One day in 1819, 3,000 miles off the coast of Chile, in one of the most remote regions of the Pacific Ocean, 20 American sailors watched their ship flood with seawater. They'd been struck by a sperm whale, which had ripped a catastrophic hole in the ship's hull. As their ship began to sink beneath the swells, the men huddled together in three small whaleboats. These men were 10,000 miles from home, more than 1,000 miles from the nearest scrap of land. In their small boats, they carried only rudimentary navigational equipment and limited supplies of food and water. These were the men of the whaleship Essex, whose story would later inspire parts of "Moby Dick."
Một ngày vào năm 1819, cách bờ biển Chile 3,000 dặm, tại một trong những vùng xa xôi nhất của Thái Bình Dương, 20 thủy thủ người Mỹ đã nhìn thuyền của họ ngập trong nước biển. Họ đã bị tấn công bởi một con cá nhà táng, và nó đã đâm thủng một lỗ trầm trọng trên thân thân tàu. Khi tàu của họ bắt đầu chìm bên dưới những con sóng, những người đàn ông tụ lại trong 3 con tàu đánh cá voi nhỏ. Những người này cách xa nhà 10,000 dặm, hơn 1,000 dặm từ mảnh bờ gần nhất Trên những chiếc thuyền nhỏ của họ, họ chỉ mang thiết bị hàng hải thô sơ và nguồn dự trữ thức ăn và thức uống hạn chế. Đó là những người đàn ông của thuyền đánh bắt cá voi Essex, câu chuyện của họ sau này đã truyền cảm hứng cho những phần của “Moby Dick”
Even in today's world, their situation would be really dire, but think about how much worse it would have been then. No one on land had any idea that anything had gone wrong. No search party was coming to look for these men. So most of us have never experienced a situation as frightening as the one in which these sailors found themselves, but we all know what it's like to be afraid. We know how fear feels, but I'm not sure we spend enough time thinking about what our fears mean.
Ngay cả trong thế giới ngày nay, hoàn cảnh của họ có thể thật sự thảm khốc, nhưng hãy nghĩ điều đó sẽ tệ đến mức nào sau đó. Không ai trên đất liền biết được điều gì đã sai. Không có nhóm tìm kiếm nào đi tìm những người đàn ông đó. Vậy nên hầu hết chúng ta không bao giờ trải nghiệm một hoàn cảnh như thế khiếp đảm như những gì các thủy thủ đoàn đã trải qua nhưng chúng ta đều biết rằng điều đó sẽ đáng sợ ra sao. Chúng ta biết nổi sợ cảm giác như thế nào, nhưng tôi không chắc rằng chúng ra dành đủ thời gian để nghĩ về nổi sợ của chúng ta ý nghĩa ra sao.
As we grow up, we're often encouraged to think of fear as a weakness, just another childish thing to discard like baby teeth or roller skates. And I think it's no accident that we think this way. Neuroscientists have actually shown that human beings are hard-wired to be optimists. So maybe that's why we think of fear, sometimes, as a danger in and of itself. "Don't worry," we like to say to one another. "Don't panic." In English, fear is something we conquer. It's something we fight. It's something we overcome. But what if we looked at fear in a fresh way? What if we thought of fear as an amazing act of the imagination, something that can be as profound and insightful as storytelling itself?
Khi chúng ta trưởng thành, chúng ta thường được khuyến khích suy nghĩ rằng sự sợ hãi là một điểm yếu, chỉ là một điều trẻ con để bỏ đi giống như răng sữa hay giày trượt con lăn Và tôi nghĩ rằng không tự dưng mà chúng ta nghĩ theo cách này. Những nhà thần kinh học thật sự cho thấy rằng con người được cài đặt để lạc quan Vậy có thể đó là lý do tại sao chúng ta nghĩ về nổi sợ, một vài lần, như là mối nguy hiểm trong và của chính nó. Chúng ta thích nói với người khác “Đừng lo lắng”. “Đừng hoảng sợ”. Trong tiếng Anh, nổi sợ là điều gì đó mà chúng tôi chinh phục. Là điều gì đó để chúng tôi chiến đấu. Điều gì đó để chúng tôi vượt qua. Nhưng sẽ thế nào nếu chúng tôi xem xét nỗi sợ hãi theo một cách mới mẻ? Sẽ thế nào nếu chúng tôi nghĩ về nổi sợ như một hành động tuyệt vời của trí tưởng tượng, một điều gì đó có thể rất thâm thúy và sâu sắc như là tự kể chuyện ?
