The drive through the world's most secure prison is beautiful. The federal government's only supermax prison, known as ADX, is 90 miles south of Denver. Standing outside the building, ADX looks like a newish suburban middle school.
Chuyến đi đến nhà tù bảo mật bậc nhất thế giới diễn ra tốt đẹp. Nhà tù siêu tối đa duy nhất của chính phủ liên bang, còn gọi là ADX, cách Denver 90 dặm về phía nam. Từ bên ngoài, ADX trông như ngôi trường trung học ở ngoại ô còn khá mới.
(Laughter)
(Tiếng cười)
The lobby is clean and bright; there's big windows and clear views of the mountains; and a polite front-desk attendant with a kiosk selling travel mugs.
Hành lang sạch và sáng sủa; có cửa sổ lớn nhìn thấy rõ núi non; lễ tân lịch sự và còn có cả quầy bán cốc lưu niệm.
(Laughter)
(Tiếng cười)
On the wall is a large plaque that reads, "The best prize that life offers is the chance to work hard at work worth doing." Just past it is a huge framed photo of Alcatraz. And down the stairs, at the end of a long hallway, are 400 men decaying in isolation cells.
Trên tường là tấm biển lớn ghi, “Phần thưởng lớn nhất mà cuộc đời ban tặng là cơ hội chăm chỉ làm những việc có ích.” Bên cạnh đó là bức ảnh Alcatraz được lồng trong khung. Khi xuống cầu thang, ở cuối hành lang dài, là 400 người đang chết dần chết mòn trong những xà lim biệt lập.
I work on cases involving the constitutional rights of prisoners. Now, people have differing views about prisoners' rights. But there's something more people can agree on: torture. The US government says it doesn't use torture, and we condemn other countries, like Iran and North Korea, for their use of torture. But some people think the so-called worst of the worst deserve it: terrorists, mass murderers, the really "bad" people. Now I personally believe that no one deserves to be tortured by the US government. But that's me.
Tôi bào chữa cho các vụ về quyền hiến định của tù nhân. Hiện nay, người ta có nhiều ý kiến khác nhau về quyền của tù nhân. Nhưng có một điều mà mọi người đều thừa nhận: sự tra tấn. Chính phủ Hoa Kỳ nói họ không tra tấn, và chỉ trích các nước khác như Iran và Triều Tiên vì áp dụng biện pháp tra tấn. Nhưng vài người cho rằng những kẻ được cho là tàn ác nhất thì đáng bị vậy: những kẻ khủng bố, giết người hàng loạt, những kẻ cực kỳ “xấu xa”. Cá nhân tôi tin rằng không ai đáng bị tra tấn bởi chính phủ Hoa Kỳ. Nhưng đó là tôi nghĩ vậy.
(Applause)
(Vỗ tay)
No matter where you fall, there's a few things I need you to understand before I continue. First, we do torture people here in America, tens of thousands of them every day. It's called solitary confinement. It's done in our names, using our tax dollars, behind closed doors. And as a result, we're undermining the core values of our justice system.
Không biết ý kiến các bạn thế nào, nhưng có vài điểm tôi muốn bạn hiểu trước khi tôi tiếp tục. Đầu tiên, chúng ta có tra tấn tù nhân ở Mỹ, hàng vạn người mỗi ngày. Bằng cách biệt giam. Chính chúng ta đã làm vậy, bằng tiền thuế, trong bí mật. Kết quả là, chúng ta phản lại những giá trị cốt lõi của hệ thống tư pháp.
Built with state-of-the-art technology, ADX has nearly perfected solitary confinement. Each man spends 23 hours a day alone in a cell the size of a small bathroom. Virtually every aspect of his life occurs in that cell. But aside from sleeping and eating, which he does within an arm's reach of his toilet, there aren't many aspects of life. Correctional officers push food trays through slots in the doors and take the men to solitary exercise cages that are referred to by prisoners and staff alike, without irony, as dog runs. Other than that, these men are locked in cement closets, all day, every day. Two steps forward, two steps back. That's it. They can't see the nearby mountains or any trees -- "nothing living, not so much as a blade of grass," is how one man in ADX described it. Some people report that after years of not looking at anything further than 10 feet away, their eyesight has deteriorated so much that they can't focus on faraway objects anymore.
