In the early days of Twitter, it was like a place of radical de-shaming. People would admit shameful secrets about themselves, and other people would say, "Oh my God, I'm exactly the same." Voiceless people realized that they had a voice, and it was powerful and eloquent. If a newspaper ran some racist or homophobic column, we realized we could do something about it. We could get them. We could hit them with a weapon that we understood but they didn't -- a social media shaming. Advertisers would withdraw their advertising. When powerful people misused their privilege, we were going to get them. This was like the democratization of justice. Hierarchies were being leveled out. We were going to do things better.
Những ngày đầu, Twitter như một nơi giải bày tâm sự thầm kín. Người dùng thổ lộ những bí mật xấu hổ của mình, rồi những người khác sẽ thốt lên: "Trời ơi, tôi cũng y hệt thế." Người thấp cổ bé họng nhận ra họ cũng có tiếng nói, tiếng nói mạnh mẽ và hùng hồn. Nếu có tờ báo nào đăng bài phân biệt chủng tộc, miệt thị đồng tính, chúng ta nhận ra mình có thể làm điều gì đó. Ta có thể bắt bọn nhà báo chịu tội. Chúng ta có thể nện chúng bằng thứ vũ khí mà chúng không thể hiểu được-- phản kích bằng mạng xã hội. Nhà quảng cáo sẽ thôi quảng cáo trên báo nọ. Khi những người có chức quyền lạm dụng quyền lực, ta sẽ bắt chúng trả giá. Giống như nền công lý dân chủ vậy Địa vị, thứ bậc sẽ về thế cân bằng. Chúng ta sẽ sống theo hướng tốt đẹp hơn.
Soon after that, a disgraced pop science writer called Jonah Lehrer -- he'd been caught plagiarizing and faking quotes, and he was drenched in shame and regret, he told me. And he had the opportunity to publicly apologize at a foundation lunch. This was going to be the most important speech of his life. Maybe it would win him some salvation. He knew before he arrived that the foundation was going to be live-streaming his event, but what he didn't know until he turned up, was that they'd erected a giant screen Twitter feed right next to his head. (Laughter) Another one in a monitor screen in his eye line.
Không lâu sau đó, một nhà báo khoa học tên Jonah Lehrer... bị bắt vì tội đạo văn và bịa đặt các lời trích dẫn, anh ta nói với tôi rằng anh vô cùng xấu hổ và hối hận. Và anh ta có cơ hội xin lỗi công khai tại một bữa trưa tại tổ chức chủ quản. Đó sẽ là bài diễn văn quan trọng nhất đời anh ta. Nó có thể đem đến ít nhiều sự cứu rỗi. Trước khi đến anh đã biết rằng sự kiện này sẽ được phát sóng trực tiếp nhưng mãi đến khi lên sân khấu anh mới rõ, họ dựng một màn hình rộng cập nhật Twitter ngay trên đầu anh. (Cười) Và một màn hình khác ngay trước tầm mắt anh ta.
I don't think the foundation did this because they were monstrous. I think they were clueless: I think this was a unique moment when the beautiful naivety of Twitter was hitting the increasingly horrific reality.
Tôi không nghĩ tổ chức nọ lại làm điều đó vì có ác ý. Tôi nghĩ họ thật sự không biết. Tôi nghĩ đó là khoảnh khắc chuyển mình khi vẻ đẹp ngây thơ của Twitter trở thành một thực tế càng lúc càng khủng khiếp hơn.
And here were some of the Tweets that were cascading into his eye line, as he was trying to apologize:
Và đây là một trong những Tweets chạy ra trước mắt anh ta, khi anh cố gắng để xin lỗi công chúng:
"Jonah Lehrer, boring us into forgiving him." (Laughter)
"Jonah Lehrer, kẻ càm ràm làm ta chán chết phải tha cho hắn." (Cười)
And, "Jonah Lehrer has not proven that he is capable of feeling shame."
Và rồi, "Jonah Lehrer, kẻ chưa có khả năng biết xấu hổ."
That one must have been written by the best psychiatrist ever, to know that about such a tiny figure behind a lectern.
Câu này hẳn được viết bởi một bác sĩ tâm thần bậc nhất, mới chẩn được bệnh từ hình dáng nhỏ xíu sau bục diễn thuyết thế kia.
And, "Jonah Lehrer is just a frigging sociopath."
Và, "Jonah Lehrer chỉ là thằng thần kinh."
