Today I'm going to take you on a voyage to some place so deep, so dark, so unexplored that we know less about it than we know about the dark side of the moon. It's a place of myth and legend. It's a place marked on ancient maps as "here be monsters." It is a place where each new voyage of exploration brings back new discoveries of creatures so wondrous and strange that our forefathers would have considered them monstrous indeed. Instead, they just make me green with envy that my colleague from IUCN was able to go on this journey to the south of Madagascar seamounts to actually take photographs and to see these wondrous creatures of the deep.
Hôm nay tôi sẽ đưa các bạn đi du lịch đến một nơi rất sâu, rất tối tăm, rất kỳ bí đến mức chúng ta biết về nó ít hơn cả về phần tối của mặt trăng. Đó là một nơi của truyền thuyết và thần thoại. Nơi được đánh dấu trên các bản đồ cổ xưa với dòng chữ "Ở đây có quái vật" Đó là một nơi mà mỗi một cuộc khám phá lại mang về những phát hiện mới về các loài sinh vật kỳ dị đến mức tổ tiên chúng ta đã xem chúng như một thứ kỳ quái. Thay vào đó, chúng chỉ làm chúng tôi đố kỵ rằng đồng nghiệp của tôi từ IUCN đã có thể tham gia vào chuyến đi đến các ngọn núi dưới biển ở miền nam Madagascar để chụp những bức ảnh thực sự và xem những sinh vật kỳ dị này dưới đáy biển
We are talking about the high seas. The "high seas" is a legal term, but in fact, it covers 50 percent of the planet. With an average depth of the oceans of 4,000 meters, in fact, the high seas covers and provides nearly 90 percent of the habitat for life on this Earth. It is, in theory, the global commons, belonging to us all. But in reality, it is managed by and for those who have the resources to go out and exploit it. So today I'm going to take you on a voyage to cast light on some of the outdated myths and legends and assumptions that have kept us as the true stakeholders in the high seas in the dark. We're going to voyage to some of these special places that we've been discovering in the past few years to show why we really need to care. And then finally, we're going to try to develop and pioneer a new perspective on high seas governance that's rooted in ocean-basin-wide conservation, but framed in an arena of global norms of precaution and respect.
Chúng ta đang nói về biển khơi. "Biển khơi" là một cụm từ hợp lí, nhưng thực tế, nó chiếm 50% hành tinh. Với chiều sâu trung bình của các đại dương là 4000 mét, thực ra, các vùng biển khơi bao gồm và cung cấp gần 90% nơi cư trú cho sự sống trên Trái Đất. Về lý thuyết, đây là các vấn đề toàn cầu, thuộc về chúng ta. Nhưng thực ra, nó được chi phối bởi và cho những người có khả năng đi và khám phá nó. Vậy nên hôm nay chúng tôi sẽ đưa bạn đi làm sáng tỏ một số truyền thuyết xưa cũ và những huyền thoại, những giả thuyết đã lôi cuốn chúng ta vào những vùng biển dữ dội sâu thẳm trong màn đêm Chúng ta sẽ chu du đến một số trong những nơi đặc biệt này những nơi chúng tôi đã khám phá mấy năm qua để hiểu tại sao chúng ta cần quan tâm. Và sau đó, chúng ta sẽ cố gắng phát triển và khai phá một cái nhìn mới về sự cai quản biển khơi bắt nguồn từ sự bảo tồn bồn trũng đại dương nhưng lại bị xem như là những điều hiển nhiên của thế giới về sự cảnh giác và tôn trọng.
So here is a picture of the high seas as seen from above -- that area in the darker blue. To me, as an international lawyer, this scared me far more than any of the creatures or the monsters we may have seen, for it belies the notion that you can actually protect the ocean, the global ocean, that provides us all with carbon storage, with heat storage, with oxygen, if you can only protect 36 percent. This is indeed the true heart of the planet. Some of the problems that we have to confront are that the current international laws -- for example, shipping -- provide more protection to the areas closest to shore. For example, garbage discharge, something you would think just simply goes away, but the laws regulating ship discharge of garbage actually get weaker the further you are from shore. As a result, we have garbage patches the size of twice-Texas. It's unbelievable. We used to think the solution to pollution was dilution, but that has proved to be no longer the case.
