The story starts: I was at a friend's house, and she had on her shelf a copy of the DSM manual, which is the manual of mental disorders. It lists every known mental disorder. And it used to be, back in the '50s, a very slim pamphlet. And then it got bigger and bigger and bigger, and now it's 886 pages long. And it lists currently 374 mental disorders.
Câu chuyện này bắt đầu khi tôi ở nhà một người bạn, và trên giá sách cô ấy có một cuốn DSM (Diagnostic and Statistical Manual of Mental Disorders - sách về chẩn đoán và số liệu về các chứng rối loạn tâm thần) tức là sách hướng dẫn về các chứng rối loạn tâm thần. Nó liệt kê mọi bệnh rối loạn tâm thần được biết đến. Vào những năm 50 cuốn sách này đã từng rất mỏng. Và nó cứ dày lên theo năm tháng, bây giờ nó dài đến 886 trang với 374 chứng rối loạn.
So I was leafing through it, wondering if I had any mental disorders, and it turns out I've got 12.
Lúc đấy tôi có đọc lướt qua nó xem mình có chứng bệnh rối loạn tâm thần nào không, và hóa ra tôi có tới 12 bệnh rối loạn tâm thần.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I've got generalized anxiety disorder, which is a given. I've got nightmare disorder, which is categorized if you have recurrent dreams of being pursued or declared a failure, and all my dreams involve people chasing me down the street going, "You're a failure!"
Tôi bị chứng rối loạn lo âu, điều đấy là tất nhiên rồi. Rối loạn ác mộng, được định nghĩa là nếu bạn có những giấc mơ lặp đi lặp lại về chuyện bị theo đuổi hoặc bị coi là một nỗi thất bại -- và mọi giấc mơ của tôi đều có cảnh người ta đuổi theo tôi suốt dọc phố và la lớn "Mày là một nỗi thất bại."
(Laughter)
(Tiếng cười)
I've got parent-child relational problems, which I blame my parents for.
Tôi có vấn đề về quan hệ với cha mẹ, và tôi đồ rằng là do bố mẹ tôi.
(Laughter)
(Tiếng cười)
I'm kidding. I'm not kidding. I'm kidding. And I've got malingering. And I think it's actually quite rare to have both malingering and generalized anxiety disorder, because malingering tends to make me feel very anxious.
Tôi đùa đấy. Mà cũng chẳng phải đùa đâu. Tôi đùa đấy. Và tôi còn bị bệnh tưởng. Tôi nghĩ khá hiếm gặp trường hợp mà có cả bệnh tưởng lẫn chứng rối loạn âu lo, bởi vì thường thì bệnh tưởng làm tôi cảm thấy liên tục lo âu.
Anyway, I was looking through this book, wondering if I was much crazier than I thought I was, or maybe it's not a good idea to diagnose yourself with a mental disorder if you're not a trained professional, or maybe the psychiatry profession has a kind of strange desire to label what's essentially normal human behavior as a mental disorder. I didn't know which of these was true, but I thought it was kind of interesting, and I thought maybe I should meet a critic of psychiatry to get their view, which is how I ended up having lunch with the Scientologists.
Dù sao thì khi tôi lật nhanh qua cuốn sách này, và tự hỏi xem liệu tôi có điên hơn là tôi tưởng hay không, hay là việc tự chẩn đoán xem bạn có bị rối loạn tâm lý không không phải là một ý tưởng hay ho lắm nếu bạn không phải là một nhà chuyên môn được huấn luyện bài bản, hay là do ngành tâm thần học có một ham muốn kì lạ về việc gắn mác các hành động thông thường của loài người với một chứng rối loạn tâm lý. Tôi không biết cái nào đúng, nhưng tôi nghĩ nó khá thú vị, và tôi nghĩ tôi nên gặp một nhà phê bình tâm thần học để tham khảo cách nhìn của họ. Và đó là lý do tôi xuất hiện trong một buổi hẹn ăn trưa với các nhà Luận giáo.
(Laughter)
It was a man called Brian, who runs a crack team of Scientologists who are determined to destroy psychiatry wherever it lies. They're called the CCHR. And I said to him, "Can you prove to me that psychiatry is a pseudo-science that can't be trusted?" And he said, "Yes, we can prove it to you." And I said, "How?" And he said, "We're going to introduce you to Tony." And I said, "Who's Tony?" And he said, "Tony's in Broadmoor." Now, Broadmoor is Broadmoor Hospital. It used to be known as the Broadmoor Asylum for the Criminally Insane. It's where they send the serial killers, and the people who can't help themselves. And I said to Brian, "Well, what did Tony do?" And he said, "Hardly anything. He beat someone up or something, and he decided to fake madness to get out of a prison sentence. But he faked it too well, and now he's stuck in Broadmoor and nobody will believe he's sane. Do you want us to try and get you into Broadmoor to meet Tony?" So I said, "Yes, please."
