As a little girl, I always imagined I would one day run away. From the age of six on, I kept a packed bag with some clothes and cans of food tucked away in the back of a closet. There was a deep restlessness in me, a primal fear that I would fall prey to a life of routine and boredom. And so, many of my early memories involved intricate daydreams where I would walk across borders, forage for berries, and meet all kinds of strange people living unconventional lives on the road.
Khi còn bé, tôi luôn mơ có một ngày mình sẽ chạy trốn thật xa. Từ lúc 6 tuổi, tôi đã có một chiếc ba lô với một ít quần áo và đồ hộp được giấu sau một chiếc tủ đồ. Khi ấy, nỗi bồn chồn, đã hằn sâu vào tâm hồn tôi, một nỗi sợ rất tự nhiên về cuộc sống chỉ toàn lề thói và buồn tẻ. Và cứ như thế, ký ức của tôi gắn với những mộng mơ phức tạp, rằng tôi sẽ đi qua những bờ đất, hái dâu dại, và gặp đủ mọi kiểu người đang sống những cuộc đời khác lạ
Years have passed, but many of the adventures I fantasized about as a child -- traveling and weaving my way between worlds other than my own — have become realities through my work as a documentary photographer. But no other experience has felt as true to my childhood dreams as living amongst and documenting the lives of fellow wanderers across the United States. This is the nomadic dream, a different kind of American dream lived by young hobos, travelers, hitchhikers, vagrants and tramps.
bên vệ đường. Năm tháng trôi qua, những nhiều cuộc phiêu lưu trong mơ tưởng của một đứa bé là tôi lúc đó -- đi ngao du và len lỏi giữa đời thực, chứ không phải trong tâm tưởng đã trở thành hiện thực qua công việc làm nhiếp ảnh gia mảng tài liệu. Nhưng không một trải nghiệm nào chân thật hơn giấc mơ thuở bé của tôi hơn việc sống và ghi hình cuộc đời của những kẻ lang thang trên khắp nước Mỹ. Đây chính là "giấc mơ du mục", là một "giấc mơ Mỹ" kiểu khác của những người du mục trẻ, những lữ khách, người đi nhờ
In most of our minds, the vagabond is a creature from the past. The word "hobo" conjures up an old black and white image of a weathered old man covered in coal, legs dangling out of a boxcar, but these photographs are in color, and they portray a community swirling across the country, fiercely alive and creatively free, seeing sides of America that no one else gets to see.
người ăn xin và kẻ đi rong. Phần lớn chúng ta đều nghĩ kẻ đi hoang chỉ còn là sinh vật của quá khứ. Hai chữ "du mục" gợi lên một hình ảnh đen trắng xưa cũ về một người đàn ông lớn tuổi chịu nhiều sương gió, đen nhẻm vì than đá và chân đung đưa trên toa chở hàng, nhưng, đây là những bức ảnh màu và nó phản ánh sinh động một cộng đồng rong ruổi khắp đất nước, sống mãnh liệt và tự do sáng tạo, vì họ nhìn thấy những góc của nước Mỹ
Like their predecessors, today's nomads
mà người khác không thấy được.
travel the steel and asphalt arteries of the United States. By day, they hop freight trains, stick out their thumbs, and ride the highways with anyone from truckers to soccer moms. By night, they sleep beneath the stars, huddled together with their packs of dogs, cats and pet rats between their bodies.
Giống như tổ tiên của mình, dân du mục ngày nay họ rong ruổi trên những đường ray, và đường nhựa của nước Mỹ. Ban ngày, họ nhảy lên tàu chở hàng, hay ra dấu xin đi nhờ xe của bất kỳ ai, từ người lái xe tải đến những bà mẹ chở con. Đến đêm, họ ngủ dưới trời đầy sao cùng chó, mèo và chuột,
Some travelers take to the road by choice,
nằm la liệt xung quanh.
renouncing materialism, traditional jobs and university degrees in exchange for a glimmer of adventure. Others come from the underbelly of society, never given a chance to mobilize upwards: foster care dropouts, teenage runaways escaping abuse and unforgiving homes.
