My name is Jonathan Zittrain, and in my recent work I've been a bit of a pessimist. So I thought this morning I would try to be the optimist, and give reason to hope for the future of the Internet by drawing upon its present.
Tôi là Jonathan Zittrain, và tôi có vài cái nghiên cứu gần đây không khả quan cho lắm mà tôi nghĩ, sáng nay tôi sẽ cố gắng lạc quan hơn và cho các bạn lí do để hi vọng vào tương lai của internet dựa sự hiện diện của nó.
Now, it may seem like there is less hope today than there was before. People are less kind. There is less trust around. I don't know. As a simple example, we could run a test here. How many people have ever hitchhiked? I know. How many people have hitchhiked within the past 10 years? Right. So what has changed? It's not better public transportation. So that's one reason to think that we might be declensionists, going in the wrong direction.
Ngày nay, dường như người ta không hi vọng nhiều như trước. Người ta bớt tốt bụng còn niềm tin thì ngày càng vơi dần Ý tôi là...Tôi không biết nữa Một ví dụ đơn giản, ta có thể làm khảo sát ở đây. Bao nhiêu người đã từng đi quá giang? Biết mà.. Bao nhiêu người đã đi quá giang trong 10 năm trở lại đây? Được rồi Vậy thì điều gì đã thay đổi? Không phải do phương tiện công cộng xịn hơn đâu Nên, đó là một lí do để nghĩ rằng có thể mình đang nghĩ sai hướng
But I want to give you three examples to try to say that the trend line is in fact in the other direction, and it's the Internet helping it along. So example number one: the Internet itself. These are three of the founders of the Internet. They were actually high school classmates together at the same high school in suburban Los Angles in the 1960s. You might have had a French club or a Debate club. They had a "Let's build a global network" club, and it worked out very well.
Nhưng tôi muốn đưa ra 3 ví dụ để chỉ ra rằng xu thế hiện nay thật ra đang đi theo chiều hướng khác... ...với sự hỗ trợ của Internet. Ví dụ thứ nhất: bản chất của Internet Đây là 3 người sáng lập Internet Vốn dĩ họ là bạn cùng lớp học cùng trường trung học ở ngoại ô Los Angeles.. vào những năm 1960. Các bạn có câu lạc bộ tiếng Pháp hay câu lạc bộ tranh luận gì gì còn họ có CLB "Tạo mạng lưới toàn cầu" Có vẻ nó hoạt động khá là ổn.
They are pictured here for their 25th anniversary Newsweek retrospective on the Internet. And as you can tell, they are basically goof balls. They had one great limitation and one great freedom as they tried to conceive of a global network. The limitation was that they didn't have any money. No particular amount of capital to invest, of the sort that for a physical network you might need for trucks and people and a hub to move packages around overnight. They had none of that.
Tấm hình ở đây được chụp vào dịp kỉ niệm 25 năm xuất bản tạp chí Newsweeks trên Internet. Và bạn có thể nói rằng, nhìn họ chẳng khác gì những tên ngốc. Họ có một hạn chế rất lớn và sự tự do cũng rộng không kém khi cố gắng hình dung ra một mạng lưới toàn cầu. Hạn chế của họ là tài chính. Không có một số vốn cụ thể nào để đầu tư cho một mạng lưới vật lý. Bạn sẽ cần xe tải, nhân viên và một trung tâm để vận chuyển hàng hóa thâu đêm. Họ chẳng có gì cả.
But they had an amazing freedom, which was they didn't have to make any money from it. The Internet has no business plan, never did. No CEO, no firm responsible, singly, for building it. Instead, it's folks getting together to do something for fun, rather than because they were told to, or because they were expecting to make a mint off of it.
Nhưng họ lại có một sự tự do đáng kinh ngạc đó là không có áp lực phải kiếm tiền từ nó. Internet không và chưa bao giờ có một kế hoạch kinh doanh cụ thế. Không có CEO, không công ty riêng rẽ nào mang trách nhiệm xây dựng nó. Mà thay vào đó là những con người tập hợp lại với nhau để làm điều gì đó vì sở thích hơn là vì họ bị bắt phải làm thế hay vì họ hi vọng sẽ kiếm thật nhiều tiền từ nó.
