As last recorded by the US Federal Government, the median wealth for a white family in the United States was 171,000 dollars and the median wealth for a Black family was just 17,000 dollars, a 10x different over 150 years after the end of slavery.
Theo ghi nhận mới nhất của chính quyền Liên bang Mỹ, tài sản bình quân của một gia đình Mỹ trắng là 171 ngàn đô la, và tài sản bình quân của một gia đình Mỹ đen chỉ là 17 ngàn đô la, chênh lệch 10 lần trong hơn 150 năm sau khi bãi bỏ chế độ nô lệ.
I think first we have to ask ourselves, what is wealth really? Well, wealth is all of your assets, all of the things that you own, minus all of your liabilities. Assets are things like your car, your house, your savings account, your checking account, your investments, if you own other properties, your business. Well, that gap, that 10x gap, is partially because for many years, decades in fact, Black Americans were left off of that ladder and didn't really have access to it.
Tôi nghĩ đầu tiên ta phải tự hỏi, tài sản là gì? Tài sản là mọi của cải, mọi thứ bạn sở hữu, sau khi trừ đi các khoản nợ. Của cải là những thứ như ô tô, nhà, tài khoản tiết kiệm, tài khoản thanh toán, các khoản đầu tư, nếu bạn có các sở hữu khác, và công việc kinh doanh của bạn. Khoảng cách đó, khoảng cách gấp 10 lần đó, một phần là vì trong nhiều năm, thập kỷ thì đúng hơn, người Mỹ đen đã bị loại khỏi nấc thang đó và thật sự không thể tiếp cận nó.
Well, why are we talking about this now? Well, in 2020, in the midst of a global pandemic and a looming recession, inequities are really laid bare across nearly every system in the United States: health care, education, criminal justice and finance, and people were moved to take action online, in streets, in meetings at work, in corporate boardrooms. And I, as a consultant, started having conversations with clients that I thought I would never have. I guess the question that I'd been asking myself is, how do we make sure that in this moment, this results in action and progress that starts to close that wealth gap for Black versus white Americans?
Tại sao ta lại nói về điều đó lúc này? Năm 2020, giữa đại dịch toàn cầu và suy thoái rình rập, bất bình đẳng lộ diện trên hầu hết mọi hệ thống ở Mỹ: chăm sóc sức khỏe, giáo dục, luật pháp và tài chính, và người ta buộc phải hành động trên mạng, ngoài đường, trong các cuộc họp công ty, trong phòng ban giám đốc. Và tôi, một cố vấn, bắt đầu nói chuyện với những khách hàng tôi tưởng sẽ không bao giờ có. Câu hỏi tôi luôn trăn trở đó là, làm sao để chắc chắn rằng lúc này, điều đó dẫn tới hành động và tiến bộ để bắt đầu thu hẹp khoảng cách giàu nghèo giữa người Mỹ trắng và Mỹ đen?
So who am I? My name is Kedra Newsom Reeves. I am a consultant for banking institutions, hedge funds, asset managers. But before any of that, I am a Black American who is the descendant of slaves. And when we talk about the wealth gap, it's really important to understand the history, so I thought I'd tell a little story about a family, my family, and how policy intersects with wealth.
Xin tự giới thiệu. Tôi là Kedra Newsom Reeves. Tôi làm cố vấn cho các tổ chức ngân hàng, quỹ phòng hộ, quản lý tài sản. Nhưng trên hết, tôi là một người Mỹ da đen, hậu duệ của dân nô lệ. Và khi nói về khoảng cách giàu nghèo, quan trọng là phải hiểu được lịch sử, nên tôi sẽ sẽ kể câu chuyện về chính gia đình tôi, và làm sao mà chính sách lại ảnh hưởng đến giàu nghèo.
So we'll start with my great-great-grandfather. He was a man named Silas Newsom, and Silas was born a slave outside Nashville, Tennessee, on Newsom Station, where he and his family worked on a quarry. He didn't own anything. He didn't own his home. He didn't own property. He didn't really even own his own body, his own labor, his children. Any of those things, all of those things, were here to create wealth for someone else. So we believe that he was a servant during the Civil War for a Confederate general who was actually fighting to keep him enslaved, so he really had no wealth, he had no control over his life.
Ta sẽ bắt đầu với kị của tôi. Ông là Silas Newsom, và Silas sinh ra đã là một nô lệ ngoài Nashville, Tennessee, ở Newsom Station, nơi ông và cả nhà ông làm việc ở mỏ đá. Ông không sở hữu gì. Ông không sở hữu nhà. Ông không sở hữu tài sản. Ông thậm chí còn không sở hữu cơ thể, sức lao động, con cái của mình. Tất cả những thứ đó có chỉ để làm giàu cho người khác. Chúng tôi cho rằng ông là người hầu trong thời Nội Chiến của một tướng Liên hiệp, vốn đang chiến đấu để giữ ông làm nô lệ, nên thật sự ông không có của cải, hay quyền gì với đời mình.
