One year ago, I rented a car in Jerusalem to go find a man I never met but who had changed my life. I didn't have a phone number to call to say I was coming. I didn't have an exact address, but I knew his name, Abed, I knew that he lived in a town of 15,000, Kafr Qara, and I knew that, 21 years before, just outside this holy city, he broke my neck.
một năm trước, tôi đã thuê một chiếc xe ở Jerusalem tìm một người đàn ông tôi chưa từng gặp nhưng người đó đã thay đổi cuộc đời tôi tôi không có số điện thoại của ông ta để báo rằng tôi sẽ đến tôi không có một địa chỉ chính xác nhưng tôi biết tên ông ta là Abed Tôi biết ông ta sống ở một thị trấn 15000 dân, Kfar Kara và tôi biết 21 năm trước ngay ngoài thành phố này, ông ta đã làm gãy cổ tôi.
And so, on an overcast morning in January, I headed north off in a silver Chevy, to find a man and some peace. The road dropped, and I exited Jerusalem. I then rounded the very bend where his blue truck, heavy with four tons of floor tiles, had borne down with great speed onto the back left corner of the minibus where I sat. I was then 19 years old. I'd grown five inches and done some 20,000 pushups in eight months, and the night before the crash, I delighted in my new body, playing basketball with friends into the wee hours of a May morning. I palmed the ball in my large right hand, and when that hand reached the rim, I felt invincible. I was off in the bus to get the pizza I'd won on the court.
và thế là vào một buổi sáng u ám tháng một, tôi hướng về phía bắc trên một chiếc Chevy bạc tìm một người đàn ông và chút bình yên . con đường thoải dài và tôi ra khỏi Jerusalem sau đó vòng qua nơi có chiếc xe tải xanh của ông ta đang nặng nề với bốn tấn đá lát nền lạng với tốc độ lớn qua góc phía sau bên trái chiếc xe buýt nhỏ có tôi ngồi lúc đó tôi 19 tuổi Tôi đã cao lên được 5 inch và hít đất được khoảng 20000 cái trong 8 tháng, và đêm trước tai nạn tôi đã rất hạnh phúc với cơ thể mới của mình chơi bóng rổ với bạn trong vài tiếng vào một buổi sáng tinh mơ tháng Năm tôi nắm quả bóng trong lòng bàn tay phải to lớn của mình và khi bàn tay đó chạm vành rổ, tôi cảm thấy như mình là vô địch Tôi xuống xe buýt đi lấy chiếc bánh pizza mà mình vừa thắng ở sân bóng
I didn't see Abed coming. From my seat, I was looking up at a stone town on a hilltop, bright in the noontime sun, when from behind there was a great bang, as loud and violent as a bomb. My head snapped back over my red seat, my eardrum blew, my shoes flew off. I flew too, my head bobbing on broken bones, and when I landed, I was a quadriplegic. Over the coming months, I learned to breathe on my own, then to sit and to stand and to walk. But my body was now divided vertically. I was a hemiplegic, and back home in New York, I used a wheelchair for four years, all through college.
tôi đã không nhìn thấy Abed đang đến. Từ chỗ tôi ngồi, tôi đang nhìn thấy một thành phố bằng đá trên đỉnh đồi, sáng lên trong ánh trời chiều, khi từ phía sau vang lên một tiếng nổ lớn to như một vụ đánh bom bạo lực. Đầu tôi đập vào thành chiếc ghế đỏ mà tôi ngồi Màng nhĩ tôi nổ tung. Giày văng tứ tung. Tôi cũng văng ra và đầu tôi lắc lư trên cái cổ gãy và khi tôi rơi xuống đất, tôi đã liệt cả tay chân. Trong suốt những tháng tiếp đó, tôi học cách tự thở rồi học cách ngồi, cách đứng và đi lại, nhưng giờ thân thể tôi đã bị chia dọc. tôi bị liệt nửa người và đã trở về nhà ở New York, tôi đã sử dụng xe lăn trong suốt bốn năm học đại học .
College ended and I returned to Jerusalem for a year. There, I rose from my chair for good, I leaned on my cane, and I looked back, finding all, from my fellow passengers in the bus to photographs of the crash. And when I saw this photograph -- I didn't see a bloody and unmoving body. I saw the healthy bulk of a left deltoid, and I mourned that it was lost, mourned all I had not yet done, but was now impossible.