Áp dụng công nghệ tiên tiến nhất, ADX là nhà biệt giam gần như hoàn hảo. Mỗi tù nhân trải qua 23 giờ cô độc mỗi ngày trong một căn buồng bằng một phòng tắm nhỏ. Hầu như mọi sinh hoạt của họ đều diễn ra trong căn buồng đó. Ngoại trừ ngủ và ăn, những việc làm chỉ cách nhà vệ sinh một cánh tay, họ không có nhiều việc để làm. Viên chức cải huấn đẩy khay thức ăn qua khe trên cửa và dẫn họ đến cũi tập thể dục biệt lập. Cả nhân viên và tù nhân đều thấy những việc này giống như dắt chó đi dạo, không hề mỉa mai chút nào. Hơn thế nữa, tù nhân bị nhốt trong buồng giam bằng gạch, suốt ngày, ngày nào cũng vậy. Họ có thể bước tới hai bước, lui hai bước. Chỉ vậy thôi. Họ không thể nhìn thấy dãy núi gần đó và cây cối -- “không hề có sự sống nào xung quanh, kể cả một ngọn cỏ,” một tù nhân ở ADX mô tả. Có vài người bảo rằng sau nhiều năm không nhìn thứ gì cách xa hơn 10 feet, thị lực của họ đã giảm đáng kể đến nỗi họ không thể nhìn thấy những vật ở xa nữa.
The isolation is so deep and profound that one of our clients would lie on the floor of his cell for hours, just hoping to catch a glimpse of someone's feet as they walked past the door of his cell. Another befriended a wasp that flew into his cell, feeding it and talking to it like a friend. Some try to communicate with fellow prisoners by yelling through the shower drains. Still though, many of these men lost their voices after talking with us for just an hour. Their vocal cords were out of practice speaking for that long.
Sự tách biệt tàn khốc tới mức một thân chủ của chúng tôi đã nằm xuống sàn hàng giờ liền, chỉ hi vọng nhìn thấy bước chân của ai đó khi họ đi ngang qua cửa buồng giam. Một người khác kết bạn với con ong bắp cày bay vào phòng mình, cho nó ăn và trò chuyện với nó như bạn bè. Vài người cố liên lạc với tù nhân khác bằng cách hét vào lỗ thoát nước. Dù vậy, nhiều tù nhân đã mất tiếng chỉ sau một giờ trò chuyện với chúng tôi. Họ đã không dùng dây thanh quản để nói chuyện lâu đến vậy.
We know the impact of long-term isolation is devastating. This borders on common sense. It's why harsh prison systems and torture regimes routinely use solitary as a form of severe punishment. And why none of us would tolerate having a loved one, like a parent or a child, locked alone in a small bathroom for days, let alone years. Or decades.
Ta đều biết cô độc trong thời gian dài có sức tàn phá lớn như thế nào. Đó là lẽ thường tình. Đó là lí do tại sao các nhà tù và các chế độ tra tấn thường dùng cách ly như một hình thức phạt nặng. Đó cũng là lí do tại sao chúng ta không chấp nhận việc người thân, như cha mẹ hoặc con cái, bị nhốt một mình trong phòng tắm nhiều ngày, chứ đừng nói là nhiều năm. Hay nhiều thập kỷ.
In the course of representing that first client at ADX, we learned about another man, Tommy Silverstein, who the Federal Bureau of Prisons put in solitary confinement under a "no human contact" order in 1983, after he killed a corrections officer. Tommy was 31 years old. Now he's 66. He's been in solitary confinement for 35 years. Struggling to find the words to capture his experience of ADX, Tommy, who has become an accomplished artist, drew it instead.
Trong lần bào chữa cho thân chủ đầu tiên ở ADX, chúng tôi biết một tù nhân khác, Tommy Silverstein, người bị biệt giam bởi Cục đặc trách Nhà tù Liên bang với lệnh “không được tiếp xúc với con người” vào năm 1983, sau khi hắn giết một viên chức cải huấn. Tommy vào tù lúc 31 tuổi. Bây giờ hắn 66. Hắn đã bị biệt giam 35 năm. Gặp khó khăn trong việc kể lại trải nghiệm trong nhà tù ADX, Tommy, một họa sĩ có tài, đã vẽ thay vì nói.
Unless we start to change how we treat prisoners in this country, he'll probably be there for the rest of his life.