Well, at the end of slavery, there was a policy opportunity. There was a question: what do we do for the hundreds of years of slavery now that we are ending slavery and the country is coming together? And there was a choice. We could make a settlement with the slaves, or we could make a settlement with the slave owners. Well, the slaves had no power to advocate for themselves in that moment, and the country had to be united, so the federal government decided to give that settlement to slave owners, essentially giving them money for the property that they had lost at the end of the war. And not their physical property, not their homes, but people, the slaves that had provided free labor for years and decades. So Silas, at the end of the Civil War, had no wealth. He was free but had no wealth. He became a sharecropper.
Khi chế độ nô lệ bị bãi bỏ, đã có một cơ hội về chính sách. Một câu hỏi đặt ra: chúng ta làm gì với hàng trăm năm nô lệ vì giờ ta đã chấm dứt thời nô lệ và cả nước đang xích lại gần nhau? Một lựa chọn đưa ra. Chúng ta có thể dàn xếp với nô lệ hoặc dàn xếp với chủ nô. Nô lệ không có quyền lên tiếng cho chính mình lúc đó, mà đất nước phải được thống nhất, nên chính phủ liên bang quyết định dàn xếp với chủ nô, về cơ bản là đưa họ tiền đền bù cho những tài sản họ đã mất ở cuối cuộc chiến. Và không phải tài sản vật chất, hay nhà cửa, mà là con người, những nô lệ đã cung cấp sức lao động miễn phí trong nhiều năm hay thập kỉ. Thế là Silas, vào cuối cuộc Nội chiến, không có gì trong tay. Ông được tự do nhưng tay trắng. Ông làm lĩnh canh.
My great-grandfather Silas was born a number of years after the end of slavery, and he was drafted to serve in World War I along with 350,000 other Black American soldiers in segregated units. He served in the war. When he came back to the United States, at the end of the war, there was very anti-Black sentiment. The economy was compressing, there were a lot of stressors, and Black people could not get land, they could not get loans for homes, they really could not acquire any credit to build wealth over time, so he also became a farmer. And he had a son, also named Silas -- there are a lot of Silases in my family -- my grandfather.
Ông cố Silas của tôi ra đời vài năm sau kết thúc của chế độ nô lệ, và ông nhập ngũ đi lính Thế chiến I, cùng với 350 ngàn lính Mỹ gốc Phi khác trong những đơn vị biệt lập. Ông nhập ngũ. Khi ông quay về Mỹ, cuối cuộc chiến, cảm giác như mọi thứ đang chống lại người da đen. Nền kinh tế đang nén lại, có rất nhiều yếu tố căng thẳng, và người da đen không thể mua đất, không thể vay tiền mua nhà, họ không thể kiếm được bất kì tín dụng để tích lũy của cải, và thế là ông cố cũng thành nông dân. Và ông cố có một người con trai, cũng tên là Silas -- nhà tôi có rất nhiều người tên Silas -- đó là ông nội tôi.
My grandfather Silas was also a soldier and fought in World War II. After World War II, the US Federal Government passed the GI Bill, which provided support for veterans. And the bill provided for building of hospitals, student loans and, most importantly for wealth-building, low-interest home mortgages for veterans. In the years following the war, the GI Bill accounted for four billion dollars of funding to nine million veterans. But Black veterans largely did not benefit. So Silas, my grandfather, came back to Nashville, Tennessee, and he married my grandmother, whose name is Cinderella. Yes, my grandmother's name was Cinderella. And they had eight children. But they never bought a home. And the highlight of their housing journey was moving into a new public housing project with their children and paying rent for that housing project, which in terms of the quality of housing was fantastic for them and a step up, but did not allow them to build wealth.
Nội tôi cũng đi lính trong Thế chiến II. Sau Thế chiến II, Chính quyền Liên bang Mỹ thông qua Đạo luật GI để hỗ trợ cựu chiến binh. Và đạo luật đã cung cấp tiền xây dựng bệnh viện, các khoản vay sinh viên, và quan trọng nhất cho cựu binh làm giàu, đó là vay thế chấp nhà lãi suất thấp. Những năm sau chiến tranh, đạo luật GI đã chi bốn triệu đô để trợ cấp cho chín triệu cựu chiến binh. Nhưng cựu chiến binh da đen phần lớn không được hưởng, nên ông nội Silas của tôi quay về Nashville, Tennessee, và cưới bà tôi là Cinderella. Vâng, bà tôi tên là Cinderella. Và họ có tám người con. Nhưng họ không bao giờ mua nhà. Và điểm nhấn trong hành trình nhà ở của họ đó là chuyển vào dự án nhà ở công cộng mới với các con họ và trả tiền thuê cho dự án nhà mà với họ, xét về mặt chất lượng nhà ở, là tuyệt hảo và là một bước tiến, nhưng nó không cho phép họ làm giàu.
