We always hear that texting is a scourge. The idea is that texting spells the decline and fall of any kind of serious literacy, or at least writing ability, among young people in the United States and now the whole world today. The fact of the matter is that it just isn't true, and it's easy to think that it is true, but in order to see it in another way, in order to see that actually texting is a miraculous thing, not just energetic, but a miraculous thing, a kind of emergent complexity that we're seeing happening right now, we have to pull the camera back for a bit and look at what language really is, in which case, one thing that we see is that texting is not writing at all. What do I mean by that?
Chúng ta thường nghe ngôn ngữ tin nhắn là một thảm họa. Người ta cho rằng nhắn tin gây ra sự sụt giảm và suy yếu khả năng đọc viết, hoặc ít nhất là khả năng viết, của thế hệ trẻ ở Mỹ và hiện nay là trên khắp thế giới. Thực tế thì không hẳn vậy, nhưng thoạt nhìn rất dễ dàng tin vào điều này do đó chúng ta cần nhìn nhận nó ở một khía cạnh khác để thấy rằng nhắn tin thật sự là một điều kỳ diệu, vâng, không chỉ uy lực, nó còn là điều kỳ diệu, một phức hợp mới nổi đang diễn ra trong thời đại này, chúng ta cần xem xét lại một chút và để ý xem ngôn ngữ này thực sự là cái gì, ở đây, có một điều chúng ta nên biết ngôn ngữ tin nhắn không phải hoàn toàn là ngôn ngữ viết. Ý của tôi là gì?
Basically, if we think about language, language has existed for perhaps 150,000 years, at least 80,000 years, and what it arose as is speech. People talked. That's what we're probably genetically specified for. That's how we use language most. Writing is something that came along much later, and as we saw in the last talk, there's a little bit of controversy as to exactly when that happened, but according to traditional estimates, if humanity had existed for 24 hours, then writing only came along at about 11:07 p.m. That's how much of a latterly thing writing is. So first there's speech, and then writing comes along as a kind of artifice.
Về cơ bản, nếu chúng ta nghĩ về ngôn ngữ, thì có lẽ nó đã tồn tại được khoảng 150 nghìn năm, hoặc ít nhất cũng phải cỡ 80 nghìn năm, và thứ xuất hiện đầu tiên là ngôn ngữ nói. Người ta đã nói rằng đó là thứ mà chúng ta được thừa hưởng nhờ vào di truyền. nó cũng là cái chúng ta sử dụng nhiều nhất. Ngôn ngữ viết xuất hiện khá lâu sau đó, và khi nhìn lại cuộc nói chuyện gần đây, có một sự tranh cãi về thời điểm ngôn ngữ viết xuất hiện, theo những ước tính truyền thống, nếu con người tồn tại trong vòng 24 giờ, thì viết bắt đầu diễn ra từ khoảng 11h07 tối. Có bao nhiêu vấn đề gần đây được viết ra? Ban đầu người ta phát ngôn, sau đó bài viết mới xuất hiện giống như một trò bịp.
Now don't get me wrong, writing has certain advantages. When you write, because it's a conscious process, because you can look backwards, you can do things with language that are much less likely if you're just talking. For example, imagine a passage from Edward Gibbon's "The Decline and Fall of the Roman Empire:"
Giờ đây đừng cho rằng tôi sai, viết có những thế mạnh nhất định. Khi viết, do nó là một quá trình nhận thức, cũng bởi vì bạn có thể kiểm tra lại, nên bạn sẽ làm được một số thứ đối với ngôn ngữ hơn là khi bạn chỉ nói mà thôi. Chẳng hạn, thử hình dung đoạn văn sau của Edward Gibbon "Sự thất bại và sụp đổ của đế chế La Mã:"
"The whole engagement lasted above twelve hours, till the graduate retreat of the Persians was changed into a disorderly flight, of which the shameful example was given by the principal leaders and the Surenas himself."