Nếu chúng ta không bắt đầu thay đổi cách quản lý tù nhân, hắn ta vẫn sẽ ở trong tù cho đến chết.
Both John McCain and Nelson Mandela said that of all the horrors they suffered in prison, solitary confinement was the worst. That's because solitary puts people at risk of losing their grasp on who they are, of how and whether they're connected to a larger world. As psychologist Dr. Craig Haney explains, that's because human identity is socially created. We understand ourselves through our relationships with other people. Solitary confinement can make you change what you think about yourself. It can make you doubt whether you even have a self. Some people in solitary aren't even sure they exist, so they'll mouth off to a corrections officer and end up getting shackled or beaten. But at least then, they know they exist. Over time, some of the men in ADX break down in obvious ways, like banging their heads on the walls of their cells or smearing themselves with feces. Or attempting suicide, some of them successfully. Many people cut themselves just to feel the pain that keeps them tethered to the real world. Others adjust, showing no outward sign of mental illness.
Cả John McCain và Nelson Mandela đều cho rằng trong những nỗi sợ mà họ từng trải qua trong tù, biệt giam là khủng khiếp nhất. Bởi vì cô độc đẩy con người tới nguy cơ đánh mất bản ngã, và cách thức cùng khả năng kết nối với thế giới rộng lớn. Tiến sĩ tâm lý Craig Haney giải thích, bởi vì bản sắc được xây dựng trên phương diện xã hội. Chúng ta hiểu chính mình thông qua mối quan hệ với người khác. Biệt giam có thể làm chúng ta thay đổi cách ta nhìn nhận về bản thân. Nó có thể khiến ta tự hỏi liệu ta có cái tôi không. Vài tù nhân biệt giam không chắc về sự tồn tại của mình, nên họ gào lên với viên chức cải huấn để rồi lại bị xích hay bị đánh. Nhưng ít nhất, họ biết rằng mình còn sống. Sau nhiều năm, vài tù nhân ở ADX suy sụp thấy rõ, họ đập đầu vào tường hay bôi phân lên người, hoặc cố tự tử và vài người đã thành công. Nhiều người tự cứa mình để cảm nhận đau đớn, để buộc chặt mình vào thế giới thực. Những người khác thì thích nghi, không có biểu hiện bên ngoài của bệnh tâm thần.
But there's grave harm in the adjustment itself. That's because the experience of long-term isolation can paradoxically lead to social withdrawal. At first, people are starved for human contact, but over time, it becomes disorienting, even frightening. They can't handle it anymore. All of this amounts to a prolonged social death. The men in ADX are stuck in suspended animation. Not really part of this world, they're not really part of any world that's fully and tangibly human. It's for all of these reasons that international human rights law prohibits the use of long-term solitary confinement. In fact, the UN has called on governments to ban the use of solitary for more than 15 days. As of today, Tommy Silverstein has been in solitary for 12,815 days.
Nhưng bản thân sự thích nghi đó cũng có hại kinh khủng. Bởi vì cô độc trong thời gian dài có thể dẫn tới phản ứng ngược là xa lánh xã hội. Lúc đầu, người ta khao khát kết nối với con người, nhưng theo thời gian, nó lại làm cho họ mất phương hướng, thậm chí sợ hãi. Họ không thể chịu đựng được nữa. Tất cả dẫn đến cái chết xã hội kéo dài. Tù nhân ở ADX sống mà như chết. Họ không thuộc về thế giới này, cũng như bất cứ thế giới trọn vẹn và đầy đủ của con người. Vì vậy, Luật Nhân quyền Quốc tế nghiêm cấm biệt giam thời hạn dài. Liên Hợp Quốc cũng kêu gọi chính phủ các nước cấm biệt giam quá 15 ngày. Tính đến nay, Tommy Silverstein đã bị biệt giam trong 12.815 ngày.
Now in judging other countries' human rights records, the US State Department has called the use of long-term solitary a human rights violation. In 2009, for example, State Department condemned Israel, Iran, Indonesia and Yemen for their use of solitary. But we allow it to happen on our own soil. When a prison is located in the US instead of China, when it's run by the federal government and not some rogue sheriff, when it has state-of-the-art technology and gleaming floors, not overcrowded cells and decrepit facilities, it's harder to believe that torture happens there. But it's important to entertain the idea that, sometimes, this too is what torture looks like.
