I'm very fortunate to be here. I feel so fortunate. I've been so impressed by the kindness expressed to me. I called my wife Leslie, and I said, "You know, there's so many good people trying to do so much good. It feels like I've landed in a colony of angels." It's a true feeling. But let me get to the talk -- I see the clock is running.
Tôi rất may mắn khi được đứng ở đây Tôi cảm thấy thực sự may mắn Tôi đã thực sự bị gây ấn tượng bởi lòng tốt được dành cho tôi. Tôi đã gọi cho vợ tôi, Leslie Và tôi đã nói, " Em à, có rất nhiều người tốt Họ đang cố gắng để làm nhiều điều tốt Anh có cảm giác giống như mình đang đứng giữa các thiên thần vậy" Đó là một cảm giác thật Nhưng hãy để tôi bắt đầu buổi nói chuyện -- Tôi thấty đồng hồ đang chạy
I'm a public school teacher, and I just want to share a story of my superintendent. Her name is Pam Moran in Albemarle County, Virginia, the foothills of the Blue Ridge Mountains. And she's a very high-tech superintendent. She uses smart boards, she blogs, she Tweets, she does Facebook, she does all this sort of high-tech stuff. She's a technology leader and instructional leader. But in her office, there's this old wooden, weather-worn table, kitchen table -- peeling green paint, it's kind of rickety. And I said, "Pam, you're such a modern, cutting-edge person. Why is this old table in your office?"
Tôi là một giáo viên trường công và tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của người quản lý của tôi Cô ấy tên là Pam Moran ở tỉnh Albemarle, Virginia một ngọn đồi thấp dưới chân ngọn núi Blue Ridge và cô ấy là người quản lý rất hiện đại Cô ấy sử dụng những cái bảng thông minh, cô ấy viết blog dùng Tweet, và cả Facebook Cô ấy dùng tất cả những thứ thuộc vê công nghệ cao Cô ấy là người đứng đầu về công nghệ và giảng dạy Nhưng trong văn phòng của cô ấy Có những chiếc bàn ăn, những chiếc bàn bị bào mòn bởi thời tiết được làm bằng gỗ rất cũ kỹ tróc từng mảng sơn xanh, rất ọp ẹp Và tôi đã nói, "Pam, bạn là một người hiện đại, một người tiên phong Tại sao có những chiếc bàn cũ kỹ này trong văn phòng của bạn?"
And she told me, she said, "You know, I grew up in Southwestern Virginia, in the coal mines and the farmlands of rural Virginia, and this table was in my grandfather's kitchen. And we'd come in from playing, he'd come in from plowing and working, and we'd sit around that table every night. And as I grew up, I heard so much knowledge and so many insights and so much wisdom come out around this table, I began to call it the wisdom table. And when he passed on, I took this table with me and brought it to my office, and it reminds me of him. It reminds me of what goes on around an empty space sometimes." The project I'm going to tell you about is called the World Peace Game, and essentially it is also an empty space. And I'd like to think of it as a 21st century wisdom table, really.
Và cô ấy đã nói với tôi "Như bạn biết, tôi lớn lên ở miền tây nam Virginia trong những mỏ than và những khu đất nông nghiệp của vùng nông thôn Virginia và chiếc bàn này nằm trong bếp của ông tôi Nơi chúng tôi trở về sau khi chơi, còn ông trở về sau một ngày làm việc và chúng tôi đã ngồi quây quần bên chiếc bàn này mỗi tối Và khi tôi trưởng thành, tôi đã được nghe rất nhiều kinh nghiệm sự hiểu biết và sự từng trải tại chính cái bàn này Tôi đã bắt đầu gọi nó là chiếc bàn uyên bác Và khi ông qua đời, tôi đã lấy chiếc bàn và mang nó đến phòng làm việc của tôi nó khiến tôi luôn nhớ về ông Nó nhắc nhở tôi về những gì đang diễn ra xung quanh mình. Dự án mà tôi sẽ nói với bạn nó được gọi là trò chơi hòa bình thế giới và cơ bản nó cũng là một không gian trống Và tôi thích nghĩ về nó nó thực sự như là một chiếc bàn uyên bác của thế kỉ 21.
It all started back in 1977. I was a young man, and I had been dropping in and out of college. And my parents were very patient, but I had been doing intermittent sojourns to India on a mystical quest. And I remember the last time I came back from India -- in my long white flowing robes and my big beard and my John Lennon glasses -- and I said to my father, "Dad, I think I've just about found spiritual enlightenment." He said, "Well there's one more thing you need to find." I said, "What is that, dad?" "A job." (Laughter) And so they pleaded with me to get a degree in something. So I got a degree and it turned out to be education. It was an experimental education program. It could have been dentistry, but the word "experimental" was in it, and so that's what I had to go for.
