1 thứ mới Đó là cách chúng đến gần văn hóa này Hãy lấy 1 số ví dụ để nắm bắt được những gì tôi đang nói ở đây
Here's something called Anime Music Video, first example, taking anime captured from television re-edited to music tracks. (Music) This one you should be -- confidence. Jesus survives. Don't worry. (Music) (Laughter) And this is the best. (Music) My love ... There's only you in my life ... The only thing that's bright ... My first love ... You're every breath that I take ... You're every step I make ... And I .... I want to share all my love with you ... No one else will do ... And your eyes ... They tell me how much you care ... (Music) So, this is remix, right? (Applause) And it's important to emphasize that what this is not is not what we call, quote, "piracy." I'm not talking about nor justifying people taking other people's content in wholesale and distributing it without the permission of the copyright owner. I'm talking about people taking and recreating using other people's content, using digital technologies to say things differently. Now, the importance of this is not the technique that you've seen here. Because, of course, every technique that you've seen here is something that television and film producers have been able to do for the last 50 years. The importance is that that technique has been democratized. It is now anybody with access to a $1,500 computer who can take sounds and images from the culture around us and use it to say things differently. These tools of creativity have become tools of speech. It is a literacy for this generation. This is how our kids speak. It is how our kids think. It is what your kids are as they increasingly understand digital technologies and their relationship to themselves.
Ví dụ thứ nhất, đây là cái gọi là băng âm nhạc hoạt hình lấy hoạt hình từ truyền hình biên tập lại thành những đoạn nhạc (Nhạc) Cái này thì -- Hãy có niềm tin nào. Chúa vẫn sống. Không sao cả. (Nhạc) (Cười) Và cái này là tuyệt nhất (Nhạc) Tình yêu của tôi Chỉ có em trong đời tôi Điều duy nhất tỏa sáng Tình đầu của tôi Em là hơi thở, là từng bước chân Và tôi tôi muốn chia sẻ hết tình yêu của tôi cho em Không ai làm được hết Và đôi mắt em Chúng cho tôi biết em quan tâm nhiều như thế nào (Nhạc) Đây là bản hòa âm, phải không? (Vỗ tay) Và nó quan trọng để nhấn mạnh là cái này không phải việc sao chép bất hợp pháp Tôi không nói về hay thanh minh cho việc người ta lấy nội dung 1 cách hàng loạt và phân phối mà không có cho phép của người giữ bản quyền Tôi đang nói về việc người ta lấy và tái tạo nội dung của người khác, sử dụng những công nghệ số để nói khác đi Tầm quan trọng của việc này không phải là kĩ thuật mà bạn thấy Vì, tất nhiên, từng kĩ thuật bạn thấy là cái mà những nhà sản xuất phim đã thực hiện được 50 năm qua Điều quan trọng là cái kĩ thuật đó đã được dân chủ hóa Nó bây giờ là của bất cứ ai sở hữu 1 chiếc máy tính $1500 người có thể lấy âm thanh hình ảnh từ văn hóa quanh ta và dùng nó để nói khác đi Những công cụ sáng tạo này đã trở thành những công cụ của lời nói Nó là kỹ năng trong thế hệ này. Đây là cách con cháu ta nói, Đây là cách con cháu ta nghĩ, là cái con cháu ta trở thành khi chúng càng ngày càng hiểu công nghệ số và mối quan hệ của chúng với nó
Now, in response to this new use of culture using digital technologies, the law has not greeted this Sousa revival with very much common sense. Instead, the architecture of copyright law and the architecture of digital technologies, as they interact, have produced the presumption that these activities are illegal. Because if copyright law at its core regulates something called copies, then in the digital world the one fact we can't escape is that every single use of culture produces a copy. Every single use therefore requires permission; without permission, you are a trespasser. You're a trespasser with about as much sense as these people were trespassers. Common sense here, though, has not yet revolted in response to this response that the law has offered to these forms of creativity. Instead, what we've seen is something much worse than a revolt. There's a growing extremism that comes from both sides in this debate, in response to this conflict between the law and the use of these technologies.
