Amongst all the troubling deficits we struggle with today -- we think of financial and economic primarily -- the ones that concern me most is the deficit of political dialogue -- our ability to address modern conflicts as they are, to go to the source of what they're all about and to understand the key players and to deal with them. We who are diplomats, we are trained to deal with conflicts between states and issues between states. And I can tell you, our agenda is full. There is trade, there is disarmament, there is cross-border relations.
Trong số tất cả những thâm hụt phiền phức mà chúng ta đang phải vật lộn để vượt qua -- thường thì chúng ta chủ yếu nghĩ về tài chính và kinh tế -- điều khiến tôi quan tâm nhất là sự thâm hụt trong đối thoại chính trị -- khả năng chúng ta giải quyết các cuộc xung đột hiện đại đúng với bản chất của chúng, để đi tới nguồn gốc của vấn đề và để hiểu những nhân vật chủ chốt trong cuộc xung đột để có cách giải quyết với họ. Chúng ta những nhà ngoại giao đã được huấn luyện để đối phó với các cuộc xung đột và các vấn đề giữa các quốc gia. Và tôi có thể cho bạn biết, chương trình nghị sự của chúng ta luôn đầy ắp. Bởi những vấn đề về thương mại, giải trừ quân bị, những mối quan hệ xuyên biên giới.
But the picture is changing, and we are seeing that there are new key players coming onto the scene. We loosely call them "groups." They may represent social, religious, political, economic, military realities. And we struggle with how to deal with them. The rules of engagement: how to talk, when to talk, and how to deal with them.
Nhưng bức tranh đang thay đổi và chúng ta đang thấy những nhân vật then chốt mới bước vào bức tranh. Chúng ta gọi họ không chính thức là "các nhóm". Họ có thể đại diện cho thực trạng về xã hội, tôn giáo, chính trị, kinh tế hay quân đội. Và chúng ta phải vật lộn tìm cách đối phó với họ. Nguyên tắc của đối thoại là: làm thế nào để nói chuyện với họ, khi nào thì nói và đối phó với họ như thế nào.
Let me show you a slide here which illustrates the character of conflicts since 1946 until today. You see the green is a traditional interstate conflict, the ones we used to read about. The red is modern conflict, conflicts within states. These are quite different, and they are outside the grasp of modern diplomacy. And the core of these key actors are groups who represent different interests inside countries. And the way they deal with their conflicts rapidly spreads to other countries. So in a way, it is everybody's business.
Tôi sẽ cho các bạn xem 1 slide minh họa đặc tính của các cuộc xung đột kể từ năm 1946 cho đến nay. Bạn nhìn thấy màu xanh lá cây là xung đột có tính truyền thống giữa các quốc gia mà chúng ta vẫn thường được đọc. Màu đỏ là xung đột hiện đại, những cuộc xung đột bên trong một quốc gia. Những cuộc xung đột này khá khác nhau, và chúng nằm ngoài tầm hiểu biết của ngoại giao hiện đại. Và thực chất những diễn viên chính là những nhóm người đại diện cho các quyền lợi khác nhau bên trong các quốc gia. Và cách họ đối phó với những cuộc xung đột này sẽ nhanh chóng lây lan sang các nước khác. Bởi vậy ở một chừng mực, đây là việc của tất cả mọi người.
Another acknowledgment we've seen during these years, recent years, is that very few of these domestic interstate, intrastate conflicts can be solved militarily. They may have to be dealt with with military means, but they cannot be solved by military means. They need political solutions. And we, therefore, have a problem, because they escape traditional diplomacy. And we have among states a reluctance in dealing with them. Plus, during the last decade, we've been in the mode where dealing with groups was conceptually and politically dangerous. After 9/11, either you were with us or against us. It was black or white. And groups are very often immediately label terrorists. And who would talk to terrorists? The West, as I would see it, comes out of that decade weakened, because we didn't understand the group. So we've spent more time on focusing on why we should not talk to others than finding out how we talk to others.
