On September 10, the morning of my seventh birthday, I came downstairs to the kitchen, where my mother was washing the dishes and my father was reading the paper or something, and I sort of presented myself to them in the doorway, and they said, "Hey, happy birthday!" And I said, "I'm seven." And my father smiled and said, "Well, you know what that means, don't you?" And I said, "Yeah, that I'm going to have a party and a cake and get a lot of presents?" And my dad said, "Well, yes. But more importantly, being seven means that you've reached the age of reason, and you're now capable of committing any and all sins against God and man."
Ngày 10 tháng 9, sáng ngày sinh nhật thứ 7 của tôi tôi xuống cầu thang, vào trong bếp, mẹ tôi đang rửa bát trong đó và bố tôi thì đang đọc một tờ báo hay cái gì đó Khi tôi đứng trước họ ở cửa, họ nói "Này, chúc mừng sinh nhật con." và tôi đáp "Con đã bảy tuổi." và bố tôi mỉm cười và nói "Chà, con biết điều đó nghĩa là gì rồi chứ?" và tôi trả lời, "Vâng, con sẽ có một bữa tiệc và một cái bánh ga tô và được tặng rất nhiều quà phải không ạ?" và bố tôi nói, "À, đúng thế rồi. Nhưng, quan trọng hơn, bảy tuổi nghĩa là con đã đến tuổi lý trí và con bây giờ đã có thể làm bất cứ và tất cả tội ác chống lại Chúa và con người."
(Laughter)
(cười)
Now, I had heard this phrase, "age of reason," before. Sister Mary Kevin had been bandying it about my second-grade class at school. But when she said it, the phrase seemed all caught up in the excitement of preparations for our first communion and our first confession, and everybody knew that was really all about the white dress and the white veil. And anyway, I hadn't really paid all that much attention to that phrase, "age of reason." So, I said, "Yeah, yeah, age of reason. What does that mean again?" And my dad said, "Well, we believe, in the Catholic Church, that God knows that little kids don't know the difference between right and wrong, but when you're seven, you're old enough to know better. So, you've grown up and reached the age of reason, and now God will start keeping notes on you, and begin your permanent record."
Vâng, tôi đã từng nghe đến điều này, "tuổi lý trí," Sơ Mary Kevin đã từng nói đi nói lại về nó trong năm lớp hai của tôi. Nhưng khi chị ấy nói đến nó cái cụm từ ấy có vẻ bị cuốn hết vào niềm phấn khích khi được chuẩn bị cho lễ ban thánh thể và lần xưng tội đầu tiên của chúng tôi, và chúng tôi đều biết rằng chẳng qua nó sẽ là một chiếc váy trắng và một tấm mạng che mặt trắng và dù gì, tôi cũng chẳng quá chú ý nhiều đến thế đến cái cụm từ kia, "tuổi lý trí" Thế nên tôi nói thế này, "Dạ, vâng, tuổi lý trí. Bố vừa nói nó là gì cơ?" Và bố tôi nói, "À, chúng ta tin theo giáo hội Công giáo tin rằng Chúa hiểu trẻ con thì không thể biết được sự khác nhau giữa đúng và sai, nhưng khi một đứa bé đã 7 tuổi, nó đã đủ thông minh. Thế nên, con đã lớn rồi, đã đến tuổi lý trí, và từ giờ Chúa sẽ bắt đầu theo dõi con và bắt đầu ghi nhớ những gì con làm." (cười)
(Laughter)
và tôi nói, "Ồ. Chờ chút. Ý bố là bao lâu nay
And I said, "Oh ... Wait a minute. You mean all that time, up till today, all that time I was so good, God didn't notice it?" And my mom said, "Well, I noticed it."
cho đến tận hôm nay, bao lâu nay con đã ngoan như thế, mà Chúa không biết hay sao?" và mẹ tôi nói, "À, mẹ có biết đấy."