"Cuộc đàm phán kéo dài hơn 12 giờ, cho đến khi quyết định rút lui dần dần của quân Ba Tư đã biến thành một cuộc tháo chạy đáng xấu hổ đã từng được các nhà lãnh đạo cấp cao và chính Surenas chỉ đạo
That's beautiful, but let's face it, nobody talks that way. Or at least, they shouldn't if they're interested in reproducing. That -- (Laughter) is not the way any human being speaks casually.
Lời văn rất trau chuốt, nhưng hãy nghĩ xem, không ai nói như thế cả. Hay ít ra, họ không nên dùng như vậy nếu chỉ muốn bắt chước mà thôi. Điều này.... (Tiếng cười) không phải là một lối nói thông thường của bất kỳ một ai đó.
Casual speech is something quite different. Linguists have actually shown that when we're speaking casually in an unmonitored way, we tend to speak in word packets of maybe seven to 10 words. You'll notice this if you ever have occasion to record yourself or a group of people talking. That's what speech is like. Speech is much looser. It's much more telegraphic. It's much less reflective -- very different from writing. So we naturally tend to think, because we see language written so often, that that's what language is, but actually what language is, is speech. They are two things.
Lối nói thông thường khá là khác biệt. Thật ra, các nhà ngôn ngữ học đã chỉ ra rằng khi chúng ta nói theo cách thông thường, chúng ta thường sử dụng khoảng 7 đến 10 từ. Bạn sẽ biết điều này nếu đã từng có dịp ghi lại những gì bạn hay một nhóm người khác nói. Đó là phát biểu. Lúc nói thì sẽ thông thoáng hơn. Có nhiều thông điệp hơn. Nhưng nó không có tác dụng phản ánh nhiều như viết. Vì thế tự nhiên chúng ta có khuynh hướng nghĩ rằng vì thường xuyên nhìn thấy ngôn ngữ viết nên nó chính là ngôn ngữ, Nhưng thực tế ngôn ngữ là gì? Chúng bao gồm 2 thứ, có cả nói và viết.
Now of course, as history has gone by, it's been natural for there to be a certain amount of bleed between speech and writing. So, for example, in a distant era now, it was common when one gave a speech to basically talk like writing. So I mean the kind of speech that you see someone giving in an old movie where they clear their throat, and they go, "Ahem, ladies and gentlemen," and then they speak in a certain way which has nothing to do with casual speech. It's formal. It uses long sentences like this Gibbon one. It's basically talking like you write, and so, for example, we're thinking so much these days about Lincoln because of the movie. The Gettysburg Address was not the main meal of that event. For two hours before that, Edward Everett spoke on a topic that, frankly, cannot engage us today and barely did then. The point of it was to listen to him speaking like writing. Ordinary people stood and listened to that for two hours. It was perfectly natural. That's what people did then, speaking like writing.
Nhưng bây giờ dĩ nhiên, khi thời gian qua đi, tự nhiên đã hình thành một mối liên hệ xác định giữa nói và viết. Chẳng hạn, trong kỷ nguyên hiện nay, đã rất phổ biến khi một người phát biểu với cái cách giống với viết. Ở đây ý của tôi là dạng phát biểu của người này trong một bộ phim cũ khi họ cố gắng cất giọng, và rảo bước, rồi nói "E hèm, thưa quý ông, quý bà," theo một kiểu mẫu không giống với cách nói bình thường. Đó là cách nói trang trọng. Nó sử dụng những câu văn dài giống như đoạn văn bên trên của Gibbon. Về cơ bản cách nói này giống với khi bạn viết, và ví dụ như là, những ngày nay chúng ta đang nhớ về Lincoln thông qua một bộ phim. Diễn văn Gettysburg của Lincoln chỉ được xem là phần phụ của sự kiện lần đó. Trong khi suốt 2 giờ trước đó, nhà hùng biện nổi tiếng thời ấy Edward Everett đã trình bày một bài diễn thuyết, nhưng thật ra thì nó không để lại ấn tượng với chúng ta ngày nay và cũng như trong quá khứ. Lý do là nghe ông ấy nói giống như viết vậy đó. Ấy vậy mà những con người bình thường đã đứng im và lắng nghe bài diễn thuyết trong suốt 2 giờ đồng hồ. Đó là thói quen đã hình thành một cách tự nhiên. Nó là cái mà mọi người đã từng làm, nói giống như viết.