My father, another soldier, a 20-year veteran of the United States Marines, bought his first home in his early 50s, but it took four generations for our family to move into homeownership and begin to build ownership and equity in a home.
Cha tôi, một người lính nữa, là cựu binh 20 năm của Hải quân Mỹ, đã mua căn nhà đầu tiên khi bước vào tuổi 50, nhưng nhà tôi mất đến bốn đời mới sở hữu được căn nhà riêng, và bắt đầu gây dựng quyền sở hữu và vốn sở hữu trong một căn nhà.
That's one family's story, and I skipped a lot of things that happened between the end of slavery and today: redlining, housing discrimination before the Fair Housing Act in the 1970s, the really important role that Black-owned banks played in building Black communities, the Savings and Loan Crisis of the 1980s, which crushed a lot of Black banks, and the subprime crisis in 2008, which stripped a lot of Black and brown homeowners of their homes. There's a lot of history there, but that story tells you a bit about how we get to this 10x gap where we are today.
Đây là câu chuyện của một gia đình và tôi đã bỏ qua nhiều chuyện xảy ra khoảng giữa thời kì sau kết thúc chế độ nô lệ và ngày nay: đánh dấu đỏ, phân biệt nhà ở trước Đạo luật Công bằng Nhà ở thập niên 70, vai trò quan trọng của ngân hàng do người da đen làm chủ trong xây dựng cộng đồng da đen. Khủng hoảng Tiết kiệm và Cho vay thập niên 80 đã đè bẹp nhiều ngân hàng da đen, và cuộc khủng hoảng thế chấp dưới chuẩn năm 2008 đã đẩy nhiều người da đen và da nâu ra khỏi nhà của chính mình. Lịch sử còn đó rất nhiều nhưng câu chuyện đó giải thích phần nào nguyên do của khoảng cách 10 lần chúng ta có hôm nay.
Now, certainly, as we think about the size of that gap, it is critical for the Federal Government to take a number of actions. That said, financial institutions play a really important role in providing access to credit, access to capital, to build communities and allow Black communities to thrive.
Chắc chắn, khi nghĩ đến kích thước của khoảng cách đó, điều quan trọng là chính quyền Liên bang phải có hành động. Những tổ chức tài chính có vai trò rất quan trọng trong việc cung cấp cách tiếp cận tín dụng, tiếp cận vốn để xây dựng cộng đồng và cho phép cộng đồng da đen phát triển.
We have to be clear; managing 17,000 dollars better does not get us there. Better education does not get us there. Access to credit and capital are critical. So I want to talk about four solutions today that financial institutions can contribute to start to close the wealth gap.
Ta phải hiểu rõ; quản lý 17 ngàn đô la tốt hơn thì chưa đủ. Giáo dục tốt hơn chưa đủ. Tiếp cận tín dụng và vốn mới là điều then chốt. Vậy nên hôm nay tôi muốn nói về bốn giải pháp mà các tổ chức tài chính có thể đóng góp để thu hẹp dần khoảng cách giàu nghèo.
Number one is getting more people on the ladder, getting more people banked. We know today that about half of Black Americans are un- or underbanked. Unbanked means that you don't have a banking account. Underbanked means that you have a bank account but you use alternative services for check-cashing or payday lending or paying bills. And that's not just expensive from a transaction perspective in terms of the fees that you pay, it's also expensive in terms of the time that you commit to paying a bill. Think about how you pay your utility bill today. It probably comes out of your checking account. You don't even think about it. You set it up in advance, and it's automatic. Well, if you're unbanked, you are probably going to get a money order somewhere, physically, a piece of paper. You then travel to City Hall or your DMV to pay that bill.