Một gã tên Brian đứng đầu một nhóm các nhà Luận giáo học quyết tâm phá đổ ngành tâm thần học và căn nguyên của nó. Họ được gọi là nhóm CCHR. Và tôi hỏi anh ta, "Anh có thể chứng minh cho tôi là Tâm thần học là một ngành hữu danh vô thực? và anh ta trả lời, "Tất nhiên tôi có thể chứng minh điều đấy cho anh." Và tôi nói, "Bằng cách nào?" Anh ta bảo, "Chúng tôi sẽ giới thiệu anh với Tony." Tôi thắc mắc, "Tony nào?" "Tony ở Broadmoor ấy." Broadmoor ở đây là bệnh viện Broadmoor. Từng được biết đến dưới cái tên "Trại tập trung Broadmoor cho những tội phạm tâm thần" Đó là nơi giam giữ những kẻ giết người hàng loạt và những người mất năng lực hành vi. Và tôi hỏi Brian, "Tony đã làm gì?" Anh ta trả lời "Chả làm gì mấy. Hình như anh ta có đánh lộn với ai đó, và rồi định giả điên để đỡ phải vào tù. Nhưng anh ta đóng đạt quá nên giờ bị nhốt ở Broadmoor và chả ai tin rằng anh ta hoàn toàn bình thường. Anh có muốn thử vào Broadmoor gặp Tony không?" Và tôi nói "Vâng"
So I got the train to Broadmoor. I began to yawn uncontrollably around Kempton Park, which apparently is what dogs also do when anxious, they yawn uncontrollably. And we got to Broadmoor. And I got taken through gate after gate after gate after gate into the wellness center, which is where you get to meet the patients. It looks like a giant Hampton Inn. It's all peach and pine and calming colors. And the only bold colors are the reds of the panic buttons. And the patients started drifting in. And they were quite overweight and wearing sweatpants, and quite docile-looking. And Brian the Scientologist whispered to me, "They're medicated," which, to the Scientologists, is like the worst evil in the world, but I'm thinking it's probably a good idea.
Tôi lên tàu tới Broadmoor. Tôi bắt đầu ngáp liên tục khi qua khúc công viên Kempton, và có vẻ như đó là việc loài chó làm khi lo lắng -- chúng ngáp liên tục, Và chúng tôi đến Broadmoor. Tôi bị đưa qua hết cửa này đến cửa khác tới trung tâm y tế, nơi gặp bệnh nhân. Nó trông như một cái nhà trọ Hampton cỡ đại. Sơn màu hồng đào, màu gỗ thông, và các màu tạo cảm giác bình tĩnh. Và màu chói duy nhất là màu đỏ của những nút báo hiệu khẩn cấp. Và các bệnh nhân lần lượt lướt vào. Họ hơi thừa cân và mặc những chiếc quần thùng thình và trông hơi ngờ nghệch. Brian nhà Luận giáo thì thâm với tôi, "Bọn họ bị cho uống thuốc," điều mà đối với các nhà luận giáo là thứ đen tối quỷ quái nhất trên đời, nhưng tôi nghĩ thế có khi lại là ý hay.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then Brian said, "Here's Tony." And a man was walking in. And he wasn't overweight, he was in very good physical shape. And he wasn't wearing sweatpants, he was wearing a pinstripe suit. And he had his arm outstretched like someone out of The Apprentice. He looked like a man who wanted to wear an outfit that would convince me that he was very sane.
Rồi thì Brian bảo "Đây là Tony." Một người đàn ông bước vào. Anh ta không hề sồ sề, anh ta có dáng người khỏe mạnh. Và anh ta không mặc quần thùng thình, anh ta mặc một bộ đồ kẻ sọc. Và tay anh ta vươn ra như ai đó bước ra từ phim truyền hình "The Apprentice" Anh ta trông như một người muốn mặc một bồ quần áo để thuyết phục tôi rằng anh ta không điên.