Well, if you can speak like writing, then logically it follows that you might want to also sometimes write like you speak. The problem was just that in the material, mechanical sense, that was harder back in the day for the simple reason that materials don't lend themselves to it. It's almost impossible to do that with your hand except in shorthand, and then communication is limited. On a manual typewriter it was very difficult, and even when we had electric typewriters, or then computer keyboards, the fact is that even if you can type easily enough to keep up with the pace of speech, more or less, you have to have somebody who can receive your message quickly.
À, vậy nếu bạn nói giống như viết, và sau đó hợp lý thôi, bạn sẽ làm ngược lại thỉnh thoảng viết giống như khi nói. Nguyên nhân do nguồn tài liệu, lối suy nghĩ máy móc, bởi một lý do đơn giản là nguồn tài liệu không phù hợp. Gần như là khó thực hiện việc đó bằng tay ngoại trừ viết tốc ký, rồi sau đó quá trình tương tác bị giới hạn. Trên một máy đánh chữ rất khó để thực hiện điều này, ngay khi bạn có máy đánh chữ điện tử, và sau đó là máy vi tính, kết cục là nếu bạn có dễ dàng bắt kịp tốc độ giọng nói hay không, dù ít dù nhiều, bạn phải có một ai đó có thể nhanh chóng nhận được thông điệp của bạn.
Once you have things in your pocket that can receive that message, then you have the conditions that allow that we can write like we speak. And that's where texting comes in. And so, texting is very loose in its structure. No one thinks about capital letters or punctuation when one texts, but then again, do you think about those things when you talk? No, and so therefore why would you when you were texting?
Khi mà bạn có vài thứ luôn sẵn sàng ở trong túi để nhận được thông điệp đó, thì đồng thời bạn phải có những điều kiện cho phép chúng ta viết các thông điệp đó ra như khi ta nói vậy. Ngôn ngữ tin nhắn đã xuất hiện trong những tình huống đó đấy. Và do đó, ngôn ngữ này có cấu trúc rất linh hoạt. Không một ai nghĩ đến việc sử dụng từ viết hoa hay là dấu câu trong khi soạn tin nhắn, cũng như là, có ai nghĩ về những thứ này khi nói không? Không hề, câu hỏi là tại sao bạn làm như thế như bạn nhắn tin?
What texting is, despite the fact that it involves the brute mechanics of something that we call writing, is fingered speech. That's what texting is. Now we can write the way we talk. And it's a very interesting thing, but nevertheless easy to think that still it represents some sort of decline. We see this general bagginess of the structure, the lack of concern with rules and the way that we're used to learning on the blackboard, and so we think that something has gone wrong. It's a very natural sense.
Ngôn ngữ tin nhắn là gì? Ở đây, sự thật là nó có mối liên hệ với hình thức cơ bản của ngôn ngữ viết, nhưng chính xác nó là lời nói được ghi chép lại. Giờ đây chúng ta có thể viết lại những gì được nói. Thú vị đây, tuy nhiên giờ đây chúng ta vẫn còn có thể nghĩ là nó là sự sai lầm về mặt ngôn ngữ. Khi nhìn vào sự lỏng lẽo của cấu trúc câu, và thiếu hụt các nguyên tắc viết chuẩn cũng như sự khác biệt giữa các cách viết chúng ta thường xuyên được học ở nhà trường, và vì thế ta nghĩ cách viết đó sai rồi. Đó cũng là cảm giác bình thường thôi.
But the fact of the matter is that what is going on is a kind of emergent complexity. That's what we're seeing in this fingered speech. And in order to understand it, what we want to see is the way, in this new kind of language, there is new structure coming up.
Thế nhưng bản chất vấn đề nằm ở chỗ những điều đang diễn ra là một loại phức hợp mới nổi. Thực sự cái ta đang nhìn thấy đó là lời nói được ghi chép lại. Và để hiểu được nó, điều mà ta cần xét đến trong ngôn ngữ mới này, là hình thức xuất hiện của cấu trúc câu.