Đây là một bức ảnh về biển khơi khi nhìn từ trên xuống-- chính là cái vùng màu xanh đậm. Với tôi, một luật sư quốc tế, điều này càng khiến tôi sợ hãi hơn bất cứ sinh vật hay loài quái vật nào ta từng thấy, bởi nó phủ nhận suy nghĩ rằng bạn có thể bảo vệ đại dương, đại dương toàn cầu, thứ cung cấp cho ta nguồn carbon, nguồn nhiệt, oxy, nếu bạn chỉ có thể bảo vệ 36%. Nó thực sự là trái tim của hành tinh này. Một số vấn đề mà chúng ta phải đối mặt là các luật quốc tế hiện giờ -- ví dụ, vận chuyển -- mang đến sự bảo vệ cao hơn cho các vùng gần bờ biển. Ví dụ, tiêu hủy rác, thứ gì đó bạn chỉ nghĩ đơn giản là sẽ biến mất, nhưng những luật quy định vận chuyển rác thải sẽ trở nên kém hiệu lực hơn khi bạn đi xa bờ Do đó, chúng ta có những vùng rác thải rộng gấp 2 lần Texas. Thật khó tin. Chúng ta đã từng nghĩ giải pháp cho vấn đề ô nhiễm. là làm loãng biển, nhưng nó đã không còn đúng nữa.
So what we have learned from social scientists and economists like Elinor Ostrom, who are studying the phenomenon of management of the commons on a local scale, is that there are certain prerequisites that you can put into place that enable you to manage and access open space for the good of one and all. And these include a sense of shared responsibility, common norms that bind people together as a community. Conditional access: You can invite people in, but they have to be able to play by the rules. And of course, if you want people to play by the rules, you still need an effective system of monitoring and enforcement, for as we've discovered, you can trust, but you also need to verify.
Vậy những gì chúng ta học được từ những nhà khoa học xã hội và các nhà kinh tế như Elinor Ostrom, người đang nghiên cứu hiện tượng kiểm soát các vấn đề chung phạm vi địa phương, rằng có những điều tiên quyết mà bạn có thể đặt nó vào vị trí cho phép bạn kiểm soát và tiếp cận không gian mở vì lợi ích của một người và tất cả. Và những điều này bao gồm tinh thần trách nhiệm chung những vấn đề chung kết nối mọi người thành một cộng đồng. Điều kiện tiếp cận: Bạn có thể mời mọi người vào, nhưng họ phải tuân theo luật. Và tất nhiên, nếu bạn muốn người khác làm theo luật, bạn vẫn cần một hệ thống hiệu quả quản lí và thi hành, vì như chúng ta đã khám phá ra, bạn có thể tin, nhưng bạn cũng cần phải xác nhận.
What I'd also like to convey is that it is not all doom and gloom that we are seeing in the high seas. For a group of very dedicated individuals -- scientists, conservationists, photographers and states -- were able to actually change a tragic trajectory that was destroying fragile seascapes such as this coral garden that you see in front of you. That is, we're able to save it from a fate of deep-sea bottom trawling. And how did we do that? Well, as I said, we had a group of photographers that went out on board ships and actually photographed the activities in process. But we also spent many hours in the basements of the United Nations, trying to work with governments to make them understand what was going on so far away from land that few of us had ever even imagined that these creatures existed.
Những gì tôi muốn truyền tải là không phải tất cả đều u ám và mờ mịt khi ta nhìn vào biển khơi. Với một nhóm các cá nhân rất tận tụy nhà khoa học, nhà bảo tồn, nhiếp ảnh gia và các chính quyền đã có thể thực sự thay đổi quỹ đạo u ám đang phá hủy cảnh biển khơi mỏng manh như khu vườn san hô mà bạn đang thấy trước mắt. Rằng, chúng ta có thể bảo vệ nó khỏi một số phận của việc đánh bắt cá bằng tàu dưới đáy biển, Và bằng cách nào ta làm được? Như tôi đã nói, chúng tôi có một nhóm nhiếp ảnh gia ra khơi trên những con tàu và chụp lại những hoạt động đang diễn ra. Nhưng chúng tôi cũng đã dành nhiều giờ ở thềm lục địa của các nước Liên hiệp quốc, cố gắng làm việc với với các Chính phủ để họ hiểu chuyện gì đang diễn ra ngoài khơi xa mà ít ai trong chúng ta có thể tưởng tượng rằng những sinh vật này tồn tại.
