Tonight, I want to have a conversation about this incredible global issue that's at the intersection of land use, food and environment, something we can all relate to, and what I've been calling the other inconvenient truth.
Tối nay, tôi muốn nói về một vấn đề toàn cầu đáng kinh ngạc đang là giao điểm của việc sử dụng đất, lương thực và môi trường, một vấn đề liên quan đến tất cả chúng ta, cái tôi gọi là một sự thật mất lòng khác.
But first, I want to take you on a little journey. Let's first visit our planet, but at night, and from space. This is what our planet looks like from outer space at nighttime, if you were to take a satellite and travel around the planet. And the thing you would notice first, of course, is how dominant the human presence on our planet is. We see cities, we see oil fields, you can even make out fishing fleets in the sea, that we are dominating much of our planet, and mostly through the use of energy that we see here at night. But let's go back and drop it a little deeper and look during the daytime. What we see during the day is our landscapes.
Nhưng trước tiên, tôi muốn đưa bạn vào một cuộc hành trình nhỏ. Hãy cùng đến thăm hành tinh của chúng ta, nhưng vào ban đêm, và từ ngoài vũ trụ. Hành tinh của chúng ta trông như thế này từ vũ trụ, vào ban đêm, nếu bạn theo một vệ tinh đi quanh trái đất thì điều đầu tiên bạn thấy, hẳn nhiên là loài người đang dần thống trị cả hành tinh này như thế nào. Ta thấy các thành phố, các mỏ dầu, bạn còn thấy cả các đội đánh cá trên biển, Chúng ta đang làm chủ phần lớn hành tinh này, chủ yếu qua sự sử dụng năng lượng mà chúng ta thấy vào ban đêm. Nhưng hãy quay lại và nhìn vào trái đất vào ban ngày. Cái ta thấy ban ngày là những cảnh quan,
This is part of the Amazon Basin, a place called Rondônia in the south-center part of the Brazilian Amazon. If you look really carefully in the upper right-hand corner, you're going to see a thin white line, which is a road that was built in the 1970s. If we come back to the same place in 2001, what we're going to find is that these roads spurt off more roads, and more roads after that, at the end of which is a small clearing in the rainforest where there are going to be a few cows. These cows are used for beef. We're going to eat these cows. And these cows are eaten basically in South America, in Brazil and Argentina. They're not being shipped up here. But this kind of fishbone pattern of deforestation is something we notice a lot of around the tropics, especially in this part of the world.
đây là một phần của lưu vực sông Amazon, một nơi gọi là Rondonia ở vùng trung nam của Amazon ở Brazil. Nếu các bạn nhìn kĩ vào góc trên bên phải, các bạn sẽ thấy một đường trắng mỏng, đó là một con đường được xây dựng vào những năm 1970. Nếu ta đến đúng nơi đó vào năm 2001 ta sẽ thấy những con đường này dẫn ra những con đường khác, rồi lại những con đường khác nữa, và kết thúc là mảnh đất trống nhỏ trong rừng nơi có vài con bò. Những con bò đó được nuôi để lấy thịt. Mọi người sẽ ăn những con bò đó. Và những con bò đó được tiêu thụ chủ yếu ở Nam Mỹ, tại Brazil và Argentina. Chúng không được vận chuyển lên đây. Nhưng sự phá rừng theo hình xương cá này, là điều ta thường thấy ở khu vực nhiệt đới, đặc biệt ở vùng này trên thế giới.
If we go a little bit further south in our little tour of the world, we can go to the Bolivian edge of the Amazon, here also in 1975, and if you look really carefully, there's a thin white line through that kind of seam, and there's a lone farmer out there in the middle of the primeval jungle. Let's come back again a few years later, here in 2003, and we'll see that that landscape actually looks a lot more like Iowa than it does like a rainforest. In fact, what you're seeing here are soybean fields. These soybeans are being shipped to Europe and to China as animal feed, especially after the mad cow disease scare about a decade ago, where we don't want to feed animals animal protein anymore, because that can transmit disease. Instead, we want to feed them more vegetable proteins. So soybeans have really exploded, showing how trade and globalization are really responsible for the connections to rainforests and the Amazon -- an incredibly strange and interconnected world that we have today.