Tốt nghiệp xong, tôi trở lại Jerusalem trong một năm. Ở đó tôi đã đứng lên từ xe lăn mãi mãi tôi đã đi nhờ dùng gậy và tôi nhớ lại tìm lại những người hành khách đi cùng chuyến xe buýt đó những bức ảnh của vụ đâm xe và khi tôi thấy bức ảnh này, tôi đã không thấy một cơ thể đầy máu me và bất động Tôi đã thấy một vóc dáng khỏe mạnh từ một góc cơ đen ta của vai trái và tôi tiếc thương rằng nó đã mất và tiếc thương cho những gì tôi chưa làm
It was then I read the testimony that Abed gave the morning after the crash, of driving down the right lane of a highway toward Jerusalem. Reading his words, I welled with anger. It was the first time I'd felt anger toward this man, and it came from magical thinking. On this xeroxed piece of paper, the crash had not yet happened. Abed could still turn his wheel left so that I would see him whoosh by out my window. and I would remain whole. "Be careful, Abed, look out. Slow down." But Abed did not slow, and on that xeroxed piece of paper, my neck again broke, and again, I was left without anger.
nhưng giờ thì không thể được nữa rồi Sau đó, tôi đọc bản khai báo mà Abed đưa buổi sáng sau vụ tai nạn về việc đi làn đường bên phải trên xa lộ hướng đi Jerusalem Đọc những lời lẽ của ông ta, tôi tức tối vô cùng Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy bực tức với người này, và nó xuất phát từ ý nghĩ kỳ diệu Trên tờ giấy khô ráo đó, vụ tai nạn dường như chưa từng xảy ra Abed đã có thể vòng qua trái nếu thế thì tôi đã có thể ông ta vèo qua cửa sổ và tôi đã có thể còn nguyên vẹn "Cẩn thận, Abed, coi chừng. Chậm lại" Nhưng Abed đã không đi chậm lại, trên tờ giấy khô ráo đó, cổ của tôi lại gãy một lần nữa
I decided to find Abed, and when I finally did, he responded to my Hebrew "Hello" which such nonchalance, it seemed he'd been awaiting my phone call. And maybe he had. I didn't mention to Abed his prior driving record -- 27 violations by the age of 25, the last, his not shifting his truck into a low gear on that May day -- and I didn't mention my prior record -- the quadriplegia and the catheters, the insecurity and the loss -- and when Abed went on about how hurt he was in the crash, I didn't say that I knew from the police report that he'd escaped serious injury. I said I wanted to meet. Abed said that I should call back in a few weeks, and when I did and a recording told me that his number was disconnected, I let Abed and the crash go.
và một lần nữa, tôi nằm lại đó, không chút bực bội. Tôi quyết định tìm Abed, và cuối cùng tôi đã gặp được ông ta trả lời câu chào tiếng Do Thái của tôi với giọng lãnh đạm Có vẻ như ông ta cũng đã đợi điện thoại của tôi Và có lẽ, đúng thế. Tôi quên chưa kể đến hồ sơ lái xe trước đó của Abed 27 vụ vi phạm khi đến tuổi 25 vụ cuối cùng, ông ta không chuyển về số thấp trong ngày 1/5 đó và tôi cũng quên chưa nói tới hồ sơ của tôi liệt cả chân và tay, các ống thông dẫn tiểu tâm trạng bất an và mất mát và khi Abed nói về việc ông ta đã bị đau thế nào do vụ đâm xe Tôi đã không nói là tôi biết từ báo cáo của cảnh sát rằng ông ta đã không bị chấn thương nghiêm trọng Tôi nói tôi muốn gặp Abed nói tôi nên gọi lại sau vài tuần, và khi tôi gọi lại, một đoạn thoại nói không liên lạc được với số của ông ta,
Many years passed. I walked with my cane and my ankle brace and a backpack on trips in six continents. I pitched overhand in a weekly softball game that I started in Central Park, and home in New York, I became a journalist and an author, typing hundreds of thousands of words with one finger. A friend pointed out to me that all of my big stories mirrored my own, each centering on a life that had changed in an instant, owing, if not to a crash, then to an inheritance, a swing of the bat, a click of the shutter, an arrest. Each of us had a before and an after. I'd been working through my lot after all.
