I love my food. And I love information. My children usually tell me that one of those passions is a little more apparent than the other. (Laughter)
Tôi yêu thức ăn Và tôi yêu thông tin. Con cái tôi thường nói với tôi rằng một trong những đam mê này nổi trội hơn mấy cái còn lại (Cười)
But what I want to do in the next eight minutes or so is to take you through how those passions developed, the point in my life when the two passions merged, the journey of learning that took place from that point. And one idea I want to leave you with today is what would would happen differently in your life if you saw information the way you saw food?
Nhưng trong 8 phút tiếp theo tôi muốn giúp bạn hiểu sự thiết lập của những đam mê này và cái bước ngoặt của đời tôi, khi cả hai niềm đam mê hòa trộn lại thành một, sự bắt đầu của một cuộc hành hương về kiến thức Và một ý tưởng tôi muốn giới thiệu trong ngày hôm nay là cuộc đời bạn sẽ biến đổi thế nào nếu bạn nhận biết thông tin theo cách bạn nhìn thức ăn?
I was born in Calcutta -- a family where my father and his father before him were journalists, and they wrote magazines in the English language. That was the family business. And as a result of that, I grew up with books everywhere around the house. And I mean books everywhere around the house. And that's actually a shop in Calcutta, but it's a place where we like our books. In fact, I've got 38,000 of them now and no Kindle in sight.
Tôi sinh ra tại Calcutta -- trong một gia đình mà cả bố và ông tôi đều là nhà báo, họ viết tạp chí bằng tiếng Anh. Đó là nghề truyền thống của gia đình tôi. Và hệ quả là, tôi lớn lên trong một gia đình với sách ở khắp cả mọi nơi Nhất là la liệt khắp nhà. Nhà tôi thực sự là một cửa hàng sách ở Calcutta, nhưng đó là nơi với sách của chúng tôi. Trên thực tế, cho đến giờ, tôi có 38000 cuốn sách và không có cuốn sách nào đọc trên máy ebook Kindle cả.
But growing up as a child with the books around everywhere, with people to talk to about those books, this wasn't a sort of slightly learned thing.
Nhưng lớn lên cùng với sách và mọi người xung quanh đều nói về sách, không phải là một dạng học tập đơn thuần.
By the time I was 18, I had a deep passion for books. It wasn't the only passion I had. I was a South Indian brought up in Bengal. And two of the things about Bengal: they like their savory dishes and they like their sweets. So by the time I grew up, again, I had a well-established passion for food. Now I was growing up in the late '60s and early '70s, and there were a number of other passions I was also interested in, but these two were the ones that differentiated me. (Laughter)
Đến tuổi 18, tôi đã có đam mê mãnh liệt với đọc sách. Đó không chỉ là đam mê duy nhất của tôi. Tôi là một người Nam Ấn Độ lớn lên ở Bengal. Và có hai điều về Bengal: đó là họ thích các món ăn nhiều gia vị và đồ ngọt. Khi lớn lên, tôi lại có đam mê với món ăn. Tôi lớn lên trong những năm cuối thập niên 60, đầu 70, tôi đam mê nhiều thứ, nhưng đó là hai đam mê đặc biệt của tôi. (Cười)
And then life was fine, dandy. Everything was okay, until I got to about the age of 26, and I went to a movie called "Short Circuit." Oh, some of you have seen it. And apparently it's being remade right now and it's going to be coming out next year. It's the story of this experimental robot which got electrocuted and found a life. And as it ran, this thing was saying, "Give me input. Give me input."
Lúc đó, cuộc sống tôi tạm ổn. Mọi thứ đều ổn, cho tới khi tôi gần đến tuổi 26, tôi xem một bộ phim có tên là "Mạch Điện Ngắn". Ồ, có vẻ là một số bạn đã từng xem bộ phim đó rồi. Và có vẻ là người ta đang tái thiết kế bộ phim đó bây giờ. và sẽ ra mắt vào năm tới. Đó là câu chuyện về robot thử nghiệm được nạp điện và tìm thấy sự sống. Khi chạy, bọn robot luôn bảo rằng, "Hãy cho tôi điện. Hãy cho tôi điện."
And I suddenly realized that for a robot both information as well as food were the same thing. Energy came to it in some form or shape, data came to it in some form or shape. And I began to think, I wonder what it would be like to start imagining myself as if energy and information were the two things I had as input -- as if food and information were similar in some form or shape.
Đột nhiên tôi nhận ra rằng đối với một con robot thông tin và thức ăn là một. Năng lương tiếp vào robot dưới một dạng hay hình thái, dữ liệu lại được nhập vào dưới một dạng hay hình thái. Tôi bắt đầu cho rằng, tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu bắt đầu tự tưởng tượng chính mình như thể năng lượng và thông tin là hai thứ tôi coi là đầu vào -- như thể thức ăn và thông tin đều tương tự nhau theo một dạng hay hình thái nào đó.