(Laughter)
(cười)
And I thought, "How could I not have known this before? How could it not have sunk in when they'd been telling me? All that being good and no real credit for it. And worst of all, how could I not have realized this very important information until the very day that it was basically useless to me?" So I said, "Well, Mom and Dad, what about Santa Claus? I mean, Santa Claus knows if you're naughty or nice, right?" And my dad said, "Yeah, but, honey, I think that's technically just between Thanksgiving and Christmas." And my mother said, "Oh, Bob, stop it. Let's just tell her. I mean, she's seven. Julie, there is no Santa Claus."
và tôi nghĩ, "Tại sao mình lại chẳng biết gì hết?" Tại sao nó lại không mất đi rồi khi họ nói với tôi? Tất cả mọi sự ngoan ngoãn như thế và không thực sự được ghi nhận gì cả. Và, tồi tệ nhất, tại sao mình lại không biết thông tin quan trọng này cho đến cái ngày mà nó trở nên hoàn toàn vô dụng với mình?" Và thế nên tôi nói, "À, bố mẹ ơi, thế còn ông già Nô en thì sao? Ý con là, ông ấy biết con ngoan hay hư phải không ạ?" và bố tôi trả lời, "Ừ, nhưng, con yêu, bố nghĩ là chỉ giữa ngày lễ Tạ ơn và Giáng sinh thôi." và mẹ tôi bảo, "Ôi, anh Bob, thôi nào. Cứ nói với con bé đi. ý em là, nó đã bảy tuổi rồi. Julie à, chẳng có ông già Nô en nào cả."
(Laughter)
(cười)
Now, this was actually not that upsetting to me. My parents had this whole elaborate story about Santa Claus: how they had talked to Santa Claus himself and agreed that instead of Santa delivering our presents over the night of Christmas Eve, like he did for every other family who got to open their surprises first thing Christmas morning, our family would give Santa more time. Santa would come to our house while we were at nine o'clock high mass on Christmas morning, but only if all of us kids did not make a fuss. Which made me very suspicious. It was pretty obvious that it was really our parents giving us the presents. I mean, my dad had a very distinctive wrapping style, and my mother's handwriting was so close to Santa's.
Vâng, thực ra chuyện này không đến nỗi khó chịu đến thế đối với tôi. Bố mẹ tôi có cả một câu chuyện phức tạp về ông già Nô en rằng họ đã nói chuyện với chính ông ấy như thế nào và đồng ý rằng thay vì ông ấy phải mang quà đến cho chúng tôi vào đêm giáng sinh, như ông ấy vẫn làm với mọi gia đình khác mà nhất quyết phải mở quà ngay lập tức vào sáng ngày Nô en gia đình chúng tôi sẽ cho ông già Nô en nhiều thời gian hơn. ông ấy sẽ đến nhà chúng tôi vào lúc 9 giờ sáng khí chúng tôi đang trong thánh lế High Mass nhưng với điều kiện là bọn trẻ con chúng tôi không làm gì phấn khích Điều này khiến tôi rất nghi ngờ Rõ ràng là chính bố mẹ đã tặng quà cho chúng tôi Ý tôi là, bố tôi có một cách gói quà rất dễ nhận ra và nét chữ của mẹ tôi thì lại rất giống với ông già Nô en
(Laughter)
Plus, why would Santa save time by having to loop back to our house after he'd gone to everybody else's? There was only one obvious conclusion to reach from this mountain of evidence: our family was too strange and weird for even Santa Claus to come visit, and my poor parents were trying to protect us from the embarrassment, this humiliation of rejection by Santa, who was jolly -- but let's face it, he was also very judgmental. So to find out that there was no Santa Claus at all was actually sort of a relief.
Còn nữa, làm sao mà ông ấy có thể tiết kiệm thời gian được khi phải quay lại nhà tôi sau khi đã đi tất cả các nhà khác? Chỉ có một kết luận đương nhiên từ cả núi bằng chứng này: gia đình tôi quá khác lạ và kỳ quái đến nỗi cả ông già Nô en cũng không đến và bố mẹ đáng thương của tôi phải cố gắng bảo vệ chúng tôi khỏi xấu hổ, khỏi bẽ mặt vì bị ông già Nô en bỏ qua, một người mà rất vui tính Nhưng, hãy đối mặt đi, ông ấy cũng rất hay phán xét. Thế nên, biết được là chẳng có ông già Nô en nào hết thật sự là một sự giải thoát
I left the kitchen not really in shock about Santa, but rather, I was just dumbfounded about how I could have missed this whole age of reason thing. It was too late for me, but maybe I could help someone else, someone who could use the information. They had to fit two criteria: they had to be old enough to be able to understand the whole concept of the age of reason, and not yet seven. The answer was clear: my brother Bill. He was six. Well, I finally found Bill about a block away from our house at this public school playground. It was a Saturday, and he was all by himself, just kicking a ball against the side of a wall. I ran up to him and said, "Bill! I just realized that the age of reason starts when you turn seven, and then you're capable of committing any and all sins against God and man." And Bill said, "So?" And I said, "So, you're six. You have a whole year to do anything you want to and God won't notice it." And he said, "So?" And I said, "So? So everything!" And I turned to run. I was so angry with him. But when I got to the top of the steps, I turned around dramatically and said, "Oh, by the way, Bill -- there is no Santa Claus."