Nếu ta đi xa thêm một chút về phía Nam, trong hành trình xuyên thế giới này chúng ta sẽ có thể đến rìa Bolivia của Amazon, tại đây cũng vào năm 1975, và nếu nhìn thật kĩ, các bạn sẽ thấy một đường trắng mỏng qua cái nhìn như đường may ở đó có một người nông dân sống một mình ngay giữa khu rừng nguyên sinh. Giờ hãy quay lại đó một vài năm sau, năm 2003 và ta sẽ thấy khung cảnh nơi đây thật sự giống bang Iowa hơn là một khu rừng nhiệt đới. Thực tế đó là các cánh đồng đậu tương. Đậu tương ở đây được chuyển tới Châu Âu và Trung Quốc và được dùng làm thức ăn cho vật nuôi, đặc biệt là sau khi dịch bò điên xảy ra chục năm trước đây, khi đó chúng ta không muốn cho động vật ăn protein động vật nữa, vì nó mang mầm bệnh. Thay vào đó, chúng ta cho chúng dùng protein thực vật. Và thế là bùng nổ việc sản xuất đậu tương, qua đó cho thấy thương mại và toàn cầu hóa đã có tác động thế nào đối với những mảnh rừng nhiệt đới và Amazon-- đúng là một thế giới kì lạ và liên kết chặt chẽ mà chúng ta có ngày nay.
Well, again and again, what we find as we look around the world in our little tour of the world is that landscape after landscape after landscape have been cleared and altered for growing food and other crops.
Chà, và sau nhiều lần như vậy, những gì mà ta nhìn thấy trên trái đất trong cuộc hành trình của chúng ta là những cảnh quan lần lượt nối tiếp nhau bị khai hoang và thay đổi để trồng lương thực và các loại cây trồng khác.
So one of the questions we've been asking is, how much of the world is used to grow food, and where is it exactly, and how can we change that into the future, and what does it mean? Well, our team has been looking at this on a global scale, using satellite data and ground-based data kind of to track farming on a global scale. And this is what we found, and it's startling. This map shows the presence of agriculture on planet Earth. The green areas are the areas we use to grow crops, like wheat or soybeans or corn or rice or whatever. That's 16 million square kilometers' worth of land. If you put it all together in one place, it'd be the size of South America. The second area, in brown, is the world's pastures and rangelands, where our animals live. That area's about 30 million square kilometers, or about an Africa's worth of land, a huge amount of land, and it's the best land, of course, is what you see. And what's left is, like, the middle of the Sahara Desert, or Siberia, or the middle of a rain forest. We're using a planet's worth of land already. If we look at this carefully, we find it's about 40 percent of the Earth's land surface is devoted to agriculture, and it's 60 times larger than all the areas we complain about, our suburban sprawl and our cities where we mostly live. Half of humanity lives in cities today, but a 60-times-larger area is used to grow food. So this is an amazing kind of result, and it really shocked us when we looked at that.
Vậy nên một trong những câu hỏi chúng tôi đặt ra là bao nhiêu phần trái đất đang được dùng để trồng lương thực, và chính xác là ở đâu, và làm sao ta có thể thay đổi trong tương lai, và điều này nghĩa là gì? Nhóm chúng tôi đã xem xét vấn đề này trên quy mô toàn cầu, bằng việc sử dụng dữ liệu vệ tinh và dữ liệu từ trên mặt đất để theo dõi ngành nông nghiệp trên toàn cầu Và đây là những gì chúng tôi đạt được, thật rất đáng giật mình. Bản đồ này mô tả những vùng làm nông trên trái đất. Những khu vực màu xanh được dùng để trồng các cây lương thực như bột mỳ, đậu tương, ngô, gạo, v.v. Tất cả chiếm hết 16 triệu km vuông đất. Nếu ghép tất cả lại với nhau làm một, thì sẽ bằng diện tích của Nam Mỹ. Khu vực thứ hai, màu nâu, là những đồng cỏ nơi người ta nuôi súc vật. Khu vực này có diện tích là 30 triệu km vuông, bằng diện tích đất Châu Phi, một diện tích lớn, và đó tất nhiên là những mảnh đất tốt nhất như những gì bạn thấy. Và phần còn lại là lòng sa mạc Sahara, hay Siberia, hay giữa một khu rừng nhiệt đới. Chúng ta đã đang sự dụng những mảnh đất giá trị nhất của hành tình này rồi. Nếu tính kĩ, thì 40% diện tích bề mặt trái đất được sử dụng cho nông nghiệp, con số này lớn hơn 60 lần so với diện tích những khu vực chúng ta vẫn than phiền, các thành phố và khu ngoại ô lớn, nơi mà phần lớn chúng ta sinh sống Một nửa nhân loại đang sinh sống trong các thành phố, nhưng một diện tích lớn hơn 60 lần lại đang được sử dụng để trồng lương thực. Đây đúng là một kết quả đáng kinh ngạc, và chúng tôi thực sự sốc khi nhận ra điều này.