Một điều khác chúng ta nhận thấy trong những năm gần đây, là có rất ít các cuộc xung đột quốc gia và giữa các quốc gia có thể giải quyết được bằng quân sự. Các biện pháp quân sự có thể đi kèm khi giải quyết xung đột, chứ không giải quyết được xung đột. Chúng cần những giải pháp chính trị. Và bởi vậy mà chúng ta gặp rắc rối, bởi vì chúng vượt ra khỏi ngoại giao truyền thống. Và có một vấn đề là các quốc gia đều không sẵn lòng đối phó với chúng. Thêm vào đó, trong thập kỷ qua, chúng ta đã phải ở trong trạng thái đối phó với những nhóm nguy hiểm về mặt nhận thức và chính trị. Sau sự kiện 9/11, hoặc bạn cùng phía với chúng tôi, hoặc là chống lại chúng tôi. Đó là đen hoặc trắng. Và rất thường xuyên các nhóm bị dán nhãn là "khủng bố". Và có ai muốn nói chuyện với các nhóm khủng bố chứ? Phương Tây, như tôi nhìn thấy, đã bị yếu đi sau thập kỷ đó, bởi vì chúng ta không chịu hiểu các nhóm đó. Do đó chúng ta đã tiêu tốn thời gian nhiều hơn vào biện minh vì sao chúng ta không nên đối thoại với họ, hơn là tìm ra cách để đối thoại với họ.
Now I'm not naive. You cannot talk to everybody all the time. And there are times you should walk. And sometimes military intervention is necessary. I happen to believe that Libya was necessary and that military intervention in Afghanistan was also necessary. And my country relies on its security through military alliance, that's clear. But still we have a large deficit in dealing with and understanding modern conflict.
Tôi không ngây thơ. Đúng là không phải lúc nào bạn cũng có thể đối thoại được với tất cả mọi người. Có những lúc bạn sẽ phải bỏ đi. Và đôi khi sự can thiệp quân sự là cần thiết. Tôi đã từng tin rằng can thiệp quân sự vào Libya và Afghanistan là cần thiết. Và rất rõ ràng là đất nước chúng ta phụ thuộc vào sự bảo vệ qua các đồng minh quân sự. Nhưng chúng ta vẫn có sự thâm hụt lớn về việc đối phó và thấu hiểu xung đột hiện đại.
Let us turn to Afghanistan. 10 years after that military intervention, that country is far from secure. The situation, to be honest, is very serious. Now again, the military is necessary, but the military is no problem-solver. When I first came to Afghanistan in 2005 as a foreign minister, I met the commander of ISAF, the international troops. And he told me that, "This can be won militarily, minister. We just have to persevere." Now four COM ISAF's later, we hear a different message: "This cannot be won militarily. We need military presence, but we need to move to politics. We can only solve this through a political solution. And it is not us who will solve it; Afghans have to solve it." But then they need a different political process than the one they were given in 2001, 2002. They need an inclusive process where the real fabric of this very complicated society can deal with their issues.
Hãy quay lại Afghanistan. 10 năm sau sự can thiệp vũ trang, an ninh cho đất nước đó vẫn còn xa vời. Trung thực mà nói thì tình thế rất nghiêm trọng. Bởi vậy mà một lần nữa, quân sự là cần thiết, nhưng không phải là cách để giải quyết vấn đề. Khi tôi lần đầu tiên đến Afghanistan vào năm 2005 với tư cách Ngoại trưởng, tôi đã gặp chỉ huy của lực lượng vũ trang quốc tế ISAF. Và ông nói với tôi rằng: "Chúng ta có thể giành chiến thắng bằng quân sự, thưa ngài Ngoại trưởng. Chúng ta chỉ cần phải kiên trì." Bây giờ đã qua bốn thế hệ ISAF, chúng ta lại được nghe thông điệp khác: "Chúng ta không thể chiến thắng bằng quân sự. Chúng ta cần sự hiện diện của binh lính, nhưng chúng ta cần chuyển sang động thái chính trị. Chúng ta chỉ có thể giải quyết xung đột bằng một giải pháp chính trị. Và không phải chúng ta mà chính người Afghanistan phải giải quyết nó." Nhưng họ cần một tiến trình chính trị khác với cái họ được đưa cho vào năm 2001, 2002. Họ cần một tiến trình có tính phổ quát mà những cơ cấu thực sự của xã hội phức tạp này có thể giải quyết những vấn đề của chính họ.
