So it's 1995, I'm in college, and a friend and I go on a road trip from Providence, Rhode Island to Portland, Oregon. And you know, we're young and unemployed, so we do the whole thing on back roads through state parks and national forests -- basically the longest route we can possibly take. And somewhere in the middle of South Dakota, I turn to my friend and I ask her a question that's been bothering me for 2,000 miles. "What's up with the Chinese character I keep seeing by the side of the road?" My friend looks at me totally blankly. There's actually a gentleman in the front row who's doing a perfect imitation of her look. (Laughter) And I'm like, "You know, all the signs we keep seeing with the Chinese character on them." She just stares at me for a few moments, and then she cracks up, because she figures out what I'm talking about. And what I'm talking about is this. (Laughter) Right, the famous Chinese character for picnic area.
Vào năm 1995 tôi đang học đại học, tôi và một người bạn lái xe từ Providence, Rhode Island sang Portland, Oregon Và bạn biết đấy, chúng tôi còn trẻ và thất nghiệp, nên chúng tôi đi theo những đường phụ xuyên qua các công viên và rừng quốc gia -- cơ bản là đi theo con đường xa nhất có thể được. Và khi đang ở giữa bang South Dakota, tôi quay sang bạn tôi và hỏi cô ấy một câu hỏi đã làm tôi khó chịu xuốt 2.000 dặm "Cái chữ Trung Quốc mà tôi thấy hoài bên lề đường có nghĩa gì vậy?" Bạn tôi ngây ra nhìn tôi. Có một anh ngồi ở hàng ghế đầu tiên đang nhìn giống hệt cô ta lúc đó. (Cười) Và tôi nói, "Bạn thấy đó, mấy tấm biển mà chúng ta đi ngang qua có chữ Trung Quốc trên đó đó." Cô ta nhìn tôi một hồi, rồi bật lên cười, bởi vì cô ấy hiểu ra ý tôi đang nói gì. Và điều mà tôi đang nói chính là cái này. (Cười) Cái chữ Trung Quốc nổi tiếng cho khu vực ngồi nghĩ.
(Laughter)
(Cười)
I've spent the last five years of my life thinking about situations exactly like this -- why we sometimes misunderstand the signs around us, and how we behave when that happens, and what all of this can tell us about human nature. In other words, as you heard Chris say, I've spent the last five years thinking about being wrong. This might strike you as a strange career move, but it actually has one great advantage: no job competition. (Laughter) In fact, most of us do everything we can to avoid thinking about being wrong, or at least to avoid thinking about the possibility that we ourselves are wrong. We get it in the abstract. We all know everybody in this room makes mistakes. The human species, in general, is fallible -- okay fine.
Tôi đã dành 5 năm qua để suy nghĩ về những tình huống giống như vậy -- tại sao chúng ta thỉnh thoảng lại hiểu nhầm những ký hiệu xung quanh chúng ta, và chúng ta phản ứng như thế nào trong những trường hợp đó, và điều đó cho ta thấy gì về bản chất của con người. Nói một cách khác, cũng như Chris vừa nói, Tôi đã dành 5 năm qua để suy nghĩ về bị sai lầm. Bạn có thể nghĩ rằng đây là một lựa chọn nghề nghiệp kỳ lạ, nhưng thực ra nó có một điểm mạnh: không có ai cạnh tranh cả. (Cười) Thực ra, hầu hết tất cả chúng ta làm mọi thứ để tránh suy nghĩ về sai lầm, hoặc ít ra là tránh suy nghĩ về khả năng là chúng ta sai. Chúng ta hiểu điều đó một cách trừu tượng. Chúng ta biết rằng ai trong hội trường này cũng đã từng làm sai. Nhân loại, nói chung, là dễ bị sai lầm -- đồng ý thôi.
But when it comes down to me, right now, to all the beliefs I hold, here in the present tense, suddenly all of this abstract appreciation of fallibility goes out the window -- and I can't actually think of anything I'm wrong about. And the thing is, the present tense is where we live. We go to meetings in the present tense; we go on family vacations in the present tense; we go to the polls and vote in the present tense. So effectively, we all kind of wind up traveling through life, trapped in this little bubble of feeling very right about everything.