Tôi để Abed và vụ tai nạn vào dĩ vãng Rất nhiều năm qua đi. Tôi đi lại bằng gậy và mắt cá chân căng cứng ra, còn lưng thì đau trên những hành trình qua 6 địa lục. Tôi tập ném cao bóng trong một trò chơi nhẹ nhàng hàng tuần và tôi bắt đầu ở Công viên Trung tâm, rồi sống ở New York, tôi trở thành nhà báo và một nhà văn, đánh chữ hàng trăm hàng nghìn chữ chỉ với một ngón tay. Một người bạn chỉ ra với tôi rằng tất cả những câu chuyện lớn lao của tôi phản ảnh chính tôi, mỗi câu chuyện đó xoay quanh một cuộc đời đã thay đổi mãi mãi, mang nợ, nếu không phải là vụ tai nạn, thì là sự thừa kế cái liệng bay của con dơi, cái sập của cửa chớp, việc bắt giữ. Mỗi chúng ta đều có khoảng trước và sau
Still, Abed was far from my mind, when last year, I returned to Israel to write of the crash, and the book I then wrote, "Half-Life," was nearly complete when I recognized that I still wanted to meet Abed. And finally, I understood why: to hear this man say two words: "I'm sorry." People apologize for less.
Tôi đã phải chiến đấu rất nhiều cho cái khoảng sau đó. Nhưng Abed vẫn ở trong tâm trí tôi, khi năm ngoái tôi quay lại Israel để viết về vụ tai nạn, và cuốn sách tôi đã viết có tên là "HALF-LIFE" lúc đó gần hoàn thành, tôi nhận ra tôi vẫn muốn gặp Abed, và cuối cùng, tôi hiểu ra vì sao: để nghe người đàn ông đó nói hai từ: Xin lỗi.
And so I got a cop to confirm that Abed still lived somewhere in the same town, and I was now driving to it with a potted yellow rose in the back seat, when suddenly flowers seemed a ridiculous offering. But what to get the man who broke your fucking neck?
Người ta xin lỗi vì những điều nhỏ hơn thế Thế là tôi hỏi qua công an để biết rằng Abed vẫn còn sống đâu đó trong cùng thành phố của ông ta Tôi lái xe đi gặp ông ta với một chậu hoa hồng vàng để ở ghế sau xe ô tô, bỗng nhiên những bông hoa có vẻ gợi ý
(Laughter)
thế nên tặng cái gì cho người đã làm gãy cổ của bạn nhỉ?
I pulled into the town of Abu Ghosh, and bought a brick of Turkish delight: pistachios glued in rosewater. Better. Back on Highway 1, I envisioned what awaited. Abed would hug me. Abed would spit at me. Abed would say, "I'm sorry." I then began to wonder, as I had many times before, how my life would have been different had this man not injured me, had my genes been fed a different helping of experience. Who was I? Was I who I had been before the crash, before this road divided my life like the spine of an open book? Was I what had been done to me? Were all of us the results of things done to us, done for us, the infidelity of a parent or spouse, money inherited? Were we instead our bodies, their inborn endowments and deficits? It seemed that we could be nothing more than genes and experience, but how to tease out the one from the other? As Yeats put that same universal question, "O body swayed to music, o brightening glance, how can we know the dancer from the dance?"
