Two weeks ago I was in my studio in Paris, and the phone rang and I heard, "Hey, JR, you won the TED Prize 2011. You have to make a wish to save the world." I was lost. I mean, I can't save the world. Nobody can. The world is fucked up. Come on, you have dictators ruling the world, population is growing by millions, there's no more fish in the sea, the North Pole is melting and as the last TED Prize winner said, we're all becoming fat. (Laughter) Except maybe French people. Whatever. So I called back and I told her, "Look, Amy, tell the TED guys I just won't show up. I can't do anything to save the world." She said, "Hey, JR, your wish is not to save the world, but to change the world." "Oh, all right." (Laughter) "That's cool." I mean, technology, politics, business do change the world -- not always in a good way, but they do. What about art? Could art change the world?
Hai tuần trước tôi đang ở trong studio của mình ở Paris, và điện thoại của tôi reo. Tôi nghe máy, "Này, JR, anh đã thắng giải TEDPrize 2011. Anh phải nghĩ một điều ước để cứu thế giới." Tôi đã hoang mang. Tôi không thể cứu thế giới, không ai có thể làm được. Thế giới này bị đảo lộn. Có những tên độc tài thống trị thế giới, dân số gia tăng theo hàng triệu, không còn cá dưới biển, Bắc Cực đang tan chảy, và theo như chủ nhân giải TED Prize trước nói, chúng ta đang béo dần lên. (Cười) Có thể người Pháp là ngoại lệ. Sao cũng được. Và tôi đã gọi lại. và nói với cô ấy, "Này Amy nói với mấy người ở TED rằng tôi sẽ không xuất hiện. Tôi không thể làm gì để cứu thế giới" Cô ý đã nói rằng "Này, JR, lời ước của anh không phải để cứu thế giối, nhưng để thay đổi thế giới." "À, được thôi" (Cười) "Hay đấy." Ý tôi là, công nghệ, chính trị, kinh doanh đều làm thay đổi thế giới... không phải luôn luôn theo một hướng tích cực, nhưng chúng thay đổi thế giới. Nghệ thuật thì sao? Nghệ thuật có thể thay đổi thế giới không?
I started when I was 15 years old. And at that time, I was not thinking about changing the world. I was doing graffiti -- writing my name everywhere, using the city as a canvas. I was going in the tunnels of Paris, on the rooftops with my friends. Each trip was an excursion, was an adventure. It was like leaving our mark on society, to say, "I was here," on the top of a building.
Tôi bắt đầu khi tôi mới 15 tuổi. Và khi đó, tôi không hề nghĩ về việc thay đổi thế giới; Tôi vẽ graffiti... viết tên mình khắp mọi nơi sử dụng thành phố như một tấm vải. Tôi đã đến những đường hầm ở Paris, trên những mái nhà với những người bạn. Mỗi chuyến đi là một cuộc dạo chơi, một chuyến thám hiểm Như thể là để lại dấu ấn của mình cho xã hội, như nói là "Tôi đã ở đây" trên đỉnh một tòa nhà.
So when I found a cheap camera on the subway, I started documenting those adventures with my friends and gave them back as photocopies -- really small photos just that size. That's how, at 17 years old, I started pasting them. And I did my first "expo de rue," which means sidewalk gallery. And I framed it with color so you would not confuse it with advertising. I mean, the city's the best gallery I could imagine. I would never have to make a book and then present it to a gallery and let them decide if my work was nice enough to show it to people. I would control it directly with the public in the streets.
Thế nên khi tôi tìm được một chiếc máy ảnh rẻ tiền trong sân ga tàu điện ngầm, Tôi đã bắt đầu ghi lại những cuộc thám hiểm với những người bạn của tôi và đưa cho họ những bản photocopy rất nhỏ, chỉ thế này thôi. Đó là, ở tuổi 17 tôi bắt đầu dán chúng. và làm nên "expo de rue" đầu tiên của tôi, nghĩa là triển lãm vỉa hè. Tôi viền chúng với màu sắc nên bạn sẽ không lầm tưởng nó với quảng cáo. Ý tôi là, buổi triển lãm tốt nhất trong thành phố mà tôi có thể tưởng tượng ra. Tôi sẽ không bao giờ phải làm một quyển sách và trình bày cho một phòng tranh. và đợi họ quyết định nếu tác phẩm của tôi đủ đẹp để triển lãm cho công chúng. Tôi muốn nắm quyền quyết định trực tiếp với công chúng trên những con phố
So that's Paris. I would change -- depending on the places I would go -- the title of the exhibition. That's on the Champs-Elysees. I was quite proud of that one. Because I was just 18 and I was just up there on the top of the Champs-Elysees. Then when the photo left, the frame was still there.
và đó là Paris. Tôi sẽ thay đổi phụ thuộc vào những nơi tôi đi tên của triển lãm. Đây là ở trên đại lộ Champs-Elysees. Tôi đã khá là tự hào về nó. Vì tôi mới chỉ 18. và đã ở tận trên đó ở đỉnh Champs-Elysees. Và khi những bức ảnh mất đi, Thì cái khung vẫn còn đó.
