Is there a real you? This might seem to you like a very odd question. Because, you might ask, how do we find the real you, how do you know what the real you is? And so forth.
Bạn có thật sự là bạn không? Điều này với bạn có vẻ là một câu hỏi ngớ ngẩn. Bởi vì, bạn có thể hỏi làm sao tìm ra chính mình, làm sao biết bạn thật sự là gì? Vân vân.
But the idea that there must be a real you, surely that's obvious. If there's anything real in the world, it's you. Well, I'm not quite sure. At least we have to understand a bit better what that means. Now certainly, I think there are lots of things in our culture around us which sort of reinforce the idea that for each one of us, we have a kind of a core, an essence. There is something about what it means to be you which defines you, and it's kind of permanent and unchanging. The most kind of crude way in which we have it, are things like horoscopes. You know, people are very wedded to these, actually. People put them on their Facebook profile as though they are meaningul, you even know your Chinese horoscope as well. There are also more scientific versions of this, all sorts of ways of profiling personality type, such as the Myers-Briggs tests, for example. I don't know if you've done those. A lot of companies use these for recruitment. You answer a lot of questions, and this is supposed to reveal something about your core personality. And of course, the popular fascination with this is enormous. In magazines like this, you'll see, in the bottom left corner, they'll advertise in virtually every issue some kind of personality thing. And if you pick up one of those magazines, it's hard to resist, isn't it? Doing the test to find what is your learning style, what is your loving style, or what is your working style? Are you this kind of person or that?
Nhưng hiển nhiên rằng bạn phải có một con người thật. Nếu có bất cứ điều gì thật sự tồn tại trên thế giới, đó là bạn. À, tôi không chắc lắm. Ít nhất, phải tìm hiểu rõ hơn điều đó nghĩa là gì. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều trong văn hóa quanh ta củng cố khái niệm rằng trong mỗi chúng ta, có một loại cốt lõi, một bản chất. Ý nghĩa của việc bạn là ai giúp xác định con người bạn và điều đó giống như là cố định và không đổi. Cách thô sơ nhất mà chúng ta có là những thứ như bói toán. Con người rất gắn bó với những thứ này. Thật đấy. Họ đưa chòm sao của mình lên Facebook như thể chúng rất có ý nghĩa bạn có thể biết cả tử vi Trung hoa của mình. Ngoài ra, cũng có nhiều phiên bản khoa học mô tả các loại tính cách, ví dụ như bài kiểm tra Myers-Briggs. Tôi không biết bạn đã làm nó bao giờ chưa. Nhiều công ty sử dụng nó để tuyển dụng. Bạn trả lời nhiều câu hỏi, và nó sẽ tiết lộ điều gì đó về tính cách cốt lõi của bạn. Dĩ nhiên, rất nhiều người yêu thích những thứ này. Trong các tạp chí như vầy, bạn sẽ thấy, cột bên trái dưới cùng, luôn có quảng cáo bắt mắt về mọi vấn đề kiểu như tính cách cá nhân. Và nếu cầm một trong số tạp chí này lên thật khó cưỡng lại, phải không? Làm kiểm tra để tìm ra phong cách học tập, cách yêu hoặc phong cách làm việc của bạn là gì? Bạn là loại người này hay kia?
So I think that we have a common-sense idea that there is a kind of core or essence of ourselves to be discovered. And that this is kind of a permanent truth about ourselves, something that's the same throughout life. Well, that's the idea I want to challenge. And I have to say now, I'll say it a bit later, but I'm not challenging this just because I'm weird, the challenge actually has a very, very long and distinguished history. Here's the common-sense idea. There is you. You are the individuals you are, and you have this kind of core. Now in your life, what happens is that you, of course, accumulate different experiences and so forth. So you have memories, and these memories help to create what you are. You have desires, maybe for a cookie, maybe for something that we don't want to talk about at 11 o'clock in the morning in a school. You will have beliefs. This is a number plate from someone in America. I don't know whether this number plate, which says "messiah 1," indicates that the driver believes in the messiah, or that they are the messiah. Either way, they have beliefs about messiahs. We have knowledge. We have sensations and experiences as well. It's not just intellectual things. So this is kind of the common-sense model, I think, of what a person is. There is a person who has all the things that make up our life experiences.