(Cười) Tôi dừng lại ở thi trấn Abu Ghosh, và mua một bịch kẹo dẻo Thổ Nhĩ Kỳ vị hoa hồng rắc hạt dẻ cười. Tốt rồi. Trở lại xa lộ 1, tôi hình dung những gì đang đợi phía trước Abed có thể ôm tôi, Abed có thể nhổ vào mặt tôi. Abed có thể nói: "Tôi xin lỗi'' Sau đó tôi bắt đầu băn khoăn, vì tôi có rất nhiều thời gian trước khi gặp cuộc đời tôi đã có thể khác như thế nào nếu như người đàn ông này không làm tôi bị thương tật nếu như gien của tôi đã nhận được những sự giúp đỡ khác thế Tôi đã có thể là ai? Liệu tôi có là người trước khi bị tai nạn, trước khi con đường này phân chia đời tôi như gáy của một quyển sách? Liệu tôi có là những gì đã xảy ra với mình? Liệu tất cả chúng ta có là kết quả của những gì xảy ra với mình, sự phản bội hôn nhân hay tình yêu tiền tài thừa kế? Liệu chúng ta thay cho cơ thể, bẩm sinh là thiên phú hay thiếu sót? Có vẻ như chúng ta không thể là gì hơn ngoài di truyền và kinh nghiệm sống nhưng làm sao để tách bạch cái này với cái kia? Như Yeat đã đưa ra câu hỏi căn bản, ''Ôi, thân thể lướt thoe nhạc, ánh nhìn tươi sáng,
I'd been driving for an hour when I looked in my rear view mirror and saw my own brightening glance. The light my eyes had carried for as long as they had been blue. The predispositions and impulses that had propelled me as a toddler to try and slip over a boat into a Chicago lake, that had propelled me as a teen to jump into wild Cape Cod Bay after a hurricane. But I also saw in my reflection that, had Abed not injured me, I would now, in all likelihood, be a doctor and a husband and a father. I would be less mindful of time and of death, and, oh, I would not be disabled, would not suffer the thousand slings and arrows of my fortune. The frequent furl of five fingers, the chips in my teeth come from biting at all the many things a solitary hand cannot open. The dancer and the dance were hopelessly entwined.
sao ta tách được người vũ công khỏi điệu nhạc? Tôi đã lái xe khoảng một giờ khi tôi nhìn vào gương chiếu hậu, tôi thấy ánh nhìn tươi sáng của mình Ánh sáng luôn trong đôi mắt màu xanh nước biển của tôi Sự thiên lệch và tính bốc đồng đã đẩy tôi đi tới như khi tôi, một đứa bé cố lần tới một con thuyền để đi vào hồ Chicago, nó cũng đẩy tôi đi tới, khi ở tuổi thiếu niên tôi nhảy vào vịnh Cape Cod ngay vừa sau một trận bão Nhưng tôi cũng thấy sự phản chiếu rằng nếu Abed đã không làm tôi tàn tật, tôi có thể bây giờ, rất có khả năng, là một bác sĩ một người chồng và một người cha. Tôi có thể đã không chứa chất tâm tư nhiều về thời gian và cái chết và à, tôi có thể không bị tàn tật, không bị chịu đựng hàng nghìn vận rủi những đợt co quắp của năm ngón tay, những vết mẻ của răng khi cắn vào đủ thứ một bàn tay cứng quèo không thể mở ra Người vũ công và điệu nhạc thật sự quấn bện vào nhau rồi.
It was approaching 11 when I exited right toward Afula, and passed a large quarry and was soon in Kafr Qara. I felt a pang of nerves. But Chopin was on the radio, seven beautiful mazurkas, and I pulled into a lot by a gas station to listen and to calm. I'd been told that in an Arab town, one need only mention the name of a local and it will be recognized. And I was mentioning Abed and myself, noting deliberately that I was here in peace, to the people in this town, when I met Mohamed outside a post office at noon. He listened to me. You know, it was most often when speaking to people that I wondered where I ended and my disability began. For many people told me what they told no one else. Many cried. And one day, after a woman I met on the street did the same and I later asked her why, she told me that, best she could tell, her tears had had something to do with my being happy and strong, but vulnerable too. I listened to her words, I suppose they were true. I was me, but I was now me despite a limp, and that, I suppose, was what now made me, me.
Đã gần 11 giờ khi tôi rẽ qua đường bên phải về hướng Afula, vượt qua một mỏ đá lớn và sắp đến Kfar Kara. Tôi cảm thấy cái nhói đau của thần kinh. Nhưng radio đang chơi Sô-panh, bảy bản mazuka tuyệt đẹp Tôi rẽ vào một lối gần một trạm xăng nghe nhạc và bình tâm lại Tôi đã nghe nói ở thị trấn Ả rập người ta chỉ cần nhắc đến tên địa danh thì nó sẽ được ghi lại Tôi đang nhắc đến Abed và tôi ghi lại một cách cẩn trọng rằng tôi ở đây trong bình thản đối với những người trong thị trấn này, khi tôi gặp Mohamed bên ngoài một bưu điện vào buổi trưa Anh ấy lắng nghe tôi Bạn biết đấy, thường khi nói truyện với người khác tôi tự hỏi khi nào tôi kết thúc ở đâu và sự tàn tật bắt đầu vì rất nhiều người nói với tôi rằng họ không nói với ai cả Rất nhiều người khóc. Một ngày, sau khi một người phụ nữ tôi gặp trên phố cũng làm như thế sau đó tôi hỏi bà ấy sao lại thế bà ấy nói với tôi rằng, với tất cả trái tim, nước mắt của bà ấy xuất phát từ điều tôi hạnh phúc và mạnh mẽ nhưng cũng vì tôi mong manh nữa. Tôi nghe những lời của bà ấy, có lẽ nó đúng Tôi đã là tôi nhưng giờ tôi cũng tôi mặc dù bị khập khiễng, đó là điều mà khiến tôi trở thành tôi của tôi bây giờ
Anyway, Mohamed told me what perhaps he would not have told another stranger. He led me to a house of cream stucco, then drove off. And as I sat contemplating what to say, a woman approached in a black shawl and black robe. I stepped from my car and said "Shalom," and identified myself, and she told me that her husband Abed would be home from work in four hours. Her Hebrew was not good, and she later confessed that she thought that I had come to install the internet.
