So that's Johnny Depp, of course. And that's Johnny Depp's shoulder. And that's Johnny Depp's famous shoulder tattoo. Some of you might know that, in 1990, Depp got engaged to Winona Ryder, and he had tattooed on his right shoulder "Winona forever." And then three years later -- which in fairness, kind of is forever by Hollywood standards -- they broke up, and Johnny went and got a little bit of repair work done. And now his shoulder says, "Wino forever."
Đây là Johnny Depp, dĩ nhiên rồi. Còn đây là vai của Johnny Depp. Và đó là vết xăm vai nổi tiếng của Johnny Depp. Một số các bạn có thể đã biết rằng, năm 1990, Depp đã đính hôn với Winona Ryder, và anh ta đi xăm vai phải của mình "Mãi mãi Winona." Và rồi 3 năm sau đó -- công bằng mà nói, cũng có thể gọi là mãi mãi so với tiêu chuẩn Hollywood -- họ chia tay nhau, và Johnny đi sửa sang lại một chút. Và giờ trên vai của anh ta là, "Mãi mãi Wino."
(Laughter)
(Tiếng cười)
So like Johnny Depp, and like 25 percent of Americans between the ages of 16 and 50, I have a tattoo. I first started thinking about getting it in my mid-20s, but I deliberately waited a really long time. Because we all know people who have gotten tattoos when they were 17 or 19 or 23 and regretted it by the time they were 30. That didn't happen to me. I got my tattoo when I was 29, and I regretted it instantly. And by "regretted it," I mean that I stepped outside of the tattoo place -- this is just a couple miles from here down on the Lower East Side -- and I had a massive emotional meltdown in broad daylight on the corner of East Broadway and Canal Street. (Laughter) Which is a great place to do it because nobody cares. (Laughter) And then I went home that night, and I had an even larger emotional meltdown, which I'll say more about in a minute.
Cũng như Johnny Depp, và 25 phần trăm người Mỹ giữa độ tuổi 16 và 50, tôi có một vết xăm. Lúc đầu tôi nghĩ đến việc vẽ xăm vào lúc trung tầm 20 tuổi, nhưng sau đó tôi cố tình đợi một thời gian rất dài Bởi vì chúng ta đều biết những người có vết xăm khi họ mới 17 tuổi hoặc 19 hoặc 23 và hối hận về điều đó khi họ 30 tuổi. Điều đó không xảy ra với tôi. Tôi đi xăm năm 29 tuổi, và tôi đã hối hận ngay lập tức. Và với "hối hận", ý tôi là tôi bước ra khỏi nơi làm vết xăm -- nó chỉ cách đây khoảng vài dặm về Phía Hạ Đông, và tôi có một cơn khủng hoảng tinh thần vô cùng lớn trong ánh sáng ban ngày rực rỡ trong góc đường Đông Broadway và đường Canal. (Tiếng cười) Một nơi rất tốt để khổ sở vì chẳng ai thèm quan tâm cả. (Tiếng cười) Và rồi tối hôm đó tôi về nhà, tôi chịu một cơn khủng hoảng tinh thần còn lớn hơn, mà tôi sẽ kể trong ít phút nữa.
And this was all actually quite shocking to me, because prior to this moment, I had prided myself on having absolutely no regrets. I made a lot of mistakes and dumb decisions, of course. I do that hourly. But I had always felt like, look, you know, I made the best choice I could make given who I was then, given the information I had on hand. I learned a lesson from it. It somehow got me to where I am in life right now. And okay, I wouldn't change it. In other words, I had drunk our great cultural Kool-Aid about regret, which is that lamenting things that occurred in the past is an absolute waste of time, that we should always look forward and not backward, and that one of the noblest and best things we can do is strive to live a life free of regrets.
