I'm turning 44 next month, and I have the sense that 44 is going to be a very good year, a year of fulfillment, realization. I have that sense, not because of anything particular in store for me, but because I read it would be a good year in a 1968 book by Norman Mailer.
Tháng sau, tôi sẽ bước sang tuổi 44, và tôi có cảm giác năm 44 tuổi sẽ là một năm tốt đẹp, năm của sự vẹn toàn. Tôi có cảm giác đó, không phải do tôi linh cảm mà do tôi đọc được rằng nó là một năm tốt trong quyển sách của Norman Mailer viết năm 1968.
"He felt his own age, forty-four ..." wrote Mailer in "The Armies of the Night," "... felt as if he were a solid embodiment of bone, muscle, heart, mind, and sentiment to be a man, as if he had arrived."
"Anh ta cảm nhận ở cái tuổi của anh ta, tuổi 44..." Mailer đã viết trong "The Armies of the Night," "...cảm giác như thể anh ta là một thể thống nhất của xương, cơ, tim, trí tuệ và cảm xúc để thành một người đàn ông, như thể anh ta đã đạt tới rồi."
Yes, I know Mailer wasn't writing about me. But I also know that he was; for all of us -- you, me, the subject of his book, age more or less in step, proceed from birth along the same great sequence: through the wonders and confinements of childhood; the emancipations and frustrations of adolescence; the empowerments and millstones of adulthood; the recognitions and resignations of old age. There are patterns to life, and they are shared. As Thomas Mann wrote: "It will happen to me as to them."
Vâng, tôi biết Mailer không phải viết về tôi. Nhưng tôi biết ông chính là đối tượng trong quyển sách của ông, giống như tất cả chúng ta, các bạn và tôi, tuổi càng nhiều, bước đi càng chậm, đều trải qua chuỗi sự kiện đáng nhớ từ khi sinh ra: qua những điều tuyệt vời và sự quản thúc thời thơ ấu; tự do và thất bại thời niên thiếu; quyền tự quyết và những dấu mốc tuổi trưởng thành; sự thừa nhận và cam chịu tuổi già, Có nhiều kiểu mẫu cho cuộc đời, chúng là của chung. Như Thomas Mann đã viết: "Cái gì sẽ xảy ra với tôi thì cũng xảy ra với họ."
We don't simply live these patterns. We record them, too. We write them down in books, where they become narratives that we can then read and recognize. Books tell us who we've been, who we are, who we will be, too. So they have for millennia. As James Salter wrote, "Life passes into pages if it passes into anything."
Chúng ta không đơn giản sống theo những kiểu mẫu này. Mà còn ghi lại chúng. Chúng ta viết chúng vào sách, thành những chuyện kể mà chúng ta đọc và xác nhận. Sách cho chúng ta biết chúng ta đã, đang và sẽ là ai. Chúng tồn tại hàng nghìn năm. Như James Salter đã viết, "Cuộc đời bước sang trang khi nó trải qua bất cứ điều gì."
And so six years ago, a thought leapt to mind: if life passed into pages, there were, somewhere, passages written about every age. If I could find them, I could assemble them into a narrative. I could assemble them into a life, a long life, a hundred-year life, the entirety of that same great sequence through which the luckiest among us pass. I was then 37 years old, "an age of discretion," wrote William Trevor. I was prone to meditating on time and age. An illness in the family and later an injury to me had long made clear that growing old could not be assumed. And besides, growing old only postponed the inevitable, time seeing through what circumstance did not. It was all a bit disheartening.
6 năm trước, một suy nghĩ nảy ra trong tâm trí: nếu cuộc đời là những trang sách, thì đâu đó có những đoạn văn dành cho mỗi độ tuổi khác nhau. Nếu tôi tìm thấy chúng, tôi có thể tập hợp chúng thành một câu chuyện. tôi có thể gom chúng thành một cuộc đời một cuộc đời dài, một trăm năm cuộc đời, toàn bộ những chuỗi sự kiện lớn giống nhau qua những điều may mắn nhất mà chúng ta đều trải qua. Khi tôi 37 tuổi, William Trevor viết đó là "một độ tuổi chín chắn," Tôi thường trầm ngâm về thời gian và tuổi tác. Căn bệnh di truyền và sau đó là một chấn thương đã khiến tôi nhận ra rằng tuổi tác không còn là điều vô thực. Thêm nữa, tuổi tác chỉ trì hoãn những việc khó tránh khỏi, thời gian nhìn thấu cái nào không xảy ra. Có một chút nản chí.
A list, though, would last. To chronicle a life year by vulnerable year would be to clasp and to ground what was fleeting, would be to provide myself and others a glimpse into the future, whether we made it there or not. And when I then began to compile my list, I was quickly obsessed, searching pages and pages for ages and ages. Here we were at every annual step through our first hundred years. "Twenty-seven ... a time of sudden revelations," "sixty-two, ... of subtle diminishments."