So we're using an enormous amount of land for agriculture, but also we're using a lot of water. This is a photograph flying into Arizona, and when you look at it, you're like, "What are they growing here?" It turns out they're growing lettuce in the middle of the desert using water sprayed on top. Now, the irony is, it's probably sold in our supermarket shelves in the Twin Cities. But what's really interesting is, this water's got to come from some place, and it comes from here, the Colorado River in North America. Well, the Colorado on a typical day in the 1950s, this is just, you know, not a flood, not a drought, kind of an average day, it looks something like this. But if we come back today, during a normal condition to the exact same location, this is what's left. The difference is mainly irrigating the desert for food, or maybe golf courses in Scottsdale, you take your pick. Well, this is a lot of water, and again, we're mining water and using it to grow food, and today, if you travel down further down the Colorado, it dries up completely and no longer flows into the ocean. We've literally consumed an entire river in North America for irrigation.
Chúng ta đang dành một phần đất khổng lồ cho nông nghiệp, và chúng ta cũng đang dùng rất nhiều nước. Đây là một tấm hình chụp tại Arizona, khi nhìn vào bạn tự hỏi "Họ đang trồng gì vậy?" Và té ra họ đang trồng xà lách ở ngay giữa sa mạc và dùng nước phun lên trên. Buồn cười là thứ rau này có thể được bán trong siêu thị tại thành phố Twin của chúng ta. Nhưng điều thật sự thú vị là nguồn nước này phải được lấy từ đâu đó, nó được lấy từ ngay đây, sông Colorado ở Bắc Mỹ. Sông Colorado một ngày thường nhật vào thập kỷ 1950, như bạn biết, không có lũ, không có hạn hán, vào những ngày thường, nó trông giống như thế này. Nhưng nếu giờ ta quay trở lại đây, trong điều kiện bình thường và vẫn địa điểm cũ, thì đây là những gì còn lại. Sự khác biệt chỉ là nguồn nước tưới cho cây trồng ở sa mạc, hay những sân gôn ở Scottsdale, tùy thuộc vào bạn. Đây là một nguồn nước lớn và chúng ta đang 'đào mỏ' nguồn nước và dùng nó để trồng trọt, và ngày nay, nếu bạn đi xuôi xuống theo dòng sông Colorado, bạn sẽ thấy nó đã hoàn toàn cạn nước và không còn chảy ra biển. Chúng ta đã thật sự dùng cạn nước của toàn bộ một con sông Bắc Mỹ chỉ để tưới tiêu.
Well, that's not even the worst example in the world. This probably is: the Aral Sea. Now, a lot you will remember this from your geography classes. This is in the former Soviet Union in between Kazakhstan and Uzbekistan, one of the great inland seas of the world. But there's kind of a paradox here, because it looks like it's surrounded by desert. Why is this sea here? The reason it's here is because, on the right-hand side, you see two little rivers kind of coming down through the sand, feeding this basin with water. Those rivers are draining snowmelt from mountains far to the east, where snow melts, it travels down the river through the desert, and forms the great Aral Sea. Well, in the 1950s, the Soviets decided to divert that water to irrigate the desert to grow cotton, believe it or not, in Kazakhstan, to sell cotton to the international markets to bring foreign currency into the Soviet Union. They really needed the money. Well, you can imagine what happens. You turn off the water supply to the Aral Sea, what's going to happen? Here it is in 1973, 1986, 1999, 2004, and about 11 months ago. It's pretty extraordinary. Now a lot of us in the audience here live in the Midwest. Imagine that was Lake Superior. Imagine that was Lake Huron. It's an extraordinary change.
Đó thậm chí chưa phải là ví dụ tồi tệ nhất thế giới. Có lẽ tệ hại nhất là biển Aral. Nhiều người ở đây hẳn còn nhớ đã học điều này trong giờ địa lý. Nơi này thuộc Liên Xô cũ ở giữa Kazakhstan và Uzbekistan, một trong những vùng biển trong đất liền lớn nhất thế giới. Nhưng đây có một nghịch lý là nơi này trông như được bao quanh bởi hoang mạc. Vậy tại sao lại có biển ở đây? Lý do có biển ở đây là vì ở phía bên phải, bạn có thể thấy hai dòng sông nhỏ chảy qua cát, cung cấp nước cho vùng đất này. Những dòng sông đó là tuyết tan chảy xuống từ trên những ngọn núi xa ở phía Đông, khi tuyết tan, nước chảy xuống theo sông xuyên qua hoang mạc, và tạo thành Biển Araf rộng lớn. Những năm 1950, dân Liên Xô đã quyết định dẫn nguồn nước đó tới sa mạc để cấp nước trồng bông, tin hay không tùy bạn, ở Kazakhstan, để bán bông cho những thị trường quốc tế nhằm đem ngoại tệ vào Liên Xô. Lúc đó họ thật sự rất cần tiền. Bạn có thể tưởng tượng chuyện gì đã diễn ra. Nếu bạn chặn nguồn nước đổ vào biển Aral, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Đây là hình ảnh năm 1973, 1986, 1999, 2004, và khoảng 11 tháng trước. Thật đáng kinh ngạc. Có nhiều thính giả ngồi đây sống ở khu vực Trung Tây. Hãy tưởng tượng đó là hồ Superior. Tưởng tượng đó là hồ Huron. Đó là một sự thay đổi lạ thường.