Và tất cả những điều này khiến tôi khá sửng sốt, vì trước đó, tôi luôn tự hào về bản thân vì đã sống hoàn toàn không có nuối tiếc gì cả. Tôi đã phạm khá nhiều lỗi lầm và có những quyết định ngu xuẩn, dĩ nhiên. Tôi hay như thế lắm. Nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy, bạn biết không, là tôi đã cố hết sức mình với thực lực của mình lúc đó, và những thông tin tôi có trong tay. Tôi đã nhận được một bài học từ đó. Nó gần như đã đưa tôi trở thành người như ngày hôm nay. Và được rồi, tôi sẽ không thay đổi nó đâu. Nói cách khác, tôi đã thấm nhuần văn hóa Kool-Aid của chúng ta về sự hối hận, tức là hối tiếc những điều đã xảy ra trong quá khứ đúng là lãng phí thời gian, và chúng ta luôn luôn nên hướng về phía trước chứ không phải nhìn lại sau lưng, và rằng một trong những thứ tốt và cao quý nhất chúng ta có thể làm là cố gắng sống một cuộc sống không nuối tiếc.
This idea is nicely captured by this quote: "Things without all remedy should be without regard; what's done is done." And it seems like kind of an admirable philosophy at first -- something we might all agree to sign onto ... until I tell you who said it. Right, so this is Lady MacBeth basically telling her husband to stop being such a wuss for feeling bad about murdering people. And as it happens, Shakespeare was onto something here, as he generally was. Because the inability to experience regret is actually one of the diagnostic characteristics of sociopaths. It's also, by the way, a characteristic of certain kinds of brain damage. So people who have damage to their orbital frontal cortex seem to be unable to feel regret in the face of even obviously very poor decisions. So if, in fact, you want to live a life free of regret, there is an option open to you. It's called a lobotomy. But if you want to be fully functional and fully human and fully humane, I think you need to learn to live, not without regret, but with it.
Ý tưởng này được thể hiện một cách tinh tế trong câu nói: "Những thứ không có cách chữa thì không nên quan tâm; cái gì qua rồi thì hãy cho qua." Và ban đầu nó giống như kiểu một dạng triết lí rất đáng ngưỡng mộ -- mà chúng ta có lẽ đều đồng tình với triết lí đó... cho tới khi tôi cho các bạn biết ai đã nói điều đó. Đúng, đây là Cô nương MacBeth đơn giản là bảo chồng cô ta đừng có quá mềm yếu cảm thấy tội lỗi vì đã giết người. Và khi điều này xảy ra, Shakespeare đang tính toán điều gì đó, như ông ấy thường làm. Bởi vì không có khả năng trải nghiệm sự hối hận thực ra là một trong những đặc điểm đã được chẩn đoán của những người bị rối loạn nhân cách chống xã hội. Tiện thể, nó còn là một đặc điểm của một số dạng chấn thương não bộ. Vì thế mà những người bị chấn thương vòm tiền não thường không có khả năng cảm nhận sự hối hận thậm chí sau khi có những quyết định rõ ràng rất dở tệ. Thế nên thực tế là nếu bạn muốn sống một cuộc sống không nuối tiếc, luôn có một lựa chọn sẵn sàng cho bạn. Nó gọi là phẫu thuật não. Nhưng nếu bạn muốn hoạt động hoàn toàn bình thường, và hoàn toàn con người và có lòng nhân ái, tôi nghĩ bạn nên học cách sống, không phải là sống không nuối tiếc, mà sống với những nuối tiếc đó.
So let's start off by defining some terms. What is regret? Regret is the emotion we experience when we think that our present situation could be better or happier if we had done something different in the past. So in other words, regret requires two things. It requires, first of all, agency -- we had to make a decision in the first place. And second of all, it requires imagination. We need to be able to imagine going back and making a different choice, and then we need to be able to kind of spool this imaginary record forward and imagine how things would be playing out in our present. And in fact, the more we have of either of these things -- the more agency and the more imagination with respect to a given regret, the more acute that regret will be.