It's easiest to see this link between fear and the imagination in young children, whose fears are often extraordinarily vivid. When I was a child, I lived in California, which is, you know, mostly a very nice place to live, but for me as a child, California could also be a little scary. I remember how frightening it was to see the chandelier that hung above our dining table swing back and forth during every minor earthquake, and I sometimes couldn't sleep at night, terrified that the Big One might strike while we were sleeping. And what we say about kids who have fears like that is that they have a vivid imagination. But at a certain point, most of us learn to leave these kinds of visions behind and grow up. We learn that there are no monsters hiding under the bed, and not every earthquake brings buildings down. But maybe it's no coincidence that some of our most creative minds fail to leave these kinds of fears behind as adults. The same incredible imaginations that produced "The Origin of Species," "Jane Eyre" and "The Remembrance of Things Past," also generated intense worries that haunted the adult lives of Charles Darwin, Charlotte BrontĂŤ and Marcel Proust. So the question is, what can the rest of us learn about fear from visionaries and young children?
Đó là cách dễ dàng nhất để thấy sự liên kết giữa nổi sợ và trí tưởng tượng ở những đứa trẻ, mà nổi sợ của chúng thường cực kì sống động. Khi tôi là một đứa trẻ, tôi sống ở California, nơi mà, bạn biết đấy, hầu như là nơi rất đẹp để sống, nhưng với một đứa trẻ như tôi, California cũng trở nên đáng sợ một chút. Tôi nhớ cảm giác sợ hãi thế nào khi nhìn thấy đèn chùm được treo trên bàn ăn của chúng tôi, đu đưa qua lại suốt mỗi trận động đất nhỏ, và đôi khi tôi không thể nào ngủ được vào ban đêm, sợ rằng Big One sẽ tấn công khi chúng tôi đang ngủ. Và điều chúng tôi nói về những đứa trẻ có những nổi sợ như thế là chúng có một trí tưởng tượng sống động. Nhưng tại một thời điểm nào đó, hầu hết chúng ta học cách bỏ lại những sự tưởng tượng đó đằng sau và trưởng thành. Chúng ta biết rằng không có con quái vật nào trốn dưới giường, và không phải mỗi trận động đất đều khiến các tòa nhà sụp đổ. Nhưng có thể không phải ngẫu nhiên mà một số trong những trí óc sáng tạo nhất của chúng ta thất bại trong việc để lại những nổi sợ đằng sau như những người lớn. Giống như những sức tưởng tượng không thể tin được mà đã tạo nên “The orgin of species”, “Jane Eyre” và “The Remembrance of Things Past”, cũng đã tạo ra những sự lo lắng dữ dội ám ảnh cuộc sống người trưởng thành của Charles Darwin, Charlotte BrontĂŤ and Marcel Proust. Vậy nên câu hỏi là, phần còn lại của chúng ta có thể học được gì về sự sợ hãi từ những ảo mộng và trẻ nhỏ?
Well let's return to the year 1819 for a moment, to the situation facing the crew of the whaleship Essex. Let's take a look at the fears that their imaginations were generating as they drifted in the middle of the Pacific. Twenty-four hours had now passed since the capsizing of the ship. The time had come for the men to make a plan, but they had very few options. In his fascinating account of the disaster, Nathaniel Philbrick wrote that these men were just about as far from land as it was possible to be anywhere on Earth. The men knew that the nearest islands they could reach were the Marquesas Islands, 1,200 miles away. But they'd heard some frightening rumors. They'd been told that these islands, and several others nearby, were populated by cannibals. So the men pictured coming ashore only to be murdered and eaten for dinner. Another possible destination was Hawaii, but given the season, the captain was afraid they'd be struck by severe storms. Now the last option was the longest, and the most difficult: to sail 1,500 miles due south in hopes of reaching a certain band of winds that could eventually push them toward the coast of South America. But they knew that the sheer length of this journey would stretch their supplies of food and water. To be eaten by cannibals, to be battered by storms, to starve to death before reaching land. These were the fears that danced in the imaginations of these poor men, and as it turned out, the fear they chose to listen to would govern whether they lived or died.
