So if you've been following the news, you've heard that there's a pack of giant asteroids headed for the United States, all scheduled to strike within the next 50 years. Now I don't mean actual asteroids made of rock and metal. That actually wouldn't be such a problem, because if we were really all going to die, we would put aside our differences, we'd spend whatever it took, and we'd find a way to deflect them. I'm talking instead about threats that are headed our way, but they're wrapped in a special energy field that polarizes us, and therefore paralyzes us.
Nếu như các bạn vẫn theo dõi tin tức bạn hẳn đã nghe về 1 nhóm thiên thạch khổng lồ ...chuẩn bị lao vào nước Mỹ... ... trong vòng 50 năm tới. Ý tôi không phải là thiên thạch thật bằng đá và kim loại . Đó thực sự không phải là 1 vấn đề,.. vì nếu tất cả sẽ chết thật... thì chúng ta sẽ gạt những khác biệt sang 1 bên dành thời gian cho nó và chúng ta sẽ tìm ra cách để làm chệch hướng nó. Tôi đang nói tới những vấn đề chúng ta đang đối mặt, nhưng chúng lại được bao bọc trong một trường năng lượng đặc biệt điều đó làm phân cực chúng ta và vì thế làm chúng ta bị tê liệt
Last March, I went to the TED conference, and I saw Jim Hansen speak, the NASA scientist who first raised the alarm about global warming in the 1980s, and it seems that the predictions he made back then are coming true. This is where we're headed in terms of global temperature rises, and if we keep on going the way we're going, we get a four- or five-degree-Centigrade temperature rise by the end of this century. Hansen says we can expect about a five-meter rise in sea levels. This is what a five-meter rise in sea levels would look like. Low-lying cities all around the world will disappear within the lifetime of children born today. Hansen closed his talk by saying, "Imagine a giant asteroid on a collision course with Earth. That is the equivalent of what we face now. Yet we dither, taking no action to deflect the asteroid, even though the longer we wait, the more difficult and expensive it becomes." Of course, the left wants to take action, but the right denies that there's any problem.
Tháng 3 vừa qua, tôi có tham gia một hội nghị TED, và tôi nghe Jim Hansen diễn thuyết, một nhà khoa học NASA người đầu tiên đưa ra cảnh báo về hiện tượng nóng lên toàn cầu trong những năm 1980, và có vẻ như những dự đoán của ông ấy lúc đó đang trở thành sự thật Đây là biểu đồ cho thấy sự gia tăng nhiệt độ của trái đất, và nếu cứ tiếp tục như thế này, nhiệt độ trái đất sẽ tăng thêm 4- 5 độ C vào cuối thế kỉ này. Hansen cũng cho biết mực nước biển sẽ tăng thêm 5 mét Đây là những gì sẽ xảy ra khi mực nước biển tăng thêm 5 mét Những thành phố có địa thế thấp trên toàn thế giới sẽ biến mất chỉ trong một đời người của những đứa trẻ nếu chúng được sinh ra hôm nay. Hansen kết thúc bài diễn thuyết của mình với câu nói, "Hãy tưởng tượng một thiên thạch khổng lồ va chạm với Trái Đất. Và đó là điều mà chúng ta đang phải đối mặt lúc này. Tuy nhiên, chúng ta do dự, vẫn chưa có hành động nào để làm chệch hướng thiên thạch cả, mặc dù biết rằng đợi càng lâu, thì mọi thứ sẽ càng khó khăn và đắt đỏ hơn." Tất nhiên, một bên muốn hành động, nhưng một bên lại phủ nhận những vấn đề đang tồn tại
All right, so I go back from TED, and then the following week, I'm invited to a dinner party in Washington, D.C., where I know that I'll be meeting a number of conservative intellectuals, including Yuval Levin, and to prepare for the meeting, I read this article by Levin in National Affairs called "Beyond the Welfare State." Levin writes that all over the world, nations are coming to terms with the fact that the social democratic welfare state is turning out to be untenable and unaffordable, dependent upon dubious economics and the demographic model of a bygone era.
Tôi trở về từ phiên hội nghị và một tuần sau đó, tôi được mời đến dự một buổi tiệc tối tại Washington, D.C., nơi mà tôi biết là mình sẽ gặp rất nhiều nhà trí thức bảo thủ, bao gồm Yuval Levin, và để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này, tôi đã đọc một bài viết của Levin tại Bộ Nội Vụ có tựa đề "Vượt ra ngoài chính sách phúc lợi" Levin viết rằng trên khắp thế giới nhiều quốc gia đang nhìn nhận sự thật đó là phúc lợi ở các nước xã hội dân chủ đang trở nên bất ổn và mất khả năng thanh toán, phụ thuộc vào tình hình kinh tế mơ hồ và mô hình dân số từ những thời kì xa xưa
All right, now this might not sound as scary as an asteroid, but look at these graphs that Levin showed. This graph shows the national debt as a percentage of America's GDP, and as you see, if you go all the way back to the founding, we borrowed a lot of money to fight the Revolutionary War. Wars are expensive. But then we'd pay it off, pay it off, pay it off, and then, oh, what's this? The Civil War. Even more expensive. Borrow a lot of money, pay it off, pay it off, pay it off, get down to near zero, and bang! -- World War I. Once again, the same process repeats. Now then we get the Great Depression and World War II. We rise to an astronomical level, around 118 percent of GDP, really unsustainable, really dangerous. But we pay it off, pay it off, pay it off, and then, what's this? Why has it been rising since the '70s? It's partly due to tax cuts that were unfunded, but it's due primarily to the rise of entitlement spending, especially Medicare. We're approaching the levels of indebtedness we had at World War II, and the baby boomers haven't even retired yet, and when they do, this is what will happen. This is data from the Congressional Budget Office showing its most realistic forecast of what would happen if current situations and expectations and trends are extended.