Tôi rời khỏi bếp không thứ sự sốc về ông già Nô en nhưng lại chết lặng cả người làm sao tôi lại có thể bỏ lỡ tất cả những gì về tuổi lý trí. Đã quá muộn với tôi, nhưng có lẽ tôi sẽ giúp được ai đó ai đó mà có thể sử dụng thông tin này người này phải thoả mãn 2 điều kiện phải đủ lớn để hiểu ý nghĩa của tuổi lý trí, và chưa đến bảy tuổi Câu trả lời đã quá rõ ràng: em trai Bill của tôi. Nó mới sáu tuổi. Chà, tôi tìm thấy Bill cách nhà tôi một dãy nhà tại sân chơi của một trường công. Hôm đó là thứ bảy, và nó đang chơi một mình, đá bóng với một cái tường tôi chạy đến và nói, "Bill! chị mới biết là tuổi lý trí bắt đầu khi ta bảy tuổi và khi đó ta có thể làm bất cứ hay tất cả mọi tội ác chống lại Chúa và con người." và Bill nói, "Thì?" và tôi trả lời, "Thì, em sáu tuổi. Em còn cả một năm để làm bất cứ điều gì em muốn và Chúa sẽ không nhận ra." Và nó nói, "Thì?" và tôi đáp "Thì? Thì mọi thứ!" và tôi chạy đi. Tôi rất giận nó. Nhưng rồi khi lên đến bậc cuối cùng, tôi quay lại đầy kịch tính và nói, "Ồ, tiện thể, Bill, chẳng có ông già Nô en nào cả." (cười)
(Laughter)
Vâng, khi đó tôi không biết
Now, I didn't know it at the time, but I really wasn't turning seven on September 10th. For my 13th birthday, I planned a slumber party with all of my girlfriends, but a couple of weeks beforehand my mother took me aside and said, "I need to speak to you privately. September 10th is not your birthday. It's October 10th." And I said, "What?"
nhưng thật ra không phải là tôi tròn 7 tuổi vào ngày 10 tháng 9 Trước sinh nhật thứ 13, tôi định làm một bữa tiệc ngủ với tất cả các bạn gái của tôi nhưng hai tuần trước đó mẹ tôi gọi riêng tôi ra và nói, "mẹ cần nói chuyện riêng với con. 10 tháng 9 không phải là sinh nhật con. Mà là 10 tháng 10." và tôi nói , "Cái gì?"
(Laughter)
(cười)
And she said ...
Và mẹ nói, "Nghe này. Hạn vào nhà trẻ là ngày 15 tháng 9."
(Laughter)
"Listen. The cut-off date to start kindergarten was September 15th."
(Laughter)
(cười)
"So I told them that your birthday was September 10th, and then I wasn't sure that you weren't just going to go blab it all over the place, so I started to tell you your birthday was September 10th. But, Julie, you were so ready to start school, honey. You were so ready." I thought about it, and when I was four, I was already the oldest of four children, and my mother even had another child to come, so what I think she -- understandably -- really meant was that she was so ready, she was so ready. Then she said, "Don't worry, Julie. Every year on October 10th, when it was your birthday but you didn't realize it, I made sure that you ate a piece of cake that day."
"Vì thế, mẹ nói với họ là con sinh ngày 10 tháng 9, và mẹ không biết là con có đi nói lung tung không nên mẹ cũng nói với con là con sinh ngày 10 tháng 9. Nhưng, Julie à, con đã rất sẵn sàng đi học mà. Rất sẵn sàng." tôi nghĩ về điều này, và khi tôi bốn tuổi tôi đã đứa lớn nhất trong bốn đứa con và mẹ tôi còn đang mang một đứa nữa nên tôi cho rằng điều mà mẹ tôi thực sự nghĩ là bà ấy đã rất sẵn sàng bà ấy đã rất sẵn sàng. Rồi bà nói "Đừng lo, Julie, hàng năm vào 10 tháng 10 sinh nhật con tuy con không biết, nhưng mẹ luôn chắc chắn là con được ăn một miếng bánh vào ngày hôm đó
(Laughter)
(cười)
Which was comforting, but troubling. My mother had been celebrating my birthday with me, without me.