Mohamed nói với tôi những điều mà có lẽ anh ấy không nói với người lạ. Anh ấy đưa tôi tới một ngôi nhà trát vữa, rồi đi mất Còn tôi ngồi suy ngẫm nên nói gì một người phụ nữ mặc khăn và áo choàng đen đi tới Tôi bước ra khỏi xe và nói: "Shalom" rồi giới thiệu về mình Bà nói với tôi rằng chồng bà Abed bốn giờ nữa sẽ đi làm về Tiếng Do Thái của bà không tốt lắm, sau đó bà thú thật bà nghĩ tôi là người đến lắp đặt Internet
(Laughter)
(Cười)
I drove off and returned at 4:30, thankful to the minaret up the road that helped me find my way back. And as I approached the front door, Abed saw me, my jeans and flannel and cane, and I saw Abed, an average-looking man of average size. He wore black and white, slippers over socks, pilling sweatpants, a piebald sweater, a striped ski cap pulled down to his forehead. He'd been expecting me, Mohamed had phoned. And so at once, we shook hands, and smiled, and I gave him my gift, and he told me I was a guest in his home, and we sat beside one another on a fabric couch. It was then that Abed resumed at once the tale of woe he had begun over the phone 16 years before. He'd just had surgery on his eyes, he said. He had problems with his side and his legs too, and, oh, he'd lost his teeth in the crash. Did I wish to see him remove them? Abed then rose and turned on the TV so that I wouldn't be alone when he left the room, and returned with Polaroids of the crash and his old driver's license. "I was handsome," he said. We looked down at his laminated mug. Abed had been less handsome than substantial, with thick black hair and a full face and a wide neck. It was this youth who on May 16, 1990, had broken two necks including mine, and bruised one brain and taken one life. Twenty-one years later, he was now thinner than his wife, his skin slack on his face, and looking at Abed looking at his young self, I remembered looking at that photograph of my young self after the crash, and recognized his longing. "The crash changed both of our lives," I said.
Tôi lái xe đi và quay lại lúc 4.30 nhờ những ngọn tháp ở thánh đường Hồi giáo dọc đường tôi tìm được đường quay lại Khi tôi tiến gần tới cửa chính Abed thấy tôi, mặc quần jeans, áo thô, chống gậy tôi thấy Abed, một người trông bình thường và tầm thước Ông ta mặc đồ trắng đen, tất giày cao cổ quần thun, áo len khoang mũ len sọc kéo che cả trán Ông ta đợi tôi. Mohamed đã gọi điện Thế là, chúng tôi bắt tay, và cười Tôi đưa ông ta quà tặng và ông ta nói tôi là khách của ông ta Rồi chúng tôi ngồi cạnh nhau trên cái ghế bành bọc vải Abed nói lại ngay câu chuyện đau buồn ông ta đã bắt đầu nói qua điện thoại 16 năm về trước Lúc đó ông ta mới có phẫu thuật mắt, ông ta nói Ông ta cũng có vấn đề với bên sườn và chân À, và ông ta bị mất răng trong vụ tai nạn Tôi có ước được nhìn thấy ông ta bị bỏ răng đi không? Abed sau đó đứng dậy và bật ti vi lên để tôi không bị trơ trọi khi ông ta ra khỏi phòng sau đó trở lại với những bức ảnh vụ tai nạn và bằng lái xe cũ của ông ta. "Tôi trước trông cũng bảnh" ông ta nói Và chúng tôi nhìn vào thẻ căn cước dán ép của ông ta Abed trông chắc chắc hơn là đẹp trai với mái tóc đen dày và khuôn mặt đầy và cái cổ to Đó là người thanh niên vào ngày 16 tháng 5, 1990 đã làm gãy hai cái cổ, trong đó có cổ của tôi làm biến dạng một cái sọ và cướp đi một mạng sống. 21 năm sau, ông ta gầy hơn vợ mình da mặt chảy xệ khi nhìn Abed nhìn vào thời tuổi trẻ của mình tôi nhớ về bản thân mình nhìn ảnh thời trai trẻ của tôi sau vụ tai nạn, và nhận thấy ông ta đang hoài niệm "Vụ tai nạn đã thay đổi cuộc sống của chúng ta'' tôi nói