Được rồi, điều này nghe có vẻ không kinh dị như thiên thạch, nhưng hãy nhìn những biểu đồ mà Levin đưa ra. Biểu đồ này nói về nợ công như một tỉ lệ phần trăm của GDP ở Mỹ và như bạn thấy ở đây, nếu các bạn quay trở lại thời kì khởi đầu, chúng ta đã vay mượn rất nhiều tiền để chống lại Các cuộc chiến tranh cách mạng. Chiến tranh rất tốn kém. Nhưng sau đó, chúng ta đều có thể trả hết nợ nần. sau đó, ồ, chuyện gì thế này? Nội chiến. Thậm chí còn tốn kém hơn. Vay rất nhiều tiền, trả nợ, trả nợ, trả nợ, trả đến khi gần hết nợ, thì, bang! Thế Chiến I. Quá trình trên một lần nữa lặp lại. Bây giờ thì ta có cuộc Đại khủng hoảng và Thế Chiến II. Chúng ta đã đat đến mức độ khá cao với chỉ số GDP vào khoảng 118% rất không bền vững và nguy hiểm. Nhưng chúng đã trả nợ, trả nợ, trả nợ, và sau đó là gì? Tại sao số nợ lại tăng lên từ những năm 70? Một phần là do cắt giảm thuế mà không được cấp thêm vốn, nhưng chủ yếu là do sự gia tăng chi tiêu cho các quyền lợi con người, đặc biệt là về Y tế. Chúng ta đang tiến gần đến thời kì nợ nần như trong Thế chiến II, Các thế hệ trước thậm chí còn chưa nghỉ hưu và đến khi họ về hưu, đây là những gì sẽ xảy ra Số liệu này lấy từ văn phòng Ngân sách Quốc hội Hoa kỳ đưa ra dự báo thực tế nhất về những điều có thể xảy ra nếu tình hình hiện tại và những kì vọng và những xu hướng này kéo dài.
All right, now what you might notice is that these two graphs are actually identical, not in terms of the x- and y-axes, or in terms of the data they present, but in terms of their moral and political implications, they say the same thing. Let me translate for you.
Được rồi, bây giờ bạn có thể nhìn thấy hai biểu đồ này giống hệt nhau, nếu không nói về chiều x-y hoặc về những dữ liệu mà chúng thể hiện, mà nói về hàm ý đạo đức và chính trị, chúng thể hiện những điều giống nhau. Để tôi giải thích lại cho các bạn nghe.
"We are doomed unless we start acting now. What's wrong with you people on the other side in the other party? Can't you see reality? If you won't help, then get the hell out of the way."
"Chúng ta sẽ phải chịu số phận bi đát trừ khi chúng ta hành động ngay bây giờ." Có chuyện gì với những người ở phía bên kia chiến tuyến vậy? "Các bạn không nhìn thấy hiện thực kia sao? Nếu không muốn giúp đỡ, làm ơn tránh ra đi"
We can deflect both of these asteroids. These problems are both technically solvable. Our problem and our tragedy is that in these hyper-partisan times, the mere fact that one side says, "Look, there's an asteroid," means that the other side's going to say, "Huh? What? No, I'm not even going to look up. No."
Chúng ta có thể làm chệch hướng những thiên thạch này. Những vấn đề này đều có thể xử lí được về mặt kĩ thuật Vấn đề và cũng chính là bi kịch của chúng ta - trong những lần gặp gỡ của những siêu đảng phái có một thực tế xảy ra đó là khi một bên nói rằng, "Nhìn xem, chúng ta tìm thấy một thiên thạch " thì bên kia sẽ nói, "Hả? Cái gì cơ? Không đâu. Tôi thậm chí sẽ không tìm kiếm nó. Không đời nào."
To understand why this is happening to us, and what we can do about it, we need to learn more about moral psychology. So I'm a social psychologist, and I study morality, and one of the most important principles of morality is that morality binds and blinds. It binds us into teams that circle around sacred values but thereby makes us go blind to objective reality.
Để biết tại sao việc này lại xảy đến với chúng ta, và chúng ta có thể làm được gì, chúng ta cần phải tìm hiểu nhiều hơn về tâm lí đạo đức. Vì vậy, tôi, một nhà tâm lí học xã hội, và tôi nghiên cứu về đạo đức và một trong những nguyên tắc quan trọng nhất của đạo đức đó là đạo đức rằng buộc và mù quáng. Nó ràng buộc ta vào một vòng tròn với những giá trị thiêng liêng nhưng qua đó cũng làm chúng ta mù mờ trước thực tế khách quan.
Think of it like this. Large-scale cooperation is extremely rare on this planet. There are only a few species that can do it. That's a beehive. That's a termite mound, a giant termite mound. And when you find this in other animals, it's always the same story. They're always all siblings who are children of a single queen, so they're all in the same boat. They rise or fall, they live or die, as one. There's only one species on the planet that can do this without kinship, and that, of course, is us. This is a reconstruction of ancient Babylon, and this is Tenochtitlan.
Hãy nghĩ như thế này. Việc liên kết qui mô lớn cực kì hiếm trên hành tinh này. Chỉ có một vài giống loài có thể làm được điều này. Đó là một tổ ong, Đó là một gò mối. Một gò mối khổng lồ. Và khi bạn tìm kiếm điều này ở những loài động vật khác, câu chuyện cũng tương tự vậy. Chúng luôn là con cháu của một con chúa đầu đàn duy nhất, vì vậy chúng cùng hội cùng thuyền. Chúng phát triển hoặc giảm thiểu, chúng sống hay chết, như một tổng thể. Chỉ có duy nhất một giống loài duy nhất trên hành tinh có thể làm được điều này mà không cần quan hệ thân thích, và đó là, dĩ nhiên rồi, là chúng ta. Đây là công trình trùng tu di tích Babylon, và đây là Tenochtilan.