That last word is a very human thing to do, to dehumanize the people we hurt. It's because we want to destroy people but not feel bad about it. Imagine if this was an actual court, and the accused was in the dark, begging for another chance, and the jury was yelling out, "Bored! Sociopath!" (Laughter)
Câu cuối rất là đúng bản chất con người khi hạ nhục nhân phẩm người khác. Bởi vì chúng ta muốn tiêu diệt ai đó nhưng lại không muốn cảm thấy tội lỗi. Thử tưởng tượng nếu đây là một phiên tòa thật sự, và bị cáo ở trong bóng tối, cầu xin thêm một cơ hội, thế mà bồi thẩm đoàn hét lên, "Đồ càm ràm! Đồ thần kinh!" (cười)
You know, when we watch courtroom dramas, we tend to identify with the kindhearted defense attorney, but give us the power, and we become like hanging judges.
Khi chúng ta xem những bộ phim xử án, chúng ta thường đồng cảm với những luật sư biện hộ có tâm, nhưng nếu ở vào vị trí đó, chúng ta lại trở thành những quan tòa độc địa.
Power shifts fast. We were getting Jonah because he was perceived to have misused his privilege, but Jonah was on the floor then, and we were still kicking, and congratulating ourselves for punching up. And it began to feel weird and empty when there wasn't a powerful person who had misused their privilege that we could get. A day without a shaming began to feel like a day picking fingernails and treading water.
Vị thế quyền lực thay đổi rất nhanh. Chúng ta lên án Jonah vì anh ta đã lạm dụng quyền báo chí, nhưng khi Jonah đã quỳ sụp nhận lỗi, chúng ta vẫn tiếp tục công kích, rồi tự hả hê vì đã ra tay đánh gục anh ta. Và điều đó bắt đầu trở nên kỳ quặc và vô nghĩa khi chuyện không dừng ở việc bắt người lạm dụng chức quyền trả giá. Một ngày không có đả kích giống như một ngày chỉ ngồi không cậy móng tay vậy.
Let me tell you a story. It's about a woman called Justine Sacco. She was a PR woman from New York with 170 Twitter followers, and she'd Tweet little acerbic jokes to them, like this one on a plane from New York to London: [Weird German Dude: You're in first class. It's 2014. Get some deodorant." -Inner monologue as inhale BO. Thank god for pharmaceuticals.] So Justine chuckled to herself, and pressed send, and got no replies, and felt that sad feeling that we all feel when the Internet doesn't congratulate us for being funny. (Laughter) Black silence when the Internet doesn't talk back. And then she got to Heathrow, and she had a little time to spare before her final leg, so she thought up another funny little acerbic joke:
Để tôi kể các bạn nghe một câu chuyện. Về người phụ nữ tên là Justine Sacco. Cô ấy là một nhân viên PR ở New York có 170 người theo dõi trên Twitter, cô hay Tweet mấy bài bông đùa mỉa mai với họ, kiểu như bài Tweet cô ấy đăng trên máy bay từ New York đến London: "Cái gã người Đức kỳ cục! Ngồi khoang hạng nhất lại không xài chất khử mùi?!" - Điều tôi nghĩ khi hít nước hoa. Tạ ơn Chúa vì đã sinh ra chúng.] Justine tự cười, nhấn nút gửi, và không hề có một reply nào, và dâng trào nỗi buồn chúng ta đều hiểu khi Internet không tán thưởng sự hài hước của chúng ta. (Cười) Một sự im lặng đáng sợ khi Internet không đáp lời. Và sau khi cô ấy đến Heathrow, cô ấy có một ít thời gian rảnh trước chặng bay cuối, cô ấy nghĩ ra một câu chuyện châm biếm khác:
[Going to Africa. Hope I don't get AIDS. Just kidding. I'm white!]
[Trên đường đến Africa. Hy vọng tôi sẽ không mắc AIDS. Giỡn thôi. Tôi là người da trắng mà!]
And she chuckled to herself, pressed send, got on the plane, got no replies, turned off her phone, fell asleep, woke up 11 hours later, turned on her phone while the plane was taxiing on the runway, and straightaway there was a message from somebody that she hadn't spoken to since high school, that said, "I am so sorry to see what's happening to you." And then another message from a best friend, "You need to call me right now. You are the worldwide number one trending topic on Twitter." (Laughter)
Cô ấy tự cười, nhấn gửi, lên máy bay, không hề có hồi âm nào, tắt điện thoại, và ngủ, 11 tiếng sau, cô thức dậy, bật điện thoại trong khi máy bay đang chạy trên đường băng, và ngay lập tức nhận được tin nhắn từ một người mà cô ấy đã không nói chuyện từ hồi cấp 3, tin nhắn rằng: "Rất tiếc vì những gì xảy ra với bạn." Và sau đó là một tin nhắn từ một người bạn thân, "Cậu phải gọi tớ ngay. Cậu đang là chủ đề bàn tán hot nhất trên Twitter trên khắp thế giới" (Cười)
What had happened is that one of her 170 followers had sent the Tweet to a Gawker journalist, and he retweeted it to his 15,000 followers: [And now, a funny holiday joke from IAC's PR boss] And then it was like a bolt of lightning. A few weeks later, I talked to the Gawker journalist. I emailed him and asked him how it felt, and he said, "It felt delicious." And then he said, "But I'm sure she's fine."