Để bắt đầu hãy trở lại năm 1977 Khi đó tôi là chàng trai trẻ và đã từng vào và ra khỏi trường đại học Và bố mẹ tôi đã rất kiên nhẫn Nhưng tôi đã định cư tạm thời ở ấn độ trong một cuộc điều tra thần bí Và tôi nhớ lần cuối cùng tôi trở lại từ Ấn độ trong chiếc áo choàng trắng dài của tôi và với bộ râu rậm cùng với cặp kính John Lennon của tôi Tôi đã nói với cha tôi "Cha, con nghĩ con chỉ vừa mới tìm thấy sự khai sáng tinh thần" Ông nói, "Tốt nhưng mà có một thứ còn cần thiết hơn" Tôi nói, "Đó là cái thì thế cha?" "Một công việc" (Cười) Và họ đã yêu cầu tôi có một chứng chỉ về cái gì đó Và tôi đã có 1 chứng chỉ và nó thế mà hóa ra là kiến thức Nó là một chương trình giáo dục thực nghiệm Đó có thể là nha khoa, nhưng lại có từ "thực nghiệm" trong chương trình này. và đó là những gì tôi phải áp dụng.
And I went in for a job interview in the Richmond Public Schools in Virginia, the capital city, bought a three-piece suit -- my concession to convention -- kept my long beard and my afro and my platform shoes -- at the time it was the '70s -- and I walked in, and I sat down and had an interview. And I guess they were hard up for teachers because the supervisor, her name was Anna Aro, said I had the job teaching gifted children. And I was so shocked, so stunned, I got up and said, "Well, thank you, but what do I do?" (Laughter) Gifted education hadn't really taken hold too much. There weren't really many materials or things to use. And I said, "What do I do?" And her answer shocked me. It stunned me. Her answer set the template for the entire career I was to have after that. She said, "What do you want to do?" And that question cleared the space. There was no program directive, no manual to follow, no standards in gifted education in that way. And she cleared such a space that I endeavored from then on to clear a space for my students, an empty space, whereby they could create and make meaning out of their own understanding.
Và tôi đã đi phỏng vấn xin việc Ở trường công Richmond ở Virginia, thủ đô tôi đã mua 3 bộ trang phục--phá vỡ những nguyên tắc thường lệ của mình. đã giữ chùm râu dài và bộ tóc xoăn của mình. và đôi giày diễn thuyết của tôi, kiểu những năm 70 Tôi đã đi bộ đến, ngồi xuống và đã có cuộc phỏng vấn Và tôi đoán họ đã bế tắc trong việc tìm kiếm các giáo viên bởi vì người giám thị, tên cô ấy là Anna Aro đã nói rằng cô ấy đã có công việc là dạy dỗ những đứa trẻ có năng khiếu Và tôi đã thực sự bị sốc, bị choáng Tôi đứng dậy và nói, "ồ, cám ơn, nhưng tôi phải làm gì" (Cười) việc giáo dục năng khiếu không thực sự lấy đi quyền nắm giữ quá nhiều. Không thực sự có nhiều thứ để sử dụng và tôi nói" tôi phải làm gì?" và câu trả lời của cô ấy khiến tôi bị sốc.Nó khiến tôi bị choáng. Câu trả lời của cô ấy tạo ra một khuôn mẫu cho toàn bộ nghề nghiệp tôi có về sau cô ấy nói "bạn muốn làm gì?" và câu hỏi đó không có chương trình trực tiếp hay thủ công nào tiếp theo. không có tiêu chuẩn nào trong việc giáo dục năng khiếu theo cách đó và cô ấy đã dọn dẹp khoảng trống để tôi cố gắng từ sau đó để dọn dẹp cho những sinh viên của tôi, một khoảng trống nhờ đó mà chúng có thể tạo và làm ra những thứ có ý nghĩa ngoài sự hiểu biết của chính họ
So this happened in 1978, and I was teaching many years later, and a friend of mine introduced me to a young filmmaker. His name is Chris Farina. Chris Farina is here today at his own cost. Chris, could you stand up and let them see you -- a young, visionary filmmaker who's made a film. (Applause) This film is called "World Peace and Other 4th Grade Achievements." He proposed the film to me -- it's a great title. He proposed the film to me, and I said, "Yeah, maybe it'll be on local TV, and we can say hi to our friends." But the film has really gone places. Now it's still in debt, but Chris has managed, through his own sacrifice, to get this film out. So we made a film and it turns out to be more than a story about me, more than a story about one teacher. It's a story that's a testament to teaching and teachers. And it's a beautiful thing.
và điều này đã xảy ra vào năm 1978, tôi đã làm công việc dạy học nhiều năm sau đó và một người bạn của tôi đã giới thiệu tôi với một nhà làm phim trẻ tuổi. tên cậu ấy là Chris Farina. hôm nay cậu ấy tự trả tiền để đến đây. chris,cậu có thể đứng lên và để chúng tôi có thể thấy cậu một nhà làm phim trẻ, biết nhìn xa trông rộng (vỗ tay) bộ phim này tên là "Hòa bình thế giới và những huy hiệu thứ 4 khác" Anh ấy đề xuất bộ phim với tôi--nó là một chủ đề tuyệt vời Anh ta đã đề xuất bộ phim với tôi và tôi đã nói "ồ,có lẽ bộ phim sẽ được chiếu trên truyền hình địa phương và chúng ta có thể nói xin chào với những người bạn của mình" nhưng bộ phim thực sự đã có chỗ đứng bây giờ bộ phim vẫn trong tình trạng mắc nợ,nhưng Chris đã điều khiển được nó thông qua chính sự hy sinh của anh ấy để đưa bộ phim ra ngoài Vì vậy chúng tôi đã làm một bộ phim và nó hóa ra là một câu chuyện nói về tôi nhiều hơn là nói về một giáo viên. đó là một câu chuyện kể về việc giảng dạy và những giáo viên Và nó là một điều rất đẹp
And the strange thing is, when I watch the film -- I have the eerie sensation of seeing it -- I saw myself literally disappear. What I saw was my teachers coming through me. I saw my geometry teacher in high school, Mr. Rucell's wry smile under his handlebar mustache. That's the smile I use -- that's his smile. I saw Jan Polo's flashing eyes. And they weren't flashing in anger, they were flashing in love, intense love for her students. And I have that kind of flash sometimes. And I saw Miss Ethel J. Banks who wore pearls and high-heels to elementary school every day. And you know, she had that old-school teacher stare. You know the one. (Laughter) "And I'm not even talking about you behind me, because I've got eyes in the back of my head." (Laughter) You know that teacher? I didn't use that stare very often, but I do have it in my repertoire. And Miss Banks was there as a great mentor for me.