(Laughter)
(Cười)
November 2005: the streets are burning. A large wave of riots had broken into the first projects of Paris. Everyone was glued to the TV, watching disturbing, frightening images taken from the edge of the neighborhood. I mean, these kids, without control, throwing Molotov cocktails, attacking the cops and the firemen, looting everything they could in the shops. These were criminals, thugs, dangerous, destroying their own environment.
Tháng 11 năm 2005, Những con phố rừng rực. Một làn sóng biểu tình đã tràn vào Paris. Mọi người dán mắt vào màn hình TV, xem những hình ảnh đáng sợ và ghê tởm được chụp từ biên của khu mình ở. Ý tôi là, những đứa trẻ, mất kiểm soát, ném những trái lựu đạn xăng, tấn công cảnh sát và lính cứu hỏa, cướp lấy mọi thứ có thể từ những cửa hàng. Có nhiều tội phạm, kẻ lười đảo nguy hiểm vùng vẫy trong chính môi trường của chúng.
And then I saw it -- could it be possible? -- my photo on a wall revealed by a burning car -- a pasting I'd done a year earlier -- an illegal one -- still there. I mean, these were the faces of my friends. I know those guys. All of them are not angels, but they're not monsters either. So it was kind of weird to see those images and those eyes stare back at me through a television.
Và khi tôi nhìn thấy điều đó - Điều đó có phải là sự thật? ảnh của tôi trên một bức tường nhìn thấy bởi lửa của chiếc xa đang cháy một tác phẩm tôi thực hiện một năm trước một tác phẩm không hợp pháp - vẫn còn đó. Ý tôi là, đó là những khuông mặt của bạn bè tôi. Tôi biết những người này. Tất cả bọn họ đều không phải là thiên thần, thế nhưng họ cũng không phải là ác quỷ. Thế nhưng nó vẫn kỳ quặc khi nhìn thấy những bức tranh và ánh mắt đầy nhìn chằm chằm vào tôi qua TV
So I went back there with a 28 mm lens. It was the only one I had at that time. But with that lens, you have to be as close as 10 inches from the person. So you can do it only with their trust. So I took full portraits of people from Le Bosquet. They were making scary faces to play the caricature of themselves. And then I pasted huge posters everywhere in the bourgeois area of Paris with the name, age, even building number of these guys. A year later, the exhibition was displayed in front of the city hall of Paris. And we go from thug images, who've been stolen and distorted by the media, who's now proudly taking over his own image. That's where I realized the power of paper and glue. So could art change the world?
Thế là tôi quay lại đó với một ống kính 28mm Nó là cái duy nhất tôi có lúc bấy giờ. Nhưng với ống kính đó, bạn có thể nhìn gần như là 10 inches từ phía người được chụp. Thế nên bạn chỉ có thể thực hiện với niềm tin của họ. Và tôi đã chụp 4 ảnh chân dung của mọi người từ Le Bosquet. Họ đã mang những vẻ mặt đáng sợ để đùa cợt với dấu ấn của cá nhân họ. Và sau đó tôi treo những tấm poster lớn khắp nơi ở khu trung lưu Paris với tên, tuổi , thậm chí cả số nhà của những người đó. Một năm sau, triển lãm đã được trưng bày trước cửa tòa thị chính Paris. Và chúng tôi xuất phát từ việc chụp ảnh, mà ảnh bị đánh cắp và bóp méo bởi giới triều thông, để rồi bây giờ tự hào đứng lên với những bức ảnh của chính mình. Đó là nơi tôi nhận ra sức mạnh của giấy và keo dán. Và liệu nghệ thuật có thay đổi được thế giới không?
A year later, I was listening to all the noise about the Middle East conflict. I mean, at that time, trust me, they were only referring to the Israeli and Palestinian conflict. So with my friend Marco, we decided to go there and see who are the real Palestinians and who are the real Israelis. Are they so different? When we got there, we just went in the street, started talking with people everywhere, and we realized that things were a bit different from the rhetoric we heard in the media. So we decided to take portraits of Palestinians and Israelis doing the same jobs -- taxi-driver, lawyer, cooks. Asked them to make a face as a sign of commitment. Not a smile -- that really doesn't tell about who you are and what you feel. They all accepted to be pasted next to the other. I decided to paste in eight Israeli and Palestinian cities and on both sides of the wall. We launched the biggest illegal art exhibition ever. We called the project Face 2 Face.
Một năm sau, Tôi đang lắng nghe tất cả mọi thứ về xung đột ở Trung Đông. Vào thời điểm đó, hãy tin tôi, họ chỉ nói về bất đồng giữa người Israel và người Palestine, Và với bạn tôi, Marco, chúng tôi quyết định đến đó và xem những người Palestine và Israel thực sự là ai Và liệu họ có khác biệt không? Khi đến nơi, chúng tôi đi ra phố, bắt chuyện với mọi người, và chúng tôi nhận ra rằng mọi việc có chút khác biệt so với những điều cường điệu chúng tôi nghe qua giới truyền thông. Thé nên chúng tôi quyết định chụp chân dung của những người Palestine và Israel đang cùng làm một công việc -- tài xế taxi, luật sư, đầu bếp, Chúng tôi bảo họ thể hệ trên khuôn mặt của sự tin tưởng Không phải là một nụ cười, vì điều đó không nói gì về con người và cảm xúc của mình. Tất cả bọn họ đều đống ý được dán bên cạnh nhau Tôi quyết định dán ảnh ở tám thành phố ở Israel và Palestine và trên cả hai phía của bức tường. Chúng tôi bắt đầu triển lãm tranh bất hợp pháp lớn nhất từ trước tới nay. Tôi gọi đó là dự án Mặt đối mặt.
