I'm a filmmaker. For the last 8 years, I have dedicated my life to documenting the work of Israelis and Palestinians who are trying to end the conflict using peaceful means. When I travel with my work across Europe and the United States, one question always comes up: Where is the Palestinian Gandhi? Why aren't Palestinians using nonviolent resistance?
Tôi là nhà làm phim. Trong 8 năm qua, Tôi đã dành đời mình để ghi lại một công trình của người dân Ixraen và Palextin những người đang cố gắng chấm dứt xung đột bằng biện pháp hòa bình. Khi tôi đi công tác giữa Châu Âu và Mỹ, một câu hỏi thường xuất hiện: Gandhi của Palextin đâu rồi? Tại sao người Palextin không đấu tranh phi bạo lực?
The challenge I face when I hear this question is that often I have just returned from the Middle East where I spent my time filming dozens of Palestinians who are using nonviolence to defend their lands and water resources from Israeli soldiers and settlers. These leaders are trying to forge a massive national nonviolent movement to end the occupation and build peace in the region. Yet, most of you have probably never heard about them. This divide between what's happening on the ground and perceptions abroad is one of the key reasons why we don't have yet a Palestinian peaceful resistance movement that has been successful.
Thách thức tôi gặp phải khi nghe câu hỏi này thường có khi tôi quay về từ vùng Trung Đông nơi tôi dành thời gian quay cảnh hàng chục người Palextin đang dùng biện pháp phi bạo lực để bảo vệ vùng đất của họ và nguồn nước khỏi quân lính và người định cư Ixraen Những người lãnh đạo này đang cố gắng thúc đẩy một phòng trào phi bạo lực rộng trãi trên cả nước nhằm chấm dứt sự chiếm đóng và xây dựng hòa bình trong khu vực. Nhưng, đa số quý vị có thể chưa nghe tới họ. Sự khác biệt giữa những gì diễn ra trong thực tế và quan niệm của người ngoài là một trong những lý do chính mà chúng ta chưa có một phong trào đấu tranh hòa bình Palextin thành công.
So I'm here today to talk about the power of attention, the power of your attention, and the emergence and development of nonviolent movements in the West Bank, Gaza and elsewhere -- but today, my case study is going to be Palestine. I believe that what's mostly missing for nonviolence to grow is not for Palestinians to start adopting nonviolence, but for us to start paying attention to those who already are. Allow me to illustrate this point by taking you to this village called Budrus.
Do vậy tôi tới đây ngày hôm nay để nói về sức mạnh của sự quan tâm sức mạnh của sự quan tâm của quý vị, và sự hình thành và phát triển của những phong trào phi bạo lực ở Bờ Tây, Gaza và những nơi khác -- nhưng ngày hôm nay, đề tài trình bày của tôi sẽ là về Palextin. Tôi tin rằng yếu tố còn thiếu nhất để phát triển phong trào phi bạo lực không phải là để người dân Palextin bắt đầu tiến hành phi bạo lực, mà là chúng ta phải bắt đầu quan tâm tới những người đã tiến hành rồi. Cho phép tôi nói rõ hơn điểm này bằng cách đưa quý vị tới ngôi làng có tên là Budrus
About seven years ago, they faced extinction, because Israel announced it would build a separation barrier, and part of this barrier would be built on top of the village. They would lose 40 percent of their land and be surrounded, so they would lose free access to the rest of the West Bank. Through inspired local leadership, they launched a peaceful resistance campaign to stop that from happening.
Khoảng bảy năm trước, dân làng này có nguy cơ bị xóa sổ, vì Ixaren tuyên bố họ sẽ xây hàng rào chắn và một phần của hàng rào này sẽ được xây trên ngôi làng Họ sẽ mất 40% diện tích đất và bị bao bọc, nên họ sẽ mất quyền đi lại tự do tới những nơi khác của Bờ Tây Nhờ sự lãnh đạo nhiệt tình của địa phương họ đã khởi động chiến dịch đấu tranh hòa bình để ngăn việc đó diễn ra.
Let me show you some brief clips, so you have a sense for what that actually looked like on the ground.
Tôi sẽ cho quý vị xem một vài đoạn ngắn, để quý vị có ý niệm về thực tế đã diễn ra như thế nào
(Music)
(Nhạc)
Palestinian Woman: We were told the wall would separate Palestine from Israel. Here in Budrus, we realized the wall would steal our land.