Now how did we do this? How did we go from being hunter-gatherers 10,000 years ago to building these gigantic cities in just a few thousand years? It's miraculous, and part of the explanation is this ability to circle around sacred values. As you see, temples and gods play a big role in all ancient civilizations. This is an image of Muslims circling the Kaaba in Mecca. It's a sacred rock, and when people circle something together, they unite, they can trust each other, they become one. It's as though you're moving an electrical wire through a magnetic field that generates current. When people circle together, they generate a current. We love to circle around things. We circle around flags, and then we can trust each other. We can fight as a team, as a unit. But even as morality binds people together into a unit, into a team, the circling blinds them. It causes them to distort reality. We begin separating everything into good versus evil. Now that process feels great. It feels really satisfying. But it is a gross distortion of reality.
Bây giờ xem chúng ta đã làm như thế nào vậy? Chúng ta đã thay đổi như thế nào từ chỉ biết săn bắn hái lượm 10,000 năm trước đến xây dựng những thành phố khổng lồ như thế này chỉ trong vòng mấy nghìn năm? Đó là điều kì diệu, và để lý giải cho điều này chính là khả năng khoanh vùng những giá trị thiêng liêng. Như bạn thấy, những ngôi đền và các vị thần đóng vai trò quan trọng trong tất cả các nền văn minh cổ đại Đây là bức ảnh của người Hồi Giáo xung quanh Kaaba ở Mecca. Đây là một hòn đá thiêng, và khi mọi người cùng nhau đứng xung quanh nó họ kết nối với nhau, tin tưởng lẫn nhau, và họ trở thành một. Như khi bạn cho dòng điện chạy qua một cuộn dây trong cuộn dây sẽ xuất hiện từ trường Khi con người đứng thành vòng tròn, họ tao ra dòng điện. Chúng ta thích đứng vòng tròn xung quanh một thứ gì đó. Chúng ta đứng vòng tròn quanh quốc kì và sau đó chúng ta có thể tin tưởng nhau. Chúng ta có thể chiến đấu như một đội, một khối. Nhưng thậm chí khi đạo đức ràng buộc con người lại với nhau, thành một nhóm, vòng tròn này cũng che mắt họ. Nó làm họ xuyên tạc hiện thực. Chúng ta bắt đầu phân chia thành phe tốt với xấu. Quá trình đó khá thú vị. Thật sự thấy thỏa mãn. Nhưng nó lại là biến dạng tổng thể của thực tại.
You can see the moral electromagnet operating in the U.S. Congress. This is a graph that shows the degree to which voting in Congress falls strictly along the left-right axis, so that if you know how liberal or conservative someone is, you know exactly how they voted on all the major issues. And what you can see is that, in the decades after the Civil War, Congress was extraordinarily polarized, as you would expect, about as high as can be. But then, after World War I, things dropped, and we get this historically low level of polarization. This was a golden age of bipartisanship, at least in terms of the parties' ability to work together and solve grand national problems. But in the 1980s and '90s, the electromagnet turns back on. Polarization rises. It used to be that conservatives and moderates and liberals could all work together in Congress. They could rearrange themselves, form bipartisan committees, but as the moral electromagnet got cranked up, the force field increased, Democrats and Republicans were pulled apart. It became much harder for them to socialize, much harder for them to cooperate. Retiring members nowadays say that it's become like gang warfare. Did anybody notice that in two of the three debates, Obama wore a blue tie and Romney wore a red tie? Do you know why they do this? It's so that the Bloods and the Crips will know which side to vote for. (Laughter)
Bạn có thể thấy từ trường đạo đức hoạt động trong Quốc hội Mỹ, Đây là biểu đồ chỉ ra mức độ bầu cử tại Quốc hội giảm mạnh về phía trục trái-phải vì vậy nếu bạn biết ai theo Đảng cộng hòa hoặc Đảng bảo thủ, bạn sẽ biết chính xác cách họ bầu cử về những vấn đề trọng đại. Và điều bạn có thể nhìn thấy là, hàng thập kỉ sau Nội Chiến, Quốc hội bị phân chia rõ ràng, như bạn có thể đoán được, tăng cao hết mức có thể. Nhưng sau Thế Chiến thứ 2, mọi thứ đều tuột dốc và chúng ta đạt đến mức độ thấp lịch sử của sự phân cực Đó đã từng là thời kì hoàng kim của đa đảng, ít nhất về khả năng hợp tác của các đảng và giải quyết những vấn đề quốc gia Nhưng trong những năm 1980, 1990, trường điện từ xuất hiện trở lại. Sự phân cực tăng lên. Ngày trước thường là đảng bảo thủ, ôn hòa và tự do cùng làm việc tại Quốc hội. Họ có thể tự sắp xếp, thành lập ủy ban đa đảng nhưng trường điện từ đạo đức đã làm đảo lộn tất cả trường lực tăng lên, Đảng Dân Chủ và Cộng Hòa hình thành. Điều này làm cho việc kết giao, hay việc hợp tác càng trở nên khó khăn hơn. Những người đã nghỉ hưu cho rằng điều này giống như cuộc chiến giữa các băng đảng vậy. Có ai chú ý đến việc có đến 2 trên 3 cuộc tranh luận mà Obama đeo cà vạt xanh còn Romney dùng màu đỏ? Bạn có biết tại sao họ lại làm vậy không? Để cho Bloods và Crips biết nên bầu cho bên nào mà thôi (Cười lớn)
The polarization is strongest among our political elites. Nobody doubts that this is happening in Washington. But for a while, there was some doubt as to whether it was happening among the people. Well, in the last 12 years it's become much more apparent that it is. So look at this data. This is from the American National Elections Survey. And what they do on that survey is they ask what's called a feeling thermometer rating. So, how warm or cold do you feel about, you know, Native Americans, or the military, the Republican Party, the Democratic Party, all sorts of groups in American life. The blue line shows how warmly Democrats feel about Democrats, and they like them. You know, ratings in the 70s on a 100-point scale. Republicans like Republicans. That's not a surprise. But when you look at cross-party ratings, you find, well, that it's lower, but actually, when I first saw this data, I was surprised. That's actually not so bad. If you go back to the Carter and even Reagan administrations, they were rating the other party 43, 45. It's not terrible. It drifts downwards very slightly, but now look what happens under George W. Bush and Obama. It plummets. Something is going on here. The moral electromagnet is turning back on, and nowadays, just very recently, Democrats really dislike Republicans. Republicans really dislike the Democrats. We're changing. It's as though the moral electromagnet is affecting us too. It's like put out in the two oceans and it's pulling the whole country apart, pulling left and right into their own territories like the Bloods and the Crips.