That ethos led to a network architecture, a structure that was unlike other digital networks then or since. So unusual, in fact, that it was said that it's not clear the Internet could work. As late as 1992, IBM was known to say you couldn't possibly build a corporate network using Internet Protocol. And even some Internet engineers today say the whole thing is a pilot project and the jury is still out. (Laughter)
Đặc thù đó dẫn đến một mô hình mạng, một kết cấu hoàn toàn không giống với những mạng kĩ thuật số trước đó hay trở về sau. Một điều kì lạ là trong thực tế mọi người không rõ liệu Internet có thể vận hành được hay không Cuối năm 1992, ai cũng biết IBM phát biểu rằng "Không thể xây dựng một mạng lưới công ty bằng cách sử dụng Internet Protocol." Thậm chí hiện nay, những kĩ sư Internet cũng cho rằng tất cả đều là những dự án thí điểm và chẳng đi đến kết luận nào cả.
That's why the mascot of Internet engineering, if it had one, is said to be the bumblebee. Because the fur-to-wingspan ratio of the bumblebee is far too large for it to be able to fly. And yet, mysteriously, somehow the bee flies. I'm pleased to say that, thanks to massive government funding, about three years ago we finally figured out how bees fly. (Laughter) It's very complicated, but it turns out they flap their wings very quickly. (Laughter)
Đó là lí do mà linh vật của công nghệ Internet, nếu có thì mọi người cho nên là con ong nghệ. Vì tỉ lệ lông so với độ sải cánh của chúng quá lớn để chúng bay được. Tuy nhiên bằng một cách bí ẩn nào đó mà loài ong vẫn có thể bay. Tôi rất vui khi nói rằng, nhờ khoản tài trợ to lớn của chính phủ, khoảng 3 năm về trước mà ta cuối cùng cũng tìm ra cách con ong nó bay. Phức tạp lắm chứ tưởng, nhưng hóa ra chỉ là do chúng đập cánh rất lẹ mà thôi.
So what is this bizarre architecture configuration that makes the network sing and be so unusual? Well, to move data around from one place to another -- again, it's not like a package courier. It's more like a mosh pit. (Laughter) Imagine, you being part of a network where, you're maybe at a sporting event, and you're sitting in rows like this, and somebody asks for a beer, and it gets handed at the aisle. And your neighborly duty is to pass the beer along, at risk to your own trousers, to get it to the destination.
Vậy thì cấu hình kiến trúc kì quái này là cái gì mà lại có thể giúp Mạng trở nên độc nhất và khác biệt? Để di chuyển dữ liệu từ nơi này đến nơi khác ...nhắc lại, không phải giống với chuyển phát hàng hóa. Mà là như một đám đông khiêng bạn lên Thử tưởng tượng, bạn là một phần của một mạng lưới nơi mà, có thể là ở một sự kiện thể thao và bạn đang ngồi trong hàng như thế này, và đột nhiên ai đó yêu cầu một ly bia, và quầy bia được đặt ở lối đi. Và trọng trách của những người ngồi cạnh là phải chuyền ly bia đi, chịu mạo hiểm chính cái quần tây của mình, để đưa nó đến tay người đó.
No one pays you to do this. It's just part of your neighborly duty. And, in a way, that's exactly how packets move around the Internet, sometimes in as many as 25 or 30 hops, with the intervening entities that are passing the data around having no particular contractual or legal obligation to the original sender or to the receiver.
Không ai trả tiền để bạn làm việc đó cả Chỉ là nghĩa vụ của một người ngồi cạnh Ở khía cạnh nào đó, đó chính là cách các gói dữ liệu truyền đi trong Internet đôi khi chỉ trong vòng 25 đến 30 bước nhảy, ...với sự hỗ trợ của các yếu tố trung gian đưa dữ liệu đi khắp nơi mà không có bất kì hợp đồng cụ thể hay nghĩa vụ pháp lý nào đối với người gửi hay là người nhận. Tất nhiên, khi được một đám đông khiêng đi
Now, of course, in a mosh pit it's hard to specify a destination. You need a lot of trust, but it's not like, "I'm trying to get to Pensacola, please." So the Internet needs addressing and directions. It turns out there is no one overall map of the Internet. Instead, again, it is as if we are all sitting together in a theater, but we can only see amidst the fog the people immediately around us. So what do we do to figure out who is where? We turn to the person on the right, and we tell that person what we see on our left, and vice versa. And they can lather, rinse, repeat. And before you know it, you have a general sense of where everything is.
thì khó mà biết được đích đến Phải tin tưởng nhiều lắm đấy, nhưng không phải kiểu như "Vui lòng đưa tôi tới Pensacola". Vì vậy Internet cần sự định hướng. Hóa ra, không có một tấm bản đồ tổng quan về Internet. Mà thay vào đó, một lần nữa, giống như chúng ta đang ngồi trong rạp hát nhưng chỉ thấy giữa sương mù ...những người ngồi cạnh ta lúc đó. Vậy làm sao ta xác định ai đang ở đâu? Chúng ta quay sang người bên phải, nói với người đó thứ chúng ta thấy bên trái, và ngược lại. Họ cứ vô thức lặp lại hành động đó. Và trước khi bạn nhận ra, bạn đã biết sơ về vị trí của mọi vật.