Người phụ nữ Palextin: Chúng tôi được biết là bức tường sẽ chia cắt Palextin khỏi Ixaren. Ở Budrus này, chúng tôi hiểu rằng bức tường này sẽ cướp đất của chúng tôi.
Israeli Man: The fence has, in fact, created a solution to terror.
Người đàn ông Ixaren: Thực tế là bức rào chắn là một giải pháp kinh hoàng.
Man: Today you're invited to a peaceful march. You are joined by dozens of your Israeli brothers and sisters.
Người đàn ông: Hôm nay quý vị được mời tham dự diễu hành hòa bình Tham gia cùng quý vị là hàng chục người anh em Ixaren
Israeli Activist: Nothing scares the army more than nonviolent opposition.
Nhà hoạt động người Ixaren: Không gì khiến quân đội sợ hơn là chống đối phi bạo lực.
Woman: We saw the men trying to push the soldiers, but none of them could do that. But I think the girls could do it.
Người phụ nữ: Chúng tôi thấy những người đàn ông đang cố đẩy quân lính, nhưng không ai trong số họ có thể làm được điều đó. Nhưng tôi nghĩ phũ nữ có thể làm được.
Fatah Party Member: We must empty our minds of traditional thinking.
Thành viên Đảng Fatah: Chúng ta phải xóa bỏ suy nghĩ về lối tư duy truyền thống
Hamas Party Member: We were in complete harmony, and we wanted to spread it to all of Palestine.
Thành viên Đảng Hamas: Chúng tôi hoàn toàn hòa hợp, và chúng tôi muốn chia sẻ điều đó tới mọi người Palextin
Chanting: One united nation. Fatah, Hamas and the Popular Front! News Anchor: The clashes over the fence continue.
Đồng thanh: Đất nước thống nhất. Fatah, Hamas và Mặt trận Nhân dân Giải phóng! Phóng viên: Các cuộc xung đột giữa khu hàng rào tiếp tục.
Reporter: Israeli border police were sent to disperse the crowd. They were allowed to use any force necessary.
Phóng viên: Bộ đội biên phòng Ixaren được điều tới để giải tán đám đông. Họ được phép sử dụng mọi vũ lực cần thiết.
(Gunshots)
(Tiếng súng)
Man: These are live bullets. It's like Fallujah. Shooting everywhere.
Người đàn ông: Đấy là đạn thật. Nó giống như Falluja. Súng bắn khắp nơi.
Israeli Activist: I was sure we were all going to die. But there were others around me who weren't even cowering.
Nhà hoạt động Ixaren: Tôi đã tin là chúng tôi sẽ chết Nhưng có những người khác quanh tôi thậm chí không run sợ.
Israeli Soldier: A nonviolent protest is not going to stop the [unclear].
Quân lính Ixaren: Biểu tình phi bạo lực sẽ không chấm dứt [không rõ].
Protester: This is a peaceful march. There is no need to use violence.
Người biểu tình: Đây là cuộc diễu hành hòa bình. Không cần dùng bạo lực.
Chanting: We can do it! We can do it! We can do it!
Đồng thanh: Chúng ta có thể làm được. Chúng ta có thể làm được. Chúng ta có thể làm được!
Julia Bacha: When I first heard about the story of Budrus, I was surprised that the international media had failed to cover the extraordinary set of events that happened seven years ago, in 2003. What was even more surprising was the fact that Budrus was successful. The residents, after 10 months of peaceful resistance, convinced the Israeli government to move the route of the barrier off their lands and to the green line, which is the internationally recognized boundary between Israel and the Palestinian Territories. The resistance in Budrus has since spread to villages across the West Bank and to Palestinian neighborhoods in Jerusalem. Yet the media remains mostly silent on these stories. This silence carries profound consequences for the likelihood that nonviolence can grow, or even survive, in Palestine.