Abed then showed me a picture of his mashed truck, and said that the crash was the fault of a bus driver in the left lane who did not let him pass. I did not want to recap the crash with Abed. I'd hoped for something simpler: to exchange a Turkish dessert for two words and be on my way. And so I didn't point out that in his own testimony the morning after the crash, Abed did not even mention the bus driver. No, I was quiet. I was quiet because I had not come for truth. I had come for remorse. And so I now went looking for remorse and threw truth under the bus. "I understand," I said, "that the crash was not your fault, but does it make you sad that others suffered?" Abed spoke three quick words. "Yes, I suffered."
Abed sau đó cho tôi xem bức ảnh của chiếc xe tải tan nát và nói vụ tai nạn là do lỗi của người lái xe buýt đi ở làn bên trái, người không cho ông ta vượt Tôi không muốn chỉnh sửa về vụ tai nạn với Abed Tôi mong muốn một điều đơn giản hơn thế đổi lấy món đồ ngọt Thổ Nhĩ Kỳ lấy hai từ và ra về Nhưng tôi không chỉ ra rằng trong bản khai báo buổi sáng sau vụ tai nạn Abed không hề nhắc đến người lái xe buýt. Tôi đã im lặng. Tôi im lặng bởi lẽ tôi không đến vì sự thật Tôi đã đến vì sự ăn năn Và tôi đi tìm sự hối lỗi rồi ném cái sự thật đó cùng với chiếc xe buýt "Tôi hiểu'' tôi nói ''rằng vụ tai nạn không phải là lỗi của ông nhưng ông có thấy buồn khi người khác phải chịu đựng không?" Abed nói nhanh ba từ, ''Vâng, tôi chịu đựng''
Abed then told me why he'd suffered. He'd lived an unholy life before the crash, and so God had ordained the crash, but now, he said, he was religious, and God was pleased. It was then that God intervened: news on the TV of a car wreck that hours before had killed three people up north. We looked up at the wreckage. "Strange," I said. "Strange," he agreed. I had the thought that there, on Route 804, there were perpetrators and victims, dyads bound by a crash. Some, as had Abed, would forget the date. Some, as had I, would remember. The report finished and Abed spoke. "It is a pity," he said, "that the police in this country are not tough enough on bad drivers."
Sau đó Abed nói cho tôi biết ông chịu đựng thế nào Ông ta đã sống một cuộc sống vô đạo trước vụ tai nạn và rồi Chúa ban lệnh để vụ tai nạn xảy ra nhưng giờ, ông ngoan đạo, nên Chúa hài lòng Đúng lúc đó, Chúa lại can thiệp tin tức trên ti vi về một vụ đâm xe vài giờ trước đó đã giết 3 người ở mạn phía bắc Chúng tôi nhìn vào đống đổ nát "Lạ nhỉ" tôi nói "Lạ thật" ông ta đồng tình Lúc đó ý nghĩ của tôi là, tại đường 804 những thủ phạm và những nạn nhân cùng có nghĩa vụ do một vụ tai nạn Một vài người, giống như Abed, đã quên ngày đó Một vài người, giống như tôi, vẫn còn nhớ Bản tin kết thúc và Abed nói "Thật đáng tiếc" ông ta nói " cảnh sát ở đất nước này không cứng rắn đủ đối với bọn tài xế kém''
(Laughter)
Tôi thật sự lúng túng
I was baffled. Abed had said something remarkable. Did it point up the degree to which he'd absolved himself of the crash? Was it evidence of guilt, an assertion that he should have been put away longer? He'd served six months in prison, lost his truck license for a decade. I forgot my discretion. "Um, Abed," I said, "I thought you had a few driving issues before the crash."