Vâng hãy quay trở lại vào thời điểm năm 1819 cho một khoảnh khắc, với tình huống phải đối mặt của thủy thủ đoàn tàu đánh cá voi Essex. Chúng ta hãy nhìn vào những nổi sợ mà trí tưởng tượng của họ được tạo ra khi họ trôi dạt ở giữa Thái Bình Dương. 24 giờ đồng hồ đã trôi qua kể từ vụ lật thuyền. Đã đến lúc cho những người đàn ông tạo nên một kế hoạch, nhưng họ có rất ít sự lựa chọn. Trong sự tính toán hấp dẫn về thảm họa này, Nathaniel Philbrick đã viết rằng những người đàn ông này chỉ cách xa đất liền như có thể là bất cứ nơi nào trên Trái đất. Họ biết rằng hòn đảo gần nhất họ có thể tới là đảo Marquesas, cách 1,200 dặm. Nhưng họ đã nghe vài tin đồn đáng sợ. Họ được kể rằng những hòn đảo đó, và nhiều nhiều nơi gần đó khác, được cư trú bởi những kẻ ăn thịt người. Vậy nên họ đã hình dung việc đến bờ chỉ để bị giết và làm thức ăn cho buổi tối. Một điểm đến khả thi nữa là Hawaii, nhưng vào mùa đó, thuyền trưởng sợ họ sẽ bị tấn công bởi những cơn bão khốc liệt. Lúc bấy giờ sự lựa chọn cuối cùng là dài nhất, và khó nhất: là chèo thuyền 1,500 dặm về phía nam với hy vọng là đến được một cơn gió nào đó rốt cuộc có thể đẩy họ vào bờ biển của Nam Mỹ Nhưng họ biết chiều dài tuyệt đối của hành trình này có thể làm cạn kiệt nguồn thức ăn và thức uống của họ. Làm mồi cho những kẻ ăn thịt, bị tấn công bởi những cơn bão, hay đói đến chết trước khi đến đất liền. Đó là những nổi sợ đã hiện lên trong trí tưởng tượng của những người đàn ông tội nghiệp, và khi nó xuất hiện, nổi sợ họ chọn để nghe theo sẽ ảnh hưởng đến việc họ sống hay chết.
Now we might just as easily call these fears by a different name. What if instead of calling them fears, we called them stories? Because that's really what fear is, if you think about it. It's a kind of unintentional storytelling that we are all born knowing how to do. And fears and storytelling have the same components. They have the same architecture. Like all stories, fears have characters. In our fears, the characters are us. Fears also have plots. They have beginnings and middles and ends. You board the plane. The plane takes off. The engine fails. Our fears also tend to contain imagery that can be every bit as vivid as what you might find in the pages of a novel. Picture a cannibal, human teeth sinking into human skin, human flesh roasting over a fire. Fears also have suspense. If I've done my job as a storyteller today, you should be wondering what happened to the men of the whaleship Essex. Our fears provoke in us a very similar form of suspense. Just like all great stories, our fears focus our attention on a question that is as important in life as it is in literature: What will happen next? In other words, our fears make us think about the future. And humans, by the way, are the only creatures capable of thinking about the future in this way, of projecting ourselves forward in time, and this mental time travel is just one more thing that fears have in common with storytelling.