Khi đánh giá thực tế nhân quyền ở các nước khác, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã cho rằng biệt giam trong thời gian dài là vi phạm nhân quyền. Chẳng hạn, vào năm 2009, Bộ Ngoại giao chỉ trích Israel, Iran, Indonesia và Yemen vì họ áp dụng biệt giam. Nhưng chúng ta đã làm vậy tại đất nước của mình. Khi nhà tù đặt ở Hoa Kỳ chứ không phải ở Trung Quốc, khi mà nhà tù do chính phủ quản lý chứ không phải là tên cảnh sát ất ơ nào, khi mà nhà tù có công nghệ hiện đại và sàn nhà sáng loáng, không phải là những buồng giam quá tải và vật chất cũ nát, khó có thể tin được lại có tra tấn ở đó. Nhưng đôi lúc hãy nhớ rằng, đây cũng chính là tra tấn thực sự.
As a civil rights lawyer, I believe it's important to ensure that people, even those convicted of terrible crimes, aren't tortured by our government. And if this talk were a movie, I'd tell you next about how we fought and fought and eventually won. But this isn't a movie. So I'll tell you, instead, about how deeply this injustice is hidden. How difficult it is to expose it, and why it's important that we do.
Là luật sư về dân quyền, tôi cho rằng rất cần thiết phải đảm bảo mọi người, kể cả những tội phạm tàn ác nhất, không bị tra tấn bởi chính phủ. Và nếu bài nói này là một bộ phim, tôi sẽ cho bạn thấy chúng tôi đã đấu tranh thế nào và chiến thắng ra sao, Nhưng đây chẳng phải phim. Thay vào đó, tôi sẽ cho bạn biết sự bất công đã bị vùi sâu như thế nào. Phơi bày với nó khó khăn thế nào, và tại sao chúng tôi cần thiết hành động.
You'd think that lawyers, people who work in the justice system, would know what happens in our prisons. But I'm a lawyer, and I live less than two hours away from ADX. And until we went to see that first client, I didn't know anything about it. I don't think that's an accident. ADX walls itself off from public scrutiny. In the 25 years since it opened, it's allowed only a single visit by human rights organizations. Journalists are routinely denied entry. Mail is censored. And even when rare family visits occur, they're monitored by an unseen government official who can cut the visit off without notice if he thinks that the prisoner is talking in too much detail about the conditions in ADX.
Bạn nghĩ rằng luật sư, những ai làm việc trong hệ thống pháp lý, sẽ biết có những gì xảy ra trong tù. Nhưng tôi là luật sư, và tôi sống cách ADX chưa tới hai giờ đi xe. Và trước khi chúng tôi đến gặp thân chủ đầu tiên, tôi không biết chút gì về nó. Tôi không cho rằng đây chỉ là sự tình cờ. ADX tự tách mình ra khỏi sự dòm ngó của công chúng. 25 năm kể từ khi thành lập, chỉ có những tổ chức về nhân quyền được phép đến thăm. Nhà báo thường bị cấm cửa. Thư từ bị kiểm duyệt. Và kể cả khi những người thân hiếm hoi ghé thăm, họ bị cải huấn viên bí mật theo dõi cuộc viếng thăm có thể bị cắt ngang bất cứ lúc nào nếu cải huấn viên cho rằng tù nhân tiết lộ quá nhiều chi tiết về cuộc sống ở ADX.
In China, in Russia, they keep out the human rights observers, keep out the media, keep out the UN. And so do we. ADX is, in the words of one journalist, "a black site on American soil."
Trung Quốc và Nga chặn đường tiếp cận của các nhà giám sát nhân quyền, không cho truyền thông và Liên hợp quốc tiếp cận. Chúng ta cũng vậy. Theo một phóng viên, ADX là “vết nhơ trên đất Mỹ.”
We know that secrecy is a hallmark of places that torture. But after years of shining a light, we now know more about the conditions in Guantanamo than we do at ADX. Five years ago, when there was a hunger strike and force-feeding at Guantanamo, the same thing was happening at ADX. But you probably didn't hear about it because the government gagged family members and lawyers from talking about it.
Chúng tôi biết rằng giữ bí mật là đặc thù của những nơi có tra tấn. Nhưng sau nhiều năm điều tra, chúng tôi đã biết nhiều hơn về cuộc sống ở nhà tù Guantanamo hơn là ADX. Năm năm trước, có nạn tuyệt thực và bức thực xảy ra ở nhà tù Guantanamo, ở nhà tù ADX cũng vậy. Nhưng bạn có thể chưa từng nghe về nó bởi vì chính phủ đã bịt miệng người thân và luật sư về chuyện này.
