In my industry, we believe that images can change the world. Okay, we're naive, we're bright-eyed and bushy-tailed. The truth is that we know that the images themselves don't change the world, but we're also aware that, since the beginning of photography, images have provoked reactions in people, and those reactions have caused change to happen.
Trong ngành của tôi, chúng tôi tin rằng hình ảnh có thể thay đổi thế giới. Được thôi, chúng ta ngây thơ,nhưng ta lanh lợi và cảnh giác. Sự thật là ta biết rằng hỉnh ảnh tự chúng không thể thay đổi thế giới nhưng chúng ta cũng ý thức được rằng ngay từ thời gian đầu của nhiếp ảnh, những bức ảnh đã gây ra nhiều hành động ở người, và những hành động đó dẫn đến việc xảy ra sự thay đổi.
So let's begin with a group of images. I'd be extremely surprised if you didn't recognize many or most of them. They're best described as iconic: so iconic, perhaps, they're cliches. In fact, they're so well-known that you might even recognize them in a slightly or somewhat different form.
Vậy hãy bắt đầu với 1 nhóm hình ảnh. Tôi sẽ thực sự ngạc nhiên nếu bạn không nhận ra phần lớn trong số chúng. Chúng được miêu tả như một hình tượng, quá hình tượng,nên có lẽ nó đã thành bình thường. Thực tế là chúng quá nổi tiếng đến độ bạn có thể nhận ra chúng ngay cả khi chúng ở một kiểu hơi khác.
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I think we're looking for something more. We're looking for something more. We're looking for images that shine an uncompromising light on crucial issues, images that transcend borders, that transcend religions, images that provoke us to step up and do something -- in other words, to act. Well, this image you've all seen. It changed our view of the physical world. We had never seen our planet from this perspective before. Many people credit a lot of the birth of the environmental movement to our seeing the planet like this for the first time -- its smallness, its fragility.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta đang cần nhiều hơn vậy. Chúng ta cần nhiều hơn thế. Chúng ta đang tìm những bức ảnh mà soi sáng một cách cương định ở những vấn đề cốt lõi, những hình ảnh mà vượt xa ranh giới, vượt xa tôn giáo, hình mà khiến chúng ta phải đứng lên và làm gì đó, nói cách khác là phải hành động Vâng, bức ảnh mà các bạn đều đã thấy. Nó thay đổi cách chúng ta nhìn về thế giới vật chất. Chúng ta đã chưa hề thấy trái đất nhìn từ xa như thế này trước đây. Khá nhiều người tin cậy vào sự ra đời của các hoạt động môi trường để chúng ta có thể thấy trái đất như vậy lần đầu tiên, thấy sự nhỏ bé và mỏng manh của nó.
Forty years later, this group, more than most, are well aware of the destructive power that our species can wield over our environment. And at last, we appear to be doing something about it. This destructive power takes many different forms. For example, these images taken by Brent Stirton in the Congo. These gorillas were murdered, some would even say crucified, and unsurprisingly, they sparked international outrage. Most recently, we've been tragically reminded of the destructive power of nature itself with the recent earthquake in Haiti.
40 năm sau, nhóm người này hơn đa số các nhóm khác vì đã ý thức về sức mạnh hủy diệt mà loài người nắm giữ đối với môi trường. Và cuối cùng, chúng ta dường như đã bắt đầu hành động. Sức mạnh hủy diệt này bao gồm nhiều dạng khác nhau. Ví dụ, những bức hình ở đây được chụp bởi Brent Stirton tại Công-gô, những con khỉ đột này bị giệt, một số nói là bị hành hạ đến chết, và ngạc nhiên thay, nó đã gây phẫn nộ toàn thế giới. Gần đây, chúng ta đã từng bị cảnh báo về sự tàn phá nặng nề từ thiên nhiên với trận động đất ở Haiti.