Abed đã nói một điều phi thường Có phải nó thể hiện rằng ông ta đang bào chữa cho mình trong vụ tại nạn không? Đó có phải là bằng chứng của tội lỗi, một sự khẳng định rằng ông ta đã nên bị bỏ tù lâu hơn? Ông ta bị tù sáu tháng, mất thẻ lái xe tải vĩnh viễn Tôi quên mất sự liều lĩnh lúc đó ''Ừm, Abed'' tôi nói ''Tôi nghĩ ông có một vài vấn đề với lái xe trước vụ tai nạn''
"Well," he said, "I once went 60 in a 40." And so 27 violations -- driving through a red light, driving at excessive speed, driving on the wrong side of a barrier, and finally, riding his brakes down that hill -- reduced to one. And it was then I understood that no matter how stark the reality, the human being fits it into a narrative that is palatable. The goat becomes the hero. The perpetrator becomes the victim. It was then I understood that Abed would never apologize.
''À'' ông ta nói ''một lần tôi đi quá tốc độ 60 trên đường chỉ cho 40'' thế 27 lần vi phạm vượt đèn đỏ, lái xe quá tốc độ, đi sai làn đường và cuối cùng, lao thẳng xe xuống dốc chỉ còn là một lỗi vi phạm. Lúc đó thì tôi hiểu rằng bất kể thực tế có cay nghiệt đến đâu con người sẽ vẫn tự ru mình trong những mô ta êm dịu Con dê trở thành anh hùng. Thủ phạm trở thành nạn nhân. Lúc đó tôi hiểu rằng Abed sẽ không bao giờ xin lỗi.
Abed and I sat with our coffee. We'd spent 90 minutes together, and he was now known to me. He was not a particularly bad man or a particularly good man. He was a limited man who'd found it within himself to be kind to me. With a nod to Jewish custom, he told me that I should live to be 120 years old. But it was hard for me to relate to one who had so completely washed his hands of his own calamitous doing, to one whose life was so unexamined that he said he thought two people had died in the crash.
Abed và tôi ngồi uống cà phê Chúng tôi ngồi 90 phút với nhau và giờ ông ta trong mắt tôi không hẳn là người xấu cũng chẳng hẳn là người tốt Ông ta là một người hạn chế ông ta đang tự thấy ông ta tử tế với tôi qua cử chỉ gật đầu kiểu Do Thái ông ta nói với tôi rằng tôi sẽ sống tới 120 tuổi Nhưng quả thật khó khăn cho tôi khi liên hệ giữa một người đã hoàn toàn rửa sạch tay sau những điều tội lỗi ông ta đã làm với một người mà cuộc đời không bị tra xét ông ta còn nói ông ta nghĩ rằng có hai người bị chết trong vụ tai nạn.
There was much I wished to say to Abed. I wished to tell him that, were he to acknowledge my disability, it would be OK, for people are wrong to marvel at those like me who smile as we limp. People don't know that they have lived through worse, that problems of the heart hit with a force greater than a runaway truck, that problems of the mind are greater still, more injurious than a hundred broken necks. I wished to tell him that what makes most of us who we are most of all is not our minds and not our bodies and not what happens to us, but how we respond to what happens to us. "This," wrote the psychiatrist Viktor Frankl, "is the last of the human freedoms: to choose one's attitude in any given set of circumstances."
