So it was about four years ago, five years ago, I was sitting on a stage in Philadelphia, I think it was, with a bag similar to this. And I was pulling a molecule out of this bag. And I was saying, you don't know this molecule really well, but your body knows it extremely well. And I was thinking that your body hated it, at the time, because we are very immune to this. This is called alpha-gal epitope. And the fact that pig heart valves have lots of these on them is the reason that you can't transplant a pig heart valve into a person easily.
Vào khoảng 4-5 năm về trước, tôi đang ngồi trên bàn ở Philadelphia, có thể là với một chiếc túi tương tự thế này. Tôi lôi một phân tử ra khỏi chiếc túi. Và tôi nói, bạn không biết nhiều về phân tử này đâu. Nhưng cơ thể bạn lại biết rõ, rất rõ. Lúc đó tôi còn nghĩ là cơ thể bạn ghét nó. Bởi vì chúng ta được miễn dịch. Đây là epitope alpha-gal. Van tim của lợn có rất nhiều thứ này, đó chính là lý do không dễ gì cấy ghép van tim lợn vào cơ thể người.
Actually our body doesn't hate these. Our body loves these. It eats them. I mean, the cells in our immune system are always hungry. And if an antibody is stuck to one of these things on the cell, it means "that's food." Now, I was thinking about that and I said, you know, we've got this immune response to this ridiculous molecule that we don't make, and we see it a lot in other animals and stuff. But I said we can't get rid of it, because all the people who tried to transplant heart valves found out you can't get rid of that immunity.
Thật ra cơ thể của chúng ta không khét chúng. Cơ thể của chúng ta rất thích chúng. Nó sẽ ăn chúng. Ý tôi là các tế bào miễn dịch lúc nào cũng đói bụng. Nếu một kháng thể bị dính vào một trong những thứ này trong tế bào, nó sẽ nghĩ là "thức ăn đây rồi". Nào, tôi đã nghĩ về điều đó và tôi bảo, bạn biết đấy, chúng ta có phản ứng miễn dịch với phân tử kỳ cục này mà chúng ta không hề tạo ra nó, và nó lại xuất hiện nhiều trong các sinh vật và các thứ khác. Như tôi nói, chúng ta không thể chạy trốn khỏi nó. Bởi vì tất cả những ai từng cố cấy ghép van tim đều biết rằng bạn không thể bỏ hệ thống miễn dịch đó được.
And I said, why don't you use that? What if I could stick this molecule, slap it onto a bacteria that was pathogenic to me, that had just invaded my lungs? I mean I could immediately tap into an immune response that was already there, where it was not going to take five or six days to develop it -- it was going to immediately attack whatever this thing was on. It was kind of like the same thing that happens when you, like when you're getting stopped for a traffic ticket in L.A., and the cop drops a bag of marijuana in the back of your car, and then charges you for possession of marijuana. It's like this very fast, very efficient way to get people off the street.
Vì vậy tôi bảo, tại sao lại không lợi dụng nó? Chuyện gì xảy ra nếu tôi cho dính phân tử này, và đập nó lên một con vi khuẩn có thể gây bệnh cho tôi và vừa xâm chiếm phổi của tôi? Vậy là tôi có thể ngay lập tức khởi động phản ứng miễn dịch vốn có sẵn trong cơ thể. Sẽ không phải mất đến 5-6 ngày để phát triển cơ chế đó. Nó sẽ lập tức tấn công vào bất cứ thứ gì có mặt. Điều này giống như thể, như thể bạn bị dừng xe vì vi phạm giao thông ở L.A, tên cảnh sát vứt một túi cần sa ở sau xe bạn, và truy tố bạn vì tội sở hữu cần sa. Đây là một cách rất nhanh và hiệu quả để đuổi người ta ra khỏi đường phố.
(Laughter)
(Cười)
So you can take a bacteria that really doesn't make these things at all, and if you could clamp these on it really well you have it taken off the street. And for certain bacteria we don't have really efficient ways to do that anymore. Our antibiotics are running out. And, I mean, the world apparently is running out too. So probably it doesn't matter 50 years from now -- streptococcus and stuff like that will be rampant -- because we won't be here. But if we are -- (Laughter) we're going to need something to do with the bacteria.
