In 1994, I walked into a prison in Cambodia, and I met a 12-year-old boy who had been tortured and was denied access to counsel. And as I looked into his eyes, I realized that for the hundreds of letters I had written for political prisoners, that I would never have written a letter for him, because he was not a 12-year-old boy who had done something important for anybody. He was not a political prisoner. He was a 12-year-old boy who had stolen a bicycle. What I also realized at that point was that it was not only Cambodia, but of the 113 developing countries that torture, 93 of these countries have all passed laws that say you have a right to a lawyer and you have a right not to be tortured.
Vào năm 1994, tôi đến thăm một tù nhân ở Cam-pu-chia, và tôi đã gặp một cậu bé 12 tuổi. Cậu bé đã bị tra tấn và không được quyền có luật sư bảo vệ. Khi nhìn vào đôi mắt của cậu bé, tôi nhận ra rằng mặc cho hàng trăm lá thư tôi đã viết cho các tù nhân chính trị, lúc ấy tôi không bao giờ sẽ viết một lá thư cho cậu bé ấy vì cậu bé mới 12 tuổi, cái tuổi mà chưa thể làm được gì quan trọng cho người khác. Cậu bé không phải là một tù nhân chính trị. Cậu là một cậu bé 12 tuổi đã ăn cắp một chiếc xe đạp. Lúc ấy tôi cũng nhận ra rằng điều này không chỉ xảy ra ở Cam-pu-chia, mà còn ở 113 nước đang phát triển mà ở đó vẫn còn hiện tượng tra tấn, 93 nước trong số các nước này đều có luật được thông qua nói rằng các tù nhân đều có quyền có luật sư và có quyền không bị tra tấn.
And what I recognized was that there was an incredible window of opportunity for us as a world community to come together and end torture as an investigative tool. We often think of torture as being political torture or reserved for just the worst, but, in fact, 95 percent of torture today is not for political prisoners. It is for people who are in broken-down legal systems, and unfortunately because torture is the cheapest form of investigation -- it's cheaper than having a legal system, cheaper than having a lawyer and early access to counsel -- it is what happens most of the time. I believe today that it is possible for us as a world community, if we make a decision, to come together and end torture as an investigative tool in our lifetime, but it will require three things. First is the training, empowerment, and connection of defenders worldwide.
Và những gì tôi nhận ra đã mở ra một cánh cửa cơ hội tuyệt vời cho chúng ta tiến tới xây dựng một cộng đồng cùng nhau chấm dứt tra tấn trong việc điều tra. Chúng ta thường nghĩ về tra tấn như tra tấn chính trị hay khai thác chỉ nhằm mục đích xấu, nhưng trong thực tế 95 phần trăm các cuộc tra tấn ngày nay không dành cho các tù nhân chính trị. Nó dành cho những người sống trong những hệ thống pháp luật thối nát và không may thay bởi tra tấn là cách điều tra rẻ tiền nhất -- nó rẻ hơn là có một hệ thống pháp luật tử tế, rẻ hơn là thuê luật sư hay được người tư vấn -- hầu như lúc nào cũng vậy. Tôi tin rằng ngày nay chúng ta có thể có một cộng đồng thế giới tốt đẹp hơn, nếu chúng ta quyết định tiến tới cùng nhau xoá bỏ tra tấn trong việc điều tra, nhưng điều này đòi hỏi 3 thứ. Thứ nhất là đào tạo, trao quyền hành, và sự kết nối toàn cầu của những người bào chữa.
The second is insuring that there is systematic early access to counsel. And the third is commitment. So in the year 2000, I began to wonder, what if we came together? Could we do something for these 93 countries? And I founded International Bridges to Justice which has a specific mission of ending torture as an investigative tool and implementing due process rights in the 93 countries by placing trained lawyers at an early stage in police stations and in courtrooms. My first experiences, though, did come from Cambodia, and at the time I remember first coming to Cambodia and there were, in 1994, still less than 10 attorneys in the country because the Khmer Rouge had killed them all.