This is not only a change in water and where the shoreline is, this is a change in the fundamentals of the environment of this region. Let's start with this. The Soviet Union didn't really have a Sierra Club. Let's put it that way. So what you find in the bottom of the Aral Sea ain't pretty. There's a lot of toxic waste, a lot of things that were dumped there that are now becoming airborne. One of those small islands that was remote and impossible to get to was a site of Soviet biological weapons testing. You can walk there today. Weather patterns have changed. Nineteen of the unique 20 fish species found only in the Aral Sea are now wiped off the face of the Earth. This is an environmental disaster writ large.
Đây không chỉ là sự thay đổi vùng nước và đường biển, đây là sự thay đổi những thứ căn bản của môi trường ở khu vực này. Hãy bắt đầu bằng điều này. Liên xô thực ra không có một câu lạc bộ Sierra. Có thể nói như vậy. Và thế là những gì bạn tìm thấy ở đáy biển Aral chẳng đẹp đẽ chút nào. Chỉ toàn chất thải độc hại, nhiều thứ bị vứt bỏ tại đó giờ đã chất thành đống. Một trong những hòn đảo nhỏ ở đó từng là bị cách ly và không thể tiếp cận từng là nơi dùng để thử nghiệm vũ khí sinh học của Liên Xô. Ngày nay bạn có thể đi bộ tới đó. Thời tiết cũng đã thay đổi. Mười chín trong số hai mươi loài cá độc nhất vô nhị từng chỉ có thể tìm thấy ở biển Aral giờ đã biến mất khỏi trái đất. Đây rõ là một thảm họa môi trường.
But let's bring it home. This is a picture that Al Gore gave me a few years ago that he took when he was in the Soviet Union a long, long time ago, showing the fishing fleets of the Aral Sea. You see the canal they dug? They were so desperate to try to, kind of, float the boats into the remaining pools of water, but they finally had to give up because the piers and the moorings simply couldn't keep up with the retreating shoreline. I don't know about you, but I'm terrified that future archaeologists will dig this up and write stories about our time in history, and wonder, "What were you thinking?" Well, that's the future we have to look forward to.
Nhưng hãy quay lại chuyện cũ. Đây là một tấm hình mà Al Gore đã gửi tôi cách đây vài năm mà anh ta đã chụp ở Liên Xô từ rất lâu rồi, cho thấy những con tàu đánh cá ở biển Aral. Mọi người có thấy con kênh họ đã đào không? Họ đã cố hết sức để đại khái là giữ cho tàu nổi trên vùng nước còn sót lại, nhưng cuối cùng họ phải bỏ cuộc bởi đơn giản cọc tàu và dây chão không thể neo vào vùng nước mới dùng để rút lui. Không biết bạn thế nào, nhưng tôi thì e rằng các nhà khảo cổ mai này sẽ tìm ra điều này và viết truyện về thời đại của chúng ta, và tự hỏi "Họ đã nghĩ gì vậy?" Đó là tương lai mà chúng ta đang phải trông đợi.
We already use about 50 percent of the Earth's fresh water that's sustainable, and agriculture alone is 70 percent of that. So we use a lot of water, a lot of land for agriculture. We also use a lot of the atmosphere for agriculture. Usually when we think about the atmosphere, we think about climate change and greenhouse gases, and mostly around energy, but it turns out agriculture is one of the biggest emitters of greenhouse gases too. If you look at carbon dioxide from burning tropical rainforest, or methane coming from cows and rice, or nitrous oxide from too many fertilizers, it turns out agriculture is 30 percent of the greenhouse gases going into the atmosphere from human activity. That's more than all our transportation. It's more than all our electricity. It's more than all other manufacturing, in fact. It's the single largest emitter of greenhouse gases of any human activity in the world. And yet, we don't talk about it very much.
Chúng ta đã sử dụng hết 50% nước ngọt trên trái đất và nông nghiệp tính riêng đã chiếm 70% con số đó. Vậy là loài người sử dụng rất nhiều nước và đất cho nông nghiệp. Ngoài ra, chúng ta còn dùng rất nhiều không khí cho cùng mục đích này. Thông thường khi nghĩ tới không khí, chúng ta hay nghĩ tới biến đổi khí hậu và khí nhà kính, và hầu hết xung quanh vấn đề năng lượng, nhưng té ra nông nghiệp lại là một trong những ống thải khí nhà kính lớn nhất. Nếu nhìn vào lượng CO2 tạo ra từ việc đốt rừng nhiệt đới, hay khí metan do bò và lúa gạo tạo ra, hay khí NO từ các loại phân bón, thì sẽ thấy nông nghiệp tạo ra 30% lượng khí nhà kính đi vào bầu khí quyển do hoạt động của con người. Lớn hơn lượng khí do giao thông gây ra. Hơn cả việc sản xuất điện. Và thực tế là, hơn tất cả các hoạt động sản xuất khác. Nông nghiệp là ống xả khí nhà kính lớn nhất của con người trên thế giới này. Nhưng chúng ta không nói về vần đề đó nhiều.