And so, for example, there is in texting a convention, which is LOL. Now LOL, we generally think of as meaning "laughing out loud." And of course, theoretically, it does, and if you look at older texts, then people used it to actually indicate laughing out loud. But if you text now, or if you are someone who is aware of the substrate of texting the way it's become, you'll notice that LOL does not mean laughing out loud anymore. It's evolved into something that is much subtler.
Xét ví dụ về một từ được quy ước, là LOL. Vâng LOL, hầu hết chúng ta đều biết với cái nghĩa là "laughing out loud" (cười lăn lộn). Như vậy, theo lý thuyết, nó mang chính cái nghĩa đó đấy, và nếu bạn lật lại những câu từ cũ, thì mọi người đã dùng nó với chính ý nghĩa "laughing out loud" (cười lăn lộn). Tuy nhiên bây giờ nếu bạn viết như vậy, hoặc nếu bạn là một người biết những ký hiệu tin nhắn, bạn sẽ nhận ra là LOL giờ đây không còn mang nghĩa "laughing out loud" nữa. Nó đã trở thành một thứ khác biệt và không kém phần quan trọng.
This is an actual text that was done by a non-male person of about 20 years old not too long ago.
Đây là một đoạn tin nhắn đã được viết bởi những người bạn gái chừng 20 tuổi cách đây không lâu.
"I love the font you're using, btw."
"nhân tiện, tôi thích cái phông chữ mà bạn dùng đó."
Julie: "lol thanks gmail is being slow right now"
Julie: "lol cảm ơn nhé, gmail hiện giờ chạy chậm quá"
Now if you think about it, that's not funny. No one's laughing. (Laughter) And yet, there it is, so you assume there's been some kind of hiccup.
Giờ đây nếu bạn nghĩ về nó, thì chả có gì vui cả. Sẽ không có một ai có thể cười được. Và rồi thì, bạn giả sử có một sự lầm lẫn gì ở đây.
Then Susan says "lol, I know," again more guffawing than we're used to when you're talking about these inconveniences.
Then Susan says "lol, I know," Tôi xin tiếp tục, Susan nói "lol, mình biết rồi" và ta thấy hình như lại một lần nữa khả năng sử dụng từ kém hơn chúng ta khi muốn nói về những điều bất tiện tương tự.
So Julie says, "I just sent you an email."
Rồi Julie tiếp: " Mình mới vừa gửi email cho bạn đó"
Susan: "lol, I see it."
Susan lại tiếp: "lol, mình xem rồi"
Very funny people, if that's what LOL means.
Đúng là rất tếu lâm, vậy LOL có nghĩa là gì đây?
This Julie says, "So what's up?"
Rồi Julie nói điều này "Mà bạn có chuyện gì thế?"
Susan: "lol, I have to write a 10 page paper."
Susan trả lời : "lol, mình phải viết đến 10 trang giấy."
She's not amused. Let's think about it. LOL is being used in a very particular way. It's a marker of empathy. It's a marker of accommodation. We linguists call things like that pragmatic particles. Any spoken language that's used by real people has them. If you happen to speak Japanese, think about that little word "ne" that you use at the end of a lot of sentences. If you listen to the way black youth today speak, think about the use of the word "yo." Whole dissertations could be written about it, and probably are being written about it. A pragmatic particle, that's what LOL has gradually become. It's a way of using the language between actual people.
Với một tâm trạng không vui. Hãy nghĩ về điều này. LOL được dùng với cái cách rất thực tế. Nó là dấu hiệu của sự cảm thông và sự thỏa thuận. Các nhà ngôn ngữ học chúng ta gọi những cái này là lối nói thực dụng. Bất cứ ngôn ngữ nói nào được con người nói chung sử dụng đều có sự hiện diện của lối nói này. Nếu bạn nói tiếng Nhật, nghĩ xem về từ "ne" ở cuối rất nhiều câu. Nếu bạn để ý lắng nghe giới trẻ da đen nói chuyện ngày nay, hãy xem cách họ dùng từ "yo". Toàn bộ các luận văn có thể được viết về nó, và cũng có thể đang được viết về nó. LOL đã hình thành nên từ lối nói thực dụng đó đấy. Đó là cách con người chúng ta sử dụng ngôn ngữ.