The experts said, "No way. The people will not accept. The army will shoot you, and Hamas will kidnap you." We said, "Okay, let's try and push as far as we can." I love the way that people will ask me, "How big will my photo be?" "It will be as big as your house." When we did the wall, we did the Palestinian side. So we arrived with just our ladders and we realized that they were not high enough. And so Palestinians guys say, "Calm down. No wait. I'm going to find you a solution." So he went to the Church of Nativity and brought back an old ladder that was so old that it could have seen Jesus being born. (Laughter) We did Face 2 Face with only six friends, two ladders, two brushes, a rented car, a camera and 20,000 square feet of paper. We had all sorts of help from all walks of life.
Những chuyên gia nói rằng "không thể nào". Họ sẽ không chấp nhận. Quân đội sẽ bắn anh, và quân Hamas sẽ bắt cóc anh." chúng tôi nói rằng "Được thôi, hãy thử và cố hết sức." I yêu cái cách những con người này hỏi tôi, "Bức ảnh tôi sẽ to thế nào?" "Nó sẽ to bằng nhà anh." "Khi chúng tôi bắt đầu trình bày lên tường, chúng tôi bắt đầu từ phía Palestine." Và khi chúng tôi đến với chỉ chiếc thang Và nhận ra rằng thang không đủ cao. Và những anh chàng Palestine đã nói, "Cứ bình tĩnh. Tôi sẽ tìm cho anh một giải pháp." Và anh ta đã đến Nhà thờ Thánh đản và mang về một chiếc thang cũ rất cũ đến mức chiếc thang này có thể chứng kiến chúa Jesus sinh ra đời. (Cười) Chúng tôi làm dự án Mặt đối mặt với chỉ 6 người, hai chiếc thang, hai cây cọ, một chiếc ô tô thuê, một chiếc máy ảnh và 20 nghìn feet vuông giấy. Chúng tôi đã được giúp đỡ bằng mọi cách từ mọi nơi trong cuộc sống.
Okay, for example, that's Palestine. We're in Ramallah right now. We're pasting portraits -- so both portraits in the streets in a crowded market. People come around us and start asking, "What are you doing here?" "Oh, we're actually doing an art project and we are pasting an Israeli and a Palestinian doing the same job. And those ones are actually two taxi-drivers." And then there was always a silence. "You mean you're pasting an Israeli face -- doing a face -- right here?" "Well, yeah, yeah, that's part of the project." And I would always leave that moment, and we would ask them, "So can you tell me who is who?" And most of them couldn't say.
OK, ví dụ, như ở Palestine. Chúng tôi đang ở Ramallah. Và chúng tôi đang dán ảnh chân dung ở hai mặt của con phố chợ đông đúc. Mọi người tới xung quanh và bắt chuyện, "Các anh đang làm gì ở đây?" "Ồ, thực ra chúng tôi đang làm một dự án nghệ thuật và chúng tôi đang dán ảnh một người Israel và một người Palestine làm cùng một việc Và cả hai người này đều là tài xế taxi." Sau đó luôn luôn là một sự im lặng. "Ý anh là anh đang dán một khuôn mặt Israeli thể hiện một nét mặt ngay tại đây?" "Vâng, vâng, đó là một phần của dự án." Và tôi luôn dành khoảng khắc đó, và chúng tôi hỏi họ, "Vậy anh có thể phân biệt ai với ai không?" Đa phần bọn họ đều không thể phân biệt được.
(Applause)
(Vỗ tay)
We even pasted on Israeli military towers, and nothing happened. When you paste an image, it's just paper and glue. People can tear it, tag on it, or even pee on it -- some are a bit high for that, I agree -- but the people in the street, they are the curator. The rain and the wind will take them off anyway. They are not meant to stay. But exactly four years after, the photos, most of them are still there. Face 2 Face demonstrated that what we thought impossible was possible -- and, you know what, even easy. We didn't push the limit; we just showed that they were further than anyone thought.
Chúng tôi thậm chí còn dán ảnh lên cả tháp quân sự của Israeli, và chả có điều gì xảy ra cả. Khi bạn dán một bức ảnh, chỉ có giấy và keo dán. Ai cũng có thể xé, viết, thậm chí phóng ếu lên tấm ảnh đó một số bức khá là cao để làm việc đó, tôi đồng ý nhưng nhũng con người trên phố, họ chính là những người giám sát. Mưa và gió sẽ cuốn bay những bức ảnh. Chúng không thể tồn tại mãi. Nhưng chính xác 4 năm sau, những bức ảnh, hầu hết vẫn ở đó. Dự án Mặt đối mặt đã chỉ ra rằng những gì chúng ta nghĩ là không thể đều là có thể và, mọi người biết không, thậm chí là đơn giản. Chúng tôi không hề đẩy lùi ranh giới, chúng tôi chỉ chỉ ra rằng chúng tôi đi xa hơn cái mà mọi người vẫn nghĩ.