Điều đã xảy ra là một trong 170 người theo dõi của cô ấy đã gửi Tweet đến một nhà báo Gawker, và anh ta đã retweet đến 15,000 người theo dõi của anh ta: [XIn giới thiệu một câu đùa mừng lễ từ sếp PR của IAC] Từ đó, chuyện xảy ra như chớp. Vài tuần sau, tôi có dịp nói chuyện với nhà báo của Gawker ấy. Tôi gửi email hỏi anh ta cảm thấy sao, anh ta trả lời: "Tuyệt cú mèo!" Anh ta nói tiếp, "Nhưng tôi chắc rằng cô ấy sẽ ổn thôi"
But she wasn't fine, because while she slept, Twitter took control of her life and dismantled it piece by piece. First there were the philanthropists: [If @JustineSacco's unfortunate words ... bother you, join me in supporting @CARE's work in Africa.] [In light of ... disgusting, racist tweet, I'm donating to @care today] Then came the beyond horrified: [... no words for that horribly disgusting racist as fuck tweet from Justine Sacco. I am beyond horrified.]
Nhưng cô ấy không ổn chút nào cả, bởi vì trong khi cô ấy ngủ, Twitter đã nắm quyền điều khiển cuộc sống cô ấy và xé tan nó thành từng mảnh. Đầu tiên là những nhà nhân đạo: ["Nếu những lời không hay của @JustineSacco... làm bạn phiền lòng, hãy cùng tôi hỗ trợ tổ chức @CARE tại Châu Phi.] [Vì câu tweet phân biệt chủng tộc kinh khủng này, hôm nay tôi sẽ quyên tiền cho @care] Sau đó, chuyện càng tồi tệ hơn: "Á khẩu với cái tweet kinh tởm phân biệt chủng tộc của Justine Sacco. Tôi kinh tởm mụ ta."
Was anybody on Twitter that night? A few of you. Did Justine's joke overwhelm your Twitter feed the way it did mine? It did mine, and I thought what everybody thought that night, which was, "Wow, somebody's screwed! Somebody's life is about to get terrible!" And I sat up in my bed, and I put the pillow behind my head, and then I thought, I'm not entirely sure that joke was intended to be racist. Maybe instead of gleefully flaunting her privilege, she was mocking the gleeful flaunting of privilege. There's a comedy tradition of this, like South Park or Colbert or Randy Newman. Maybe Justine Sacco's crime was not being as good at it as Randy Newman. In fact, when I met Justine a couple of weeks later in a bar, she was just crushed, and I asked her to explain the joke, and she said, "Living in America puts us in a bit of a bubble when it comes to what is going on in the Third World. I was making of fun of that bubble."
Có ai ở đây dùng Twitter đêm hôm đó ko? À, vài người. Câu đùa của Justine có làm Twitter feed của bạn quá tải như của tôi không? Và tôi nghĩ đến điều mọi người nghĩ tối hôm đó, đó là: "Chà, có kẻ tiêu đời rồi! Cuộc sống của một ai đó sắp trở nên tồi tệ!" Và tôi ngồi trên giường, kê gối sau đầu, rồi tôi nghĩ, tôi không chắc rằng câu nói đùa đó có ý phân biệt chủng tộc. Có thể thay vì tỏ ra vui mừng vì đặc quyền của mình, cô ấy mỉa mai sự phô trương đặc quyền ấy. Một kiểu hài hước truyền thống, như phim South Park, hài Colbert hay Randy Newman Có thể tội của Justine Sacco là đã đùa giỏi như Randy Newman. Thực ra là, khi tôi gặp Justine vài tuần sau đó lại quán bar, cô ấy thực sự suy sụp, tôi nói cô ấy giải thích về câu nói đùa, cô ấy nói, "Người dân Mỹ do quá sung sướng đâm ra có chút ảo tưởng về những gì diễn ra ở Châu Phi. Ý tôi là mỉa mai về cái ảo tưởng đó."
You know, another woman on Twitter that night, a New Statesman writer Helen Lewis, she reviewed my book on public shaming and wrote that she Tweeted that night, "I'm not sure that her joke was intended to be racist," and she said straightaway she got a fury of Tweets saying, "Well, you're just a privileged bitch, too." And so to her shame, she wrote, she shut up and watched as Justine's life got torn apart.