Và có điều lạ là, khi tôi xem bộ phim tôi có cảm giác kì lạ khi xem nó tôi không thấy được chính tôi Những gì tôi thấy là các giáo viên của tôi đến bên cạnh tôi tôi thấy thầy giáo dạy môn hình học của tôi ở trường trung học.thầy Rucell cười gượng gạo dưới cái bộ râu rậm rậm Đó là nụ cười tôi dùng--đó là nụ cười của ông ấy tôi thấy đôi mắt sáng ngời của Jan Polo. đó không phải là ánh mắt trong cơn giận dữ mà đó là ánh mắt chứa đựng yêu thương, tình yêu mãnh liệt dành cho sinh viên của cô ấy Và đôi lúc tôi thấy được ánh mắt đó và tôi thấy cô Ethel J .Banks© người bận những chiếc áo đính ngọc trai và đi giày cao gót đến trường tiểu học mỗi ngày Và bạn biết, cô ấy luôn nhìn chằm chằm vào những giáo viên cũ Bạn biết có một cười Và tôi thậm chí không đang nói với về những ai đằng sau tôi Bởi vì tôi có đôi mắt ở đằng sau đầu tôi cười bạn biết cô giáo đó chứ? tôi đã không dùng cái nhìn đó thường xuyên nhưng tôi sẽ làm nó trong tiết mục của tôi Và cô Banks như là một người cố vấn dày dạn kinh nghiệm đối với tôi
And then I saw my own parents, my first teachers. My father, very inventive, spatial thinker. That's my brother Malcolm there on the right. And my mother, who taught me in fourth grade in segregated schools in Virginia, who was my inspiration. And really, I feel as though, when I see the film -- I have a gesture she does, like this -- I feel like I am a continuation of her gesture. I am one of her teaching gestures. And the beautiful thing was, I got to teach my daughter in elementary school, Madeline. And so that gesture of my mother's continues through many generations. It's an amazing feeling to have that lineage. And so I'm here standing on the shoulders of many people. I'm not here alone. There are many people on this stage right now.
và sau đó tôi thấy cha mẹ tôi,những thầy cô đầu tiên của mình cha tôi, một người đầy sáng tạo, nhà tư tưởng rộng lớn Đó là người anh Malcolm ở phía bên phải Và mẹ tôi người dạy tôi ở lớp 4 trong những ngôi trường cô lập ở Virgina người chính là nguồn cảm hứng của tôi và thực sự, tôi cảm thấy như thế khi tôi xem một bộ phim Tôi có điệu bộ giống bà, như thế này Tôi cảm thấy thích tôi là một sự nối tiếp của bà Tôi là một phần những hành động trong việc dạy của cô ấy Và đó là những điều rất tuyệt vời Tôi sử dụng để dạy con gái tôi ở trường tiểu học, Madeline Và để mà những cử chỉ của mẹ tôi tiếp tục được thực hiện Nó là một cảm giác rất ngạc nhiên để có được sự kế thừa đó và để tôi có thể đứng đây trên đôi vai của rất nhiều người Tôi không cô đơn ở đây có rất nhiều người ngay trong sân khấu này
And so this World Peace Game I'd like to tell you about. It started out like this: it's just a four-foot by five-foot plywood board in an inner-city urban school, 1978. I was creating a lesson for students on Africa. We put all the problems of the world there, and I thought, let's let them solve it. I didn't want to lecture or have just book reading. I wanted to have them be immersed and learn the feeling of learning through their bodies. So I thought, well they like to play games. I'll make something -- I didn't say interactive; we didn't have that term in 1978 -- but something interactive. And so we made the game, and it has since evolved to a four-foot by four-foot by four-foot Plexiglass structure. And it has four Plexiglass layers.