Everybody seems to agree with that. It was very controversial to say three, four, five years ago. Now everybody agrees. But now, as we prepare to talk, we understand how little we know. Because we didn't talk. We didn't grasp what was going on. The International Committee of the Red Cross, the ICRC, is talking to everyone, and it is doing so because it is neutral. And that's one reason why that organization probably is the best informed key player to understand modern conflict -- because they talk.
Mọi người đều có vẻ đồng ý với điều đó. 3, 4, 5 năm năm trước thì điều này vẫn còn rất gây tranh cãi. Bây giờ thì tất cả mọi người đều đồng ý. Nhưng bây giờ, khi chúng ta chuẩn bị đối thoại, chúng ta nhận ra chúng ta biết rất ít. Bởi vì chúng ta đã không đối thoại. Chúng ta đã không hiểu những gì xảy ra. Ủy ban quốc tế Chữ thập đỏ, ICRC, nói chuyện với tất cả các bên, và họ làm như vậy vì họ hoàn toàn trung lập. Và đó là một lý do tại sao tổ chức này có lẽ là nhân vật then chốt hiểu biết nhiều nhất về xung đột hiện đại -- bởi vì họ đối thoại.
My point is that you don't have to be neutral to talk. And you don't have to agree when you sit down with the other side. And you can always walk. But if you don't talk, you can't engage the other side. And the other side which you're going to engage is the one with whom you profoundly disagree. Prime Minister Rabin said when he engaged the Oslo process, "You don't make peace with your friends, you make peace with your enemies." It's hard, but it is necessary.
Quan điểm của tôi là bạn không cần phải giữ thái độ trung lập khi nói chuyện. Bạn không cần phải đồng ý với các bên khi bạn ngồi xuống nói chuyện. Bạn luôn có thể đứng dậy bỏ đi. Nhưng nếu bạn không nói, bạn không thể thương lượng được bên kia. Và cái bên bạn muốn thương lượng lại chính là bên mà bạn đang có sự bất đồng sâu sắc. Thủ tướng Rabin đã từng nói khi ông tiến hành tiến trình Oslo rằng, "Bạn không tạo ra hòa bình với bạn bè của mình, bạn tạo ra hòa bình với kẻ thù." Đó là một điều khó nhưng cần thiết.
Let me go one step further. This is Tahrir Square. There's a revolution going on. The Arab Spring is heading into fall and is moving into winter. It will last for a long, long time. And who knows what it will be called in the end. That's not the point. The point is that we are probably seeing, for the first time in the history of the Arab world, a revolution bottom-up -- people's revolution. Social groups are taking to the streets. And we find out in the West that we know very little about what's happening. Because we never talk to the people in these countries. Most governments followed the dictate of the authoritarian leaders to stay away from these different groups, because they were terrorists. So now that they are emerging in the street and we salute the democratic revolution, we find out how little we know.
Hãy để tôi nói cụ thể hơn. Đây là quảng trường Tahrir. Có một cuộc cách mạng đang xảy ra. Mùa xuân Ả Rập đã kéo dài tới mùa thu và giờ đang chuyển qua mùa đông. Nó sẽ kéo dài trong một thời gian dài nữa. Và ai mà biết được đến cuối cùng nó sẽ được gọi là gì. Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là chúng ta đang được chứng kiến, có lẽ lần đầu tiên trong lịch sử của thế giới Ả Rập, một cuộc cách mạng từ dưới lên -- cách mạng của nhân dân. Các nhóm dân sự đang chiếm lĩnh các đường phố. Và chúng ta nhận ra ở phương Tây, chúng ta biết rất ít về những gì đang xảy ra. Bởi vì chúng ta không bao giờ nói chuyện với người ở những nước này. Hầu hết các chính phủ theo sự đòi hỏi của các nhà lãnh đạo độc tài đã tránh xa những nhóm này, vì họ được coi là khủng bố. Vì vậy, khi mà bây giờ họ đang chiếm lĩnh đường phố và chúng ta chào mừng cuộc cách mạng dân chủ, chúng ta mới nhận ra chúng ta biết rất ít.
