I have to say that I'm very glad to be here. I understand we have over 80 countries here, so that's a whole new paradigm for me to speak to all of these countries.
Phải nói rằng tôi rất vui sướng được có mặt tại đây. Tôi biết rằng hôm nay chúng ta có hơn 80 quốc gia tham gia, và đây toàn toàn là một mô hình mới để tôi có thể trình bày với tất cả các nước ở đây.
In each country, I'm sure you have this thing called the parent-teacher conference. Do you know about the parent-teacher conference? Not the ones for your kids, but the one you had as a child, where your parents come to school and your teacher talks to your parents, and it's a little bit awkward. Well, I remember in third grade, I had this moment where my father, who never takes off from work, he's a classical blue collar, a working-class immigrant person, going to school to see his son, how he's doing, and the teacher said to him, he said, "You know, John is good at math and art." And he kind of nodded, you know? The next day I saw him talking to a customer at our tofu store, and he said, "You know, John's good at math." (Laughter)
Ở bất kì quốc gia nào, tôi cũng chắc chắn các bạn có 1 thứ được gọi là họp phụ huynh. Bạn có biết về những buổi họp phụ huynh đó không? Không phải là những cuộc họp cho con của bạn, mà là những cuộc họp của bạn khi bạn còn là 1 đứa trẻ, khi bố mẹ của các bạn đến trường và thầy cô sẽ nói chuyện với họ về bạn, và chúng khiến chúng ta cảm thấy hơi ngượng nghịu. Vâng, tôi nhớ khi đang học lớp ba, tôi đã trải qua khoảnh khắc này. Khi bố tôi, một người không bao giờ xin nghỉ phép, ông ấy là một công nhân điển hình, thuộc tầng lớp lao động nhập cư, ông đã nghỉ phép để đển trường, xem con trai mình học hành thế nào, thầy giáo của tôi đã nói với ông rằng, “Ông biết không, cháu John học toán và mỹ thuật rất tốt.” Và bố tôi gật đầu hài lòng. Ngày hôm sau, tôi thấy bố đang trò chuyện với một khách hàng trong cửa hiệu đậu phụ nhà tôi, và ông ấy nói, “Anh biết không, John nó học toán rất tốt.” (Cười)
And that always stuck with me all my life. Why didn't Dad say art? Why wasn't it okay? Why? It became a question my entire life, and that's all right, because being good at math meant he bought me a computer, and some of you remember this computer, this was my first computer. Who had an Apple II? Apple II users, very cool. (Applause) As you remember, the Apple II did nothing at all. (Laughter) You'd plug it in, you'd type in it and green text would come out. It would say you're wrong most of the time. That was the computer we knew. That computer is a computer that I learned about going to MIT, my father's dream. And at MIT, however, I learned about the computer at all levels, and after, I went to art school to get away from computers, and I began to think about the computer as more of a spiritual space of thinking. And I was influenced by performance art -- so this is 20 years ago. I made a computer out of people. It was called the Human Powered Computer Experiment. I have a power manager, mouse driver, memory, etc., and I built this in Kyoto, the old capital of Japan. It's a room broken in two halves. I've turned the computer on, and these assistants are placing a giant floppy disk built out of cardboard, and it's put into the computer. And the floppy disk drive person wears it. (Laughter) She finds the first sector on the disk, and takes data off the disk and passes it off to, of course, the bus. So the bus diligently carries the data into the computer to the memory, to the CPU, the VRAM, etc., and it's an actual working computer. That's a bus, really. (Laughter) And it looks kind of fast. That's a mouse driver, where it's XY. (Laughter) It looks like it's happening kind of quickly, but it's actually a very slow computer, and when I realized how slow this computer was compared to how fast a computer is, it made me wonder about computers and technology in general.