In the Middle East, I experienced my work in places without [many] museums. So the reactions in the street were kind of interesting. So I decided to go further in this direction and go in places where there were zero museums. When you go in these developing societies, women are the pillars of their community, but the men are still the ones holding the streets. So we were inspired to create a project where men will pay tribute to women by posting their photos. I called that project Women Are Heroes. When I listened to all the stories everywhere I went on the continents, I couldn't always understand the complicated circumstances of their conflict. I just observed. Sometimes there was no words, no sentence, just tears. I just took their pictures and pasted them.
Ở Trung Đông, tôi đã trải nghiệm những tác phẩm của mình ở những nơi không có (nhiều) bảo tàng. Và thử nghiệm này ở trên phố khá là thú vị. Thế là tôi quyết định sẽ đi xa hơn theo hướng này và tới những nơi không có một bảo tàng nào cả. Khi mọi người tới những xã hội đang phát triển, phụ nữ là trụ cột của cộng đồng, nhưng đàn ông vẫn là những người nắm giữ những con phố. Thế là chúng tôi đã có ý tưởng về một dự án nơi những người đàn ông sẽ tỏ sự kính trọng tới người phụ nữ bằng cách dán những bức ảnh của họ. Tôi gọi đó là dự án "Phụ nữ là anh hùng". Khi tôi lắng nghe những câu chuyện khắp mọi nơi tôi đi qua trên những đại lục, Tôi không thể nào hiểu hết được những tình huống rắc rối của những sự bất đồng, Tôi chỉ quan sát. Thỉnh thoảng không nói lời nói nào, không câu nào, chỉ những giọt nước mắt. Tôi chụp ảnh và dán chúng.
Women Are Heroes took me around the world. Most of the places I went to, I decided to go there because I've heard about it through the media. So for example, in June 2008, I was watching TV in Paris, and then I heard about this terrible thing that happened in Rio de Janeiro -- the first favela of Brazil named Providencia. Three kids -- that was three students -- were [detained] by the army because they were not carrying their papers. And the army took them, and instead of bringing them to the police station, they brought them to an enemy favela where they get chopped into pieces. I was shocked. All Brazil was shocked. I heard it was one of the most violent favelas, because the largest drug cartel controls it. So I decided to go there.
"Phụ nữ là anh hùng" mang tôi đến mọi nơi trên thế giới. Đa phần những nơi tôi đến, tôi quyết định tới đó vì tôi nghe qua truyền thông. Ví dụ như tháng 6 năm 2008 Tôi đang xem TV ở Paris, và tôi đã nghe về những điều khủng khiếp xảy ra ở Rio de Janeiro (Brazil). Ở khu dân cư nghèo đầu tiên của Brazil tên là Providencia. 3 đứa trẻ, 3 học sinh đã bị bắt giữ bởi quân đội bởi vì bọn chúng không mang theo giấy tờ tùy thân. Và quân đội đã bắt giữ chúng, thay vì mang chúng tới đồn cảnh sát, họ mang chúng tới nơi tập trung của quân đội và bọn trẻ đã bị chém thành từng mảnh. Tôi đã rất sốc. Toàn Brazil đã rất sốc. Tôi nghe nói đó là một trong những khu bạo lực nhất, bởi vì nhóm vận chuyển thuốc phiện quản lý nơi đó. Thế là tôi đã quyết định tới đó.
When I arrived -- I mean, I didn't have any contact with any NGO. There was none in place -- no association, no NGOs, nothing -- no eyewitnesses. So we just walked around, and we met a woman, and I showed her my book. And she said, "You know what? We're hungry for culture. We need culture out there." So I went out and I started with the kids. I just took a few photos of the kids, and the next day I came with the posters and we pasted them. The day after, I came back and they were already scratched. But that's okay. I wanted them to feel that this art belongs to them.
Và khi tôi tới nơi Tôi không hề có sự trợ giúp của bất kỳ tổ chức phi chính phủ nào. Ở nơi đó chả có gì, chả có công ty du lịch, tổ chức phi chính phủ, không gì cả không có nhân chứng. Và tôi chỉ đi quanh, và gặp một người phụ nữ, và tôi cho cô ấy xem quyển sách của mình. Và cô ấy đã nói rằng "Anh biết không?" Chúng tôi đói văn hóa. chúng tôi cần văn hóa nơi đây." Và tôi đã bắt đầu với những đứa trẻ. Tôi chỉ chụp một vài tấm ảnh của những đứa trẻ, và ngày tiếp theo tôi đến với những tấm poster và chúng tôi cùng dán chúng lên. Một ngày sau đó, khi tôi quay lại, những bức ảnh đã bị cào xé. Nhưng không sao. Tôi muốn họ cảm thấy rằng nghệ thuật này thuộc về họ.