Tuy vậy một danh sách sẽ kéo dài. Để ghi chép một năm cuộc đời bằng những đau thương chồng chất và dựa trên những điều thoáng qua, sẽ cho chính mình và những người khác cái nhìn lướt qua về tương lai, dù chúng ta có tạo ra nó hay không. Khi tôi bắt đầu biên soạn danh sách của mình, tôi nhanh chóng bị ám ảnh, tìm kiểm từng trang một cho từng độ tuổi. Đây là điều chúng ta đều bước qua mỗi năm trong một trăm năm đầu. 27 tuổi .... giai đoạn của những phát giác bất ngờ," 62 tuổi, ... những suy giảm về sự nhạy bén."
I was mindful, of course, that such insights were relative. For starters, we now live longer, and so age more slowly. Christopher Isherwood used the phrase "the yellow leaf" to describe a man at 53, only one century after Lord Byron used it to describe himself at 36.
Dĩ nhiên tôi để ý rằng sự sáng suốt chỉ là tương đối. Đối với những người mới, chúng ta hiện sống lâu hơn, và lão hóa chậm hơn. Christopher Isherwood đã dùng cụm từ " chiếc lá vàng" để mô tả một người ở tuổi 53, chỉ một thập kỷ sau Lord Byron đã dùng nó để mô tả chính anh ta ở độ tuổi 36.
(Laughter)
(Cười lớn)
I was mindful, too, that life can swing wildly and unpredictably from one year to the next, and that people may experience the same age differently. But even so, as the list coalesced, so, too, on the page, clear as the reflection in the mirror, did the life that I had been living: finding at 20 that "... one is less and less sure of who one is;" emerging at 30 from the "... wasteland of preparation into active life;" learning at 40 "... to close softly the doors to rooms [I would] not be coming back to." There I was.
Tôi cũng nhận thấy rằng cuộc đời có thể quay ngoắt đột ngột, khôn lường từ năm này qua năm khác, Cùng một độ tuổi, mỗi người trải qua một cách khác nhau. Kể cả như thế, như một danh sách tổ hợp, trên trang sách, rõ ràng như hình phản chiếu trên gương, là cuộc đời mà chúng ta đang sống: ở tuổi 20 "chúng ta chưa chẳc chắn biết mình là ai;" tuổi 30 sôi nổi từ "... mảnh đất khô cằn bước sang cuộc đời tích cực ;" bài học tuổi 40 "...tiến nhẹ tới cánh cửa của những căn phòng [mà tôi] sẽ không quay lại" Tôi đã ở đó.
Of course, there we all are. Milton Glaser, the great graphic designer whose beautiful visualizations you see here, and who today is 85 -- all those years "... a ripening and an apotheosis," wrote Nabokov -- noted to me that, like art and like color, literature helps us to remember what we've experienced.
Dĩ nhiên, tất cả chúng ta đều ở đó. Milton Glaser, nhà thiết kế đồ họa vĩ đại người có trí tưởng tượng tuyệt vời mà các bạn thấy ở đây, năm nay đã 85 tuổi, suốt những năm qua với đầy "...sự chín chắn và tôn sùng", theo Nabokov, đã nhắn tôi rằng, giống như nghệ thuật và màu sắc, văn học giúp chúng ta nhớ điều chúng ta đã trải qua.
And indeed, when I shared the list with my grandfather, he nodded in recognition. He was then 95 and soon to die, which, wrote Roberto Bolaño, "... is the same as never dying." And looking back, he said to me that, yes, Proust was right that at 22, we are sure we will not die, just as a thanatologist named Edwin Shneidman was right that at 90, we are sure we will. It had happened to him, as to them.
Và khi tôi chia sẻ danh sách với ông tôi ông gật đầu đồng thuận. Ông đã 95 tuổi và sắp qua đời, như Roberto Bolano đã viết, " ... giống như chưa bao giờ chết" Và nhìn lại, ông nói với tôi, đúng vậy, Proust đã đúng, ở tuổi 22, chúng ta đều chắc rằng sẽ không chết, giống như một nhà tử vong học tên Edwin Shneidman đã đúng rằng ở tuổi 90, chúng ta đều chắc rằng mình sẽ chết. Nó đã xảy đến với ông ấy, cũng như với họ.
Now the list is done: a hundred years. And looking back over it, I know that I am not done. I still have my life to live, still have many more pages to pass into. And mindful of Mailer, I await 44.
Bây giờ danh sách đã hoàn thành: 100 năm cuộc đời. Và khi nhìn lại, tôi biết rằng tôi vẫn chưa xong. Tôi vẫn có cuộc đời để sống, vẫn còn nhiều trang để bước sang. Và nhắc tới Mailer, tôi mong chờ tuổi 44.
Thank you.
Cám ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)