Sự phân cực mạnh mẽ nhất xảy ra giữa những nhà chính trị ưu tú của chúng ta. Không ai nghi ngờ về việc điều này đang xảy ra tại Washington. Nhưng có một số người nghi ngờ rằng nó có đang xảy ra trong xã hội hay không. Trong 12 năm gần đây, điều này càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hãy nhìn vào số liệu được lấy từ Cuộc khảo sát bầu cử quốc gia tại Mỹ. Trong cuộc khảo sát này, họ hỏi về một thứ được gọi là mức độ cảm giác nhiệt kế. Bạn cảm thấy sự ấm áp hay lạnh lùng về người Mỹ bản địa hoặc quân sự, hay Đảng Cộng Hòa Đảng Dân Chủ, tất cả mọi thứ về cuộc sống ở Mỹ. Dòng màu xanh miêu tả về mức độ ấm áp mà những người thuộc Đảng Dân Chủ cảm nhận về đảng Dân Chủ, và người ta yêu thích họ. Mức độ đánh giá là 70 trên 100. Người thuộc Đảng Cộng Hòa thích Đảng Cộng Hòa. Cũng không ngạc nhiên lắm. Nhưng nếu bạn nhìn vào mức độ đánh giá chéo các Đảng, bạn sẽ thấy mức độ thấp hơn, nhưng thật ra khi tôi nhìn thấy những dữ liệu này lần đầu tôi cũng rất ngạc nhiên. Thật ra nó không tệ lắm. nhưng nếu bạn quay về thời kì quản lí của Carter, thậm chí Reagan, người ta đánh giá những đảng khác nhau ở mức 43,45. Cũng không tệ lắm. Nó chỉ hạ xuống rất nhẹ nhàng thôi, nhưng nhìn xem điều gì đã xảy ra vào thời kì George W.Bush và Obama. Tuột dốc không phanh. Có điều gì đó đã xảy ra ở đây. Ý thức phân cực lại trở lại, và hiện nay, gần đây nhất, Người Đảng Dân chủ không thích người Đảng Cộng Hòa. Người Đảng Cộng Hòa không ưa người Đảng Dân Chủ. Chúng ta đang thay đổi. Ý thức phân cực đang ảnh hưởng tới chúng ta. Tương tự như việc hình thành hai đại dương và chia rẽ toàn đất nước, chia lãnh thổ làm hai miền như Bloods và Crips vậy.
Now, there are many reasons why this is happening to us, and many of them we cannot reverse. We will never again have a political class that was forged by the experience of fighting together in World War II against a common enemy. We will never again have just three television networks, all of which are relatively centrist. And we will never again have a large group of conservative southern Democrats and liberal northern Republicans making it easy, making there be a lot of overlap for bipartisan cooperation. So for a lot of reasons, those decades after the Second World War were an historically anomalous time. We will never get back to those low levels of polarization, I believe.
Có rất nhiều lí do giải thích cho việc này, và có nhiều điều ta không thể thay đổi được. Chúng ta sẽ không bao giờ được tham dự lớp học chính trị được rèn luyện bởi kinh nghiệm chiến đấu cùng nhau trong Thế Chiến II chống lại kẻ thù chung. Chúng ta sẽ không bao giờ có lại thời kì chỉ có ba đài truyền hình duy nhất, tất cả đều rất hòa thuận với nhau. Và chúng ta sẽ không bao giờ còn một nhóm lớn các đảng viên Đảng Dân Chủ phía nam và các đảng viên Đảng Cộng hòa phía bắc làm mọi chuyện đơn giản đi, những sự kết hợp giữa các đảng với nhau. Vì rất nhiều lí do, mà những thập kỉ sau Thế Chiến II đã trở thành thời kì lịch sử bất thường. Chúng ta sẽ không bao giờ trở lại được thời kì sự phân cực ở mức thấp nhất nữa. Tôi tin như vậy.
But there's a lot that we can do. There are dozens and dozens of reforms we can do that will make things better, because a lot of our dysfunction can be traced directly to things that Congress did to itself in the 1990s that created a much more polarized and dysfunctional institution. These changes are detailed in many books. These are two that I strongly recommend, and they list a whole bunch of reforms. I'm just going to group them into three broad classes here.