So we have this incredible presence today of agriculture dominating our planet, whether it's 40 percent of our land surface, 70 percent of the water we use, 30 percent of our greenhouse gas emissions. We've doubled the flows of nitrogen and phosphorus around the world simply by using fertilizers, causing huge problems of water quality from rivers, lakes, and even oceans, and it's also the single biggest driver of biodiversity loss. So without a doubt, agriculture is the single most powerful force unleashed on this planet since the end of the ice age. No question. And it rivals climate change in importance. And they're both happening at the same time.
Vậy nên nông nghiệp mới thống trị hành tinh này như ngày nay, như chiếm 40% diện tích đất, 70% lượng nước chúng ta sử dụng, và 30% lượng khí nhà kính thải ra. Chúng ta đã tăng gấp đôi lượng hóa chất nitrogen và phốt-pho trên trái đất chỉ để dùng cho phân bón, gây ra những vấn đề lớn về chất lượng nước ở các dòng sông, hồ, và thậm chí cả đại dương, và đây là nguyên nhân đơn lẻ lớn nhất dẫn tới sự mất đa dạng sinh thái. Không còn nghi ngờ gì nữa, nông nghiệp chính là mối lo lớn nhất của hành tinh này kể từ cuối kỷ băng hà. Không còn gì để chối cãi cả. Và nó ngang hàng với thay đổi khí hậu về mức độ nghiêm trọng. Và cả hai vấn đề đều xảy ra cùng một lúc.
But what's really important here to remember is that it's not all bad. It's not that agriculture's a bad thing. In fact, we completely depend on it. It's not optional. It's not a luxury. It's an absolute necessity. We have to provide food and feed and, yeah, fiber and even biofuels to something like seven billion people in the world today, and if anything, we're going to have the demands on agriculture increase into the future. It's not going to go away. It's going to get a lot bigger, mainly because of growing population. We're seven billion people today heading towards at least nine, probably nine and a half before we're done. More importantly, changing diets. As the world becomes wealthier as well as more populous, we're seeing increases in dietary consumption of meat, which take a lot more resources than a vegetarian diet does. So more people, eating more stuff, and richer stuff, and of course having an energy crisis at the same time, where we have to replace oil with other energy sources that will ultimately have to include some kinds of biofuels and bio-energy sources. So you put these together. It's really hard to see how we're going to get to the rest of the century without at least doubling global agricultural production.
Nhưng điều thực sự quan trọng cần phải nhớ là nông nghiệp không hoàn toàn xấu. Nông nghiệp không phải là một điều xấu. Thực tế là chúng ta phụ thuộc cả vào nó. Nó không phải là một lựa chọn. Không phải một thứ xa xỉ. Nó là một thứ thiết yếu. Chúng ta phải tạo ra thức ăn cho mình, quần áo và thậm chí năng lượng sinh học cho khoảng 7 tỉ người trên thế giới ngày nay và nhu cầu nông nghiệp chì có thể tăng trong tương lai. Nhu cầu đó sẽ không biến mất. Mà sẽ tăng lên rất nhiều, chủ yếu là do dân số đang tăng. Chúng ta đang có 7 tỉ người hôm nay ít nhất sẽ biến thành 9 tỉ chắc 9 tỉ rưỡi trước khi mọi người ở đây không còn sống. Quan trọng hơn là khẩu phần ăn cũng thay đổi. Khi thế giới trở nên đông người hơn và cũng giàu có hơn, chúng ta sẽ thấy lượng thịt tiêu thụ sẽ tăng lên, đồng nghĩa với việc sử dụng nhiều nguồn năng lượng hơn. Vậy là nhiều người hơn, ăn nhiều hơn, và thức ăn giàu dinh dưỡng hơn và dĩ nhiên khủng hoảng năng lượng cũng sẽ xảy ra đồng thời, chúng ta sẽ phải thay thế dầu bằng các nguồn năng lượng khác kiểu gì cũng phải chứa các loại chất đốt sinh học và các nguồn năng lượng sinh học. Vậy khi ghép những mảnh ghép này lại, thật khó thấy làm cách nào chúng ta có thể đi qua hết thế kỷ này mà không tăng việc sản xuất nông nghiệp toàn cầu lên ít nhất gấp đôi. Chà, làm thế nào đây? Làm sao chúng ta có thể
Well, how are we going to do this? How are going to double global ag production around the world?
tăng gấp đôi sản lượng nông phẩm toàn cầu?