Vậy bạn có thể lấy một con vi khuẩn vốn không hề tạo ra những thứ này, và nếu bạn có thể kẹp những phân tử này vào nó, bạn đã loại bỏ nó khỏi đường phố. Đối với một số loại vi khuẩn, chúng ta không còn nhiều biện pháp hữu hiệu để làm như thế nữa. Thuốc kháng sinh của chúng ta đang cạn kiệt. Tôi nghĩ là thuốc của cả thế giới cũng đang cạn kiệt. Có lẽ 50 năm nữa, điều này cũng chẳng là vấn đề dù tụ cầu khuẩn và những thứ như thế xuất hiện tràn lan, bởi vì chúng ta cũng chẳng còn ở đó. Nhưng nếu chúng ta -- (Cười) chúng ta cần phải làm gì đó với vi khuẩn.
So I started working with this thing, with a bunch of collaborators. And trying to attach this to things that were themselves attached to certain specific target zones, bacteria that we don't like. And I feel now like George Bush. It's like "mission accomplished." So I might be doing something dumb, just like he was doing at the time. But basically what I was talking about there we've now gotten to work. And it's killing bacteria. It's eating them.
Thế là tôi bắt tay vào với thứ này, với một nhóm cộng tác viên. Cố gắng gắn chặt thứ này vào những thứ mà chính chúng cũng sẽ dính chặt vào một số đối tượng nhất định, những vi khuẩn chúng ta không ưa. Giờ tôi cảm thấy mình như George Bush. Giống như "nhiệm vụ hoàn tất". Có thể tôi đang làm thứ gì đó ngu ngốc, giống như ông ta lúc bấy giờ. Tuy vậy, về cơ bản những gì tôi vừa bàn, chúng tôi đã bắt đầu thử nghiệm. Đó là tiêu diệt vi khuẩn. Nó đang ăn chúng.
This thing can be stuck, like that little green triangle up there, sort of symbolizing this right now. You can stick this to something called a DNA aptamer. And that DNA aptamer will attach specifically to a target that you have selected for it. So you can find a little feature on a bacterium that you don't like, like Staphylococcus -- I don't like it in particular, because it killed a professor friend of mine last year. It doesn't respond to antibiotics. So I don't like it. And I'm making an aptamer that will have this attached to it. That will know how to find Staph when it's in your body, and will alert your immune system to go after it.
Thứ này có thể kết dính, giống như tam giác nhỏ màu xanh ở trên kia, biểu tượng hiện giờ của nó. Bạn có thể kết dính thứ này vào một vật gọi là DNA aptamer. DNA aptamer đó đặc biệt chỉ kết dính vào một đối tượng mà bạn đã lựa chọn. Bạn có thể tìm ra một đặc trưng nhỏ của vi khuẩn mà bạn không thích, như tụ cầu khuẩn. Tôi đặc biệt không thích nó, vì nó đã cướp đi một người bạn giáo sư của tôi năm ngoái. Nó không phản ứng với kháng sinh. Vì vậy tôi không thích nó. Tôi tạo ra một aptamer để kết dính thứ này vào nó. Như thế sẽ giúp tìm tụ cầu khuẩn khi nó ở trong cơ thể bạn, và sẽ báo động cho hệ thống miễn dịch của bạn đi tìm diệt nó.
Here's what happened. See that line on the very top with the little dots? That's a bunch of mice that had been poisoned by our scientist friends down in Texas, at Brooks Air Base, with anthrax. And they had also been treated with a drug that we made that would attack anthrax in particular, and direct your immune system to it. You'll notice they all lived, the ones on the top line -- that's a 100 percent survival rate. And they actually lived another 14 days, or 28 when we finally killed them, and took them apart and figured out what went wrong. Why did they not die? And they didn't die because they didn't have anthrax anymore. So we did it. Okay?
Xem chuyện gì đã xảy ra. Các bạn có thấy một đường thẳng ở trên đỉnh với những chấm nhỏ kia không? Đây là một bầy chuột đã bị đầu độc bởi những nhà khoa học, bạn tôi, ở Texas, ở Căn cứ Không quân Brooks, với vi khuẩn bệnh than. Chúng cũng đã được điều trị với một loại thuốc được chế tạo để chĩa mũi tấn công vào vi khuẩn than, và định hướng cho hệ thống miễn dịch của bạn tìm đến nó. Bạn thấy là chúng đều còn sống, những con ở trên cùng. Tỷ lệ sống sót là 100%. Chúng đã sống đến 14 ngày sau đó, hoặc 28 ngày cho đến khi chúng tôi giết chúng, giải phẫu để xem có chuyện gì xảy ra. Tại sao chúng không chết? Chúng không chết vì chúng không còn nhiễm bệnh than nữa. Chúng tôi đã làm được. Ok?
(Applause)
(Vỗ tay)
Mission accomplished!
Nhiệm vụ hoàn tất!
(Applause)
(Vỗ tay)