Vậy tôi nghĩ, chúng ta có một khái niệm thông thường rằng có một loại cốt lõi hoặc một bản thể cần được khám phá, Điều đó là sự thật không đổi về chúng ta, xuyên suốt cuộc đời. Vâng, đó là ý tưởng mà tôi muốn thách thức. Phải nói rằng, tôi sẽ nói về nó lát nữa đây, tôi không thách thức điều này chỉ để cho vui, vấn đề này đã có từ rất lâu và có một lịch sử lâu dài và khác biệt. Đây là khái niệm thông thường Đó là bạn. Bạn là cá thể và có loại cốt lõi này. Dĩ nhiên là trong cuộc sống của mình, bạn tích lũy những kinh nghiệm khác nhau. Vậy nên, bạn có kí ức, và những kí ức sẽ giúp tạo nên bạn. Bạn có mong muốn, có thể là mong muốn một cái bánh quy có thể là một mong muốn thầm kín, khó nói vào lúc 11h sáng ở trường. Bạn sẽ có niềm tin. Đây là biển số của một người Mỹ nào đó. Tôi không biết có phải nó viết là "Chúa cứu thế 1", cho thấy rằng người tài xế tin vào Chúa cứu thế, hay chính họ là Chúa cứu thế. Dù sao đi nữa, họ đều có niềm tin vào Chúa cứu thế. Chúng ta có kiến thức. Chúng ta cũng có cảm giác và kinh nghiệm. Không chỉ là những điều thuộc về trí tuệ. Do vậy, tôi nghĩ đây là kiểu mô hình thông thường để miêu tả một người. Một người có tất cả những điều để tạo nên kinh nghiệm sống của chúng ta.
But the suggestion I want to put to you today is that there's something fundamentally wrong with this model. And I can show you what's wrong with one click. Which is there isn't actually a "you" at the heart of all these experiences. Strange thought? Well, maybe not. What is there, then? Well, clearly there are memories, desires, intentions, sensations, and so forth. But what happens is these things exist, and they're kind of all integrated, they're overlapped, they're connected in various different ways. They're connecting partly, and perhaps even mainly, because they all belong to one body and one brain. But there's also a narrative, a story we tell about ourselves, the experiences we have when we remember past things. We do things because of other things. So what we desire is partly a result of what we believe, and what we remember is also informing us what we know. And so really, there are all these things, like beliefs, desires, sensations, experiences, they're all related to each other, and that just is you. In some ways, it's a small difference from the common-sense understanding. In some ways, it's a massive one.
Nhưng hôm nay, tôi muốn đề xuất với các bạn là có điều gì đó cơ bản không đúng với mô hình này. Tôi có thể cho bạn thấy chỉ với một cú nhấp chuột. Đó là: "bạn" không thật sự là trung tâm của tất cả trải nghiệm này. Suy nghĩ lạ, phải không? Có lẽ không. Vậy thì có gì ở đó? Vâng, rõ ràng, có kí ức, ước muốn, ý định, cảm giác, vân vân. Vấn đề là những điều này đều tồn tại và dường như tích hợp với nhau, chồng chéo lên nhau, kết nối với nhau bằng nhiều cách. Chúng kết nối một phần, và có thể là phần lớn, bởi chúng thuộc về một cơ thể và một bộ não. Mỗi chúng ta đều có một câu chuyện để kể về mình các kinh nghiệm có được trong quá khứ. Chúng ta làm những điều này vì những điều khác. Điều ta mong ước là một phần kết quả của những gì ta tin và điều chúng ta nhớ thông báo cho ta những gì ta biết. Vậy nên thực sự, tất cả những điều như đức tin, mong ước, cảm giác, kinh nghiệm, đều liên quan đến nhau, và đó chính là bạn. Trên vài phương diện, có sự khác biệt nhỏ so với hiểu biết thông thường. Trên vài phương diện khác, đó là sự khác biệt lớn.