Và điều này khiến tôi thắc mắc suốt. Sao bố không nói đến môn mỹ thuật? Tại sao điều đó lại không ổn? Tại sao? Nó đã trở thành một câu hỏi suốt cuộc đời tôi, nhưng cũng tốt thôi, vì nhờ tôi học tốt môn toán nên bố mua cho tôi 1 cái máy vi tính, chắc 1 số bạn ở đây vẫn nhận ra cái máy tính này, đây là cái máy vi tính đầu tiên tôi có. Ai đã từng có 1 chiếc Apple II? Chà, những người sử dụng Apple II, rất tuyệt. (Vỗ tay) Như các bạn vẫn nhớ, cái máy Apple II này chẳng làm được gì cả. (Cười) Bạn cắm điện vào, bạn gõ chữ và những hàng chữ xanh lá này sẽ xuất hiện. Và hầu hết lần nào nó cũng nói bạn sai. Đó là cái máy vi tính mà chúng ta đã từng biết. Còn đây là chiếc máy vi tính tôi đã được biết về MIT, giấc mơ của bố tôi. Và ở MIT, tuy vậy, tôi lại được học về máy vi tính ở tất cả cấp độ, và sau đó, tôi đến học ở trường mỹ thuật để tránh xa những cái máy vi tính này, và tôi bắt đầu nghĩ về chúng như một không gian linh thiêng để suy nghĩ. Và tôi đã chịu ảnh hưởng bởi trình diễn nghệ thuật - đây là khoảng 20 năm về trước. Lúc đó tôi đã mô phỏng 1 chiếc máy tính bằng con người. Nó được gọi là Thí Nghiệm Chiếc Máy Tính Chạy Bằng Năng Lượng Con Người. Tôi có bộ phận quản lý năng lượng, trình điều khiển chuột, bộ nhớ, vâng vâng… và tôi đã xây dựng nó ở Kyoto, thủ đô cũ của Nhật Bản. Đó là 1 căn phòng được ngăn làm đôi. Khi tôi vừa khởi động chiếc máy tính, những người trợ lý sẽ nâng 1 chiếc đĩa mềm khổng lồ được làm từ bìa cạc-tông, đặt vào trong máy tính. Và người đĩa mềm sẽ mặc nó. (Cười) Cô tìm thấy bộ phận đầu tiên trên đĩa, và mang dữ liệu ra khỏi đĩa và chuyển nó đến, hiển nhiên rồi, bus. Vì vậy, cái bus sẽ mang dữ liệu vào máy tính đến bộ nhớ, CPU, VRAM, vv, và nó thật sự là 1 chiếc máy tính đang làm việc. Hệ thống này thật sự là bus. (Cười) Và trông nó có vẻ khá nhanh. Đó là trình điều khiển chuột, hệ điều hành XY. (Cười) Trông như mọi chuyện diễn ra khá nhanh chóng, nhưng nó thực sự là một cái máy tính rất chậm chạp, và khi tôi nhận ra rằng chiếc máy vi tính này chậm chạp thế nào khi so sánh với một chiếc máy thật nhanh hơn, điều đó khiến tôi tự hỏi về ý nghĩa của những chiếc máy tính và công nghệ nói chung.
And so I'm going to talk today about four things, really. The first three things are about how I've been curious about technology, design and art, and how they intersect, how they overlap, and also a topic that I've taken on since four years ago I became the President of Rhode Island School of Design: leadership. And I'll talk about how I've looked to combine these four areas into a kind of a synthesis, a kind of experiment.
Và vì thế hôm nay tôi sẽ thực sự trình bày về 4 vấn đề. 3 vấn đề đầu tiên là về việc tôi đã tò mò như thế nào về công nghệ, thiết kế và nghệ thuật, về việc chúng cắt giao với nhau ra sao, liên quan cấu thành như thế nào, và 1 chủ đề mà tôi đã theo đuổi từ cách đây 4 năm khi tôi trở thành Chủ tịch của Trường thiết kế Rhode Island: lãnh đạo. Và tôi cũng sẽ nói về việc tôi đã nghiên cứu để kết hợp 4 lĩnh vực này thành 1 dạng tổng hợp như thế nào, một dạng thí nghiệm.
So starting from technology, technology is a wonderful thing. When that Apple II came out, it really could do nothing. It could show text and after we waited a bit, we had these things called images. Remember when images were first possible with a computer, those gorgeous, full-color images? And then after a few years, we got CD-quality sound. It was incredible. You could listen to sound on the computer. And then movies, via CD-ROM. It was amazing. Remember that excitement? And then the browser appeared. The browser was great, but the browser was very primitive, very narrow bandwidth. Text first, then images, we waited, CD-quality sound over the Net, then movies over the Internet. Kind of incredible. And then the mobile phone occurred, text, images, audio, video. And now we have iPhone, iPad, Android, with text, video, audio, etc. You see this little pattern here? We're kind of stuck in a loop, perhaps, and this sense of possibility from computing is something I've been questioning for the last 10 or so years, and have looked to design, as we understand most things, and to understand design with our technology has been a passion of mine. And I have a small experiment to give you a quick design lesson.
