There are things we say when we catch the eye of a stranger or a neighbor walking by. We say, "Hello, how are you? It's a beautiful day. How do you feel?" These sound kind of meaningless, right? And, in some ways, they are. They have no semantic meaning. It doesn't matter how you are or what the day is like. They have something else. They have social meaning. What we mean when we say those things is: I see you there.
Có những thứ ta sẽ nói khi bất chợt gặp người lạ hay một người hàng xóm đi ngang qua. Ta sẽ nói "Chào, bạn khoẻ không? Hôm nay trời đẹp thật. Bạn thấy thế nào?" Những câu này nghe thật vô bổ, nhỉ? Và có khi chúng vô bổ thật. Về nghĩa đen, chúng chẳng mang nội dung gì. Nhưng ta dùng chúng không phải để hỏi sức khoẻ hay thời tiết. Chúng có một hàm ý khác. Chúng có ý nghĩa về mặt xã hội. Khi ta nói những câu này, ý ta là: Tôi có nhìn thấy bạn ở đó.
I'm obsessed with talking to strangers. I make eye contact, say hello, I offer help, I listen. I get all kinds of stories. About seven years ago, I started documenting my experiences to try to figure out why. What I found was that something really beautiful was going on. This is almost poetic. These were really profound experiences. They were unexpected pleasures. They were genuine emotional connections. They were liberating moments.
Tôi bị "cuồng" nói chuyện với người lạ. Tôi giao tiếp bằng ánh mắt, chào hỏi, đề nghị giúp đỡ và lắng nghe họ. Và nhờ vậy tôi biết đủ thứ chuyện. Khoảng 7 năm trước, tôi bắt đầu ghi lại mọi trải nghiệm của mình để hiểu tại sao chúng xuất hiện. Và tôi phát hiện có một điều gì đó rất đẹp đang diễn ra. Giống như trong thơ ca vậy. Những trải nghiệm này có ý nghĩa rất sâu sắc. Chúng là những niềm vui bất ngờ, là những kết nối cảm xúc chân thật giữa người và người, là những khoảnh khắc tự do.
So one day, I was standing on a corner waiting for the light to change, which, I'm a New Yorker, so that means I was actually standing in the street on the storm drain, as if that could get me across faster. And there's an old man standing next to me. So he's wearing, like, a long overcoat and sort of an old-man hat, and he looked like somebody from a movie. And he says to me, "Don't stand there. You might disappear." So this is absurd, right? But I did what he said. I stepped back onto the sidewalk. And he smiled, and he said, "Good. You never know. I might have turned around, and zoop, you're gone."
Một ngày nọ, tôi đang đứng ở góc đường, chờ đèn đi bộ chuyển xanh, khi ấy tôi sống ở New York, và tôi đứng đó, ngay trên nắp của một cái cống thoát nước mưa, giống như nếu đứng đó sẽ qua đường nhanh hơn vậy. Rồi có một ông lão lớn tuổi đứng kế tôi. Ông mặc áo khoác trùm kín người, đội một chiếc mũ nồi, trông như bước từ phim ra vậy. Và ông nói với tôi, "Đừng đứng đó. Cháu sẽ bị nuốt mất đấy." Nghe buồn cười, nhỉ? Nhưng tôi đã nghe lời ông. Tôi lùi lại một bước để đứng lên lề. Và ông cười, bảo: "Đúng rồi đấy. Ai mà biết được ông chỉ quay đi một lát rồi quay lại, và thoắt cái, cháu biến mất tiêu thì sao?"
This was weird, and also really wonderful. He was so warm, and he was so happy that he'd saved me. We had this little bond. For a minute, I felt like my existence as a person had been noticed, and I was worth saving. The really sad thing is, in many parts of the world, we're raised to believe that strangers are dangerous by default, that we can't trust them, that they might hurt us. But most strangers aren't dangerous. We're uneasy around them because we have no context. We don't know what their intentions are. So instead of using our perceptions and making choices, we rely on this category of "stranger."