Then the next day, I held a meeting on the main square and some women came. They were all linked to the three kids that got killed. There was the mother, the grandmother, the best friend -- they all wanted to shout the story. After that day, everyone in the favela gave me the green light. I took more photos, and we started the project. The drug lords were kind of worried about us filming in the place, so I told them, "You know what? I'm not interested in filming the violence and the weapons. You see that enough in the media. What I want to show is the incredible life and energy. I've been seeing it around me the last few days." So that's a really symbolic pasting, because that's the first one we did that you couldn't see from the city. And that's where the three kids got arrested, and that's the grandmother of one of them. And on that stairs, that's where the traffickers always stand and there's a lot of exchange of fire. Everyone there understood the project. And then we pasted everywhere -- the whole hill.
Và ngày sau đó, tôi tổ chức một cuộc họp ở quảng trường chính một số phụ nữ đã đến. Họ đều liên quan tới 3 đứa trẻ đã bị giết. Những người mẹ, người bà, người bạn thân. Họ đều muốn hét lên câu chuyện đau thương. Và sau đó, mọi người trong khu đều cho tôi "tín hiệu xanh" Tôi chụp thêm ảnh, và chúng tôi bắt đầu dự án. Mấy tên chủ buôn thuốc phiện khá là lo lắng về việc chúng tôi chụp ảnh ở nơi này, và tôi đã bảo họ "Các ông biết không? Tôi không hứng thú với việc chụp lại bạo lực và vũ khí. Mấy thứ đó đã được chiếu đủ trên truyền thông rồi. Những gì tôi muốn trưng bày là một cuộc sống vĩ đại. Và thực ra tôi đã nhìn nó xung quanh trong mấy ngày qua." Và đó thực ra là một bức tranh ẩn dụ, vì đó là bức ảnh đầu tiên chúng tôi làm mà không ai trong thành phố này có thể nhìn. Đó chính là nơi 3 đứa trẻ bị bắt giữ, và đó là người bà của một đứa. Trên những bậc tháng đó, nơi những kẻ vận chuyển luôn đứng nơi có rất nhiều bạo lực. Mọi người ai cũng hiểu về dự án. Và chúng tôi đã dán ảnh ở khắp nơi, cả ngọn đồi.
(Applause)
(Vỗ tay)
What was interesting is that the media couldn't get in. I mean, you should see that. They would have to film us from a really long distance by helicopter and then have a really long lens, and we would see ourselves, on TV, pasting. And they would put a number: "Please call this number if you know what's going on in Providencia." We just did a project and then left so the media wouldn't know. So how can we know about the project? So they had to go and find the women and get an explanation from them. So you create a bridge between the media and the anonymous women.
Và điều thú vị đó là giới truyền thông không hề tham gia. ý tôi là, mọi người thấy đó. Họ đã có thể quay phim chúng tôi từ một khoảng cách xa bằng trực thăng và dùng những ống kính rất dài, và chúng tôi sẽ thấy mình đang dán ảnh trên TV. Và họ sẽ đưa lên một số điện thoại "hãy gọi số này nếu ai biết điều gì đang diễn ra ở Providencia." Chúng tôi chỉ làm một dự án và ra đi nên giới truyền thông không thể biết. Và làm thế nào ta có thể biết về dự án? Họ phái đến và tìm những người phụ nữ và tìm lời giải thích từ họ. Vậy đã tạo nên một cầu nối giữa giới truyền thông và những người phụ nữ vô danh.
We kept traveling. We went to Africa, Sudan, Sierra Leone, Liberia, Kenya. In war-torn places like Monrovia, people come straight to you. I mean, they want to know what you're up to. They kept asking me, "What is the purpose of your project? Are you an NGO? Are you the media?" Art. Just doing art. Some people question, "Why is it in black and white? Don't you have color in France?" (Laughter) Or they tell you, "Are these people all dead?" Some who understood the project would explain it to others. And to a man who did not understand, I heard someone say, "You know, you've been here for a few hours trying to understand, discussing with your fellows. During that time, you haven't thought about what you're going to eat tomorrow. This is art." I think it's people's curiosity that motivates them to come into the projects. And then it becomes more. It becomes a desire, a need, an armor. On this bridge that's in Monrovia, ex-rebel soldiers helped us pasting a portrait of a woman that might have been raped during the war. Women are always the first ones targeted during conflict.