This is how Internet addressing and routing actually work. This is a system that relies on kindness and trust, which also makes it very delicate and vulnerable. In rare but striking instances, a single lie told by just one entity in this honeycomb can lead to real trouble.
Đây chính là cách định tuyến Internet hoạt động. Đây là một hệ thống dựa trên lòng tốt và niềm tin, khiến nó trở nên rất mong manh, dễ vỡ. Trong vài ví dụ hiếm hoi nhưng nổi bật, chỉ cần một lời nói dối từ một cá nhân trong cái tổ ong này, có thể dẫn tới rắc rối thật sự.
So, for example, last year, the government of Pakistan asked its Internet service providers there to prevent citizens of Pakistan from seeing YouTube. There was a video there that the government did not like and they wanted to make sure it was blocked. This is a common occurrence. Governments everywhere are often trying to block and filter and censor content on the Internet.
Ví dụ, năm ngoái, chính phủ Pakistan yêu cầu những nhà cung cấp Internet ở đó ngăn không cho người dân dùng YouTube. Có một video chính phủ không thích nên họ muốn đảm bảo nó đã bị khóa. Đây là chuyện xảy ra như cơm bữa. Chính phủ các nước hay cố gắng ngăn chặn, lọc và kiểm duyệt nội dung trên Internet.
Well this one ISP in Pakistan chose to effectuate the block for its subscribers in a rather unusual way. It advertised -- the way that you might be asked, if you were part of the Internet, to declare what you see near you -- it advertised that near it, in fact, it had suddenly awakened to find that it was YouTube. "That's right," it said, "I am YouTube." Which meant that packets of data from subscribers going to YouTube stopped at the ISP, since they thought they were already there, and the ISP threw them away unopened because the point was to block it.
Có một loại tên ở Pakistan là ISP chọn cách là thực hiện ngăn chặn các thuê bao của nó bằng một cách khá lạ đời. Nó quảng cáo -- theo cách mà bạn có thể bị hỏi, nếu đã tham gia Internet, để xác nhận cái gì đang ở gần bạn. Nó quảng cáo rằng gần đó, hóa ra nó vừa chợt nhận ra nó chính là Youtube Nó nói: "Đúng vậy, tôi là YouTube đây". Có nghĩa là các gói dữ liệu từ những người đăng ký trên YouTube bị chặn ở ISP, vì họ nghĩ chúng đã tồn tại rồi, và ISP ném chúng đi mà không mở ra vì mục đích của họ là chặn nó.
But it didn't stop there. You see, that announcement went one click out, which got reverberated, one click out. And it turns out that as you look at the postmortem of this event, you have at one moment perfectly working YouTube. Then, at moment number two, you have the fake announcement go out. And within two minutes, it reverberates around and YouTube is blocked everywhere in the world. If you were sitting in Oxford, England, trying to get to YouTube, your packets were going to Pakistan and they weren't coming back.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Mọi người thấy đấy, thông báo đó được đưa ra chỉ bằng một click, và gây tiếng vang, cũng chỉ bằng một click. Và hóa ra, như những gì bạn thấy sau khi sự kiện này kết thúc, bạn đang có một khoảng thời gian tuyệt vời lướt YouTube. Và khoảnh khắc tiếp theo, bạn nhận được một thông báo giả. Và chỉ trong vòng 2 phút, nó đã lan đi khắp nơi và YouTube khắp nơi trên thế giới bị khóa. Nếu bạn đang ngồi ở Oxford, Anh và cố truy cập Youtube Gói dữ liệu bạn định truyền tới Pakistan sẽ một đi không trở lại.
Now just think about that. One of the most popular websites in the world, run by the most powerful company in the world, and there was nothing that YouTube or Google were particularly privileged to do about it. And yet, somehow, within about two hours, the problem was fixed. How did this happen?
Hãy nghĩ về điều đó. Một trong những trang web phổ biến nhất thế giới, được điều hành bởi công ty quyền lực nhất, và chẳng có gì mà YouTube hay Google có đặc quyền can thiệp vào nó. Tuy nhiên, bằng cách nào đó trong vòng 2 tiếng đồng hồ, rắc rối đã được giải quyết. Nó đã xảy ra như thế nào?