Thứ hai là việc đảm bảo một cách hệ thống quyền cho người phạm tội được có người tư vấn ngay từ đầu. Và thứ ba là cam kết tham gia đến cùng. Và vậy là trong năm 2000, tôi bắt đầu tự hỏi điều gì xảy ra nếu chúng ta đi cùng hợp lực? Chúng ta có thể làm gì cho 93 đất nước này? Và tôi đã thành lập Những Cầu nối Quốc tế đến Công lý với một sứ mệnh đặc biệt là chấm dứt tra tấn như một công cụ điều tra và đảm bảo đầy đủ những quyền lợi trong quá trình xét xử ở 93 nước bằng việc thay thế các luật sư cũ ở các cơ quan cấp dưới của sở cảnh sát và ở trong các phòng xử án. Kinh nghiệm đầu tiên của tôi là ở Cam-pu-chia, và tôi vẫn còn nhớ lần đầu đến Cam-pu-chia năm 1994 và nơi đó vẫn có ít hơn 10 luật sư trong nước bởi Khơ-me đỏ đã giết tất cả bọn họ.
And even 20 years later, there was only 10 lawyers in the country, so consequently you'd walk into a prison and not only would you meet 12-year-old boys, you'd meet women and you'd say, "Why are you here?" Women would say, "Well I've been here for 10 years because my husband committed a crime, but they can't find him." So it's just a place where there was no rule of law.
Và kể cả 20 năm sau, vẫn chỉ có đúng 10 luật sư trong nước, bởi vậy hậu quả là bạn bước vào nhà tù và không chỉ gặp những cậu bé 12 tuổi, mà bạn sẽ gặp phụ nữ, và bạn nói, "Tại sao cô lại ở đây?" Người phụ nữ đáp lại, "Tôi đã ở đây được 10 năm bởi vì chồng tôi phạm tội ác, nhưng họ không thể tìm ra hắn." Bởi vậy đó là nơi mà không có luật lệ nào hết.
The first group of defenders came together and I still remember, as I was training, I said, "Okay, what do you do for an investigation?" And there was silence in the class, and finally one woman stood up, [inaudible name], and she said "Khrew," which means "teacher." She said, "I have defended more than a hundred people, and I've never had to do any investigation, because they all come with confessions."
Nhóm đầu tiên của những người bào chữa đã cùng nhau đứng lên và tôi vẫn còn nhớ, khi tôi đi huấn luyện, tôi nói, "Được rồi, thế các bạn muốn điều tra những gì? Đã có một sự im lặng dài trong lớp, cuối cùng một phụ nữ đứng lên, và cô ấy nói " Khrew", nghĩa là "giáo viên." Cô ấy nói, "Tôi đã biện hộ cho hơn 100 người, và tôi không bao giờ làm một cuộc điều tra nào, bởi vì tất cả bọn họ đều thú tội."
And we talked about, as a class, the fact that number one, the confessions might not be reliable, but number two, we did not want to encourage the police to keep doing this, especially as it was now against the law. And it took a lot of courage for these defenders to decide that they would begin to stand up and support each other in implementing these laws. And I still remember the first cases where they came, all 25 together, she would stand up, and they were in the back, and they would support her, and the judges kept saying, "No, no, no, no, we're going to do things the exact same way we've been doing them."
Và chúng tôi đã nói chuyện, như một lớp học, thực tế là thứ nhất, những lời thú tội có thể không phản ánh sự thật, nhưng thứ hai, chúng tôi không muốn khuyến khích cảnh sát tiếp tục làm thế, đặc biệt là điều đó chống lại luật pháp. Và phải có rất nhiều cố gắng cho những người biện hộ để quyết định là họ muốn bắt đầu đứng lên và bảo vệ lẫn nhau để thực thi đúng những điều luật này. Và tôi vẫn nhớ trường hợp đầu tiên khi mà họ đến, đủ 25 con người, cô ấy đứng lên, và họ ở phía sau, ủng hộ cô ấy, và thẩm phán giữ nguyên phán quyết, "Không, không, không, không, ta sẽ làm theo chính xác cách mà chúng ta vẫn thường làm."