Điều này nghe dễ chịu nhưng thật rắc rối mẹ đã và đang tổ chức sinh nhật tôi với tôi nhưng không có tôi
(Laughter)
Điều đáng buồn về cái tin mới này
What was so upsetting about this new piece of information was not that I had to change the date of my slumber party with all of my girlfriends. What was most upsetting was that this meant I was not a Virgo. I had a huge Virgo poster in my bedroom. And I read my horoscope every single day, and it was so totally me.
không phải là vì tôi phải đổi ngày tổ chức tiệc ngủ của mình với tất cả bạn gái của tôi, điều đáng buồn nhật là điều này có nghĩa tôi không phải một Xử nữ. Tôi có cả một poster Xử nữ to đùng trong phòng ngủ, và tôi đọc tử vi hàng ngày, và Xử nữ thực sự chính là tôi.
(Laughter)
(cười)
And this meant that I was a Libra? So, I took the bus downtown to get the new Libra poster. The Virgo poster is a picture of a beautiful woman with long hair, sort of lounging by some water, but the Libra poster is just a huge scale. This was around the time that I started filling out physically, and I was filling out a lot more than a lot of the other girls, and frankly, the whole idea that my astrological sign was a scale just seemed ominous and depressing.
Và nghĩa là tôi là một Thiên bình? Thế là, tôi lên xe buýt vào khu trung tâm để mua một cái poster Thiên Bình Poster Xử nữ là ảnh một người phụ nữ đẹp với mái tóc dài, kiểu như đang thơ thẩn bên dòng nước, nhưng poster Thiên bình lại là một cái cân lớn Khi đó là khoảng thời gian tôi đang lớn dần về mặt thể chất, và tôi lớn hơn rất nhiều so với rất nhiều đứa con gái khác, và, thật sự, việc dấu hiệu cung hoàng đạo của tôi là một cái cân có vẻ đầy đe doạ và đáng thất vọng.
(Laughter)
(cười)
But I got the new Libra poster, and I started to read my new Libra horoscope, and I was astonished to find that it was also totally me.
Nhưng tôi mua cái poster mới và bắt đầu đọc tử vi Thiên bình, và tôi kinh ngạc phát hiện ra Thiên bình cũng hoàn toàn là tôi
(Laughter)
Phải rất nhiều năm sau đó, nhớ lại
It wasn't until years later, looking back on this whole age-of-reason, change-of-birthday thing, that it dawned on me: I wasn't turning seven when I thought I turned seven. I had a whole other month to do anything I wanted to before God started keeping tabs on me. Oh, life can be so cruel. One day, two Mormon missionaries came to my door. Now, I just live off a main thoroughfare in Los Angeles, and my block is -- well, it's a natural beginning for people who are peddling things door to door. Sometimes I get little old ladies from the Seventh Day Adventist Church showing me these cartoon pictures of heaven. And sometimes I get teenagers who promise me that they won't join a gang and just start robbing people, if I only buy some magazine subscriptions from them. So normally, I just ignore the doorbell, but on this day, I answered. And there stood two boys, each about 19, in white, starched short-sleeved shirts, and they had little name tags that identified them as official representatives of the Church of Jesus Christ of Latter-day Saints, and they said they had a message for me, from God. I said, "A message for me? From God?" And they said, "Yes." Now, I was raised in the Pacific Northwest, around a lot of Church of Latter-day Saints people and, you know, I've worked with them and even dated them, but I never really knew the doctrine, or what they said to people when they were out on a mission, and I guess I was sort of curious, so I said, "Well, please, come in." And they looked really happy, because I don't think this happens to them all that often.