I started doing some research then, and this was the 25-year journey, and started finding out that actually human beings as primates have far smaller stomachs than should be the size for our body weight and far larger brains.
Tôi bắt đầu nghiên cứu về vấn đề này, và sau 25 năm, tôi bắt đầu nhận ra rằng thực ra loài người - một loài động vật linh trưởng có bụng nhỏ hơn là kích thước cơ thể mình và bộ não lớn hơn.
And as I went to research that even further, I got to a point where I discovered something called the expensive tissue hypothesis. That actually for a given body mass of a primate the metabolic rate was static. What changed was the balance of the tissues available. And two of the most expensive tissues in our human body are nervous tissue and digestive tissue. And what transpired was that people had put forward a hypothesis that was apparently coming up with some fabulous results by about 1995. It's a lady named Leslie Aiello.
Khi tôi nghiên cứu sâu hơn, tôi cho rằng nơi tôi khám phá ra điều đó được gọi là giả thuyết quan trọng theo mô. Thực sự với một cơ thể tạo hóa đã ban tặng - động vật linh trưởng tỉ lệ trao đổi chất là tĩnh. Điều duy nhất thay đổi đó là sự cân bằng của các mô hiện có. Hai mô quan trọng nhất trong cơ thể con người đó là mô thần kinh và mô tiêu hóa. Và qua đó là người ta đã đặt một giả thuyết được chứng minh với những kết quả tuyệt vời vào năm 1995, một phụ nữ tên là Leslie Aiello.
And the paper then suggested that you traded one for the other. If you wanted your brain for a particular body mass to be large, you had to live with a smaller gut.
Và bài nghiên cứu cho thấy rằng bạn trao đổi hai mô cho nhau. Nếu bạn muốn não của một cơ thể cụ thể to lên, bạn phải sống với một cái ruột nhỏ hơn.
That then set me off completely to say, Okay, these two are connected. So I looked at the cultivation of information as if it were food and said, So we were hunter-gathers of information. We moved from that to becoming farmers and cultivators of information.
Và rồi điều đó khiến tôi thay đổi hoàn toàn tôi nói, thôi được, hai mô đó có liên quan đến nhau. Tôi quan sát dòng thông tin cứ như thể đó là thức ăn và nói, vậy chúng ta là những người thu thập, tìm kiếm thông tin. Chúng ta giờ trở thành nông dân, và người khai thác thông tin.
Does that really explain what we're seeing with the intellectual property battles nowadays? Because those people who were hunter-gatherers in origin wanted to be free and roam and pick up information as they wanted, and those that were in the business of farming information wanted to build fences around it, create ownership and wealth and structure and settlement. So there was always going to be a tension within that. And everything I saw in the cultivation said there were huge fights amongst the foodies between the cultivators and the hunter-gatherers. And this is happening here.
Điều đó có thực sự giải thích cho những gì chúng ta đang thấy trong những vụ tranh cãi về quyền sở hữu trí tuệ ngày nay hay không? Vì xét về bản chất, đó là những người săn bắn hái lượm những người muốn được tự do, lang thang, và thu nhặt thông tin họ cần, những người đó làm trong ngành khai thác thông tin họ muốn dựng lên những rào cản bao quanh thông tin, thiết lập quyền sở hữu, cấu trúc, và sự ổn định. VÌ thế luôn có tranh chấp. Mọi thứ tôi thấy trong việc khai thác thông tin chỉ ra rằng đó là những vụ tranh cãi nảy lửa về thực phẩm giữa những người khai thác và những kẻ săn bắn hái lượm. Điều đó đang xảy ra ngay tại đây.
When I moved to preparation, this same thing was true, expect that there were two schools. One group of people said you can distill your information, you can extract value, separate it and serve it up, while another group turned around and said no, no you can ferment it. You bring it all together and mash it up and the value emerges that way. The same is again true with information.
Khi chuẩn bị cho bài thuyết trình, điều này vẫn đúng. hãy giả định đó là hai trường phái. Một nhóm người nói rằng bạn có thể chắt lọc thông tin, định giá chính xác, chia nhỏ, và gộp lại, trong khi một nhóm khác lại phản đối họ nói không, bạn không thể khai thác nó. Bạn gộp tất cả thông tin lại, cất giữ và giá trị theo đó mà tăng dần. Điều này một lần nữa đúng với thông tin.
But consumption was where it started getting really enjoyable. Because what I began to see then was there were so many different ways people would consume this. They'd buy it from the shop as raw ingredients. Do you cook it? Do you have it served to you? Do you go to a restaurant? The same is true every time as I started thinking about information.