Thế nên ta hãy bắt đầu bằng việc định nghĩa một số thuật ngữ. Nuối tiếc là gì? Nuối tiếc là cảm xúc chúng ta trải nghiệm khi chúng ta nghĩ rằng tình huống hiện tại của chúng ta có thể tốt hơn hoặc hạnh phúc hơn nếu chúng ta đã làm khác đi trong quá khứ. Thế nên nói cách khác, sự nuối tiếc yêu cầu hai thứ. Thứ nhất, nó yêu cầu một hoạt động trung gian -- trước hết chúng ta phải lập một quyết định. Và thứ hai, nó cần sự tưởng tượng. Chúng ta cần phải có khả năng tưởng tượng quay ngược lại quá khứ và đi theo một lựa chọn khác, và sau đó chúng ta cần có khả năng kéo dài trí tưởng tượng này đến thời hiện tại và tưởng tượng xem giờ mọi thứ sẽ như thế nào. Và thực tế là, chúng ta tưởng tượng càng nhiều một trong những thứ này, càng có nhiều hoạt động trung gian và sự tưởng tượng liên hệ với một sự nuối tiếc nào đó, thì sự nuối tiếc đó càng sâu sắc.
So let's say for instance that you're on your way to your best friend's wedding and you're trying to get to the airport and you're stuck in terrible traffic, and you finally arrive at your gate and you've missed your flight. You're going to experience more regret in that situation if you missed your flight by three minutes than if you missed it by 20. Why? Well because, if you miss your flight by three minutes, it is painfully easy to imagine that you could have made different decisions that would have led to a better outcome. "I should have taken the bridge and not the tunnel. I should have gone through that yellow light." These are the classic conditions that create regret. We feel regret when we think we are responsible for a decision that came out badly, but almost came out well.
Ví dụ như, bạn đang trên đường tới tiệc cưới của người bạn thân nhất của mình và bạn đang cố đi đến sân bay mà lại bị mắc kẹt vì tắc đường, cuối cùng bạn cũng đến cổng sân bay, và bạn nhỡ mất chuyến bay. Bạn sẽ tiếc hơn nhiều trong trường hợp đó nếu bạn nhỡ chuyến bay mất ba phút hơn là nếu bạn nhỡ 20 phút. Tại sao? Đó là bởi vì, nếu bạn nhỡ chuyến bay trong 3 phút, rất dễ dàng tưởng tượng ra rằng bạn có thế lập những quyết định khác mà có thể sẽ dẫn tới những kết quả tốt đẹp hơn. "Đáng ra tôi phải đi lên cầu chứ không phải qua cái đường hầm. Đáng ra tôi nên vượt đèn vàng." Đây là những điều kiện rất phổ thông để tạo ra sự nuối tiếc. Chúng ta thấy nuối tiếc khi ta nghĩ là ta có trách nhiệm với những quyết định tồi tệ, mà suýt nữa thành công.
Now within that framework, we can obviously experience regret about a lot of different things. This session today is about behavioral economics. And most of what we know about regret comes to us out of that domain. We have a vast body of literature on consumer and financial decisions and the regrets associated with them -- buyer's remorse, basically. But then finally, it occurred to some researchers to step back and say, well okay, but overall, what do we regret most in life? Here's what the answers turn out to look like.
Bây giờ trong cái khung sườn đó, chúng ta rõ ràng có thể thấy tiếc nuối về rất nhiều thứ, Chương trình ngày hôm nay là về kinh tế hành vi học. Và hầu hết những gì ta biết về sự nuối tiếc đến với chúng ta từ chính lĩnh vực đó. Ta có một kho tài liệu to lớn về khách hàng và những quyết định tài chính và những nuối tiếc liên quan đến chúng -- hay đơn giản là sự nuối tiếc của người mua. Thế nhưng cuối cùng thì, các nhà nghiên cứu cũng phải nhìn lại và nói rằng, tốt thôi, thế nhưng nhìn chung, chúng ta nuối tiếc điều gì nhất trong cuộc sống? Đáp án như thế này đây.
So top six regrets -- the things we regret most in life: Number one by far, education. 33 percent of all of our regrets pertain to decisions we made about education. We wish we'd gotten more of it. We wish we'd taken better advantage of the education that we did have. We wish we'd chosen to study a different topic. Others very high on our list of regrets include career, romance, parenting, various decisions and choices about our sense of self and how we spend our leisure time -- or actually more specifically, how we fail to spend our leisure time. The remaining regrets pertain to these things: finance, family issues unrelated to romance or parenting, health, friends, spirituality and community.