So within three years, from 2003 to 2006, we were able to get norm in place that actually changed the paradigm of how fishers went about deep-sea bottom trawling. Instead of "go anywhere, do anything you want," we actually created a regime that required prior assessment of where you're going and a duty to prevent significant harm. In 2009, when the U.N. reviewed progress, they discovered that almost 100 million square-kilometers of seabed had been protected. This does not mean that it's the final solution, or that this even provides permanent protection. But what it does mean is that a group of individuals can form a community to actually shape the way high seas are governed, to create a new regime. So I'm looking optimistically at our opportunities for creating a true, blue perspective for this beautiful planet. Sylvia's wish provides us with that leverage, that access to the heart of human beings, you might say, who have rarely seen places beyond their own toes, but are now hopefully going to become interested in the full life-cycle of creatures like these sea turtles, who indeed spend most of their time in the high seas.
Vì vậy trong vòng 3 năm, từ năm 2003 đến năm 2006, chúng ta đã có thể đạt được các tiêu chuẩn ở nơi thực sự thay đổi được khuôn mẫu của cái cách mà các ngư dân đánh bắt ở đáy biển. Thay vì "đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì bạn muốn" chúng ta thực ra đã tạo ra một chế độ đòi hỏi sự xem xét nơi bạn sẽ đi và một nhiệm vụ ngăn chặn tác hại đáng kể. Năm 2009, khi Liên Hợp Quốc xem xét tiến trình, họ thấy rằng gần 100 triệu km vuông dưới đáy biển đã được bảo vệ. Điều này không có nghĩa đó là giải pháp cuối cùng, hay thậm chí mang lại sự bảo vệ mãi mãi. Mà nó có nghĩa là một nhóm các cá nhân có thể tạo thành một cộng đồng để thực sự tạo ra cách quản lí các vùng biển khơi, để tạo ra một chế độ mới. Tôi đang nhìn một cách tích cực vào cơ hội của chúng ta để tạo ra một cái nhìn đúng đắn, màu xanh về hành tinh tuyệt đẹp này. Mong ước của Sylvia cho ta một động lực, một cách thức chạm đến trái tim của con người, bạn có thể sẽ nói rằng, những người hiếm khi đi đâu đó xa xôi nhưng bây giờ đang đầy hy vọng trở nên hào hứng với vòng đời hoàn thiện của những sinh vật như những con rùa biển này, những người thực sự dành phần lớn thời gian của mình ở biển.
Today, we're just going to voyage to a small sampling of some of these special areas, just to give you an idea of the flavor of the riches and wonders they do contain. The Sargasso Sea, for example, is not a sea bounded by coastlines, but it is bounded by oceanic currents that contain and envelope this wealth of sargassum that grows and aggregates there. It's also known as the spawning ground for eels from Northern European and Northern American rivers that are now so dwindling in numbers that they've actually stopped showing up in Stockholm, and five showed up in the U.K. just recently.
Hôm nay, chúng ta sẽ đi đến một nơi mẫu nhỏ của những vùng đặc biệt này, chỉ đề cho bạn biết được sự dồi dào và kỳ vĩ mà chúng có. Ví dụ, biển Sargasso, không được bao bọc bởi bờ biển, nhưng được bao bọc bởi các dòng biển chứa đựng và bao bọc nguồn tảo dồi dào phát triển và hội tụ ở đó. Nó cũng được biết đến như vùng đất sinh sản cho chình biển đến từ Bắc Âu và các sông ở Bắc Mỹ, những nơi đang thu hẹp dần lượng chình biển mà chúng thực ra chúng đang dần ít xuất hiện ở Stockholm, và năm con gần đây đã xuất hiện ở Anh Quốc
But the Sargasso Sea, the same way it aggregates sargassum weed, actually is pulling in the plastic from throughout the region. This picture doesn't exactly show the plastics that I would like it to show, because I haven't been out there myself. But there has just been a study that was released in February that showed there are 200,000 pieces of plastic per square-kilometer now floating in the surface of the Sargasso Sea, and that is affecting the habitat for the many species in their juvenile stages who come to the Sargasso Sea for its protection and its food. The Sargasso Sea is also a wondrous place for the aggregation of these unique species that have developed to mimic the sargassum habitat. It also provides a special habitat for these flying fish to lay their eggs. But what I'd like to get from this picture is that we truly do have an opportunity to launch a global initiative for protection. Thus, the government of Bermuda has recognized the need and its responsibility as having some of the Sargasso Sea within its national jurisdiction -- but the vast majority is beyond -- to help spearhead a movement to achieve protection for this vital area.