về những chuyện tuổi lý trí, đổi ngày sinh nhật, một ý nghĩ loé lên trong tôi, hoá ra không phải tôi lên bảy khi tôi nghĩ tôi lên bảy. Tôi có cả một tháng còn lại để làm bất cứ điều gì tôi muốn mà Chúa không thể biết được. Ôi, cuộc có thể thật tàn nhẫn. Một ngày nọ, hai người truyền đạo Mormon đến trước cửa nhà tôi. Tôi đang sống trên một đại lộ của Los Angeles, và dãy nhà tôi ở--- well, là nơi đầu tiên cho những người đến chào mời tiếp thị tại nhà. Thi thoảng là những người phụ nữ lớn tuổi từ Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm cho tôi xem những bức ảnh hoạt hình về thiên đường Và thỉnh thoảng còn có những thiếu niên đến hứa sẽ không gia nhập băng đảng và đi làm cướp với điều kiện tôi đặt mua cho họ vài cuốn tạp chí Thế nên, tôi thường mặc kệ tiếng chuông cửa, nhưng hôm đó tôi lại ra mở. Và 2 chàng trai đứng ở đó, khoảng 19 tuổi, mặc sơ mi trắng cộc tay, và họ có đeo bảng tên nho nhỏ cho biết họ là đại diện chính thức của Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa, và họ nói rằng họ mang tới cho tôi một thông điệp từ Chúa. Tôi nói, "Một thông điệp cho tôi? Từ Chúa?" Và họ nói, "Đúng." Vâng, tôi lớn lên ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, có nhiều người theo Giáo hội các Thánh hữu Ngày sau của Chúa, các bạn biết đấy tôi đã làm việc cùng với họ và thậm chí là hẹn hò với họ, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự biết về những giáo lý mà họ truyền đạt khi họ mang theo sứ mệnh đó, và tôi đoán là tôi, kiểu như, tò mò, nên tôi nói, "Chà, mời vào." Và họ trông có vẻ rất vui, vì tôi không nghĩ là điều này thường xảy ra với họ. (cười)
(Laughter)
Và tôi mời họ ngồi, và tôi lấy cho họ nước uống --
And I sat them down, and I got them glasses of water -- Ok, I got it, I got it. I got them glasses of water. Don't touch my hair, that's the thing.
OK, được rồi. Tôi lấy nước cho họ uống. Đừng chạm vào tóc tôi, ý tôi là như thế.
(Laughter)
(cười)
You can't put a video of myself in front of me and expect me not to fix my hair. Ok.
Các bạn không thể để một cái video về tôi trước mặt tôi mà lại muốn tôi không chỉnh trang đầu tóc. (cười)
(Laughter)
OK. Thế là tôi mời họ ngồi và lấy nước cho họ uống,
So I sat them down and I got them glasses of water, and after niceties, they said, "Do you believe that God loves you with all his heart?" And I thought, "Well, of course I believe in God, but you know, I don't like that word 'heart,' because it anthropomorphizes God, and I don't like the word, 'his,' either, because that sexualizes God." But I didn't want to argue semantics with these boys, so after a very long, uncomfortable pause, I said, "Yes, yes, I do. I feel very loved." And they looked at each other and smiled, like that was the right answer. And then they said, "Do you believe that we're all brothers and sisters on this planet?" And I said, "Yes, I do." And I was so relieved that it was a question I could answer so quickly. And they said, "Well, then we have a story to tell you."
và rồi họ nói, "Chị có tin là Chúa yêu thương chị với cả trái tim của ngài không?" Và tôi nghĩ, "Chà, dĩ nhiên là tôi tin vào Chúa, nhưng, các bạn biết đấy, tôi không thích cái từ đấy, trái tim, vì nó nhân tính hoá Chúa, và tôi cũng không thích từ kia, ngài, vì nó phân định giới tính Chúa." Nhưng tôi không muốn tranh cãi về từ ngữ với mấy chàng trai này, nên sau một sự trì hoãn rất dài và không hề dễ chịu, tôi nói "Vâng, vâng, tôi tin. Tôi cảm thấy rất được yêu thương." Và họ nhìn nhau và mỉm cười, như thể đó là câu trả lời chính xác. Và rồi họ nói, "Chị có tin là chúng ta đều là anh chị em trên hành tinh này không?" Và tôi trả lời, "Vâng, tôi tin. Tôi tin." Và tôi cảm thấy bớt nặng nề vì đó là câu hỏi mà tôi có thế trả lời rất nhanh chóng. Và họ nói, " Chà, vậy chúng tôi có một câu chuyện muốn kể cho chị."
And they told me this story all about this guy named Lehi, who lived in Jerusalem in 600 BC. Now, apparently in Jerusalem in 600 BC, everyone was completely bad and evil. Every single one of them: man, woman, child, infant, fetus. And God came to Lehi and said to him, "Put your family on a boat and I will lead you out of here." And God did lead them. He led them to America. I said, "America?
Và họ kể cho tôi nghe câu chuyện về một người đàn ông tên là Lehi, sống ở Jerusalem vào năm 600 trước công nguyên. Vâng, rõ ràng ở Jerusalem vào năm 600 trước công nguyên, mọi người đều hoàn toàn xấu xa và tội lỗi. Mỗi người trong số họ: đàn ông, phụ nữ, trẻ con, trẻ nhỏ, bào thai. Và Chúa đến gặp Lehi và nói với anh ta, "Đưa gia đình con lên một con thuyền và ta sẽ đưa các con ra khỏi đây." Và Chúa đã đưa họ. Ngài đưa họ tới Mỹ. Tôi nói, "Mỹ ư? Từ Jerusalem tới Mỹ bằng thuyền vào năm 600 trước Công nguyên ư?"