Nhưng khi nói đến chính bản thân của tôi bây giờ, về những điều mà tôi tin tưởng, ngay trong thời điểm này, thì bỗng nhiên những khái niệm trừu tượng về sai lầm lại biến đi đâu mất -- và tôi không thấy được điều gì mà tôi sai cả. Và điều quan trọng là, hiện tại là nơi chúng ta đang sống. Chúng đi họp trong hiện tại; chúng ta đi nghĩ mát trong hiện tại; chúng ta đi bầu cử trong hiện tại. Cho nên thật ra mà nói, chúng ta đi trong cuộc sống, luôn luôn nghĩ là chúng ta đúng trong tất cả mọi việc.
I think this is a problem. I think it's a problem for each of us as individuals, in our personal and professional lives, and I think it's a problem for all of us collectively as a culture. So what I want to do today is, first of all, talk about why we get stuck inside this feeling of being right. And second, why it's such a problem. And finally, I want to convince you that it is possible to step outside of that feeling and that if you can do so, it is the single greatest moral, intellectual and creative leap you can make.
Tôi nghĩ đó là một vấn đề. Tôi nghĩ đó là một vấn đề cho mỗi cá nhân chúng ta, trong cuộc sống cá nhân và trong công việc, và tôi nghĩ đó là một vấn đề cho nền văn hoá của chúng ta, nói chung. Vì vậy, điều mà tôi muốn làm hôm nay là, đầu tiên, nói về tại sao chúng ta luôn luôn có cảm giác là chúng ta đang đúng. Và sau đó, là nói về tại sao như vậy là một vấn đề. Cuối cùng, tôi muốn thuyết phục các bạn là có một cách để chúng ta không có cảm giác đó nữa, và, nếu các bạn làm được như vậy, thì đó là bước nhảy lớn nhất, về mặt đạo đức, trí tuệ và sáng tạo, mà bạn có thể làm được.
So why do we get stuck in this feeling of being right? One reason, actually, has to do with a feeling of being wrong. So let me ask you guys something -- or actually, let me ask you guys something, because you're right here: How does it feel -- emotionally -- how does it feel to be wrong? Dreadful. Thumbs down. Embarrassing. Okay, wonderful, great. Dreadful, thumbs down, embarrassing -- thank you, these are great answers, but they're answers to a different question. You guys are answering the question: How does it feel to realize you're wrong? (Laughter) Realizing you're wrong can feel like all of that and a lot of other things, right? I mean it can be devastating, it can be revelatory, it can actually be quite funny, like my stupid Chinese character mistake. But just being wrong doesn't feel like anything.
Vậy thì tại sao chúng ta luôn có có cảm giác là chúng ta đang đúng? Một lý do thật ra liên quan đến cảm giác bị sai. Để tôi hỏi các bạn một câu -- hay để tôi hỏi các bạn này một câu, vì các bạn ngồi đây: Các bạn cảm thấy thế nào -- về mặt cảm xúc -- khi bị sai? Ghê sợ. Tồi tệ. Xấu hổ. Được rồi. Ghê sợ, tồi tệ, xấu hổ -- cảm ơn, đây là những câu trả lời hay, nhưng đó thật ra là những câu trả lời cho một câu hỏi khác. Các bạn đã trả lời câu hỏi: Bạn cảm thấy thế nào khi nhận ra là mình sai? (Cười) Nhận ra là mình sai có thể có cảm giác như vậy và những cảm giác khác, đúng không? Ý của tôi là nó có thể khủng khiếp, nó có thể có ích, nó cũng có thể rất buồn cười, giống như câu chuyện về cái chữ Trung Quốc của tôi vậy. Nhưng lúc đang bị sai chẳng có cảm giác gì hết.
I'll give you an analogy. Do you remember that Loony Tunes cartoon where there's this pathetic coyote who's always chasing and never catching a roadrunner? In pretty much every episode of this cartoon, there's a moment where the coyote is chasing the roadrunner and the roadrunner runs off a cliff, which is fine -- he's a bird, he can fly. But the thing is, the coyote runs off the cliff right after him. And what's funny -- at least if you're six years old -- is that the coyote's totally fine too. He just keeps running -- right up until the moment that he looks down and realizes that he's in mid-air. That's when he falls. When we're wrong about something -- not when we realize it, but before that -- we're like that coyote after he's gone off the cliff and before he looks down. You know, we're already wrong, we're already in trouble, but we feel like we're on solid ground. So I should actually correct something I said a moment ago. It does feel like something to be wrong; it feels like being right.