And he sat down. And I said, "So is it true that you faked your way in here?" And he said, "Yep. Yep. Absolutely. I beat someone up when I was 17. And I was in prison awaiting trial, and my cellmate said to me, 'You know what you have to do? Fake madness. Tell them you're mad, you'll get sent to some cushy hospital. Nurses will bring you pizzas, you'll have your own PlayStation.'" I said, "Well, how did you do it?" He said, "Well, I asked to see the prison psychiatrist. And I'd just seen a film called 'Crash,' in which people get sexual pleasure from crashing cars into walls. So I said to the psychiatrist, 'I get sexual pleasure from crashing cars into walls.'" And I said, "What else?" He said, "Oh, yeah. I told the psychiatrist that I wanted to watch women as they died, because it would make me feel more normal." I said, "Where'd you get that from?" He said, "Oh, from a biography of Ted Bundy that they had at the prison library."
Rồi anh ta ngồi xuống. Và tôi hỏi "Có thật là anh đã giả vờ để bị vào đây không?" Anh ta bảo "Vâng. Vâng. Chính thế. Tôi gây lộn với một người khi tôi mới 17." Và tôi đang chờ án ở trong tù, thì một người cùng xà lim bỏ nhỏ, "Mày biết mày phải làm gì không? Giả điên. Nói với họ là mày bị điên. Họ sẽ gửi mày đến một bệnh viên êm đẹp nào đó. Y tá sẽ mang pizza cho mày. Mày sẽ có một cái Playstation của riêng mày." Tôi hỏi "Thế anh đã giả điên như thế nào?" Anh ta nói "Tôi yêu cầu được gặp nhân viên tâm thần học của nhà tù. Và tôi lúc đó mới xem một bộ phim tên là "Crash" mà trong đó người ta có khoái cảm tình dục từ việc đâm xe vào tường. Và tôi bảo nhà tâm thần học, "Tôi có khoái cảm tình dục từ việc cán xe vào tường." Và tôi hỏi "Gì nữa?" Anh ta trả lời "À, tôi còn bảo nhà tâm thần học là tôi thích ngắm phụ nữ chết bởi vì thế sẽ làm tôi thấy bình thường hơn." Và tôi hỏi "Anh nghĩ ra cái đấy ở đâu ra thế?" "À, trong một hồi ký của Ted Bundy mà họ có trong thư viện nhà tù."
Anyway, he faked madness too well, he said. And they didn't send him to some cushy hospital. They sent him to Broadmoor. And the minute he got there, said he took one look at the place, asked to see the psychiatrist, said, "There's been a terrible misunderstanding. I'm not mentally ill." I said, "How long have you been here for?" He said, "Well, if I'd just done my time in prison for the original crime, I'd have got five years. I've been in Broadmoor for 12 years."
Nói chung là anh ta đã giả mạo quá hoàn hảo. Và họ không đưa anh ta đến bệnh viện trải đệm êm ái nào cả. Họ tống anh ta vào Broadmoor. Ngay từ phút anh ta đặt chân tới đây, anh ta nhìn quanh một lượt, và đòi gặp nhà tâm thần học, nói rằng "Có một sự hiểu nhầm nghiêm trọng. Tôi không có chứng bệnh tâm lý nào cả." Tôi hỏi "Anh ở đây bao nhiêu lâu rồi?" Anh ta đáp "Nếu tôi nhận án phạt ban đầu, thì chỉ mất có 5 năm. Tôi ở Broadmoor được 12 năm rồi."
Tony said that it's a lot harder to convince people you're sane than it is to convince them you're crazy. He said, "I thought the best way to seem normal would be to talk to people normally about normal things like football or what's on TV. I subscribe to New Scientist, and recently they had an article about how the U.S. Army was training bumblebees to sniff out explosives. So I said to a nurse, 'Did you know that the U.S. Army is training bumblebees to sniff out explosives?' When I read my medical notes, I saw they'd written: 'Believes bees can sniff out explosives.'"
Tony nói rằng thuyết phục người ta rằng bạn tỉnh táo khó hơn rất nhiều so với việc thuyết phục họ rằng bạn bị điên. Anh ta nói "Tôi cứ tưởng cách tốt nhất để trông bình thường là nói chuyện bình thường với mọi người về những chuyện bình thường như là bóng bầu dục hay là các chương trình TV. Tôi đặt dài hạn tờ New Scientist, và gần đây có một bài về việc quân đội Mỹ huấn luyện ong bắp cày để ngửi các chất cháy nố. Và tôi kể cho một cô y tá, 'Cô có biết là quân đội Mỹ đang huấn luyện ong bắp cày đánh hơi các chất nổ?' Khi tôi đọc các ghi chép tiến triển của mình, tôi thấy họ viết: 'Tin rằng ong có thể ngửi được chất nổ.'"