Nhưng biển Sargasso, giống như cách nó thu hút loài tảo, thực sự đang có nhiều chất dẻo từ khắp vùng. Bức ảnh này không cho thấy chính xác những vật liệu dẻo mà tôi muốn cho các bạn thấy, vì tôi chưa đến tận nơi được. Nhưng vừa có một cuộc nghiên cứu được công bố vào tháng hai đã cho thấy rằng có 200,000 loại chất dẻo mỗi kilomet vuông đang trôi nổi trên bề mặt biển Sargasso, và rằng nó đang ảnh hưởng đến nơi sống của nhiều loài đang ở giai đoạn phát triển chúng đến với Sargasso để được bảo vệ và sinh tồn. Biển Sargasso cũng là một nơi kỳ vĩ vì sự quy tụ của những loài quý hiếm đã phát triển để tạo nên môi trường đa dạng. Nó cũng cung cấp một môi trường đặc biệt cho những loài cá di cư đến đẻ trứng. Nhưng điều tôi muốn rút ra từ bức ảnh này là chúng ta thực sự có cơ hội để phát động một thúc đẩy toàn cầu về vấn đề bảo tồn. Do đó, chính phủ Bermuda đã nhận ra sự cần thiết và trách nhiệm của họ về việc bảo vệ một số vùng Sargasso trong quyền hạn pháp lý của mình-- nhưng đa số phần còn lại vẫn nằm ngoài quyền kiểm soát để giúp tạo nên một bước tiến để đạt được sự bảo tồn vùng biển quan trọng này.
Spinning down to someplace a little bit cooler than here right now: the Ross Sea in the Southern Ocean. It's actually a bay. It's considered high seas, because the continent has been put off limits to territorial claims. So anything in the water is treated as if it's the high seas. But what makes the Ross Sea important is the vast sea of pack ice that in the spring and summer provides a wealth of phytoplankton and krill that supports what, till recently, has been a virtually intact near-shore ecosystem. But unfortunately, CCAMLR, the regional commission in charge of conserving and managing fish stocks and other living marine resources, is unfortunately starting to give in to fishing interests and has authorized the expansion of toothfish fisheries in the region. The captain of a New Zealand vessel who was just down there is reporting a significant decline in the number of the Ross Sea killer whales, who are directly dependent on the Antarctic toothfish as their main source of food. So what we need to do is to stand up boldly, singly and together, to push governments, to push regional fisheries management organizations, to declare our right to declare certain areas off-limits to high seas fishing, so that the freedom to fish no longer means the freedom to fish anywhere and anytime.
Đi xuống một số nơi mát hơn ở đây: Biển Ross ở Nam Đại dương. Nó thực ra là một vịnh. Nó được xem như biển, vì lục địa đã đẩy các giới hạn trong các quy ước về lãnh thổ. Vậy bất cứ thứ gì trong nước đều được xem như biển khơi. Nhưng điều khiến Ross trở nên quan trọng là sự vô tận của băng vào mùa xuân và hè mang đến một sự phong phú các loài nhuyễn thể hỗ trợ những thứ, cho đến gần đây, vẫn còn là một hệ sinh thái gần bờ nguyên thủy. Nhưng không may, CCAMLR, một dự án khu vực có trách nhiệm bảo tồn và quản lý nguồn cá và những tài nguyên biển sống khác, thật không may đã bắt đầu từ bỏ những điều thú vị về thủy sản và đã ủy quyền cho sự mở rộng của việc đánh bắt cá trong khu vực. Một trưởng tàu ngầm New Zealand người vừa rồi báo cáo một sự giảm đáng kể về lượng cá voi sát thủ ở biển Ross, loài trực tiếp phụ thuộc vào cá răng ở Antarctic vì đó là nguồn thực phẩm chính của chúng. Vì vậy chúng ta cần đứng lên mạnh mẽ, cá nhân và cùng nhau, để kêu gọi các nhà chức trách, để kêu gọi những người đánh cá trong khu vực để tuyên bố quyền lợi của chúng ta để tuyên bố những vùng nhất định nằm ngoài việc khai thác biển, vậy quyền tự do đánh bắt cá không còn là quyền đánh bắt bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
Coming closer to here, the Costa Rica Dome is a recently discovered area -- potentially year-round habitat for blue whales. There's enough food there to last them the summer and the winter long. But what's unusual about the Costa Rica Dome is, in fact, it's not a permanent place. It's an oceanographic phenomenon that shifts in time and space on a seasonal basis. So, in fact, it's not permanently in the high seas. It's not permanently in the exclusive economic zones of these five Central American countries, but it moves with the season. As such, it does create a challenge to protect, but we also have a challenge protecting the species that move along with it. We can use the same technologies that fishers use to identify where the species are, in order to close the area when it's most vulnerable, which may, in some cases, be year-round.