But one day the perfect case came, and it was a woman who was a vegetable seller, she was sitting outside of a house. She said she actually saw the person run out who she thinks stole whatever the jewelry was, but the police came, they got her, there was nothing on her. She was pregnant at the time. She had cigarette burns on her. She'd miscarried. And when they brought her case to the judge, for the first time he stood up and he said, "Yes, there's no evidence except for your torture confession and you will be released."
Nhưng một ngày, một vụ hoàn hảo xảy ra, và đó là người đàn bà làm nghề bán rau, bà ấy ngồi ngoài một ngôi nhà. Bà ấy nói bà ấy thực sự nhìn thấy một người chạy ra ngoài mà bà ấy nghĩ là đã ăn trộm một số nữ trang, nhưng cảnh sát đến, họ bắt bà ấy, và không có gì trên người bà ấy. Lúc ấy bà ấy đang mang thai. Bà ấy có những vết đốt của điếu thuốc lá trên người. Kết cục bà ấy đã sảy thai. Và khi người ta mang trường hợp người này tới thẩm phán, lần đầu tiên ông ta đứng lên và nói, "Vâng, không có bằng chứng ngoại trừ lời thú tội từ tra tấn của nghi phạm. và nghi phạm sẽ được phóng thích."
And the defenders began to take cases over and over again and you will see, they have step by step began to change the course of history in Cambodia. But Cambodia is not alone. I used to think, well is it Cambodia? Or is it other countries? But it is in so many countries.
Và những người bào chữa bắt đầu gặp hết vụ này đến vụ khác, và bạn sẽ thấy, họ đã bước những bước đầu tiên để thay đổi lịch sử đất nước Cam-pu-chia. Nhưng Cam-pu-chia không phải là đất nước duy nhất thay đổi. Tôi đã từng nghĩ, chỉ là Cam-pu-chia thôi sao? Hay còn là những đất nước? Nhưng có quá nhiều nước.
In Burundi I walked into a prison and it wasn't a 12-year-old boy, it was an 8-year-old boy for stealing a mobile phone. Or a woman, I picked up her baby, really cute baby, I said "Your baby is so cute." It wasn't a baby, she was three. And she said "Yeah, but she's why I'm here," because she was accused of stealing two diapers and an iron for her baby and still had been in prison. And when I walked up to the prison director, I said, "You've got to let her out. A judge would let her out." And he said, "Okay, we can talk about it, but look at my prison. Eighty percent of the two thousand people here are without a lawyer. What can we do?" So lawyers began to courageously stand up together to organize a system where they can take cases. But we realized that it's not only the training of the lawyers, but the connection of the lawyers that makes a difference.
Tại Burundi, tôi đi vào nhà tù và đó không phải là một cậu bé 12 tuổi nữa, mà là một cậu bé 8 tuổi lấy trộm một chiếc điện thoại di động. Hoặc một người phụ nữ, tôi bế đứa con cô ấy, đó thực sự là một đứa trẻ dễ thương, và tôi đã nói: "Cháu bé nhà cô thật dễ thương" Nhưng đó không phải là một đứa bé, cô bé đã 3 tuổi rồi. Và cô ấy nói, "Vì con bé này mà tôi phải ở đây," bởi vì cô ấy đã bị buộc tội trộm cắp 2 chiếc tã lót và đồ dùng cho đứa bé gái và cô ấy vẫn ở trong tù. Và khi tôi đến gặp quản lý trại giam, tôi nói: "Ngài phải để họ đi. Thẩm phán sẽ tha cho họ ra ngoài." Và ông ta nói, " Được thôi, chúng ta có thể nói về chuyện này, nhưng nhìn tù nhân của tôi xem. 80 phần trăm của hai nghìn người ở đây không có luật sư. Liệu chúng tôi có thể làm gì đây?" Bởi vậy những luật sư bắt đầu can đảm cùng nhau đứng lên tổ chức một hệ thống nơi họ có thể tiếp nhận các vụ kiện, sự việc Nhưng ta nhận ra rằng cái làm nên sự khác biệt không phải là việc huấn luyện các luật sư, mà chính là sự hợp lực hành động của họ.