Well, we could try to farm more land. This is an analysis we've done, where on the left is where the crops are today, on the right is where they could be based on soils and climate, assuming climate change doesn't disrupt too much of this, which is not a good assumption. We could farm more land, but the problem is the remaining lands are in sensitive areas. They have a lot of biodiversity, a lot of carbon, things we want to protect. So we could grow more food by expanding farmland, but we'd better not, because it's ecologically a very, very dangerous thing to do.
Chúng ta có thể sử dụng nhiều đất hơn. Đây là một bản phân tích chúng tôi thực hiện, bên trái là nơi canh tác hoa màu hiện tại, bên phải là nơi canh tác trong tương lai dựa vào chất lượng đất và khí hậu giả sử biến đổi khí hậu không gây ảnh hưởng gì lớn, một giả thuyết không đúng cho lắm, Chúng ta có thể dùng thêm đất, nhưng vấn đề là những vùng đất còn lại đều nằm trong các khu vực nhạy cảm. Những nơi sinh thái đa dạng, nhiều carbon, những thứ mà chúng ta muốn bảo tồn. Ta có thể tăng thực phẩm bằng cách tăng diện tích đất trồng, nhưng tốt hơn là không nên, bởi vì xét về mặt sinh thái, đó là một việc rất rất nguy hiểm.
Instead, we maybe want to freeze the footprint of agriculture and farm the lands we have better. This is work that we're doing to try to highlight places in the world where we could improve yields without harming the environment. The green areas here show where corn yields, just showing corn as an example, are already really high, probably the maximum you could find on Earth today for that climate and soil, but the brown areas and yellow areas are places where we're only getting maybe 20 or 30 percent of the yield you should be able to get. You see a lot of this in Africa, even Latin America, but interestingly, Eastern Europe, where Soviet Union and Eastern Bloc countries used to be, is still a mess agriculturally. Now, this would require nutrients and water. It's going to either be organic or conventional or some mix of the two to deliver that. Plants need water and nutrients. But we can do this, and there are opportunities to make this work.
Thay vì đó, chúng ta có thể sẽ muốn ngừng bước chân của nông nghiệp và canh tác một cách tốt hơn. Đây là công trình chúng tôi đang làm, cố tìm ra nơi trên thế giới mà chúng ta có thể nâng cao sản lượng mà không làm hại tới môi trường. Những khu vực màu xanh là nơi trồng ngô, coi ngô như một ví dụ, đã đạt được năng suất rất cao, có thể là cao nhất trên trái đất này với điều kiện đất và khí hậu hiện tại, nhưng những khu vực màu nâu và vàng là những nơi chúng ta mới chỉ đạt được 20-30% năng suất tối đa có thể đạt được. Bạn có thể thấy phần lớn khu vực này ở Châu Phi, thậm chí là Mỹ Latin, và thú vị thay, cả ở Đông Âu, nơi Liên Xô và các nước khối Đông Âu từng tồn tại, vẫn là một mớ canh tác nông nghiệp lộn xộn. Tiếp theo là dưỡng chất và nước. Sẽ là chất hữu cơ hay truyền thống hoặc là sự kết hợp giữa cả hai. Cây cối cần nước và dưỡng chất. Chúng ta có thể làm việc này, và có cơ hội để thành công.
But we have to do it in a way that is sensitive to meeting the food security needs of the future and the environmental security needs of the future. We have to figure out how to make this tradeoff between growing food and having a healthy environment work better.
Nhưng chúng ta phải thực hiện một cách khôn ngoan để đáp ứng nhu cầu an ninh lương thực và vấn đề môi trường trong tương lai. Phải tìm cách hài hòa giữa việc trồng lương thực và tạo ra môi trường làm việc tốt hơn.
Right now, it's kind of an all-or-nothing proposition. We can grow food in the background -- that's a soybean field — and in this flower diagram, it shows we grow a lot of food, but we don't have a lot clean water, we're not storing a lot of carbon, we don't have a lot of biodiversity. In the foreground, we have this prairie that's wonderful from the environmental side, but you can't eat anything. What's there to eat? We need to figure out how to bring both of those together into a new kind of agriculture that brings them all together.
Ngay lúc này là vấn đề làm tất cả hoặc không gì cả. Chúng ta có thể trồng lương thực làm nền chẳng hạn như đồng đậu tương và trong biểu đồ này, ta có thể thấy rất nhiều lương thực, nhưng không có nhiều nước sạch, chúng ta không tích trữ nhiều cacbon, đa dạng sinh học cũng mất dần. Còn khu vực chủ đạo, ta có thảo nguyên này xét về mặt môi trường thảo nguyên này rất tuyệt nhưng bạn không thể ăn nó. Có gì để ăn chứ? Chúng ta cần tìm cách kết hợp hai điểm này lại với nhau để tạo thành một kiểu nông nghiệp mới.
