Contagious is a good word. Even in the times of H1N1, I like the word. Laughter is contagious. Passion is contagious. Inspiration is contagious. We've heard some remarkable stories from some remarkable speakers. But for me, what was contagious about all of them was that they were infected by something I call the "I Can" bug.
Dễ lây lan lầ một từ rất hay. Ngay cả trong thời kỳ có dịch H1N1, tôi vẫn thích từ này. Tiếng cười dễ lan. Nhiệt huyết dễ lan. Cảm hứng dễ lan. Chúng ta đã nghe một số câu chuyện đáng chú ý từ những diễn giả đáng kính. Nhưng đối với tôi, điều đã lây lan trong số họ đó là họ đều bị nhiễm một thứ tôi gọi là con rệp "Tôi Có Thể".
So, the question is, why only them? In a country of a billion people and some, why so few? Is it luck? Is it chance? Can we all not systematically and consciously get infected? So, in the next eight minutes I would like to share with you my story. I got infected when I was 17, when, as a student of the design college, I encountered adults who actually believed in my ideas, challenged me and had lots of cups of chai with me. And I was struck by just how wonderful it felt, and how contagious that feeling was. I also realized I should have got infected when I was seven.
Vậy, câu hỏi là, tại sao chỉ có họ? Trong một quốc gia với hơn một tỉ người, tại sao chỉ có quá ít như vậy? May mắn chăng? Hay đó là cơ hội? Tại sao chúng ta không thể lần lượt và bằng một cách có nhận thức được truyền nhiễm? Vậy thì, trong tám phút tiếp theo tôi sẽ chia sẻ câu chuyện của mình với quý vị. Tôi được lây nhiễm năm 17 tuổi khi tôi còn là sinh viên thiết kế. Tôi đã gặp những người lớn hơn, những người tin vào ý tưởng của tôi, thử thách tôi, và đã đi uống trà với tôi rất nhiều. Tôi thực sự cảm kích bởi điều đó quá tuyệt vời, và cảm giác đó thật dễ lây lan. Tôi cũng nhận ra rằng đáng ra mình nên được lây nhiễm khi còn 7 tuổi.
So, when I started Riverside school 10 years ago it became a lab, a lab to prototype and refine a design process that could consciously infect the mind with the "I Can" bug. And I uncovered that if learning is embedded in real-world context, that if you blur the boundaries between school and life, then children go through a journey of "aware," where they can see the change, "enable," be changed, and then "empower," lead the change. And that directly increased student wellbeing. Children became more competent, and less helpless. But this was all common sense.
Mười năm trước khi tôi mở trường Riverside nơi đó đã trở thành một phòng thí nghiệm, một phòng thí nghiệm để cho ra đời và tinh luyện một quá trình thiết kế mà có khả năng trực tiếp lây nhiễm bộ óc với con rệp "Tôi Có Thể". Và tôi phát hiện ra, nếu việc học tập được diễn ra trong bối cảnh thế giới thực, nếu bạn xóa nhòa ranh giới giữa trường học và cuộc sống, khi đó trẻ em sẽ có một cuộc hành trình về nhận thức, ở đó chúng sẽ thấy sự thay đổi, sẽ được trao cho khả năng để thay đổi và tiếp sức để dẫn đầu sự thay đổi. Điều đó trực tiếp tăng cường khả năng của học sinh. Trẻ em trở nên cứng cỏi hơn, bớt dựa dẫm hơn. Nhưng đây đều là những kiến thức thông thường.
So, I'd like to show you a little glimpse of what common practice looks like at Riverside. A little background: when my grade five was learning about child rights, they were made to roll incense sticks, agarbattis, for eight hours to experience what it means to be a child laborer. It transformed them. What you will see is their journey, and then their utter conviction that they could go out and change the world. (Music)
Vậy thì tôi sẽ cho các bạn xem qua việc thực hành đời thường diễn ra như thế nào ở Riverside. Một chút thông tin nền: khi các học sinh lớp 5 học về quyền trẻ em, chúng phải cuốn hương, loại agarbatti trong 8 tiếng đồng hồ. để trải nghiệm làm lao động trẻ em là như thế nào. Việc này đã thay đổi các emm. Điều các bạn sắp thấy là hành trình của các học sinh, và sau đó là sự tin tưởng của các em rằng chúng có thể bước ra đời và thay đổi thế giới. (Âm nhạc)
That's them rolling. And in two hours, after their backs were broke, they were changed. And once that happened, they were out in the city convincing everybody that child labor just had to be abolished. And look at Ragav, that moment when his face changes because he's been able to understand that he has shifted that man's mindset. And that can't happen in a classroom. So, when Ragav experienced that he went from "teacher told me," to "I am doing it." And that's the "I Can" mindshift. And it is a process that can be energized and nurtured.