Đến gần một chút, vòm Costa Rica là một vùng mới được phát hiện như một nơi cư trú hằng năm cho cá voi xanh. Ở đó có đủ thức ăn để duy trì chúng qua mùa hè và mùa đông. Nhưng điều bất thường về nơi đây là, thực tế, nó không tồn tại vĩnh viễn. Đây là một hiện tượng hải dương thay đổi theo thời gian và không gian từng mùa. Vậy, thực tế, nó không vĩnh viễn thuộc về biển khơi. Nó cũng không vĩnh viễn thuộc về các vùng đặc quyền kinh tế của năm quốc gia Trung Mĩ này, mà nó di dời theo mùa. Như thế, chẳng có khó khăn gì để bảo vệ nó nhưng chúng ta lại có khó khăn khi bảo vệ các loài di chuyển trong lòng nó. Chúng ta có thể dùng các kỹ thuật như ngư dân dùng để xác định vị trí các loài, để đóng vùng đó lại khi nó quá nhạy cảm, điều đó, đôi khi, diễn ra quanh năm.
Getting closer to shore, where we are, this was in fact taken in the Galapagos. Many species are headed through this region, which is why there's been so much attention put into conservation of the Eastern Tropical Pacific Seascape. This is the initiative that's been coordinated by Conservation International with a variety of partners and governments to actually try to bring integrated management regime throughout the area. That is, it provides a wonderful example of where you can go with a real regional initiative. It's protecting five World Heritage sites. Unfortunately, the World Heritage Convention does not recognize the need to protect areas beyond national jurisdiction, at present. So a place like the Costa Rica Dome could not technically qualify the time it's in the high seas. So what we've been suggesting is that we either need to amend the World Heritage Convention, so that it can adopt and urge universal protection of these World Heritage sites, or we need to change the name and call it Half-the-World Heritage Convention. But what we also know is that species like these sea turtles do not stay put in the Eastern Tropical Pacific Seascape. These happen to go down to a vast South Pacific Gyre, where they spend most of their time and often end up getting hooked like this, or as bycatch.
Đi gần hơn về phía bờ, nơi ta đang ở, bức này được chụp ở Galapagos. Nhiều loài được dẫn qua vùng này, đó là lí do có nhiều sự chú ý hướng đến việc bảo tồn khung cảnh phía đông Thái Bình Dương. Đây là ý tưởng được phối hợp bởi Hội bảo tồn quốc tế và rất nhiều thành viên, chính phủ để thực sự nỗ lực mang lại chế độ quản lí thích hợp khắp vùng này. Đó là một ví dụ tuyệt vời về nơi bạn có thể đến vơi một động lực thực sự. Đó là việc bảo vệ năm vùng di sản thế giới. Không may, Hiệp ước di sản thế giới không công nhận nhu cầu bảo vệ các vùng nằm ngoài quyền pháp lí quốc gia, hiện nay Vậy một nơi như Costa Rica có thể không đạt chất lượng về mặt lí thuyết khoảng thời gian nó thuộc về biển khơi. Vậy điều mà chúng tôi đang đề nghị là chúng ta cần cải thiện Hiệp ước di sản thế giới để nó có thể thay đổi và thúc đẩy sự bảo vệ của thế giới đối với các vùng di sản này, hoặc ta cần thay đổi danh nghĩa và gọi nó là Hiệp ước di sản một nửa thế giới. Nhưng điều chúng ta biết là những loài như rùa biển không thuộc về phía đông Thái Bình Dương. Chúng phải đi đến vành đai Thái Bình Dương phía Nam vô tận, nơi chúng dành hầu hết vòng đời và thường chịu đựng bị câu lên như thế này,
So what I'd really like to suggest is that we need to scale-up. We need to work locally, but we also need to work ocean-basin-wide. We have the tools and technologies now to enable us to take a broader ocean-basin-wide initiative. We've heard about the Tagging of Pacific Predators project, one of the 17 Census of Marine Life projects. It's provided us data like this, of tiny, little sooty shearwaters that make the entire ocean basin their home. They fly 65,000 kilometers in less than a year. So we have the tools and treasures coming from the Census of Marine Life. And its culminating year that's going to be launched in October. So stay tuned for further information. What I find so exciting is that the Census of Marine Life has looked at more than the tagging of pacific predators; it's also looked in the really unexplored mid-water column, where creatures like this flying sea cucumber have been found. And fortunately, we've been able, as IUCN, to team up with the Census of Marine Life and many of the scientists working there to actually try to translate much of this information to policymakers. We have the support of governments now behind us. We've been revealing this information through technical workshops. And the exciting thing is that we do have sufficient information to move ahead to protect some of these significant hope spots, hotspots. At the same time we're saying, "Yes, we need more. We need to move forward."