Well, for a big clue, we turn to NANOG. The North American Network Operators Group, a group of people who, on a beautiful day outside, enter into a windowless room, at their terminals reading email and messages in fixed proportion font, like this, and they talk about networks. And some of them are mid-level employees at Internet service providers around the world. And here is the message where one of them says, "Looks like we've got a live one. We have a hijacking of YouTube! This is not a drill. It's not just the cluelessness of YouTube engineers. I promise. Something is up in Pakistan." And they came together to help find the problem and fix it.
Ta chuyển sang một manh mối lớn: NANOG, Cơ quan điều hành mạng Bắc Mỹ, Một nhóm người mà trong một ngày đẹp trời, bước vào một căn phòng không có cửa sổ, tại bàn làm việc của họ ngồi đọc email và tin nhắn theo một tỉ lệ font nhất định, như thế này và nói chuyện về mạng. Một số người là nhân viên tầm trung từ những nhà cung cấp mạng trên thế giới Và đây là thông điệp từ một trong số họ "Có vẻ như chúng ta có một vụ trực tiếp. Có một vụ cướp Youtube! Không hề xuyên tạc. Đây không chỉ là sự thiếu căn cứ của kỹ sư Youtube. Tôi hứa đấy Có chuyện gì đó đang xảy ra ở Pakistan". Và họ tập hợp lại để tìm ra vấn đề và giải quyết nó.
So it's kind of like if your house catches on fire. The bad news is there is no fire brigade. The good news is random people apparate from nowhere, put out the fire and leave without expecting payment or praise. (Applause) I was trying to think of the right model to describe this form of random acts of kindness by geeky strangers. (Laughter) You know, it's just like the hail goes out and people are ready to help. And it turns out this model is everywhere, once you start looking for it.
Nó giống như khi nhà bị cháy. Tin xấu là không có đội chữa cháy. Tin tốt là những người ngẫu nhiên từ đâu đến dập lửa giúp và rời đi mà chẳng cần đền đáp hay ca ngợi. Tôi đã cố nghĩ đến một hình mẫu chính xác để miêu tả kiểu ngẫu nhiên làm việc tốt này bởi những người lạ khó hiểu. Bạn biết đấy, chỉ cần một tiếng kêu cứu, mọi người sẽ sẵn sàng ra tay giúp đỡ. Hóa ra, hình mẫu này có ở khắp mọi nơi, chỉ cần bạn tìm kiếm nó.
Example number two: Wikipedia. If a man named Jimbo came up to you in 2001 and said, "I've got a great idea! We start with seven articles that anybody can edit anything, at any time, and we'll get a great encyclopedia! Eh?" Right. Dumbest idea ever. (Laughter) In fact, Wikipedia is an idea so profoundly stupid that even Jimbo never had it.
Ví dụ thứ hai: Wikipedia. Nếu một ông tên Jimbo đứng trước mặt bạn vào năm 2001 và nói "Tôi có một ý tưởng tuyệt vời! Hãy bắt đầu với 7 bài báo mà ai cũng có thể sửa mọi thứ, mọi lúc Và ta sẽ có một bách khoa thư thật đỉnh! Ha?" Đúng vậy. Ý tưởng ngớ ngẩn nhất của mọi thời đại. Thực tế, Wikipedia là một ý tưởng hết sức ngu ngốc mà ngay cả Jumbo cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Jimbo's idea was for Nupedia. It was going to be totally traditional. He would pay people money because he was feeling like a good guy, and the money would go to the people and they would write the articles. The wiki was introduced so others could make suggestions on edits -- as almost an afterthought, a back room. And then it turns out the back room grew to encompass the entire project.
Ý tưởng của Jumbo là về Nupedia. Nó hoàn toàn truyền thống. Ông ấy sẽ trả tiền vì cảm thấy mình đang làm một việc tốt, tiền sẽ vào túi mọi người và họ sẽ viết những bài báo. Wiki được giới thiệu để mọi người đều có thể góp ý, chỉnh sửa -- gần như là một sự vô dụng một lỗ hổng đằng sau Và cuối cùng lỗ hổng to ra bao trùm toàn bộ dự án
And today, Wikipedia is so ubiquitous that you can now find it on Chinese restaurant menus. (Laughter) I am not making this up. (Laughter) I have a theory I can explain later. Suffice it to say for now that I prefer my Wikipedia stir-fried with pimentos. (Laughter)
Và ngày nay, Wikipedia đã trở nên cực kỳ phổ biến, tới nỗi mà bạn có thể thấy nó trong thực đơn của một nhà hàng Trung Quốc. Tôi không bịa đâu. Tôi có một giả thuyết mà tôi sẽ giải thích sau. Không cần nói nhiều, bây giờ tôi chỉ muốn một phần Wikipedia chiên với pimento. Nhưng hiện nay, Wikipedia không hoạt động một cách tự phát
But now, Wikipedia doesn't just spontaneously work. How does it really work? It turns out there is a back room that is kind of windowless, metaphorically speaking. And there are a bunch of people who, on a sunny day, would rather be inside and monitoring this, the administrator's notice board, itself a wiki page that anyone can edit. And you just bring your problems to the page. It's reminiscent of the description of history as "one damn thing after another," right?