Và sáu sự nuối tiếc lớn nhất -- những thứ chúng ta nuối tiếc nhất trong cuộc sống: Thứ nhất là giáo dục. 33 phần trăm sự hối hận của chúng ta liên quan đến những quyết định về giáo dục. Ta mong ước ta có thể đã có hơn. Ta ước ta có thể đã sử dụng nền kiến thức của chúng ta tốt hơn. Ta ước ta có thể đã chọn một ngành học khác. Những thứ khác cũng xếp hạng rất cao trong bảng danh sách hối hận bao gồm sự nghiệp, tình cảm, phụ huynh, vô số các quyết định và lựa chọn khác về ý thức về bản thân chúng ta và cách chúng ta dành thời gian thư giãn -- hoặc thực ra cụ thể hơn, cách chúng ta không biết dành thời gian thư giãn. Những sự hối hận còn lại liên quan đến những thứ sau: tài chính, vấn đề gia đình không liên quan đến tình cảm hay phụ huynh, sức khỏe, bạn bè, tinh thần và cộng đồng.
So in other words, we know most of what we know about regret by the study of finance. But it turns out, when you look overall at what people regret in life, you know what, our financial decisions don't even rank. They account for less than three percent of our total regrets. So if you're sitting there stressing about large cap versus small cap, or company A versus company B, or should you buy the Subaru or the Prius, you know what, let it go. Odds are, you're not going to care in five years.
Nói cách khác, chúng ta biết hầu hết những gì chúng ta đã biết về sự nuối tiếc bằng tài chính học. Nhưng thực tế là, khi bạn nhìn tổng quát với những gì con người nuối tiếc trong cuộc sống, bạn biết không, những quyết định tài chính của chúng ta không xếp hạng gì hết. Chúng chỉ đóng góp khoảng 3 phần trăm tổng số hối hận của chúng ta. Và nếu bạn ngồi đó lo lắng về mũ lớn với mũ nhỏ, hoặc công ty A với công ty B, hoặc nên mua Subaru hay Prius, bạn biết không, bỏ qua đi. Kỳ quặc là, bạn sẽ không còn quan tâm đến nó nữa trong năm năm tới.
But for these things that we actually do really care about and do experience profound regret around, what does that experience feel like? We all know the short answer. It feels terrible. Regret feels awful. But it turns out that regret feels awful in four very specific and consistent ways. So the first consistent component of regret is basically denial. When I went home that night after getting my tattoo, I basically stayed up all night. And for the first several hours, there was exactly one thought in my head. And the thought was, "Make it go away!" This is an unbelievably primitive emotional response. I mean, it's right up there with, "I want my mommy!" We're not trying to solve the problem. We're not trying to understand how the problem came about. We just want it to vanish.
Thế nhưng với những thứ mà ta thật sự quan tâm đến và thực sự thấy nuối tiếc sâu sắc, cảm giác đó sẽ như thế nào? Chúng ta đều biết câu trả lời ngắn gọn. Rất kinh khủng. Cảm giác hối hận thật tồi tệ. Thế nhưng thực ra hối hận kinh khủng tuân theo 4 cách cụ thể và kiên định. Yếu tố kiên định đầu tiên của sự hối hận đơn giản là sự phủ nhận. Khi tôi về nhà tối hôm đó sau khi đi làm vết xăm của mình, tôi thức trắng cả đêm. Và trong vòng vài giờ đồng hồ đầu tiên, chí có một suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi. Và suy nghĩ đó là, "Làm nó biến mất đi!" Đây là một phản ứng cảm xúc đơn giản không thể tin được. Ý tôi là, nó ở ngay đó và nói "Tôi muốn mẹ tôi!" Chúng ta không cố gắng giải quyết vấn đề. Chúng ta cũng không cố gắng hiểu xem vấn đề đó xảy đến thế nào. Chúng ta chỉ muốn nó biến mất.