For example, in Cambodia, it was that [inaudible name] did not go alone but she had 24 lawyers with her who stood up together. And in the same way, in China, they always tell me, "It's like a fresh wind in the desert when we can come together." Or in Zimbabwe, where I remember Innocent, after coming out of a prison where everybody stood up and said, "I've been here for one year, eight years, 12 years without a lawyer," he came and we had a training together and he said, "I have heard it said" -- because he had heard people mumbling and grumbling -- "I have heard it said that we cannot help to create justice because we do not have the resources." And then he said, "But I want you to know that the lack of resources is never an excuse for injustice." And with that, he successfully organized 68 lawyers who have been systematically taking the cases.
Ví dụ, ở Cam-pu-chia, có một người phụ nữ không đi một mình mà có tận 24 luật sư cùng cô ấy đứng lên. Và tương tự, ở Trung Quốc, họ luôn kể với tôi, "Nó giống như một ngọn gió mát lành cho sa mạc khi chúng ta có thể cùng nhau đứng lên." Hoặc ở Zim-ba-bu-ê, tôi còn nhớ ông Innocent, sau khi rời nhà tù nơi mọi người đã đứng lên cùng nhau và nói "Tôi đã ở đây trong vòng 1 năm, 8 năm, 12 năm mà không có 1 luật sư nào," ông ấy đến và chúng tôi đã cùng nhau huấn luyện và ông ấy nói, "Tôi đã nghe nói rằng" -- bởi vì ông ấy nghe người ta lầm bầm và càu nhàu -- "Tôi đã nghe họ nói rằng chúng tôi không thể giúp tạo ra công lý bởi chúng tôi không có nguồn lực cần thiết." Và sau đó ông ta nói, "Nhưng tôi muốn anh biết rằng sự thiếu hụt nguồn lực không bao giờ là một lý do bào chữa cho sự không công bằng." Và với điều đó, ông ta đã thành công tổ chức 68 luật sư tiếp nhận hồ sơ vụ việc một cách hệ thống.
The key that we see, though, is training and then early access. I was recently in Egypt, and was inspired to meet with another group of lawyers, and what they told me is that they said, "Hey, look, we don't have police on the streets now. The police are one of the main reasons why we had the revolution. They were torturing everybody all the time." And I said, "But there's been tens of millions of dollars that have recently gone in to the development of the legal system here. What's going on?" I met with one of the development agencies, and they were training prosecutors and judges, which is the normal bias, as opposed to defenders. And they showed me a manual which actually was an excellent manual. I said, "I'm gonna copy this." It had everything in it. Lawyers can come at the police station. It was perfect. Prosecutors were perfectly trained. But I said to them, "I just have one question, which is, by the time that everybody got to the prosecutor's office, what had happened to them?" And after a pause, they said, "They had been tortured."
Nhưng điều quan trọng ở đây mà chúng ta thấy là việc huấn luyện và sớm có luật sư bảo hộ. Gần đây tôi có đi Ai Cập, và thực sự được truyền cảm hứng khi gặp một nhóm luật sư, và những gì họ kể với tôi là, "Này, hãy nhìn đi, chúng tôi không có cảnh sát trên đường phố bây giờ. Và cảnh sát là một trong những lý do chính tại sao chúng tôi có một cuộc cách mạng. Họ đã từng tra tấn bất kì ai bất kì lúc nào." Và tôi nói, "Nhưng gần đây có những 10 triệu đô-la đổ vào việc phát triển của hệ thống pháp luật ở đây." Đã có chuyện gì vậy?" Tôi đã tiếp xúc với một trong những cơ quan phát triển, và họ đang đào tạo những người khởi tố và các thẩm phán, mà đây thường là định kiến chống lại những người bào chữa. Và họ đã chỉ cho tôi một cuốn sách hướng dẫn và đúng là một cuốn sách rất tốt. Tôi nói, "Tôi sẽ sao chép nó" Nó chứa mọi điều trong đó. Luật sư có thể đến sở cảnh sát. Nó thực sự rất hoàn hảo. Bên khởi tố có được đào tạo rất hoàn hảo. Nhưng tôi nói với họ, "Tôi chỉ có một câu hỏi, đó là, lúc mọi người đến được trụ sở uỷ viên công tố, đã có chuyện gì xảy ra với họ?" Và sau một thoáng ngừng, họ nói, "Họ đã bị tra tấn."