Another example is "slash." Now, we can use slash in the way that we're used to, along the lines of, "We're going to have a party-slash-networking session." That's kind of like what we're at. Slash is used in a very different way in texting among young people today. It's used to change the scene.
Một ví dụ khác như từ "slash" Bây giờ, ta có thể sử dụng từ "slash" theo cái cách mà chúng ta đã dùng, trong những tình huống như là "Chúng ta sắp đi dự bữa tiệc - thật rõ là (slash)- một cuộc gặp gỡ để xây dựng mối quan hệ" Đó là cách chúng ta vẫn hay dùng. "Slash" bây giờ được dùng với nhiều cách khác nhau trong những cuộc tán gẫu của giới trẻ ngày nay. Nó được sử dụng khi thay đổi một nội dung câu chuyện.
So for example, this Sally person says, "So I need to find people to chill with" and Jake says, "Haha" -- you could write a dissertation about "Haha" too, but we don't have time for that — "Haha so you're going by yourself? Why?"
Chẳng hạn, Sally nói rằng "Mình cần tìm người đi chơi với mình" rồi Jake trả lời, "Haha" bạn cũng có thể viết một luận văn về từ "haha" , nhưng mà chúng ta không có nhiều thời gian cho điều đó. tôi xin được tiếp tục "Haha bạn dự định vậy à?"
Sally: "For this summer program at NYU."
Sally tiếp lời: "Cho sự kiện mùa hè ở trường NYU."
Jake: "Haha. Slash I'm watching this video with suns players trying to shoot with one eye."
Jake: "Haha. Thôi bỏ qua đi (Slash) mình đang xem đoạn phim về những chiến binh mặt trời - đang cố bắn chỉ với 1 mắt."
The slash is interesting. I don't really even know what Jake is talking about after that, but you notice that he's changing the topic. Now that seems kind of mundane, but think about how in real life, if we're having a conversation and we want to change the topic, there are ways of doing it gracefully. You don't just zip right into it. You'll pat your thighs and look wistfully off into the distance, or you'll say something like, "Hmm, makes you think --" when it really didn't, but what you're really -- (Laughter) — what you're really trying to do is change the topic. You can't do that while you're texting, and so ways are developing of doing it within this medium. All spoken languages have what a linguist calls a new information marker -- or two, or three. Texting has developed one from this slash.
Có thể thấy, từ "slash" thật thú vị. Tôi thật sự không biết điều mà Jake tiếp tục nói sau đó, nhưng bạn nhận ra là cậu ấy đã chuyển đề tài. Hiện giờ thì điều đó có vẻ không thú vị cho lắm, nhưng thử nghĩ tình huống này trong đời thường xem sao, nếu ta đang nói chuyện và muốn chuyển đề tài, có nhiều cách nói trang trọng. Bạn không chỉ đẩy câu chuyện đi nhanh hơn. Bạn có thể sẽ chạm vào đùi bạn và nhìn xa xăm vào khoảng không, hoặc bạn sẽ nói những thứ như là, "Hmm, nghĩ mà xem--" nó thực sự đã không có, nhưng mà xem cậu kìa-- (Tiếng cười) — đó là những cách bạn có thể làm để cố gắng thay đổi chủ đề. Nhưng bạn có thể làm thế trong khi viết tin nhắn hay tán gẫu qua mạng không? và do đó có nhiều cách đang hình thành để sử dụng trong các tình huống như thế. Tất cả những ngôn ngữ viết đề mang một thứ mà nhà ngôn ngữ ngọc vẫn gọi là một thể thức truyền thông mới hoặc 2 hay 3. Nhắn tin đã và đang phát triển một thể thức như vậy phát sinh nhờ từ "slash" đó.