Chúng tôi luôn di chuyển. Chúng tôi đã tới Châu Phi, Sudan, Sierra Leone, Liberia, Kenya. Ở những nơi bị chiến tranh tàn phá như Monrovia, những người dân tới bắt chuyện với bạn. Họ muốn biết bạn muốn làm gì. Họ luôn hỏi tôi "Mục đích của dự án là gì?" Anh có phải là thuộc tổ chức phi chính phủ? Anh có phải trong giới truyền thông?" Nghệ thuật. Chỉ làm nghệ thuật. Một số người đặt câu hỏi, " Tại sao chỉ đen trắng?" chẳng nhẽ anh không có ảnh màu ở Pháp?" (Cười) hoặc họ sẽ hỏi "Có phải tất cả người trong ảnh đều đã chết?" Một số người hiểu về dự án sẽ giải thích cho những người khác. Và tôi nghe thấy một người nói cho một người đàn ông chưa hiểu rõ về dự án, "Anh biết đấy, anh đã ở đây một vài giờ rồi cố hiểu, cố thảo luận với mấy người khác. Trong lúc đó, anh không hề nghĩ về việc ngày mai anh sẽ ăn gì. Đó là nghệ thuật." Tôi nghĩ chính sự tò mò của mọi người đã thôi thúc họ đến với dự án. Và sau đó nó trở thành một cái gì đó lớn hơn. trở nên mong muốn, sự cần thiết, một cái gì đó không rõ. Ở trên cây cầu này ở Monrovia, một cựu lính nổi dậy đã giúp chúng tôi dán một bức chân dung của một người phụ nữ có thể đã bị lạm dụng trong chiến tranh. Phụ nữ luôn luôn là những người đầu tiên bị lạm dụng trong những xung đột.
This is Kibera, Kenya, one of the largest slums of Africa. You might have seen images about the post-election violence that happened there in 2008. This time we covered the roofs of the houses, but we didn't use paper, because paper doesn't prevent the rain from leaking inside the house -- vinyl does. Then art becomes useful. So the people kept it. You know what I love is, for example, when you see the biggest eye there, there are so [many] houses inside. And I went there a few months ago -- photos are still there -- and it was missing a piece of the eye. So I asked the people what happened. "Oh, that guy just moved." (Laughter) When the roofs were covered, a woman said as a joke, "Now God can see me." When you look at Kibera now, they look back.
Đây là Kibera, Kenya, một trong những khu ổ chuột lớn nhất ở Châu Phi. Mọi người có thể đã xem những bức ảnh về bạo động sau bầu cử xảy ra năm 2008. Lần này chúng tôi phủ kín những mái nhà, nhưng chúng tôi không hề dùng giấy. vì giấy không thể ngăn mưa thấm vào trong nhà chỉ có vinyl mới chống thấm. Và khi đó nghệ thuật trở nên hữu ích. Và mọi người giữ lấy. Mọi người có biết điều tôi yêu nhất, ví dụ như, khi bạn nhìn thấy con mắt lớn nhất ngoài kia có rất nhiều ngôi nhà trong đó. Và khi tôi tới đó một vài tháng trước những bức ảnh vẫn ở đó, và chỉ mất một ảnh của đôi mắt. Và tôi hỏi người dân điều gì đã xảy ra. "Ồ, lão ta vừa chuyển nhà." (Cười) Khi mái nhà được che đậy, một người phụ nữ đùa, "Bây giờ Chúa có thể nhìn thấy tôi." Khi bạn nhìn Kibera bây giờ, họ nhìn lại.
Okay, India. Before I start that, just so you know, each time we go to a place, we don't have authorization, so we set up like commandos -- we're a group of friends who arrive there, and we try to paste on the walls. But there are places where you just can't paste on a wall. In India it was just impossible to paste. I heard culturally and because of the law, they would just arrest us at the first pasting. So we decided to paste white, white on the walls. So imagine white guys pasting white papers. So people would come to us and ask us, "Hey, what are you up to?" "Oh, you know, we're just doing art." "Art?" Of course, they were confused. But you know how India has a lot of dust in the streets, and the more dust you would have going up in the air, on the white paper you can almost see, but there is this sticky part like when you reverse a sticker. So the more dust you have, the more it will reveal the photo. So we could just walk in the street during the next days and the photos would get revealed by themselves. (Applause) Thank you. So we didn't get caught this time.
OK, Ấn Độ. Trước khi tôi bắt đầu, tôi chỉ muốn mọi người được biết, là mỗi khi chúng tôi tới đâu, đều không có một hướng dẫn viên du lịch, nên chúng tôi như một tiểu đoàn chúng tôi là một nhóm bạn đến đó, và chúng tôi cố dán ảnh lên tường. Nhưng có những nơi mà bạn không thể dàn gì lên tường Ở Ấn Độ, điều đó là không thể. Tôi nghe nói vì văn hóa và vì luật, họ sẽ bắt giữ chúng tôi ngay lúc đầu. Nên chúng tôi quyết định dán trắng, trắng cả bức tường. Và tưởng tượng những người da trắng dán giấy trắng. Nên mọi người sẽ đến và hỏi, "này, anh đang làm gì thế?" "Ồ anh biết đấy, chúng tôi chỉ đang làm nghệ thuật." "Nghệ thuật?" Tất nhiên, họ đều thấy mơ hồ. Nhưng bạn biết Ấn Độ có nhiều bụi trên phố đến mức nào, và càng nhiều bụi trong không khí, trên giấy trắng bạn có thể thấy được, nhưng có những đoạn dính như là ở mặt sau của những miếng sticker. nên càng nhiều bụi, những bức ảnh sẽ càng hiện ra. Và chúng tôi có thể đi bộ trên phố ngày hôm sau và những bức ảnh sẽ tự hiện lên. (Vỗ tay) Xin cám ơn. Và chúng tôi không bị bắt lần này.