Vậy, bắt đầu từ công nghệ, công nghệ là 1 thứ thật tuyệt vời. Khi chiếc Apple II ra đời, nó thật sự chẳng làm được gì. Nó có thể hiển thị văn bản, và sau khi đợi ít lâu, chúng ta có thêm những thứ gọi là hình ảnh. Hãy nhớ lại lần đầu tiên máy tính có thể hiển thị hình ảnh, những tấm ảnh thật đẹp và đầy màu sắc đấy? Và 1 vài năm sau đó, chúng ta có âm thanh chất lượng-CD. Điều đó thật phi thường. Bạn có thể nghe thấy âm thanh từ chiếc máy tính của mình. Và tiếp theo là phim ảnh, bằng CD-ROM. Tất thảy đều thật tuyệt diệu. Bạn vẫn nhớ sự phấn khích đó chứ? Và sau đó thì trình duyệt xuất hiện. Các trình duyệt hiển nhiên rất tuyệt vời, nhưng chúng vẫn còn thô sơ, băng thông còn rất hẹp. Đầu tiên là văn bản, sau đó là hình ảnh, chúng ta chờ đợi, âm thanh chất lượng CD qua Net, sau đó là phim ảnh trên Internet. Thật không thể tưởng tượng được. Và sau đó điện thoại di động xuất hiện, văn bản, hình ảnh, audio, video. Và giờ chúng ta có iPhone, iPad, Android, với văn bản, video, audio, vv. Bạn có nhận thấy 1 sự rập khuôn ở đây không? Chúng ta dường như bị mắc kẹt trong 1 vòng quay, và ý nghĩa thật sự về khả năng của điện toán là thứ mà tôi vẫn luôn tự hỏi trong vòng 10 năm qua hoặc hơn nữa, và sau khi xem xét việc thiết kế, khi chúng ta hiểu biết hầu hết mọi thứ, thì ham muốn hiểu biết về những thiết kế với công nghệ đã trở thành 1 niềm đam mê của tôi. Sau đây tôi có 1 thí nghiệm nhỏ để giới thiệu với các bạn 1 bài học về thiết kế.
Designers talk about the relationship between form and content, content and form. Now what does that mean? Well, content is the word up there: fear. It's a four-letter word. It's a kind of a bad feeling word, fear. Fear is set in Light Helvetica, so it's not too stressful, and if you set it in Ultra Light Helvetica, it's like, "Oh, fear, who cares?" Right? (Laughter) You take the same Ultra Light Helvetica and make it big, and like, whoa, that hurts. Fear. So you can see how you change the scale, you change the form. Content is the same, but you feel differently. You change the typeface to, like, this typeface, and it's kind of funny. It's like pirate typeface, like Captain Jack Sparrow typeface. Arr! Fear! Like, aww, that's not fearful. That's actually funny. Or fear like this, kind of a nightclub typeface. (Laughter) Like, we gotta go to Fear. (Laughter) It's, like, amazing, right? (Laughter) (Applause) It just changes the same content. Or you make it -- The letters are separated apart, they're huddled together like on the deck of the Titanic, and you feel sorry for the letters, like, I feel the fear. You feel for them. Or you change the typeface to something like this. It's very classy. It's like that expensive restaurant, Fear. I can never get in there. (Laughter) It's just amazing, Fear. But that's form, content.
Người thiết kế luôn nói về mối quan hệ giữa hình thức và nội dung, nội dung và hình thức. Điều đó có nghĩa là gì? Ví dụ, nội dung là từ trên đây: Fear (nỗi sợ). Đó là 1 từ có 4 chữ cái. Một từ mang lại cảm giác khá xấu, fear. Fear được thể hiện bằng font chữ Light Helvetica, không căng thẳng lắm, và nếu bạn thể hiện nó bằng font Ultra Light Helvetica, thì nó trông như, "Oh, fear, ai thèm quan tâm? Đúng không?" (Cười) Vẫn giữ nguyên font chữ Ultra Light Helvetica và thay đổi kích cỡ lớn hơn, và nó sẽ tạo cảm giác, whoa, đau đấy. Fear. Vậy bạn đã hiểu rằng khi thay đổi kích cỡ, bạn cũng sẽ thay đổi hình thức. Nội dung vẫn vậy, nhưng sẽ mang lại cho bạn cảm giác khác. Bạn thay đổi kiểu chữ, ví dụ, kiểu chữ này, và trông nó có vẻ hài hước. Nó như kiểu chữ của những tên hải tặc, như kiểu chữ của thuyền trưởng Jack Sparrow. Arr! Fear! Dạng như, aww, chả sợ chút nào. Thật ra nó khá hài hước. Hoặc fear như thế này, kiểu chữ các câu lạc bộ đêm hay dùng. Dạng như, chúng ta nên đến Fear thôi. (Cười) Nó thật tuyệt vời, đúng không? (Cười) (Vỗ tay) Nó đã thay đổi một nội dung giống nhau. Hoặc nếu bạn làm thế này - Những chữ cái đứng cách xa nhau, chúng sẽ co rúm lại gần nhau như trên boong tàu Titanic, và bạn cảm thấy đồng cảm với những chữ cái, như thể, tôi cảm nhận được nỗi sợ (fear). Bạn đồng cảm với chúng. Hoặc giả sử bạn thay đổi kiểu chữ thành như thế này. Trông rất cổ điển. Nó giống như 1 nhà hàng đắt đỏ. Fear. Chẳng bao giờ tôi vào đó được. (Cười) Điều này thật bất ngờ, Fear. Nhưng đó chính là hình thức, nội dung.