(Laughter)
Anh ta bảo "Anh biết đấy, người ta luôn cố tìm ra
He said, "You know, they're always looking out for nonverbal clues to my mental state. But how do you sit in a sane way? How do you cross your legs in a sane way? It's just impossible." When Tony said that to me, I thought to myself, "Am I sitting like a journalist? Am I crossing my legs like a journalist?"
các dấu hiệu không lời cho tình trạng tâm thần của tôi. Nhưng ngồi như thế nào để được coi là bình thường? Vắt chéo chân theo kiểu nào là kiểu bình thường? Không tưởng." Và khi Tony nói thế với tôi, tôi thầm nghĩ "Mình có đang ngồi như một nhà báo không nhỉ? Mình có đang vắt chân giống một nhà báo không?"
He said, "You know, I've got the Stockwell Strangler on one side of me, and I've got the 'Tiptoe Through the Tulips' rapist on the other side of me. So I tend to stay in my room a lot because I find them quite frightening. And they take that as a sign of madness. They say it proves that I'm aloof and grandiose." So, only in Broadmoor would not wanting to hang out with serial killers be a sign of madness. Anyway, he seemed completely normal to me, but what did I know?
Anh ta tiếp "Anh biết đấy, phòng bên tôi có "Kẻ siết cổ xứ Stockwell" bên kia thì là kẻ hiếp dâm "nhón chân qua những bông Tulip". Tôi khá e ngại họ nên thường ở trong phòng. Và họ cho là đó là triệu chứng bệnh điên. Họ nói nó minh chứng rằng tôi cho mình hơn người và thờ ơ với xung quanh." Chỉ ở Broadmoor thì việc không thích dây dưa với các sát nhân hàng loạt mới là dấu hiệu của bệnh tâm thần. Dù gì thì tôi cũng cho rằng anh ta cũng khá là bình thường -- nhưng tôi thì biết cái gì? Và khi tôi về nhà tôi viết email cho bác sĩ của anh ta, Anthony Maden.
And when I got home I emailed his clinician, Anthony Maden. I said, "What's the story?" And he said, "Yep. We accept that Tony faked madness to get out of a prison sentence, because his hallucinations -- that had seemed quite cliche to begin with -- just vanished the minute he got to Broadmoor. However, we have assessed him, and we've determined that what he is is a psychopath." And in fact, faking madness is exactly the kind of cunning and manipulative act of a psychopath. It's on the checklist: cunning, manipulative. So, faking your brain going wrong is evidence that your brain has gone wrong. And I spoke to other experts, and they said the pinstripe suit -- classic psychopath -- speaks to items one and two on the checklist: glibness, superficial charm and grandiose sense of self-worth. And I said, "Well, but why didn't he hang out with the other patients?" Classic psychopath -- it speaks to grandiosity and also lack of empathy. So all the things that had seemed most normal about Tony was evidence, according to his clinician, that he was mad in this new way. He was a psychopath.
Tôi hỏi "Thế chuyện là thế nào?" Và anh ta trả lời "Chúng tôi đồng ý rằng Tony giả điên để trốn án tù bởi những hoang tưởng sến súa của anh ta đã biến mất ngay khi anh ta tới Broadmoor. Tuy nhiên chúng tôi đã đánh giá anh ta. Và đưa ra quyết định rằng anh ta thực chất là một kẻ tâm thần." Và thực ra là, giả điên chính là kiểu hành động gian xảo và mang tính thâu tóm của một kẻ tâm thần. Nó nằm trên danh sách: gian xảo và mang tính thâu tóm. Vì thế giả vờ là bạn có vấn đề chứng tỏ rằng bạn có vấn đề. Và tôi cũng nói chuyện với các chuyên gia khác, và họ nói bộ đồ kẻ sọc ấy cho thấy một thằng điên điển hình. Nhân nói đến hai điều trong bản danh sách -- dẻo mép, vẻ dễ gần giả tạo, và cho rằng mình hơn người. Và tôi nói "Ừ thì sao nào, anh ta không muốn dây dưa đến những bệnh nhân khác?" Một tên điên điển hình -- tự cho mình hơn người và không đồng cảm với kẻ khác. Và những thứ mà có vẻ như là bình thường nhất ở Tony là bằng chứng. theo như bác sỹ của anh ta, cho việc anh ta bị điên theo một cách khác. Anh ta là một thằng điên.
And his clinician said to me, "If you want to know more about psychopaths, you can go on a psychopath-spotting course run by Robert Hare, who invented the psychopath checklist." So I did. I went on a psychopath-spotting course, and I am now a certified -- and I have to say, extremely adept -- psychopath spotter.