The second characteristic component of regret is a sense of bewilderment. So the other thing I thought about there in my bedroom that night was, "How could I have done that? What was I thinking?" This real sense of alienation from the part of us that made a decision we regret. We can't identify with that part. We don't understand that part. And we certainly don't have any empathy for that part -- which explains the third consistent component of regret, which is an intense desire to punish ourselves. That's why, in the face of our regret, the thing we consistently say is, "I could have kicked myself." The fourth component here is that regret is what psychologists call perseverative. To perseverate means to focus obsessively and repeatedly on the exact same thing. Now the effect of perseveration is to basically take these first three components of regret and put them on an infinite loop. So it's not that I sat there in my bedroom that night, thinking, "Make it go away." It's that I sat there and I thought, "Make it go away. Make it go away. Make it go away. Make it go away." So if you look at the psychological literature, these are the four consistent defining components of regret.
Đặc điểm thứ hai của sự hối hận là cảm giác bối rối. Một điều khác mà tôi nghĩ trong phòng ngủ của mình tối hôm đó là, "Sao mình có thể làm việc đó được nhỉ? Mình đã nghĩ gì vậy?" Đây là cảm giác ghét bỏ từ một phần trong ta đã đưa ra những quyết định khiến ta hối hận. Chúng ta không thể nhận biết phần người đó. Chúng ta không hiểu phần người đó. Và chúng ta chắc chắn không có chút gì cảm thông cho phần người đó -- điều này giải thích yếu tố kiên định thứ ba của sự nuối tiếc, chính là một khao khát mãnh liệt được trừng phạt bản thân. Đó là lí do tại sao, khi đối mặt với sự hối hận, chúng ta luôn luôn nói, "Giá mà tôi được đá đít chính mình." Yếu tố thứ tư ở đây là cái mà những nhà tâm lý học gọi là Sự hối hận dai dẳng. Dai dẳng có nghĩa là tập trung một cách ám ảnh và lặp đi lặp lại cùng một việc. Hậu quả của sự dai dẳng đơn giản là lấy 3 yếu tố đầu tiên của sự hối hận và đặt chúng vào một vòng tròn vô tận. Thế nên nó không phải là tôi ngồi đó trong phòng ngủ tối hôm đó, nghĩ rằng, "Làm nó biến mất đi." Mà là tôi ngồi đó và nghĩ, "Làm nó biến mất đi. Làm nó biến mất đi. Làm nó biến mất. Làm nó biến mất đi." Thế nên nếu bạn nhìn vào những tài liệu tâm lí, có bốn yếu tố có tính kiên định quyết định sự hối hận.
But I want to suggest that there's also a fifth one. And I think of this as a kind of existential wake-up call. That night in my apartment, after I got done kicking myself and so forth, I lay in bed for a long time, and I thought about skin grafts. And then I thought about how, much as travel insurance doesn't cover acts of God, probably my health insurance did not cover acts of idiocy. In point of fact, no insurance covers acts of idiocy. The whole point of acts of idiocy is that they leave you totally uninsured; they leave you exposed to the world and exposed to your own vulnerability and fallibility in face of, frankly, a fairly indifferent universe.
Nhưng tôi muốn chỉ ra rằng còn có yếu tố thứ năm nữa. Và tôi nghĩ về nó như một dạng báo động về sự tồn tại. Tối hôm đó trong căn hộ của tôi, sau khi tôi đã đá đít mình hoặc các thứ khác xong, tôi nằm trên giường một lúc lâu, và tôi nghĩ về những mảnh da ghép. Và sau đó tôi nghĩ về cách, giống như bảo hiểm du lịch không bao gồm những hành động của Chúa, có thể bảo hiểm sức khỏe của tôi cũng không bao gồm những hành động ngu ngốc. Thực tế mà nói, không có bảo hiểm nào bao gồm những hành động ngu ngốc cả. Điều cốt yếu về những hành động ngu ngốc đó là chúng khiến bạn không thể có bảo hiểm, chúng khiến bạn phơi bày với thế giới và phơi bày với chính sự yếu đuối và sai lầm của mình khi đối mặt với, thành thực mà nói, một vũ trụ khá là thờ ơ.
This is obviously an incredibly painful experience. And I think it's particularly painful for us now in the West in the grips of what I sometimes think of as a Control-Z culture -- Control-Z like the computer command, undo. We're incredibly used to not having to face life's hard realities, in a certain sense. We think we can throw money at the problem or throw technology at the problem -- we can undo and unfriend and unfollow. And the problem is that there are certain things that happen in life that we desperately want to change and we cannot. Sometimes instead of Control-Z, we actually have zero control. And for those of us who are control freaks and perfectionists -- and I know where of I speak -- this is really hard, because we want to do everything ourselves and we want to do it right.