But here's the thing: the American criminal justice system is supposed to be transparent. And before someone gets sent to prison, that's largely true. Legislators meet in public to debate and define the laws that prohibit criminal conduct. Citizens in our community serve as jurors on criminal trials. And if you want to watch a trial, the courtroom doors are wide open. After the trial, though, our commitment to transparency ends. With the prison door securely shut, what happens behind prison walls stays behind prison walls. And without the scrutiny of the public gaze, the darkness festers.
Nhưng vấn đề là: hệ thống pháp luật hình sự Hoa Kỳ được cho là minh bạch. Và trước khi có người bị bỏ tù, điều đó hầu như là đúng. Các nhà lập pháp tiếp xúc công chúng để thảo luận và dự thảo luật cấm các hành vi phạm tội. Công dân nước ta đóng vai trò bồi thẩm trong phiên tòa hình sự. Và nếu bạn muốn dự một phiên tòa, cửa phòng xử án luôn rộng mở. Dù vậy, sau phiên tòa, cam kết minh bạch không còn tồn tại. Với những nhà tù cửa đóng im ỉm, điều gì diễn ra sau tường nhà giam sẽ mãi ở yên trong đó. Và không có sự giám sát của công chúng, tiêu cực nảy sinh.
Other than execution, incarceration is the most intrusive power of the state: the deprivation of citizens' liberty. But no government institution is more opaque and less accountable than prison. Even though prisons are supported by tax payers and return 95 percent of their residents to our communities. It's that secrecy that allows the ADX to disappear people.
Không chỉ là nhiệm vụ, sự tống giam là quyền năng mạnh mẽ nhất của chính phủ vì nó tước đi quyền tự do của công dân. Nhưng không cơ quan chính phủ nào kém trong sạch và thiếu trách nhiệm hơn nhà tù. Mặc dù nhà tù hoạt động bằng tiền thuế và trả về 95% tù nhân cho cộng đồng. Nhưng tù nhân ở ADX biến mất trong bí mật.
And so we have an obligation, said Justice Kennedy, as a democracy and as a people, "we should know what happens after the prisoner is taken away." The prison system is the concern and responsibility of every citizen. This is your justice system. These are your prisons. Torture happens in the dark. And so we need to embrace the admonition that sunlight is the best disinfectant. Not only because we need to know what happens inside ADX, but because the knowing itself can create change.
Và như thẩm phán Kennedy nói, chúng ta có nghĩa vụ, là chế độ dân chủ và là con người, “chúng ta cần biết điều gì diễn ra sau khi tù nhân bị áp giải đi.” Hệ thống nhà tù là mối quan tâm và là trách nhiệm của mỗi công dân. Đây là hệ thống công lý của ta. Là nhà tù của ta. Tra tấn diễn ra trong bóng tối. Và chúng ta cần ghi nhớ lời cảnh báo rằng ánh sáng mới là giải pháp tốt nhất. Chúng ta cần biết không phải vì tò mò chuyện gì xảy ra tại ADX mà bản thân việc nhận biết cũng sẽ tạo ra thay đổi.
There's an axiom in physics called the uncertainty principle. It teaches that the mere fact of observation can alter, will alter, the subatomic reaction being observed. In other words, watching something affects its course. In a democracy like the US, prisons are administered in our name and on our behalf. The conditions in ADX implicate our tax dollars, public safety and, most of all, our shared belief in the inherent dignity of every human being. We have an obligation to bear witness.
Có một tiên đề vật lý gọi là nguyên lý bất định. Nguyên lý này cho rằng chỉ riêng việc quan sát có thể và sẽ thay đổi, các phản ứng hạ nguyên tử. Nói cách khác, quan sát ảnh hưởng tới tiến trình của hiện tượng. Trong một nền dân chủ như Mỹ, nhà tù vận hành trên danh nghĩa và nhân danh chúng ta. Điều kiện sống ở ADX liên quan đế tiền thuế của ta, an ninh cộng đồng, và trên tất cả, niềm tin chung của chúng ta về phẩm giá vốn có của con người. Chúng ta có nghĩa vụ phải làm chứng.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)