Để tôi đưa ra một điều tương tự. Các bạn có nhớ cái phim hoạt hình Loony Tunes có con chó sói tội nghiệp luôn đuổi theo con chim cu nhưng không bao giờ bắt được không? Trong hầu hết tất cả các tập của phim hoạt hình này, luôn có cảnh con chó sói đuổi theo con chim cu rồi con chim cu chạy khỏi một cái vực, thật ra không sao cả, nó một con chim, nó biết bay. Nhưng con sói lại chạy khỏi cái vực ngay sau con chim cu. Điều buồn cười -- ít nhất là lúc bạn 6 tuổi -- là con sói cũng không bị sao cả. Nó vẫn tiếp tục chạy -- cho tới lúc mà nó nhìn xuống chân và nhận ra là nó đang lơ lửng trên không. Đó là lúc nó té xuống. Khi chúng ta sai về một việc nào đó -- không phải là lúc chúng ta nhận ra là chúng ta sai, mà là ngay trước đó -- chúng ta cũng giống con sói đó vậy sau khi nó chạy quá cái vực và trước khi nó nhìn xuống. Bạn thấy đấy, chúng ta đã sai rồi, chúng ta đã vướng vào vấn đề rồi, nhưng chúng ta lại cảm thấy chúng ta đang rất vững vàng. Cho nên tôi nên chỉnh lại một điều mà tôi nói lúc nãy. Chúng ta một cảm giác khi đang bị sai; cái cảm giác giống như chúng ta đang đúng.
(Laughter)
(Cười)
So this is one reason, a structural reason, why we get stuck inside this feeling of rightness. I call this error blindness. Most of the time, we don't have any kind of internal cue to let us know that we're wrong about something, until it's too late. But there's a second reason that we get stuck inside this feeling as well -- and this one is cultural. Think back for a moment to elementary school. You're sitting there in class, and your teacher is handing back quiz papers, and one of them looks like this. This is not mine, by the way. (Laughter) So there you are in grade school, and you know exactly what to think about the kid who got this paper. It's the dumb kid, the troublemaker, the one who never does his homework. So by the time you are nine years old, you've already learned, first of all, that people who get stuff wrong are lazy, irresponsible dimwits -- and second of all, that the way to succeed in life is to never make any mistakes.
Chính vì lý do này, một lý do cơ cấu, mà chúng ta luôn có cảm giác là chúng ta đúng. Tôi gọi điều này la mù lỗi. Gần như lúc nào cũng vậy, chúng ta không có một tín hiệu tự nhiên nào để cho chúng ta biết là chúng ta đang làm sai một cái gì đó, cho đế lúc quá trễ. Nhưng còn một lý do khác nữa -- đây là một lý do văn hóa. Hãy nghĩ về lúc chúng ta học tiểu học. Bạn đang ngồi trong lớp học, và giáo viên của bạn đang phát bài kiểm tra, và một bài giống như vầy. Đây không phải là bài kiểm tra của tội. (Cười) Bạn đang học tiểu học, và bạn biết chính xác phải nghĩ gì về đứa trẻ có bài kiểm tra đó. Đó là một đứa trẻ yếu, hay nghịch phá, và không bao giờ làm bài tập về nhà. Vì vậy khi bạn lên 9 tuổi, bạn đã biết rằng, thứ nhất, những người làm sai là những người lười biếng, thiếu trách nhiệm và không thông minh -- thứ hai nữa, là để thành công trong cuộc sống chúng ta không được lầm lỗi.
We learn these really bad lessons really well. And a lot of us -- and I suspect, especially a lot of us in this room -- deal with them by just becoming perfect little A students, perfectionists, over-achievers. Right, Mr. CFO, astrophysicist, ultra-marathoner? (Laughter) You're all CFO, astrophysicists, ultra-marathoners, it turns out. Okay, so fine. Except that then we freak out at the possibility that we've gotten something wrong. Because according to this, getting something wrong means there's something wrong with us. So we just insist that we're right, because it makes us feel smart and responsible and virtuous and safe.