Well, I think what is far worse is man's destructive power over man. Samuel Pisar, an Auschwitz survivor, said, and I'll quote him, "The Holocaust teaches us that nature, even in its cruelest moments, is benign in comparison with man, when he loses his moral compass and his reason."
Những gì tôi nghĩ đến lại tệ hơn rất nhiều, chính là sức mạnh hủy diệt của người với người. Samuel Pisa, một người sống sót sau vụ Auschiwitz nói và tôi xin trích dẫn, "Thần Holocaust dạy ta rằng thiên nhiên, ngay cả trong những lúc khắc nghiệt nhất, vẫn luôn nhân từ hơn con người, khi mà con người mất hết đạo đức và lý do sống"
There's another kind of crucifixion. The horrifying images from Abu Ghraib as well as the images from Guantanamo had a profound impact. The publication of those images, as opposed to the images themselves, caused a government to change its policies. Some would argue that it is those images that did more to fuel the insurgency in Iraq than virtually any other single act. Furthermore, those images forever removed the so-called moral high ground of the occupying forces.
Có một kiểu tương tự đóng đinh trên hình chữ thập. Những hình ảnh kinh hoàng từ Abu Ghraib cũng như các hình ảnh từ Guantanamo đã có một tác động sâu sắc. Việc xuất bản ra những hình ảnh, vốn đã đi ngược lại với những hình ảnh này khiến cho chính phủ phải thay đổi những chính sách. Một số sẽ cho rằng đó là những hình ảnh mà đã làm dấy lên các cuộc nổi dậy ở Iraq hơn hầu hết hành động nào khác. Hơn nữa, những hình ảnh đó mãi mãi loại bỏ cái gọi là đạo đức của các lực lượng đánh chiếm.
Let's go back a little. In the 1960s and 1970s, the Vietnam War was basically shown in America's living rooms day in, day out. News photos brought people face to face with the victims of the war: a little girl burned by napalm, a student killed by the National Guard at Kent State University in Ohio during a protest. In fact, these images became the voices of protest themselves.
Hãy quay trở về một chút. Vào những năm 1960 và 1970, cuộc chiến tranh VIệt Nam đã có mặt mọi lúc ở cả bên trong và bên ngoài mọi phòng khách ở Mỹ. Những hình ảnh thời sự khiến mọi người đối mặt với những nạn nhân chiến tranh, cô gái nhỏ bị cháy bởi bom napalm, một sinh viên bị giết bởi binh sĩ quốc gia ở Đại học Kent State,Ohio do anh đã phản kháng. Thực tế, những bức ảnh trở thành vốn là tiếng nói của sự phản kháng.
Now, images have power to shed light of understanding on suspicion, ignorance, and in particular -- I've given a lot of talks on this but I'll just show one image -- the issue of HIV/AIDS. In the 1980s, the stigmatization of people with the disease was an enormous barrier to even discussing or addressing it. A simple act, in 1987, of the most famous woman in the world, the Princess of Wales, touching an HIV/AIDS infected baby did a great deal, especially in Europe, to stop that. She, better than most, knew the power of an image.
Giờ đây, những hình ảnh có sức mạnh mang đến sự thấu hiểu về những hoài nghi, sự ngu dốt. và đặc biệt -- tôi đã thảo luận nhiều về vấn đề này nhưng tôi chỉ đưa ra 1 bức hình -- là vấn đề về HIV/AIDS. Trong những năm 1980, sự lảng tránh những người bệnh là một vật cản khó vượt qua dù chỉ là bàn về hay nói về nó. Năm 1989, một nghĩa cử đơn giản của người đàn bà nổi tiếng thế giới, công chúa xứ Wales, chạm vào đứa bé nhiễm HIV/AIDS đã trờ là một việc lớn lao, nhất là ở Châu Âu, đã chấm dứt nó. Tốt hơn rất nhiều người, cô ấy hiểu được sức mạnh của hình ảnh
So when we are confronted by a powerful image, we all have a choice: We can look away, or we can address the image. Thankfully, when these photos appeared in The Guardian in 1998, they put a lot of focus and attention and, in the end, a lot of money towards the Sudan famine relief efforts. Did the images change the world? No, but they had a major impact. Images often push us to question our core beliefs and our responsibilities to each other. We all saw those images after Katrina, and I think for millions of people they had a very strong impact. And I think it's very unlikely that they were far from the minds of Americans when they went to vote in November 2008.