Một phụ nữ khác trên Twitter tối hôm đó, Helen Lewis từ báo New Statesman. Cô ấy đã duyệt cuốn sách của tôi về sự hổ thẹn công khai và viết rằng: tối hôm đó, cô ấy đã tweet: "Tôi không chắc câu nói đùa ấy có ý phân biệt chủng tộc," và cô ấy lập tức nhận được những dòng Tweet đầy phẫn nộ, "Ờ thì cô cũng chỉ là một con khốn giống thế thôi." Cảm thấy xấu hổ từ đó, cô ấy không dám nói gì nữa, lặng nhìn cuộc sống của Justine bị xâu xé.
It started to get darker: [Everyone go report this cunt @JustineSacco] Then came the calls for her to be fired. [Good luck with the job hunt in the new year. #GettingFired] Thousands of people around the world decided it was their duty to get her fired. [@JustineSacco last tweet of your career. #SorryNotSorry Corporations got involved, hoping to sell their products on the back of Justine's annihilation: [Next time you plan to tweet something stupid before you take off, make sure you are getting on a @Gogo flight!] (Laughter)
Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ hơn: [Mọi người hãy đi kiện ả @JustineSacco đi.] Sau đó là những cuộc vận động đòi sa thải cô ấy. [Chúc mụ năm mới tìm việc may mắn nhé. #SaThải] Hàng ngàn người trên thế giới cho rằng làm cho cô ấy mất việc là nghĩa vụ của họ. [@JustineSacco tweet cuối cùng trong sự nghiệp của cô ta. #XinLỗiKhôngQuanTâm] Các công ty nhảy vào, hy vọng có thể kiếm chác nhờ vào cuộc thanh toán Justine: [Lần tới nếu bạn định tweet điều gì ngu ngốc trước khi bay, hãy chắc rằng bạn đang trên chuyến @Gogo] (Cười)
A lot of companies were making good money that night. You know, Justine's name was normally Googled 40 times a month. That month, between December the 20th and the end of December, her name was Googled 1,220,000 times. And one Internet economist told me that that meant that Google made somewhere between 120,000 dollars and 468,000 dollars from Justine's annihilation, whereas those of us doing the actual shaming -- we got nothing. (Laughter) We were like unpaid shaming interns for Google. (Laughter)
Nhiều công ty kiếm được bộn tiền vào tối hôm đó. Tên của Justine thông thường được tìm trên Google 40 lần một tháng. Nhưng vào tháng đó, giữa ngày 20 đến cuối tháng 12, tên cô ấy đã được tìm đến 1,220,000 lần. Một nhà kinh tế học mạng nói với tôi điều này có nghĩa Google kiếm được khoảng 120,000 đôla đến 468,000 đôla từ cuộc thanh toán Justine, trong khi những ai thực sự ra hành xử Justine... chả kiếm được đồng nào. (Cười) Chúng ta giống như là những thực tập viên chỉ trích không công Google (Cười)
And then came the trolls: [I'm actually kind of hoping Justine Sacco gets aids? lol] Somebody else on that wrote, "Somebody HIV-positive should rape this bitch and then we'll find out if her skin color protects her from AIDS." And that person got a free pass. Nobody went after that person. We were all so excited about destroying Justine, and our shaming brains are so simple-minded, that we couldn't also handle destroying somebody who was inappropriately destroying Justine. Justine was really uniting a lot of disparate groups that night, from philanthropists to "rape the bitch." [@JustineSacco I hope you get fired! You demented bitch... Just let the world know you're planning to ride bare back while in Africa.]
Sau đó là một số câu đùa ăn theo: "Tôi đang mong Justine Sacco mắc AIDS đây? Hê hê" Một số khác viết, "Ai đó mắc AIDS nên hiếp con khốn này và sau đó ta sẽ biết ngay liệu màu da có bảo vệ nó khỏi AIDS không." Kẻ này lại không bị chỉ trích tí gì. Chẳng ai lên án người này cả. Chúng ta đều quá phấn khích với việc tiêu diệt Justine, và bộ não đả kích của chúng ta ấy quá đơn giản, đến nỗi chúng ta không thể tiêu diệt gã đang đả kích Justine một cách bất nhân như thế. Justine thật sự đã tụ họp được rất nhiều nhóm hỗn hợp vào tối hôm đó, từ những người nhân đạo cho đến kẻ ''hiếp con khốn đó''. "@JustineSacco Tao cầu cho mày bị sa thải! Mày đúng là một con mụ xấu xa. Lo mà tính chuyện cưỡi bò thay vì máy bay về nhà đi là vừa."
Women always have it worse than men. When a man gets shamed, it's, "I'm going to get you fired." When a woman gets shamed, it's, "I'm going to get you fired and raped and cut out your uterus."