Và để nói với bạn về World Peace Game nó đã bắt đầu như thế này Nó là một tấm bảng bằng gỗ dán kích thước 4x5 bước chân trong một ngôi trường nội ô bên trong thành phố, 1978 Tôi đã tạo ra một bài học cho những sinh viên ở Africa Chúng tôi đặt tất cả những vấn đề của thế giới ở đó và tôi đã nghĩ, hãy để chúng tôi giải quyết nó Tôi đã ko muốn thuyết trình hoặc đọc một cuốn sách Tôi đã muốn chúng bị chôn vùi và học cách cảm nhận thông qua những cơ thể đó Vì vậy tôi đã nghĩ, chúng giống như chơi những trò chơi Tôi sẽ làm cái gì đó--Tôi đã không nói về tính tương tác Chúng tôi không có điều đó vào những năm 1978 Nhưng có cái gì đó tương tác và do đó chúng tôi đã tạo nên một trò chơi và nó đã được tiến triển từ khối 4x4x4 foot cấu trúc thủy tinh plexi Và nó gồm 4 lớp Plexi
There's an outer space layer with black holes and satellites and research satellites and asteroid mining. There's an air and space level with clouds that are big puffs of cotton we push around and territorial air spaces and air forces, a ground and sea level with thousands of game pieces on it -- even an undersea level with submarines and undersea mining. There are four countries around the board. The kids make up the names of the countries -- some are rich; some are poor. They have different assets, commercial and military. And each country has a cabinet. There's a Prime Minister, Secretary of State, Minister of Defense and a CFO, or Comptroller. I choose the Prime Minister based on my relationship with them. I offer them the job, they can turn it down, and then they choose their own cabinet. There's a World Bank, arms dealers and a United Nations. There's also a weather goddess who controls a random stock market and random weather.
Có một lớp không khí bao bọc bên ngoài với các hố đen và các vệ tinh và các vệ tinh khảo sát và các mỏ hình sao Có một tầng không khí và một tầng chân không với các đám mây chính là những cái hộp xốp bằng cotton chúng tôi đặt xung quanh Các khoảng trống không khí và những lớp khí quyển Tầng mặt đất và mặt biển với hàng nghìn mẫu trò chơi Thậm chí cả bên dưới tầng nước biển với các tàu ngầm và các mỏ dưới biển Có 4 quốc gia xung quanh tấm bảng Những đứa trẻ sẽ đặt tên cho các quốc gia đó -- có nước nghèo, có nước giàu Chúng có tài sản, thương mại và nền quân sự khác nhau Và mỗi quốc gia có một chính phủ Có một thủ tướng chính phủ, bộ trưởng, bộ trưởng quốc phòng một kế toán trưởng, hoặc trưởng ban tài chính Tôi chọn một thủ tướng dựa trên mối quan hệ của tôi với chúng Tôi đề nghị chúng một công việc, chúng có thể quay về và sau đó chúng lựa chọn nội các của chính chúng Có một ngân hàng thế giới, thương nhân chi nhánh và một Liên hợp quốc Có cả nữ thần về thời tiết người điều tiết thời tiết
(Laughter)
(Cười)
That's not all. And then there's a 13-page crisis document with 50 interlocking problems. So that, if one thing changes, everything else changes. I throw them into this complex matrix, and they trust me because we have a deep, rich relationship together. And so with all these crises, we have -- let's see -- ethnic and minority tensions; we have chemical and nuclear spills, nuclear proliferation. There's oil spills, environmental disasters, water rights disputes, breakaway republics, famine, endangered species and global warming. If Al Gore is here, I'm going to send my fourth-graders from Agnor-Hurt and Venable schools to you because they solved global warming in a week. (Laughter) (Applause) And they've done it several times too.
Đó chưa phải là tất cả sau đó có một tài liệu 13 trang về cơn khủng hoảng với 50 vấn đề đan xen Để mà chỉ cần một thứ thay đổi là mọi thứ khác cũng thay đổi tôi đưa chúng vào trong một ma trận phức tạp và chúng tin tưởng tôi bởi vì chúng tôi có một mối qua hệ giàu có và sâu sắc và với cơn khủng hoảng đó chúng tôi có -- hãy nhìn -- cả về tình trạng căng thẳng về sắc tộc chúng tôi có cả hóa học và sự rò rỉ hạt nhân sự phát triển hạt nhân cả về sự tràn dầu, thảm họa môi trường tranh luận về thực trạng nước, sự ly khai nền cộng hòa nạn đói, nạn tuyệt chủng những động vật quý hiếm và vấn đề nóng lên toàn cầu Nếu Al Gore ở đây Tôi sẽ gửi những học sinh lớp 4 của tôi từ trường Agnor-Hurt và Venable tới bạn bởi vì họ đã giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu trong một tuần (Cười) (Vỗ tay) Và họ cũng thực hiện nó vài lần
(Laughter)
(Cười)
So I also have in the game a saboteur -- some child -- it's basically a troublemaker -- and I have my troublemaker put to use because they, on the surface, are trying to save the world and their position in the game. But they're also trying to undermine everything in the game. And they do it secretly through misinformation and ambiguities and irrelevancies, trying to cause everyone to think more deeply. The saboteur is there, and we also read from Sun Tzu's "The Art of War." Fourth-graders understand it -- nine years old -- and they handle that and use that to understand how to, not follow -- at first they do -- the paths to power and destruction, the path to war. They learn to overlook short-sighted reactions and impulsive thinking, to think in a long-term, more consequential way.