Right now, the discussion goes, "Should we talk to the Muslim Brotherhood? Should we talk to Hamas? If we talk to them, we may legitimize them." I think that is wrong. If you talk in the right way, you make it very clear that talking is not agreeing. And how can we tell the Muslim Brotherhood, as we should, that they must respect minority rights, if we don't accept majority rights? Because they may turn out to be a majority. How can we escape [having] a double-standard, if we at the same time preach democracy and at the same time don't want to deal with the groups that are representative? How will we ever be interlocutors? Now my diplomats are instructed to talk to all these groups. But talking can be done in different ways. We make a distinction between talking from a diplomatic level and talking at the political level. Now talking can be accompanied with aid or not with aid. Talking can be accompanied with inclusion or not inclusion.
Hiện tại vẫn đang có cuộc thảo luận, "Chúng ta có nên nói chuyện với các thân hữu Hồi giáo? Chúng ta có nên nói chuyện với Hamas? Nếu chúng ta nói chuyện với họ, có nghĩa là chúng ta đã hợp pháp hóa họ." Tôi nghĩ rằng đó là suy nghĩ sai lầm. Nếu bạn biết cách nói chuyện, bạn có thể làm rõ rằng đối thoại không có nghĩa là đồng ý. Và làm thế nào chúng ta có thể khiến các anh em Hồi giáo điều mà chúng ta nên làm, phải tôn trọng quyền của dân tộc thiểu số khi mà chúng ta không chấp nhận quyền của đa số? Bởi vì họ có thể chính là đa số. Làm thế nào chúng ta có thể tránh được tiêu chuẩn kép nếu chúng ta cùng một lúc vừa đề cao dân chủ nhưng lại không muốn giải quyết cùng với những nhóm đóng vai trò đại diện? Chúng ta sẽ phải đàm thoại thế nào đây? Giờ đây những nhà ngoại giao của tôi được hướng dẫn để đối thoại với những nhóm này. Nhưng đối thoại có thể được thực hiện theo những cách khác nhau. Chúng tôi phân biệt rõ ràng giữa đối thoại ở cấp độ ngoại giao và ở cấp độ chính trị. Đối thoại có thể đi kèm sự trợ giúp hoặc không. Đối thoại có thể kèm theo sự bao hàm hoặc không.
There's a big array of the ways of dealing with this. So if we refuse to talk to these new groups that are going to be dominating the news in years to come, we will further radicalization, I believe. We will make the road from violent activities into politics harder to travel. And if we cannot demonstrate to these groups that if you move towards democracy, if you move towards taking part in civilized and normal standards among states, there are some rewards on the other side. The paradox here is that the last decade probably was a lost decade for making progress on this.
Có rất nhiều cách để nói chuyện. Bởi vậy nếu chúng ta từ chối giao tiếp với những nhóm mới mà trong tương lai sẽ thống trị các bản tin, chúng ta sẽ càng khiến mọi thứ cực đoan hơn, tôi tin vậy. Chúng ta sẽ làm cho con đường chuyển từ các hoạt động bạo lực sang chính trị khó đi hơn. Và chúng ta không thể chứng minh cho các nhóm này rằng nếu các anh hướng tới dân chủ, nếu các anh chuyển hướng cùng tham gia vào các tiêu chuẩn văn minh và bình thường giữa các quốc gia, sẽ có những phần thưởng dành cho các anh từ phía đối phương. Nghịch lý ở đây là thập kỷ qua có thể là một thập kỷ thất bại cho tiến trình này.
And the paradox is that the decade before the last decade was so promising -- and for one reason primarily. And the reason is what happened in South Africa: Nelson Mandela. When Mandela came out of prison after 27 years of captivity, if he had told his people, "It's time to take up the arms, it's time to fight," he would have been followed. And I think the international community would have said, "Fair enough. It's their right to fight." Now as you know, Mandela didn't do that. In his memoirs, "Long Road to Freedom," he wrote that he survived during those years of captivity because he always decided to look upon his oppressor as also being a human being, also being a human being. So he engaged a political process of dialogue, not as a strategy of the weak, but as a strategy of the strong. And he engaged talking profoundly by settling some of the most tricky issues through a truth and reconciliation process where people came and talked. Now South African friends will know that was very painful.