Phụ nữ luôn luôn bị đối xử tệ hơn đàn ông. Khi đàn ông làm điều xấu hổ, thì, "Tôi sẽ khiến anh bị đuổi việc" Khi đó là phụ nữ, thì, "Tao sẽ làm cho mày bị sa thải, bị hiếp, và bị cắt tử cung."
And then Justine's employers got involved: [IAC on @JustineSacco tweet: This is an outrageous, offensive comment. Employee in question currently unreachable on an intl flight.] And that's when the anger turned to excitement: [All I want for Christmas is to see @JustineSacco's face when her plane lands and she checks her inbox/voicemail. #fired] [Oh man, @justinesacco is going to have the most painful phone-turning-on moment ever when her plane lands.] [We are about to watch this @JustineSacco bitch get fired. In REAL time. Before she even KNOWS she's getting fired.] What we had was a delightful narrative arc. We knew something that Justine didn't. Can you think of anything less judicial than this? Justine was asleep on a plane and unable to explain herself, and her inability was a huge part of the hilarity. On Twitter that night, we were like toddlers crawling towards a gun. Somebody worked out exactly which plane she was on, so they linked to a flight tracker website. [British Airways Flight 43 On-time - arrives in 1 hour 34 minutes] A hashtag began trending worldwide: # hasJustineLandedYet? [It is kinda wild to see someone self-destruct without them even being aware of it. #hasJustineLandedYet] [Seriously. I just want to go home to go to bed, but everyone at the bar is SO into #HasJustineLandedYet. Can't look away. Can't leave.] [#HasJustineLandedYet may be the best thing to happen to my Friday night.] [Is no one in Cape Town going to the airport to tweet her arrival? Come on, twitter! I'd like pictures] And guess what? Yes there was. [@JustineSacco HAS in fact landed at Cape Town international. And if you want to know what it looks like to discover that you've just been torn to shreds because of a misconstrued liberal joke, not by trolls, but by nice people like us, this is what it looks like: [... She's decided to wear sunnies as a disguise.]
Sau đó đến lượt cấp trên của Justine vào cuộc : [IAC về tweet của @JustineSacco: Đây là một bình luận có tính xúc phạm nặng. Nhân viên này hiện đang trên chuyến bay quốc tế ngoài phạm vi liên lạc.] Đó là lúc sự giận dữ chuyển sang phấn khích: "3Điều tôi muốn trong Giáng Sinh này là nhìn thấy mặt @JustineSacco khi máy bay đáp và kiểm tra hộp thư/thư thoại của cô ta. #bịsathải" "Ôi trời, @justinesacco sẽ có giây phút bật-điện-thoại đau nhất trong đời khi máy bay đáp." "Chúng ta sắp sửa được xem mụ @JustineSacco bị sa thải. TRỰC TIẾP. Trước cả khi mụ ta BIẾT mình bị sa thải." Cái chúng ta có là một mạch truyện thú vị. Chúng ta biết điều Justine không biết. Các bạn nghĩ điều gì ít công bằng hơn thế? Justine đang ngủ trên máy bay và không thể tự bào chữa được, và sự bất lực của cô ấy là một phần quan trọng của trò cười. Trên Twitter tối hôm đó, chúng ta như những đứa trẻ con bò về phía cây súng. Một người nào đó tìm ra được chuyến bay của cô ấy, và họ kết nối đến trang web theo dõi chuyến bay. [Chuyến bay hãng British Airways 43. Đến trong vòng 1h 34 phút] Một hashtag đã trở thành xu thế toàn cầu: #JustineĐãĐápChưa? "Chứng kiến một người tự hủy hoại mình mà họ thậm chí không hề hay biết #JustineĐãĐápChưa?] "Thiệt tình. Tôi chỉ muốn về nhà và đi ngủ, nhưng mọi người ở bar cứ say sưa #JustineĐã ĐápChưa. Chẳng thể quay đi. Chẳng thể về." "#JustineĐãĐápChưa có lẽ là thứ tuyệt nhất trong tối thứ sáu của tôi" "Có ai ở Cape Town đến sân bay để tweet khi cô ta tới ko? Nào, các bạn hữu twitter! Tớ muốn có hình." Bạn đoán xem? Có hình đấy. "@JustineSacco đã đáp xuống sân bay quốc tế Cape Town. Và nếu bạn muốn biết nó như thế nào khi phát hiện cuộc sống của bạn tan nát chỉ vì một câu nói đùa bị hiểu sai, không phải bởi những kẻ xấu tính, mà bởi những người tốt như chúng ta, thì nó đây: "... Cô ta đeo kính mát ngụy trang"
So why did we do it? I think some people were genuinely upset, but I think for other people, it's because Twitter is basically a mutual approval machine. We surround ourselves with people who feel the same way we do, and we approve each other, and that's a really good feeling. And if somebody gets in the way, we screen them out. And do you know what that's the opposite of? It's the opposite of democracy. We wanted to show that we cared about people dying of AIDS in Africa. Our desire to be seen to be compassionate is what led us to commit this profoundly un-compassionate act. As Meghan O'Gieblyn wrote in the Boston Review, "This isn't social justice. It's a cathartic alternative."
