When I first arrived in beautiful Zimbabwe, it was difficult to understand that 35 percent of the population is HIV positive. It really wasn't until I was invited to the homes of people that I started to understand the human toll of the epidemic. For instance, this is Herbert with his grandmother. When I first met him, he was sitting on his grandmother's lap. He has been orphaned, as both of his parents died of AIDS, and his grandmother took care of him until he too died of AIDS. He liked to sit on her lap because he said that it was painful for him to lie in his own bed. When she got up to make tea, she placed him in my own lap and I had never felt a child that was that emaciated. Before I left, I actually asked him if I could get him something. I thought he would ask for a toy, or candy, and he asked me for slippers, because he said that his feet were cold.
Khi tôi mới đặt chân tới đất nước Zimbabwe tươi đẹp, thật khó mà nhận ra rằng 35% dân số nơi đây có HIV dương tính. Chỉ tới khi được mời thăm nhà người dân, tôi mới bắt đầu hiểu được mất mát mạng người từ đại dịch thế kỉ lớn lao tới mức nào. Một ví dụ, đây là Herbert và bà của em. Lần đầu tôi gặp em, em đang ngồi trong lòng bà. Em mồ côi, cả bố mẹ em đều đã qua đời vì AIDS, và bà chăm sóc em tới ngày em cũng ra đi vì AIDS. Em thích ngồi trong lòng bà vì em nói rằng nếu phải tự nằm trên giường thì đau đớn lắm. Khi bà em đứng dậy pha trà, bà đặt em ngồi vào lòng tôi, và cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ thấy em bé nào gầy yếu tới vậy. Trước khi đi, tôi hỏi cậu bé xem em có muốn tôi mang gì cho không. Tôi đã nghĩ em sẽ xin đồ chơi, hay que kẹo, và em xin tôi một đôi dép lê, vì em nói đôi bàn chân em lạnh cóng.
This is Joyce who's -- in this picture -- 21. Single mother, HIV positive. I photographed her before and after the birth of her beautiful baby girl, Issa. And I was last week walking on Lafayette Street in Manhattan and got a call from a woman who I didn't know, but she called to tell me that Joyce had passed away at the age of 23. Joyce's mother is now taking care of her daughter, like so many other Zimbabwean children who've been orphaned by the epidemic. So a few of the stories. With every picture, there are individuals who have full lives and stories that deserve to be told. All these pictures are from Zimbabwe.
Đây là Joyce -- lúc chụp ảnh này, cô 21 tuổi. Một người mẹ độc thân, HIV dương tính. Tôi chụp ảnh cô trước và sau ngày cô sinh em bé Issa xinh xắn. Tuần trước tôi đang đi bộ trên phố Lafayette ở Manhattan thì nhận được một cú điện thoại từ một người phụ nữ không quen biết, chị gọi để báo tin Joyce đã qua đời rồi khi tuổi đời mới 23. Mẹ của Joyce đang chăm sóc con gái cho em, cô bé, như rất nhiều đứa trẻ Zimbabwe khác, trở nên côi cút vì đại dịch thế kỉ. Đó chỉ là một vài câu chuyện. Nhưng trong mỗi bức ảnh, có những con người đã sống những cuộc đời trọn vẹn và những câu chuyện đáng được kể. Tất cả những bức ảnh này đều chụp ở Zimbabwe.
Chris Anderson: Kirsten, will you just take one minute, just to tell your own story of how you got to Africa?
Chris Anderson: Kirsten, bạn có thể dành một phút kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của chính bạn - làm thế nào mà bạn lại tới châu Phi - được không?
Kirsten Ashburn: Mmm, gosh.
Kirsten Ashburn: Mmm, ôi.
CA: Just --
CA: Chỉ --
KA: Actually, I was working at the time, doing production for a fashion photographer. And I was constantly reading the New York Times, and stunned by the statistics, the numbers. It was just frightening. So I quit my job and decided that that's the subject that I wanted to tackle. And I first actually went to Botswana, where I spent a month -- this is in December 2000 -- then went to Zimbabwe for a month and a half, and then went back again this March 2002 for another month and a half in Zimbabwe.
KA: Thật ra thì hồi đó tôi đang làm việc, đang trợ giúp một nhiếp ảnh gia trong lĩnh vực thời trang. Và tôi vẫn đều đặn đọc báo New York Times, và bàng hoàng khi thấy những số liệu thống kê, những con số. Chúng thật là kinh hoàng. Vậy nên tôi thôi việc và quyết rằng đó là chủ đề tôi muốn làm. Thật ra lần đầu, tôi đến Botswana và ở lại đó một tháng -- đó là tháng 12 năm 2000 -- rồi đến Zimbabwe một năm rưỡi, rồi quay lại Zimbabwe, hồi tháng 3 năm nay, một tháng rưỡi nữa.
CA: That's an amazing story, thank you.
CA: Một câu chuyện thật đáng kinh ngạc, cảm ơn bạn rất nhiều.
KB: Thanks for letting me show these.
KB: Cám ơn anh vì đã cho phép tôi chiếu ảnh --