Vậy nó hoạt động như thế nào? Hóa ra có một căn phòng kín, không có cửa sổ, nói một cách ẩn dụ là như vậy. Có một nhóm người vào một ngày nắng đẹp như thế, chỉ muốn ở trong phòng và kiểm tra thông báo của người quản lý. Bản chất của wiki là ai cũng có thể chỉnh sửa. Và bạn vừa mang rắc rối đến cho nó. Nó gợi nhớ đến những mô tả của lịch sử như "lại thêm một điều vớ vẩn nữa", phải không nào?
Number one: "Tendentious editing by user Andyvphil." Apologies, Andyvphil, if you're here today. I'm not taking sides. "Anon attacking me for reverting." Here is my favorite: "A long story." (Laughter) It turns out there are more people checking this page for problems and wanting to solve them than there are problems arising on the page.
Thứ nhất: "Chỉnh sửa bởi Andyvphil" Xin lỗi Andyvphil nếu bạn có mặt ở đây. Tôi đang nói khách quan nhé. "Anon tấn công tôi để trở lại" Phần ưa thích của tôi đây "Một câu chuyện dài" Số người muốn tìm ra vấn đề của trang này và mong muốn khắc phục nó nhiều hơn là những tồn tại trong trang.
And that's what keeps Wikipedia afloat. At all times, Wikipedia is approximately 45 minutes away from utter destruction. Right? There are spambots crawling it, trying to turn every article into an ad for a Rolex watch. (Laughter) It's this thin geeky line that keeps it going. Not because it's a job, not because it's a career, but because it's a calling. It's something they feel impelled to do because they care about it.
Và đó là điều giúp Wikipedia thành công. Lúc nào Wikipedia cứ như chỉ còn 45 phút trước bờ vực hủy diệt ấy. Đúng không? Có rất nhiều chương trình rác làm chậm nó, biến các bài viết thành quảng cáo đồng hồ Rolex hết Chính ranh gới mỏng manh nhưng tuyệt vời này khiến nó tiếp tục hoạt động. Không phải vì nó là một công việc, không phải vì nó là sự nghiệp, mà vì nó là tiếng gọi. Một điều gì đó họ cảm thấy buộc phải làm vì họ quan tâm tới nó.
They even gather together in such groups as the Counter-Vandalism Unit -- "Civility, Maturity, Responsibility" -- to just clean up the pages. It does make you wonder if there were, for instance, a massive, extremely popular Star Trek convention one weekend, who would be minding the store? (Laughter)
Họ thậm chí còn tập hợp lại thành các nhóm như là Ban chống bạo lực -- "Văn minh, Trưởng thành, Trách nhiệm" -- để làm sạch các trang web. Chắc chắn các bạn sẽ thắc mắc, nếu có một hội nghị-- Tôi không rõ, một hội nghị lớn và cực nổi tiếng như là Star Trek, vào ngày cuối tuần thì ai sẽ trông cửa hàng đây?
So what we see -- (Laughter) what we see in this phenomenon is something that the crazed, late traffic engineer Hans Monderman discovered in the Netherlands, and here in South Kensington, that sometimes if you remove some of the external rules and signs and everything else, you can actually end up with a safer environment in which people can function, and one in which they are more human with each other. They're realizing that they have to take responsibility for what they do. And Wikipedia has embraced this.
Nên những gì chúng ta thấy -- những gì chúng ta thấy từ hiện tượng này chính là cái mà kỹ sư giao thông điên rồ quá cố Hans Monderman đã khám phá ra ở Hà Lan, và tại đây, Nam Kensington, đôi khi nếu bạn bỏ đi những luật lệ bên ngoài biển báo và những thứ khác, thực ra bạn có thể chấm dứt một môi trường an toàn nơi mà mọi người có thể được thể hiện khả năng và một nơi mà con người đối tốt với nhau hơn Họ nhận ra rằng phải nhận trách nhiệm với việc họ làm. Và Wikipedia đã nắm bắt điều này.