Nhưng sự tiêu thụ xảy ra khi thông tin bắt đầu trở nên thực sự thú vị. Bởi điều tôi bắt đầu nhận ra sau đó là mọi người có quá nhiều cách sử dụng thức ăn. Họ mua chúng trong cửa hàng dưới dạng tươi sống. Bạn có nấu thức ăn không? Bạn có ăn nó không? Bạn có ăn ở nhà hàng không? Điều này đúng mỗi lần tôi bắt đầu nghĩ về thông tin.
The analogies were getting crazy -- that information had sell-by dates, that people had misused information that wasn't dated properly and could really make an effect on the stock market, on corporate values, etc. And by this time I was hooked. And this is about 23 years into this process.
Những điểm tương đồng rối tung lên -- rằng thông tin cũng có ngày bán, rằng mọi người lạm dụng những thông tin không được định ngày rõ ràng. và thực sự thông tin có thể ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán về mặt giá trị chung, vân vân. Khi nhận định điều này, tôi hoàn toàn bị thu hút. Năm nay là năm thứ 23 tôi nghiên cứu về vấn đề này.
And I began to start thinking of myself as we start having mash-ups of fact and fiction, docu-dramas, mockumentaries, whatever you call it. Are we going to reach the stage where information has a percentage for fact associated with it? We start labeling information for the fact percentage? Are we going to start looking at what happens when your information source is turned off, as a famine?
Tôi bắt đầu nghĩ về bản thân mình chúng ta bắt đầu có trộn lẫn thông tin thật và tưởng tượng, những tư liệu được dàn dựng, những bộ phim tài liệu không có thật, hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy. Có phải chúng ta bắt đầu đạt đến trình độ mà trong đó thông tin chỉ có một số phần trăm gắn với với sự thật về nó? Chúng ta có phải bắt đầu gán mác cho thông tin dựa trên số phần trăm sự thật đó không? Chúng ta có phải bắt đầu nhìn vào những gì xảy ra khi nguồn thông tin bị mất, như một nạn đói hay không?
Which brings me to the final element of this. Clay Shirky once stated that there is no such animal as information overload, there is only filter failure. I put it to you that information, if viewed from the point of food, is never a production issue; you never speak of food overload. Fundamentally it's a consumption issue. And we have to start thinking about how we create diets within ourselves, exercise within ourselves, to have the faculties to be able to deal with information, to have the labeling to be able to do it responsibly. In fact, when I saw "Supersize Me," I starting thinking of saying, What would happen if an individual had 31 days nonstop Fox News? (Laughter) Would there be time to be able to work with it?
Điều đó khiến tôi đi đến yếu tố cuối cùng. Clay Shirky đã từng khẳng định rằng không có một loài động vật cũng như thông tin nào bị quá tải, chỉ có một thất bại trong việc chọn lọc. Tôi đưa ra dữ liệu này, nếu nhìn từ quan điểm đó là thức ăn, thì nó không bao giờ là một vấn đề về sản xuất. Bạn không bao giờ nói về vấn đề quá tải thực phẩm. Về cơ bản, đó là một vấn đề về tiêu thụ. Chúng ta bắt đầu phải nghĩ về cách chúng ta tự đặt chế độ ăn uống, tập thể dục, để có thể giải quyết thông tin, để có thể xác định có thể làm gì một cách hữu ích. Trên thực tế, khi xem bộ phim, "Hãy khiến tôi thành béo phì," tôi bắt đầu nghĩ về câu nói, Điều gì sẽ xảy ra nếu một cá nhân xuất hiện liên tục trong 31 ngày trên tờ Fox News? (Cười) Sẽ có thời gian làm chuyện đó chứ?
So you start really understanding that you can have diseases, toxins, a need to balance your diet, and once you start looking, and from that point on, everything I have done in terms of the consumption of information, the production of information, the preparation of information, I've looked at from the viewpoint of food. It has probably not helped my waistline any because I like practicing on both sides.
Vậy nên bạn thực sự bắt đầu hiểu ra rằng mình có thể bị bệnh, bị nghiễm độc, cần phải cân bằng chế độ ăn uống, và một khi bắt đầu nhìn nhận, từ đó trở đi, mọi thứ tôi có dưới dạng tiêu thụ thông tin, là sản phẩm của thông tin, sự chuẩn bị thông tin, mà tôi vừa nhìn nhận dưới quan điểm thực phẩm. Có lẽ nó không giúp ích gì cho vòng eo của tôi bởi tôi thích nhìn nhận nó theo cả hai phía.
But I'd like to leave you with just that question: If you began to think of all the information that you consume the way you think of food, what would you do differently?
Tôi muốn đưa ra cho các bạn một câu hỏi: Nếu bạn bắt đầu nghĩ rằng tất cả mọi thông tin mình có thể sử dụng được theo cách bạn nghĩ về thức ăn, bạn sẽ hành xử khác đi chứ?
Thank you very much for your time.
Rất cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian cho buổi nói chuyện này.
(Applause)
(Vỗ tay)