Chuyện này nghe kỳ cục, nhưng cũng tuyệt vời lắm. Ông lão ấy rất hiền, và ông hạnh phúc vì cứu được tôi. Đó là sợi dây nhỏ liên kết chúng ta. Chỉ một phút thôi, tôi cảm thấy sự tồn tại của mình được công nhận, và họ thấy tôi đáng được cứu. Buồn một cái là, ở nhiều nơi trên thế giới, con người được dạy rằng kẻ lạ vốn nguy hiểm, chúng ta không được tin họ, họ sẽ hại chúng ta. Nhưng đa phần, người lạ không nguy hiểm. Chúng ta sợ ở gần họ vì chúng ta không biết rõ về họ. Chúng ta không biết họ muốn gì. Cho nên, thay vì dựa vào cảm nhận để ứng xử với người đối diện, chúng ta chỉ quan tâm họ có phải "người lạ" hay không.
I have a four-year-old. When I say hello to people on the street, she asks me why. She says, "Do we know them?"
Tôi có một đứa con gái bốn tuổi. Khi tôi chào hỏi người khác trên đường, con bé hỏi sao tôi làm vậy. Nó hỏi: "Người quen của mẹ hả mẹ?"
I say, "No, they're our neighbor."
Tôi nói: "Không, là hàng xóm của mình thôi."
"Are they our friend?"
"Mấy người đó là bạn của nhà mình hả mẹ?"
"No, it's just good to be friendly."
"Không phải, nhưng mà chào hỏi họ cũng tốt chứ con."
I think twice every time I say that to her, because I mean it, but as a woman, particularly, I know that not every stranger on the street has the best intentions. It is good to be friendly, and it's good to learn when not to be, but none of that means we have to be afraid.
Nghĩ cho kỹ thì tôi nói với con bé như thế vì ý tôi là thế, mà đúng hơn là nhờ linh tính của phụ nữ tôi biết không phải người lạ nào mình gặp cũng là người tốt. Chào hỏi thân thiện là tốt, và cũng tốt nếu biết khi nào nên xa cách, nhưng hai điều này không có nghĩa là chúng ta phải sợ người lạ.
There are two huge benefits to using our senses instead of our fears. The first one is that it liberates us. When you think about it, using perception instead of categories is much easier said than done. Categories are something our brains use. When it comes to people, it's sort of a shortcut for learning about them. We see male, female, young, old, black, brown, white, stranger, friend, and we use the information in that box. It's quick, it's easy and it's a road to bias. And it means we're not thinking about people as individuals. I know an American researcher who travels frequently in Central Asia and Africa, alone. She's entering into towns and cities as a complete stranger. She has no bonds, no connections. She's a foreigner. Her survival strategy is this: get one stranger to see you as a real, individual person. If you can do that, it'll help other people see you that way, too.
Có hai lợi ích to lớn khi ta dùng linh cảm thay cho nỗi sợ. Lợi ích đầu tiên: linh cảm sẽ giải phóng chúng ta. Khi bạn cân nhắc, mình nên dùng linh cảm thay vì dò xem họ là "loại người nào"? điều đó nói thì dễ, làm mới khó. "Loại người" là thứ chỉ có bộ não mới sử dụng. Trong quá trình giao tiếp, "loại người" là đường tắt chúng ta chọn để tìm hiểu ai đó. Hễ nhìn thấy ai, dù là đàn ông, phụ nữ, thanh niên, người già, da màu gì, trắng hay đen, kẻ lạ hay người quen, ta đều sử dụng kết quả sau khi gõ vào "ô tìm kiếm loại người". Nhanh thật đấy, dễ thật đấy, và cũng đầy định kiến thật đấy. Điều đó còn cho thấy, ta không nhìn người khác như những cá thể. Tôi có quen một nhà nghiên cứu người Mỹ hay đi du lịch tới vùng Trung Á và châu Phi, đi một mình. Cô ấy đã đi qua các thị trấn và thành phố với tư cách là một người lạ hoàn toàn. Cô ấy không hề có ràng buộc, hay sự nối kết nào khi tới đó. Hoàn toàn xa lạ. Chiến lược tồn tại của cô ấy là thế này: hãy để cho một người lạ nhìn bạn như một cá thể thật sự. Nếu bạn làm được, thì ai cũng có thể nhìn bạn là một cá thể.