Đó là các học sinh đang cuốn hương. Và sau 2 tiếng, khi tất cả đều đã rất đau lưng, chúng được thay ca. Sau mỗi lần như thế, chúng ra ngoài thành phố thuyết phục mọi người rằng lao động trẻ em phải được bãi bỏ. Hãy nhìn vào Ragav, lúc khuôn mặt em thay đổi vì em hiểu rằng mình đã lay chuyển được thành kiến của người đàn ông. Và chuyện này không thể diễn ra trong lớp học. Khi Ragav làm được điều đó, cậu bé đi từ "cô giáo bảo thế", sang "Tôi đang làm việc này". Và đó là sự thay đổi "Tôi Có Thể". Và đó là một quá trình mà có thể được tiếp sức và nuôi dưỡng.
But we had parents who said, "Okay, making our children good human beings is all very well, but what about math and science and English? Show us the grades." And we did. The data was conclusive. When children are empowered, not only do they do good, they do well, in fact very well, as you can see in this national benchmarking assessment taken by over 2,000 schools in India, Riverside children were outperforming the top 10 schools in India in math, English and science.
Tuy nhiên chúng tôi cũng có những phụ huynh nói rằng, "Được thôi, dạy con cái chúng tôi thành người tử tế là rất tốt, nhưng còn toán, khoa học và tiếng Anh thì sao> Cho chúng tôi xem điểm số." Chúng tôi không ngại ngần. Số liệu đã đưa ra kết luận. Khi trẻ em được tin tưởng và tiếp sức, chúng không chỉ làm việc tốt, chúng còn học giỏi, trong thực tế rất giỏi, như các bạn có thể thấy trong bài kiểm tra quốc gia được thực hiện trên 2000 trường ở Ấn Độ, học sinh Riverside đứng trong top 10 toàn quốc về toán, tiếng Anh và khoa học.
So, it worked. It was now time to take it outside Riverside. So, on August 15th, Independence Day, 2007, the children of Riverside set out to infect Ahmedabad. Now it was not about Riverside school. It was about all children. So, we were shameless. We walked into the offices of the municipal corporation, the police, the press, businesses, and basically said, "When are you going to wake up and recognize the potential that resides in every child? When will you include the child in the city? Basically, open your hearts and your minds to the child."
Điều đó đã có hiệu quả. Giờ là lúc nhìn ra ngoài Riverside. Vào ngày 15 tháng 8, ngày độc lập năm 2007, học sinh Riverside khởi hành với mục tiêu lây nhiễm thành phố Ahmedabad. Giờ nó không còn là vì trường Riverside. Đó là vì toàn bộ trẻ em. Chúng tôi không hề xấu hổ. Chúng tôi đi vào văn phòng của những tổ chức quản lý, cảnh sát, báo chí, doanh nghiệp, và đơn giản nói rằng "Khi nào các bạn sẽ thức tỉnh và nhận ra tiềm năng trong mỗi đứa trẻ? Khi nào các bạn sẽ cùng làm việc với trẻ em trong thành phố? Đơn giản làm, mở cửa trái tim và khối óc của các bạn đối với trẻ em."
So, how did the city respond? Since 2007 every other month the city closes down the busiest streets for traffic and converts it into a playground for children and childhood. Here was a city telling its child, "You can." A glimpse of infection in Ahmedabad. Video: [Unclear] So, the busiest streets closed down. We have the traffic police and municipal corporation helping us. It gets taken over by children. They are skating. They are doing street plays. They are playing, all free, for all children. (Music)
Vậy thì thành phố đã trả lời như thế nào? Từ 2007, mỗi tháng thành phố đóng cửa những con phố đông xe cộ nhất và biến nó thành sân chơi cho trẻ em và tuổi thơ. Đây là một thành phố đang nói với thế hệ trẻ em "Các cháu có thể." Một cái nhìn thoáng qua về sự lây nhiễm ở Ahmedabad. Video: [Không rõ tiếng] Các phố xá đông đúc đóng cửa. Chúng tôi được cảnh sát giao thông và giới quản lý giúp đỡ. Nó được dành cho trẻ em. Chúng đang trượt patin. Chúng đang chơi những trò đường phố. Chúng đang chơi đùa, tất cả điều miễn phí đối với trẻ em. (Âm nhạc)
Atul Karwal: aProCh is an organization which has been doing things for kids earlier. And we plan to extend this to other parts of the city. (Music)
Atul Karwal: Aproch là một tổ chức đã thường xuyên giúp đỡ trẻ em từ trước và chúng tôi dự định mở rộng việc này ra các nới khác trong thành phố. (Âm nhạc)
Kiran Bir Sethi: And the city will give free time. And Ahmedabad got the first child-friendly zebra crossing in the world.