Do đó tôi cũng có trong trò chơi một kẻ phá hoại một vài đứa trẻ -- nó cơ bản là những kẻ phá rồi và tôi có những kẻ phá rối để sử dụng bởi vì chúng, trên bề mặt đang cố gắng cứu thế giới và vị trí của chúng trong trò chơi Nhưng chúng cunxg cố gắng để hủy hoại mọi thứ trong trò chơi Và chúng thực hiện một cách bí mật thông qua những thông tin sai lệch nhập nhằng và không thích hợp đang cố gắng để khiến mọi người phải nghĩ thật kỹ kẻ phá rối là đây và chúng tôi cũng đọc từ Sun Tzu's "The Art of War" Học sinh lớp 4 hiểu được nó -- 9 tuổi -- và chúng sử dụng cái đó để hiểu như thế nào là được, không được phép đầu tiên chúng làm các con đường để cung cấp và phá hủy con đường chiến tranh Chúng học các bỏ qua những phản công thiển cận và thúc đẩy sự tư duy để suy nghĩ xa hơn và lô gích hơn
Stewart Brand is here, and one of the ideas for this game came from him with a CoEvolution Quarterly article on a peace force. And in the game, sometimes students actually form a peace force. I'm just a clock watcher. I'm just a clarifier. I'm just a facilitator. The students run the game. I have no chance to make any policy whatsoever once they start playing. So I'll just share with you ...
Stewart Brand đang ở đây, và một trong các ý tưởng của trò chơi này đến từ anh ấy với một điều khoản Coevolution quarterly dựa trên sức mạnh hòa bình Và trong trò chơi, đôi khi các học sinh thực sự tạo nên sức mạnh hòa bình Tôi chỉ là một người theo dõi đồng hồ Tôi chỉ là người thông tin, tôi chỉ là người tổ chức Các học sinh vận hành trò chơi Tôi không có cơ hội để tạo ra bất kỳ chính sách nào một khi chúng bắt đầu chơi Vì vậy tôi sẽ chỉ cần chia sẻ với bạn
(Video) Boy: The World Peace Game is serious. You're actually getting taught something like how to take care of the world. See, Mr. Hunter is doing that because he says his time has messed up a lot, and he's trying to tell us how to fix that problem.
Trò chơi hòa bình thế giới là nghiêm túc Bạn thực sự thấy mình được trải nghiệm giống như làm thế nào để bảo vệ thế giới Nhìn kìa, Ngài Hunter đang làm điều đó bởi vì anh ấy nói thời gian của anh ấy bị phung phí rất nhiều và anh ấy đang cố gắng để nói với chúng ta làm sao để thu xếp vấn đề đó
John Hunter: I offered them a -- (Applause) Actually, I can't tell them anything because I don't know the answer. And I admit the truth to them right up front: I don't know. And because I don't know, they've got to dig up the answer. And so I apologize to them as well. I say, "I'm so sorry, boys and girls, but the truth is we have left this world to you in such a sad and terrible shape, and we hope you can fix it for us, and maybe this game will help you learn how to do it." It's a sincere apology, and they take it very seriously.
John Hunter: Tôi đã đề nghị chúng một -- (Vỗ tay) Thực sự, Tôi không thể nói với chúng bất kỳ điều gì, bởi vì tôi không biết câu trả lời và tôi thừa nhận một sự thật với chúng rằng: tôi không biết và bởi vì tôi không biết, chúng đã tự tìm kiếm câu trả lời Và do đó tôi nói xin lỗi chúng Tôi nói, "Tôi rất xin lỗi, các bạn nhưng sự thật là chúng tôi phải để lại thế giới này cho các bạn với tình trạng bi thảm như thế này và chúng tôi hy vọng các bạn có thể sửa chữa nó giúp chúng tôi và có thể trò chơi này sẽ giúp các bạn học được cách làm sao để làm điều đó" Nó là một lời xin lỗi chân thành và chúng đón nhận nó rất là nghiêm chỉnh
Now you may be wondering what all this complexity looks like. Well when we have the game start, here's what you see.
Bây giờ bạn có thể đang ngạc nhiên về tất cả những thứ nhìn trông rất phức tạp này Khi trò chơi bắt đầu, đây là những gì bạn thấy
(Video) JH: All right, we're going into negotiations as of now. Go. (Chatter)
JH: phải rồi, chúng ta đang trong cuộc đàm phán. Tiếp (Người nói chuyện)
JH: My question to you is, who's in charge of that classroom? It's a serious question: who is really in charge? I've learned to cede control of the classroom over to the students over time. There's a trust and an understanding and a dedication to an ideal that I simply don't have to do what I thought I had to do as a beginning teacher: control every conversation and response in the classroom. It's impossible. Their collective wisdom is much greater than mine, and I admit it to them openly. So I'll just share with you some stories very quickly of some magical things that have happened.
JH: Câu hỏi tôi dành cho bạn là, ai là người phụ trách lớp chúng ta Nó là một câu hỏi nghiêm túc, ai thực sự là người phụ trách Tôi đã học cách nhượng lại quyền kiểm soát lớp học đối với tất cả các học sinh với toàn bộ thời gian Có một sự tin tưởng và một sự thỏa thuận và một sự hiến dâng đối với lý tưởng Tôi đơn giản không phải làm những gì tôi đã nghĩ rằng tôi phải làm như là một giáo viên mới điều khiển mọi buổi nói chuyện và trả lời các thắc mắc trong lớp học Nó là không thể. Kiến thức chung của chúng nhiều hơn hẳn của tôi và tôi thừa nhận điều đó với chúng một cách công khai Tôi sẽ chia sẻ nhanh với bạn một vài câu chuyện về một vài điều kỳ diệu đã xảy ra
In this game we had a little girl, and she was the Defense Minister of the poorest nation. And the Defense Minister -- she had the tank corps and Air Force and so forth. And she was next door to a very wealthy, oil-rich neighbor. Without provocation, suddenly she attacked, against her Prime Minister's orders, the next-door neighbor's oil fields. She marched into the oil field reserves, surrounded it, without firing a shot, and secured it and held it. And that neighbor was unable to conduct any military operations because their fuel supply was locked up.