Do cách dùng mới của những công nghệ số này, luật pháp đã không chào đón sự hồi sinh tư tưởng Sousa như lẽ thường cho lắm Thay vào đó, cấu trúc của luật bản quyền và cấu trúc những công nghệ số, khi chúng tiếp xúc, đã tạo ra cảm giác rằng những hoạt động này là phạm pháp Bởi nếu luật bản quyền về cơ bản kiểm soát những bản sao, thì trong thế giới số, 1 sự thật mà ta không tránh được là mỗi sự sử dụng văn hóa đều sản xuất ra 1 bản sao Mỗi lần sử dụng do đó cần sự cho phép Không được phép, bạn là kẻ phạm tội Bạn là kẻ phạm tội theo ý nghĩa như tất cả những người này đều là kẻ phạm tội Lẽ thường ở đây đã không nổi dậy với câu trả lời luật pháp đã đưa ra cho những loại hình sáng tạo này Thay vào đó, những thứ ta thấy là cái còn tệ hơn 1 cuộc nổi dậy Có 1 cái chủ nghĩa cực đoan đang lớn dần từ 2 phía trong cuộc tranh luận này, như đáp lại cái mâu thuẫn này giữa luật pháp và sự sử dụng của những công nghệ này
One side builds new technologies, such as one recently announced that will enable them to automatically take down from sites like YouTube any content that has any copyrighted content in it, whether or not there's a judgment of fair use that might be applied to the use of that content. And on the other side, among our kids, there's a growing copyright abolitionism, a generation that rejects the very notion of what copyright is supposed to do, rejects copyright and believes that the law is nothing more than an ass to be ignored and to be fought at every opportunity possible. The extremism on one side begets extremism on the other, a fact we should have learned many, many times over, and both extremes in this debate are just wrong. Now, the balance that I try to fight for, I, as any good liberal, try to fight for first by looking to the government. Total mistake, right? (Laughter)
1 bên xây dựng những công nghệ mới, như cái vừa mới được thông báo có thể giúp tự động lấy nội dung từ những trang web như Youtube bất kì nội dung nào có bản quyền bất kể là nó có sự phán xét là chúng được sử dụng 1 cách đúng luật hay không Mặt khác, giữa con trẻ chúng ta, có 1 chủ nghĩa bãi nô đang lớn dần lên, 1 thế hệ bãi bỏ cái ý niệm những thứ mà bản quyền phải làm, từ chối bản quyền và tin rằng luật pháp chỉ là thứ bỏ đi, đáng bị lờ đi, và bị đấu tranh vào bất cứ dịp nào có thể Sự cưc đoan từ phía này sinh ra sự cực đoan từ phía kia, 1 điều mà ta đáng ra đã phải học nhiều lần, và cả 2 thái cực của cuộc tranh luận này đều sai Sự cân bằng mà tôi cố gắng đấu tranh, tôi, như bất kì người đảng Tự do nào, cố chiến đấu bằng cách nhìn vào chính phủ đầu tiên. Sai lầm hoàn toàn, nhỉ? (Cười)
Looked first to the courts and the legislatures to try to get them to do something to make the system make more sense. It failed partly because the courts are too passive, partly because the legislatures are corrupted, by which I don't mean that there's bribery operating to stop real change, but more the economy of influence that governs how Congress functions means that policymakers here will not understand this until it's too late to fix it. So, we need something different, we need a different kind of solution. And the solution here, in my view, is a private solution, a solution that looks to legalize what it is to be young again, and to realize the economic potential of that, and that's where the story of BMI becomes relevant. Because, as BMI demonstrated, competition here can achieve some form of balance. The same thing can happen now. We don't have a public domain to draw upon now, so instead what we need is two types of changes.
Nhìn trước tiên vào tòa án và cơ quan lập pháp, cố nói họ làm điều gì đó để cho hệ thống này có lí hơn Nó thất bại 1 phần vì tòa án quá bị động, 1 phần vì cơ quan lập pháp thối nát, ý tôi nói không phải chỉ là hối lộ, làm ngừng lại thay đổi thực sự, mà về cái cộng đồng ảnh hưởng cách Quốc hội hoạt động, nghĩa là những người vạch ra chính sách sẽ không hiểu điều này đến khi đã quá muộn để sửa đổi Ta cần gì đó khác biệt, 1 loại giải pháp mới Và giải pháp ở đây, theo tôi, là 1 giải pháp riêng tư, 1 giải pháp hợp pháp hóa cảm giác được trẻ lại và nhận thấy tiềm năng kinh tế của nó và đó là chỗ câu chuyện của BMI liên quan Vì, như BMI cho thấy, sự cạnh tranh ở đây có thể đạt 1 hình thức cân bằng nào đó. Điều như vậy có thể xảy ra ngay Ta không có 1 miền công cộng để sử dụng ngay, nên thay vì vậy ta cần 2 loại thay đổi
First, that artists and creators embrace the idea, choose that their work be made available more freely. So, for example, they can say their work is available freely for non-commercial, this amateur-type of use, but not freely for any commercial use. And second, we need the businesses that are building out this read-write culture to embrace this opportunity expressly, to enable it, so that this ecology of free content, or freer content, can grow on a neutral platform where they both exist simultaneously, so that more-free can compete with less-free, and the opportunity to develop the creativity in that competition can teach one the lessons of the other.