If you just change one letter in that content, you get a much better word, much better content: free. "Free" is a great word. You can serve it almost any way. Free bold feels like Mandela free. It's like, yes, I can be free. Free even light feels kind of like, ah, I can breathe in free. It feels great. Or even free spread out, it's like, ah, I can breathe in free, so easily. And I can add in a blue gradient and a dove, and I have, like, Don Draper free. (Laughter) So you see that -- form, content, design, it works that way. It's a powerful thing. It's like magic, almost, like the magicians we've seen at TED. It's magic. Design does that.
Nếu bạn thay đổi 1 chữ cái trong nội dung này, bạn sẽ có 1 từ hay hơn, một nội dung tích cực hơn: free (tự do) "Free" là một từ tuyệt vời. Bạn có thể thay đổi nó theo nhiều cách. Free đậm khiến chúng ta cảm thấy như free của Mandela. Nó như thể, vâng, tôi có thể được tự do. Free nhạt hơn một chút thì sẽ khiến chúng ta thấy như, ah, tôi được hít thở trong tự do. Điều đó thật tuyệt. Hoặc nếu free với các chữ cái dàn trải như thế này, nó sẽ khiến chúng ta thấy như, ah, tôi được hít thở trong tự do, dễ dàng làm sao. Và tôi cũng có thể thêm vào đó 1 mảng dốc màu xanh da trời cùng với 1 chú chim bồ câu, và tôi có gì đây, nó như là, free của Don Draper. (Cười) Vậy bạn đã thấy rồi đấy - hình thức, nội dung, thiết kế, chúng phối hợp với nhau theo cách đó. Điều đó tạo nên một sức mạnh thật sự. Nó giống như phép thuật vây, hầu hết là vậy, như những nhà phù phép mà chúng ta đã được gặp ở TED. Đó chính là phép thuật. Thiết kế đã làm được điều đó.
And I've been curious about how design and technology intersect, and I'm going to show you some old work I never really show anymore, to give you a sense of what I used to do. So -- yeah. So I made a lot of work in the '90s. This was a square that responds to sound. People ask me why I made that. It's not clear. (Laughter) But I thought it'd be neat for the square to respond to me, and my kids were small then, and my kids would play with these things, like, "Aaah," you know, they would say, "Daddy, aaah, aaah." You know, like that. We'd go to a computer store, and they'd do the same thing. And they'd say, "Daddy, why doesn't the computer respond to sound?" And it was really at the time I was wondering why doesn't the computer respond to sound? So I made this as a kind of an experiment at the time.
Và tôi đã rất tò mò về việc thiết kế và công nghệ giao cắt với nhau như thế nào, sau đây tôi sẽ cho các bạn thấy một vài công trình cũ mà tôi chưa bao giờ thật sự giới thiệu, để giúp các bạn hình dung được những gì tôi đã hay làm. Vâng - yeah Vào những năm 90 tôi đã tiến hành khá nhiều công trình. Đây là 1 hình vuông phản ứng lại với âm thanh. Mọi người hỏi tại sao tôi lại tạo ra nó. Tôi cũng không chắc lắm. (Cười) Nhưng tôi đã nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu cái hình vuông này cảm ứng được tôi, và lúc đó các con tôi vẫn còn nhỏ, và chúng sẽ chơi với những thứ như vầy, "Aaah," bạn biết đấy, lũ trẻ sẽ nói, "Bố ơi, aaah, aaah." Dạng như vậy. Tôi cùng các con đi đến 1 cửa hàng bán máy vi tính, và chúng cũng làm y như vậy. Sau đó chúng hỏi tôi, "Bố ơi, tại sao cái máy tính lại không phản ứng lại âm thanh?" Và đó thật sự là lúc tôi đã nghĩ rằng tại sao chiếc máy tính lại không phản ứng lại với âm thanh? Vậy nên vào thời gian đó tôi đã làm ra 1 dạng thí nghiệm như thế này.
And then I spent a lot of time in the space of interactive graphics and things like this, and I stopped doing it because my students at MIT got so much better than myself, so I had to hang up my mouse. But in '96, I made my last piece. It was in black and white, monochrome, fully monochrome, all in integer mathematics. It's called "Tap, Type, Write." It's paying a tribute to the wonderful typewriter that my mother used to type on all the time as a legal secretary. It has 10 variations. (Typing noise) (Typing noise) There's a shift. Ten variations. This is, like, spin the letter around. (Typing noises) This is, like, a ring of letters. (Typing noises) This is 20 years old, so it's kind of a -- Let's see, this is — I love the French film "The Red Balloon." Great movie, right? I love that movie. So, this is sort of like a play on that. (Typing noises) (Typewriter bell) It's peaceful, like that. (Laughter) I'll show this last one. This is about balance, you know. It's kind of stressful typing out, so if you type on this keyboard, you can, like, balance it out. (Laughter) If you hit G, life's okay, so I always say, "Hit G, and it's going to be all right. Thank you. (Applause) Thank you.