Bây giờ chúng ta dễ dàng có thể gọi những nổi sợ đó bằng một tên khác. Sẽ thế nào khi thay vào việc gọi chúng là nổi sợ, chúng ta gọi chúng là những câu chuyện? Vì nổi sợ thật sự là như vậy, nếu bạn nghĩ về nó. Nó là một loại kể truyện không được định trước rằng tất cả chúng ta sinh ra đều biết cách làm. Và những nổi sợ và việc kể chuyện có vài điểm giống nhau. Chúng có kết cấu giống nhau. Ở mọi câu chuyện, nổi sợ là nhân vật. Trong nỗi sợ hãi , nhân vật là chúng ta. Nổ sợ cũng có cốt truyện. Chúng có khở đầu, phần thân, và kết thúc. Bạn lên máy bay. Chiếc máy bay cất cánh. Động cơ bị hỏng. Nổi sợ của chúng ta cũng có xu hướng chứa hình ảnh mà có thể mỗi phần đều sống động như những gì bạn có thể tìm thấy trên các trang của một cuốn tiểu thuyết. Hãy hình dung một kẻ ăn thịt, răng người ấn sâu vào da người, thịt người treo trên đống lửa. Những nổi sợ cũng có sự hồi hộp. Nếu bạn đã xong việc của người kể chuyện hôm nay, bạn nên suy ngẫm việc gì đã xảy ra với những người đàn ông của tàu Essex. Nổi sợ gây ra cho chúng ta một hình thức giống như sự hồi hộp. Như mọi câu chuyện hay, nổi sợ tập trung sự chú ý của chúng ta vào câu hỏi mà quan trọng trong cuộc sống cũng như trong văn học: Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Nói cách khác, nổi sợ khiến chúng ta nghĩ về tương lai. Và con người, nhân tiện, là loài duy nhất có thể suy nghĩ về tương lai theo cách này, có thể dự tính trước bản thân, và chuyến đi thời gian tinh thần này chỉ là một điều rằng sự sợ hãi cũng như kể chuyện.
As a writer, I can tell you that a big part of writing fiction is learning to predict how one event in a story will affect all the other events, and fear works in that same way. In fear, just like in fiction, one thing always leads to another. When I was writing my first novel, "The Age Of Miracles," I spent months trying to figure out what would happen if the rotation of the Earth suddenly began to slow down. What would happen to our days? What would happen to our crops? What would happen to our minds? And then it was only later that I realized how very similar these questions were to the ones I used to ask myself as a child frightened in the night. If an earthquake strikes tonight, I used to worry, what will happen to our house? What will happen to my family? And the answer to those questions always took the form of a story. So if we think of our fears as more than just fears but as stories, we should think of ourselves as the authors of those stories. But just as importantly, we need to think of ourselves as the readers of our fears, and how we choose to read our fears can have a profound effect on our lives.
Là nhà văn, tôi có thể kể cho các bạn rằng một phần quan trọng của việc viết tiểu thuyết là học cách dự đoán một sự kiện trong câu chuyện sẽ ảnh hưởng đến những sự kiện khác như thế nào, và nổi sợ cũng làm như vậy. Ở sự sợ hãi, cũng giống như trong tiểu thuyết, một thứ luôn luôn dẫn dắt những điều khác. Khi tôi viết tiểu thuyết của mình, “Thời đại của những điều kì diệu”, tôi dành nhiều tháng để cố gắng tìm ra điều gì có thể xảy ra Nếu vòng xoay của Trái đất đột ngột bắt đầu chậm lại. Điều gì sẽ xãy ra với mọi ngàycủa chúng ta ? Điều gì sẽ xãy ra với vụ mùa của chúng ta ? Điều gì sẽ xảy ra với tâm trí của chúng ta? Và sau đó tôi nhận ra rằng những câu hỏi đó rất giống nhau như thế vào với những câu tôi thường tự hỏi bản thân khi là một đứa trẻ sợ hãi trong màn đêm. Nếu một trận động đất diễn ra hôm nay, tôi từng lo sợ điều gì sẽ xảy ra với ngôi nhà của chúng tôi? Điều gì sẽ xảy đến với gia đình tôi? Và câu trả lời cho những câu hỏi đó luôn luôn dưới hình thức một câu chuyện. So if we think of our fears as more than just fears Vậy nếu chúng ta nghĩ về những nổi sợ hơn là chỉ những nổi sợ nhưng như là những câu chuyện, chúng ta nên nghĩ về bản thân chúng ta như là tác giả của những câu chuyện đó. Nhưng cũng quan trọng, chúng ta cần nghĩ về bản thân về nổi sợ của chúng ta như những đọc giả, và cách chúng ta chọn để đọc những nổi sợ, có thể có một ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của chúng ta
Now, some of us naturally read our fears more closely than others. I read about a study recently of successful entrepreneurs, and the author found that these people shared a habit that he called "productive paranoia," which meant that these people, instead of dismissing their fears, these people read them closely, they studied them, and then they translated that fear into preparation and action. So that way, if their worst fears came true, their businesses were ready.