It's the shift between thinking of yourself as a thing which has all the experiences of life, and thinking of yourself as simply that collection of all experiences in life. You are the sum of your parts. Now those parts are also physical parts, of course, brains, bodies and legs and things, but they aren't so important, actually. If you have a heart transplant, you're still the same person. If you have a memory transplant, are you the same person? If you have a belief transplant, would you be the same person? Now this idea, that what we are, the way to understand ourselves, is as not of some permanent being, which has experiences, but is kind of a collection of experiences, might strike you as kind of weird.
Đó là bước chuyển biến giữa suy nghĩ về bản thân như một đối tượng có tất cả những trải nghiệm về cuộc sống, và suy nghĩ về bản thân đơn giản là tập hợp của tất cả các kinh nghiệm trong cuộc sống. Bạn là tổng thể các bộ phận của chính mình. Những bộ phận này, dĩ nhiên, bao gồm những phần cơ thể, não, thân thể, chân tay và vân vân, nhưng chúng thực sự không quá quan trọng. Nếu được ghép tim, bạn vẫn là bạn. Nếu được cấy ghép bộ nhớ, bạn có là mình nữa không? Nếu được cấy ghép đức tin, bạn có còn là mình? Nào, khái niệm mà ta hiểu về bản thân không phải như là những thực thể cố định sở hữu trải nghiệm mà là tập hợp những trải nghiệm, nghe có thể xa lạ đối với bạn.
But actually, I don't think it should be weird. In a way, it's common sense. Because I just invite you to think about, by comparison, think about pretty much anything else in the universe, maybe apart from the very most fundamental forces or powers. Let's take something like water. Now my science isn't very good. We might say something like water has two parts hydrogen and one parts oxygen, right? We all know that. I hope no one in this room thinks that what that means is there is a thing called water, and attached to it are hydrogen and oxygen atoms, and that's what water is. Of course we don't. We understand, very easily, very straightforwardly, that water is nothing more than the hydrogen and oxygen molecules suitably arranged. Everything else in the universe is the same. There's no mystery about my watch, for example. We say the watch has a face, and hands, and a mechanism and a battery, But what we really mean is, we don't think there is a thing called the watch to which we then attach all these bits. We understand very clearly that you get the parts of the watch, you put them together, and you create a watch. Now if everything else in the universe is like this, why are we different?
Nhưng tôi thật sự không nghĩ nó lạ lùng. Ở một khía cạnh, nó là khái niệm thông thường. Bởi tôi chỉ mời các bạn suy nghĩ, bằng cách so sánh, suy nghĩ về hầu hết mọi thứ khác trên thế gian, có thể loại trừ các thế lực cơ bản. Lấy ví dụ như nước. Kiến thức khoa học của tôi không được giỏi cho lắm. Ta có thể miêu tả nước có 2 nguyên tử hydro và một nguyên tử oxy đúng không? Chúng ta đều biết điều này. Hy vọng không ai trong khán phòng này sẽ nghĩ rằng, có một thứ gọi là nước và gắn liền với nó là nguyên tử hydro và oxy và đó gọi là nước. Dĩ nhiên, ta không nghĩ thế mà hiểu đơn giản và rõ ràng rằng nước chỉ là phân tử hydro và oxy liên kết với nhau một cách phù hợp. Mọi thứ khác trên thế gian cũng như vậy. Không có gì bí ẩn về đồng hồ của tôi, chẳng hạn. Ta nói đồng hồ có một mặt và hai kim, phần cơ khí và một pin. Nhưng điều ta muốn nói là, ta không nghĩ có thứ gọi là đồng hồ đeo tay rồi gắn các thứ này lại để tạo thành nó. Ta hiểu rõ, thu thập từng bộ phận của cái đồng hồ ráp chúng lại, và tạo thành đồng hồ đeo tay. Nếu tất cả mọi thứ trên thế gian cũng như vậy, thì tại sao chúng ta lại khác biệt?