Chúng ta học những bài học xấu này rất nhanh. Và rất nhiều người trong chúng ta -- và tôi nghĩ rằng -- đặc biệt là những người trong hội trường này -- phản ứng với điều đó bằng cách trở thành trở thành những học sinh điểm 10, những người hoàn thiện, những người quá thành đạt. Đúng không, ngài chủ tịch tài chích, vật lý thiên văn, chạy siêu marathon? (Cười) Tất cả các bạn đều là các nhà chủ tịch tài chính, vật lý thiên văn, chạy siêu marathon. Vậy là tốt thôi. Ngoại trừ việc chúng ta bắt đầu lo lắng về khả năng là chúng ta đã làm điều gì đó sai. Bởi vì theo những gì đã nói, làm một cái gì đó sai có nghĩa là có một cái gì đó sai trong chúng ta. Vì thế, chúng ta luôn cố nghĩ là chúng ta đúng, bởi vì điều đó làm chúng ta cảm thấy thông minh, có trách nhiệm có đạo đức và an toàn.
So let me tell you a story. A couple of years ago, a woman comes into Beth Israel Deaconess Medical Center for a surgery. Beth Israel's in Boston. It's the teaching hospital for Harvard -- one of the best hospitals in the country. So this woman comes in and she's taken into the operating room. She's anesthetized, the surgeon does his thing -- stitches her back up, sends her out to the recovery room. Everything seems to have gone fine. And she wakes up, and she looks down at herself, and she says, "Why is the wrong side of my body in bandages?" Well the wrong side of her body is in bandages because the surgeon has performed a major operation on her left leg instead of her right one. When the vice president for health care quality at Beth Israel spoke about this incident, he said something very interesting. He said, "For whatever reason, the surgeon simply felt that he was on the correct side of the patient." (Laughter) The point of this story is that trusting too much in the feeling of being on the correct side of anything can be very dangerous.
Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện. Một vài năm trước, có một phụ nữ đi đến bệnh viện Beth Israel Deaconess để giải phẩu. Bệnh viện Beth Israel ở Boston. Nó là một bệnh viện giảng dạy của đại học Harvard -- một trong những bệnh viện tốt nhất trong nước. Người phụ nữ này đi vào bệnh viện và được đưa vào phòng mổ. Cô ta được gây mê, và bác sĩ phẫu thuật làm công việc của họ -- khâu cô ta lại và đưa cô tà vào phòng dưỡng sức. Mọi thứ có vẻ tiến hành trôi chảy. Khi cô ta tỉnh dậy, và cô ta nhìn xuống người của mình, cô ta nói, "Tai sạo lại băng bó bên không bị bệnh của tôi?" Phía không bị bệnh của người cô ta bị băng bó là tại vì bác sĩ phẫu thuật đã làm một cuộc giải phẫu lớn ở bên chân trái của cô ta thay vì ở bên chân phải. Khi viện phó về chất lượng chăm sóc sức khỏe ở bệnh viện Beth Israel phát biểu về sự kiện này, ông ta nói một điều rất thú vị. Ông ta nói, "Vì một lý do nào đó, bác sĩ giải phẫu cảm thấy là ông ta đang phẫu thuật ở phần cơ thể đúng của bệnh nhân." (Cười) Bài học của câu chuyện này chính là tin tưởng nhiều quá vào cảm giác đang ở phía đúng của một việc gì đó có thể rất nguy hiểm.
This internal sense of rightness that we all experience so often is not a reliable guide to what is actually going on in the external world. And when we act like it is, and we stop entertaining the possibility that we could be wrong, well that's when we end up doing things like dumping 200 million gallons of oil into the Gulf of Mexico, or torpedoing the global economy. So this is a huge practical problem. But it's also a huge social problem.
Cái cảm giác luôn đúng bên trong mà chúng ta luôn trải qua không phải là một chỉ dẫn đáng tin cậy cho những gì đang thật sự diễn ra trong thế giới bên ngoài. Và khi chúng ta làm ra vẻ như vậy, và ngừng suy nghĩ về cái khả năng là chúng ta có thể sai, chính là chúng ta lại làm những việc như đổ 200 triệu gallon dầu vào vịnh Mexico, hủy hại nền kinh tế thế giới. Vì vậy đây là một vấn đề thực tế rất quan trọng. Nhưng nó cũng là một vấn đề xã hội rất quan trọng.
