The Internet, the Web as we know it, the kind of Web -- the things we're all talking about -- is already less than 5,000 days old. So all of the things that we've seen come about, starting, say, with satellite images of the whole Earth, which we couldn't even imagine happening before, all these things rolling into our lives, just this abundance of things that are right before us, sitting in front of our laptop, or our desktop. This kind of cornucopia of stuff just coming and never ending is amazing, and we're not amazed. It's really amazing that all this stuff is here. (Laughter) It's in 5,000 days, all this stuff has come. And I know that 10 years ago, if I had told you that this was all coming, you would have said that that's impossible. There's simply no economic model that that would be possible. And if I told you it was all coming for free, you would say, this is simply -- you're dreaming. You're a Californian utopian. You're a wild-eyed optimist. And yet it's here.
Mạng Internet, hay trang Web, thứ mà tất cả chúng ta đều biết đến đã gần 5000 ngày tuổi. Tất cả những thứ mà chúng ta thấy đầu tiên, hình ảnh vệ tinh của cả trái đất, thứ mà trước đây chúng ta không thể hình dung nổi, tất cả những thứ đang góp phần tạo nên đời sống chúng ta, sự phong phú của sự vật nằm ngay trước mắt chúng ta, ngay trên màn hình laptop, máy tính bàn. Việc những điều tuyệt vời như vậy liên tục xuất hiện là điều đáng ngạc nhiên, nhưng chúng ta không cảm thấy vậy. Thật sự là rất tuyệt vời khi có tất cả những thứ này ở đây. (Cười) Chỉ trong 5000 ngày, tất cả những thứ này xuất hiện. Và tôi biết là 10 năm trước, nếu tôi nói tất cả những thứ như vậy sẽ đến bạn sẽ nói rằng điều đó là bất khả thi. Không có mô hình kinh tế nào là khả thi để làm điều này cả. Và nếu tôi nói là nó sẽ không tốn phí bạn sẽ nói rằng đơn giản là tôi đang nằm mơ Rằng tôi là một gã hoang tưởng. Một người lạc quan vô căn cứ. Và giờ nó ở đây.
The other thing that we know about it was that 10 years ago, as I looked at what even Wired was talking about, we thought it was going to be TV, but better. That was the model. That was what everybody was suggesting was going to be coming. And it turns out that that's not what it was. First of all, it was impossible, and it's not what it was. And so one of the things that I think we're learning -- if you think about, like, Wikipedia, it's something that was simply impossible. It's impossible in theory, but possible in practice. And if you take all these things that are impossible, I think one of the things that we're learning from this era, from this last decade, is that we have to get good at believing in the impossible, because we're unprepared for it.
Một điều khác về Internet mà tôi biết là vào 10 năm trước, khi tôi nhìn vào những thứ Wired đã nói về, ta nghĩ nó sẽ là TV nhưng tân tiến hơn. Nó là dự định đầu tiên. Nó là cái mọi người đã dự đoán sẽ xuất hiện. Và nó hoàn toàn khác với dự đoán đó. Đầu tiên, nó bất khả thi, và không giống bất cứ thứ gì trước đó. Một trong những thứ ta đang sử dụng chẳng hạn Wikipedia, nó đã từng là thứ dường như không tưởng. Nó không tưởng trên lý thuyết, nhưng lại khả thi trên thực tế. Và nếu nhìn lại những thứ không tưởng, tôi nghĩ một trong những điều bạn học được ở thời đại này, trong thập kỉ này, là phải tập cách tin vào những điều không tưởng, bởi vì chúng ta không bao giờ có thể đoán trước được.
So, I'm curious about what's going to happen in the next 5,000 days. But if that's happened in the last 5,000 days, what's going to happen in the next 5,000 days? So, I have a kind of a simple story, and it suggests that what we want to think about is this thing that we're making, this thing that has happened in 5,000 days -- that's all these computers, all these handhelds, all these cell phones, all these laptops, all these servers -- basically what we're getting out of all these connections is we're getting one machine. If there is only one machine, and our little handhelds and devices are actually just little windows into those machines, but that we're basically constructing a single, global machine.
Vì vậy, tôi tò mò về việc điều gì sẽ diễn ra trong 5000 ngày tiếp theo. Nếu điều đó đã xảy ra vào 5000 ngày qua, thì điều gì sẽ tới trong 5000 ngày tới? Tôi có 1 câu chuyện đơn giản như thế này, rằng chúng ta muốn tin rằng tất cả những gì ta đã tạo ra, tất cả những thứ đã diễn ra trong 5000 ngày, tất cả những máy tính, tất cả các thiết bị cầm tay, tất cả điện thoại di động, laptop và máy chủ, tất cả những gì ta thu được từ những kết nối như thế là một cỗ máy duy nhất. Nếu như chỉ có một cỗ máy, và những thiết bị cầm tay là những cửa sổ nhỏ để tiếp cận cỗ máy này, như vậy chúng ta đang xây dựng một cỗ máy duy nhất khắp toàn cầu.
