There are a lot of ways this marvelous language of ours, English, doesn't make sense. For example, most of the time when we talk about more than one of something, we put an S on the end. One cat, two cats. But then, there's that handful of words where things work differently. Alone you have a man; if he has company, then you've got men, or probably better for him, women too. Although if there were only one of them, it would be a woman. Or if there's more than one goose, they're geese, but why not lots of mooses, meese? Or if you have two feet, then why don't you read two beek instead of books. The fact is that if you were speaking English before about a thousand years ago, beek is exactly what you would have said for more than one book. If Modern English is strange, Old English needed therapy. Believe it or not, English used to be an even harder language to learn than it is today. Twenty-five hundred years ago, English and German were the same language. They drifted apart slowly, little by little becoming more and more different. That meant that in early English, just like in German, inanimate objects had gender. A fork, gafol, was a woman; a spoon, laefel, was a man; and the table they were on, bord, was neither, also called neuter. Go figure! Being able to use words meant not just knowing their meaning but what gender they were, too. And while today there are only about a dozen plurals that don't make sense, like men and geese, in Old English, it was perfectly normal for countless plurals to be like that. You think it's odd that more than one goose is geese? Well, imagine if more than one goat was a bunch of gat, or if more than one oak tree was a field of ack. To be able to talk about any of these, you just had to know the exact word for their plural rather than just adding the handy S on the end. And it wasn't always an S at the end either. In merry Old English, they could add other sounds to the end. Just like more than one child is children, more than one lamb was lambru, you fried up your eggru, and people talked not about breads, but breadru. Sometimes it was like sheep is today - where, to make a plural, you don't do anything. One sheep, two sheep. In Old English, one house, two house. And just like today, we have oxen instead of oxes. Old English people had toungen instead of tongues, namen instead of names, and if things stayed the way they were, today we would have eyen instead of eyes. So, why didn't things stay the way they were? In a word, Vikings. In the 8th century, Scandinavian marauders started taking over much of England. They didn't speak English, they spoke Norse. Plus, they were grown-ups, and grown-ups aren't as good at learning languages as children. After the age of roughly 15, it's almost impossible to learn a new language without an accent and without slipping up here and there as we all know from what language classes are like. The Vikings were no different, so they had a way of smoothing away the harder parts of how English worked. Part of that was those crazy plurals. Imagine running up against a language with eggru and gat on the one hand, and then with other words, all you have to do is add 's' and get days and stones. Wouldn't it make things easier to just use the 's' for everything? That's how the Vikings felt too. And there were so many of them, and they married so many of the English women, that pretty soon, if you grew up in England, you heard streamlined English as much as the real kind.