Và bác sỹ của anh ta bảo tôi, "Nếu anh muốn biết thêm về các bệnh nhân tâm thần, anh có thể theo một khóa tìm kiếm kẻ tâm thần của Robert Hare người phát minh ra danh sách dấu hiệu tâm thần." Và tôi làm như lời anh ta bảo. Tôi theo một khóa học tìm kiếm dấu hiệu tâm thần, và giờ tôi đã được công nhận là một người tìm kiếm dấu hiệu tâm thần -- phải nói rằng, vô cùng tinh tường.
So, here's the statistics: One in a hundred regular people is a psychopath. So there's 1,500 people in his room. Fifteen of you are psychopaths. Although that figure rises to four percent of CEOs and business leaders, so I think there's a very good chance there's about 30 or 40 psychopaths in this room. It could be carnage by the end of the night.
Và đây là con số thống kê: Một trên một trăm người bình thường là một người tâm thần. Và có 1500 người trong phòng này. 15 người trong số các bạn bị tâm thần. Mặc dù tỉ lệ có thể đạt tới 4% với những CEO và thương gia. Vì thế tôi nghĩ có khả năng là có khoảng 30 40 kẻ tâm thần trong phòng này. Tối nay chúng ta có thể sẽ có một cuộc thảm sát đây.
(Laughter)
(Tiếng cười) (Cười)
Hare said the reason why is because capitalism at its most ruthless rewards psychopathic behavior -- the lack of empathy, the glibness, cunning, manipulative. In fact, capitalism, perhaps at its most remorseless, is a physical manifestation of psychopathy. It's like a form of psychopathy that's come down to affect us all. Hare said, "You know what? Forget about some guy at Broadmoor who may or may not have faked madness. Who cares? That's not a big story. The big story," he said, "is corporate psychopathy. You want to go and interview yourself some corporate psychopaths."
Hare nói rằng lý do là hệ thống tư bản khi ở mức nhẫn tâm nhất sẽ đem lại thành quả cho những hành vi tâm thần -- sự thiếu quan tâm, dẻo mép, gian xảo, tính thâu tóm. Thực tế cho thấy rằng chủ nghĩa tư bản khi không thương tiếc ai nhất thì là một biểu hiện vật lý của chứng tâm thần. Nó là một dạng của bệnh tâm thần mà ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Và Hare nói với tôi "Anh biết không? Quên cái gã ở Broadmoor đi cái kẻ mà có thể hoặc không hẳn đã giả điên đi. Ai quan tâm? Đó không phải là chuyện lớn. Chuyện lớn," anh ta nói, "là hiện tượng tập đoàn tâm thần. Điều anh nên muốn ấy là đi phỏng vấn những kẻ tâm thần trong các tập đoàn."
So I gave it a try. I wrote to the Enron people. I said, "Could I come and interview you in prison, to find out it you're psychopaths?"
Và tôi đã thử. Tôi viết cho những người ở Enron. Tôi hỏi, "Liệu tôi có thể đến và phỏng vấn các anh ở trong tù để xem các anh có phải là những người tâm thần không?"
(Laughter)
Họ không thèm trả lời.
And they didn't reply.
(Laughter)
Vậy là tôi đổi phương pháp.
So I changed tack. I emailed "Chainsaw Al" Dunlap, the asset stripper from the 1990s. He would come into failing businesses and close down 30 percent of the workforce, just turn American towns into ghost towns. And I emailed him and I said, "I believe you may have a very special brain anomaly that makes you ... special, and interested in the predatory spirit, and fearless. Can I come and interview you about your special brain anomaly?" And he said, "Come on over!"
Tôi viết email cho "Chainsaw Al" Dunlap, kẻ bóc lột tài sản từ những năm 90. Ông ta làm lũng đoạn thương trường và mất đi 30% lực lượng lao động, biến các thị trấn của nước Mũ hành các thị trấn ma. Và tôi email hỏi "Tôi tin rằng ông bị căn bệnh não bất thường rất đặc biệt khiến ông trở nên đặc biệt và trở nên thích thú với tâm hồn dã thú và trở nên không sợ hãi với bất kỳ điều gì. Liệu tôi có thể đến và phỏng vấn ông về căn bệnh não đặc biệt này của ông?" Ông ta trả lời "Anh cứ qua đi."