(Laughter)
From Jerusalem to America by boat in 600 BC?" And they said, "Yes."
Và họ nói, "Đúng."
(Laughter)
(cười)
Then they told me how Lehi and his descendants reproduced and reproduced, and over the course of 600 years, there were two great races of them, the Nephites and the Lamanites, and the Nephites were totally good -- each and every one of them -- and the Lamanites were totally bad and evil -- every single one of them just bad to the bone.
Rồi họ nói với tôi Lehi và con cháu của anh ta đã sinh sôi và sinh sôi như thế nào, và sau 600 năm đã có 2 chủng tộc từ họ, Nephites và Lamanites, và người Nephites đều hoàn toàn, hoàn toàn tốt, mỗi và mọi người trong số họ và người Lamanites thì hoàn toàn xấu xa và tội lỗi mỗi người trong số họ đều xấu xa tới tận xương tuỷ. (cười)
Then, after Jesus died on the cross for our sins, on his way up to heaven, he stopped by America and visited the Nephites.
Thế rồi, sau khi Chúa Giê su chết trên ngọn thánh giá vì tội lỗi của chúng ta, trên đường tới thiên đường Ngài dừng chân ở Mỹ và thăm người Nephites. (cười)
(Laughter)
Và Ngài nói với họ là nếu họ tiếp tục hoàn toàn, hoàn toàn tốt bụng
And he told them that if they all remained totally, totally good -- each and every one of them -- they would win the war against the evil Lamanites. But apparently somebody blew it, because the Lamanites were able to kill all the Nephites. All but one guy, this guy named Mormon, who managed to survive by hiding in the woods. And he made sure this whole story was written down in reformed Egyptian hieroglyphics chiseled onto gold plates, which he then buried near Palmyra, New York.
mỗi và mọi người trong số họ họ sẽ chiến thắng bọn người Lamanites xấu xa Nhưng rõ ràng là ai đó đã làm lộ chuyện, vì bọn người Lamanites đã giết hết những người Nephites. Tất cả trừ một người đàn ông, người này tên là Mormon, người đã cố sống sót được nhờ trốn trong rừng. Và ông ta đã chắc chắn rằng câu chuyện của mình được ghi chép lại bằng chữ tượng hình Ai Cập khắc lên những tấm bằng vàng, rồi ông chôn chúng gần Palmyra, New York.
(Laughter)
(cười)
Well, I was just on the edge of my seat.
Well, tôi chỉ còn ngồi ở mép ghế của mình khi đó.
(Laughter)
(cười)
I said, "What happened to the Lamanites?" And they said, "Well, they became our Native Americans, here in the U.S." And I said, "So, you believe the Native Americans are descended from a people who were totally evil?" And they said, "Yes." Then they told me how this guy named Joseph Smith found those buried gold plates right in his backyard, and he also found this magic stone back there that he put into his hat and then buried his face into, and this allowed him to translate the gold plates from the reformed Egyptian into English.
tôi nói, "Điều gì đã xảy ra với bọn người Lamanites?" Và họ nói, "À, họ trở thành người Mỹ bản địa của chúng ta ở nơi đây nước Mỹ" Và tôi nói, "Vậy, các anh tin rằng người Mỹ bản địa đều là con cháu của những người hoàn toàn xấu xa? Và họ trả lời, "Đúng." Sau đó họ nói với tôi về một người nữa tên là Joseph Smith đã tìm thấy những tấm bằng vàng này được chôn ngay sân sau nhà anh ta, và anh ta cũng một hòn đá thần ngay ở đó mà anh ta cho vào mũ mình rồi úp mặt anh ta vào trong, chính điều này đã giúp anh ta dịch được những tấm bằng vàng từ chữ Ai Cập sang tiếng Anh. Chà, khi đó tôi chỉ muốn cho những chàng trai này
Well, at this point I just wanted to give these two boys some advice about their pitch.
vài lời khuyên về mức độ của họ. (cười)
(Laughter)
Tôi muốn nói, "OK, đừng bắt đầu bằng câu chuyện này."
I wanted to say --
(Applause)
"Ok, don't start with this story."
