Throughout the United States, there is growing social awareness that sexual violence and harassment are far too common occurrences within our various institutions -- occurrences often without any accountability. As a result, the Me Too movement is upon us, and survivors everywhere are speaking out to demand change. Students have rallied against sexual assault on campus. Service members have demanded Congress reform the military, and workers ranging from Hollywood stars to janitorial staff have called out sexual harassment in the workplace. This is a tipping point. This is when a social movement can create lasting legal change. But only if we switch tactics. Instead of going institution by institution, fighting for reform, it's time to go to the Constitution.
Khắp nước Mỹ, nhận thức xã hội đang lớn dần rằng quấy rối và bạo hành tình dục đang xảy ra quá phổ biến trong nhiều cơ quan tổ chức của chúng ta. Chúng thường xảy ra mà không có bất cứ ai chịu trách nhiệm. Kết quả là, phong trào Me Too ra đời, và nạn nhân khắp nơi lên tiếng yêu cầu sự thay đổi. Sinh viên tập hợp để chống lại bạo hành tình dục trong trường. Các nghị sĩ yêu cầu Quốc hội tái cơ cấu quân đội, và từ ngôi sao Holywood cho đến nhân viên bảo vệ đều lên tiếng về quấy rối tình dục tại nơi làm việc. Đây là điểm bùng phát, là thời điểm một phong trào xã hội có thể tạo ra một thay đổi pháp lý lâu dài nhưng chỉ khi ta thay đổi chiến lược. Thay vì đi từ cơ quan này đến cơ quan khác đấu tranh để được cải cách, giờ là lúc nhắm tới Hiến pháp.
As it stands, the US Constitution denies fundamental protections to victims of gender violence such as sexual assault, intimate partner violence and stalking. Specifically, the Fourteenth Amendment of the Constitution, which prohibits state governments from abusing its citizens, does not require state governments to intervene when private parties abuse its citizens. So what does that mean in real life? That means that when a woman calls the police from her home, afraid that an intruder may attack her, she is not entitled to the state's protection. Not only can the police fail to respond, but she will be left without any legal remedy if preventable harm occurs as a result.
Hiện tại, Hiến pháp Mỹ cơ bản không bảo vệ cho nạn nhân bị bạo lực giới như tấn công tình dục, bạo hành gia đình hoặc bị bám đuôi. Đặc biệt, Hiến pháp sửa đổi lần thứ 14, đã cấm chính phủ tiểu bang ngược đãi công dân của bang đó, không yêu cầu chính phủ tiểu bang phải can thiệp khi các nhóm tư nhân ngược đãi công dân của bang. Điều đó có ý nghĩa gì trong đời thực? Nó có nghĩa là khi một phụ nữ gọi cảnh sát từ nhà mình, lo sợ rằng có người đột nhập định tấn công cô ấy, cô ấy không có quyền được tiểu bang bảo vệ. Không những cảnh sát có thể không trả lời, cô ấy còn không được can thiệp bởi biện pháp pháp lý nếu xảy ra hậu quả mà đáng ra có thể ngăn chặn.
How can this be? It is because the state, theoretically, acts on behalf of all citizens collectively, not any one citizen individually. The resulting constitutional flaw directly contradicts international law, which requires nation-states to intervene and protect citizens against gender violence by private parties as a human right. Instead of requiring intervention, our Constitution leaves discretion -- discretion that states have used to discriminate systemically to deny countless victims any remedy.
Sao lại có thể như vậy? Đó là bởi vì theo lý thuyết thì tiểu bang hoạt động nhân danh toàn bộ công dân nói chung, chứ không phải vì một cá nhân đặc biệt nào. Lỗ hổng trong hiến pháp này mâu thuẫn trực tiếp với luật quốc tế, Nó yêu cầu các quốc gia phải can thiệp, và bảo vệ công dân khỏi bạo lực giới gây ra bởi các nhóm cá nhân như là một quyền con người. Thay vì yêu cầu can thiệp, thì Hiến pháp của ta lại buông lỏng nên các bang từng có phân biệt đối xử một cách hệ thống đều bỏ mặc các nạn nhân mà không có biện pháp khắc phục.
Unlike what you may have seen on "Law & Order: SVU," justice is rare for victims of gender violence. And even in those rare cases where law enforcement has chosen to act, victims have no rights during the resulting criminal process. You see, victims are not parties in a criminal case. Rather, they are witnesses; their bodies, evidence. The prosecution does not represent the interests of a victim. Rather, the prosecution represents the interests of the state. And the state has the discretion to dismiss criminal charges, enter lax plea deals and otherwise remove a victim's voice from the process, because again, a state theoretically represents the interests of all citizens collectively and not any one citizen individually.
Không giống những gì bạn thấy trên chương trình Luật pháp & Trật tự, sự công bằng thật hiếm hoi với nạn nhân bạo lực giới Thậm chí, trong những ca hiếm hoi này, người ta chọn thực thi luật. Nạn nhân không có quyền trong suốt quá trình hình sự. Bạn thấy đấy, các nạn nhân không phải là một phần của vụ án hình sự. Đúng hơn, họ là nhân chứng, cơ thể của họ là bằng chứng. Việc truy tố không đại diện cho quyền lợi của nạn nhân. Hơn thế, nó đại diện cho quyền của tiểu bang đó. Và tiểu bang có quyền loại bỏ các cáo buộc hình sự, đưa ra những lời biện hộ lỏng lẻo. mặt khác, loại bỏ tiếng nói của nạn nhân khỏi quá trình tố tụng, Lại là bởi vì, theo lý thuyết thì tiểu bang đại diện cho quyền lợi toàn bộ công dân nói chung, và không vì riêng một công dân nào cả.