Think for a moment about what it means to feel right. It means that you think that your beliefs just perfectly reflect reality. And when you feel that way, you've got a problem to solve, which is, how are you going to explain all of those people who disagree with you? It turns out, most of us explain those people the same way, by resorting to a series of unfortunate assumptions. The first thing we usually do when someone disagrees with us is we just assume they're ignorant. They don't have access to the same information that we do, and when we generously share that information with them, they're going to see the light and come on over to our team. When that doesn't work, when it turns out those people have all the same facts that we do and they still disagree with us, then we move on to a second assumption, which is that they're idiots. (Laughter) They have all the right pieces of the puzzle, and they are too moronic to put them together correctly. And when that doesn't work, when it turns out that people who disagree with us have all the same facts we do and are actually pretty smart, then we move on to a third assumption: they know the truth, and they are deliberately distorting it for their own malevolent purposes. So this is a catastrophe.
Hãy suy nghĩ một chút về ý nghĩa của việc cảm thấy đúng. Nó có nghĩa là bạn nghĩ rằng những điều bạn tin tưởng diễn tả một cách chính xác thực tế. Và khi bạn có cảm giác như vậy, bạn có một vấn đề phải giải quyết, đó chính là, làm sao bạn giải thích về tất cả những người bất đồng ý kiến với bạn? Hóa ra, tất cả chúng ta giải thích những người đó một cách giống nhau, bằng cách dựa vào những giả định rất đáng tiếc. Điều đầu tiên mà chúng ta làm khi có ai đó bất đồng với chúng ta là chúng ta cho rằng họ không biết gì hết. Họ không có những thông tin mà chúng ta có, và khi chúng ta hào phóng chia sẽ những thông tin đó, họ sẽ thấy tỉnh ngộ và đồng ý với chúng ta. Khi làm vậy không được, khi mà hóa ra những người này có những thông tin giống chúng ta và họ vẫn bất đồng ý kiến, thì chúng ta dùng một giả định thứ hai, đó là những người này là những người không thông minh. (Cười) Tất cả bọn họ đều có những phần đúng của câu đó, nhưng họ quá tối dạ để có thể ráp lại thành câu trả lời. Và khi làm vậy cũng không được, khi mà hoa ra những những người bất đồng với chúng ta có tất cả những thông tin mà chúng ta có và họ thật ra rất thông minh, thì chúng ta đi đến giả định thứ ba: họ biết sự thật, nhưng họ cố tình xuyên tạc sự thật vì một mục đích xấu tâm nào đó. Đây là một thảm họa.
This attachment to our own rightness keeps us from preventing mistakes when we absolutely need to and causes us to treat each other terribly. But to me, what's most baffling and most tragic about this is that it misses the whole point of being human. It's like we want to imagine that our minds are just these perfectly translucent windows and we just gaze out of them and describe the world as it unfolds. And we want everybody else to gaze out of the same window and see the exact same thing. That is not true, and if it were, life would be incredibly boring. The miracle of your mind isn't that you can see the world as it is. It's that you can see the world as it isn't. We can remember the past, and we can think about the future, and we can imagine what it's like to be some other person in some other place. And we all do this a little differently, which is why we can all look up at the same night sky and see this and also this and also this. And yeah, it is also why we get things wrong.
Chính sự ràng buộc với sự đúng đắn của chúng ta khiến chúng ta phạm sai lầm và khiến chúng ta đối xử với nhau một cách kinh khủng. Nhưng đối với tôi, điều khó hiểu nhất và điền đáng buồn nhất trong việc này là chúng ta đã quên đi điều quan trọng nhất về con người. Nó giống như chúng ta muốn tưởng tượng rằng bộ não của chúng ta là những cửa sổ hoàn toàn trong suốt và chúng ta chỉ cần nhìn xuyên qua chúng và diễn tả thế giới một cách chính xác. Vá chúng ta muốn những người khác cũng nhìn qua những cái cửa sổ như vậy và thấy những điều giống như chúng ta thấy. Sự thật không phải như vậy, và nếu nó là như vậy, thì cuộc đời sẽ trở nên vô cùng nhàm chán. Điều kỳ diệu của bộ óc của chúng ta không phải ở chổ chúng ta có thể nhìn thấy thế giới là như thế nào. Nó nằm ở chổ chúng ta có thể nhìn thấy thế giới không phải như thế nào. Chúng ta có thể nhớ quá khứ, và chúng ta có thể nghĩ về tương lai, chúng ta có thể tưởng tượng về việc trở thành một người nào khác ở một nơi nào khác. Và tất cả chúng ta làm như vậy một cách khác nhau đó chính là lý do tải sao chúng ta có thể nhìn lên bầu trời ban đêm và thấy cái này hay cái này hay cái này. Ồ, và đó cũng chính là lý do tại sao chúng ta làm sai.