Why think of ourselves as somehow not just being a collection of all our parts, but somehow being a separate, permanent entity which has those parts? Now this view is not particularly new, actually. It has quite a long lineage. You find it in Buddhism, you find it in 17th, 18th-century philosophy going through to the current day, people like Locke and Hume. But interestingly, it's also a view increasingly being heard reinforced by neuroscience. This is Paul Broks, he's a clinical neuropsychologist, and he says this: "We have a deep intuition that there is a core, an essence there, and it's hard to shake off, probably impossible to shake off, I suspect. But it's true that neuroscience shows that there is no centre in the brain where things do all come together." So when you look at the brain, and you look at how the brain makes possible a sense of self, you find that there isn't a central control spot in the brain. There is no kind of center where everything happens. There are lots of different processes in the brain, all of which operate, in a way, quite independently. But it's because of the way that they relate that we get this sense of self. The term I use in the book, I call it the ego trick. It's like a mechanical trick. It's not that we don't exist, it's just that the trick is to make us feel that inside of us is something more unified than is really there.
Tại sao ta nghĩ rằng mình không phải là tổ hợp tất cả những bộ phận của chính mình mà là một thực thể cố định và riêng biệt sở hữu những bộ phận đó. Quan điểm này thật ra không có gì mới. Nó có nguồn gốc từ rất lâu. Bạn có thể tìm thấy nó trong Phật giáo, trong triết học thế kỷ thứ 17-18, cho đến ngày hôm nay, từ những học giả như Locke và Hume. Nhưng thú vị rằng, quan điểm này đang dần được lắng nghe và củng cố bởi khoa học thần kinh. Đây là Paul Broks, nhà nghiên cứu tâm lý thần kinh lâm sàng, và ông ấy nói: "Chúng ta có trực giác rằng có một cốt lõi, một bản thể hiện hữu ở đó, và rất khó để rũ bỏ, có lẽ là không thể rũ bỏ, đó là điều tôi nghi ngờ. Nhưng thực tế, khoa học thần kinh đã chỉ ra rằng não không có trung tâm để mọi thứ có thể tập trung lại." Thế nên, khi nhìn vào bộ não, và cách mà bộ não khả thi tạo nên cái tôi, bạn nhận ra rằng não không hề có tâm điểm. Không hề có trung tâm, nơi mọi thứ xảy ra. Có rất nhiều quy trình trong bộ não và chúng hoạt động một cách độc lập. Nhưng nhờ cách mà chúng liên kết với nhau mà ta có thể cảm nhận được cái tôi trong chúng ta. Từ mà tôi dùng để miêu tả trong sách gọi là mưu mẹo của cái tôi. Nó giống như một trình tự. Không phải chúng ta không tồn tại, nhưng mưu mẹo này làm ta cảm thấy rằng trong ta, có điều gì đó độc nhất hơn cả những gì thật sự có ở đó.