So we have a whole battery of new constructions that are developing, and yet it's easy to think, well, something is still wrong. There's a lack of structure of some sort. It's not as sophisticated as the language of The Wall Street Journal. Well, the fact of the matter is, look at this person in 1956, and this is when texting doesn't exist, "I Love Lucy" is still on the air.
Vì thế chúng ta có nhiều ngôn ngữ mới that are developing, and yet it's easy to think, những cái đang phát triển, và dễ nghĩ ra ồ, nhưng mà vẫn còn cái gì đó chưa đúng ở đây. Có sự thiếu sót về mặt ngữ pháp ở một vài chỗ. Nó không rõ ràng như ngôn ngữ của Nhật Báo Wall Street. Như vậy, bản chất của vấn đề là gì? xin hãy nhìn vào một tình huống vào năm 1956, đó là lúc tin nhắn chưa xuất hiện, Và sê-ri phim ngắn "I love Lucy" đang được chiếu.
"Many do not know the alphabet or multiplication table, cannot write grammatically -- "
"Nhiều người không biết bảng chữ cái hay bảng cửu chương, " thì không thể viết đúng ngữ pháp--"
We've heard that sort of thing before, not just in 1956. 1917, Connecticut schoolteacher. 1917. This is the time when we all assume that everything somehow in terms of writing was perfect because the people on "Downton Abbey" are articulate, or something like that.
Chúng ta có nghe những điều tương tự trước đó rồi, chứ không phải đến tận năm 1956. Đó là năm 1917, từ giáo viên trường Connecticut. Lúc này chúng ta giả định rằng mọi ngôn từ viết đã hoàn hảo bởi con người ở "khu nhà Downton" đều biết cách diễn đạt khá rõ ràng hoặc 1 thứ gì đó giống như thế.
So, "From every college in the country goes up the cry, 'Our freshmen can't spell, can't punctuate.'"
Xin tiếp tục theo dõi, "Từ các trường đại học ở quốc gia đi lên từ trong nước mắt, "Những sinh viên năm nhất của chúng ta không thể đánh vần và ngắt câu được"
And so on. You can go even further back than this. It's the President of Harvard. It's 1871. There's no electricity. People have three names.
Và nhiều thứ đi xa hơn điều này nữa. Vào năm 1871, chủ tịch của trường Harvard đã nói. Lúc này chưa có điện. Mọi người được gọi bằng 03 cái tên.
"Bad spelling, incorrectness as well as inelegance of expression in writing."
"Đánh vần thì tệ, và sai nhiều đồng thời những bài viết thì tẻ nhạt."
And he's talking about people who are otherwise well prepared for college studies.
Và ông ấy cũng nói về những người khác đã chuẩn bị rất tốt cho việc học đại học.
You can go even further back. 1841, some long-lost superintendent of schools is upset because of what he has for a long time "noted with regret the almost entire neglect of the original" blah blah blah blah blah.
Bạn có thể tham khảo thêm các tài liệu. Năm 1841, vài nhà quản lý trường học đã lo lắng về điều mà anh ta đã ấp ủ trong một thời gian dài "thật tiếc vì hầu như mọi người đã bỏ bê nguồn gốc của nghệ thuật" bla, bla, bla,...
Or you can go all the way back to 63 A.D. -- (Laughter) -- and there's this poor man who doesn't like the way people are speaking Latin. As it happens, he was writing about what had become French. And so, there are always — (Laughter) (Applause) — there are always people worrying about these things and the planet somehow seems to keep spinning.
Hoặc bạn có thể quay trở lại năm 63 sau Công nguyên và đây là một người đàn ông nghèo không thích cách mọi người nói tiếng Latin. Khi điều này xảy ra, anh ta đang viết về thứ ngôn ngữ mà sau này là Tiếng Pháp. Và bạn thấy đấy, nó luôn xảy ra như thế. (Khán giả cười) (Vỗ tay) luôn luôn có người lo lắng về những điều này và trái đất dường như vẫn quay.