(Laughter)
So I went to Al Dunlap's grand Florida mansion. It was filled with sculptures of predatory animals. There were lions and tigers -- he was taking me through the garden -- there were falcons and eagles, he was saying, "Over there you've got sharks and --" he was saying this in a less effeminate way -- "You've got more sharks and you've got tigers." It was like Narnia.
Và tôi đến biệt thự hoành tráng tại Florida của Al Dunlap chứa đầy các tượng điêu khắc thú săn mồi. Sư tử và hổ. Ông ta dẫn tôi qua vườn. Ở đó có chim cắt và đại bàng. Ông ta bảo "Đằng kia là cá mập" Tât nhiên là cách nói của ông ạ không mềm mại như thế này. "Kia là cá mập và kia là hổ." Như là Narnia vậy.
(Laughter)
(Tiếng cười)
And then we went into his kitchen. Now, Al Dunlap would be brought in to save failing companies, he'd close down 30 percent of the workforce. And he'd quite often fire people with a joke. Like, for instance, one famous story about him, somebody came up to him and said, "I've just bought myself a new car." And he said, "Well, you may have a new car, but I'll tell you what you don't have -- a job."
Và chúng tôi quay lại căn bếp của ông ta. Giờ thì Al Dunlap được đưa ra để cứu các công ty thua lỗ. Ông ta đóng lại 30% lực lượng lao động. Và thường đuổi việc người ta với một câu chuyện đùa. Ví dụ, một câu chuyện nổi tiếng về ông ta, có ai đó đến gặp ông ta và khoe anh ta mới mua một chiếc xe mới và ông ta bảo "Có thể anh có một cái xe mới, nhưng tôi sẽ cho anh biết anh không có cái gì, anh không có một công việc."
So in his kitchen -- he was in there with his wife, Judy, and his bodyguard, Sean -- and I said, "You know how I said in my email that you might have a special brain anomaly that makes you special?" He said, "Yeah, it's an amazing theory, it's like Star Trek. You're going where no man has gone before." And I said, "Well --" (Clears throat)
Và trong bếp -- ông ta đứng đó với bà vợ Judy, và vệ sĩ Sean và tôi bảo "Ông biết là trong email tôi có đề cập đến chuyện ông có thể có một căn bệnh não đặc biệt mà làm cho ông đặc biệt chứ?" Ông ta bảo "Ừ, đó là một giả thuyết tuyệt vời. Như là Star Trek. Anh đang đến một nơi mà chưa ai đặt chân tới." Và tôi bảo "Ừm các nhà tâm lý học có thể nói
(Laughter)
Some psychologists might say that this makes you --" (Mumbles)
điều này chứng minh ông là một kẻ ..." (lẩm bẩm)
(Laughter)
(Tiếng cười)
And he said, "What?" And I said, "A psychopath." And I said, "I've got a list of psychopathic traits in my pocket. Can I go through them with you?"
"Gì cơ?" và tôi bảo "Một kẻ tâm thần." Và tôi bảo tôi có một danh sách các tính cách của một bệnh nhân tâm thần. Tôi có thể thử kiểm tra với ông không?"
And he looked intrigued despite himself, and he said, "Okay, go on." And I said, "Okay. Grandiose sense of self-worth." Which I have to say, would have been hard for him to deny, because he was standing under a giant oil painting of himself.
Và ông ta có vẻ rất hiếu kì, và bảo "Được thôi." Và tôi bảo "Okay. Quả là một cảm giác tự trọng to lớn." điều mà tôi khi ông ta khó có thể từ chối bởi vì ông ta đang đứng dưới một bức tranh màu dầu to tướng vẽ ông ta.
(Laughter)
(Tiếng cười)
He said, "Well, you've got to believe in you!" And I said, "Manipulative." He said, "That's leadership."
Ông ta bảo "Hừm anh phải tin vào mình thôi!" Và tôi bảo "Điều khiển người khác" Ông ta đáp "đó là phẩm chất lãnh đạo."
(Laughter)
And I said, "Shallow affect, an inability to experience a range of emotions." He said, "Who wants to be weighed down by some nonsense emotions?" So he was going down the psychopath checklist, basically turning it into "Who Moved My Cheese?"
Và tôi nói "Ảnh hưởng tầm thấp: ít khả năng cảm nhận một số cảm xúc." Ông ta đáp "Ai mà muốn bị kéo chìm xuống với mấy thứ cảm xúc vớ vẩn cơ chứ?" Và ông ta lướt theo danh sách dấu hiệu tâm thần, và đơn thuần là biến nó thành "Who Moved My Cheese?" (Ai lấy miếng Pho-mát của tôi?"