Đầu tiên, những họa sĩ và người sáng tạo ủng hộ ý tưởng, quyết định là tác phẩm của họ có thể được truy cập dế hơn Ví dụ, họ có thể nói tác phẩm của họ là miễn phí cho mục đích không thương mại, loại hình nghiệp dư này nhưng không miễn phí cho mục đich thương mại Và thứ 2, ta cần những doanh nghiệp đang xây dựng nền văn hóa đọc-viết này nắm lấy cơ hội 1 cách dứt khoát, để cho cái môi trường nội dung mở, hay mở hơn, này có thể lớn mạnh trên 1 diễn đàn trung lập, nơi mà chúng có thể tồn tại cùng lúc, để cho những cái miễn-phí-nhiều có thể cạnh tranh với những cái miễn-phí-ít và cơ hội để phát triển sự sáng tạo trong cuộc cạnh tranh đó có thể dạy người này những bài học về những người khác
Now, I would talk about one particular such plan that I know something about, but I don't want to violate TED's first commandment of selling, so I'm not going to talk about this at all. I'm instead just going to remind you of the point that BMI teaches us. That artist choice is the key for new technology having an opportunity to be open for business, and we need to build artist choice here if these new technologies are to have that opportunity. But let me end with something I think much more important -- much more important than business. It's the point about how this connects to our kids. We have to recognize they're different from us. This is us, right? (Laughter) We made mixed tapes; they remix music. We watched TV; they make TV.
Tôi sẽ nói với các bạn về 1 kế hoạch như vậy, cái mà tôi biết chút it, nhưng tôi không muốn vi phạm quy định đầu tiên của TED, nên tôi sẽ không nói về nó. Thay vào đó tôi sẽ chỉ nhắc nhở các bạn điểm mà BMI dạy ta. Cái sự lựa chon của những nghệ sĩ đó là chìa khóa cho công nghệ mới mở mang cho kinh doanh, và ta cần xây dựng sự lựa chọn dành cho nghệ sỹ từ đây nếu những công nghệ mới này có cơ hôi đó Nhưng để kết với cái tôi coi là quan trọng hơn cả, hơn cả việc kinh doanh Nó về cách mà cái này liên quan tới con cái ta Ta phải nhận ra rằng chúng khác ta. Đây là ta, phải chứ? (Cười) Ta làm băng ghi âm cho nhạc phối, còn chúng phối nhạc Ta xem TV, chúng sáng chế TV Là công nghệ đã làm chúng khác đi,
It is technology that has made them different, and as we see what this technology can do, we need to recognize you can't kill the instinct the technology produces. We can only criminalize it. We can't stop our kids from using it. We can only drive it underground. We can't make our kids passive again. We can only make them, quote, "pirates." And is that good? We live in this weird time. It's kind of age of prohibitions, where in many areas of our life, we live life constantly against the law. Ordinary people live life against the law, and that's what I -- we are doing to our kids. They live life knowing they live it against the law. That realization is extraordinarily corrosive, extraordinarily corrupting. And in a democracy, we ought to be able to do better. Do better, at least for them, if not for opening for business. Thank you very much. (Applause)
và khi ta thấy công nghệ có thể làm gì, ta phải nhận ra là ta không thể tiêu diệt bản năng mà công nghệ tạo ra. Ta chỉ có thể tội phạm hoá nó Ta không thể cấm con cái ta sử dụng nó Ta chỉ có thể chôn chúng xuống đất thôi Ta không thể làm con cái ta bị động được nữa Ta chỉ có thể làm chúng thành "cướp biển". Và vậy có tốt không? Ta sống trong thời điểm kì lạ này. Nó như là thời kì của sự ngăn cấm mà trong nhiều khía cạnh cuộc sống, ta luôn sống trái pháp luật Người thường sống ngược lại pháp luật, và đó là điều mà tôi, ta đang làm với con cái mình Chúng sống biết rằng chúng đang đi ngược lại luật pháp Cái nhận thức đó cực kì phá hoại, cực kì đồi bại Và trong 1 nền dân chủ, ta phải làm tốt hơn Làm tốt hơn, it nhất là cho chúng, nếu không phải vì kinh doanh Cảm ơn rất nhiều (Vỗ tay)