Đây rõ ràng là một trải nghiệm hết sức đau đớn. Và tôi nghĩ là nó đặc biệt đau đớn cho chúng ta ở phương Tây hiện giờ trong sự kiểm soát mà đôi khi tôi coi như một nền văn hóa Control-Z -- Control-Z như một lệnh máy tính, hủy bỏ. Chúng ta quá quen với việc không phải đối mặt với những thực tế khó khăn của cuộc sống, trên một phương diện nào đó. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta có thể giải quyết vấn đề bằng tiền hoặc bằng công nghệ -- chúng ta có thể hủy bỏ và thờ ơ và không theo đuổi. Và vấn đề là có một số thứ nhất định xảy ra trong cuộc sống mà chúng ta khát khao thay đổi nhưng ta không thể. Đôi khi thay vì Control-Z, chúng ta thực chất chẳng có quyền kiểm soát nào cả. Và cho những ai luôn kiểm soát sự ngông cuồng và là người cầu toàn, và tôi biết chỗ mà tôi đang nói đấy nhé -- điều này khó làm lắm, bởi vì chúng ta muốn tự làm mọi thứ và ta muốn làm nó thật đúng.
Now there is a case to be made that control freaks and perfectionists should not get tattoos, and I'm going to return to that point in a few minutes. But first I want to say that the intensity and persistence with which we experience these emotional components of regret is obviously going to vary depending on the specific thing that we're feeling regretful about. So for instance, here's one of my favorite automatic generators of regret in modern life. (Laughter) Text: Relpy to all. And the amazing thing about this really insidious technological innovation is that even just with this one thing, we can experience a huge range of regret. You can accidentally hit "reply all" to an email and torpedo a relationship. Or you can just have an incredibly embarrassing day at work. Or you can have your last day at work.
Giờ có một trường hợp như sau về những người kiểm soát sự ngông cuồng và cầu toàn không nên có vết xăm, và tôi sẽ nói lại điều đó trong ít phút nữa. Nhưng trước hết tôi muốn nói rằng mức độ và sự cố chấp mà chúng ta trải qua những cảm giác của sự hối hận cùng, thay đổi rõ ràng tùy theo những thứ cụ thể mà bạn thấy nuối tiếc. Ví dụ, đây là một trong những máy tự động sản xuất hối hận yêu thích của tôi trong cuộc sống hiện đại. (Tiếng cười) Chữ: Trả lời tất cả. Và thứ tuyệt vời nhất về sự sáng tạo kĩ thuật hết sức xảo quyệt này đó là thậm chí chỉ với một thứ này thôi, chúng ta có thể trải qua một tràng cám giác hối tiếc kinh khủng. Bạn có thể nhấn "Trả lời tất cả" cho một cái email, và phá hỏng một mối quan hệ. Hoặc bạn có thể chỉ có một ngày xấu hổ không tưởng tượng được ở chỗ làm. Hoặc bạn có thể có ngày làm việc cuối cùng.
And this doesn't even touch on the really profound regrets of a life. Because of course, sometimes we do make decisions that have irrevocable and terrible consequences, either for our own or for other people's health and happiness and livelihoods, and in the very worst case scenario, even their lives. Now obviously, those kinds of regrets are incredibly piercing and enduring. I mean, even the stupid "reply all" regrets can leave us in a fit of excruciating agony for days.
Và nó thậm chí không đả động đến những hối hận sâu thẳm nhất của cuộc đời. Bởi vì tất nhiên, đôi khi chúng ta có những quyết định đưa đến những hậu quả kinh khủng và không thể sửa chữa được, cho sức khỏe, hạnh phúc và công việc của bản thân bạn hay của người khác và trong trường hợp xấu nhất, thậm chí là cả mạng sống của họ. Giờ rõ ràng là, những sự hối hận đó, vô cùng dai dẳng và đau đớn. Ý tôi là, thậm chí cả sự hối hận về "Trả lời tất cả" có thế khiến chúng ta đau đớn dữ dội trong nhiều ngày.