And so I began to think about that. And it turned out that this machine happens to be the most reliable machine that we've ever made. It has not crashed; it's running uninterrupted. And there's almost no other machine that we've ever made that runs the number of hours, the number of days. 5,000 days without interruption -- that's just unbelievable. And of course, the Internet is longer than just 5,000 days; the Web is only 5,000 days. So, I was trying to basically make measurements. What are the dimensions of this machine? And I started off by calculating how many billions of clicks there are all around the globe on all the computers. And there is a 100 billion clicks per day. And there's 55 trillion links between all the Web pages of the world.
Tôi bắt đầu suy ngẫm về điều đó. Và hóa ra cỗ máy này lại là cỗ máy đáng tin cậy nhất mà chúng ta từng tạo ra. Nó chưa từng hư, nó hoạt động không ngừng. Và dường như chưa hề có cỗ máy nào khác được tạo ra mà chạy nhiều giờ, nhiều ngày như vậy. 5000 ngày không nghỉ, không thể tin được. Tất nhiên, mạng Internet dài hơn 5000 ngày; còn Web thì chỉ mới được 5000 ngày. Cơ bản là tôi đang cố gắng đo đạc. Kích thước của cỗ máy này như thế nào? Tôi bắt đầu bằng việc đo bao nhiêu tỉ cú nhấp chuột trên tất cả máy tính khắp toàn cầu Và con số là 100 tỷ nhấp chuột mỗi ngày. Và 55 nghìn tỷ đường link giữa các trang web trên toàn thế giới.
And so I began thinking more about other kinds of dimensions, and I made a quick list. Was it Chris Jordan, the photographer, talking about numbers being so large that they're meaningless? Well, here's a list of them. They're hard to tell, but there's one billion PC chips on the Internet, if you count all the chips in all the computers on the Internet. There's two million emails per second. So it's a very big number. It's just a huge machine, and it uses five percent of the global electricity on the planet. So here's the specifications, just as if you were to make up a spec sheet for it: 170 quadrillion transistors, 55 trillion links, emails running at two megahertz itself, 31 kilohertz text messaging, 246 exabyte storage. That's a big disk. That's a lot of storage, memory. Nine exabyte RAM. And the total traffic on this is running at seven terabytes per second. Brewster was saying the Library of Congress is about twenty terabytes. So every second, half of the Library of Congress is swooshing around in this machine. It's a big machine.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về những loại kích thước khác, và tôi lên một danh sách. Có phải Chris Jordan, nhiếp ảnh gia, đã nói rằng khi những con số quá lớn chúng sẽ trở nên vô nghĩa? Đây là dẫn chứng. Thật khó mà tin được, nhưng lại có một tỷ chip PC trên Internet, nếu bạn đếm tất cả các chip trên tất cả máy tính. Có 2 triệu email mỗi giây. Đó là một con số cực lớn. Nó là một cỗ máy khổng lồ. và nó tốn 5% lượng điện trên hành tinh của chúng ta. Đây là vài con số cụ thể nếu bạn muốn biết: 170 nghìn triệu triệu bóng bán dẫn, 55 nghìn tỷ liên kết, email chạy với tần suất 2 megahertz, 31 kilohertz tin nhắn, 246 exabyte kho lưu trữ. Đó là một ổ đĩa khổng lồ! Có rất nhiều bộ nhớ và RAM. 9 exabyte cho dung lượng RAM. Và lưu lượng tổng cộng là 7 terabyte một giây. Brewster đã nói rằng Thư viện Quốc hội lưu khoảng 20 terabyte. Vậy mỗi giây là một nửa Thư viện Quốc hội vụt qua trong chiếc máy này. Một cỗ máy cực lớn.
