So I thought, "I will talk about death." Seemed to be the passion today. Actually, it's not about death. It's inevitable, terrible, but really what I want to talk about is, I'm just fascinated by the legacy people leave when they die. That's what I want to talk about.
Tôi đã nghĩ: "Mình sẽ nói về cái chết." Có vẻ là niềm đam mê của ngày hôm nay. Thực sự, đó không phải về cái chết. Điều này là không tránh được, là khủng khiếp, nhưng điều mà tôi muốn nói là tôi hoàn toàn bị mê hoặc bởi di sản mà con người để lại khi họ qua đời Đó mới là chính là điều tôi muốn nói.
So Art Buchwald left his legacy of humor with a video that appeared soon after he died, saying, "Hi! I'm Art Buchwald, and I just died." And Mike, who I met at Galapagos, a trip which I won at TED, is leaving notes on cyberspace where he is chronicling his journey through cancer. And my father left me a legacy of his handwriting through letters and a notebook. In the last two years of his life, when he was sick, he filled a notebook with his thoughts about me. He wrote about my strengths, weaknesses, and gentle suggestions for improvement, quoting specific incidents, and held a mirror to my life.
Art Buchwart để lại sự hóm hỉnh của mình qua một đoạn phim xuất hiện ngay sau khi ông mất, nói rằng: "Xin chào! Tôi là Art Buchwald, và tôi vừa chết." Và Mike, một người tôi gặp ở Galapagos, trong một chuyến đi trúng giải ở TED đang để lại ghi chú trên thế giới ảo, nơi ông ghi chép lại cuộc hành trình của mình với ung thư. Bố tôi để lại cho tôi một di sản với chữ viết của ông qua những lá thư và cuốn vở. Trong 2 năm cuối đời, khi ông lâm bệnh, ông lấp đầy cả một quyển vở với những suy nghĩ về tôi. Ông viết về những ưu, khuyết điểm của tôi cùng những góp ý nhẹ nhàng để khắc phục với những dẫn chứng cụ thể, làm gương cho cuộc đời tôi.
After he died, I realized that no one writes to me anymore. Handwriting is a disappearing art. I'm all for email and thinking while typing, but why give up old habits for new? Why can't we have letter writing and email exchange in our lives? There are times when I want to trade all those years that I was too busy to sit with my dad and chat with him, and trade all those years for one hug. But too late. But that's when I take out his letters and I read them, and the paper that touched his hand is in mine, and I feel connected to him.
Sau khi ông mất, tôi nhận ra chẳng còn ai viết thư cho tôi nữa Viết tay là một nghệ thuật đang dần biến mất. Tôi chỉ dùng thư điện tử, và suy nghĩ khi đánh máy, nhưng sao ta phải từ bỏ những thói quen cũ vì điều mới? Sao ta lại không thể dùng đồng thời thư tay và thư điện tử? Đã nhiều lần tôi muốn mua lại những ngày tháng xưa khi tôi quá bận đến nỗi không thể ngồi với cha, nói chuyện với cha và mua lại những ngày tháng xưa, để ôm cha, dù chỉ một lần. Nhưng đã trễ quá rồi. Đó cũng là lúc tôi giở lại những lá thư của ông và đọc, những trang giấy ông đã cầm, giờ nằm trong tay tôi và tôi thấy vẫn mãi có ông bên mình
So maybe we all need to leave our children with a value legacy, and not a financial one. A value for things with a personal touch -- an autographed book, a soul-searching letter. If a fraction of this powerful TED audience could be inspired to buy a beautiful paper -- John, it'll be a recycled one -- and write a beautiful letter to someone they love, we actually may start a revolution where our children may go to penmanship classes.
Vậy có lẽ chúng ta nên để lại cho con cháu của mình, một di sản quý giá, không phải là tiền bạc. Một di sản mang dấu ấn cá nhân như- một cuốn sổ viết tay, một lá thư lay động tâm hồn. Chỉ cần một phần nhỏ của cộng đồng khán giả của TED được truyền cảm hứng để mua một tờ giấy thật đẹp -- John, đó sẽ là giấy tái chế -- và viết một lá thư cũng thật đẹp cho một ai đó họ yêu, chúng ta thật sự có thể làm nên một cuộc cách mạng đưa con cháu chúng ta đến những lớp học viết tay
So what do I plan to leave for my son? I collect autographed books, and those of you authors in the audience know I hound you for them -- and CDs too, Tracy. I plan to publish my own notebook. As I witnessed my father's body being swallowed by fire, I sat by his funeral pyre and wrote. I have no idea how I'm going to do it, but I am committed to compiling his thoughts and mine into a book, and leave that published book for my son.
Còn tôi, tôi định để lại gì cho con trai mình? Tôi thu thập những cuốn sách viết tay, những cuốn của các bạn- những khán giả biết tôi săn tìm họ vì điều đó- và cả đĩa CD nữa, Tracy. Tôi dự định xuất bản cuốn sổ của mình. Khi tôi chứng kiến thi thể cha tôi chìm trong biển lửa, tôi ngồi cạnh giàn thiêu và viết. Tôi không biết tôi sẽ làm điều này như thế nào nhưng tôi hoàn toàn bị cuốn vào việc biên soạn những suy nghĩ của cha và của tôi vào một cuốn sách và để lại cho con trai tôi.
I'd like to end with a few verses of what I wrote at my father's cremation. And those linguists, please pardon the grammar, because I've not looked at it in the last 10 years. I took it out for the first time to come here. "Picture in a frame, ashes in a bottle, boundless energy confined in the bottle, forcing me to deal with reality, forcing me to deal with being grown up. I hear you and I know that you would want me to be strong, but right now, I am being sucked down, surrounded and suffocated by these raging emotional waters, craving to cleanse my soul, trying to emerge on a firm footing one more time, to keep on fighting and flourishing just as you taught me. Your encouraging whispers in my whirlpool of despair, holding me and heaving me to shores of sanity, to live again and to love again." Thank you.
Tôi muốn kết thúc với một vài điều tôi đã viết tại buổi hỏa táng của cha tôi. Những nhà ngôn ngữ học, xin tha thứ cho ngữ pháp vì tôi không nhìn đến nó đã 10 năm rồi. Đây là lần đầu tôi lấy nó ra để mang đến đây. "Những bức tranh trong khung, hạt bụi trong lọ, nguồn năng lượng vô tận giam hãm bên trong, buộc con phải đối mặt với hiện thực, buộc con phải đối mặt với sự trưởng thành, Con đã nghe và con biết cha muốn con mạnh mẽ nhưng giờ đây, kiệt sức, bị bủa quanh và bóp nghẹt bởi dòng cảm xúc đang dâng trào khát khao gột rửa tâm hồn con, cố gắng để đứng vững một lần nữa, để tiếp tục đấu tranh và bước tiếp như cha đã dạy. Cha làm dợn sóng xoáy nước tuyệt vọng của con, nâng con dậy và đưa con tới những bến đỗ an lành, để lại được sống và yêu." Cảm ơn các bạn