Some of you may remember Star Wars Kid, the poor teenager who filmed himself with a golf ball retriever, acting as if it were a light saber. The film, without his permission or even knowledge at first, found its way onto the Internet. Hugely viral video. Extremely popular. Totally mortifying to him.
Vài người có thể còn nhớ Chiến Binh Vì Sao Nhí , một thiếu niên tội nghiệp tự quay phim với một cây gậy chơi golf tự vệ, diễn như thể nó là một thanh kiếm ánh sáng. Bộ phim, dù ban đầu không có sự cho phép của anh ta hay tri thức gì đã tìm được chỗ đứng trên Internet Một video được mọi người truyền tay nhau. Cực kì nổi tiếng, hoàn toàn làm mất thể diện anh ta
Now, it being encyclopedic and all, Wikipedia had to do an article about Star Wars Kid. Every article on Wikipedia has a corresponding discussion page, and on the discussion page they had extensive argument among the Wikipedians as to whether to have his real name featured in the article. You could see arguments on both sides. Here is just a snapshot of some of them. They eventually decided -- not unanimously by any means -- not to include his real name, despite the fact that nearly all media reports did. They just didn't think it was the right thing to do. It was an act of kindness.
Giờ nó đã lên bách khoa toàn thư và tất cả những gì Wiki phải làm là một bài viết về Chiến Binh Vì sao Nhí Mỗi bài viết có một trang thảo luận tương ứng Và mỗi trang như thế lại có cực kì nhiều lời tranh luận giữa những người dùng Wiki xoay quanh việc anh ta có dùng tên thật trên bài báo không Các bạn có thể thấy đầy cả hai bên còn đây chỉ là một ảnh chụp một phần thôi Sau cùng họ đã quyết định-- không phải bởi tất cả mọi người rằng không thêm tên thật của anh ta cho dù phần lớn các bài báo cáo đều làm điều này. Họ đã không nghĩ đây là điều nên làm Đây là hành động nhân từ
And to this day, the page for Star Wars Kid has a warning right at the top that says you are not to put his real name on the page. If you do, it will be removed immediately, removed by people who may have disagreed with the original decision, but respect the outcome and work to make it stay because they believe in something bigger than their own opinion. As a lawyer, I've got to say these guys are inventing the law and stare decisis and stuff like that as they go along.
Và đến hôm nay, cái trang cho Chiến binh Vì sao Nhí đã có một cảnh báo lớn ngay trên tiêu đề rằng bạn không được đề tên anh ấy trên trang. Nếu làm thế, nó sẽ bị xóa ngay lập tức, bởi những người không đồng ý với quyết định ban đầu, nhưng lại tôn trọng thành quả và hành động để giữ nó lại vì họ tin vào cái gì đó lớn hơn quan điểm của mình. Là luật sư, tôi phải nói rằng mấy người này đang "phát minh" luật lệ tiền lệ pháp và những thứ đại loại thế
Now, this isn't just limited to Wikipedia. We see it on blogs all over the place. I mean, this is a 2005 Business Week cover. Wow. Blogs are going to change your business. I know they look silly. And sure they look silly. They start off on all sorts of goofy projects.
khi họ tiến hành thông qua. Đó không chỉ là hạn chế với Wikipedia. Chúng ta thấy nó trên các blog ở khắp nơi. Ý tôi là, đây là ảnh bìa của tờ Business Week năm 2005. Blog mà sẽ thay đổi sự nghiệp của bạn luôn Tôi biết nghe rất ngớ ngẩn. Chắc chắn là như vậy. Họ bắt đầu bằng tất cả thể loại dự án rất buồn cười.
This is my favorite goofy blog: Catsthatlooklikehitler.com. (Laughter) You send in a picture of your cat if it looks like Hitler. (Laughter) Yeah, I know. Number four, it's like, can you imagine coming home to that cat everyday? (Laughter)
Cái blog ngớ ngẩn mà tôi thích đây Catsthatlooklikehitler.com. Bạn chỉ cần gửi hình của chú mèo nhà bạn nếu nhìn nó giống Hitler. Tôi biết. Số 4, giống như là, bạn có thể hình dung ra cảnh về nhà với con mèo đó mỗi ngày không?
But then, you can see the same kind of whimsy applied to people. So this is a blog devoted to unfortunate portraiture. This one says, "Bucolic meadow with split-rail fence. Is that an animal carcass behind her?" (Laughter) You're like, "You know? I think that's an animal carcass behind her."