Một là giúp nhiều người leo lên nấc thang, giúp nhiều người có tài khoản ngân hàng. Chúng ta biết rằng hiện nay khoảng 1/2 người Mỹ đen “không có ngân hàng” hoặc “dưới ngân hàng”. “Không có ngân hàng” là không có tài khoản ngân hàng. “Dưới ngân hàng” nghĩa là có tài khoản ngân hàng nhưng bạn dùng dịch vụ thay thế để lãnh tiền séc hay vay tín chấp lương hay thanh toán hóa đơn. Về mặt giao dịch, nó không những tốn kém về phí dịch vụ bạn phải thanh toán mà còn về thời gian bỏ ra để thanh toán một hóa đơn. Nghĩ xem hiện tại bạn trả tiền điện nước thế nào. Chắc chắn là từ tài khoản thanh toán. Không cần nghĩ ngợi. Bạn cứ lập sẵn ngày, nó sẽ trả tự động. Nếu không có ngân hàng, chắc bạn sẽ phải kiếm lệnh chuyển tiền đâu đó, cụ thể là một tờ giấy. Rồi bạn phải đến Tòa thị chính hoặc Nha lộ vận để trả hóa đơn đó.
About 40 percent of people who are unbanked say they are unbanked because they think they don't have the minimum amount to really maintain a checking account. Well, that's just not true. In the last several years, credit unions, community banks and major banking institutions have created low-cost, no-minimum checking and savings account products specifically made for this population. So we have an issue with awareness. Banks, community partners and others have to work together to increase the awareness of these products in communities that need them, so that we can start to reduce the number of people who are un- and underbanked and get them on the ladder that we talked about earlier.
Khoảng 40% người không có ngân hàng nói rằng họ không có ngân hàng vì họ nghĩ họ không có đủ số tiền tối thiểu để duy trì tài khoản thanh toán. Điều đó không đúng. Trong vài năm qua, tổ chức tín dụng, ngân hàng cộng đồng và các tổ chức ngân hàng lớn đã có sản phẩm tài khoản thanh toán và tiết kiệm không mức tối thiểu, phí thấp, đặc biệt dành cho nhóm người này. Vậy là chúng ta có vấn đề về nhận thức. Ngân hàng, đối tác cộng đồng và các tổ chức khác phải hợp tác để nâng cao nhận thức về những sản phẩm này trong những cộng đồng cần chúng, nhờ đó ta mới có thể bắt đầu giảm số lượng người không có hoặc dưới ngân hàng và đưa họ lên nấc thang chúng ta nói lúc nãy.
The challenge is about 28 percent of Black and Latinx families are credit-invisible, which means that you have a thin credit file or no credit file. And the way that credit works and creditworthiness assessments work is to say, if you can prove that you have paid credit back consistently previously, then I can lend you more credit. It's kind of a chicken or an egg situation. The interesting thing is that banks and financial technology companies have really innovated in recent years to use alternative data -- cable bills, utility bills, rent payments, etc. -- to show that you're able to consistently make payments. The additional challenge on this one, unlike the last one, which was more about awareness, is that you need to have regulatory support to do these things. You need to prove to regulators that you are able to fairly use alternative data to lend credit to marginalized groups. What we need to see is, from the Federal Government and the banking industry, to come together to create innovation sandboxes to start to use alternative data to expand to marginalized groups.
Cái khó là có khoảng 28% gia đình da đen và Mỹ La-tinh không có lịch sử tín dụng, nghĩa là bạn có hồ sơ tín dụng sơ sài hoặc không có hồ sơ tín dụng. Và cách hoạt động của tín dụng và cách đánh giá tín dụng đó là, nếu bạn có thể chứng minh rằng trước đây bạn đã trả tín dụng đều đặn, tôi sẽ cho bạn vay thêm tín dụng. Nó giống câu chuyện con gà - quả trứng. Điều thú vị là ngân hàng và các công ty công nghệ tài chính đã rất tiến bộ những năm gần đây trong việc dùng dữ liệu thay thế, hóa đơn truyền hình cáp, hóa đơn tiện ích, tiền thuê nhà, v.v, để chứng minh rằng bạn đủ khả năng thanh toán đều đặn. Một khó khăn khác về vấn đề này, không giống cái trước liên quan nhiều đến nhận thức, đó là bạn cần có hỗ trợ nhà nước để làm những việc này. Bạn cần chứng minh với nhà nước là bạn đủ khả năng sử dụng hợp lý dữ liệu thay thế để cho nhóm yếu thế vay tín dụng. Cái chúng ta muốn thấy đó là chính quyền Liên bang và ngành ngân hàng, phối hợp với nhau để tạo ra khung thể chế đổi mới để bắt đầu dùng dữ liệu thay thế để mở rộng tới những nhóm yếu thế.