Now you might think this is a worrying idea. You might think that if it's true, that for each one of us there is no abiding core of self, no permanent essence, does that mean that really, the self is an illusion? Does it mean that we really don't exist? There is no real you. Well, a lot of people actually do use this talk of illusion and so forth. These are three psychologists, Thomas Metzinger, Bruce Hood, Susan Blackmore, a lot of these people do talk the language of illusion, the self is an illusion, it's a fiction. But I don't think this is a very helpful way of looking at it. Go back to the watch. The watch isn't an illusion, because there is nothing to the watch other than a collection of its parts. In the same way, we're not illusions either. The fact that we are, in some ways, just this very, very complex collection, ordered collection of things, does not mean we're not real. I can give you a very sort of rough metaphor for this. Let's take something like a waterfall. These are the Iguazu Falls, in Argentina. Now if you take something like this, you can appreciate the fact that in lots of ways, there's nothing permanent about this. For one thing, it's always changing. The waters are always carving new channels. with changes and tides and the weather, some things dry up, new things are created. Of course the water that flows through the waterfall is different every single instance. But it doesn't mean that the Iguazu Falls are an illusion. It doesn't mean it's not real. What it means is we have to understand what it is as something which has a history, has certain things that keep it together, but it's a process, it's fluid, it's forever changing.
Bạn sẽ nghĩ rằng khái niệm này rất đáng lo ngại. Bạn sẽ nghĩ rằng nếu khái niệm này đúng, trong mỗi chúng ta, không hề có một cái tôi cốt lõi, không hề có một bản thể cố định. Thế điều đó có thật sự mang ý nghĩa rằng cái tôi là ảo giác? Rằng chúng ta không hề tồn tại? Bạn không có thật. Rất nhiều người đã nói về ảo giác này. Có 3 nhà tâm lý học, Thomas Metzinger, Bruce Hood, Susan Blackmore, Có rất nhiều người như vậy nói về ngôn ngữ của ảo giác. Cái tôi là một ảo giác, là một điều hư không Nhưng tôi không nghĩ đó là cách hữu ích để nhìn vào vấn đề. Quay lại với đồng hồ đeo tay. Nó không phải một ảo giác, chỉ vì nó không là gì hơn một tập hợp các bộ phận. Tương tự, chúng ta không phải là ảo giác. Chúng ta chỉ là một tổ hợp rất phức tạp ở một vài khía cạnh, một tổ hợp sắp xếp theo một trật tự nhất định, không có nghĩa là ta không có thật. Tôi có thể lấy một ẩn dụ nho nhỏ để giải thích. Ví dụ như thác nước. Đây là thác nước Iguazu ở Argentina. Nhìn vào một thứ như thế này, bạn có thể biết rõ rằng, trên thực tế, không có gì là cố định ở thác nước này. Chắc chắn là nó luôn thay đổi. Những dòng nước luôn tạo ra các con kênh mới với những thay đổi từ thủy triều và thời tiết, một số thứ khô cạn đi, một số thứ mới được hình thành. Và dĩ nhiên lượng nước chảy qua dòng thác thay đổi theo từng khoảnh khắc nhưng không có nghĩa là thác Iguazu là một ảo giác, không có nghĩa là nó không có thật. Nó có nghĩa là chúng ta phải hiểu rằng nó là một thứ có lịch sử, có một số thứ nhất định kết hợp lại với nhau, nhưng là một quá trình, một thể lỏng và nó sẽ mãi mãi thay đổi.
Now that, I think, is a model for understanding ourselves, and I think it's a liberating model. Because if you think that you have this fixed, permanent essence, which is always the same, throughout your life, no matter what, in a sense you're kind of trapped. You're born with an essence, that's what you are until you die, if you believe in an afterlife, maybe you continue. But if you think of yourself as being, in a way, not a thing as such, but a kind of a process, something that is changing, then I think that's quite liberating. Because unlike the the waterfalls, we actually have the capacity to channel the direction of our development for ourselves to a certain degree. Now we've got to be careful here, right? If you watch the X-Factor too much, you might buy into this idea that we can all be whatever we want to be. That's not true. I've heard some fantastic musicians this morning, and I am very confident that I could in no way be as good as them. I could practice hard and maybe be good, but I don't have that really natural ability. There are limits to what we can achieve. There are limits to what we can make of ourselves. But nevertheless, we do have this capacity to, in a sense, shape ourselves. The true self, as it were then, is not something that is just there for you to discover, you don't sort of look into your soul and find your true self, What you are partly doing, at least, is actually creating your true self. And this, I think, is very, very significant, particularly at this stage of life you're at. You'll be aware of the fact how much of you changed over recent years. If you have any videos of yourself, three or four years ago, you probably feel embarrassed because you don't recognize yourself.