So I did something else. I figured out 100 billion clicks per day, 55 trillion links is almost the same as the number of synapses in your brain. A quadrillion transistors is almost the same as the number of neurons in your brain. So to a first approximation, we have these things -- twenty petahertz synapse firings. Of course, the memory is really huge. But to a first approximation, the size of this machine is the size -- and its complexity, kind of -- to your brain. Because in fact, that's how your brain works -- in kind of the same way that the Web works. However, your brain isn't doubling every two years. So if we say this machine right now that we've made is about one HB, one human brain, if we look at the rate that this is increasing, 30 years from now, there'll be six billion HBs. So by the year 2040, the total processing of this machine will exceed a total processing power of humanity,
Tôi đã làm một việc khác và tìm ra trong 100 tỷ nhấp chuột mỗi ngày. 55 nghìn tỷ liên kết gần giống với số lượng khớp thần kinh trong não người. Một nghìn nghìn tỷ bóng bán dẫn giống với số các nơ ron thần kinh trong não bạn. Vậy với sự ước chừng đầu tiên, chúng ta có 20 perahertz khớp thần kinh hoạt động. Dĩ nhiên là trí nhớ của chúng ta rất lớn. Nhưng ước lượng đơn giản, kích cỡ và sự phức tạp của cỗ máy này tương đương với kích thước và sự tinh vi của não bạn. Bởi vì cách mà não bạn hoạt động cũng tương tự như cách Web hoạt động. Tuy nhiên, não người thì không tăng gấp đôi mỗi 2 năm. Vậy nếu ta nói cỗ máy này có kích cỡ bằng não người. Nếu ta nhìn vào tốc độ tăng trưởng của nó, thì 30 năm nữa, nó sẽ có kích thước bằng 6 tỷ bộ não người. Vậy đến năm 2040, khả năng xử lý của cỗ máy này sẽ vượt qua tổng khả năng xử lý của con người.
in raw bits and stuff. And this is, I think, where Ray Kurzweil and others get this little chart saying that we're going to cross. So, what about that? Well, here's a couple of things. I have three kind of general things I would like to say, three consequences of this. First, that basically what this machine is doing is embodying. We're giving it a body. And that's what we're going to do in the next 5,000 days -- we're going to give this machine a body. And the second thing is, we're going to restructure its architecture. And thirdly, we're going to become completely codependent upon it.
đối với xử lí thông tin thô và nhiều thứ khác. Ray Kurzweil và cộng sự đã làm một đồ thị biểu hiện điều này. Như thế thì sao? Có vài điều tôi muốn đề cập. Tôi có 3 điều tổng quát Tôi muốn nói, ba kết quả của điều này. Thứ nhất, về cơ bản, cỗ máy này bao gồm mọi thứ. Chúng ta đang cho nó một cơ thể Đó là thứ ta sẽ làm trong 5000 ngày tiếp theo Thứ hai là chúng ta sẽ tái cấu trúc nó. Và thứ ba, chúng ta sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào nó.
So let me go through those three things. First of all, we have all these things in our hands. We think they're all separate devices, but in fact, every screen in the world is looking into the one machine. These are all basically portals into that one machine. The second thing is that -- some people call this the cloud, and you're kind of touching the cloud with this. And so in some ways, all you really need is a cloudbook. And the cloudbook doesn't have any storage. It's wireless. It's always connected. There's many things about it. It becomes very simple, and basically what you're doing is you're just touching the machine, you're touching the cloud and you're going to compute that way. So the machine is computing.
Để tôi nói qua 3 điều này. Trước hết, chúng ta có những thứ này trong tay. Ta nghĩ đó là những thiết bị riêng lẽ nhưng thật ra, tất cả màn hình trên thế giới, đều hướng vào một cỗ máy duy nhất. Chúng đơn giản là những cổng đến một máy chủ duy nhất. Điều thứ hai là -- có người gọi đó là "đám mây", Bạn đang chạm vào nó bằng các thiết bị đó. Trong vài trường hợp, tất cả những gì ta cần là một "cloudbook". Một "cloudbook" không có bộ nhớ. Không dây, nhưng luôn được kết nối. Có nhiều điều về nó. Nó trở nên đơn giản. đơn giản là bạn chỉ chạm vào chiếc máy này, và bạn sẽ chạm vào "đám mây", và đó là cách bạn dùng nó. Và chiếc máy sẽ hoạt động như vậy.
And in some ways, it's sort of back to the kind of old idea of centralized computing. But everything, all the cameras, and the microphones, and the sensors in cars and everything is connected to this machine. And everything will go through the Web. And we're seeing that already with, say, phones. Right now, phones don't go through the Web, but they are beginning to, and they will. And if you imagine what, say, just as an example, what Google Labs has in terms of experiments with Google Docs, Google Spreadsheets, blah, blah, blah -- all these things are going to become Web based. They're going through the machine. And I am suggesting that every bit will be owned by the Web. Right now, it's not. If you do spreadsheets and things at work, a Word document, they aren't on the Web, but they are going to be. They're going to be part of this machine. They're going to speak the Web language. They're going to talk to the machine. The Web, in some sense, is kind of like a black hole that's sucking up everything into it. And so every thing will be part of the Web. So every item, every artifact that we make, will have embedded in it some little sliver of Web-ness and connection, and it will be part of this machine, so that our environment -- kind of in that ubiquitous computing sense -- our environment becomes the Web. Everything is connected.