Despite this constitutional flaw, some victims of gender violence have found protections under federal Civil Rights statutes, such as Title IX. Title IX is not just about sports. Rather, it prohibits all forms of sex discrimination, including sexual violence and harassment within educational programs that accept federal funding. While initially targeting sex discrimination within admissions, Title IX has actually evolved over time to require educational institutions to intervene and address gender violence when committed by certain parties, such as when teachers, students or campus visitors commit sexual assault or harassment.
Bất chấp lỗ hổng trong hiến pháp này, một số nạn nhân của bạo lực giới đã tìm sự bảo vệ trong luật Dân Quyền liên bang, ví dụ ở mục IX. Mục IX không phải chỉ là về thể thao. Hơn thế, nó nghiêm cấm mọi hình thức phân biệt giới, bao gồm cả bạo lực và quấy rối tình dục trong các chương trình giáo dục được liên bang tài trợ. Dù mục tiêu ban đầu chỉ là sự phân biệt giới tính trong tuyển sinh, mục IX đã phát triển theo giời gian để yêu cầu các cơ sở giáo dục can thiệp và giải quyết bạo lực giới gây ra bởi các bên nhất định, như khi giáo viên, học sinh hoặc khách thăm phạm tội tấn công tình dục hoặc quấy rối tình dục.
So what this means is that through Title IX, those who seek access to education are protected against gender violence in a way that otherwise does not exist under the law. It is Title IX that requires educational institutions to take reports of gender violence seriously, or to suffer liability. And through campus-level proceedings, Title IX goes so far as to give victims equitable rights during the campus process, which means that victims can represent their own interests during proceedings, rather than relying on educational institutions to do so. And that's really important, because educational institutions have historically swept gender violence under the rug, much like our criminal justice system does today. So while Civil Rights protects some victims, we should want to protect all victims. Rather than going institution by institution, fighting for reform on campus, in the military, in the workplace, it's time to go to the Constitution and pass the Equal Rights Amendment.
Điều này có nghĩa là qua mục IX, những người tìm cách tiếp cận giáo dục được bảo vệ khỏi bạo lực giới theo cách mà không có trong luật pháp. Chính mục IX yêu cầu các cơ sở giáo dục phải làm báo cáo về bạo lực giới thật nghiêm túc không thì sẽ bị truy tố. Và thông qua các vụ kiện cấp trường, mục IX tiến xa hơn, đi đến trao quyền bình đẳng cho nạn nhân trong suốt quá trình ở trường, nghĩa là các nạn nhân có thể đại diện cho lợi ích của họ suốt quá trình tố tụng, thay vì dựa vào các cơ sở giáo dục làm điều đó. Và điều đó thực sự rất quan trọng, bởi các cơ sở giáo dục có xu hướng làm lơ trước vấn đề bạo lực giới, khá giống với hệ thống tư pháp hình sự của ta hiện nay Trong khi Quyền công dân bảo vệ số ít nạn nhân, cái ta muốn là nó phải bảo vệ tất cả nạn nhân. Thay vì đi hết cơ quan này đến cơ quan khác, đấu tranh để cải cách ở trường học, quân đội, nơi làm việc, Đã đến lúc nhắm thẳng tới Hiến pháp và thông qua Luật sửa đổi về Quyền Bình đẳng.
Originally proposed in 1923, the Equal Rights Amendment would guarantee gender equality under the law, and much like Title IX on campus, that constitutional amendment could require states to intervene and address gender violence as a prohibitive form of sex discrimination. While the Equal Rights Amendment did not pass in the 1970s, it actually came within three states of doing so. And within the last year, at least one of those states has ratified the amendment, because we live in different political times. From the Women's March to the Me Too movement, we have the growing political will of the people necessary to create lasting, legal change.
Được đề xuất lần đầu năm 1923, Luật sửa đổi về Quyền Bình đẳng sẽ bảo đảm bình đẳng giới theo luật, và khá giống với mục IX về trường học, sửa đổi hiến pháp đó sẽ yêu cầu các tiểu bang can thiệp và giải quyết bạo lực giới như là một hình thức cấm phân biệt giới. Dù không được thông qua vào những năm 1970, Luật sửa đổi về Quyền Bình đẳng vẫn được thực thi tại ba tiểu bang. Và trong năm qua, ít nhất một trong số những bang này đã phê chuẩn nó, vì chúng ta đã sống trong thời đại chính trị khác. Từ Tháng Ba Phụ nữ tới phong trào #MeToo, chúng ta đã vun đắp ý chí chính trị ở người dân, điều rất cần để tạo ra thay đổi pháp lý lâu dài.
So as a victims' rights attorney fighting to increase the prospect of justice for survivors across the country and as a survivor myself, I'm not here to say, "Time's Up." I'm here to say, "It's time." It's time for accountability to become the norm after gender violence. It's time to pass the Equal Rights Amendment, so that our legal system can become a system of justice, and #MeToo can finally become "no more."
Là luật sư bảo vệ quyền nạn nhân đang đấu tranh vì tương lai bình đẳng cho những nạn nhân sống sót khắp đất nước này và cũng là một nạn nhân như thế, tôi không ở đây để nói: "Thế là hết." Tôi ở đây để nói: "Đã đến lúc rồi đó". Đã đến lúc nhận lấy trách nhiệm lên tiếng sau bạo lực giới. Đã đến lúc thông qua Luật sửa đổi về Quyền Bình đẳng, chỉ có vậy hệ thống pháp luật của chúng ta mới có thể trở nên bình đằng, và phong trào #MeToo, cuối cùng, cũng được khép lại.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)