Sau đó tôi đã dành khá nhiều thời gian cho đồ họa tương tác và những thứ tương tự, và tôi ngừng làm việc này bởi vì những sinh viên ở MIT đã trở nên giỏi hơn tôi, nên tôi quyết định gác chuột. Nhưng vào năm 96, tôi đã hoàn tất giai đoạn cuối cùng. Nó có màu đen và trắng, đơn sắc, hoàn toàn đơn sắc, tất cả đều thuộc về toán học số nguyên. Nó được gọi là "Tap, Type, Write" (gõ, đánh máy, viết) Nó thể hiện sự quý trọng đối với cái máy đánh chữ tuyệt vời mà mẹ tôi đã luôn sử dụng khi bà làm nhân viên thư kí pháp lý, Nó có 10 dạng. (Tiếng gõ chữ) (Tiếng gõ chữ) Đây là 1 sự thay đổi. 10 dạng. Như thế này, ví dụ, xoay những chữ cái xung quanh. (Tiếng gõ chữ) Như thế này, giống như 1 cái vòng chữ. (Tiếng gõ chữ) Cái này đã 20 năm tuổi rồi, nên nó có hơi - Xem nào, đây là - Tôi rất thích 1 bộ phim Pháp tên là "The Red Balloon" (Bong bóng đỏ). Đó là 1 bộ phim hay, đúng không? Tôi rất thích nó. Vậy nên, cái này cũng như chơi chữ dựa trên đó vậy. (Tiếng gõ chữ) Thật yên bình, như thế này. (Cười) Tôi sẽ cho các bạn xem cái cuối. Nó là về sự cân bằng, bạn biết đấy. Gõ như thế này có vẻ khá mệt mỏi đúng không, nên nếu bạn gõ trên bàn phím thế này, bạn có thể, như vậy, khiến nó cân băng trở lại. (Cười) Nếu bạn nhấn phím G, mọi thứ sẽ cân bằng, nên tôi luôn nói rằng, "Nhấn phím G, rồi mọi thứ sẽ ổn hết." Cảm ơn. (Vỗ tay) Cảm ơn.
So that was 20 years ago, and I was always on the periphery of art. By being President of RISD I've gone deep into art, and art is a wonderful thing, fine art, pure art. You know, when people say, "I don't get art. I don't get it at all." That means art is working, you know? It's like, art is supposed to be enigmatic, so when you say, like, "I don't get it," like, oh, that's great. (Laughter) Art does that, because art is about asking questions, questions that may not be answerable.
Đó là việc cách đây 20 năm, khi tôi vẫn chỉ luôn ở bên ngoài của lĩnh vực nghệ thuật. Khi trở thành chủ tịch của RISD, tôi mới bắt đầu đi sâu vào nghệ thuật hơn, và nghệ thuật là 1 thứ thật tuyệt vời, sự sang trọng và thuần khiết của nó. Bạn biết đấy, khi 1 người nói,"Tôi không hiểu được nghệ thuật. Tôi không hiểu được chút nào cả." Điều đó có nghĩa là nghệ thuật đang diễn ra, bạn biết không? Như là, nghệ thuật được cho là bí ẩn và khó hiểu, cho nên khi bạn nói, như thế này, "Tôi chẳng hiểu gì cả,", thì, oh, điều đó thật sự rất tốt. (Cười) Nghệ thuật làm chuyện đó, bởi vì nghệ thuật là về việc đặt ra những thắc mắc và các câu hỏi đó có thể không cần phải trả lời được.
At RISD, we have this amazing facility called the Edna Lawrence Nature Lab. It has 80,000 samples of animal, bone, mineral, plants. You know, in Rhode Island, if an animal gets hit on the road, they call us up and we pick it up and stuff it.
Ở RISD, chúng tôi có một cơ sở rất tuyệt được gọi là Phòng thí nghiệm tự nhiên Edna Lawrence. Nó có 80.000 mẫu vật của động vật, xương, khoáng sản và thực vật. Bạn biết đấy, ở Rhode Island, nếu một con vật bị cán trên đường, họ sẽ gọi chúng tôi ra và chúng tôi sẽ mang nó đi và nhồi chúng.
And why do we have this facility? Because at RISD, you have to look at the actual animal, the object, to understand its volume, to perceive it. At RISD, you're not allowed to draw from an image. And many people ask me, John, couldn't you just digitize all this? Make it all digital? Wouldn't it be better? And I often say, well, there's something good to how things used to be done. There's something very different about it, something we should figure out what is good about how we did it, even in this new era. And I have a good friend, he's a new media artist named Tota Hasegawa. He's based in London, no, actually it's in Tokyo, but when he was based in London, he had a game with his wife. He would go to antique shops, and the game was as such: When we look at an antique we want, we'll ask the shopkeeper for the story behind the antique, and if it's a good story, we'll buy it. So they'd go to an antique shop, and they'd look at this cup, and they'd say, "Tell us about this cup." And the shopkeeper would say, "It's old." (Laughter) "Tell us more." "Oh, it's really old." (Laughter) And he saw, over and over, the antique's value was all about it being old. And as a new media artist, he reflected, and said, you know, I've spent my whole career making new media art. People say, "Wow, your art, what is it?" It's new media. And he realized, it isn't about old or new. It's about something in between. It isn't about "old," the dirt, "new," the cloud. It's about what is good. A combination of the cloud and the dirt is where the action is at. You see it in all interesting art today, in all interesting businesses today. How we combine those two together to make good is very interesting.