Nhưng chúng ta cũng có thể làm được nhiều thứ. Có hàng tá hàng tá những cải cách mà chúng ta có thể làm để giúp mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, vì có rất nhiều sự rối loạn có thể được tìm ra trực tiếp những điều mà Quốc hội đã làm vào những năm 1990 đó là tạo ra một tổ chức phân cực mạnh mẽ hơn rối loạn hơn. Những thay đổi này được nhắc đến trong rất nhiều cuốn sách. Có hai quyển sách mà tôi muốn giới thiệu, và chúng liệt kê rất nhiều cái cách. Tôi sẽ nhóm chúng vào ba nhóm lớn ở đây.
So if you think about this as the problem of a dysfunctional, hyper-polarized institution, well, the first step is, do what you can so that fewer hyper-partisans get elected in the first place, and when you have closed party primaries, and only the most committed Republicans and Democrats are voting, you're nominating and selecting the most extreme hyper-partisans. So open primaries would make that problem much, much less severe.
Nếu bạn nghĩ rằng đây là vấn đề của sự rối loạn, siêu phân cực, thì bước đầu tiên chính là làm những gì bạn có thể làm để càng ít những siêu đảng phái được bầu cử lần đầu tiên, và khi bạn đóng lại bầu cử đảng sơ bộ, và chỉ có những đảng viên của Đảng Cộng hòa và Dân chủ được bầu cử, bạn đang đề cử và lựa chọn những người thuần túy theo đảng phái đó. Vì vậy bầu cử sơ bộ sẽ làm cho vấn đề bớt nghiêm trọng đi rất nhiều.
But the problem isn't primarily that we're electing bad people to Congress. From my experience, and from what I've heard from Congressional insiders, most of the people going to Congress are good, hard-working, intelligent people who really want to solve problems, but once they get there, they find that they are forced to play a game that rewards hyper-partisanship and that punishes independent thinking. You step out of line, you get punished. So there are a lot of reforms we could do that will counteract this.
Nhưng vấn đề không đơn giản là chúng ta sẽ chọn những người xấu cho Quốc hội. Theo kinh nghiệm bản thân, và từ những gì tôi nghe được từ những thành viên trong Quốc hội, phần lớn mọi người làm việc ở Quốc hội là những người tốt, chăm chỉ, và thông minh, họ thật sự muốn giải quyết mọi vấn đề nhưng một khi họ tới được đó họ thấy mình bị ép buộc chơi một trò chơi với phần thưởng là siêu đảng phái và trừng phạt những tư tưởng độc lập. Bạn bước ra khỏi ranh giới, bạn bị trừng phạt. Có rất nhiều cải cách mà chúng ta có thể làm để đảo ngược lại vấn đề này.
For example, this "Citizens United" ruling is a disaster, because it means there's like a money gun aimed at your head, and if you step out of line, if you try to reach across the aisle, there's a ton of money waiting to be given to your opponent to make everybody think that you are a terrible person through negative advertising.
Ví dụ như Quyền" Công Dân" là một tai họa, vì điều này đồng nghĩa với việc dí khẩu súng bằng tiền vào đầu bạn, và nếu bạn bước ra khỏi ranh giới, nếu bạn cố gắng chạm tới phía bên kia, sẽ có hàng tấn tiền được trả cho đối thủ của bạn để làm cho mọi người nghĩ rằng bạn là một người tồi tệ bằng những cách quảng cáo tiêu cực.
But the third class of reforms is that we've got to change the nature of social relationships in Congress. The politicians I've met are generally very extroverted, friendly, very socially skillful people, and that's the nature of politics. You've got to make relationships, make deals, you've got to cajole, please, flatter, you've got to use your personal skills, and that's the way politics has always worked. But beginning in the 1990s, first the House of Representatives changed its legislative calendar so that all business is basically done in the middle of the week. Nowadays, Congressmen fly in on Tuesday morning, they do battle for two days, then they fly home Thursday afternoon. They don't move their families to the District. They don't meet each other's spouses or children. There's no more relationship there. And trying to run Congress without human relationships is like trying to run a car without motor oil. Should we be surprised when the whole thing freezes up and descends into paralysis and polarization? A simple change to the legislative calendar, such as having business stretch out for three weeks and then they get a week off to go home, that would change the fundamental relationships in Congress.
Nhưng lớp thứ ba của cái cách chính là việc chúng ta phải thay đổi bản chất mối quan hệ xã hội trong Quốc hội. Những chính trị gia mà tôi từng gặp là những người thực sự hướng ngoại, thân thiện, và là những người có kĩ năng xã hội tuyệt vời và đó là bản chất của chính trị. Bạn phải tạo dựng được mối quan hệ, hợp tác làm ăn, và bạn phải biết nịnh hót, tâng bốc bạn phải sử dụng kĩ năng của bản thân, và đó là luôn là cách mà chính trị hoạt động. Nhưng từ đầu những năm 1990, khi Hạ viện lần đầu tiên thay đổi lịch trình pháp lí vì vậy các công việc về cơ bản phải hoàn thành vào giữa tuần. Ngày nay, các Nghị sĩ làm việc vào sáng thứ Ba, họ chiến đấu trong 2 ngày, sau đó trở về nhà vào chiều thứ Năm. Họ không chuyển gia đình tại các Quận lớn. Họ không gặp gỡ vợ chồng hoặc con cái của người khác. Không có thêm một mối quan hệ nào cả. Và khi cố gắng gia nhập Quốc hội mà không có mối quan hệ xã hội nào thì cũng giống như việc chạy một chiếc xe mà không có xăng vậy. Chúng ta có nên thấy bất ngờ khi tất cả những việc này đều đóng băng bị tê liệt và phân cực? Chỉ cần một thay đổi đơn giản trong lịch trình pháp lí ví dụ như có công việc xảy ra trong 3 tuần lễ và họ có 1 tuần nghỉ ngơi và về nhà, có thể làm thay đổi mối quan hệ cơ bản trong Quốc hội.