Và nghịch lý là thập kỷ trước thập kỷ vừa rồi thì tiến trình này lại đầy hứa hẹn -- bởi chủ yếu là ở một lý do. Lý do này là những gì đã xảy ra ở Nam Phi: Nelson Mandela. Khi Mandela ra khỏi tù sau 27 năm bị giam cầm, nếu như ông nói với người dân của mình rằng, "Đã đến lúc chúng ta cần vũ trang. Đã đến lúc phải chiến đấu", ông sẽ được mọi người nghe theo. Và tôi nghĩ cộng đồng thế giới sẽ nói: "Điều đó là công bằng. Họ có quyền chiến đấu". Nhưng các bạn cũng đã biết, Mandela đã không làm điều đó. Trong hồi ký của mình, "Chặng đường dài tới tự do", ông viết rằng sở dĩ ông đã sống sót trong những năm bị giam cầm vì ông luôn nhìn kẻ áp bức mình như là một con người, như là một con người. Vì vậy, ông tiến hành quá trình đối thoại chính trị, không phải ở vị trí của một kẻ yếu mà theo chiến lược của một kẻ mạnh. Và ông đã tiến hành đối thoại một cách thực sự sâu sắc bằng cách đi vào những vấn đề khó khăn nhất thông qua một tiến trình tôn trọng sự thật và hòa giải, mà mọi người đến và nói chuyện. Giờ những người bạn Nam Phi sẽ biết đó là một quá trình rất khó nhọc.
So what can we learn from all of this? Dialogue is not easy -- not between individuals, not between groups, not between governments -- but it is very necessary. If we're going to deal with political conflict-solving of conflicts, if we're going to understand these new groups which are coming from bottom-up, supported by technology, which is available to all, we diplomats cannot be sitting back in the banquets believing that we are doing interstate relations. We have to connect with these profound changes.
Vậy chúng ta có thể học được gì từ tất cả những điều này? Đối thoại không dễ dàng chút nào -- dù là giữa các cá nhân, giữa các nhóm, hay giữa các chính phủ -- nhưng nó lại rất cần thiết. Nếu chúng ta định giải quyết các cuộc xung đột theo hướng chính trị, nếu chúng ta định tìm hiểu những nhóm mới nổi lên từ tầng dưới xã hội nhưng được hỗ trợ bởi công nghệ, là thứ có sẵn cho tất cả mọi người, chúng ta những nhà ngoại giao sẽ không thể đơn thuần ngồi lại ở bàn tiệc và tin rằng chúng ta đang giải quyết các mối quan hệ liên quốc gia. Chúng ta phải kết nối với những sự thay đổi sâu sắc này.
And what is dialogue really about? When I enter into dialogue, I really hope that the other side would pick up my points of view, that I would impress upon them my opinions and my values. I cannot do that unless I send the signals that I will be open to listen to the other side's signals. We need a lot more training on how to do that and a lot more practice on how that can take problem-solving forward. We know from our personal experiences that it's easy sometimes just to walk, and sometimes you may need to fight. And I wouldn't say that is the wrong thing in all circumstances. Sometimes you have to. But that strategy seldom takes you very far. The alternative is a strategy of engagement and principled dialogue. And I believe we need to strengthen this approach in modern diplomacy, not only between states, but also within states.