Và tại sao chúng tôi lại có 1 phòng thí nghiệm như thế này? Bởi vì ở RISD, bạn phải trực tiếp nhìn vào con vật thực, những mẫu vật thực, để hiểu được kích cỡ của nó, cảm nhận nó. Tại RISD, bạn không được phép vẽ lại từ hình ảnh. Và có rất nhiều người đã hỏi tôi rằng, John, tại sao không đơn giản là số hóa mọi thứ đi? Kỹ thuật số tất cả? Như thế không tốt hơn sao? Và tôi thường trả lời rằng, thật ra, có những ưu điểm đối với những phương pháp từng được dùng trước đây. Có những điểm rất khác biệt về những phương pháp đó, những điểm mà chúng ta nên tìm ra điều gì tốt đằng sau những phương pháp mà chúng ta đã từng dùng, ngay cả trong kỷ nguyên mới này. Tôi có một người bạn tốt, anh ấy là một nghệ sĩ truyền thông mới tên là Tota Hasegawa. Anh ấy làm việc ở London, không, thực ra là ở Tokyo, nhưng khi làm việc ở London, anh ấy có 1 trò chơi với vợ của mình. Anh ấy sẽ đến các cửa hàng bán đồ cổ, và trò chơi sẽ như thế này: Khi chúng ta nhìn vào một món đồ cổ mà chúng ta muốn, chúng ta sẽ hỏi chủ tiệm về lịch sử, câu chuyện đằng sau món đồ đó, và nếu đó là 1 câu chuyện hay, chúng ta sẽ mua nó. Thế là họ đến 1 cửa tiệm đồ cổ, và khi nhìn vào 1 chiếc tách, họ nói rằng, "Kể cho chúng tôi nghe về chiếc tách này." Và người chủ tiệm nó, "Nó cổ." (Cười) "Còn gì nữa?". "Oh, nó rất cổ." (Cười) Và anh ấy đã nhận ra, hết lần này đến lần khác, giá trị của những món đồ cổ là về việc chúng đã lâu năm như thế nào. Là một nghệ sĩ trên lĩnh vực truyền thông hiện đại, anh ấy đã suy ngẫm, và nói rằng, cậu biết không, tớ dành cả sự nghiệp cho ngành nghệ thuật truyền thông hiện đại. Mọi người nhìn vào nó nói, "Wow, nghệ thuật của anh, nó là gì vậy?" Nó là truyền thông mới. Và anh ấy nhận ra rằng, vấn đề không phải ở cũ hay mới. Vấn đề là 1 thứ gì đó ở giữa. Nó không phải về "cũ", mặt đất, và "mới", mây. Vấn đề là cái nào tốt. Một sự phối hợp giữa mây và đất chính là nơi nghệ thuật tồn tại. Bạn có thể thấy nó hằng ngày trong những công trình nghệ thuật thú vị, những câu chuyện kinh doanh thú vị. Cách chúng ta hòa nhập hai thứ này với nhau để tạo ra "điều tốt" thật là thú vị.
So art makes questions, and leadership is something that is asking a lot of questions. We aren't functioning so easily anymore. We aren't a simple authoritarian regime anymore. As an example of authoritarianism, I was in Russia one time traveling in St. Petersburg, at a national monument, and I saw this sign that says, "Do Not Walk On The Grass," and I thought, oh, I mean, I speak English, and you're trying to single me out. That's not fair. But I found a sign for Russian-speaking people, and it was the best sign ever to say no. It was like, "No swimming, no hiking, no anything." My favorite ones are "no plants." Why would you bring a plant to a national monument? I'm not sure. And also "no love." (Laughter) So that is authoritarianism. And what is that, structurally? It's a hierarchy. We all know that a hierarchy is how we run many systems today, but as we know, it's been disrupted. It is now a network instead of a perfect tree. It's a heterarchy instead of a hierarchy. And that's kind of awkward.