Bây giờ, một vài người trong chúng ta đọc một cách tự nhiên những nổi sợ kỹ lưỡng hơn những người khác. Tôi đã đọc về một nghiên cứu gần đây về các doanh nhân thành đạt, và người tác giả đã tìm thấy những người này chia sẽ một thói quen mà ông ấy gọi là “bệnh hoang tưởng hữu ích”, có nghĩa là những người này, thay vì gạt bỏ nổi sợ hãi của mình, họ đọc chúng một cách kĩ lưỡng, họ nghiên cứu chúng, và sau đó học chuyển nổi sợ đó thành sự chuẩn bị hay hành động. Vậy cách đó, nếu nổi sợ tồi tệ nhất của họ thành sự thật, sự nghiệp của họ cũng sẵn sàng.
And sometimes, of course, our worst fears do come true. That's one of the things that is so extraordinary about fear. Once in a while, our fears can predict the future. But we can't possibly prepare for all of the fears that our imaginations concoct. So how can we tell the difference between the fears worth listening to and all the others? I think the end of the story of the whaleship Essex offers an illuminating, if tragic, example. After much deliberation, the men finally made a decision. Terrified of cannibals, they decided to forgo the closest islands and instead embarked on the longer and much more difficult route to South America. After more than two months at sea, the men ran out of food as they knew they might, and they were still quite far from land. When the last of the survivors were finally picked up by two passing ships, less than half of the men were left alive, and some of them had resorted to their own form of cannibalism. Herman Melville, who used this story as research for "Moby Dick," wrote years later, and from dry land, quote, "All the sufferings of these miserable men of the Essex might in all human probability have been avoided had they, immediately after leaving the wreck, steered straight for Tahiti. But," as Melville put it, "they dreaded cannibals." So the question is, why did these men dread cannibals so much more than the extreme likelihood of starvation? Why were they swayed by one story so much more than the other? Looked at from this angle, theirs becomes a story about reading. The novelist Vladimir Nabokov said that the best reader has a combination of two very different temperaments, the artistic and the scientific. A good reader has an artist's passion, a willingness to get caught up in the story, but just as importantly, the readers also needs the coolness of judgment of a scientist, which acts to temper and complicate the reader's intuitive reactions to the story. As we've seen, the men of the Essex had no trouble with the artistic part. They dreamed up a variety of horrifying scenarios. The problem was that they listened to the wrong story. Of all the narratives their fears wrote, they responded only to the most lurid, the most vivid, the one that was easiest for their imaginations to picture: cannibals. But perhaps if they'd been able to read their fears more like a scientist, with more coolness of judgment, they would have listened instead to the less violent but the more likely tale, the story of starvation, and headed for Tahiti, just as Melville's sad commentary suggests.
Và đôi khi, đương nhiên, nổi sợ tồi tệ nhất của chúng ta cũng thành sự thật. Và đó là một trong những điều mà quá phi thường về sự sợ hãi. Thỉnh thoảng, nổi sợ của chúng ta có thể dự đoán tương lai. Nhưng chúng ta không thể chuẩn bị cho mọi nổi sợ mà trí tưởng tượng của chúng ta bịa ra. Vậy làm thể nào chúng ta nêu được sự khác biệt giữa những nổi sợ đáng nghe theo và những nỗi sợ khác? Tôi nghĩ cái kết câu chuyện về tàu cá voi Essex Đưa ra một sự sáng tỏ, nếu bi thảm, ví dụ. Sau khi cân nhắc nhiều, những người đàn ông cuối cùng đã thực hiện một quyết định. Sợ những kẻ ăn thịt, họ quyết định đi đến những hòn đảo gần nhất và thay vì đi đến những nơi xa hơn và tuyến đường khó khăn hơn nhiều đến Nam Phi. Sau hơn 2 tháng ở biển, những người đàn ông cạn kiệt thức ăn như họ đã