And so, the way I'm thinking of texting these days is that what we're seeing is a whole new way of writing that young people are developing, which they're using alongside their ordinary writing skills, and that means that they're able to do two things. Increasing evidence is that being bilingual is cognitively beneficial. That's also true of being bidialectal. That's certainly true of being bidialectal in terms of your writing. And so texting actually is evidence of a balancing act that young people are using today, not consciously, of course, but it's an expansion of their linguistic repertoire. It's very simple. If somebody from 1973 looked at what was on a dormitory message board in 1993, the slang would have changed a little bit since the era of "Love Story," but they would understand what was on that message board. Take that person from 1993 -- not that long ago, this is "Bill and Ted's Excellent Adventure" -- those people. Take those people and they read a very typical text written by a 20-year-old today. Often they would have no idea what half of it meant because a whole new language has developed among our young people doing something as mundane as what it looks like to us when they're batting around on their little devices.
Như vậy, cái cách tôi nghĩ về tin nhắn ngày nay qua những điều mà chúng ta đã xem là một hình thức viết mới mà thế hệ trẻ đang phát triển đấy. cái chúng ta đang dùng kết hợp với kỹ năng viết thông thường, mang ý nghĩa chúng có thể được sử dụng đồng thời. Đã có thêm bằng chứng trong việc biết 2 thứ tiếng sẽ có lợi ích tinh thần rất lớn. Điều này cũng đúng với việc sử dụng 2 phương ngữ. Chắc chắn đúng đối với việc sử dụng 02 phương ngữ trong bài viết của bạn. Và do đó nhắn tin thực sự là bằng chứng của hoạt động cân bằng chính là cái mà những người trẻ tuổi đang dùng hiện nay, dĩ nhiên, không chủ ý nhưng nó có tác dụng mở rộng vốn ngôn ngữ của họ. Thật đơn giản. Nếu một người nào đó từ năm 1973 nhìn vào những thứ được viết trên bảng tin ký túc xá vào năm 1993, thì có lẽ từ lóng đã thay đổi một chút kể từ kỷ nguyên của câu chuyện "Love Story," nhưng họ sẽ hiểu thông điệp của bảng tin. Đưa người từ năm 1993 -- cách đây không lâu, câu chuyện "Cuộc phiêu lưu kỳ thú của Bill và Ted" Để nhữn con người này đọc những đoạn tin nhắn đặc biệt được viết bởi những bạn trẻ đôi mươi ngày nay. Có lẽ họ chẳng hiểu được một nửa ý nghĩa của nó bởi vì một ngôn ngữ hoàn toàn mới đã manh nha ở thế hệ thanh niên như điều bình thường mà chúng ta vẫn hay bàn bạc qua những thiết bị nhỏ bé [điện thoại di động].
So in closing, if I could go into the future, if I could go into 2033, the first thing I would ask is whether David Simon had done a sequel to "The Wire." I would want to know. And — I really would ask that — and then I'd want to know actually what was going on on "Downton Abbey." That'd be the second thing. And then the third thing would be, please show me a sheaf of texts written by 16-year-old girls, because I would want to know where this language had developed since our times, and ideally I would then send them back to you and me now so we could examine this linguistic miracle happening right under our noses. Thank you very much.
Cuối cùng, nếu tôi có thể đi tới tương lai, vào năm 2033, điều đầu tiên tôi sẽ hỏi là liệu nhà văn David Simon có sản xuất phần tiếp theo của bộ "The Wire" hay không. Tiếp theo - tôi thực sự muốn biết -- diễn biến tiếp theo của xê-ri truyền hình "Downton Abbey". Đó là điều thứ 2. Cuối cùng yêu cầu thứ 3 sẽ là, xin hãy cho tôi xem những đoạn tin nhắn được các cô gái 16 tuổi viết ra, bở vì tôi thực sự muốn biết thứ ngôn ngữ này sự thực đã phát triển tới đâu rồi kể từ thời đại của chúng ta, thật tuyệt vời nếu tôi có thể mang về để cho bạn xem điều kỳ diệu của ngôn ngữ đang diễn ra ngay đây thôi. Cảm ơn quý vị rất nhiều
(Applause) Thank you. (Applause)
(Vỗ tay) Cảm ơn. (vỗ tay).