Kiran Bir Sethi: Và thành phố sẽ dành thời gian rảnh rỗi. Và Ahmedabad có đường dành cho người đi bộ thân thiện với trẻ em đầu tiên trên thế giới.
Geet Sethi: When a city gives to the children, in the future the children will give back to the city. (Music)
Geet Sethi: Khi một thành phố làm điều gì cho trẻ em chúng sẽ trả lại thành phố trong tương lai. (Âm nhạc)
KBS: And because of that, Ahmedabad is known as India's first child-friendly city.
KBS: Và bởi vì điều đó, Ahmedabad được biết tới như thành phố thân thiện với trẻ em đầu tiên tại Ấn Độ.
So, you're getting the pattern. First 200 children at Riverside. Then 30,000 children in Ahmedabad, and growing. It was time now to infect India. So, on August 15th, again, Independence Day, 2009, empowered with the same process, we empowered 100,000 children to say, "I can." How? We designed a simple toolkit, converted it into eight languages, and reached 32,000 schools. We basically gave children a very simple challenge. We said, take one idea, anything that bothers you, choose one week, and change a billion lives.
Vậy thì các bạn đã có một công thức. 200 đứa trẻ đầu tiên ở Riverside. Và 30000 trẻ em ở Ahmedabad, và con số vẫn đang tăng lên. Giờ là lúc để lây nhiễm Ấn Độ. Vào ngày 15 tháng 8, một lần nữa, ngày độc lập năm 2009, được cổ động bằng quá trình tương tự, chúng tôi cổ động 100 000 đứa trẻ nói "Tôi có thể." Bằng cách nào? chúng tôi thiết kế một bộ dụng cụ đơn giản chuyển nó thành 8 thứ tiếng, và đưa tới 32 000 trường học. Về cơ bản chúng tôi cho các học sinh một thử thách rất đơn giản. Chúng tôi nói, hãy lấy một ý tưởng, bất cứ điều gì làm các em quan tâm, chọn một tuần, và thay đổi một tỉ cuộc sống.
And they did. Stories of change poured in from all over India, from Nagaland in the east, to Jhunjhunu in the west, from Sikkim in the north, to Krishnagiri in the south. Children were designing solutions for a diverse range of problems. Right from loneliness to filling potholes in the street to alcoholism, and 32 children who stopped 16 child marriages in Rajasthan. I mean, it was incredible. Basically again reaffirming that when adults believe in children and say, "You can," then they will. Infection in India. This is in Rajasthan, a rural village.
Và chúng đã làm được. Những câu chuyện về thay đổi đổ về từ mọi vùng miền Ấn Độ, từ Nagaland ở phía đông, tới Jhunjhunu ở phía tây, từ Sikkim ở phía bắc tới Krishnagiri ở phía nam. Trẻ em đang thiết kế giải pháp cho nhiều vấn đề đa dạng. Từ sự cô đơn tới việc lấp ổ gà trên phố, tới việc nghiện rượu và 32 đứa trẻ người đã ngăn chặn 16 cuộc tảo hôn ở Rajasthan. Tôi muốn nói rằng, điều đó thật khó tin. Tôi muốn khẳng định lại rằng khi người lớn tin tưởng vào trẻ em và nói "Con có thể", chúng sẽ làm được. Sự lây lan ở Ấn Độ. Đây là Rajasthan, một ngôi làng ở nông thôn.
Child: Our parents are illiterate and we want to teach them how to read and write. KBS: First time, a rally and a street play in a rural school -- unheard of -- to tell their parents why literacy is important. Look at what their parents says.
Cậu bé: Bố mẹ cháu không biết chữ và chúng cháu muốn dạy học đọc và viết. KBS: Lần đầu tiên, một cuộc tập hợp và một vở kịch đường phố tại một trường nông thôn -- ngôi trường chưa từng được biết đến -- để nói với cha mẹ các em tại sao biết chữ là quan trọng. Hãy xem những gì các phụ huynh nói.