Có người tự chọn cuộc sống đường phố từ bỏ vật chất, công việc, và bằng cấp đại học để đổi lấy một chút phiêu lưu. Những người khác, họ ở dưới đáy xã hội chưa từng có cơ hội để vươn lên, đứa con nuôi bỏ nhà đi, hay thiếu niên chạy trốn để khỏi bị lạm dụng,
Where others see stories of privation
hoặc vì gia đình không chấp nhận.
and economic failure, travelers view their own existence through the prism of liberation and freedom. They'd rather live off of the excess of what they view as a wasteful consumer society than slave away at an unrealistic chance at the traditional American dream. They take advantage of the fact that in the United States, up to 40 percent of all food ends up in the garbage by scavenging for perfectly good produce in dumpsters and trash cans. They sacrifice material comforts in exchange for the space and the time to explore a creative interior, to dream, to read, to work on music, art and writing.
Trong khi người khác thấy đây là sự thiếu thốn và thất bại về kinh tế, những lữ khách này nhìn sự tồn tại của mình qua lăng kính của giải phóng và tự do. Họ thà sống bằng cái dư thừa trong cái xã hội họ cho là lãng phí còn hơn làm nô lệ cho cơ hội phi thực tế, vì một "Giấc mơ Mỹ" cũ xưa. Họ tận dụng thực tế rằng trên đất Mỹ, có đến 40% thức ăn bị cho vào thùng rác để rồi tìm bới đồ ngon vật lạ trong những thùng rác. Họ hy sinh sự tiện nghi và đầy đủ vật chất đổi lại, họ có được không gian và thời gian để khám phá riêng một vùng sáng tạo, để được mơ, được đọc, được làm việc cùng âm nhạc, hội họa và viết lách.
But there are many aspects to this life that are far from idyllic. No one loses their inner demons by taking to the road. Addiction is real, the elements are real, freight trains maim and kill, and anyone who has lived on the streets can attest to the exhaustive list of laws that criminalize homeless existence. Who here knows that in many cities across the United States it is now illegal to sit on the sidewalk, to wrap oneself in a blanket, to sleep in your own car, to offer food to a stranger? I know about these laws because I've watched as friends and other travelers were hauled off to jail or received citations for committing these so-called crimes.
Nhưng nhiều mặt khác của cuộc sống này lại không hề yên bình. Không ai bỏ được con quỷ trong tâm hồn mình bằng cách trốn ra đường. Nghiện ngập có, thời tiết xấu cũng có những toa xe chở hàng gây tàn phế và chết người, và ai sống bên đường cũng có thể chứng thực có một danh sách đầy các luật khép tội những người vô gia cư. Có ai ở đây biết rằng ở nhiều thành phố của Mỹ sẽ là phạm pháp nếu bạn ngồi bên lề đường, quấn mình trong chăn, ngủ trong xe của chính mình, hay cho người lạ thức ăn không? Tôi biết được những luật này vì tôi đã chứng kiến bạn tôi và những kẻ lang thang bị tống vào tù hay bị mời hầu tòa vì đã làm những việc
Many of you might be wondering why anyone
bị cho là tội phạm ấy.
would choose a life like this, under the thumb of discriminatory laws, eating out of trash cans, sleeping under bridges, picking up seasonal jobs here and there. The answer to such a question is as varied as the people that take to the road, but travelers often respond with a single word: freedom. Until we live in a society where every human is assured dignity in their labor so that they can work to live well, not only work to survive, there will always be an element of those who seek the open road as a means of escape, of liberation and, of course, of rebellion.
Chắc nhiều người ở đây, sẽ thắc mắc rằng ai lại chọn cuộc sống như thế, chịu những luật lệ thiếu công bằng, tìm đồ ăn trong thùng rác, ngủ dưới gầm cầu, và làm những việc thời vụ nay đây mai đó. Câu trả lời cho câu hỏi này cũng đa dạng như những người sống trên đường phố, nhưng những kẻ lang bạt này, thường chỉ đáp lại bằng 1 từ: "Tự Do". Chừng nào chúng ta chưa sống trong một xã hội mà mỗi người được đảm bảo nhận chân giá trị từ sức lao động của mình để họ có thể làm việc để sống hạnh phúc chứ không chỉ để sinh tồn, thì sẽ luôn có một nhóm người tìm kiếm những con đường rộng mở như một sự chạy trốn đến với tự do, và dĩ nhiên, là cả sự nổi loạn nữa.
Thank you.
Xin cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)