Nhưng sau đó, bạn có thể thấy sự bất thường tương tự xảy đến với người. Đây là một blog về vẽ chân dung kì cục Nó đề rằng: "Đồng cỏ thôn quê với rào phân cách đường sắt. Có phải xác con vật phía sau cô ấy không?" Bạn sẽ phản ứng kiểu, "Bạn biết không? Có xác một con vật sau lưng cô ấy thật đấy!"
And it's one after the other. But then you hit this one. Image removed at request of owner. That's it. Image removed at request of owner. It turns out that somebody lampooned here wrote to the snarky guy that does the site, not with a legal threat, not with an offer of payment, but just said, "Hey, would you mind?" The person said, "No, that's fine."
Và cứ thế cứ thế tiếp tục. Nhưng sau đó bạn sẽ gặp điều này. Hình ảnh đã bị xóa theo yêu cầu của người sở hữu. Chỉ thế thôi. Ảnh bị xóa theo ý của người sở hữu. Vậy nghĩa là có ai đó đã chỉ trích ở đây, viết cho anh chàng gàn dở nào đó quản lý trang web, không phải một lời đe dọa hợp pháp hay đề nghị thanh toán, mà chỉ nói: "Này, đó có phiền không?" Người kia nói, "Không sao."
I believe we can build architectures online to make such human requests that much easier to do, to make it possible for all of us to see that the data we encounter online is just stuff on which to click and paste and copy and forward that actually represents human emotion and endeavor and impact, and to be able to have an ethical moment where we decide how we want to treat it.
Tôi tin là chúng ta có thể xây dựng những mô hình trực tuyến để đáp ứng những yêu cầu như thế Làm thế sẽ dễ dàng hơn để ta có thể thấy những dữ liệu mà chúng ta gặp trực tuyến chỉ bằng những cái nhấp chuột, dán, sao chép và di chuyển nhưng lại có thể diễn tả cảm xúc của con người, những nỗ lực và ảnh hưởng, và có thể có những giây phút đầy nhân văn nơi chúng ta quyết định ta muốn hành xử thế nào.
I even think it can go into the real world. We can end up, as we get in a world with more censors -- everywhere there is something filming you, maybe putting it online -- to be able to have a little clip you could wear that says, "You know, I'd rather not." And then have technology that the person taking the photo will know later, this person requested to be contacted before this goes anywhere big, if you don't mind. And that person taking the photo can make a decision about how and whether to respect it.
Thậm chí tôi còn nghĩ ta có thể ra thế giới thực Chúng ta có thể kết thúc, vì ta đến với một nơi có nhiều sự kiểm soát hơn -- mọi nơi đều có cái để quay phim bạn, sau đó có lẽ đăng lên mạng-- để có được một cái cặp tóc nhỏ có viết: "Bạn biết không, tôi không muốn thế" Và sau đó sẽ có công nghệ mà người chụp ảnh sẽ biết về nó sau. Người này sẽ yêu cầu liên lạc trước khi đi đến nơi nào đó lớn hơn nếu như bạn không phiền. Và người chụp tấm hình đó có thể quyết định về việc làm cách nào và liệu có nên tôn trọng nó hay không.
In the real world, we see filtering of this sort taking place in Pakistan. And we now have means that we can build, like this system, so that people can report the filtering as they encounter it. And it's no longer just a "I don't know. I couldn't get there. I guess I'll move on," but suddenly a collective consciousness about what is blocked and censored where online. In fact, talk about technology imitating life imitating tech, or maybe it's the other way around.
Trong thực tế, chúng ta thấy những điều như vậy diễn ra ở Pakistan Ngày nay ta có đủ phương tiện cần thiết để xây dựng một hệ thống như thế này đây, nên mọi người có thể báo cáo các bộ lọc khi họ gặp phải nó. Sẽ không còn những câu kiểu "Tôi không biết. Tôi không làm được. Tôi nghĩ mình sẽ tiến lên" mà đột nhiên nó trở thành ý thức tập thể về những gì đã bị ngăn chặn và kiểm duyệt ở trên mạng trực tuyến Thật vậy, nói về công nghệ mô phỏng cuộc sống, mô phỏng công nghệ cao, hay có thể là một cách khác.
An NYU researcher here took little cardboard robots with smiley faces on them, and a motor that just drove them forward and a flag sticking out the back with a desired destination. It said, "Can you help me get there?" Released it on the streets of Manhattan. (Laughter) They'll fund anything these days. Here is the chart of over 43 people helping to steer the robot that could not steer and get it on its way, from one corner from one corner of Washington Square Park to another.