Có thể nói, nó hoạt động dựa trên mô hình tính toán tập trung Nhưng tất cả, camera và microphones, và cảm biến trong xe hơi và tất cả những gì kết nối vào cỗ máy này. Tất cả sẽ phải thông qua Mạng. Chúng ta đã thấy nó đúng với điện thoại. Bây giờ, điện thoại không thông qua Mạng, nhưng chúng đang bắt đầu làm thế, và sẽ làm được. Ví dụ, Google Labs đã thí nghiệm với Google Docs, Google Speadsheets,... Tất cả những điều đó sẽ lấy Web làm nền tảng. Tất cả đều phải thông qua cỗ máy này. Và tôi đoán là tất cả mọi thứ sẽ tồn tại trên Mạng. Bây giờ thì chưa. Nếu bạn làm việc tại cơ quan, với văn bản Word, hiện tại thì không nằm trên mạng, Chúng sẽ thành 1 phần cỗ máy ở tương lai Chúng sẽ sử dụng ngôn ngữ 'Web'. Chúng sẽ tương tác với Web. Web, trên phương diện nào đó, giống như một lỗ đen hút tất cả mọi thứ vào nó. Và tất cả mọi thứ sẽ là một phần của Mạng lưới này. Tất cả mọi đồ vật, tạo tác được tạo ra sẽ hòa vào đó, như là những mảnh nhỏ của Mạng lưới, và trở thành một phần của cỗ máy này, lúc đó, mọi thứ quanh ta, khi máy tính phổ biến khắp nơi sẽ trở thành một với Web. Tất cả mọi thứ sẽ liên kết với nhau.
Now, with RFIDs and other things -- whatever technology it is, it doesn't really matter. The point is that everything will have embedded in it some sensor connecting it to the machine, and so we have, basically, an Internet of things. So you begin to think of a shoe as a chip with heels, and a car as a chip with wheels, because basically most of the cost of manufacturing cars is the embedded intelligence and electronics in it, and not the materials. A lot of people think about the new economy as something that was going to be a disembodied, alternative, virtual existence, and that we would have the old economy of atoms. But in fact, what the new economy really is is the marriage of those two, where we embed the information, and the digital nature of things into the material world. That's what we're looking forward to. That is where we're going -- this union, this convergence of the atomic and the digital.
RFIDs và nhiều thứ khác, hay bất cứ là công nghệ gì, cũng không quan trọng. Tất cả mọi thứ đều sẽ có một bộ phận để kết nối với cỗ máy lớn, và chúng ta sẽ có một mạng Internet chứa tất cả mọi thứ. Hãy bắt đầu nghĩ về chiếc giày như một con chip có gót, hay ô tô như một con chip có bánh xe, bởi vì cơ bản là, phần lớn giá thành để sản xuất xe dành cho trí tuệ và thiết bị điện tử làm ra nó, không phải vật liệu. Nhiều người nghĩ về nền kinh tế mới như là một thứ khác với cái cũ, tồn tại dưới một dạng khác không có thực thể, vô định hình còn nền kinh tế cũ thì lại bao gồm những nguyên tử có hình thù Nhưng thực tế, nền kinh tế mới là sự giao thoa giữa hai thứ trên, nơi chúng ta giao hòa những thông tin và mặt kĩ thuật số của mọi thứ vào thế giới vật chất. Đó là những gì chúng ta sẽ hướng đến. Đó là thứ chúng ta hướng tới -- sự kết hợp, sự hội tụ giữa vật chất và kĩ thuật số.
And so one of the consequences of that, I believe, is that where we have this sort of spectrum of media right now -- TV, film, video -- that basically becomes one media platform. And while there's many differences in some senses, they will share more and more in common with each other. So that the laws of media, such as the fact that copies have no value, the value's in the uncopiable things, the immediacy, the authentication, the personalization. The media wants to be liquid. The reason why things are free is so that you can manipulate them, not so that they are "free" as in "beer," but "free" as in "freedom." And the network effects rule, meaning that the more you have, the more you get. The first fax machine -- the person who bought the first fax machine was an idiot, because there was nobody to fax to. But here she became an evangelist, recruiting others to get the fax machines because it made their purchase more valuable. Those are the effects that we're going to see. Attention is the currency.