Có quá nhiều điều tôi muốn nói với Abed Tôi mong nói với ông ta, liệu ông ta có nhận thấy sự tàn tật của tôi không cũng là dễ hiểu với những người ngạc nhiên một cách sai lầm trước những người như tôi, mỉm cười khi chúng tôi đi khập khiễng Người ta không biết rằng chúng tôi đã sống qua những điều khủng khiếp hơn rằng vấn đề trái tim bị tổn thương ghê ghớm còn hơn cả chiếc xe tải chạy trốn rằng vấn đề trong tâm trí còn nặng nề hơn thêm những tổn thương, hàng trăm cái cổ bị gãy, tôi ước có thể nói với ông ta rằng những điều tạo thành chúng ta hầu hết chúng ta không phải là tâm trí , không phải là cơ thể và không phải là những gì xảy đến với chúng mà là việc chúng ta phản ứng thế nào với những điều xảy đến Như nhà tâm lý học Viktor Frankl đã viết ''Điều cuối cùng của tự do của nhân loại: đó là việc lựa chọn thái độ ra sao trong bất kỳ hoàn cảnh nào"
I wished to tell him that not only paralyzers and paralyzees must evolve, reconcile to reality, but we all must -- the aging and the anxious and the divorced and the balding and the bankrupt and everyone. I wished to tell him that one does not have to say that a bad thing is good, that a crash is from God and so a crash is good, a broken neck is good. One can say that a bad thing sucks, but that this natural world still has many glories. I wished to tell him that, in the end, our mandate is clear. We have to rise above bad fortune. We have to be in the good and enjoy the good -- study and work and adventure and friendship, oh, friendship, and community and love.
Tôi ước có thể nói với ông ta rằng, không chỉ người bị liệt và người gây ra nó phải tiến triển và tương thích với thực tế mà là tất cả chúng ta Những người già, lo lắng, li dị, hói đầu người phá sản , tất cả mọi người Tôi ước có thể nói với ông ta rằng người ta không cần phải nói một điều xấu xa là tốt rằng vụ tai nạn là do Chúa, nên vụ tai nạn là tốt một cái cổ bị gãy là tốt Người ta có hể nói rằng điều xấu xa thật sự tồi tệ nhưng thế giới tự nhiên này vẫn còn những điều tuyệt diệu. Tôi ước có thể nói với ông ta rằng, cuối cùng, nhiệm vụ của chúng ta là rất rõ Chúng ta phải đứng lên từ những điều rủi ro Chúng ta phải được sống trong cái tốt và tận hưởng cái tốt học hành, làm việc, trải nghiệm, tình bạn, ôi tình bạn cộng đồng và tình yêu
But most of all, I wished to tell him what Herman Melville wrote, that truly "to enjoy bodily warmth, some small part of you must be cold, for there is no quality in this world that is not what it is merely by contrast." Yes, contrast. If you are mindful of what you do not have, you may be truly mindful of what you do have. And if the gods are kind, you may truly enjoy what you have. That is the one singular gift you may receive if you suffer in any existential way. You know death, and so may wake each morning pulsing with ruddy life. Some part of you is cold, and so another part may truly enjoy what it is to be warm, or even to be cold. When one morning, years after the crash, I stepped onto stone and the underside of my left foot felt the flash of cold, nerves at last awake, it was exhilarating, a gust of snow.
Nhưng trên hết, tôi ước có thể nói với ông ta rằng như Herman Melville đã viết chìm sâu trong hơi ấm tình thân một phần nhỏ bạn vẫn bị giá lạnh bởi không có giá trị nào trên thế giới này không chỉ đơn thuần là sự tương phản'' Vâng, tương phản Nếu bạn quan tâm tới những điều bạn không có có lẽ bạn thật sự quan tâm tới những điều bạn có và nếu những vị chúa thật sự tốt bụng, bạn có thể thật sự tận hưởng những gì bạn có Đó là món quà duy nhất bạn có thể nhận nếu bạn chịu đựng bất kỳ sự tồn tại nào Bạn biết về cái chết, vậy hãy thức dậy mỗi sáng với nhịp đập sẵn sàng cho cuộc sống Đâu đó trong bạn có thể giá lạnh và đâu đó phần khác trong bạn đang thật sự tận hưởng sự ấm áp hoặc ngay cả sự giá lạnh Một buổi sáng, rất lâu sau vụ tai nạn tôi vấp vào một hòn đá và bên dưới chân trái của tôi có một cơn đau lạnh giá, tâm trí tôi thức tỉnh Thật tuyệt vời, một cơn tuyết rơi
But I didn't say these things to Abed. I told him only that he had killed one man, not two. I told him the name of that man. And then I said, "Goodbye."
Nhưng tôi đã không những điều này với Abed Tôi chỉ nói với ông ta rằng ông ta đã giết một người, không phải hai Tôi nói cho ông ta tên của người thiệt mạng và sau đó tôi nói "Xin chào''
Thank you.
Cảm ơn
(Applause)
(Vỗ tay)
Thanks a lot.
Xin cảm ơn rất nhiều
(Applause and cheers)
(Vỗ tay)