Và đối thoại thực sự là gì? Khi tôi tham gia vào đối thoại, tôi thực sự hy vọng rằng phía bên kia sẽ chấp nhận quan điểm của tôi, rằng tôi sẽ gây ấn tượng cho họ với những ý tưởng và giá trị của tôi. Nhưng tôi không thể làm điều đó trừ khi tôi gửi đi tín hiệu rằng tôi sẽ sẵn lòng lắng nghe tín hiệu từ phía bên kia. Chúng ta còn cần phải học nhiều về cách thức để làm được điều này và còn phải thực hành nhiều hơn nữa khả năng xúc tiến giải quyết vấn đề. Từ kinh nghiệm bản thân chúng ta biết rằng đôi khi sẽ rất dễ dàng nếu chúng ta chỉ cần bỏ đi, và đôi khi chiến đấu là cần thiết. Và tôi sẽ không nói đó là điều sai trái trong mọi tình huống. Đôi khi bạn phải làm vậy. Nhưng chiến lược đó hiếm khi đưa bạn đi được xa. Một cách khác là có một chiến lược cho sự cam kết và đối thoại mang tính nguyên tắc. Và tôi tin rằng chúng ta cần phải tăng cường phương pháp này trong ngoại giao hiện đại, không chỉ giữa các quốc gia, mà còn trong phạm vi một quốc gia.
We are seeing some new signs. We could never have done the convention against anti-personnel landmines and the convention that is banning cluster munitions unless we had done diplomacy differently, by engaging with civil society. All of a sudden, NGOs were not only standing in the streets, crying their slogans, but they were taking [them] into the negotiations, partly because they represented the victims of these weapons. And they brought their knowledge. And there was an interaction between diplomacy and the power coming bottom-up. This is perhaps a first element of a change. In the future, I believe, we should draw examples from these different illustrations, not to have diplomacy which is disconnected from people and civil society.
Chúng ta đang nhìn thấy một số dấu hiệu mới. Chúng ta đã có thể không thực hiện được công ước cấm mìn sát thương cá nhân và hiệp ước chống bom chùm nếu chúng ta không tiến hành ngoại giao khác với truyền thống, bằng cách tham gia với xã hội dân sự. Hoàn toàn bất ngờ, các tổ chức phi chính phủ đã không chỉ đứng trên đường phố, hô to các khẩu hiệu của họ, mà họ còn đưa chúng vào các cuộc đàm phán, một phần vì họ đại diện cho nạn nhân của những vũ khí này. Và họ đã mang đến đàm phán sự hiểu biết của họ. Và đã có một sự tương tác giữa ngoại giao và sức mạnh từ phía dưới. Điều này có lẽ là một yếu tố đầu tiên cho một sự thay đổi. Trong tương lai, tôi tin rằng, chúng ta cần lấy các ví dụ từ những câu chuyện khác nhau, rằng sẽ không có thứ ngoại giao mà hoàn toàn không có liên hệ với con người và xã hội dân sự.
And we have to go also beyond traditional diplomacy to the survival issue of our times, climate change. How are we going to solve climate change through negotiations, unless we are able to make civil society and people, not part of the problem, but part of the solution? It is going to demand an inclusive process of diplomacy very different from the one we are practicing today as we are heading to new rounds of difficult climate negotiations, but when we move toward something which has to be much more along a broad mobilization. It's crucial to understand, I believe, because of technology and because of globalization, societies from bottom-up.
Và chúng ta cũng phải vượt ra khỏi ngoại giao truyền thống để giải quyết vấn đề sống còn của thời đại chúng ta, đó là biến đổi khí hậu. Làm thế nào chúng ta có thể giải quyết vấn đề biến đổi khí hậu thông qua đàm phán, trừ khi chúng ta có thể khiến cho xã hội dân sự và người dân không phải là một phần của vấn đề, mà là một phần của giải pháp? Nó sẽ đòi hỏi một quá trình ngoại giao tổng quát rất khác với cách chúng ta đang thực hiện ngày nay khi hướng tới những vòng đàm phán mới khó khăn về thay đổi khí hậu, nhưng khi chúng ta hướng tới một điều gì đó mà đòi hỏi một sự huy động rộng lớn, thì quan trọng là phải hiểu được những xã hội từ phía dưới, bởi tác động của kỹ thuật và bởi toàn cầu hóa, tôi tin là vậy.
We as diplomats need to know the social capital of communities. What is it that makes people trust each other, not only between states, but also within states? What is the legitimacy of diplomacy, of the the solution we devise as diplomats if they cannot be reflected and understood by also these broader forces of societies that we now very loosely call groups?