(Laughter)
(Tiếng cười)
But I did notice something happening to me the day I was with Al Dunlap. Whenever he said anything to me that was kind of normal -- like he said "no" to juvenile delinquency, he said he got accepted into West Point, and they don't let delinquents in West Point. He said "no" to many short-term marital relationships. He's only ever been married twice. Admittedly, his first wife cited in her divorce papers that he once threatened her with a knife and said he always wondered what human flesh tasted like, but people say stupid things to each other in bad marriages in the heat of an argument, and his second marriage has lasted 41 years. So whenever he said anything to me that just seemed kind of non-psychopathic, I thought to myself, well I'm not going to put that in my book. And then I realized that becoming a psychopath spotter had kind of turned me a little bit psychopathic. Because I was desperate to shove him in a box marked "Psychopath." I was desperate to define him by his maddest edges.
Nhưng tôi có nhận ra những điều xảy đến với tôi ngày tôi gặp Al Dunlap. Bất kể khi nào ông ta nói với tôi những điều bình thường -- như là nói không với tội phạm tuổi vị thành niên. Ông ta kể rằng ông ta được nhận vào West Point, và họ không nhận những tội phạm vị thành niên vào West Point. Ông ta nói không với những cuộc hôn nhân chóng vánh. Ông ta mới cưới có 2 lần. Phải thừa nhận rằng, vợ đầu của ông ta khai trong đơn ly dị rằng có lần ông dọa bà với một con dao và bảo rằng ông luôn tự hỏi thịt người có vị như thế nào, nhưng người ta nói những thứ ngốc nghếch với nhau trong những cuộc hôn nhân tệ hại trong lúc cãi nhau và cuộc hôn nhân thứ hai của ông đã kéo dài được 41 năm. Vì thế khi nào ông ta nói với tôi những thứ mà có vẻ là bình thường tôi bèn nghĩ là tôi sẽ không ghi lại điều đó vào sách của tôi. Và rồi tôi nhận ra rằng trở thành một người tìm kiếm dấu hiệu tâm thần đã biến tôi trở nên hơi tâm thần. Bởi vì tôi quá tuyệt vọng muốn tống ông ta vào một cái hộp đánh dấu 'kẻ tâm thần' tôi đã định hình ông ta bằng những góc điên rồ nhất trong con người ông ta.
And I realized, my God -- this is what I've been doing for 20 years. It's what all journalists do. We travel across the world with our notepads in our hands, and we wait for the gems. And the gems are always the outermost aspects of our interviewee's personality. And we stitch them together like medieval monks, and we leave the normal stuff on the floor. And you know, this is a country that over-diagnoses certain mental disorders hugely. Childhood bipolar -- children as young as four are being labeled bipolar because they have temper tantrums, which scores them high on the bipolar checklist.
Và tôi nhận ra rằng, Chúa ơi. Tôi đã làm điều này suốt 20 năm qua. Đó là điều mọi nhà báo làm. Chúng tôi du hành quanh thế giới với tập ghi chú trong tay, và chờ đợi những viên ngọc quý. Và những viên ngọc luôn là khía cạnh xa cách nhau nhất trong cá tính của những người chúng tôi phỏng vấn. Rồi chúng tôi nối chúng lại với nhau như những thầy tu trung cổ. Và để lại những thứ bình thường trên sàn. Và đây là một đất nước chẩn đoán quá đà trên diện rộng một số chứng rối loạn tâm thần. Rối loạn đa tâm lý ở thiếu nhi -- trẻ con bốn tuổi bị gắn mác là đa tâm lý bởi chúng hay quấy nhiễu, dấu hiệu của bệnh đa tâm lý
When I got back to London, Tony phoned me. He said, "Why haven't you been returning my calls?" I said, "Well, they say that you're a psychopath." And he said, "I'm not a psychopath." He said, "You know what? One of the items on the checklist is lack of remorse, but another item on the checklist is cunning, manipulative. So when you say you feel remorse for your crime, they say, 'Typical of the psychopath to cunningly say he feels remorse when he doesn't.' It's like witchcraft, they turn everything upside-down." He said, "I've got a tribunal coming up. Will you come to it?" So I said okay.