1,200 years before Descartes said his famous thing about "I think therefore I am," this guy, St. Augustine, sat down and wrote "Fallor ergo sum" -- "I err therefore I am." Augustine understood that our capacity to screw up, it's not some kind of embarrassing defect in the human system, something we can eradicate or overcome. It's totally fundamental to who we are. Because, unlike God, we don't really know what's going on out there. And unlike all of the other animals, we are obsessed with trying to figure it out. To me, this obsession is the source and root of all of our productivity and creativity.
1200 năm trước khi Descartes nói câu nói nổi tiếng "Tôi suy nghĩ cho nên tôi tồn tại," thánh Augustine, đã ngồi xuống và viết, "Fallor ergo sum" -- "Tôi làm lỗi cho nên tôi tồn tại." Augustine đã hiểu được rằng khả năng phạm sai lầm của chúng ta, không phải là một khuyết tật đáng xấu hổ của loài người, là một thứ mà chúng ta có thề loại bỏ hoặc vượt qua được. Đó là một điền hoàn toàn cơ bản của chúng ta. Bởi vì, không giống như Chúa, chúng ta thật ra không biết cái gì đang diễn ra ở trên đó. Và không giống như tất cả các động vật khác, chúng ta ám ảnh với việc cố gắng tìm hiều nó. Đối với tôi, chính sự ám ảnh này là nguồn gốc của tất cả những năng suất và sáng tạo của chúng ta.
Last year, for various reasons, I found myself listening to a lot of episodes of the Public Radio show This American Life. And so I'm listening and I'm listening, and at some point, I start feeling like all the stories are about being wrong. And my first thought was, "I've lost it. I've become the crazy wrongness lady. I just imagined it everywhere," which has happened. But a couple of months later, I actually had a chance to interview Ira Glass, who's the host of the show. And I mentioned this to him, and he was like, "No actually, that's true. In fact," he says, "as a staff, we joke that every single episode of our show has the same crypto-theme. And the crypto-theme is: 'I thought this one thing was going to happen and something else happened instead.' And the thing is," says Ira Glass, "we need this. We need these moments of surprise and reversal and wrongness to make these stories work." And for the rest of us, audience members, as listeners, as readers, we eat this stuff up. We love things like plot twists and red herrings and surprise endings. When it comes to our stories, we love being wrong.
Năm ngoái, vì một số lý do nào đó, tôi hay lắng nghe chương trình radio "This American Life" ("Cuộc sống Mỹ này"). Thế là tôi nghe và nghe, vào một lúc nào đó, tôi bắt đầu cảm thấy rằng tất cả các câu chuyện đều về vấn đề bị sai lầm. Và suy nghĩ đầu tiên của tôi là, "Tôi bị điên rồi. Tôi đã trở thành người đàn bà điên cuồng về sai lầm. Tôi bắt đầu tưởng tượng nó ở mọi nơi," điều này đã từng xảy ra. Nhưng một vài tháng sau đó, tôi có dịp phỏng vấn Ira Glass, người dẫn chương trình đó. Và khi tôi đề cập điều này với anh ta, anh ta nói, "Không đâu, cô thật ra đã nghĩ đúng rổi," anh ta cũng nói, "là nhân viên chương trình, chúng tôi đùa là tập nào của chương trình cũng có chủ đề bí mật giống nhau. Và chủ đề bí mật đó là: 'Tôi nghĩ điều này sẽ xảy ra nhưng điều khác lại xảy ra.' Và điều quan trọng là," Ira Glass nói, "chúng ta cần điều đó. Chúng ta cần những khoảnh khắc về ngạc nhiên, đảo ngược và sai lầm để làm cho câu chuyện có ý nghĩa." Và cho tất cả chúng ta, những khán khả, là thính giả, là đọc giả, chúng thích những chuyện như vậy. Chúng ta thích những tình tiết phức tạp, những khúc mắc, và những kết thúc bất ngờ. Khi nói đến những câu chuyện, chúng ta thích bị sai lầm.