Man: This program is wonderful. We feel so nice that our children can teach us how to read and write.
Người đàn ông: Chương trình này thật tuyệt vời. Chúng tôi rất phấn khởi rằng con cái mình đã có thể dạy mình đọc và viết.
Woman: I am so happy that my students did this campaign. In the future, I will never doubt my students' abilities. See? They have done it.
Người phụ nữ: Tôi rất hạnh phúc rằng các học trò của mình đã thực hiện chiến dich này. Trong tương lại, tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ khả năng của chúng nữa. Thấy đó? Chúng đã làm được.
KBS: An inner city school in Hyderabad. Girl: 581. This house is 581 ...
KBS: Một trường học tại trung tâm thành phố Hyderabad. Bé gái: 581. Ngôi nhà này là 581...
We have to start collecting from 555.
Chúng ta phải bắt đầu thu gom từ 555.
KBS: Girls and boys in Hyderabad, going out, pretty difficult, but they did it.
KBS: Các cô bé cậu bé ở Hyderabad, ra ngoài đường, khá nhiều khó khăn nhưng chúng đã làm được.
Woman: Even though they are so young, they have done such good work. First they have cleaned the society, then it will be Hyderabad, and soon India.
Người phụ nữ: Chúng còn rất nhỏ nhưng đã làm được những việc tốt như thế. Đầu tiên chúng đã dọn sạch cộng đồng xung quanh, sau đó sẽ là Hyderabad, và trong tương lai gần sẽ là Ấn Độ.
Woman: It was a revelation for me. It doesn't strike me that they had so much inside them.
Người phụ nữ: Đó là một sự ngạc nhiên đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có nhiều tiềm năng đến thế.
Girl: Thank you, ladies and gentlemen. For our auction we have some wonderful paintings for you, for a very good cause, the money you give us will be used to buy hearing aids. Are you ready, ladies and gentlemen? Audience: Yes! Girl: Are you ready? Audience: Yes! Girl: Are you ready? Audience: Yes!
Bé gái: Cảm ơn quí vị. Buổi đấu giá hôm nay chúng tôi có một số bức họa tuyệt vời cho các bạn, với một mục đích tốt đẹp, số tiền thu được sẽ được dùng để mua máy trợ thính. Quí vị đã sẵn sàng chưa ạ? Người nghe: Rồi! Bé gái: Quý vị đã sẵn sàng chưa ạ? Người nghe: Rồi! Bé gái: Quý vị đã sẵn sàng chưa ạ? Người nghe: Rồi!
KBS: So, the charter of compassion starts right here. Street plays, auctions, petitions. I mean, they were changing lives. It was incredible. So, how can we still stay immune? How can we stay immune to that passion, that energy, that excitement? I know it's obvious, but I have to end with the most powerful symbol of change, Gandhiji. 70 years ago, it took one man to infect an entire nation with the power of "We can."
KBS: Sự nhân đạo bắt đầu từ đây. Kịch đường phố, đấu giá, những lá đơn đề nghị. Chúng đang thay đổi cuộc sống của mọi người. Điều đó thật đáng kinh ngạc. Vậy thì, làm sao mà ta cứ miễn nhiễm mãi được? Làm sao mà chúng ta có thể không bị lây lan nhiệt huyết đó, năng lượng đó, sự hào hứng đó? Tôi biết điều đó là quá rõ ràng, nhưng tôi muốn kết thúc với biểu tượng mạnh mẽ nhất của sự thay đổi, Gandhiji. 70 năm trước, cần một người để lây truyền cho cả dân tộc nguồn năng lượng "Chúng ta có thể."
So, today who is it going to take to spread the infection from 100,000 children to the 200 million children in India? Last I heard, the preamble still said, "We, the people of India," right? So, if not us, then who? If not now, then when? Like I said, contagious is a good word. Thank you. (Applause)
Vậy thì, hôm nay cần ai để lan tỏa cơn truyền nhiễm từ 100000 đứa trẻ tới 200 triệu trẻ em tại Ấn Độ? Lần cuối tôi nghe thấy, lời nói đầu vẫn nói rằng "Chúng ta, những công dân Ấn Độ" đúng không? Vậy thì, nếu không phải chúng ta, thì là ai? Nếu không phải bây giờ, thì bao giờ? Như tôi đã nói, dễ lây lan là một từ tuyệt vời. Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)