Khi tôi trở lại London, Tony gọi tôi. Anh ta bảo "Sao anh không trả lời các cuộc điện thoại của tôi?" Tôi bảo "Ừ thì họ nói anh bị tâm thần." Và anh ta bảo "Tôi không bị tâm thần." Anh ta bảo "Anh biết không, một trong những dấu hiệu là thiếu tính ăn năn, nhưng dấu hiệu khác lại là gian xảo, có tính thâu tóm. Và khi anh nói anh cảm thấy ăn năn cho tội của mình, họ nói "điển hình cho kẻ tâm thần, nói một cách gian xảo là anh ta thấy ăn năn khi anh ta không ăn năn.' Như một trò phù thủy. Họ làm đảo lộn mọi thứ." Anh ta kể "Tôi chuẩn bị có một phiên tòa. Anh có đến không?" Tôi đồng ý.
So I went to his tribunal. And after 14 years in Broadmoor, they let him go. They decided that he shouldn't be held indefinitely because he scores high on a checklist that might mean that he would have a greater than average chance of recidivism. So they let him go. And outside in the corridor he said to me, "You know what, Jon? Everyone's a bit psychopathic." He said, "You are, I am. Well, obviously I am." I said, "What are you going to do now?" He said, "I'm going to go to Belgium. There's a woman there that I fancy. But she's married, so I'm going to have to get her split up from her husband."
Và tôi đến phiên xử. Sau 14 năm ở Broadmoor, họ trả tự do cho anh ta. Họ cho rằng anh ta không nên bị giam cả đời bởi vì anh ta đã đạt điểm cao trên bản danh sách điểu mà có thể cho thấy anh ta có cơ hội tái phạm lớn hơn trung bình. Nên họ cho anh ta đi. Và ra ngoài hành lang anh ta bảo tôi, "Anh biết không, Jon? Ai cũng tâm thầnh một chút." Anh ta bảo "Anh cũng thế. Tôi cũng vậy. Tất nhiên là tôi cũng vậy." Tôi hỏi, "Thế bây giờ anh định làm gì?" Anh ta bảo "Tôi sẽ đến Bỉ bởi vì tôi yêu một người phụ nữ ở đó. Nhưng nàng có chồng rồi nên tôi sẽ phải khiến bọn họ phải chia tay."
(Laughter)
(Tiếng cười)
Anyway, that was two years ago, and that's where my book ended. And for the last 20 months, everything was fine. Nothing bad happened. He was living with a girl outside London. He was, according to Brian the Scientologist, making up for lost time, which I know sounds ominous, but isn't necessarily ominous. Unfortunately, after 20 months, he did go back to jail for a month. He got into a "fracas" in a bar, he called it. Ended up going to jail for a month, which I know is bad, but at least a month implies that whatever the fracas was, it wasn't too bad.
Dù gì thì đó là chuyện 2 năm về trước, và đó là điểm kết trong cuốn sách của tôi. Và suốt 20 tháng qua mọi việc vẫn suôn sẻ. Chưa có gì xấu xảy ra. Anh ta đang sống với một cô gái ở ngoại ô London. Anh ta, theo lời Brian nhà Luận giáo, đang bù lại thời gian đã mất -- tôi biết, nghe hơi ghê rợn, nhưng không nhất thiết là thực chất là ghê rợn. Không may là, sau 20 tháng, anh ta lại vào tù mất một tháng. Anh ta can dự vào một cuộc khẩu chiến ở một quán bar, theo lời anh ta -- và phải vào tù mất một tháng, tôi biết cũng không hay hớm gì, nhưng mốc một tháng cho thấy là dù cuộc khẩu chiến có là gì, thì nó cũng không quá tệ.
And then he phoned me. And you know what, I think it's right that Tony is out. Because you shouldn't define people by their maddest edges. And what Tony is, is he's a semi-psychopath. He's a gray area in a world that doesn't like gray areas. But the gray areas are where you find the complexity. It's where you find the humanity, and it's where you find the truth. And Tony said to me, "Jon, could I buy you a drink in a bar? I just want to thank you for everything you've done for me." And I didn't go. What would you have done?
Và anh ta gọi cho tôi. Và bạn biết không, tôi nghĩ Tony được ra tù là đúng. Vì bạn không nên đánh giá người ta bằng khía cạnh điên rồ nhât của họ. Và Tony là một kẻ-điên-một-nửa Anh ta nằm trong vùng màu xám trong một thế giới không thích phần màu xám. Nhưng phần màu xám là nơi bạn tìm thấy sự phức tạp, nơi bạn tìm thấy tính người và nơi bạn tìm thấy sự thật. Và Tony kể với tôi, "Jon, tôi có thể mời anh uống nước không? Tôi chỉ muốn cảm ơn anh vì những gì anh làm cho tôi." Tôi đã không đi. Nếu là bạn, bạn sẽ làm gì?
Thank you.
Cảm ơn.
(Applause)
(Vỗ tay)