hoặc bị đánh bắt. Vậy điều tôi muốn truyền tải là chúng ta cần mở rộng phạm vi. Ta cần làm việc tại địa phương, nhưng cũng cần hợp tác khắp đại dương. Giờ ta có công cụ và công nghệ để có thể mở rộng ý tưởng bảo vệ vùng đại dương. Chúng ta đã nghe về dự án đánh dấu các thiên địch ở Thái Bình Dương, một trong các dự án kiểm kê thứ 17 thế giới biển. Nó đã cho ra các số liệu như thế này, về loài hải âu đen nhỏ cư trú trên khắp vịnh biển. Chúng bay qua 65,000 kilomet trong vòng chưa đến một năm. Vậy chúng ta có công cụ và nguồn vốn từ Viện kiểm soát Biển. Và năm cao điểm của nó sẽ được khởi động vào tháng mười. Vậy hãy cập nhật thêm thông tin. Điều tôi thấy thật thú vị là Viện kiểm soát Biển không chỉ đã xem xét việc đánh dấu các thiên địch ở Thái Bình Dương; mà còn ở các vùng trong tầng nước chưa được khám phá nơi mà các sinh vật như loài dưa chuột biển này vừa được tìm thấy. Và thật may là chúng tôi đã có thể, với tư cách là IUCN, liên kết với Viện kiểm soát Biển và nhiều nhà khoa học làm việc ở đó để truyền đạt thông tin này đến các nhà lập chính sách. Hiện nay ta có sự ủng hộ từ phía chính phủ. Chúng tôi đang truyền đạt thông tin này qua các buổi hội thảo kỹ thuật. Và điều thú vị là ta có đủ thông tin để thẳng tiến bảo vệ một số những điểm hy vọng, những điểm nóng. Đồng thời ta sẽ nói rằng,
But many of you have said, if you get these marine protected areas, or a reasonable regime for high seas fisheries management in place, how are you going to enforce it? Which leads me to my second passion besides ocean science, which is outer space technology. I wanted to be an astronaut, so I've constantly followed what are the tools available to monitor Earth from outer space -- and that we have incredible tools like we've been learning about, in terms of being able to follow tagged species throughout their life-cycles in the open ocean. We can also tag and track fishing vessels. Many already have transponders on board that allow us to find out where they are and even what they're doing. But not all the vessels have those to date. It does not take too much rocket science to actually try to create new laws to mandate, if you're going to have the privilege of accessing our high seas resources, we need to know -- someone needs to know -- where you are and what you're doing.
"Vâng, chúng ta cần nhiều hơn. Cần tiến xa hơn nữa" Nhưng rất nhiều người trong các bạn nói, rằng nếu bạn có được những vùng biển an toàn, hay một chế độ hợp lí để quản lí các ngư dân ở đó, bạn sẽ củng cố nó như thế nào? Điều đưa tôi đến niềm đam mê thứ hai bên cạnh khoa học biển, chính là công nghệ vũ trụ. Tôi đã từng muốn trở thành phi hành gia, nên tôi đã kiên định theo đuổi những công cụ có sẵn để điều khiển Trái Đất từ vũ trụ-- và rằng tôi những công cụ tuyệt vời như chúng ta đang nghiên cứu, về việc có thể theo dấu các loài được đánh dấu suốt vòng đời của chúng trên đại dương rộng lớn. Chúng ta cũng có thể đánh dấu và theo dõi các tàu đánh cá. Nhiều tàu đã có hệ thống tiếp sóng trên boong cho phép chúng ta xác định vị trí và thậm chí là các hoạt động trên tàu. Nhưng không phải tất cả tàu ngầm đều như vậy Nó không cần quá nhiều nghiên cứu hỏa tiễn để thực sự tạo ra các luật mới để ủy quyền, nếu bạn sắp có đặc quyền tiếp cận các tài nguyên biển, chúng ta cần biết -- ai đó cần biết-- nơi chúng ta sống và điều ta đang làm.