Each project -- that's a film from Women Are Heroes. (Music) Okay. For each project we do a film. And most of what you see -- that's a trailer from "Women Are Heroes" -- its images, photography, taken one after the other. And the photos kept traveling even without us. (Laughter) (Applause) Hopefully, you'll see the film, and you'll understand the scope of the project and what the people felt when they saw those photos. Because that's a big part of it. There's layers behind each photo. Behind each image is a story.
Mỗi dự án, đó là một bộ phim từ "Phụ nữ là anh hùng." (Nhạc) OK. Cho mỗi dự án chúng tôi làm một bộ phim. Và như đa phần các bạn thấy, đó là đoạn trich từ "Phụ nữ là anh hùng" nhứng tấm hình, bức ảnh, được chụp liền nhau. Và những bức ảnh tiếp tục di chuyển ngay cả khi không có chúng tôi. (Cười) (Vỗ tay) Mong rằng mọi người sẽ xem bộ phim, và sẽ hiểu được thêm về quy mô của dự án và những gì mọi người cảm nhận khi họ thấy những bức ảnh. Vì đó là một phần lớn của dự án. Có những lớp sâu hơn sau mỗi bức ảnh. Sau mỗi bức ảnh là một câu chuyện.
Women Are Heroes created a new dynamic in each of the communities, and the women kept that dynamic after we left. For example, we did books -- not for sale -- that all the community would get. But to get it, they would have to [get] it signed by one of the women. We did that in most of the places. We go back regularly. And so in Providencia, for example, in the favela, we have a cultural center running there. In Kibera, each year we cover more roofs. Because of course, when we left, the people who were just at the edge of the project said, "Hey, what about my roof?" So we decided to come the year after and keep doing the project.
"Phụ nữ là anh hùng" tạo nên một sức mạnh mới trong mỗi cộng đồng, và những người phụ nữ giữ sức mạnh đó sau khi chúng tôi đã ra đi. Ví dụ như, chúng tôi thực hiện sách ,không để bán để cho mỗi cộng đồng. Nhưng để có nó, họ phải để một trong những người phụ nữ ký. Chúng tôi làm thế ở đa số các nơi. Chúng tôi quay lại thường xuyên. Và ở Providencia, ví dụ, ở khu dân cư, có tôi có một trung tâm quản lý. Ở Kibera, mỗi năm cũng tôi phủ thêm nhiều mái nhà. Bởi vì tất nhiên, khi chũng tôi đi, những người khác ở ngoài dự án sẽ hỏi "Này, thế mái nhà của tôi thì sao?" Và chúng tôi quyết định quay lại mỗi năm và tiếp tục làm dự án.
A really important point for me is that I don't use any brand or corporate sponsors. So I have no responsibility to anyone but myself and the subjects. (Applause) And that is for me one of the more important things in the work. I think, today, as important as the result is the way you do things. And that has always been a central part of the work. And what's interesting is that fine line that I have with images and advertising. We just did some pasting in Los Angeles on another project in the last weeks. And I was even invited to cover the MOCA museum. But yesterday the city called them and said, "Look, you're going to have to tear it down. Because this can be taken for advertising, and because of the law, it has to be taken down." But tell me, advertising for what?
Một điểm rất quan trọng với tôi là tôi không có thương hiệu hay công ty nào tài trợ. Nên tôi không có trách nhiệm với ai ngoại trừ chính mình và những con người đó. (Vỗ tay) Và thế là đủ cho tôi một trong những điều quan trọng trong dự án. Tôi nghĩ, hôm nay, điều quan trọng ngang với kết quả là cách bạn làm. Và đó luôn luôn là một phần cụ thể trong công việc. Và một điều khác quan trọng là ranh giới tôi có với ảnh và quảng cáo. Chúng tôi đi dán một số ảnh ở Los Angeles về một dự án khác tuần trước. Và tôi được mới đến dán ở bảo tàng Nghệ thuật đương đại. Nhưng ngày hôm sau, thành phố gọi họ và nói, "Nhìn này, chúng ta sẽ phải hạ chúng xuống. Vì những bức ảnh này có thể coi là quảng cáo. và vì luật, chúng phải được hạ xuống" Nhưng hãy nói với tôi, quảng cáo cho cái gì?
The people I photograph were proud to participate in the project and to have their photo in the community. But they asked me for a promise basically. They asked me, "Please, make our story travel with you." So I did. That's Paris. That's Rio. In each place, we built exhibitions with a story, and the story traveled. You understand the full scope of the project. That's London. New York. And today, they are with you in Long Beach.
Những con người tôi chụp đều tự hào vì là một phần của dự án và có ảnh họ trong cộng đồng Nhưng họ thường bảo tôi hứa Họ hỏi tôi "Hãy mang câu chuyện của tôi với anh" Và tôi đã làm. Đó là Paris. Đó là Rio. Ở mỗi nơi, chúng tôi triển lãm với một câu chuyện, và câu chuyện đó đi theo tôi. Mọi người hiểu quy mô đầy đủ của dự án. Đó là London. New York. Và hôm nay, chúng ở với bạn ở Long Beach.