Vậy nghệ thuật sẽ tạo ra những câu hỏi, và sự lãnh đạo là một thứ gì đó luôn đưa ra rất nhiều câu hỏi. Chúng ta không còn hoạt động dễ dàng nữa. Chúng ta không còn là chế độ độc tài đơn giản nữa. Như một ví dụ về chủ nghĩa độc tài , tôi tới nước Nga một lần đến St. Petersburg, trong một đài kỉ niệm quốc gia, và tôi nhìn thấy một biển báo nói: "Không được đi lên cỏ " và tôi nghĩ, ohh, tôi nói tiếng anh và bạn cố tách riêng tôi ra, đó là không công bằng. Nhưng tôi tìm tấm biển cho người nói tiếng Nga và những tấm biển cấm hay nhất Nó ghi rằng, "Cấm bơi, cấm đi bộ, cấm tất cả" Một trông những tôi thích là "không cây". Tại sao bạn mang cây đến một đài tưởng niệm quốc gia? Tôi không chắc . và cũng "cấm yêu". Đó là chủ nghĩa độc tài. và cái gì vậy, cấu trúc như thế nào? Nó phân cấp. Chúng ta đều biết rằng phân cấp là cách chúng ta điều khiển rất nhiều hệ thống hiện nay, nhưng như chúng ta đã biết, chúng đã bị gián đoạn Bây giờ là mạng lưới hơn là một cái cây hoàn hảo. Và những hệ song song thay cho hệ phân cấp, và đó là kiểu vụng về
And so today, leaders are faced with how to lead differently, I believe. This is work I did with my colleague Becky Bermont on creative leadership. What can we learn from artists and designers for how to lead? Because in many senses, a regular leader loves to avoid mistakes. Someone who's creative actually loves to learn from mistakes. A traditional leader is always wanting to be right, whereas a creative leader hopes to be right. And this frame is important today, in this complex, ambiguous space, and artists and designers have a lot to teach us, I believe.
Vì thế ngày nay, tôi tin rằnng người đứng đầu phải đối mặt với làm thế nào để lãnh đạo một cách khác biệt. Công việc này , tôi làm với đồng nghiệp tôi Becky Bermont về lãnh đạo sáng tạo. Chúng ta có thể học được những gì từ nghệ sĩ và nhà thiết kế về việc lãnh đạo? Bởi vì trong nhiều ý nghĩa, một nhà lãnh đạo thường xuyên thích tránh những sai lầm. Người sáng tạo thực sự thích học từ những lỗi lầm đó. Một nhà lãnh đạo truyền thống luôn muốn đúng, trong khi một nhà lãnh đạo sáng tạo hy vọng sẽ đúng Và cấu tạo này là quan trọng ngày hôm nay, trong sự phức tạp không rõ ràng này, và tôi tin rằng nghệ sĩ và nhà thiết kế có rất nhiều thứ để dạy chúng ta.
And I had a show in London recently where my friends invited me to come to London for four days to sit in a sandbox, and I said great. And so I sat in a sandbox for four days straight, six hours every day, six-minute appointments with anyone in London, and that was really bad. But I would listen to people, hear their issues, draw in the sand, try to figure things out, and it was kind of hard to figure out what I was doing. You know? It's all these one-on-one meetings for like four days. And it felt kind of like being president, actually. I was like, "Oh, this my job. President. I do a lot of meetings, you know?" And by the end of the experience, I realized why I was doing this. It's because leaders, what we do is we connect improbable connections and hope something will happen, and in that room I found so many connections between people across all of London, and so leadership, connecting people, is the great question today. Whether you're in the hierarchy or the heterarchy, it's a wonderful design challenge.
Và gần đây, tôi có một show ở London, bạn bè của tôi mời tôi đến đó bốn ngày ngồi trong một thùng cát, và tôi nói: tuyệt! Và vì vậy tôi ngồi trong một thùng cát cho bốn ngày liên tục, sáu giờ mỗi ngày, cuộc hẹn sáu phút với bất cứ ai ở London, và thực sự nó rất tệ. Nhưng tôi sẽ lắng nghe họ, nghe các vấn đề của họ, vẽ lên cát, cố gắng giải quyết vấn đề, và nó khá là khó hiểu được lúc đó tôi đang làm gì. Bạn biết đấy? Bốn ngày với các buổi nói chuyện một-đối-một. Và tôi thấy giống như đang là tổng thống, thực sự. Tôi nghĩ, "Oh, đây là công việc của tôi. Tổng thống. Tôi rất nhiều cuộc họp, biết không?" Và sau khi xong cái kinh nghiệm này, Tôi nhận ra lý do tại sao tôi đã làm điều này. Đó là bởi vì các nhà lãnh đạo, những gì chúng tôi làm là chúng ta kết nối những quan hệ như không thể và hy vọng một điều gì đó sẽ xảy ra, và trong phòng đó, tôi thấy rất nhiều mối quan hệ giữa người dân trên tất cả London, và lãnh đạo, kết nối mọi người, là câu hỏi lớn hôm nay. Cho dù bạn đang ở trong hệ thống phân cấp hoặc song song, Đó là một thách thức thiết kế rất tuyệt vời.