So the pieces are, not only the training of the lawyers, but us finding a way to systematically implement early access to counsel, because they are the safeguard in the system for people who are being tortured. And as I tell you this, I'm also aware of the fact that it sounds like, "Oh, okay, it sounds like we could do it, but can we really do it?" Because it sounds big. And there are many reasons why I believe it's possible. The first reason is the people on the ground who find ways of creating miracles because of their commitment. It's not only Innocent, who I told you about in Zimbabwe, but defenders all over the world who are looking for these pieces. We have a program called JusticeMakers, and we realized there are people that are courageous and want to do things, but how can we support them? So it's an online contest where it's only five thousand dollars if you come up with and innovative way of implementing justice. And there are 30 JusticeMakers throughout the world, from Sri Lanka to Swaziland to the DRC, who with five thousand dollars do amazing things, through SMS programs, through paralegal programs, through whatever they can do.
Bởi vậy, những mẩu nhỏ, không chỉ là chứng cứ cho các luật sư, mà là giúp tìm ra một cách thực thi một cách hệ thống quyền được có luật sư tư vấn, bởi vì trong hệ thống thì chúng là cái để bảo vệ cho những người đang bị tra tấn. Và lúc tôi nói với các bạn, tôi cũng ý thức được rằng nó nghe như thể, "Ồ, được thôi, nghe như chúng ta có thể làm được đấy, nhưng thực sự chúng ta có thể làm được không?" Bởi vì nó nghe rất to tát. Và có rất nhiều lí do tại sao tôi tin chuyện này là có thể. Lý do đầu tiên là những người trên mặt đất mà cố gắng tìm ra cách để tạo ra phép màu bởi sự cống hiến của họ. Không phải chỉ là ông Innocent ở Zim-ba-bu-ê, người mà tôi đã kể cho các bạn, mà còn là những người bào chữa trên khắp thế giới đang trông đợi ở những mảnh ghép này. Chúng ta có một chương trình gọi là Người Tạo ra Công lý, và chúng ta thừa nhận có những con người rất dũng cảm và muốn hành động, nhưng chúng ta có thể ủng hộ họ như thế nào? Do đó, một cuộc thi online đã ra đời. Chỉ với 5 nghìn đô-la, nếu bạn có thể nghĩ ra một ý tưởng mới mẻ để đổi mới cho việc thi hành công lý. Và đã có 30 Người Tạo ra Công lý đến từ khắp nơi trên thế giới, từ Sri Lanka đến Swaziland và DRC, những người mà với chỉ 5 nghìn đô đã làm nên những điều kì diệu, thông qua chương trình SMS, thông qua chương trình luật pháp song song, qua bất kì thứ gì họ có thể làm được.
And it's not only these JusticeMakers, but people we courageously see figure out who their networks are and how they can move it forward.
Và không chỉ những Người Tạo ra Công lý, mà cả những người mà chúng ta thấy rất can đảm đang tìm hiểu những ai trong mạng lưới của họ và họ có thể đẩy nó tiến tới như thế nào.