Tại sao chúng ta lại làm vậy? Tôi nghĩ một số người thật sự buồn, nhưng tôi nghĩ về những người khác, đó là bởi vì Twitter cơ bản là một cỗ máy tán thành lẫn nhau. Chúng ta bị bao quanh bởi những người có cùng cảm nhận, chúng ta ủng hộ nhau, và cảm giác đó thật tuyệt. Nếu có ai đó không cùng ý kiến, chúng ta gạt bỏ họ Và bạn biết điều đó đi ngược lại với điều gì ko? Đó là điều đi ngược với dân chủ. Chúng ta muốn tỏ ra quan tâm đến những người chết vì AIDS ở Châu Phi Lòng trắc ẩn của chúng ta lại là điều dẫn chúng ta đến hành động tàn nhẫn này. Như Meghan O'Gieblyn đã viết trên tờ Boston Review, "Đây không phải là công bằng xã hội. Đây là giận cá chém thớt."
For the past three years, I've been going around the world meeting people like Justine Sacco -- and believe me, there's a lot of people like Justine Sacco. There's more every day. And we want to think they're fine, but they're not fine. The people I met were mangled. They talked to me about depression, and anxiety and insomnia and suicidal thoughts. One woman I talked to, who also told a joke that landed badly, she stayed home for a year and a half. Before that, she worked with adults with learning difficulties, and was apparently really good at her job.
Trong 3 năm qua, Tôi đã đi khắp thế giới gặp gỡ những người như Justine Sacco -- và tin tôi đi, có rất nhiều người như cô ấy. Và ngày càng nhiều. Chúng ta muốn nghĩ rằng họ ổn, nhưng sự thật là họ không ổn. Những người tôi gặp bị tổn thương nặng nề. Họ kể tôi nghe về căn bệnh trầm cảm, lo lắng, mất ngủ và ý nghĩ tự vẫn. Một người phụ nữ tôi trò chuyện, người cũng từng nói đùa tệ như thế, cô ấy đã nhốt mình trong nhà suốt 1 năm rưỡi. Trước đó, cô ấy giúp cho những người trưởng thành gặp khó khăn trong việc học, và rõ ràng là cô ấy làm việc rất tốt.
Justine was fired, of course, because social media demanded it. But it was worse than that. She was losing herself. She was waking up in the middle of the night, forgetting who she was. She was got because she was perceived to have misused her privilege. And of course, that's a much better thing to get people for than the things we used to get people for, like having children out of wedlock. But the phrase "misuse of privilege" is becoming a free pass to tear apart pretty much anybody we choose to. It's becoming a devalued term, and it's making us lose our capacity for empathy and for distinguishing between serious and unserious transgressions.
Justine bị sa thải, tất nhiên, bởi mạng xã hội yêu cầu thế. Nhưng còn có điều tồi tệ hơn thế. Cô ấy đánh mất chính mình. Cô ấy thức dậy nửa đêm, quên mất mình là ai. Cô ấy bị tóm là vì người ta nghĩ cô ấy đã lạm dụng đặc quyền của mình Và tất nhiên, việc chỉ trích ai đó thì tốt hơn thứ chúng ta dùng để chỉ trích họ, giống như việc có con hoang vậy. Thế nhưng, cụm từ "lạm dụng đặc quyền" lại đang trở thành một tấm vé miễn phí để xé toạc hầu như bất kỳ ai mà chúng ta nhắm đến. Nó đang trở thành một từ mất giá trị, nó làm chúng ta mất khả năng đồng cảm, cũng như mất khả năng phân biệt đâu là điều nghiêm trọng và không nghiêm trọng
Justine had 170 Twitter followers, and so to make it work, she had to be fictionalized. Word got around that she was the daughter the mining billionaire Desmond Sacco. [Let us not be fooled by #JustineSacco her father is a SA mining billionaire. She's not sorry. And neither is her father.] I thought that was true about Justine, until I met her at a bar, and I asked her about her billionaire father, and she said, "My father sells carpets."