Trong trò chơi chúng ta có một vài em gái nhỏ và cô bé chính là bộ trưởng bộ quốc phòng của một quốc gia nghèo nhất Và với tư cách bộ trưởng quốc -- cô ấy có cả một quân đoàn xe tăng và lực lượng không quân hùng hậu Cô ấy là hàng xóm của một cường quốc rất giàu có về dầu mỏ và không hề có sự kích động nhưng bất thình lình cô ấy đã tấn công, chống lại mệnh lệnh của thủ tướng của cô ấy. vùng dầu mỏ của nước láng giềng Cô ấy đã hành quân đến vùng dự trữ dầu mỏ bao vây nó mà không cần tốn một viên đạn nào chiếm giữ nó và nước láng giềng đã không thể tiếp tục bất kỳ hoạt động quân sự nào bởi nguồn tài nguyên của họ đã bị bao vây
We were all upset with her, "Why are you doing this? This is the World Peace Game. What is wrong with you?" (Laughter) This was a little girl and, at nine years old, she held her pieces and said, "I know what I'm doing." To her girlfriends she said that. That's a breach there. And we learned in this, you don't really ever want to cross a nine year-old girl with tanks. (Laughter) They are the toughest opponents. And we were very upset. I thought I was failing as a teacher. Why would she do this?
Tất cả chúng tôi đã cáu giận với cô ấy, "Tại sao bạn lại làm điều này" Đây là trò chơi hòa bình thế giới. Bạn làm sao thế? (Cười) Đó mới chỉ là cô gái nhỏ, mới 9 tuổi Cô ấy đã nói, "Tôi biết tôi đang làm những gì" với những người bạn gái của mình cô ấy đã nói rằng Đó là một sự bất hòa và chúng ta đã học về cái này, bạn không thực sự muốn vượt qua một cô gái 9 tuổi với những chiếc xe tăng (cười) Chúng là những đối thủ khó khăn nhất và chúng tôi đã thực sự bối rối Tôi đã nghĩ tôi là một giáo viên thất bại. Tại sao cô ấy lại làm điều đó
But come to find out, a few game days later -- and there are turns where we take negotiation from a team -- actually there's a negotiation period with all teams, and each team takes a turn, then we go back in negotiation, around and around, so each turn around is one game day. So a few game days later it came to light that we found out this major country was planning a military offensive to dominate the entire world. Had they had their fuel supplies, they would have done it. She was able to see the vectors and trend lines and intentions long before any of us and understand what was going to happen and made a philosophical decision to attack in a peace game.
Nhưng tôi đã phát hiện ra, vài ngày sau khi chơi trò chơi và có những thay đổi nơi chúng tôi đưa ra sự đàm phán từ một đội thực ra có một cuộc đàm phán định kỳ với tất cả các đội và mỗi đội đưa ra một sự thay đổi sau đó chúng tôi trở lại đàm phán, cứ lặp lại như vậy tuần tự Thậm chí mỗi một vòng như vậy là một ngày của trò chơi như vậy một vài ngày sau đó, nó trở nên rõ ràng rằng chúng tôi đã tìm ra đất nước ưu việt€ đang lên kế hoạch cho cuộc tấn công quân sự để thống trị thế giới nếu chúng có nguồn tài nguyên, chúng sẽ làm điều đó Cô bé có thể thấy phương hướng và mục đích trước tất cả những người còn lại và biết rõ những gì đã đang xảy ra và đưa ra những quyết định rất bình tĩnh để tấn công trong trò chơi hòa bình
Now she used a small war to avert a larger war, so we stopped and had a very good philosophical discussion about whether that was right, conditional good, or not right. That's the kind of thinking that we put them in, the situations. I could not have designed that in teaching it. It came about spontaneously through their collective wisdom.
Bây giờ cô bé sử dụng cuộc chiến nhỏ để ngăn chặn cuộc chiến lớn do đó chúng tôi đã dừng lại và đã có những cuộc thảo luận rất suôn sẻ về rằng liệu cái đó là đúng tốt hay là không tốt Rằng những thứ chúng tôi đưa vào trò chơi, những hoàn cảnh Tôi đã không thiết kế ra để dạy chúng Nó đến một cách tự phát thông qua sự hiểu biết được thu thập của chúng
(Applause)
(Vỗ tay)
Another example, a beautiful thing happened. We have a letter in the game. If you're a military commander and you wage troops -- the little plastic toys on the board -- and you lose them, I put in a letter. You have to write a letter to their parents -- the fictional parents of your fictional troops -- explaining what happened and offering your condolences. So you have a little bit more thought before you commit to combat. And so we had this situation come up -- last summer actually, at Agnor-Hurt School in Albemarle County -- and one of our military commanders got up to read that letter and one of the other kids said, "Mr. Hunter, let's ask -- there's a parent over there." There was a parent visiting that day, just sitting in the back of the room. "Let's ask that mom to read the letter. It'll be more realer if she reads it." So we did, we asked her, and she gamely picked up the letter. "Sure." She started reading. She read one sentence. She read two sentences. By the third sentence, she was in tears. I was in tears. Everybody understood that when we lose somebody, the winners are not gloating. We all lose. And it was an amazing occurrence and an amazing understanding.