All right, recently I started a public art project where I don't use my artwork anymore. I use Man Ray, Helen Levitt, Giacomelli, other people's artwork. It doesn't matter today if it's your photo or not. The importance is what you do with the images, the statement it makes where it's pasted. So for example, I pasted the photo of the minaret in Switzerland a few weeks after they voted the law forbidding minarets in the country. (Applause) This image of three men wearing gas masks was taken in Chernobyl originally, and I pasted it in Southern Italy, where the mafia sometimes bury the garbage under the ground.
Gần đây tôi bắt đầu một dự án nghệ thuật cộng đồng nhưng tôi sẽ không dùng tác phẩm của mình nữa. Tôi sẽ dùng Man Ray, Helen Levitt, Giacomelli, tác phảm của người khác. Hôm nay nó không còn quan trọng bức ảnh là của ai. Điều quan trọng là làm gì với những bức ảnh, ý nghĩa nó tạo nên nơi nó được dán. Ví dụ như, tôi dán bức ảnh của một đền thờ ở Thụy Sỹ. một vài tuần trước họ bỏ phiếu cho luật cấm đền thờ Hồi giáo trong cả nước. (Vỗ tay) Bức ảnh của 3 người đàn ông đeo mặt nạ dưỡng khí đã được chụp ở Chernobyl, và tôi dán ở miền Nam nước Ý, nơi mà mafia thỉnh thoảng chôn rác dưới lòng đất.
In some ways, art can change the world. Art is not supposed to change the world, to change practical things, but to change perceptions. Art can change the way we see the world. Art can create an analogy. Actually the fact that art cannot change things makes it a neutral place for exchanges and discussions, and then enables you to change the world. When I do my work, I have two kinds of reactions. People say, "Oh, why don't you go in Iraq or Afghanistan. They would be really useful." Or, "How can we help?" I presume that you belong to the second category, and that's good, because for that project, I'm going to ask you to take the photos and paste them.
Bằng một vài cách, nghê thuật có thể thay đổi thế giới. Nghệ thuật đáng nhẽ ra không phải để thay đổi thế giới, hay là thay đổi những điều dĩ nhiên, nhưng là để thay đổi những góc nhìn. Nghệ thuật có thể thay đổi cách chúng ta nhìn thế giới. Nghệ thuật có thể tạo nên một sự so sánh. Thực ra sự thật rằng nghệ thuật không thể thay đổi mọi thứ tạo nên một không gian khách quan để trao đổi và bàn luận và cho ta cơ hội để thay đổi thế giới. Khi tôi làm những tác phẩm của mình, tôi thường có hai phản ứng. Mọi người nói "Ồ, tại sao anh không đi Iraq hay là Afgahanistan. Sẽ có ích đấy. hoặc là "Tôi có thể giúp được gì?" Tôi cho rằng đa số mọi người ở đây thuộc vào loại thứ hai. và thế là tốt, vì cho dự án đó, tôi sẽ yêu cầu các bạn đi chụp ảnh và dán chúng,.
So now my wish is: (mock drum roll) (Laughter) I wish for you to stand up for what you care about by participating in a global art project, and together we'll turn the world inside out. And this starts right now. Yes, everyone in the room. Everyone watching. I wanted that wish to actually start now. So a subject you're passionate about, a person who you want to tell their story or even your own photos -- tell me what you stand for. Take the photos, the portraits, upload it -- I'll give you all the details -- and I'll send you back your poster. Join by groups and reveal things to the world. The full data is on the website -- insideoutproject.net -- that is launching today.
Và điều ước của tôi là: (trống) (Cười) Tôi mong mọi người sẽ đứng lên cho những gì bạn quan tâm bởi tham gia một dự án nghệ thuật toàn cầu, và cùng nhau chúng ta sẽ thay đổi thế giới. Và điều đó bắt đầu từ đây. Và vâng, mọi người trong phòng. Mọi người đang theo dõi. Tôi mong điều ước này sẽ thực sự bắt đầu từ bây giờ. Nếu có một chủ đề mà bạn đam mê, một người có câu chuyện mà bạn muốn kể lại hay là những bức ảnh của chính mình nói cho tôi biết bạn đứng lên vì điều gì. Chụp những bức ảnh, hay chân dung, tải lên mạng, tôi sẽ cho bạn tất cả chi tiết và tôi sẽ gửi lại cho bạn poster. hãy tham gia vào từng nhóm và làm lộ ra những điều về thế giới này. Tất cả những thông tin đều ở trên website: insideoutproject.net sẽ được bắt đầu từ hôm nay.
What we see changes who we are. When we act together, the whole thing is much more than the sum of the parts. So I hope that, together, we'll create something that the world will remember. And this starts right now and depends on you.
Những gì chúng ta thấy thay đổi con người của chính ta. Khi chúng ta cùng hành động, tổng thể thì thường lớn hơn phép cộng của từng phần. Và tôi tin rằng, cùng nhau, chúng ta sẽ tạo nên một thứ gì mà thế giới sẽ ghi nhớ. Và mọi việc bắt đầu từ đây và phụ thuộc vào các bạn.
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Thank you.
Xin cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)