(Laughter)
I mean, even the Scientologists know to start with a personality test before they start --
Ý tôi là, ngay cả nhà khoa luận học cũng kiểm tra tính cách trước khi bắt đầu (vỗ tay)
(Applause)
telling people all about Xenu, the evil intergalactic overlord. Then, they said, "Do you believe that God speaks to us through his righteous prophets?" And I said, "No, I don't," because I was sort of upset about this Lamanite story and this crazy gold plate story, but the truth was, I hadn't really thought this through, so I backpedaled a little and I said, "Well, what exactly do you mean by 'righteous'? And what do you mean by prophets? Like, could the prophets be women?" And they said, "No." And I said, "Why?" And they said, "Well, it's because God gave women a gift that is so spectacular, it is so wonderful, that the only gift he had left over to give men was the gift of prophecy." What is this wonderful gift God gave women, I wondered? Maybe their greater ability to cooperate and adapt?
nói với mọi người về Xenu, tên ác chúa giữa các thiên hà Vâng, rồi họ nói, "Chị có tin là Chúa nói với chúng ta qua những nhà tiên tri đích thực của Ngài không?" Và tôi nói, "Tôi không tin." Vì tôi, cũng hơi, bực mình về câu chuyện về người Lamanite và cả câu chuyện điên rồ về tấm khắc vàng, nhưng sự thật là, tôi chưa thật nghĩ kỹ về chuyện này, nên tôi lật lại một chút và nói, "Chà, chính xác thì ý các anh thế nào là đích thực? Và nhà tiên tri là thế nào? Như là, nhà tiên tri có thể là phụ nữ hay không?" Và họ nói, "Không." Và tôi nói, "Tại sao?" Và họ đáp, "Chà, bởi vì Chúa đã ban tặng cho phụ nữ một món quà rất kì diệu, nó tuyệt vời đến nỗi, món quà còn lại mà Ngài tặng cho đàn ông là khả năng tiên tri." Món quà mà Chúa tặng cho phụ nữ là gì, tôi rất băn khoăn? Có thể là khả năng phối hợp và thích nghi phi thường của họ?
(Laughter)
Hay là tuổi thọ dài hơn? Hay thực tế là phụ nữ thường
Women's longer lifespan? The fact that women tend to be much less violent than men? But no -- it wasn't any of these gifts. They said, "Well, it's her ability to bear children." I said, "Oh, come on. I mean, even if women tried to have a baby every single year from the time they were 15 to the time they were 45, assuming they didn't die from exhaustion, it still seems like some women would have some time left over to hear the word of God." And they said, "No."
ít bạo lực hơn đang ông rất nhiều? Nhưng, không, không bất cứ điều gì trong đó Họ nói, "Chà, đó là khả năng mang thai." Tôi nói, "Ồ, làm ơn. Ý tôi là, kể cả nếu phụ nữ luôn cố để mang thai hàng năm từ khi họ 15 tuổi cho tới khi 45 tuổi và cứ cho là họ không chết vì kiệt sức, có vẻ như một số vẫn có thời gian rảnh rỗi để lắng nghe lời của Chúa.." Và họ đáp, "Không."
(Laughter)
(cười)
Well, then they didn't look so fresh-faced and cute to me any more, but they had more to say. They said, "Well, we also believe that if you're a Mormon, and if you're in good standing with the church, when you die, you get to go to heaven and be with your family for all eternity." And I said, "Oh, dear.
Chà, lúc này trông họ không còn tươi cười và đáng yêu với tôi chút nào nữa nhưng họ vẫn chưa nói hết. Họ nói, "Chà, chúng tôi tin rằng nếu chị theo đạo Mormon và nếu chị tích cực ủng hộ giáo hội, khi chị chết chị sẽ được lên thiên đường và ở với gia đình mình mãi mãi." Và tôi nói, "Ồ, vậy sao-- (cười)
(Laughter)
--điều này cũng không khích lệ tôi cho lắm
That wouldn't be such a good incentive for me."
(cười)
(Laughter)
Và họ nói, "Ồ -- này, chà, chúng tôi cũng tin
And they said, "Oh.
(Laughter)
Hey! Well, we also believe that when you go to heaven, you get your body restored to you in its best original state. Like, if you'd lost a leg, well, you get it back. Or, if you'd gone blind, you could see." I said, "Oh. Now, I don't have a uterus, because I had cancer a few years ago. So does this mean that if I went to heaven, I would get my old uterus back?" And they said, "Sure." And I said, "I don't want it back. I'm happy without it." Gosh. What if you had a nose job and you liked it?
rằng khi chị lên thiên đường chị sẽ có được thân thể mình trong trạng thái nguyên bản. Giả như, chị bị mất một chân, thì, chị sẽ có lại nó. Hay như, nếu chị đã mù, chị sẽ có thể lại nhìn được." Tôi nói, "Ồ, bây giờ tôi đã cắt bỏ tử cung vì bị ung thư mấy năm trước. Vậy là, có phải khi tôi lên thiên đường tôi sẽ có lại tử cung của mình?" Và họ nói, "Chắc chắn rồi." Và tôi nói, "Tôi không muốn thế. Tôi quá hạnh phúc khi không có nó." Thật là. Nếu bạn phẫu thuật mũi rồi và bạn thích nó thì sao? (cười)
(Laughter)
Liệu Chúa có bắt bạn quay về với cái mũi trước đây?