Julia Bacha: Khi tôi lần đầu nghe đến câu chuyện của làng Budrus, tôi ngạc nhiên là truyền thông quốc tế đã không đề cập tới loạt sự kiện đặc biệt này đã xảy ra bảy năm trước đây, vào năm 2003. Điều còn ngạc nhiên hơn là một thực tế rằng Budrus đã thành công. Người dân, sau 10 tháng đấu tranh hòa bình, đã thuyết phục chính phủ Ixaren dời tuyến rào chắn khỏi vùng đất của họ và sang đường màu xanh, là biên giới được quốc tế công nhận giữa Ixaren và Lãnh thổ Palextin Cuộc kháng chiến ở Budrus kể từ đó đã lan sang các làng trong vùng Bờ Tây và tới những khu người Palextin ở Jerusalem. Nhưng truyền thông vẫn chủ yếu im lặng đối với những chuyện này. Sự im lặng này dẫn tới nhiều hậu quả sâu sắc đối với khả năng để đấu tranh phi bạo lực có thể phát triển, hoặc thậm chí tồn tại, ở Palextin.
Violent resistance and nonviolent resistance share one very important thing in common; they are both a form of theater seeking an audience to their cause. If violent actors are the only ones constantly getting front-page covers and attracting international attention to the Palestinian issue, it becomes very hard for nonviolent leaders to make the case to their communities that civil disobedience is a viable option in addressing their plight.
Đấu tranh bạo lực và đấu tranh phi bạo lực có một điểm chung quan trọng; chúng đều là một dạng nhà hát tìm kiếm khán giả vì mục tiêu của họ. Nếu những diễn viên bạo lực là những người duy nhất liên tục xuất hiện trên trang bìa và thu hút sự chú ý của quốc tế tới vấn đề Palextin, sẽ rất khó cho những người lãnh đạo phi bạo lực giải thích với cộng đồng của họ rằng sự bất tuân dân sự là một giải pháp khả thi để giải quyết tình hình của họ.
The power of attention is probably going to come as no surprise to the parents in the room. The surest way to make your child throw increasingly louder tantrums is by giving him attention the first time he throws a fit. The tantrum will become what childhood psychologists call a functional behavior, since the child has learned that he can get parental attention out of it. Parents can incentivize or disincentivize behavior simply by giving or withdrawing attention to their children. But that's true for adults too. In fact, the behavior of entire communities and countries can be influenced, depending on where the international community chooses to focus its attention.
Sức mạnh của sự quan tâm có lẽ không là điều ngạc nhiên với những bậc cha mẹ trong phòng này. Cách chắc chắn nhất để bắt con quý vị bớt cơn tam bành là quan tâm tới chúng ngay khi chúng nổi cơn. Cơn tam bành sẽ trở thành, theo cách gọi của các nhà tâm lý trẻ em một hành vi chức năng, vì đứa trẻ đã biết rằng nó có thể có sự quan tâm của cha mẹ nhờ việc đó. Cha mẹ có thể khuyến khích hoặc không khuyến khích hành vi chỉ bằng cách mang tới hoặc từ bỏ sự quan tâm tới con cái họ. Nhưng điều này cũng đúng với người lớn. Trên thực tế, hành vi của cả cộng đồng và quốc gia có thể bị ảnh hưởng, tùy thuộc vào nơi cộng đồng thế giới muốn tập trung sự quan tâm.
I believe that at the core of ending the conflict in the Middle East and bringing peace is for us to transform nonviolence into a functional behavior by giving a lot more attention to the nonviolent leaders on the ground today. In the course of taking my film to villages in the West Bank, in Gaza and in East Jerusalem, I have seen the impact that even one documentary film can have in influencing the transformation.
Tôi tin rằng cốt lõi để chấm dứt xung đột ở Trung Đông và mang tới hòa bình là chúng ta phải biến đấu tranh phi bạo lực thành một hành vi chức năng bằng cách quan tâm hơn tới những người lãnh đạo phi bạo lực đang hoạt động ngày nay. Trong quá trình mang bộ phim của tôi tới những ngôi làng ở Bờ Tây và Gâz và Đông Jerusalem, Tôi đã thấy được tác động mà chỉ một bộ phim tài liệu có thể mang lại để tác động tới sự thay đổi.
In a village called Wallajeh, which sits very close to Jerusalem, the community was facing a very similar plight to Budrus. They were going to be surrounded, lose a lot of their lands and not have freedom of access, either to the West Bank or Jerusalem. They had been using nonviolence for about two years but had grown disenchanted since nobody was paying attention. So we organized a screening. A week later, they held the most well-attended and disciplined demonstration to date. The organizers say that the villagers, upon seeing the story of Budrus documented in a film, felt that there were indeed people following what they were doing, that people cared. So they kept on going.