But, you know, our stories are like this because our lives are like this. We think this one thing is going to happen and something else happens instead. George Bush thought he was going to invade Iraq, find a bunch of weapons of mass destruction, liberate the people and bring democracy to the Middle East. And something else happened instead. And Hosni Mubarak thought he was going to be the dictator of Egypt for the rest of his life, until he got too old or too sick and could pass the reigns of power onto his son. And something else happened instead. And maybe you thought you were going to grow up and marry your high school sweetheart and move back to your hometown and raise a bunch of kids together. And something else happened instead. And I have to tell you that I thought I was writing an incredibly nerdy book about a subject everybody hates for an audience that would never materialize. And something else happened instead.
Nhưng, bạn nên biết rằng, những câu chuyện của chúng ta là như vậy bởi vì cuộc sống của chúng ta là như vậy. Chúng ta nghĩ là điều này sẽ xảy ra nhưng thay vì vậy một việc khác lại xảy ra. George Bush nghĩ rằng ông ta sẽ xâm lược Iraq, tìm ra một đống vũ khí hủy diệt hàng loạt, giải phóng mọi người và mang dân chủ đến vùng Trung Đông. Và một điều khác lại xảy ra. Hosni Mubarak nghĩ rằng ông là sẽ là nhà độc tài của Ai Cập đến hết cuộc đời, cho đến khi ông ta quá già hoặc quá bệnh và có thể chuyển quyền lực sang cho con trai của ông ta. Nhưng một điều khác lại xảy ra. Và có lẻ bạn nghĩ rằng bạn sẽ lớn lên và cưới người yêu thời cấp ba của bạn, dọn về xóm cũ và cùng nhau nuôi con cái. Nhưng một điều khác lại xảy ra. Và tôi phải nói với các bạn rằng tôi nghĩ là tôi đã viết một cuốn sách vớ vẩn về một đề tài mà ai cũng ghét cho một khán giả không hiện hữu. Và một điều khác lại xảy.
(Laughter)
(Cười)
I mean, this is life. For good and for ill, we generate these incredible stories about the world around us, and then the world turns around and astonishes us. No offense, but this entire conference is an unbelievable monument to our capacity to get stuff wrong. We just spent an entire week talking about innovations and advancements and improvements, but you know why we need all of those innovations and advancements and improvements? Because half the stuff that's the most mind-boggling and world-altering -- TED 1998 -- eh. (Laughter) Didn't really work out that way, did it? (Laughter) Where's my jet pack, Chris?
Ý tôi là, đây là cuộc sống. Dù tốt hay xấu, chúng ta dựng lện những câu chuyện khó tin về thế giới xung quanh chúng ta, và cái thế giới đó quay lại và làm chúng ta sửng sốt. Không phải xúc phạm, nhưng toàn bộ hội nghị này là một tưởng niệm không thể tin nổi về khả năng làm sai của chúng ta. Chúng ta đã trải qua nguyên một tuần đề nói về những sáng tạo, những tiến bộ, và những cải tiến nhưng các bạn có biết tại sao chúng ta lại cần những sáng tạo, những tiến bộ và những cải tiến này không? Đó là vì phân nữa những thứ độc đáo và thay đổi thế giới của TED 1998 à. (Cười) Nó đã không xảy ra như chúng ta mong đợi đúng không? (Cười) Phản lực cá nhân của tôi đâu, Chris?
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
So here we are again. And that's how it goes. We come up with another idea. We tell another story. We hold another conference. The theme of this one, as you guys have now heard seven million times, is the rediscovery of wonder. And to me, if you really want to rediscover wonder, you need to step outside of that tiny, terrified space of rightness and look around at each other and look out at the vastness and complexity and mystery of the universe and be able to say, "Wow, I don't know. Maybe I'm wrong."
Chúng ta lại ở đây một lần nữa. Cuộc đời là như vậy. Chúng ta tìm ra một ý tưởng mới. Chúng ta kể một câu chuyện khác. Chúng ta tổ chức một hội nghị khác. Chủ đề của hội nghị này, giống như các bạn đã nghe hàng triệu lần, là sự khám phá lại những điều kỳ diệu. Đối với tôi nếu bạn thật sự muốn khám phá lại sự kỳ diệu, bạn nên bước ra ngoài cái không gian chật chội, khiếp sợ của sự đúng đắn và nhìn xung quanh nhìn ra cái không gian vô tận cái phức tạp và huyền bí của vũ trụ và có thể nói rằng, "Wow, tôi không biết. Có thể là tôi sai."
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay).
Thank you guys.
Cảm ơn các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)