Tôi nghĩ, đây chính là kiểu mẫu để hiểu về bản thân chúng ta và là một kiểu mẫu rất tự do. Vì nếu nghĩ rằng bạn có một bản chất cố định và không đổi, dù điều gì xảy ra, nó vẫn luôn cố định, theo một nghĩa nào đó, bạn như bị mắc kẹt. Bạn được sinh ra với một bản chất và đó là bạn cho tới khi bạn chết, nếu tin vào kiếp sau, có thể bạn sẽ tiếp tục sống. Nhưng nếu nghĩ về bản thân như một thực thể, không hẳng là vật thể, mà như một quá trình, một thứ luôn thay đổi, tôi cho rằng đó là một suy nghĩ rất tự do. Bởi vì không như thác nước này, ta có khả năng tự kiến tạo hướng phát triển của chúng ta ở một mức nhất định. Chúng ta phải thận trọng ở đây. Nếu xem quá nhiều X-Factor bạn sẽ tin vào khái niệm rằng tất cả chúng ta có thể trở thành bất kì điều gì ta muốn. Điều đó không đúng. Sáng nay, tôi đã nghe nhạc của một số nhạc sĩ tuyệt vời và tôi tin rằng tôi không thể nào bằng họ, tôi có thể chăm chỉ tập luyện và có thể chơi giỏi nhưng tôi không có tài năng bẩm sinh. Luôn có giới hạn cho những gì ta có thể đạt được, những gì ta có thể làm được cho bản thân. Nhưng chúng ta có khả năng, theo một nghĩa nào đó, tự hình thành bản thân bản thân thật sự, như người ta hay nghĩ không phải là một cái gì đó ở đó chờ để được khám phá, bạn không nhìn vào tâm hồn của mình và tìm thấy con người thật. Những gì bạn làm một phần nào đó, ít nhất, tạo nên con người thật của bạn. Tôi nghĩ điều này rất rất quan trọng đặc biệt ở giai đoạn mà bạn đang sống. Bạn sẽ nhận thức được sự thật bạn đã thay đổi bao nhiêu trong những năm gần đây nếu có bất kì video nào về bản thân, 3 hay 4 năm về trước, bạn chắc sẽ cảm thấy xấu hổ, vì không nhận ra mình.
So I want to get that message over, that what we need to do is think about ourselves as things that we can shape, and channel and change. This is the Buddha, again: "Well-makers lead the water, fletchers bend the arrow, carpenters bend a log of wood, wise people fashion themselves." And that's the idea I want to leave you with, that your true self is not something that you will have to go searching for, as a mystery, and maybe never ever find. To the extent you have a true self, it's something that you in part discover, but in part create. and that, I think, is a liberating and exciting prospect. Thank you very much.
Thế nên, tôi muốn truyền đạt thông điệp, những gì nên làm là nghĩ về bản thân mình như những thứ có thể được tạo hình, kiến tạo và thay đổi. Theo Đức Phật: "người làm giếng điều khiển nước, người làm nỏ bẻ cong mũi tên, thợ mộc bẻ cong khúc củi, người khôn ngoan tạo ra phong cách cho bản thân. Và đó chính là khái niệm tôi muốn gửi đến các bạn, con người thật không phải là thứ bạn phải đi tìm để thấy như là đi tìm một điều bí ẩn, và có thể không bao giờ tìm thấy được. Trong một mức độ nào đó, bạn có một bản chất thật, thứ mà bạn một phần khám phá và một phần sáng tạo ra, và điều đó, theo tôi, là một viễn cảnh tự do và truyền cảm hứng. Cám ơn các bạn rất nhiều.