biết là họ sẽ như vậy, và họ vẫn ở khá xa đất liền. Khi những người sống xót cuối cùng cũng được cứu thoát bởi 2 con tàu đi ngang qua, gần nửa trong số họ còn sống, và một số người trong số họ phải sử dụng đến hình thức ăn thịt đồng loại. Herman Melville, người đã dùng câu chuyện này như cuộc nghiên cứu của “Moby Dick”, viết vào những năm sau đó, từ đất liền, trích dẫn, “ Tất cả những trải nghiệm của những người đàn ổng khốn khổ trên con tàu Essex có thể trong mọi khả năng con người đã tránh được lập tức ngay sau đó rời khỏi xác tàu, hướng thẳng đến Tahiti. Nhưng, như Melville nói, "họ sợ những kẻ ăn thịt người ". Vậy câu hỏi là, tại sao những người đàn ông này sợ kẻ ăn thịt người nhiều hơn so với khả năng bị đói cực độ? Tại sao họ bị ảnh hưởng bởi một câu truyện hơn là những điều khác? Nhìn từ góc độ này, câu chuyện của họ trở thành truyện để đọc. Nhà tiểu thuyết gia Vladimir Nabokov nói rằng người đọc giả tốt nhất có một sự kết hợp giữa 2 khí chất rất khác nhau, tính nghệ thuật và tính khoa học. Một đọc giả giỏi có một niềm đam mê của người nghệ sĩ, một sự sẵn sàng để cuốn vào câu chuyện, nhưng cũng không kém phấn quan trọng , người đọc cũng cần sự trầm tĩnh trong phán xét của một nhà khoa học, có tác dụng ôn hòa và làm phức tạp phản ứng trực quan của người đọc với câu chuyện. Như chúng ta đã thấy, những người đàn ông tàu Essex không có vấn đề với phần nghệ thuật. Họ đã tưởng tượng một loạt những kịch bản đáng sợ. Vấn đề là họ nghe theo câu chuyện sai. Trong tất cả câu chuyện nổi sợ của họ đã dựng lên, họ đã ứng phó điều khủng khiếp nhất, sống động nhất, điều mà dễ dàng nhất để trí tưởng tượng của họ hình dung: Những kẻ ăn thịt. Nhưng có thể nếu họ có khả năng đọc nổi sợ của họ hơn như những nhà khoa học, với sự điềm tĩnh trong phán xét, thay vào đó họ có thể nghe theo điều ít bạo lực hơn nhưng giống với truyện kể, một câu chuyện về sự chết đói, Và lái đến Tahiti, như những lời đề nghị dẫn giải được tuyên bố của Melville .
And maybe if we all tried to read our fears, we too would be less often swayed by the most salacious among them. Maybe then we'd spend less time worrying about serial killers and plane crashes, and more time concerned with the subtler and slower disasters we face: the silent buildup of plaque in our arteries, the gradual changes in our climate. Just as the most nuanced stories in literature are often the richest, so too might our subtlest fears be the truest. Read in the right way, our fears are an amazing gift of the imagination, a kind of everyday clairvoyance, a way of glimpsing what might be the future when there's still time to influence how that future will play out. Properly read, our fears can offer us something as precious as our favorite works of literature: a little wisdom, a bit of insight and a version of that most elusive thing -- the truth. Thank you. (Applause)
Và có thể nếu tất cả chúng ta cố gắng đọc nổi sợ của mình, chúng ta cũng có thể bị ảnh hưởng ít hơn bởi điều tục tĩu nhất trong số đó. Có thể sau đó chúng ta dành ít thời gian hơn để lo lắng về những kẻ giết người và những tai nạn máy bay, và dành nhiều thời gian hơn quan tâm đến sự tinh vi và giảm những thảm họa mà chúng ta đối đầu: sự tích tụ thầm lặng của mảnh bám trong động mạch của chúng ta, những sự thay đổi dần dần khí hậu. Cũng giống như những câu chuyện có sắc thái nhất trong văn chương thường dồi dào nhất, vậy rất có thể nổi sợ hãi tinh tế nhất là xác thực nhất. Hãy đọc đúng cách, nổi sợ của bạn là một món quà tuyệt vời của trí tưởng tượng, một kiểu sáng suốt hàng ngày, một cách nhìn thoáng qua cái gì có thể là tương lai Khi vẫn còn thời gian để tác động tương lai diễn ra như thế nào. Hãy đọc một cách đúng đắn, nổi sợ của chúng ta có thể đưa chúng ta vài thứ quý báu như tác phẩm văn chương yêu thích của chúng tôi: một chút khôn ngoan, một chút tinh tế và một phiên bản của điều khó nắm bắt nhất – Sự thật. Xin cám ơn. (Vỗ tay)