So there's a lot we can do, but who's going to push them to do it? There are a number of groups that are working on this. No Labels and Common Cause, I think, have very good ideas for changes we need to do to make our democracy more responsive and our Congress more effective.
Có rất nhiều việc ta có thể làm, nhưng ai là người sẽ thúc đẩy mọi người thực hiện? Có một vài nhóm đang làm điều này. Nhóm No Labels và Common Cause, có những ý tưởng rất hay về những thay đổi chúng ta cần thực hiện làm cho chế độ dân chủ trở nên có trách nhiệm và Quốc hội trở nên hiệu quả hơn.
But I'd like to supplement their work with a little psychological trick, and the trick is this. Nothing pulls people together like a common threat or a common attack, especially an attack from a foreign enemy, unless of course that threat hits on our polarized psychology, in which case, as I said before, it can actually pull us apart. Sometimes a single threat can polarize us, as we saw. But what if the situation we face is not a single threat but is actually more like this, where there's just so much stuff coming in, it's just, "Start shooting, come on, everybody, we've got to just work together, just start shooting." Because actually, we do face this situation. This is where we are as a country.
Nhưng tôi muốn bổ sung thêm những việc làm của họ với một chút mẹo tâm lí như thế này. Không có điều gì có thể kéo con người lại gần nhau như một mối đe dọa chung cả hoặc một cuộc tấn công, và đặc biệt là cuộc tấn công từ kẻ thù nước ngoài, trừ khi, dĩ nhiên rồi, mối đe dọa đó tấn công cái gọi là phân cực tâm lí của chúng ta, trong trường hợp, như tôi đã nói, nó có thể kéo chúng ta ra xa nhau hơn. thỉnh thoảng một mối đe dọa có thể phân chia chúng ta, như ta đã thấy. Nhưng nếu trong trường hợp chúng ta đối mặt không chỉ một mà thực ra nhiều mối đe dọa như vậy khi mà có rất nhiều thứ khó khăn nhào đến, như kiểu "Chuẩn bị bắn, nào mọi người, chúng ta phải làm điều này với nhau, bắt đầu bắn." Bởi vì, thực tế rằng, chúng ta cùng nhau đối mặt với vấn đề. Ở đó chúng ta là một quốc gia.
So here's another asteroid. We've all seen versions of this graph, right, which shows the changes in wealth since 1979, and as you can see, almost all the gains in wealth have gone to the top 20 percent, and especially the top one percent. Rising inequality like this is associated with so many problems for a democracy. Especially, it destroys our ability to trust each other, to feel that we're all in the same boat, because it's obvious we're not. Some of us are sitting there safe and sound in gigantic private yachts. Other people are clinging to a piece of driftwood. We're not all in the same boat, and that means nobody's willing to sacrifice for the common good. The left has been screaming about this asteroid for 30 years now, and the right says, "Huh, what? Hmm? No problem. No problem."
Và đây là một vấn đề khác nữa. Chúng ta cùng nhìn những phiên bản khác nhau của biều đồ này đúng vậy, nó chỉ ra những thay đổi về mức độ giàu có từ năm 1979, và như bạn thấy ở đây, tất cả những thành quả này đạt tới top 20%, và đặc biệt hơn là top 1%. Sự mất bình đẳng phát triển có liên quan đến rất nhiều vấn đề đối với nền dân chủ quốc gia. Đặc biệt, nó phá hủy khả năng tin tưởng người khác của con người, khả năng cảm nhận rằng chúng ta ở cùng một con thuyền, vì rõ ràng là chúng ta không như thế. Một vài người đang ngồi ở đó một cách an toàn trong chiếc du thuyền tư nhân to tướng. Những người khác thì đang cố bám vào những mảnh gỗ nhỏ. Chúng ta không cùng một con thuyền, nghĩa là không ai sẵn sàng hy sinh vì lí tưởng chung. Phía cánh tả đang gào thét về vấn đề này trong 30 năm ròng, còn phía cánh hữu thì nói" Hả? Cái gì cơ? Ô chẳng có vấn đề gì. Không có vấn đề gì."
Now, why is that happening to us? Why is the inequality rising? Well, one of the largest causes, after globalization, is actually this fourth asteroid, rising non-marital births. This graph shows the steady rise of out-of-wedlock births since the 1960s. Most Hispanic and black children are now born to unmarried mothers. Whites are headed that way too. Within a decade or two, most American children will be born into homes with no father. This means that there's much less money coming into the house. But it's not just money. It's also stability versus chaos. As I know from working with street children in Brazil, Mom's boyfriend is often a really, really dangerous person for kids.
Bây giờ, Tại sao điều này lại xảy đến với chúng ta? Tại sao sự bất bình đẳng lại gia tăng? Một trong những lí do lớn nhất, sau sự toàn cầu hóa, thực ra là vấn đề thứ tư rồi, đó là gia tăng tỉ lệ sinh con ngoài giá thú. Biểu đồ này chỉ ra sự tăng nhẹ trong tỉ lệ sinh con ngoài giá thú từ những nhăm 1960, Phần lớn những đứa trẻ gốc Tây Ban Nha hoặc da đen được sinh ra bởi những người mẹ chưa kết hôn. Những đứa trẻ da trắng rồi cũng sẽ như vậy. Trong một thập kỉ, hoặc là hai, phần lớn trẻ em Hoa Kỳ được sinh ra trong một gia đình không có người cha. Nghĩa là gia đình này có ít tiền hơn. Nhưng không chỉ vấn đề tiền bạc. Đó cũng là cuộc chiến giữa ổn định và hỗn loạn. Theo tôi được biết với những trẻ em đường phố ở Brazil, bạn trai của những người Mẹ rất nguy hiểm đối với bọn trẻ.