The second benefit of using our senses has to do with intimacy. I know it sounds a little counterintuitive, intimacy and strangers, but these quick interactions can lead to a feeling that sociologists call "fleeting intimacy." So, it's a brief experience that has emotional resonance and meaning. It's the good feeling I got from being saved from the death trap of the storm drain by the old man, or how I feel like part of a community when I talk to somebody on my train on the way to work.
Lợi ích thứ hai của sử dụng linh tính liên quan tới sự thân mật. Tôi biết rằng hơi mâu thuẫn, khi để "người lạ" bên cạnh "thân mật", nhưng những sự tương tác mau lẹ này có thể dẫn tới loại cảm giác mà bên xã hội học gọi là "thoáng thấy thân thiết." Đó là trải nghiệm rất ngắn, chứa đựng sự hoà hợp về cảm xúc và ý nghĩa. Đó là cảm giác tuyệt vời xuất hiện khi tôi được ông lão cứu khỏi cái cống thoát nước tử thần, hay cảm giác mình là một phần của xã hội khi trò chuyện với ai đó trên tàu điện tới chỗ làm.
Sometimes it goes further. Researchers have found that people often feel more comfortable being honest and open about their inner selves with strangers than they do with their friends and their families -- that they often feel more understood by strangers. This gets reported in the media with great lament. "Strangers communicate better than spouses!" It's a good headline, right? I think it entirely misses the point. The important thing about these studies is just how significant these interactions can be; how this special form of closeness gives us something we need as much as we need our friends and our families.
Có khi mọi chuyện còn tiến xa hơn. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện con người sẽ thấy thoải mái khi nói thật và bày tỏ bản thân với người lạ hơn là khi họ thừa nhận bản thân với gia đình và bạn bè. Do đó, nhiều khi họ thấy người lạ hiểu mình hơn người thân. Chuyện này được đưa lên bản tin theo một cách đau buồn. "Người dưng còn hiểu mình hơn cả người thương!" Tiêu đề hay chứ, nhỉ? Mà hình như tôi đi lạc đề mất tiêu rồi. Điều quan trọng của những nghiên cứu này chính là trò chuyện với người lạ có ý nghĩa lớn thế nào; làm thế nào mà cảm giác đặc biệt thân thiết với người lạ lại quan trọng với ta không kém gì khi ta ở với bạn bè và người thân.
So how is it possible that we communicate so well with strangers? There are two reasons. The first one is that it's a quick interaction. It has no consequences. It's easy to be honest with someone you're never going to see again, right? That makes sense. The second reason is where it gets more interesting. We have a bias when it comes to people we're close to. We expect them to understand us. We assume they do, and we expect them to read our minds. So imagine you're at a party, and you can't believe that your friend or your spouse isn't picking up on it that you want to leave early. And you're thinking, "I gave you the look."
Vậy làm thế nào chúng ta lại giao tiếp với người lạ tốt đến thế? Có hai lý do. Thứ nhất: Chúng ta chỉ lướt qua nhau. Chẳng để lại hậu quả gì. Rất dễ để nói thật với người mà ta sẽ không bao giờ gặp lại đúng không? Điều đó có ý nghĩa rất lớn. Thứ hai: ta sẽ chẳng biết được chuyện sẽ còn thú vị tới đâu. Chúng ta luôn có định kiến khi nói chuyện với người thân. Vì chúng ta luôn mong họ hiểu mình. Ta luôn tin rằng họ hiểu, và mong rằng họ đọc được ý nghĩ của ta. Hãy tượng tượng bạn đang dự tiệc, và bạn không ngờ rằng bạn mình hay một nửa của mình không hiểu rằng bạn muốn về sớm. Lúc đó bạn trong đầu bạn nghĩ "Em đã nháy mắt ra hiệu cho anh còn gì."
With a stranger, we have to start from scratch. We tell the whole story, we explain who the people are, how we feel about them; we spell out all the inside jokes. And guess what? Sometimes they do understand us a little better.
Nhưng với một người lạ, ta phải "bắt đầu từ con số không" Chúng ta phải giải thích toàn bộ, chúng ta là ai, thấy họ thế nào; chúng ta giải thích cặn kẽ những câu đùa ít người biết. Rồi sao? Có khi họ có hiểu chúng ta thêm một chút.