So in China, for instance, great laws came out where it says police cannot torture people or they will be punished. And I was sitting side by side with one of our very courageous lawyers, and said, "How can we get this out? How can we make sure that this is implemented? This is fantastic." And he said to me, "Well, do you have money?" And I said, "No." And he said, "That's okay, we can still figure it out." And on December 4, he organized three thousand members of the Youth Communist League, from 14 of the top law schools, who organized themselves, developed posters with the new laws, and went to the police stations and began what he says is a non-violent legal revolution to protect citizen rights. So I talked about the fact that we need to train and support defenders. We need to systematically implement early access to counsel. But the third and most important thing is that we make a commitment to this.
Vì thế ở Trung Quốc, ví dụ, những điều luật tốt được ban hành quy định rằng cảnh sát không thể tra tấn người và họ sẽ bị trừng phạt nếu làm thế. Tôi đã ngồi bên cạnh một trong luật sư rất can đảm của chúng tôi, và tôi nói, "Làm thế nào để chúng ta có thể biến điều luật này thành hiện thực? Làm thế nào chúng ta có thể đảm bảo rằng nó được thi hành?" Điều luật này đúng là rất tuyệt. " Và anh ấy đã nói với tôi, "Ồ, bạn có tiền không?" Tôi trả lời, "Không." Và anh ấy nói, "Không sao, chúng ta vẫn có thể tìm ra cách nào đó." Và vào ngày 4 tháng 12, anh ấy đã huy động được 3000 thành viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản, từ 14 trường luật hàng đầu, những người có thể tự tổ chức, phát triển những tấm áp phích về điều luật mới, đến từng đồn cảnh sát và bắt đầu cái mà anh ấy gọi là một cuộc cách mạng luật pháp không bạo lực để bảo vệ quyền công dân. Vậy là tôi đã nói về thực tế rằng chúng ta cần phải đào tạo và ủng hộ những luật sư bào chữa. Chúng ta cần có một hệ thống đảm bảo quyền được sớm có luật sư tư vấn. Nhưng thứ ba và quan trong nhất là chúng ta cần tạo ra lời cam kết cho nỗ lực này.
And people often say to me, "You know, this is great, but it's wildly idealistic. Never going to happen." And the reason that I think that those words are interesting is because those were the same kinds of words that were used for people who decided they would end slavery, or end apartheid. It began with a small group of people who decided they would commit.
Và người ta thường nói với tôi, "Bạn biết đấy, điều này thật tuyệt, nhưng nó cũng lý tưởng quá. Sẽ không bao giờ xảy ra đâu." Và lý do tôi nghĩ rằng những từ này khá thú vị, là vì chúng là những loại từ giống nhau được dùng cho những người quyết định họ sẽ chấm dứt nạn nô lệ, hay chấm dứt phân biệt chủng tộc. Bắt đầu với một nhóm người nhỏ quyết định muốn đóng góp.
Now, there's one of our favorite poems from the defenders, which they share from each other, is: "Take courage friends, the road is often long, the path is never clear, and the stakes are very high, but deep down, you are not alone." And I believe that if we can come together as a world community to support not only defenders, but also everyone in the system who is looking towards it, we can end torture as an investigative tool. I end always, because I'm sure the questions are -- and I'd be happy to talk to you at any point -- "But what can I really do?" Well, I would say this. First of all, you know what you can do. But second of all, I would leave you with the story of Vishna, who actually was my inspiration for starting International Bridges to Justice.
Có một bài thơ chúng tôi rất thích mà những người bào chữa chia sẻ với nhau, đó là: "Hãy can đảm lên những người bạn, đường còn dài, lối mòn không bao giờ quang, và cũng rất cam go mạo hiểm, nhưng sâu thẳm trong lòng, bạn không hề cô đơn." Và tôi tin rằng nếu chúng ta có thể cùng nhau đứng lên như một cộng đồng thế giới ủng hộ không chỉ những người bào chữa, mà tất cả những ai trong hệ thống những ai đang chờ đợi nó, chúng ta có chấm dứt tra tấn dùng như một công cụ điều tra tội phạm. I kết thúc luôn, bởi tôi chắc câu hỏi sẽ là -- và tôi sẽ rất vui được trả lời bạn bất kì lúc nào -- "Nhưng chúng ta thực sự có thể làm gì?" Ô, tôi nên nói điều này. Trước tiên, bạn biết bạn có thể làm gì. Nhưng thứ hai là, tôi nên kết thúc với một câu chuyện của Vishna, người truyền cảm cho tôi để bắt đầu tổ chức Những Cầu nối Quốc tế đến Công lý.