And one thing I've been doing is doing some research on systems that can combine technology and leadership with an art and design perspective. Let me show you something I haven't shown anywhere, actually. So what this is, is a kind of a sketch, an application sketch I wrote in Python. You know how there's Photoshop? This is called Powershop, and the way it works is imagine an organization. You know, the CEO isn't ever at the top. The CEO's at the center of the organization. There may be different subdivisions in the organization, and you might want to look into different areas. For instance, green are areas doing well, red are areas doing poorly. You know, how do you, as the leader, scan, connect, make things happen? So for instance, you might open up a distribution here and find the different subdivisions in there, and know that you know someone in Eco, over here, and these people here are in Eco, the people you might engage with as CEO, people going across the hierarchy. And part of the challenge of the CEO is to find connections across areas, and so you might look in R&D, and here you see one person who crosses the two areas of interest, and it's a person important to engage. So you might want to, for instance, get a heads-up display on how you're interacting with them. How many coffees do you have? How often are you calling them, emailing them? What is the tenor of their email? How is it working out? Leaders might be able to use these systems to better regulate how they work inside the heterarchy. You can also imagine using technology like from Luminoso, the guys from Cambridge who were looking at deep text analysis. What is the tenor of your communications?
Và tôi đã làm một số nghiên cứu trên hệ thống có thể kết hợp công nghệ và lãnh đạo với một quan điểm nghệ thuật và thiết kế. Hãy để tôi cho bạn thấy một cái gì đó tôi thật sự chưa trình bày ở bất cứ nơi nào khác. Đây là gì, đây giống như là một bản phác thảo, một phác thảo ứng dụng Tôi đã viết bằng Python. Bạn có biết về Photoshop? Điều này được gọi là Powershop, và cách nó hoạt động là Hãy tưởng tượng một tổ chức. Bạn biết đấy, tổng giám đốc không bao giờ đứng đầu cả. Tổng Giám đốc ở trung tâm của tổ chức. Mặc dù có các đơn vị khác nhau trong tổ chức, và bạn có thể muốn nhìn vào lĩnh vực khác nhau. Ví dụ, màu xanh lá cây khu vực làm tốt, đỏ là khu vực thực hiện kém. Làm thế nào để bạn, như một nhà lãnh đạo, xem xét, kết nối, làm cho những điều xảy ra? Vì vậy, ví dụ, bạn có thể mở một phân phối ở đây và tìm thấy các đơn vị khác nhau trong đó, và biết rằng bạn biết một ai đó ở Eco, ở đây, và những người này thuộc về Eco, những người bạn có thể tham gia với chức năng là tổng giám đốc, người đi ngang qua hệ thống phân cấp. Và một phần của những thách thức của CEO là tìm thấy kết nối trên toàn khu vực, và do đó, bạn có thể xem trong R&D, và ở đây bạn thấy một người liên quan tới hai khu vực quan tâm, và nó là một người rất quan trọng để tiếp cận. Vì vậy, bạn có thể muốn, ví dụ, thống kê về cách tương tác hiện tại giữa bạn và họ. Bạn và họ đi uống cà phê bao nhiêu lần? Bạn có thường xuyên gọi họ, gửi email cho họ không? Cách nói chuyện trên email của họ như thế nào? Mọi thứ vẫn tiến triển chứ? Những nhà lãnh đạo có thể sử dụng các hệ thống này để điều chỉnh tốt hơn cách họ làm việc bên trong hệ song song Bạn cũng có thể tưởng tượng bằng cách sử dụng công nghệ như từ Luminoso, những người từ Cambridge đã nghiên cứu sâu vào phân tích văn bản. Cách nói chuyện trong giao tiếp của bạn ra sao?
So these kind of systems, I believe, are important. They're targeted social media systems around leaders. And I believe that this kind of perspective will only begin to grow as more leaders enter the space of art and design, because art and design lets you think like this, find different systems like this, and I've just begun thinking like this, so I'm glad to share that with you. So in closing, I want to thank all of you for your attention. Thanks very much. (Applause) (Applause)
Vì vậy các loại hệ thống này, tôi tin rằng, là quan trọng. Họ nhắm vào hệ thống truyền thông xã hội xung quanh nhà lãnh đạo. Và tôi tin rằng quan điểm này mới chỉ bắt đầu phát triển vì càng nhiều nhà lãnh đạo gia nhập nghệ thuật và thiết kế, bởi vì, nghệ thuật và thiết kế cho phép bạn nghĩ như thế này, tìm thấy các hệ thống khác nhau như thế này, và tôi đã chỉ mới bắt đầu suy nghĩ như thế này, Vì vậy, tôi rất hân hạnh được chia sẻ với bạn. Vì vậy, cuối cùng, tôi muốn cảm ơn tất cả các bạn cho sự chú ý của bạn. Cảm ơn rất nhiều. (Vỗ tay) (Vỗ tay)