Now the right has been screaming about this asteroid since the 1960s, and the left has been saying, "It's not a problem. It's not a problem." The left has been very reluctant to say that marriage is actually good for women and for children. Now let me be clear. I'm not blaming the women here. I'm actually more critical of the men who won't take responsibility for their own children and of an economic system that makes it difficult for many men to earn enough money to support those children. But even if you blame nobody, it still is a national problem, and one side has been more concerned about it than the other. The New York Times finally noticed this asteroid with a front-page story last July showing how the decline of marriage contributes to inequality.
Bây giờ phía cánh hữu đang gào thét về vấn đề này từ những năm 1960, và phía bên cánh tả thì nói "Đó không phải là vấn đề. Không phải là một vấn đề." Phía bên trái đã rất miễn cưỡng nói rằng, việc hôn nhân thực ra là tốt cho phụ nữ và trẻ em. Để tôi nói rõ nhé. Tôi không đổ lỗi cho những người phụ nữ. Tôi phê bình những người đàn ông nhiều hơn. những người không có trách nhiệm với những đứa con của mình và cả hệ thống kinh tế làm cho điều này càng khó khăn hơn cho người đàn ông kiếm đủ tiền để nuôi con của họ. Nhưng ngay cả khi bạn không đổ lỗi cho ai cả thì nó vấn đề cấp quốc gia, và một bên thì quan tâm nhiều hơn so với bên còn lại. Tờ New York Times cuối cùng cũng đã chú ý đến vấn đề này với câu chuyện được đăng trên trang đầu vào tháng 7 vừa rồi nói về việc suy giảm hôn nhân dẫn đến sự bất bình đẳng.
We are becoming a nation of just two classes. When Americans go to college and marry each other, they have very low divorce rates. They earn a lot of money, they invest that money in their kids, some of them become tiger mothers, the kids rise to their full potential, and the kids go on to become the top two lines in this graph. And then there's everybody else: the children who don't benefit from a stable marriage, who don't have as much invested in them, who don't grow up in a stable environment, and who go on to become the bottom three lines in that graph.
Chúng ta đang trở thành một quốc gia với hai tầng lớp. Khi người Mỹ học đại học và cưới một người khác, tỉ lệ họ li hôn là rất thấp. Họ kiếm được nhiều tiền hơn, họ đầu tư chúng vào những đứa con của mình, một vài người trở thành hổ mẹ, những đứa trẻ được nuôi dạy với tất cả khả năng của họ, và bọn trẻ tiếp tục trở thành 2 dòng trên cùng của biểu đồ này. Và sau cùng những người khác: bọn trẻ không được hưởng lợi ích từ những cuộc hôn nhân ổn định, những đứa trẻ không được đầu tư không được lớn lên trong môi trường ổn định, và chúng trở thành ba dòng cuối cùng của biểu đồ đó.
So once again, we see that these two graphs are actually saying the same thing. As before, we've got a problem, we've got to start working on this, we've got to do something, and what's wrong with you people that you don't see my threat?
Một lần nữa, chúng ta nhìn hai biểu đồ này và cùng nói về một vấn đề. Trước đó chúng ta đã tìm ra vấn đề, chúng ta bắt đầu làm việc với nó chúng ta đã làm được một số thứ, và có vấn đề gì không khi mọi người không nhìn thấy nỗi lo lắng của tôi?
But if everybody could just take off their partisan blinders, we'd see that these two problems actually are best addressed together. Because if you really care about income inequality, you might want to talk to some evangelical Christian groups that are working on ways to promote marriage. But then you're going to run smack into the problem that women don't generally want to marry someone who doesn't have a job. So if you really care about strengthening families, you might want to talk to some liberal groups who are working on promoting educational equality, who are working on raising the minimum wage, who are working on finding ways to stop so many men from being sucked into the criminal justice system and taken out of the marriage market for their whole lives.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều bỏ qua sự mù quáng trong quan điểm đảng phái, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng hai vấn đề này thực sự đã được đề cập đến cùng môt lúc. Nhưng nếu bạn thật sự quan tâm đến đầu vào của sự bất bình đẳng, ban có thể muốn nói chuyện hợp với một số nhóm truyền giáo Đạo Thiên Chúa đang làm việc để thúc đẩy hôn nhân. Nhưng sau khi bạn được dẫn đến một vấn đề rằng, phụ nữ không muốn cưới một ai đó không có việc làm. Nếu bạn thật sự quan tâm đến việc củng cố gia đình, bạn có thể muốn nói chuyện với ai trong nhóm cộng hòa những người đang đẩy mạnh sự bình đẳng trong giáo dục, những người đang làm gia tăng những làn sóng nhỏ nhất những người đang tìm cách ngăn cản những người đàn ông bị mắc kẹt trong hệ thống tư pháp hình sự và bị đưa ra khỏi thị trường hôn nhân trong suốt cuộc đời mình.
So to conclude, there are at least four asteroids headed our way. How many of you can see all four? Please raise your hand right now if you're willing to admit that all four of these are national problems. Please raise your hands. Okay, almost all of you.