Vì vậy, một trong những hệ quả là tất cả những phương tiện truyền thông, TV, phim ảnh, video -- tất cả sẽ trở thành một. dù chúng khác nhau về nhiều phương diện, chúng sẽ dần trở nên giống nhau hơn. Đó là một định luật của truyền thông, như là các bản sao thì vô giá trị Những thứ không sao chép được thì vô giá ví dụ như tính gần gũi, xác thực và cá nhân. Truyền thông muốn trở nên uyển chuyển. Lý do gọi nhiều thứ là "free" vì các bạn có thể tùy ý sử dụng nó không phải là "free" như "bia miễn phí", mà là "free" trong "freedom" (tự do). Và hiệu ứng mạng quyết định mọi thứ Là càng có nhiều thì càng lấy thêm nhiều Chiếc máy fax đầu tiên -- người đầu tiên mua máy fax là một người ngu, vì chẳng có ai khác để fax cho cả. Nhưng cô ta trở thành người gây ảnh hưởng, thuyết phục những người khác sử dụng máy fax như mình vì điều đó làm cho nó trở nên giá trị Đó là hiệu ứng mà chúng ta sẽ còn thấy Sự chú ý của đám đông là tiền bạc.
So those laws are going to kind of spread throughout all media. And the other thing about this embodiment is that there's kind of what I call the McLuhan reversal. McLuhan was saying, "Machines are the extensions of the human senses." And I'm saying, "Humans are now going to be the extended senses of the machine," in a certain sense. So we have a trillion eyes, and ears, and touches, through all our digital photographs and cameras. And we see that in things like Flickr, or Photosynth, this program from Microsoft that will allow you to assemble a view of a touristy place from the thousands of tourist snapshots of it. In a certain sense, the machine is seeing through the pixels of individual cameras.
Định luật này sẽ lan tỏa mạnh trên khắp truyền thông. Một điều khác của sự hiện thân này là điều mà tôi gọi là định luật McLuhan đảo ngược McLuhan nói Máymóc là để nốidài giácquan conngười Tôi nói là "Loài người sẽ trở thành sự nối dài các giác quan của máy móc", dưới một góc nhìn khác. Vì chúng ta có một triệu triệu tai, mắt, và những cú chạm, thông qua hình ảnh kĩ thuật số và máy ảnh của chúng ta. Và chúng ta thấy điều đó qua Flickr, hay là Photosynth, một ứng dụng của Microsoft cho phép bạn lắp ghép lại quang cảnh của một địa danh du lịch từ hàng nghìn hình chụp nơi đó của khách du lịch. Bằng cách nào đó, cỗ máy lớn này đang nhìn qua những chiếc máy ảnh nhỏ.
Now, the second thing that I want to talk about was this idea of restructuring, that what the Web is doing is restructuring. And I have to warn you, that what we'll talk about is -- I'm going to give my explanation of a term you're hearing, which is a "semantic Web."
Bây giờ, điều thứ hai mà tôi muốn nói đến là sự tái cơ cấu, cái Web đang làm chính là tái cơ cấu. Tôi phải cảnh báo những gì chúng ta nói đến tôi sẽ đưa ra giải nghĩa cho một thuật ngữ bạn hay nghe, "nội dung Mạng"
So first of all, the first stage that we've seen of the Internet was that it was going to link computers. And that's what we called the Net; that was the Internet of nets. And we saw that, where you have all the computers of the world. And if you remember, it was a kind of green screen with cursors, and there was really not much to do, and if you wanted to connect it, you connected it from one computer to another computer. And what you had to do was -- if you wanted to participate in this, you had to share packets of information. So you were forwarding on. You didn't have control. It wasn't like a telephone system where you had control of a line: you had to share packets.
Trước hết, giai đoạn thứ nhất chúng ta thấy Internet làm là nó đã liên kết các máy tính. Chúng ta gọi đó là "Mạng lưới"; một Internet chứa các mạng lưới. Ta đã thấy, đó là nơi ta truy cập tất cả máy tính trên thế giới Và nếu bạn nhớ lại, đó là một màn hình xanh lá với con trỏ, bạn không thể làm gì nhiều với nó, và chỉ có thể kết nối một máy tính với một máy khác. Những gì mà bạn có thể làm chỉ là, chia sẻ những tệp thông tin. Bạn chuyển tiếp nhưng không kiểm soát được không giống với điện thoại mà ta kiểm soát một đường dây bạn buộc phải chia sẻ các tệp
The second stage that we're in now is the idea of linking pages. So in the old one, if I wanted to go on to an airline Web page, I went from my computer, to an FTP site, to another airline computer. Now we have pages -- the unit has been resolved into pages, so one page links to another page. And if I want to go in to book a flight, I go into the airline's flight page, the website of the airline, and I'm linking to that page. And what we're sharing were links, so you had to be kind of open with links. You couldn't deny -- if someone wanted to link to you, you couldn't stop them. You had to participate in this idea of opening up your pages to be linked by anybody. So that's what we were doing.