Vishna was a 4-year-old boy when I met him who was born in a Cambodian prison in Kandal Province. But because he was born in the prison, everybody loved him, including the guards, so he was the only one who was allowed to come in and out of the bars. So, you know, there's bars. And by the time that Vishna was getting bigger, which means what gets bigger? Your head gets bigger. So he would come to the first bar, the second bar and then the third bar, and then really slowly move his head so he could fit through, and come back, third, second, first. And he would grab my pinkie, because what he wanted to do every day is he wanted to go visit. You know, he never quite made it to all of them every day, but he wanted to visit all 156 prisoners. And I would lift him, and he would put his fingers through. Or if they were dark cells, it was like iron corrugated, and he would put his fingers through.
Vishna lúc ấy là một cậu bé 4 tuổi sinh ra trong tù ở Cam-pu-chia ở tỉnh Kandal. Nhưng bởi vì anh ấy sinh ra trong tù, mọi người yêu quý anh ấy, kể cả những người lính canh, bởi thế anh ấy là người duy nhất được cho phép chui ra vô các chấn song sắt nhà tù. Cho nên, bạn biết đấy, có những chấn song sắt. Và theo thời gian Vishna lớn lên, điều đó nghĩa là điều gì lớn hơn? Đầu cậu ta lớn hơn. Và cậu ta vượt qua chấn song đầu tiên cái thứ hai và sau đó là cái thứ ba, và sau đó thực sự chậm rãi di chuyển đầu cậu ta để có thể dễ dàng qua lọt, và trở lại, cái thứ ba, thứ hai và thứ nhất. Và cậu ta chộp lấy ngón út của tôi, bởi vì những gì cậu ta muốn làm hàng ngày là cậu ta được đi thăm. Tôi biết, cậu ta không bao giờ thăm được tất cả mọi người mỗi ngày, nhưng cậu ta muốn được thăm tất cả 156 tù nhân. Và tôi bế cậu ta lên, và cậu ta luồn ngón tay vào. Hay nếu nó là những gian tù tối, nó giống như những hộp sắt bị đập dẹp lại, và cậu ta sẽ luồn những ngón tay vào.
And most of the prisoners said that he was their greatest joy and their sunshine, and they looked forward to him. And I was like, here's Vishna. He's a 4-year-old boy. He was born in a prison with almost nothing, no material goods, but he had a sense of his own heroic journey, which I believe we are all born into. He said, "Probably I can't do everything. But I'm one. I can do something. And I will do the one thing that I can do." So I thank you for having the prophetic imagination to imagine the shaping of a new world with us together, and invite you into this journey with us.
Và phần lớn tù nhân nói rằng cậu ấy là sự niềm vui và tia nắng ấm áp của họ, và họ mong đợi cậu ấy. Và tôi đã nói, Vishna đấy. Cậu bé 4 tuổi. Cậu ấy sinh ra trong tù mà hầu như chẳng có gì, không có sự chăm sóc tốt, nhưng có bản tính phiêu lưu anh hùng, cái mà tôi tin rằng tất cả chúng ta sinh ra đều có. Cậu ấy nói, "Có lẽ tôi không thể làm mọi thứ. Nhưng tôi là một con người. Tôi có thể làm gì đó. Và tôi sẽ làm điều mà tôi có thể làm." Thế nên tôi cảm ơn các bạn vì đã có trí tưởng tượng đầy tiên tri để tưởng tượng một thế giới mới mà trong đó có tất cả chúng ta bên nhau, và mời các bạn cùng bước vào chuyến hành trình với chúng tôi.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)