So how are we supposed to live with this? I want to suggest that there's three things that help us to make our peace with regret. And the first of these is to take some comfort in its universality. If you Google regret and tattoo, you will get 11.5 million hits. (Laughter) The FDA estimates that of all the Americans who have tattoos, 17 percent of us regret getting them. That is Johnny Depp and me and our seven million friends. And that's just regret about tattoos. We are all in this together.
Làm sao chúng ta sống nổi với điều này? Tôi muốn khuyên rằng có 3 thứ có thể giúp chúng ta sống hòa bình với sự hối hận. Và điều đầu tiên là biết chấp nhận sự phổ biến của nó. Nếu bạn tra Google chữ hối hận và vết xăm, bạn sẽ có 11.5 triệu kết quả. (Tiếng cười) FDA ước tính rằng trong số tất cả những người Mỹ có vết xăm, 17 phần trăm hối hận vì đã đi xăm. Đó là Johnny Depp, tôi và 7 triệu người bạn khác. Và đó chỉ là sự hối hận về vết xăm thôi nhé. Chúng ta đều có trong đó.
The second way that we can help make our peace with regret is to laugh at ourselves. Now in my case, this really wasn't a problem, because it's actually very easy to laugh at yourself when you're 29 years old and you want your mommy because you don't like your new tattoo. But it might seem like a kind of cruel or glib suggestion when it comes to these more profound regrets. I don't think that's the case though. All of us who've experienced regret that contains real pain and real grief understand that humor and even black humor plays a crucial role in helping us survive. It connects the poles of our lives back together, the positive and the negative, and it sends a little current of life back into us.
Cách thứ hai chúng ta có thể chấp nhận sự hối hận là cười vào bản thân ta. Trong trường hợp của tôi, đây không thực sự là một vấn đề, vì thực ra cười vào bản thân mình rất dễ khi bạn 29 tuổi và bạn muốn mẹ bạn bởi vì bạn không thích vết xăm mới của mình. Nhưng nó dường như là một sự gợi ý tàn nhẫn hoặc xảo quyệt khi chúng ta nói đến những hối hận sâu sắc hơn. Nhưng tôi không nghĩ có trường hợp như vậy đâu. Trong tất cả chúng ta ai đã trải qua những sự nuối tiếc mà vô cùng đau khổ và hối hận sẽ hiểu rằng óc hài hước và thậm chí là sự hài hước xấu xa đóng vai trò quan trọng giúp chúng ta tồn tại. Nó kết nối những trái cưc của cuộc sống lại với nhau, cực dương và cực âm, và nó gửi một chút dòng chảy của cuộc sống lại cho ta.
The third way that I think we can help make our peace with regret is through the passage of time, which, as we know, heals all wounds -- except for tattoos, which are permanent. So it's been several years since I got my own tattoo. And do you guys just want to see it? All right. Actually, you know what, I should warn you, you're going to be disappointed. Because it's actually not that hideous. I didn't tattoo Marilyn Manson's face on some indiscreet part of myself or something. When other people see my tattoo, for the most part they like how it looks. It's just that I don't like how it looks. And as I said earlier, I'm a perfectionist. But I'll let you see it anyway.
Cách thứ ba mà tôi nghĩ có thể giúp ta chấp nhận sự hối hận là thời gian, mà, như ta biết, chữa lành mọi vết thương -- ngoại trừ những vết xăm, chúng là vĩnh viễn. Thế là đã vài năm rồi kể từ khi tôi có vết xăm. Và các bạn có muốn nhìn nó không? Được rồi. Thật ra, bạn biết gì không, tôi nên nói trước là bạn sẽ thất vọng đấy nhé. Bởi vì thực ra nó nhìn cũng không kinh khủng lắm đâu. Tôi không xăm hình mặt của Marilyn Manson trên những phần cơ thể không cẩn thận hay đại loại thế. Khi người ta nhìn thấy vết xăm của tôi, hầu hết bọn họ thích nó. Chỉ là tôi không thích nó trông như thế. Và như tôi nói lúc trước, tôi là một người cầu toàn. Nhưng dù sao tôi cũng sẽ cho các bạn xem.