OK. So now that we know that talking to strangers matters, how does it work? There are unwritten rules we tend to follow. The rules are very different depending on what country you're in, what culture you're in. In most parts of the US, the baseline expectation in public is that we maintain a balance between civility and privacy. This is known as civil inattention. So, imagine two people are walking towards each other on the street. They'll glance at each other from a distance. That's the civility, the acknowledgment. And then as they get closer, they'll look away, to give each other some space.
Rồi nhé. Giờ ta đã hiểu, trò chuyện với người lạ cũng quan trọng đấy, vậy thì làm sao để bắt đầu câu chuyện? Có những luật bất thành văn mà chúng ta phải tuân theo. Mỗi quốc gia, mỗi nền văn hoá sẽ có những luật khác nhau. Hầu như ở mọi nơi trên đất Mỹ, người ta đều có mong đợi chung khi nói chuyện với người lạ sự cân bằng giữa lịch sự và riêng tư. Đây là mong đợi trong tiềm thức mỗi người. Bây giờ, có hai người sắp đi qua nhau trên đường. Người này sẽ nhìn người kia từ xa. Đó là sự "công nhận tồn tại của nhau". Và khi lại gần, họ sẽ không nhìn nhau nữa để cho người kia một khoảng không gian riêng.
In other cultures, people go to extraordinary lengths not to interact at all. People from Denmark tell me that many Danes are so averse to talking to strangers, that they would rather miss their stop on the bus than say "excuse me" to someone that they need to get around. Instead, there's this elaborate shuffling of bags and using your body to say that you need to get past, instead of using two words.
Với những nền văn hoá khác, người ta sẽ đi thật xa nhau ra để khỏi phải nhìn nhau. Người ở Đan Mạch nói với tôi, ở Đan Mạch, người ta không muốn nói chuyện với người lạ tới nỗi, thà họ lỡ trạm dừng khi xe buýt đi ngang qua còn hơn phải nói "làm ơn cho qua" khi họ muốn xuống xe. Thay vào đó, họ mang theo túi đựng đồ nặng và dùng động tác xách túi để ngụ ý muốn qua thay vì nói "làm ơn cho qua".
In Egypt, I'm told, it's rude to ignore a stranger, and there's a remarkable culture of hospitality. Strangers might ask each other for a sip of water. Or, if you ask someone for directions, they're very likely to invite you home for coffee. We see these unwritten rules most clearly when they're broken, or when you're in a new place and you're trying to figure out what the right thing to do is.
Tôi nghe nói ở Ai Cập, sẽ là bất lịch sự nếu làm lơ người lạ, và họ có cả một nền văn hoá ứng xử thân thiện. Người lạ có thể xin một hớp nước của nhau. Hay thậm chí, bạn chỉ cần hỏi đường ai đó, rất có thể họ sẽ mời bạn vào nhà uống trà. Những "luật bất thành văn" sẽ lộ diện nếu ta phá vỡ nó, hay lúc ta thay đổi môi trường sống và cố gắng làm quen với những "luật bất thành văn" ở đó.
Sometimes breaking the rules a little bit is where the action is. In case it's not clear, I really want you to do this. OK? So here's how it's going to go. Find somebody who is making eye contact. That's a good signal. The first thing is a simple smile. If you're passing somebody on the street or in the hallway here, smile. See what happens.
Nhiều khi để biết luật, ta cần phải phá luật. Nếu bạn chưa rõ, tôi muốn bạn thử cách này, được chứ? Tình huống sẽ thế này: tìm một người đang nhìn bạn. Đó là một tín hiệu tốt. Điều đầu tiên là mỉm cười. Nếu bạn đi qua ai trên đường hay hành lang tới đây, hãy mỉm cười. Rồi xem thử chuyện gì xảy ra.
Another is triangulation. There's you, there's a stranger, there's some third thing that you both might see and comment on, like a piece of public art or somebody preaching in the street or somebody wearing funny clothes. Give it a try. Make a comment about that third thing, and see if starts a conversation.
Theo một kiểu tam giác khác. Đây là bạn. Đây là người lạ. Còn đây là một cái gì đó mà cả hai người đều thấy và bình luận, một tác phẩm trong phòng tranh chẳng hạn, hay một người đang thuyết giáo trên đường, hay ai đó mặc đồ trông buồn cười. Cứ thử xem nào. Cứ bình luận về cái thứ ba đó, và xem thử liệu có cuộc hội thoại nào bắt đầu không.