Có nhiều lúc ngôn ngữ kỳ diệu của chúng ta Tiếng Anh, không có nghĩa gì hết. Ví dụ như, hầu hết những lúc chúng ta nói về nhiều thứ Ta thêm chữ "S" vào cuối từ đó. Một con mèo, hai con mèo Nhưng có nhiều từ thực sự tạo nên sự khác biệt Một người đàn ông, bạn dùng "a man" nếu anh ta có bạn, đó sẽ là "men" Phụ nữ cũng vậy Mặc dù nếu chỉ có một trong số họ Đó sẽ là một phụ nữ Hoặc nếu như có nhiều hơn một con ngỗng Chúng ta gọi là "geese" (những con ngỗng) Nhưng tại sao nhiều con chuột lại không gọi "messe"? Hoặc nếu bạn có 2 chân tại sao không đọc hai "beek"? Mà lại gọi là "Books" Sự thật là nếu bạn nói tiếng Anh khoảng 1 ngàn năm trước "Beek" là cách chính xác mà bạn phải nói cho nhiều hơn một cuốn sách. Nếu như Tiếng Anh hiện đại là xa lạ, Tiếng Anh cổ cần phải thay đổi. Tin hay không thì tùy Tiếng Anh đã từng là ngôn ngữ khó để học hơn bây giờ. 2500 năm về trước Nước Anh và Nước Đức có cùng một ngôn ngữ Chúng dần tách ra và càng ngày càng khác nhau Điều đó có nghĩa là Tiếng Anh thời đầu cũng giống như Tiếng Đức mọi vật đều có giới tính Cái nĩa, gafol, là giống cái Cái muỗng, lafael, là giống đực và cái bàn họ đang ngồi ,"bord" được gọi là "neuter" Tìm hiểu đi! Để có thể sử dụng những từ này có nghĩa là không chỉ biết đến nghĩa của nó mà còn phải biết giống của nó nữa Và ngày nay chỉ có cỡ một tá từ số nhiều nó cũng không có nghĩa gì cả như "men" (những người đàng ông) và geese (những con ngỗng) Trong Tiếng Anh cổ nó hoàn toàn bình thường cho hàng tá từ số nhiều như thế Bạn nghĩ rằng nó lạ khi nhiều hơn 1 con ngỗng là "geese"? Hãy tưởng tượng nếu có hơn 1 con dê sẽ là một đàn dê Hay nếu có hơn 1 cây sồi sẽ là 1 rừng sồi. Để nói về bất cứ thứ gì đã kể trên Bạn phải biết được chính xác từ số nhiều của nó thay vì chỉ thêm "S" vào cuối từ Và không phải lúc nào cũng thêm "S". Trong Tiếng Anh cổ họ có thể thêm những âm khác ở cuối từ Như nhiều hơn một đứa trẻ là "Children" (Những đúa trẻ) Nhiều hơn một con cừu là "Lambru" (Những con cừu) Bạn chiên những quả trứng ("Eggru") Và mọi người không nói "breads" Mà nói là "Breadru" Thỉnh thoảng nó như từ "sheep" (cừu) của ngày hôm nay Khi phải tạo một từ số nhiều bạn không cần làm gì cả Một con cừu One sheep Hai con cừu Two sheep Trong Tiếng Anh cổ, 1 ngôi nhà one house Hai ngôi nhà two house Và như hôm nay, chúng ta có "oxen" thay cho "oxes" Tiếng Anh cổ mọi người dùng "toungen" thay cho "tongues" Dùng "namen" thay cho "names" Và nếu mọi thứ ở nguyên vị trí của nó bây giờ ta sẽ có "eyen" thay vì "eyes" Vậy tại sao mọi thứ không như vị trí vốn có của nó? Chỉ 1 từ thôi, Vikings. Vào thế kỉ thứ 8, những thợ săn Scandinavian bắt đầu xâm lược hầu hết nước Anh. Họ không nói tiếng Anh họ nói tiếng Na - uy Thêm vào đó, họ đã trưởng thành và người trưởng thành khó học ngôn ngữ mới hơn trẻ em Sau tuổi 15 học ngôn ngữ mới dường như là chuyện không tưởng không có ngữ điệu và không làm rối mọi thứ như chúng ta đều biết trong các lớp ngôn ngữ Người Vikings cũng không ngoại lệ nên họ có cách làm cho tiếng Anh trở nên mượt mà hơn. Đó chính là những từ số nhiều Hãy tưởng tượng bạn dùng một ngôn ngữ khó với "eggru" và "gat" ở 1 bên bên còn lại tất cả bạn cần làm là thêm "S" và có được tất cả những thứ bạn cần. Có phải sẽ dễ dàng hơn khi sử dụng "s" cho tất cả mọi thứ? Người Vikings nghĩ vậy. Có rất nhiều người Vikings và họ lấy phụ nữ Anh nếu bạn lớn lên ở Anh bạn sẽ được nghe Tiếng Anh kiểu này.
After a while nobody remembered the real kind any more. Nobody remembered that once you said doora instead of doors and handa instead of hands. Plurals made a lot more sense now, except for a few hold-outs like children and teeth that get used so much that it was hard to break the habit. The lesson is that English makes a lot more sense than you think. Thank the ancestors of people in Copenhagen and Oslo for the fact that today we don't ask for a handful of pea-night instead of peanuts. Although, wouldn't it be fun, if for just a week or two, we could?
Và sau đó không ai nhớ tới nữa. Không ai nhớ có lần bạn nói "doora" thay vì "doors" (những cái cửa) và handa thay vì hands (những cái tay) Số nhiều bắt đầu có nghĩa hơn từ giờ trừ 1 vài trường hợp như "children" (những đứa trẻ) và teeth (những cái răng) nó được dùng nhiều tới mức khó có thể thay đổi được vì đã trở thành thói quen Vấn đề ở đây là Tiếng Anh có nhiều nghĩa hơn ta tưởng Nhờ vào cha ông ở Copenhagen và Oslo mà giờ đây chúng ta không hỏi pea-night thay vì "peanuts" (những hạt đậu) Nó sẽ rất là vui dù chỉ trong vài tuần ta có thể dùng kiểu đó không?