Justine có 170 người theo dõi Twitter, và để sự việc hấp dẫn hơn, cô ấy đã được hư cấu lên. Có người đồn cô ấy là con của nhà tỉ phú mỏ Desmond Sacco. [Đừng để @JustineSacco lừa cha cô ta là một tỉ phú mỏ Nam Châu Phi Cô ta không xin lỗi. Và cha cô ta cũng vậy.] Tôi cứ nghĩ đó là sự thật cho đến khi tôi gặp cô ấy tại quán bar, hỏi về người cha tỉ phú, cô ấy trả lời: "Cha tôi bán thảm mà."
And I think back on the early days of Twitter, when people would admit shameful secrets about themselves, and other people would say, "Oh my God, I'm exactly the same." These days, the hunt is on for people's shameful secrets. You can lead a good, ethical life, but some bad phraseology in a Tweet can overwhelm it all, become a clue to your secret inner evil.
Và tôi nhớ về thời gian đầu của Twitter, khi mọi người thừa nhận những bí mật xấu hổ về bản thân, những người khác sẽ bảo, "Ôi trời, y chang tôi." Bây giờ, những bí mật xấu hổ ấy lại bị săn đuổi. Bạn có thể sống tốt và đạo đức, nhưng một số Tweet diễn đạt không tốt có thể chôn vùi điều đó, trở thành một đầu mối đến tội lỗi sâu kín bên trong của bạn.
Maybe there's two types of people in the world: those people who favor humans over ideology, and those people who favor ideology over humans. I favor humans over ideology, but right now, the ideologues are winning, and they're creating a stage for constant artificial high dramas where everybody's either a magnificent hero or a sickening villain, even though we know that's not true about our fellow humans. What's true is that we are clever and stupid; what's true is that we're grey areas. The great thing about social media was how it gave a voice to voiceless people, but we're now creating a surveillance society, where the smartest way to survive is to go back to being voiceless.
Có lẽ có 2 loại người trên thế giới: những người xem trọng con người hơn tư tưởng. và những người xem trọng tư tưởng hơn con người. Tôi xem trọng con người hơn tư tưởng. nhưng lúc này, các nhà tư tưởng đang thắng thế. và họ tạo ra một sân khấu liên tục diễn những vở kịch kịch tính giả tạo nơi tất cả mọi người đều hoặc là anh hùng vĩ đại hoặc là kẻ hung ác xấu xa, cho dù chúng ta biết điều đó ko hề đúng về những người xung quanh ta Điều đúng ở đây là chúng ta đều thông minh và ngốc nghếch; Điều đúng ở đây là chúng ta đều là những vùng 'xám'. Điều tuyệt vời của truyền thông đại chúng là mang tiếng nói đến cho những người yếu ớt, nhưng hiện nay chúng ta đang tạo ra một xã hội bị kiểm soát nơi mà cách thông minh nhất để tồn tại là nên quay về giữ im lặng.
Let's not do that.
Xin đừng làm thế.
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)
Bruno Giussani: Thank you, Jon.
Bruno Giussani: Cảm ơn Jon.
Jon Ronson: Thanks, Bruno.
Jon Ronson: Cảm ơn Bruno.
BG: Don't go away. What strikes me about Justine's story is also the fact that if you Google her name today, this story covers the first 100 pages of Google results -- there is nothing else about her. In your book, you mention another story of another victim who actually got taken on by a reputation management firm, and by creating blogs and posting nice, innocuous stories about her love for cats and holidays and stuff, managed to get the story off the first couple pages of Google results, but it didn't last long. A couple of weeks later, they started creeping back up to the top result. Is this a totally lost battle?
BG: Xin đừng đi vội, Điều khiến tôi sốc trong câu chuyện của Justine là nếu bạn gõ tên cô ấy trên Google, 100 trang kết quả đầu tiên đều chỉ nói về chuyện này -- ngoài ra chẳng có gì khác về cô ấy. Trong cuốn sách của anh, anh kể một câu chuyện khác về một nạn nhân đối đầu với một công ty quản lý danh tiếng, bằng cách tạo ra các blogs, đăng các câu chuyện tốt, vô hại về tình yêu với mèo kỳ nghỉ, và vài thứ khác, nhằm cố đẩy câu chuyện kia khỏi vài trang đầu tiên của Google, nhưng chẳng được bao lâu. Một vài tuần sau, chúng lại mò trở lại lên hạng đầu. Đó phải chăng là một trận chiến vô vọng?
Jon Ronson: You know, I think the very best thing we can do, if you see a kind of unfair or an ambiguous shaming, is to speak up, because I think the worst thing that happened to Justine was that nobody supported her -- like, everyone was against her, and that is profoundly traumatizing, to be told by tens of thousands of people that you need to get out. But if a shaming happens and there's a babble of voices, like in a democracy, where people are discussing it, I think that's much less damaging. So I think that's the way forward, but it's hard, because if you do stand up for somebody, it's incredibly unpleasant.