Another is what I call noticing. This is usually giving a compliment. I'm a big fan of noticing people's shoes. I'm actually not wearing fabulous shoes right now, but shoes are fabulous in general. And they're pretty neutral as far as giving compliments goes. People always want to tell you things about their awesome shoes.
Tôi còn một cách nữa, gọi là: để ý. Thường thì chúng là những lời khen. Tôi rất thích nhìn giày của người khác. Dù đôi giày tôi đang mang không được đẹp mấy, nhưng với tôi, đã là giày thì đều đẹp. Và giày cũng ở ngang mức độ vừa phải chừng nào đó là những lời khen về nó Người ta luôn muốn khoe với bạn đôi giày đẹp mình đang mang.
You may have already experienced the dogs and babies principle. It can be awkward to talk to someone on the street; you don't know how they're going to respond. But you can always talk to their dog or their baby. The dog or the baby is a social conduit to the person, and you can tell by how they respond whether they're open to talking more.
Chắc bạn đã từng thử qua nguyên lý 'chó và trẻ con'. Có lẽ ngượng nếu ta đi bắt chuyện với người lạ trên đường. Vì ta không biết họ sẽ phản ứng thế nào. Nhưng bạn luôn có thể bắt chuyện với chó hay đứa bé. Một chú chó, hay một bé con, sẽ luôn là cầu nối giữa người lớn với nhau, và từ cách họ phản ứng, bạn sẽ biết họ có muốn nói chuyện tiếp hay không.
The last one I want to challenge you to is disclosure. This is a very vulnerable thing to do, and it can be very rewarding. So next time you're talking to a stranger and you feel comfortable, tell them something true about yourself, something really personal. You might have that experience I talked about of feeling understood.
Còn điều cuối cùng, tôi muốn bạn thử chính là "bộc bạch". Thật sự, việc làm này rất nguy hiểm, nhưng mang lại kết quả rất đáng thử. Thế này, lần tới khi nói chuyện với người lạ, và người đó làm bạn thấy thoải mái, hãy thử tiết lộ một sự thật về mình, một điều gì đó thật sự riêng tư. Bạn sẽ hiểu được cái mà tôi gọi là "cảm giác được thấu hiểu".
Sometimes in conversation, it comes up, people ask me, "What does your dad do?" or, "Where does he live?" And sometimes I tell them the whole truth, which is that he died when I was a kid. Always in those moments, they share their own experiences of loss. We tend to meet disclosure with disclosure, even with strangers.
Đôi khi trong cuộc nói chuyện, có người hỏi tôi "Bố bạn làm gì?" hay "Bố bạn sống ở đâu?" Và có lúc tôi "khai" hết toàn bộ, ông qua đời khi tôi còn nhỏ. Và trong những khoảnh khắc đó, họ luôn chia sẻ lại những mất mát của riêng mình. Chúng tôi thường dùng bí mật của mình để đáp lại người kia, thậm chí khi họ là người lạ.
So, here it is. When you talk to strangers, you're making beautiful interruptions into the expected narrative of your daily life and theirs. You're making unexpected connections. If you don't talk to strangers, you're missing out on all of that. We spend a lot of time teaching our children about strangers. What would happen if we spent more time teaching ourselves? We could reject all the ideas that make us so suspicious of each other. We could make a space for change.
Đến đây, có thể kết luận rồi. Khi bạn trò chuyện với người lạ, bạn biến những cuộc gặp bất ngờ đẹp đẽ thành lời tự sự về cuộc đời mình, và đời họ. Bạn sẽ tạo được mối nhân duyên bất ngờ. Nếu không trò chuyện với người ta, bạn sẽ bỏ lỡ tất cả. Chúng ta mất rất nhiều thời gian dạy con mình phải hành động thế nào trước "người lạ". Vậy sao ta không tự dành thời gian đó để dạy chính mình? Chúng ta có thể bỏ được những suy nghĩ khiến ta nghi ngại nhau. Chúng ta có thể tạo ra được những thay đổi lớn.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)