So it brings me to my main take-home message, which is we can avert a tragedy of the commons. We can stop the collision course of 50 percent of the planet with the high seas. But we need to think broad-scale. We need to think globally. We need to change how we actually go about managing these resources. We need to get the new paradigm of precaution and respect. At the same time, we need to think locally, which is the joy and marvel of Sylvia's hope spot wish, is that we can shine a spotlight on many of these previously unknown areas, and to bring people to the table, if you will, to actually make them feel part of this community that truly has a stake in their future management. And third is that we need to look at ocean-basin-wide management. Our species are ocean-basin-wide. Many of the deep-sea communities have genetic distribution that goes ocean-basin-wide. We need to better understand, but we also need to start to manage and protect. And in order to do that, you also need ocean-basin management regimes. That is, we have regional management regimes within the exclusive economic zone, but we need to scale these up, we need to build their capacity, so they're like the Southern Ocean, where they do have the two-pronged fisheries and conservation organization.
Nó mang đến cho tôi thông điệp cuối cùng, rằng chúng ta có thể ngăn chặn một bi kịch Chúng ta có thể ngăn chặn sự xung đột của 50% hành tinh với biển khơi. Nhưng ta cần nghĩ rộng ra. Cần phải suy nghĩ toàn cầu. Chúng ta cần thay đổi cách chúng ta thực sự bắt đầu kiểm soát các tài nguyên này. Chúng ta cần có một mô hình mới về sự thận trọng và trân trọng. Đồng thời, ta cần suy nghĩ hợp lý, niềm vui và sự kỳ vĩ của mong ước ở Sylvia, rằng chúng ta có thể thắp sáng một điểm trong rất nhiều điểm của những vùng vô danh này và đưa mọi người đến cùng tham gia, nếu được, để khiến họ cảm thấy mình là một phần của cộng đồng này để tạ.o một nền móng cho việc quản lý trong tương lai Và thứ ba là chúng ta cần nhìn vào việc quản lí lòng đại dương. Các hình thái đó thuộc lòng đại dương. Nhiều trong số các quần thể biển sâu có sự phân bố về di truyền đã trở thành lòng đại dương. Chúng ta cần hiểu rõ hơn, nhưng chúng ta cũng cần bắt tay vào quản lí và bảo vệ. Và để là được như thế, bạn cũng cần một chế độ quản lí lòng đại dương. Đó là, chúng ta có các chế độ quản lí khu vực trong vùng đặc quyền kinh tế, nhưng ta cần nhân rộng phạm vi, cần thêm quy mô,, vì thế chúng sẽ giống như Đại dương phía Nam, nơi có công nghiệp thủy hải sản 2 chiều. và tổ chức bảo tồn.
So with that, I would just like to sincerely thank and honor Sylvia Earle for her wish, for it is helping us to put a face on the high seas and the deep seas beyond national jurisdiction. It's helping to bring an incredible group of talented people together to really try to solve and penetrate these problems that have created our obstacles to management and rational use of this area that was once so far away and remote.
Vậy với điều đó, tôi muốn chân thành cảm ơn và trân trọng Sylvia Earle vì điều ước của cô ấy, vì đã giúp chúng tôi thay đổi bộ mặt của các vùng biển và những đại dương sâu thẳm ngoài quyền pháp lý quốc gia. Nó đã giúp mang một nhóm tuyệt vời những người tài năng lại với nhau để cố gắng giải quyết và can thiệp vào những vấn đề gây trở ngại cho chúng ta đối với việc quản lí và sử dụng có chừng mực khu vực này, nơi đã từng xa cách và hẻo lánh.
So on this tour, I hope I provided you with a new perspective of the high seas: one, that it is our home too, and that we need to work together if we are to make this a sustainable ocean future for us all.
Vậy trong chuyến đi này, tôi mong rằng đã mang đến cho các bạn một cái nhìn mới về các vùng biển khơi: một là, đó cũng là nhà của chúng ta, và chúng ta cần làm việc cùng nhau nếu chúng ta muốn biến nó trở thành một tương lai biển cả bền vững.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)