Giai đoạn thứ hai mà chúng ta đang trải qua là kết nối các trang web với nhau Ở giai đoạn trước, nếu tôi muốn vào trang của một hãng máy bay phải từ máy của mình, tới một trang FTP, rồi mới đến máy tính của hãng. Giờ chúng ta có các trang web -- một đơn vị được chia thành các trang và các trang đó kết nối với nhau. Và nếu tôi muốn đặt một chuyến bay, tôi đến trang của hãng hàng không, và kết nối vào trang đó. Chúng ta chia sẻ những kết nối, và bạn phải nhận những kết nối đó. Bạn không thể từ chối nếu ai muốn kết nối bạn không thể ngăn họ. Bạn phải làm quen với ý tưởng phải mở cửa trang của bạn cho bất kì ai. Và đó là cái chúng ta đang làm.
We're now entering to the third stage, which is what I'm talking about, and that is where we link the data. So, I don't know what the name of this thing is. I'm calling it the one machine. But we're linking data. So we're going from machine to machine, from page to page, and now data to data. So the difference is, is that rather than linking from page to page, we're actually going to link from one idea on a page to another idea, rather than to the other page. So every idea is basically being supported -- or every item, or every noun -- is being supported by the entire Web. It's being resolved at the level of items, or ideas, or words, if you want. So besides physically coming out again into this idea that it's not just virtual, it's actually going out to things. So something will resolve down to the information about a particular person, so every person will have a unique ID. Every person, every item will have a something that will be very specific, and will link to a specific representation of that idea or item. So now, in this new one, when I link to it, I would link to my particular flight, my particular seat. And so, giving an example of this thing, I live in Pacifica, rather than -- right now Pacifica is just sort of a name on the Web somewhere. The Web doesn't know that that is actually a town, and that it's a specific town that I live in, but that's what we're going to be talking about. It's going to link directly to -- it will know, the Web will be able to read itself and know that that actually is a place, and that whenever it sees that word, "Pacifica," it knows that it actually has a place, latitude, longitude, a certain population.
Chúng ta đang bước vào giai đoạn 3, đó là cái mà tôi đang nói tới, chúng ta sẽ kết nối dữ liệu với nhau. Tôi không biết tên của cái này là gì. Tôi gọi nó là Cỗ Máy Lớn. Chúng ta di chuyển giữa các máy tính, giữa các trang và giờ là giữa các dữ liệu. Sự khác biệt là thay vì nhảy giữa các trang, Ta sẽ liên kết ý tưởng từ một trang đến ý tưởng khác, thay vì đến trang khác. Vì vậy, mỗi ý tưởng được hỗ trợ -- hoặc mỗi hiện vật, mỗi danh từ -- được hỗ trợ bởi toàn bộ Web. Tóm lại mọi thứ sẽ được xử lí dưới dạng các hiện vật, ý tưởng hay từ ngữ. Vì thế khi thông tin được xuất ra, nó sẽ được nhập thẳng vào các vật. Và khi giải quyết thông tin liên quan đến một cá nhân nào đó, mỗi cá nhân sẽ có một ID riêng Mỗi cá nhân, mỗi vật thể sẽ có gì đó rất riêng biệt, và sẽ liên kết thẳng với chính cá nhân hay vật thể đó. Và giờ, trong hệ thống mới này, khi tôi truy cập vào, tôi sẽ truy cập thẳng tới chuyến bay của tôi, chỗ ngồi của tôi Đây là một ví dụ khác. Tôi sống ở Pacifica, và bây giờ Pacifica chỉ là một cái tên trong nhiều tên khác trên Web. Web không biết nó thật ra là một thị trấn và lại là thị trấn tôi đang sống. Và giờ ta sẽ nói đến điều đó. Nó sẽ liên kết thẳng tới -- Web sẽ tự xử lí được thông tin và biết được đó là một địa danh và mỗi khi thấy từ "Pacifica" đó là một địa danh có kinh độ, vĩ độ, và dân cư.
So here are some of the technical terms, all three-letter things, that you'll see a lot more of. All these things are about enabling this idea of linking to the data. So I'll give you one kind of an example. There's like a billion social sites on the Web. Each time you go into there, you have to tell it again who you are and all your friends are. Why should you be doing that? You should just do that once, and it should know who all your friends are. So that's what you want, is all your friends are identified, and you should just carry these relationships around. All this data about you should just be conveyed, and you should do it once and that's all that should happen. And you should have all the networks of all the relationships between those pieces of data. That's what we're moving into -- where it sort of knows these things down to that level. A semantic Web, Web 3.0, giant global graph -- we're kind of trying out what we want to call this thing. But what's it's doing is sharing data. So you have to be open to having your data shared, which is a much bigger step than just sharing your Web page, or your computer. And all these things that are going to be on this are not just pages, they are things. Everything we've described, every artifact or place, will be a specific representation, will have a specific character that can be linked to directly. So we have this database of things. And so there's actually a fourth thing that we have not get to, that we won't see in the next 10 years, or 5,000 days, but I think that's where we're going to. And as the Internet of things -- where I'm linking directly to the particular things of my seat on the plane -- that that physical thing becomes part of the Web. And so we are in the middle of this thing that's completely linked, down to every object in the little sliver of a connection that it has.