Would God force you to get your old nose back? Then they gave me this Book of Mormon, told me to read this chapter and that chapter, and said they'd come back and check in on me, and I think I said something like, "Please don't hurry," or maybe just, "Please don't," and they were gone.
Chà, rồi họ đưa cho tôi cuốn sách Mormon. và bảo tôi đọc chương nọ chương kia, và họ bảo sẽ quay lại đây một ngày nào đó và kiểm tra tôi, và tôi nghĩ là tôi đã nói gì đó kiểu như, "Làm ơn đừng sớm quá," hoặc có thể chỉ là, "Làm ơn đừng," và họ ra đi.
Ok, so I initially felt really superior to these boys, and smug in my more conventional faith. But then the more I thought about it, the more I had to be honest with myself. If someone came to my door and I was hearing Catholic theology and dogma for the very first time, and they said, "We believe that God impregnated a very young girl without the use of intercourse, and the fact that she was a virgin is maniacally important to us."
OK, ban đầu tôi cảm thấy mình hơn những chàng trai ấy, và tự phụ vì theo một tín ngưỡng phổ biến hơn. Nhưng về sau, càng nghĩ tôi càng phải thành thật với bản thân mình hơn. Nếu ai đó đến nhà tôi và tôi được nghe về giáo lý của Công giáo lần đầu tiên trong đời, và họ nói, "Chúng tôi tin rằng Chúa đã khiến cho một cô gái rất trẻ mang thai mà không cần đến quan hệ, và rằng chuyện cô ấy hoàn toàn trong trắng vô cùng quan trọng đối với chúng tôi
(Laughter)
(cười)
"And she had a baby, and that's the son of God," I mean, I would think that's equally ridiculous. I'm just so used to that story.
và cô ấy mang thai, và đó là đứa con của Chúa," Ý tôi là, tôi cũng sẽ nghĩ chuyện này thật là nực cười. Chỉ là tôi đã quá quen với câu chuyện đó.
(Laughter)
(cười)
So, I couldn't let myself feel condescending towards these boys. But the question they asked me when they first arrived really stuck in my head: Did I believe that God loved me with all his heart? Because I wasn't exactly sure how I felt about that question. Now, if they had asked me, "Do you feel that God loves you with all his heart?" Well, that would have been much different, I think I would have instantly answered, "Yes, yes, I feel it all the time. I feel God's love when I'm hurt and confused, and I feel consoled and cared for. I take shelter in God's love when I don't understand why tragedy hits, and I feel God's love when I look with gratitude at all the beauty I see." But since they asked me that question with the word "believe" in it, somehow it was all different, because I wasn't exactly sure if I believed what I so clearly felt.
nên tôi không thể để bản thân cảm thấy bị hạ mình bằng với những người kia. Nhưng câu hỏi mà họ hỏi tôi khi mới đến thật sự bị mắc kẹt trong đầu tôi: Tôi có tin rằng Chúa yêu thương tôi với cả trái tim của Ngài không? Vì tôi không chắc tôi cảm thấy thế nào về câu hỏi đó. Vâng, nếu họ hỏi tôi, Chị có cảm thấy Chúa yêu thương chị với cả trái tim của Ngài không? Chà, như thế sẽ khác rất nhiều, tôi nghĩ tôi đã trả lời ngay lập tức, "Vâng, vâng, lúc nào cũng cảm thấy. Tôi cảm nhận được tình yêu của Chúa khi tôi bị tổn thương và bối rối, và tôi cảm thấy được chia sẻ và quan tâm. Tôi được che chở bởi tình yêu của Chúa khi tôi không hiểu tại sao bi kịch lại xảy ra, và tôi cảm nhận được tình yêu của Chúa khi tôi ngắm nhìn mọi vẻ đẹp với sự biết ơn" Nhưng vì họ hỏi tôi câu hỏi với từ tin trong đó, nó đã khác đi thế nào đó, vì tôi không thật sự chắc là tôi tin vào điều mà tôi cảm thấy quá rõ.