Tại làng Wallejeh, rất gần Jerusalem, cộng đồng ở đây đang đối mặt với một tình huống rất giống với làng Budrus. Họ sắp bị bao vây, mất rất nhiều đất đai và không có tự do đi lại sang Bờ Tây hoặc Jerusalem. Họ đã dùng biện pháp phi bạo lực khoảng hai năm, những đã dần tỉnh mộng vì không ai quan tâm. Do đó chúng tôi đã tổ chức chiếu phim. Một tuần sau, họ đã tổ chức biểu tình có đông người tham dự nhất và kỷ luật nhất từ trước tới nay. Người tổ chức nói rằng dân làng, sau khi xem câu chuyện về Budrus chiếu trên một bộ phim, đã cảm thấy họ thực sự là những người làm theo những gì họ đang làm, và mọi người đã quan tâm. Nên họ tiếp tục cố gắng.
On the Israeli side, there is a new peace movement called Solidariot, which means solidarity in Hebrew. The leaders of this movement have been using Budrus as one of their primary recruiting tools. They report that Israelis who had never been active before, upon seeing the film, understand the power of nonviolence and start joining their activities. The examples of Wallajeh and the Solidariot movement show that even a small-budget independent film can play a role in transforming nonviolence into a functional behavior. Now imagine the power that big media players could have if they started covering the weekly nonviolent demonstrations happening in villages like Bil'in, Ni'lin, Wallajeh, in Jerusalem neighborhoods like Sheikh Jarrah and Silwan -- the nonviolent leaders would become more visible, valued and effective in their work.
Về phía Ixaren, có một phong trào hòa bình mới gọi là Solidariot, nghĩa là đoàn kết theo tiếng Do Thái. Người lãnh đạo của phong trào này đã dùng Budrus làm công cụ tuyển mộ chính. Họ nói rằng những người Ixaren chưa bao giờ tích cực trước đây, sau khi xem phim, đã hiểu sức mạnh của phi bạo lực và bắt đầu tham gia những hoạt động. Ví dụ về Wallajeh và phong trào Solidariot cho thấy một bộ phim độc lập với chi phí thấp có thể đóng vai trò biến đấu tranh phi bạo lực thành một hành vi chức năng. Bây giờ hãy tưởng tượng sức mạnh mà những tổ chức truyền thông lớn có thể có nếu họ bắt đầu đưa tin về những cuộc biểu tình phi bạo lực diễn ra trong những ngôi làng như Bil'in, Ni'lin, Wallajeh trong các vùng lân cận Jerusalem như Sheikh Jarrah và Silwan -- những thủ lĩnh phi bạo lực sẽ được nhiều người biết tới hơn, được tôn trọng và có hiệu quả trong công việc của họ.
I believe that the most important thing is to understand that if we don't pay attention to these efforts, they are invisible, and it's as if they never happened. But I have seen first hand that if we do, they will multiply. If they multiply, their influence will grow in the overall Israeli-Palestinian conflict. And theirs is the kind of influence that can finally unblock the situation. These leaders have proven that nonviolence works in places like Budrus. Let's give them attention so they can prove it works everywhere.
Tôi tin điều quan trọng nhất là hiểu rằng nếu chúng ta không quan tâm tới những nỗ lực này, chúng sẽ trở nên vô hình, và như thể chúng chưa bao giờ xảy ra. Nhưng tôi đã trực tiếp hiểu rằng nếu chúng ta quan tâm, những nỗ lực đó sẽ nhân lên. Khi được nhân lên, ảnh hưởng của chúng sẽ lớn dần trong cuộc xung đột chung giữa Ixaren và Palextin. Và đó là kiểu ảnh hưởng mà cuối cùng có thể ngăn chặn được tình hình. Những người lãnh đạo này đã chứng tỏ rằng đấu tranh phi bạo lực mang lại kết quả ở những nơi như Budrus Hãy quan tâm tới họ để họ có thể chứng tỏ phương pháp này có hiệu quả ở mọi nơi.
Thank you.
Xin cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)