Jon Ronson: Tôi nghĩ điều tốt nhất mà chúng ta có thể làm là nếu bạn cảm thấy điều gì đó ko công bằng, hay một sự xấu hổ nhập nhằng, hãy lên tiếng, bởi vì tôi nghĩ điều tồi tệ nhất xảy ra với Justine đó là không ai ủng hộ cô ấy - như thể, tất cả mọi người đều chống lại cô ấy và đó là một sự tổn thương sâu sắc, khi bị hàng ngàn người nói rằng bạn nên biến đi. Nhưng nếu có một điều đáng xấu hổ nào xảy ra và những lời bàn tán, giống như một chế độ dân chủ nơi mà mọi người tranh luận, tôi nghĩ nó sẽ ít gây tổn thương hơn Tôi nghĩ đó là giải pháp, nhưng điều đó ko dễ, vì nếu bạn đứng lên vì một ai đó, điều đó không dễ chịu chút nào.
BG: So let's talk about your experience, because you stood up by writing this book. By the way, it's mandatory reading for everybody, okay? You stood up because the book actually puts the spotlight on shamers. And I assume you didn't only have friendly reactions on Twitter.
BG: Vậy nói đến kinh nghiệm của anh, vì anh lên tiếng bằng cách viết cuốn sách này. Nhân tiện, mọi người đều phải đọc đấy, nhé? Anh bênh vực họ bằng cách hướng sự chú ý của dư luận lên họ. Tôi cho rằng anh không dừng lại ở những phản ứng ôn hòa trên Twitter.
JR: It didn't go down that well with some people. (Laughter) I mean, you don't want to just concentrate -- because lots of people understood, and were really nice about the book. But yeah, for 30 years I've been writing stories about abuses of power, and when I say the powerful people over there in the military, or in the pharmaceutical industry, everybody applauds me. As soon as I say, "We are the powerful people abusing our power now," I get people saying, "Well you must be a racist too."
JR: Nó không hiệu quả lắm với một số người. (Cười) Ý tôi là, bạn không muốn chỉ tập trung -- bởi vì nhiều người hiểu và ủng hộ cuốn sách này. Tôi đã viết những câu chuyện về sự lạm dụng quyền lực trong 30 năm, và khi tôi nói đến những người quyền lực trong quân đội, hay trong ngành công nghiệp dược, mọi người hoan hô tôi Nhưng ngay khi tôi nói: "Chúng ta là những người đang lạm dụng quyền hiện nay," Tôi nghe họ nói, "Anh cũng là một kẻ phân biệt chủng tộc"
BG: So the other night -- yesterday -- we were at dinner, and there were two discussions going on. On one side you were talking with people around the table -- and that was a nice, constructive discussion. On the other, every time you turned to your phone, there is this deluge of insults.
BG: Vào một buổi tối -- hôm qua - khi chúng ta dùng bữa, có hai cuộc đối thoại diễn ra. Một bên, anh nói chuyện với những người ngồi trong bàn ăn -- đó là một cuộc trò chuyện vui vẻ và tích cực, Nhưng bên kia, mỗi lần anh quay sang điện thoại, là một tràng những lời xúc phạm.
JR: Yeah. This happened last night. We had like a TED dinner last night. We were chatting and it was lovely and nice, and I decided to check Twitter. Somebody said, "You are a white supremacist." And then I went back and had a nice conversation with somebody, and then I went back to Twitter, somebody said my very existence made the world a worse place. My friend Adam Curtis says that maybe the Internet is like a John Carpenter movie from the 1980s, when eventually everyone will start screaming at each other and shooting each other, and then eventually everybody would flee to somewhere safer, and I'm starting to think of that as a really nice option.
JR: Vâng, là tối hôm qua. Chúng ta đã có một bữa tối TED, kiểu thế. Tôi trò chuyện rất vui với mọi người, và sau đó tôi kiểm tra Twitter. Một ai đó nói "Mày là một tên theo chủ nghĩa da trắng ưu việt" (white supremacist) Sau đó tôi quay lại và nói chuyện vui vẻ với một ai đó, rồi tôi lại quay lại Twitter, và có người nói rằng sự tồn tại của tôi làm thế giới thêm tồi tệ. Bạn tôi, Adam Curtis nói rằng: có lẽ Internet giờ giống như một bộ phim của John Carpenter những năm 1980s, cuối phim mọi người bắt đầu la hét cãi vã bắn nhau, và rồi chạy trốn vào nơi nào đó an toàn, Và tôi bắt đầu nghĩ đó cũng là một ý không tồi.
BG: Jon, thank you. JR: Thank you, Bruno.
BG: Cảm ơn. JR: Cảm ơn, Bruno.
(Applause)
(Vỗ tay)