This is my tattoo. I can guess what some of you are thinking. So let me reassure you about something. Some of your own regrets are also not as ugly as you think they are. I got this tattoo because I spent most of my 20s living outside the country and traveling. And when I came and settled in New York afterward, I was worried that I would forget some of the most important lessons that I learned during that time. Specifically the two things I learned about myself that I most didn't want to forget was how important it felt to keep exploring and, simultaneously, how important it is to somehow keep an eye on your own true north. And what I loved about this image of the compass was that I felt like it encapsulated both of these ideas in one simple image. And I thought it might serve as a kind of permanent mnemonic device.
Đây là vết xăm của tôi. Tôi có thể đoán được các bạn đang nghĩ gì. Thế nên để tôi đảm bảo với các bạn một điều. Một số những sự hối hận của bạn không xấu xa như bạn nghĩ đâu. Tôi có vết xăm này bởi vì tôi dành hầu hết những năm tuổi đôi mươi của mình sống xa quê hương và du lich đây đó. Và khi tôi trở lại và ổn định ở New York sau đó, Tôi lo rằng tôi sẽ quên mất một số bài học quan trọng nhất mà tôi học hỏi được trong quãng thời gian đó. Đặc biệt hai thứ mà tôi học được về bản thân mình mà tôi không muốn quên đi đó là tiếp tục khám phá quan trọng như thế nào và, cùng lúc đó, để ý đến những giá trị thực của bản thân cũng quan trọng không kém. Và điểm mà tôi yêu thích nhất về chiếc la bàn này đó là nó bao gồm cả hai ý tưởng này trong cùng một hình ảnh. Và tôi nghĩ nó có thể dùng như một thiết bị ghi nhớ vĩnh viễn.
Well it did. But it turns out, it doesn't remind me of the thing I thought it would; it reminds me constantly of something else instead. It actually reminds me of the most important lesson regret can teach us, which is also one of the most important lessons life teaches us. And ironically, I think it's probably the single most important thing I possibly could have tattooed onto my body -- partly as a writer, but also just as a human being. Here's the thing, if we have goals and dreams, and we want to do our best, and if we love people and we don't want to hurt them or lose them, we should feel pain when things go wrong. The point isn't to live without any regrets. The point is to not hate ourselves for having them.
Và tôi đã xăm nó. Thế nhưng hóa ra, nó chẳng gợi tôi nhớ tới những thứ như tôi nghĩ, nó thường xuyên gợi tôi nhớ tới một thứ khác. Thực ra nó gợi tôi nhớ tới một trong những bài học quan trọng nhất mà sự hối hận dạy ta, một trong những bài học quan trọng nhất mà cuộc đời dạy ta. Và trớ trêu thay, tôi nghĩ đó có thể là thứ quan trọng duy nhất tôi có thể đã xăm lên người mình -- như là một nhà văn, nhưng còn như một con người nữa. Đó là, nếu chúng ta có mục tiêu và ước mơ và chúng ta muốn làm thật tốt và nếu chúng ta yêu con người và không muốn làm họ tổn thương hay đánh mất họ, chúng ta nên cảm thấy đau khổ khi ta phạm phải sai lầm. Cái chính không phải là sống không nuối tiếc. Cái chính là không ghét bỏ bản thân vì có những nuối tiếc đó.
The lesson that I ultimately learned from my tattoo and that I want to leave you with today is this: We need to learn to love the flawed, imperfect things that we create and to forgive ourselves for creating them. Regret doesn't remind us that we did badly. It reminds us that we know we can do better.
Bài học mà tôi cuối cùng nhận được từ vết xăm của mình và rằng tôi muốn chia sẻ với các bạn hôm nay đó là: Chúng ta cần phải biết học cách yêu những thứ bị lỗi và không hoàn hảo mà chúng ta tạo ra và cách tha thứ bản thân vì đã tạo ra chúng. Hối hận không nhắc nhở ta rằng ta đã làm việc tồi tệ. Nó nhắc nhở ta rằng ta biết ta có thể làm tốt hơn.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Tiếng vỗ tay)