Vì vậy khi chúng ta đối mặt với một hình ảnh mạnh mẽ, tất cả chúng ta đều có 1 sự lựa chọn. Hoặc là quay đi, hoặc là chú tâm vào nó. May mắn thay, khi những bức ảnh này xuất hiện trên tờ Guardian năm 1998, chúng đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm và chú ý, và cuối cùng là rất nhiều tiền được gửi đến Sudan để cứu trợ nạn đói. Vậy thì những bức ảnh có thay đổi thế giới? Không, nhưng nó có ảnh hưởng lớn. Những bức ảnh thường đặt câu hỏi cho lòng tin có trong chúng ta và trách nhiệm đối với nhau. Chúng ta đều thấy những bức ảnh sau bão Katrina, và tôi nghĩ hàng triệu con người, họ đã chịu một ảnh hưởng lớn, và tôi nghĩ là rất khó xảy ra để các bức ảnh không làm người Mỹ chú ý khi họ đi bầu của vào tháng 11/2008.
Unfortunately, some very important images are deemed too graphic or disturbing for us to see them. I'll show you one photo here, and it's a photo by Eugene Richards of an Iraq War veteran from an extraordinary piece of work, which has never been published, called War Is Personal. But images don't need to be graphic in order to remind us of the tragedy of war. John Moore set up this photo at Arlington Cemetery. After all the tense moments of conflict in all the conflict zones of the world, there's one photograph from a much quieter place that haunts me still, much more than the others.
Tiếc thay, một số bức ảnh quan trọng là quá biểu tượng và gây sự khó chịu cho chúng ta. Tôi sẽ cho bạn xem 1 bức hình đây, được chụp bởi Eugene Richards- một chiến binh trong chiến tranh Irag là một kiệt tác, được xuất bản với tên "Chiến tranh dành cho cá nhân mỗi người" Nhưng hình ảnh thì không cần đồ họa để nhắc nhở ta sự tàn khốc của chiến tranh. John Moore đã chụp bức ảnh tại nghĩa trang Arlington. Sau tất cả những giây phút xung đột, trong cái vùng đầy xung đột của thế giới, có một bức ảnh chụp một nơi an bình hơn nhiều mà vẫn ám ảnh thôi,hơn những bức ảnh khác.
Ansel Adams said, and I'm going to disagree with him, "You don't take a photograph, you make it." In my view, it's not the photographer who makes the photo, it's you. We bring to each image our own values, our own belief systems, and as a result of that, the image resonates with us. My company has 70 million images. I have one image in my office. Here it is. I hope that the next time you see an image that sparks something in you, you'll better understand why, and I know that speaking to this audience, you'll definitely do something about it.
Ansel Adam nói, và tôi không đồng ý, rằng "Không phải bạn chụp hình,mà bạn làm ra nó" Quan điểm của tôi không phải người chụp hình làm nên bức hình, đó là bạn. Chúng ta mang đến mỗi bức hình giá trị riêng của chúng ta,hệ thống tín ngưỡng riêng và kết quả là bức hình tạo ra tiếng vang trong ta. Công ty có 70 triệu bức hình. Tôi có 1 bức hình trong phòng làm việc. Nó đây. Tôi hy vọng lần sau khi bạn thấy một bức ảnh làm dấy lên chút gì đó trong bạn, bạn nên tìm hiểu tại sao, và tôi biết rằng, với khán giả ở đây, bạn chắc chắn sẽ làm một điều gì đó.
And thank you to all the photographers.
Và cám ơn tất cả những thợ nhiếp ảnh.
(Applause)
(Vỗ tay)