Well, what about communities? Without community wealth, individual wealth, in a way, is on an island. And if you go into most major cities in the United States to most communities of color, what you'll find is underinvested communities. For every economic crisis, these communities have suffered severely. For every economic boom, they have not benefited. And so what we're seeing in a number of cities across the country, and I'll use Chicago as an example, is the partnerships occurring between banking institutions, philanthropists, the city and community leaders to invest hundreds of millions of dollars to build community resources and communities that have historically been disinvested.
Vậy cộng đồng thì sao? Không có cộng đồng giàu mạnh thì sự giàu có cá nhân tựa hòn đảo giữa biển. Và nếu bạn đi vào hầu hết các thành phố lớn ở Mỹ đến phần lớn các cộng đồng da màu, cái bạn sẽ thấy là những cộng đồng thiếu thốn. Khi có khủng hoảng kinh tế, họ chịu thiệt hại nặng nề. Khi có bùng nổ kinh tế, họ không được lợi gì. Và cái chúng ta đang thấy ở một số thành phố trên cả nước, ví dụ như thành phố Chicago, đó là quan hệ hợp tác đang diễn ra giữa các tổ chức ngân hàng, nhà hảo tâm, lãnh đạo thành phố và cộng đồng để đầu tư hàng trăm triệu đô la để xây dựng tài nguyên cộng đồng và những cộng đồng chưa được đầu tư trước đây.
Lastly, we've got to talk about business, and not just small businesses. Now, when you have individual stability and a banking institution, and you have access to credit, and when you have community wealth, those are all fantastic things, but we need also job creation. Take all of the new tech companies, and I say "new" because now they're not so new, but take Facebook, Google, Amazon. At some point, all of those companies were sole proprietorships with one employee or a few employees that were building a technology that was not yet proven. What those companies received early on was venture capital money. And when you look at venture capital today, only one percent of venture capital funds go to Black founders. So if Black entrepreneurs are largely shut out of those networks they're not able to grow, and the only way for that to change is from within the industry itself. In this generation, we must not only be talking about thriving businesses in Black communities. We must also be talking about seeing more Black-owned and founded businesses going public.
Cuối cùng, ta phải nói về kinh doanh, và không chỉ kinh doanh nhỏ lẻ. Khi bạn đã ổn định cá nhân và có tổ chức ngân hàng, được tiếp cận tín dụng, có cộng đồng giàu mạnh, những thứ đó rất tuyệt, nhưng ta cũng cần tạo công ăn việc làm. Hãy nhìn vào những công ty công nghệ “mới”, “mới” trong ngoặc kép vì giờ họ không còn mới lắm, ví dụ như Facebook, Google, Amazon. Có lúc, tất cả những công ty này thuộc quyền sở hữu duy nhất của một thành viên hoặc một vài thành viên đang xây dựng một công nghệ vẫn chưa được chứng minh. Những gì các công ty ấy nhận được lúc đầu là tiền đầu tư mạo hiểm. Và khi nhìn vào đầu tư mạo hiểm ngày nay, chỉ 1% quỹ đầu tư mạo hiểm là cho người sáng lập da đen. Nếu doanh nhân da đen phần lớn bị loại khỏi mạng lưới này, họ không lớn mạnh được, và con đường duy nhất để thay đổi điều đó là từ chính bên trong ngành công nghiệp ấy. Ở thế hệ này, ta không chỉ nói đến chuyện phát triển doanh nghiệp trong cộng đồng da đen. Mà còn phải bàn đến chuyện gia tăng các doanh nghiệp do người da đen thành lập và làm chủ.
Those are just four solutions. There's many other things that can and should be done to close the wealth gap. This gap is not new. It was born and perpetuated by federal policy, social constructs and business practice over time, and all of those things need to change to start to close the gap. Financial institutions play a really critical role at the individual level, at the community level and at the business level. It's important to our families, it's important to our communities and it's important to our economy.
Đó chỉ mới là bốn giải pháp. Còn rất nhiều thứ ta có thể làm và nên làm để thu hẹp khoảng cách giàu nghèo. Khoảng cách này không phải mới có. Nó được hình thành và củng cổ bởi chính sách liên bang, kiến tạo xã hội và kinh doanh qua thời gian, và tất cả những thứ đó cần phải thay đổi để bắt đầu thu hẹp khoảng cách. Các tổ chức tài chính đóng vai trò rất quan trọng ở cấp độ cá nhân, cấp độ cộng đồng và cấp độ doanh nghiệp. Nó quan trọng với gia đình, quan trọng với cộng đồng và quan trọng với nền kinh tế chúng ta.
Instead of talking about how the gap continues to grow, let's begin to close the gap now.
Thay vì nói về việc làm sao khoảng cách cứ lớn thêm, hãy bắt đầu thu hẹp khoảng cách bây giờ.
Thank you.
Xin cảm ơn.