Now, when I talk about this, people often tell me, "Well, isn't blank the answer?" -- organic food, local food, GMOs, new trade subsidies, new farm bills -- and yeah, we have a lot of good ideas here, but not any one of these is a silver bullet. In fact, what I think they are is more like silver buckshot. And I love silver buckshot. You put it together and you've got something really powerful, but we need to put them together.
Giờ khi tôi nói về chuyện này, mọi người thường đáp rằng "Không phải câu trả lời rõ rành rành đó sao?" đồ ăn hữu cơ trong nước, trợ cấp thương mại, phí nông nghiệp mới-- đúng thế, có rất nhiều ý tưởng hay, nhưng không ý tưởng nào trong số đó là viên đạn bạc cả. Tôi nghĩ chúng giống đạn chì hơn. Và tôi thích đạn chì. Có nó bạn sẽ có một thứ vô cùng mạnh, nhưng chúng ta cần đặt chúng lại cạnh nhau.
So what we have to do, I think, is invent a new kind of agriculture that blends the best ideas of commercial agriculture and the green revolution with the best ideas of organic farming and local food and the best ideas of environmental conservation, not to have them fighting each other but to have them collaborating together to form a new kind of agriculture, something I call "terraculture," or farming for a whole planet.
Vậy nên những gì phải làm là tạo ra một nền nông nghiệp có tất cả những ý tưởng tốt nhất về nông nghiệp thương mại và cách mạng xanh cùng những ý tưởng về nông nghiệp hữu cơ và thực phẩm trong nước và những ý tưởng tốt nhất về việc bảo vệ môi trường, không được để chúng mâu thuẫn nhau mà phải kết hợp nhau để tạo nên một kiểu nông nghiệp mới mà tôi gọi là "văn hóa lục địa", hay nông nghiệp toàn cầu.
Now, having this conversation has been really hard, and we've been trying very hard to bring these key points to people to reduce the controversy, to increase the collaboration. I want to show you a short video that does kind of show our efforts right now to bring these sides together into a single conversation. So let me show you that. (Music) ("Institute on the Environment, University of Minnesota: Driven to Discover") (Music) ("The world population is growing by 75 million people each year. That's almost the size of Germany. Today, we're nearing 7 billion people. At this rate, we'll reach 9 billion people by 2040. And we all need food. But how? How do we feed a growing world without destroying the planet? We already know climate change is a big problem. But it's not the only problem. We need to face 'the other inconvenient truth.' A global crisis in agriculture. Population growth + meat consumption + dairy consumption + energy costs + bioenergy production = stress on natural resources. More than 40% of Earth's land has been cleared for agriculture. Global croplands cover 16 million km². That's almost the size of South America. Global pastures cover 30 million km². That's the size of Africa. Agriculture uses 60 times more land than urban and suburban areas combined. Irrigation is the biggest use of water on the planet. We use 2,800 cubic kilometers of water on crops every year. That's enough to fill 7,305 Empire State Buildings every day. Today, many large rivers have reduced flows. Some dry up altogether. Look at the Aral Sea, now turned to desert. Or the Colorado River, which no longer flows to the ocean. Fertilizers have more than doubled the phosphorus and nitrogen in the environment. The consequence? Widespread water pollution and massive degradation of lakes and rivers. Surprisingly, agriculture is the biggest contributor to climate change. It generates 30% of greenhouse gas emissions. That's more than the emissions from all electricity and industry, or from all the world's planes, trains and automobiles. Most agricultural emissions come from tropical deforestation, methane from animals and rice fields, and nitrous oxide from over-fertilizing. There is nothing we do that transforms the world more than agriculture. And there's nothing we do that is more crucial to our survival. Here's the dilemma... As the world grows by several billion more people, We'll need to double, maybe even triple, global food production. So where do we go from here? We need a bigger conversation, an international dialogue. We need to invest in real solutions: incentives for farmers, precision agriculture, new crop varieties, drip irrigation, gray