Một ví dụ khác, một điều tuyệt vời đã xảy ra Chúng tôi có một bức thư trong trò chơi Nếu bạn là một người chỉ huy quân sự và bạn tiến hành những phân đội những cái đồ chơi bằng nhựa trên bảng -- và bạn mất chúng tôi đặt trong một bức thư Bạn phải viết thư gửi đến cha mẹ của họ đây chỉ là những gia đình tưởng tượng của đội quân tưởng tượng giải thích những gì đã xảy ra và đưa ra lời chia buồn của bạn Bạn sẽ phải suy nghĩ nhiều hơn trước cuộc chiến và khi tình huống này được đưa ra thực sự mùa hè trước tại trường học Agnor-Hurt ở vùng Albemarle một trong những vị chỉ huy quân sự của chúng tôi đã đọc lá thư đó và một trong những đứa trẻ khác đã nói, " Thưa ông Hunter, Chúng ta hãy hỏi -- có một gia đình ở đây" Đã có một gia đình ghé thăm vào ngày hôm đó, chỉ ngồi phòng phía sau Hãy đề nghị người mẹ đó đọc lá thư Nó sẽ chân thực hơn nếu cô ấy đọc nó" Và chúng tôi đã làm như thế, chúng tôi đề nghị cô ấy và cô ấy đã cầm lấy bức thư "Chắc chắn rồi" Cô ấy bắt đầu đọc. Cô ấy đọc một câu Cô ấy đọc hai câu Trước khi đọc câu thứ 3, cô ấy đã khóc Tôi cũng khóc Mọi người đều hiểu rằng khi chúng ta mất một ai đó, không ai là kẻ chiến thắng cả Chúng ta đều thua cuộc và nó là một điều kỳ lạ và một sự cảm thông kỳ lạ
I'll show you what my friend David says about this. He's been in many battles.
Tôi sẽ cho bạn thấy những gì mà bạn của tôi David nói về điều này Anh ấy đã tham gia rất nhiều trận đánh
(Video) David: We've really had enough of people attacking. I mean, we've been lucky [most of] the time. But now I'm feeling really weird because I'm living what Sun Tzu said one week. One week he said, "Those who go into battle and win will want to go back, and those who lose in battle will want to go back and win." And so I've been winning battles, so I'm going into battles, more battles. And I think it's sort of weird to be living what Sun Tzu said.
David: Chúng ta đã có đủ người cho cuộc tấn công Ý tôi, chúng ta đã may mắn Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thực sự khó hiểu Bởi vì tôi đang sống với những gì Sun Tzu đã nói một tuần trước Anh ấy đã nói "Những người tham gia cuộc chiến và chiến thắng sẽ muốn trở lại và những người đã thất bại sẽ muốn quay lại và giành chiến thắng" Và tôi đã là người chiến thắng Do đó tôi tiếp tục tham gia những cuộc chiến khác nữa Và tôi nghĩ nó chính là số mệng của cuộc sống những gì Sun Tzu đã nói
JH: I get chills every time I see that. That's the kind of engagement you want to have happen. And I can't design that, I can't plan that, and I can't even test that. But it's self-evident assessment. We know that's an authentic assessment of learning. We have a lot of data, but I think sometimes we go beyond data with the real truth of what's going on.
JH: Tôi thấy rùng mình mỗi khi thấy điều đó Điều đó là một loại cuộc chiến mà bạn muốn nó xảy ra Và tôi không thể thiết kế nó, tôi không thể lập kế hoạch về điều đó và tôi không thể kiểm nghiệm nó Nhưng nó là sự đánh giá hiển nhiên Chúng tôi biết rằng đó là một sự đánh giá tin cậy đáng để học hỏi Chúng tôi có rất nhiều dữ liệu, nhưng tôi nghĩ đôi lúc chúng tôi vượt quá giới hạn với sự thật và những gì đang diễn ra
So I'll just share a third story. This is about my friend Brennan. We had played the game one session after school for many weeks, about seven weeks, and we had essentially solved all 50 of the interlocking crises. The way the game is won is all 50 problems have to be solved and every country's asset value has to be increased above its starting point. Some are poor, some are wealthy. There are billions. The World Bank president was a third-grader one time. He says, "How many zeros in a trillion? I've got to calculate that right away." But he was setting fiscal policy in that game for high school players who were playing with him.