Đây là một vài thuật ngữ kĩ thuật, chỉ gồm 3 chữ cái những chữ bạn sẽ thấy thường xuyên. Tất cả những chữ này được tạo ra giúp cho ý tưởng liên kết dữ liệu với nhau Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Có khoảng một tỉ trang mạng xã hội trên Web Mỗi lần bạn truy cập, bạn phải khai báo rằng bạn là ai Bạn bè của bạn là ai Sao lại thế? Chỉ cần làm một lần thôi là đáng lẽ nó đã biết bạn bè của bạn là ai rồi mà? Là thứ ta muốn,tất cả họ đều được nhận dạng Ta có thể đem các mối quan hệ đi khắp nơi Tất cả dữ liệu về bạn nên được truyền tải và bạn chỉ cần làm một lần mà thôi. Và bạn sẽ thiết lập được một mạng lưới những mối quan hệ từ những dữ liệu đó. Đó là cái ta đang hướng đến -- là Web biết mọi thứ đến từng chi tiết như vậy Ngôn ngữ Web, Web 3.0, đồ thị khổng lồ toàn cầu chúng tôi đang cố đặt tên cho nó. Điều nó đang làm là chia sẻ dữ liệu. Ta phải sẵn sàng để chia sẻ dữ liệu của bản thân, một bước lớn hơn là chia sẻ trang Web hoặc máy tính của bạn. Tất cả những thứ sẽ nằm trên mạng chúng không chỉ là các trang mà còn là sự vật Tất cả mọi thứ ta mô tả trên đó, tất cả tạo tác và địa danh sẽ có một hình thù cụ thể, một đặc trưng riêng biệt ta có thể truy cập vào trực tiếp. Ta sẽ có kho dữ liệu khổng lồ chứa mọi thứ Và còn một điều thứ 4 nữa mà ta chưa đạt được, cũng không trong 10 năm hay 5000 ngày nữa nhưng ta sẽ tới được đó. Và Internet -- lúc tôi truy cập trực tiếp vào ghế ngồi của tôi trên máy bay -- chiếc ghế đó trở thành một phần của Web Và chúng ta sẽ nằm trong một mạng lưới nơi liên kết được thiết lập giữa tất cả mọi thứ thông qua các kết nối mỏng manh.
So, the last thing I want to talk about is this idea that we're going to be codependent. It's always going to be there, and the closer it is, the better. If you allow Google to, it will tell you your search history. And I found out by looking at it that I search most at 11 o'clock in the morning. So I am open, and being transparent to that. And I think total personalization in this new world will require total transparency. That is going to be the price. If you want to have total personalization, you have to be totally transparent. Google. I can't remember my phone number, I'll just ask Google. We're so dependent on this that I have now gotten to the point where I don't even try to remember things -- I'll just Google it. It's easier to do that. And we kind of object at first, saying, "Oh, that's awful." But if we think about the dependency that we have on this other technology, called the alphabet, and writing, we're totally dependent on it, and it's transformed culture. We cannot imagine ourselves without the alphabet and writing. And so in the same way, we're going to not imagine ourselves without this other machine being there. And what is happening with this is some kind of AI, but it's not the AI in conscious AI, as being an expert, Larry Page told me that that's what they're trying to do, and that's what they're trying to do. But when six billion humans are Googling, who's searching who? It goes both ways. So we are the Web, that's what this thing is. We are going to be the machine. So the next 5,000 days, it's not going to be the Web and only better. Just like it wasn't TV and only better. The next 5,000 days, it's not just going to be the Web but only better -- it's going to be something different. And I think it's going to be smarter. It'll have an intelligence in there, that's not, again, conscious. But it'll anticipate what we're doing, in a good sense. Secondly, it's become much more personalized. It will know us, and that's good. And again, the price of that will be transparency. And thirdly, it's going to become more ubiquitous in terms of filling your entire environment, and we will be in the middle of it. And all these devices will be portals into that.