Kết luận lại, có ít nhất bốn vấn đề đang ở trước mắt chúng ta. Bao nhiêu người có thể nhìn ra bốn vấn đề đó? Hãy giơ tay lên ngay bây giờ nếu bạn sẵn sàng thừa nhận rằng cả bốn đều là những vấn đề quan trọng. Làm ơn hãy giơ tay lên ạ. Vậy là phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy.
Well, congratulations, you guys are the inaugural members of the Asteroids Club, which is a club for all Americans who are willing to admit that the other side actually might have a point. In the Asteroids Club, we don't start by looking for common ground. Common ground is often very hard to find. No, we start by looking for common threats because common threats make common ground.
Vậy thì xin chúc mừng, các bạn là những thành viên đương nhiệm của câu lạc bộ Asteriods, nơi mà tất cả những người Mỹ sẵn sàng thừa nhận rằng có một bên đã thực sự chỉ ra vấn đề. Trong câu lạc bộ Asteroids này, chúng ta không bắt đầu bằng việc tìm kiếm một sân chơi chung Ý kiến chung rất khó để tìm thấy. Không, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tìm ra những mối đe dọa chung vì những mối đe dọa này tạo nên sân chơi chung.
Now, am I being naive? Is it naive to think that people could ever lay down their swords, and left and right could actually work together? I don't think so, because it happens, not all that often, but there are a variety of examples that point the way. This is something we can do. Because Americans on both sides care about the decline in civility, and they've formed dozens of organizations, at the national level, such as this one, down to many local organizations, such as To The Village Square in Tallahassee, Florida, which tries to bring state leaders together to help facilitate that sort of working together human relationship that's necessary to solve Florida's problems. Americans on both sides care about global poverty and AIDS, and on so many humanitarian issues, liberals and evangelicals are actually natural allies, and at times they really have worked together to solve these problems. And most surprisingly to me, they sometimes can even see eye to eye on criminal justice. For example, the incarceration rate, the prison population in this country has quadrupled since 1980. Now this is a social disaster, and liberals are very concerned about this. The Southern Poverty Law Center is often fighting the prison-industrial complex, fighting to prevent a system that's just sucking in more and more poor young men. But are conservatives happy about this? Well, Grover Norquist isn't, because this system costs an unbelievable amount of money. And so, because the prison-industrial complex is bankrupting our states and corroding our souls, groups of fiscal conservatives and Christian conservatives have come together to form a group called Right on Crime. And at times they have worked with the Southern Poverty Law Center to oppose the building of new prisons and to work for reforms that will make the justice system more efficient and more humane.
Tôi quá ngây thơ sao? Quá ngây thơ để nghĩ rằng mọi người có thể bỏ thanh kiếm của họ xuống và phía cánh tả cũng như phía cánh hữu đồng lòng làm việc với nhau? Tôi không nghĩ như vậy, vì nó đang xảy ra, không thường xuyên, nhưng có rất nhiều ví dụ để chỉ ra điều này. Có một việc ta có thể làm. Bởi vì người Mỹ dù ở bên nào cũng quan tâm đến sự giảm sút về lễ nghi và họ đã tạo ra cả tá tổ chức ở tất cả các cấp, ví dụ như, xuống tới những tổ chức địa phương, ví dụ như To the Village Square ở Tallahassee, bang Florida, nơi đang cố gắng mang những người dẫn đầu của bang cùng nhau tạo điều kiện sắp xếp lại mối quan hệ giữa người với người để giải quyết những vấn đề ở Florida. Người Mỹ ở cả hai bên đều quan tâm đến nạn đói toàn cầu và bệnh AIDS, và rất nhiều vấn đề nhân đạo, tự do và truyền giáo thực sự là những đồng minh tự nhiên, và lúc đó mọi người thực sự làm việc với nhau để giải quyết những vấn đề này. Và bất ngờ hơn, họ có khi còn để mắt công lí tội phạm. Ví dụ, tỉ lệ bắt giữ, dân số tù nhân tại đất nước đã tăng gấp 4 lần kể từ năm 1980. Và bây giờ là thảm họa xã hội, và những người đảng cộng hòa thực sự quan tâm đến vấn đề này. Trung tâm luật dành cho người nghèo ở phía nam thường xuyên đấu tranh đối với những khu phức hợp nhà tù-công nghiệp để ngăn chặn hệ thống này ngày càng liên quan đến những thanh niên trẻ nghèo khó. Nhưng những người đảng dân chủ có hài lòng với điều này không? Grover Norquist thì không, bởi vì hệ thống này tiêu tốn một số tiền không thể tưởng tượng nổi. Và vì vậy những khu phức hợp nhà tù- công nghiệp làm phá sản quốc gia, ăn mòn linh hồn của chúng ta nhóm bảo thủ tài chính và bảo thủ Thiên Chúa cùng nhau lập nên một nhóm gọi là "Right on Crime." Và vào thời điểm họ làm việc với trung tâm luật cho những người nghèo ở phía nam để phản đối việc xây dựng nhà tù mới và tạo nên những cải cách để làm cho hệ thống công lí có hiệu quả và nhân đạo hơn.
So this is possible. We can do it. Let us therefore go to battle stations, not to fight each other, but to begin deflecting these incoming asteroids. And let our first mission be to press Congress to reform itself, before it's too late for our nation.
Điều này có thể. Chúng ta có thể làm được. Vì vậy chúng ta đến cuộc chiến này, không phải để đánh nhau, mà là để bắt đầu làm chệch hướng những vấn đề khác. Và nhiệm vụ đầu tiên là khiến cho Quốc hội tự cải cách lại, trước khi quá muộn cho đất nước của chúng ta.
Thank you. (Applause)
Cám ơn các bạn. (Vỗ tay).