Vậy tôi sẽ chia sẻ câu chuyện thứ 3 Đó là câu chuyện về bạn của tôi Brenan Chúng tôi đã chơi trò chơi một lần sau buổi học trong rất nhiều tuần, khoảng 7 tuần vầ chúng tôi cơ bản đã giải quyết được tất cả 50 vấn đề đan xen vào nhau để giành chiến thắng trong trò chơi, tất cả 50 vấn đề phải được giải quyết và mọi tài sản của đất nước đã được tăng hơn so với điểm bắt đầu Một vài nước nghèo, một vài nước giàu có. Có cả hàng tỉ Chủ tịch ngân hàng thế giới đã là từng là học sinh lớp 3 Chú bé nói, "Có bao nhiêu chữ số 0 trong con số một nghìn tỉ? Tôi đã tính toán nó ngay tức thì" Nhưng chú bé đã thiết lập một chính sách tài chính trong trò chơi đối với những người chơi đang tham gia cùng chú bé
So the team that was the poorest had gotten even poorer. There was no way they could win. And we were approaching four o'clock, our cut-off time -- there was about a minute left -- and despair just settled over the room. I thought, I'm failing as a teacher. I should have gotten it so they could have won. They shouldn't be failing like this. I've failed them. And I was just feeling so sad and dejected. And suddenly, Brennan walked over to my chair and he grabbed the bell, the bell I ring to signal a change or a reconvening of cabinets, and he ran back to his seat, rang the bell. Everybody ran to his chair: there was screaming; there was yelling, waving of their dossiers. They get these dossiers full of secret documents. They were gesticulating; they were running around. I didn't know what they were doing. I'd lost control of my classroom. Principal walks in, I'm out of a job. The parents were looking in the window.
Đến mức đội đó đã là nghèo nhất thậm chí trở nên nghèo hơn Không có cách nào để họ chiến thắng và giờ đã sắp đến 4 giờ, sắp hết giờ Còn khoảng 1 phút nữa và sự thất vọng đang bao trùm khắp căn phòng Tôi đã nghĩ, tôi đang thất bại khi là một giáo viên Tôi nên làm gì đó để chúng có được chiến thắng chúng không nên bị thất bại giống như thế này Tôi đã thua chúng và tôi đã cảm thấy quá buồn và chán nản đột nhiên, Brenman đi bộ qua chỗ của tôi và anh ấy túm lấy chuông, chiếc chuông reo lên để báo hiệu sự thay đổi hoặc sự triệu tập của nội các và anh ấy chạy trở lại ghế của anh ta, rung mạnh chuông mọi người chạy đến chỗ anh ấy, có tiếng đang thét lên có tiếng la hét, làn sóng những bộ hồ sơ của họ Họ đưa ra những bộ hồ sơ với đầy đủ các tài liệu mật Họ đang khoa chân múa tay, đang chạy vòng quanh Tôi không biết những gì họ đang làm. Tôi đã mất kiểm soát đối với lớp học Hiệu trưởng đi vào, tôi bị đuổi việc Cha mẹ chúng đang nhìn qua những ô cửa sổ
And Brennan runs back to his seat. Everybody runs back to their seat. He rings the bell again. He says, "We have" -- and there's 12 seconds left on the clock -- "we have, all nations, pooled all our funds together. And we've got 600 billion dollars. We're going to offer it as a donation to this poor country. And if they accept it, it'll raise their asset value and we can win the game. Will you accept it?" And there are three seconds left on the clock. Everybody looks at this prime minister of that country, and he says, "Yes." And the game is won. Spontaneous compassion that could not be planned for, that was unexpected and unpredictable.
và Breman chạy lại chỗ anh ta. Mọi người quay trở lại vị trí Anh ta lắc chuông lần nữa. Anh ta nói, " chúng ta có" -- và chỉ còn 12 giây "chúng ta có tất cả những quốc gia góp vốn chung vào nguồn dự trữ chung và chúng ta có 600 tỉ đô la Chúng ta đang đề nghị nó như là một món vật phẩm đối với những nước nghèo này Và nếu họ đồng ý, nó sẽ làm tăng giá trị tài sản của họ và chúng ta có thể thắng trò chơi Các bạn đồng ý chứ?" Và chỉ còn 3 giây Mọi người nhìn vào thủ tướng của nước đó và anh ta nói, "Vâng." và trò chơi đã thắng Lòng trắc ẩn tự phát điều có có thể không được lên kế hoạch Nó nằm ngoài dự đoán và mong muốn
Every game we play is different. Some games are more about social issues, some are more about economic issues. Some games are more about warfare. But I don't try to deny them that reality of being human. I allow them to go there and, through their own experience, learn, in a bloodless way, how not to do what they consider to be the wrong thing. And they find out what is right their own way, their own selves. And so in this game, I've learned so much from it, but I would say that if only they could pick up a critical thinking tool or creative thinking tool from this game and leverage something good for the world, they may save us all. If only.
Mỗi trò chơi chúng thôi chơi là khó khăn Một vài trò chơi có nhiều vấn đề về xã hội một vài thì có nhiều vấn đề về kinh tế Mội vài thì về chiến tranh Nhưng tôi không cố gắng để phủ nhận Tôi khuyến khích chúng và, thông qua kinh nghiệm của chính chung, học cách không phải đổ máu như thế nào để không làm những gì chúng cho là sai và chúng tìm ra cái gì là đúng đó là cách của chúng, của chính chúng Và do vậy trò chơi này Tôi đã học được rất nhiều Nhưng tôi muốn nói rằng giá mà chúng có thể nắm bắt được phương pháp tư duy phên phán hoặc phương pháp tư duy sáng tạo từ trò chơi này và tác động tích cự vào thế giới chúng có thể sẽ cứu tất cả chúng ta giá mà
And on behalf of all of my teachers on whose shoulders I'm standing, thank you. Thank you. Thank you.
Và đại diện cho tất cả giáo viên của tôi với những người đang gánh vác trách nhiệm để tôi đứng đây Cám ơn, cám ơn, cám ơn
(Applause)
(Vỗ tay)