Và điều cuối cùng tôi muốn nói đến là chúng ta sẽ trở nên phụ thuộc lẫn nhau. Điều này chắc chắn sẽ đến, và càng sớm càng tốt. Nếu bạn cho phép Google, nó sẽ cho bạn biết lịch sử truy cập. Và tôi có thể biết được rằng tôi dùng Google phần lớn vào 11 giờ sáng. Tôi đã sẵn sàng và chấp nhận điều đó. Và tôi nghĩ để cá nhân hóa toàn thế giới, tất cả chúng ta đều phải làm vậy. Đó chính là cái giá. Nếu muốn cá nhân hóa bạn phải hoàn toàn minh bạch với nó. Google. Nếu tôi không nhớ số điện thoại, tôi sẽ hỏi Google. Chúng ta quá phụ thuộc vào nó đến mức tôi không cố nhớ điều gì, và khi tôi cần, tôi chỉ hỏi Google. Như thế thuận tiện hơn Ban đầu ta sẽ phản đối "Không, thật khủng khiếp" Khi ta nghĩ về sự phụ thuộc của ta vào một loại công nghệ khác gọi là bảng chữ cái, và chữ viết, ta hoàn toàn phụ thuộc vào nó, và nó đã thay đổi nền văn minh. Ta không thể tưởng tượng nổi việc không có bảng chữ cái và chữ viết. Và cũng như vậy, ta cũng sẽ không thể tưởng tượng bản thân khi không có cỗ máy lớn đó. Google đang cố tạo một AI nhưng không phải dạng có ý thức hoàn toàn. Larry Page, một chuyên gia, đã nói với tôi rằng họ đang cố thực hiện điều đó. Nhưng khi 6 tỷ người dùng Google, thì ai đang tìm ai? Nó diễn ra cả hai phía Chúng ta sẽ trở thành Web, thứ ta nói tới nãy giờ Ta sẽ trở thành cỗ máy lớn đó. Trong 5000 ngày nữa, ta sẽ có một thứ hơn cả Web Giống như Web không phải TV, nhưng tốt hơn. 5,000 ngày nữa, không chỉ là Web nó sẽ trở thành một thứ khác hoàn toàn. Và tôi nghĩ nó sẽ thông minh hơn. Nó sẽ có trí thông minh, nhưng không có ý thức riêng. Nhưng nó sẽ có thể dự đoán những thứ ta sẽ làm, theo nghĩa tốt. Thứ 2 là, nó sẽ mang tính cá nhân hóa hơn. Nó sẽ nhận biết được chúng ta, và đó là tốt Và một lần nữa, cái giá là sự minh bạch. Và thứ 3 là, nó sẽ có mặt mọi nơi, bằng cách tràn vào môi trường xung quanh, và chúng ta sẽ ở ngay trong nó. Tất cả các thiết bị sẽ là những cổng để truy cập vào nó. Thứ duy nhất tôi muốn bạn nhớ là
So the single idea that I wanted to leave with you is that we have to begin to think about this as not just "the Web, only better," but a new kind of stage in this development. It looks more global. If you take this whole thing, it is a very big machine, very reliable machine, more reliable than its parts. But we can also think about it as kind of a large organism. So we might respond to it more as if this was a whole system, more as if this wasn't a large organism that we are going to be interacting with. It's a "One." And I don't know what else to call it, than the One. We'll have a better word for it. But there's a unity of some sort that's starting to emerge. And again, I don't want to talk about consciousness, I want to talk about it just as if it was a little bacteria, or a volvox, which is what that organism is.
chúng ta phải bắt đầu nghĩ xa hơn nghĩ về toàn bộ thứ này như một bước tiến mới hoàn toàn. Nó sẽ mang tính toàn cầu. Và nếu xét cả cỗ máy, nó sẽ là một cỗ máy lớn, và đáng tin cậy. Đáng tin cậy hơn các phần tạo nên nó. Nhưng ta cũng có thể nghĩ về nó như một thực thể sống lớn Chúng ta sẽ tương tác với nó như một cỗ máy và cả như với một thực thể lớn. Nó là "Một" Tôi không biết gọi nó là gì ngoài "Một". Ta sẽ tìm tên hay hơn Mọi thứ đang dần liên kết với nhau và một lần nữa, tôi không muốn nói về ý thức, mà là đề cập về nó giống như là về một vi khuẩn nhỏ hoặc như một con trùng roi, bởi giờ nó là vậy. Đây là điều tôi muốn truyền tải:
So, to do, action, take-away. So, here's what I would say: there's only one machine, and the Web is its OS. All screens look into the One. No bits will live outside the Web. To share is to gain. Let the One read it. It's going to be machine-readable. You want to make something that the machine can read. And the One is us. We are in the One. I appreciate your time. (Applause)
Sẽ chỉ có một cỗ máy duy nhất, và Web sẽ là hệ điều hành của nó. Tất cả màn hình sẽ hướng về "Một" Không có thứ gì sống ngoài Web. Chia sẻ và ta sẽ hưởng lợi. Hãy để "Một" tiếp cận thông tin của ta. Và thông tin đó phải có thể đọc được bởi cỗ máy. "Một" là chúng ta. Chúng ta nằm trong "Một" Cảm ơn các bạn lắng nghe. (Vỗ tay)