Một nhà nghiên cứu của NYU đã dùng những con robot các-tông nhỏ với một khuôn mặt cười, một động cơ kéo con robot đi, một lá cờ gắn trên lưng nó ghi một địa điểm muốn đến Rằng: 'Bạn có thể giúp tôi đến đó không?" Nó được đặt trên những con phố ở Manhattan. Ngày nay, ta quyên góp gì cũng được mà. Đây là biểu đồ đường đi của hơn 43 người đang giúp kéo con robot mù đường này đi và giúp nó di chuyển, từ góc này, một góc Quảng trường Công viên Washington đến góc khác.
That leads to example number three: hitchhiking. I'm not so sure hitchhiking is dead. Why? There is the Craigslist rideshare board. If it were called the Craigslist hitchhiking board, tumbleweeds would be blowing through it. But it's the rideshare board, and it's basically the same thing. Now why are people using it? I don't know. Maybe they think that, uh, killers don't plan ahead? (Laughter) No. I think the actual answer is that once you reframe it, once you get out of one set of stale expectations from a failed project that had its day, but now, for whatever reason, is tarnished, you can actually rekindle the kind of human kindness and sharing that something like this on Craigslist represents.
Điều này dẫn đến ví dụ thứ 3: Đi nhờ. Tôi không chắc đi nhờ có hết hay chưa. Vì sao? Cói một cái gọi là Mục đi chung xe trên Craiglist. Nếu nó được gọi là mục quá giang Craglist, nó sẽ vắng tanh như chùa bà đanh Nhưng nó là mục tin quá giang, về cơ bản đều giống nhau. Sao chúng ta mọi người lại sử dụng nó? Tôi không biết. Có lẽ họ nghĩ những kẻ sát nhân chưa có kế hoạch trước chăng? Không. Tôi nghĩ câu trả lời thật sự là một khi bạn điều chỉnh nó, một khi bạn đã thoát ra khỏi những kỳ vọng trước đây từ những thất bại ngày ấy nhưng giờ, dù lí do là gì, nó cũng mờ đi ít nhiều bạn vẫn có thể nhen nhóm lại lòng tốt và sự sẻ chia của con người mà một số thứ tương tự trên Craiglist đã thể hiện.
And then you can highlight it into something like, yes, CouchSurfing.org. CouchSurfing: one guy's idea to, at last, put together people who are going somewhere far away and would like to sleep on a stranger's couch for free, with people who live far away, and would like someone they don't know to sleep on their couch for free. It's a brilliant idea. It's a bee that, yes, flies.
Và bạn có thể làm nó nổi bật lên thành một thứ như-- Phải, là CouchSurfing.org CouchSurfing: ý tưởng của một người để cuối cùng có thể tập hợp mọi người, những ai đang có ý định đi xa và được ngủ trên ghế bành nhà người lạ miễn phí, cùng với những người xa nhà khác hay cũng muốn mời những người không quen biết ngủ trọ nhà mình miễn phí. Đó quả là một ý tưởng xuất sắc. Đó chính là cách mà con ong bay.
Amazing how many successful couch surfings there have been. And if you're wondering, no, there have been no known fatalities associated with CouchSurfing. Although, to be sure, the reputation system, at the moment, works that you leave your report after the couch surfing experience, so there may be some selection bias there. (Laughter)
Tuyệt vời biết bao khi có rất nhiều cơ hội ở trọ cho mọi người. Nếu bạn đang băn khoăn thì không có cái chết nào liên quan đến CouchSurfing. Mặc dù, để chắc chắn, hệ thống uy tín ngày nay hoạt động để bạn ghi lại những trải nghiệm khi ở nhờ, thể nào cũng có một vài lựa chọn thiên vị ở đây cho coi Vậy, thông điệp và quan điểm của tôi là
So, my urging, my thought, is that the Internet isn't just a pile of information. It's not a noun. It's a verb. And when you go on it, if you listen and see carefully and closely enough, what you will discover is that that information is saying something to you. What it's saying to you is what we heard yesterday, Demosthenes was saying to us. It's saying, "Let's march." Thank you very much. (Applause)
Internet không chỉ là một đống thông tin Đó không phải một danh từ. Nó là động từ Khi bạn tiếp tục dùng nó, nếu bạn lắng nghe và quan sát đủ kĩ, đủ gần, bạn sẽ nhận ra rằng chính thông tin đó, đang muốn truyền đạt gì đó với bạn Những gì nó mách bảo bạn, chúng tôi đều đã nghe ngày trước Demosthenes đã nói với chúng tôi, rằng: "Hãy tiến lên" Cảm ơn rất nhiều