Chúng ta những nhà ngoại giao cần phải biết nguồn vốn xã hội của các cộng đồng. Nó là gì mà làm cho mọi người tin tưởng lẫn nhau, không chỉ giữa các quốc gia, mà còn trong cùng một quốc gia? Tính hợp pháp của ngoại giao, của giải pháp mà chúng ta đưa ra với tư cách nhà ngoại giao sẽ là gì nếu chúng không thể được phản ánh và hiểu rõ bởi các lực lượng rộng lớn hơn của xã hội mà chúng ta tạm gọi là "nhóm"?
The good thing is that we are not powerless. We have never had as many means of communication, means of being connected, means of reaching out, means of including. The diplomatic toolbox is actually full of different tools we can use to strengthen our communication. But the problem is that we are coming out of a decade where we had a fear of touching it. Now, I hope, in the coming years, that we are able to demonstrate through some concrete examples that fear is receding and that we can take courage from that alliance with civil society in different countries to support their problem-solving, among the Afghans, inside the Palestinian population, between the peoples of Palestine and Israel.
Điều tốt là chúng ta không bất lực. Chưa bao giờ chúng ta lại có nhiều phương tiện truyền thông, phương tiện kết nối, phương tiện tiếp cận, phương tiện tập hợp như vậy. Thực sự là hộp công cụ ngoại giao có đầy đủ các công cụ khác nhau mà chúng ta có thể sử dụng để tăng cường cho giao tiếp. Nhưng vấn đề là chúng ta đã mất một thập kỷ sợ chạm vào nó. Bây giờ, tôi hy vọng, trong những năm tới, chúng ta có thể chứng minh thông qua một số ví dụ cụ thể rằng nỗi lo sợ đang được rút xuống và chúng ta có thể can đảm liên minh với xã hội dân sự ở các quốc gia khác nhau để hỗ trợ họ giải quyết vấn đề, như vấn đề giữa những người Afghanistan, giữa những người Palestine, và giữa người Palestine và Israel.
And as we try to understand this broad movement across the Arab world, we are not powerless. We need to improve the necessary skills, and we need the courage to use them. In my country, I have seen how the council of Islamist groups and Christian groups came together, not as a government initiative, but they came together on their own initiative to establish contact and dialogue in times where things were pretty low-key tension. And when tension increased, they already had that dialogue, and that was a strength to deal with different issues.
Và khi chúng ta đang cố gắng để hiểu phong trào rộng lớn lan khắp thế giới Ả Rập, chúng ta không phải là bất lực. Nhưng chúng ta cần phải cải thiện các kỹ năng cần thiết, và chúng ta cần can đảm để sử dụng chúng. Ở nước tôi, tôi đã thấy hội đồng của các nhóm Hồi giáo cực đoan và các nhóm Kitô giáo đến gặp nhau, không phải theo một sáng kiến của chính phủ, mà là theo sáng kiến riêng của họ để thiết lập liên lạc và đối thoại trong những khoảng thời gian khi mọi thứ đã bớt căng thẳng. Và khi căng thẳng tăng lên, thì vì họ đã có đối thoại, nên họ có sức mạnh để đối phó với các vấn đề khác nhau.
Our modern Western societies are more complex than before, in this time of migration. How are we going to settle and build a bigger "We" to deal with our issues if we don't improve our skills of communication? So there are many reasons, and for all of these reasons, this is time and this is why we must talk.
Xã hội hiện đại phương Tây của chúng ta phức tạp hơn so với trước đây, trong thời đại di cư này. Làm thế nào chúng ta có thể giải quyết và xây dựng cái "Chúng ta" lớn hơn để đối phó với các vấn đề của chúng ta nếu chúng ta không cải thiện kỹ năng giao tiếp? Vì vậy, có nhiều lý do, và bởi vì tất cả những lý do này, đây chính là thời điểm và nguyên nhân tại sao chúng ta cần phải nói chuyện.
Thank you for your attention.
Cảm ơn sự lắng nghe của các bạn.
(Applause)
(Vỗ tay)