water recycling, better tillage practices, smarter diets. We need everyone at the table. Advocates of commercial agriculture, environmental conservation, and organic farming... must work together. There is no single solution. We need collaboration, imagination, determination, because failure is not an option. How do we feed the world without destroying it? Yeah, so we face one of the greatest grand challenges in all of human history today: the need to feed nine billion people and do so sustainably and equitably and justly, at the same time protecting our planet for this and future generations. This is going to be one of the hardest things we ever have done in human history, and we absolutely have to get it right, and we have to get it right on our first and only try. So thanks very much. (Applause)
Buổi nói chuyện này đang dần chuyên sâu hơn chúng tôi đang cố gắng đưa ra những điểm then chốt để con người giảm tranh cãi, mà tăng cường hợp tác. Tôi muốn cho các bạn xem một đoạn băng ngắn ghi lại nỗ lực của chúng tôi để kết hợp những ý tưởng này vào một cuộc nói chuyện nhỏ. (Nhạc) ("Học viện Môi trường, Đại học Minnesota: Động lực khám phá") (Nhạc) ("Dân số thế giới đang tăng thêm 75 triệu người mỗi năm. Gần bằng diện tích của nước Đức. Ngày này, dân số đã đạt gần 7 tỉ người. Với tốc độ này, dân số sẽ đạt 9 tỉ trước năm 2040. Và tất cả đều cần thức ăn. Nhưng làm thế nào để cung cấp thức ăn cho cả thế giới mà không phá hủy hành tinh này? Ai cũng biết biến đổi khí hậu là một vấn đề lớn. Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Chúng ta cần đối diện với một "sự thật mất lòng" khác. Khủng hoảng nông nghiệp toàn cầu. Dân số tăng + lượng thịt tiêu thụ + lượng sữa tiêu thụ + phí năng lượng + sản xuất năng lượng sinh học = áp lực lên tự nhiên. Hơn 40% diện tích đất trái đất đã được dùng cho nông nghiệp. Tổng diện tích cây lương thực toàn cầu là 16 triệu km2. Gần bằng diện tích Nam Mỹ. Diện tích đồng cỏ là 30 triệu km2. Bằng diện tích của Châu Phi. Nông nghiệp đang sử dụng diện tích đất gấp 60 lần diện tích đất thành thị và ngoại ô cộng lại. Tưới tiêu tiêu thụ nhiều nước nhất trên hành tinh này. 2.800 km3 nước được dùng để tưới cho hoa màu mỗi năm. Lượng nước đó đủ để đổ đầy 7.305 tòa nhà Empire State mỗi ngày. Ngày nay, nhiều sông lớn đã bị mất dòng chảy. Một số còn khô cạn hoàn toàn. Biển Aral giờ đã biến thành hoang mạc. Hay sông Colorado, giờ không còn dòng chảy ra đại dương. Phân bón đã làm tăng gấp đôi lượng phốt pho và nitrogen trong môi trường. Hậu quả? Ô nhiễm nước lan rộng và nhiều sông hồ xuống cấp. Ngạc nhiên thay nông nghiệp lại là nguyên nhân lớn nhất gây ra biến đổi khí hậu. Nó tạo ra 30% tổng lượng khí nhà kính. Nhiều hơn cả lượng khí thải ra từ ngành sản xuất điện và công nghiệp, hay tất cả máy bay, tàu hỏa và ô tô trên thế giới này gộp lại. Hầu hết khí thải nông nghiệp đều do việc phá rừng nhiệt đới khí metan từ vật nuôi và các cánh đồng lúa và oxit nitro do bón phân quá nhiều. Không gì con người làm biến đổi thế giới nhiều bằng công nghiệp. Và những gì con người làm cũng chỉ để tồn tại. Đúng là một điều tiến thoái lưỡng nan... Khi dân số thế giới tăng thêm vài tỉ người, chúng ta cần lượng thức ăn gấp đôi, thậm chí gấp ba lần. Vậy chúng ta cần làm gì? Chúng ta cần một cuộc nói chuyện lớn hơn, một cuộc đối thoại quốc tế. Cần đầu tư vào những giải pháp thật sự: khích lệ nông dân, nông nghiệp chính xác, đa dạng hoa màu, tưới tiêu tiết kiệm, tái chế nước xấu, canh tác đất tốt hơn, chế độ ăn thông minh hơn. Chúng ta cần tất cả mọi người cùng tham gia. Vận động nông nghiệp thương mại, đối thoại môi trường, và nông nghiệp hữu cơ... phải thực hiện đồng thời. Không có giải pháp đơn lẻ nào hết. Chúng ta cần sự hợp tác, sự tưởng tượng, lòng quyết tâm, bởi thất bại không phải là một lựa chọn. Làm thế nào để vừa nuôi sống thế giới mà không hủy hoại nó? Đúng vậy, chúng ta đang đối mặt với một trong những thử thách lớn nhất trong lịch sử nhân loại ngày nay: nhu cầu thức ăn cho 9 tỉ người và phải làm được vậy một cách ổn định và công bằng. đồng thời bảo vệ hành tinh của chúng ta vì thế hệ ngày nay và mai sau. Đây sẽ là một trong những việc khó khăn nhất mà chúng ta từng làm trong lịch sử nhân loại, và chúng ta chắc chắc phải làm tốt, phải làm tốt trong lần thử đầu tiên và cũng là duy nhất của mình. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay)