I'm really scared. I don't think we're going to make it. Probably by now most of you have seen Al Gore's amazing talk. Shortly after I saw that, we had some friends over for dinner with the family. The conversation turned to global warming, and everybody agreed, there's a real problem. We've got a climate crisis. So, we went around the table to talk about what we should do. The conversation came to my 15-year-old daughter, Mary. She said, "I agree with everything that's been said. I'm scared and I'm angry." And then she turned to me and said, "Dad, your generation created this problem; you'd better fix it." Wow. All the conversation stopped. All the eyes turned to me. (Laughter) I didn't know what to say. Kleiner's second law is, "There is a time when panic is the appropriate response." (Laughter) And we've reached that time. We cannot afford to underestimate this problem. If we face irreversible and catastrophic consequences, we must act, and we must act decisively. I've got to tell you, for me, everything changed that evening.
Tôi thực sự rất sợ. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ không làm được đâu. Có lẽ tới giờ hầu hết các bạn đã nghe bài thuyết trình tuyệt vời của Al Gore. Một thời gian ngắn sau khi xem nó, tôi đã mời vài người bạn ăn tối với gia đình tôi. Cuộc nói chuyện về sự nóng lên toàn cầu, và tất cả mọi người đều đồng ý rằng, có một vấn đề thực sự. Chúng ta đang đối mặt với khủng hoảng khí hậu. Vì thế, chúng tôi đã luân phiên thảo luận về những gì chúng ta nên làm. Khi tới lượt Mary, cô con gái 15 tuổi của tôi. Nó nói, "Con đồng ý với tất cả những điều trên. Con cảm thấy sợ và phẫn nộ". Nó quay sang tôi và nói, "Ba à, thế hệ của ba tạo ra vấn đề này, vậy ba nên khắc phục nó đi". Cuộc trò chuyện chấm dứt. Tất cả các con mắt đổ dồn về tôi. (Cười) Tôi đã không biết phải nói sao. Theo như quy tắc thứ 2 của Kleiner thì "Có những thời điểm, sự sợ hãi là lời hồi đáp thích hợp nhất." (cười) Và thời điểm đó đã tới. Chúng ta không thể đánh giá thấp vấn đề này. Nếu chúng ta đối mặt với những hậu quả thảm khốc và không thể tránh khỏi, chúng ta phải hành động, thật quyết đoán. Đối với tôi, mọi thứ đã thay đổi kể từ buổi tối ngày hôm đó.
And so, my partners and I, we set off on this mission to learn more, to try to do much more. So, we mobilized. We got on airplanes. We went to Brazil. We went to China and to India, to Bentonville, Arkansas, to Washington, D.C. and to Sacramento. And so, what I'd like to do now is to tell you about what we've learned in those journeys. Because the more we learned, the more concerned we grew. You know, my partners at Kleiner and I were compulsive networkers, and so when we see a big problem or an opportunity like avian flu or personalized medicine, we just get together the smartest people we know. For this climate crisis, we assembled a network, really, of superstars, from policy activists to scientists and entrepreneurs and business leaders. Fifty or so of them. And so, I want to tell you about what we've learned in doing that and four lessons I've learned in the last year.
Vì thế, các cộng sự của tôi và tôi đã bắt đầu sứ mệnh này để học hỏi nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn. Và thế là chúng tôi lên đường. Chúng tôi bay tới tới Brazil, Trung Quốc, Ấn Độ, tới Bentonville, Arkansas, Washington D.C Sacramento. Giờ tôi muốn chia sẻ với các bạn những gì chúng tôi học được từ những cuộc hành trình đó. Bởi vì chúng ta học được càng nhiều, nhận thức của chúng ta càng trưởng thành. Bạn biết đấy, tôi và những cộng sự ở Kleiner được được kết nối với nhau, và vì vậy khi chúng tôi nhận thấy một vấn đề hay cơ hội lớn như dịch cúm gia cầm hay việc y học cá thể hóa, chúng tôi gặp mặt người giỏi nhất chúng tôi biết. Đối với cuộc khủng hoảng khí hậu này, chúng tôi đã gây dựng một mạng lưới những siêu sao từ những nhà hoạt động chính trị đến những nhà khoa học, doanh nhân, và những lãnh đạo doanh nghiệp. Khoảng 50 người. Tôi cũng muốn chia sẻ với các bạn về những gì chúng tôi học hỏi được từ đó và bốn bài học tôi lĩnh hội được trong năm ngoái.
The first lesson is that companies are really powerful, and that matters a lot. This is a story about how Wal-Mart went green, and what that means. Two years ago, the CEO, Lee Scott, believed that green is the next big thing, and so Wal-Mart made going green a top priority. They committed that they're going to take their existing stores and reduce their energy consumption by 20 percent, and their new stores by 30 percent, and do all that in seven years. The three biggest uses of energy in a store are heating and air conditioning, then lighting, and then refrigeration. So, look what they did. They painted the roofs of all their stores white. They put smart skylights through their stores so they could harvest the daylight and reduce the lighting demands. And, third, they put the refrigerated goods behind closed doors with LED lighting. I mean, why would you try to refrigerate a whole store? These are really simple, smart solutions based on existing technology.
Bài học đầu tiên chính là những doanh nghiệp có những tác động rất lớn, và điều này quan trong rất nhiều. Đây là câu chuyện về cách War-Mart đầu tư dự án xanh và ý nghĩa của nó. Hai năm trước, CEO Lee Scott tin rằng sống xanh là bước tiến lớn tiếp theo, và vì thế Wal-mart đã đưa mục tiêu xanh trở thành ưu tiên số một. Họ cam kết rằng họ sẽ đóng những cửa hàng hiện có và cắt giảm 20% năng lượng tiêu thụ, giảm 30% số cửa hàng mới, trong vòng bảy năm. Ba nguồn tiêu thụ năng lượng lớn nhất trong một cửa hiệu là hệ thống sưởi và điều hòa, sau đó là hệ thống chiếu sáng và sau đó là hệ thống giữ lạnh. Hãy nhìn những gì mà họ đã làm. Họ sơn trắng mái ngói của tất cả cửa hiệu. Họ thiết kế các cửa sổ trần thông minh để có thể tận dụng ánh sáng ban ngày và giảm nhu cầu về đèn chiếu sáng. Thứ ba, họ đặt những hàng hóa cần giữ lạnh sau những cánh cửa đóng kín với đèn LED. Tại sao các bạn lại muốn chạy hệ thống giữ lạnh cả cửa hàng? Có những giải pháp đơn giản, hiệu quả dựa trên công nghệ sẵn có.
Why does Wal-Mart matter? Well, it's massive. They're the largest private employer in America. They're the largest private user of electricity. They have the second-largest vehicle fleet on the road. And they have one of the world's most amazing supply chains, 60,000 suppliers. If Wal-Mart were a country, it would be the sixth-largest trading partner with China. And maybe most important, they have a big effect on other companies.
Tại sao Wal-mart có ảnh hưởng lớn như vậy? Họ quá lớn. Họ là công ty tư lớn nhất tại Mỹ. Họ là khách hàng tiêu thụ điện nhiều nhất. Họ sở hữu số phương tiện đường bộ lớn thứ hai. Và họ có một trong những chuỗi cung ứng khổng lồ nhất, với 60,000 nhà cung cấp. Nếu Wal-mart là một quốc gia, họ sẽ là đối tác thương mại lớn thứ sáu của Trung Quốc. Và có lẽ quan trọng nhất, họ có ảnh hưởng đáng kể tới các công ty khác.
When Wal-Mart declares it's going to go green and be profitable, it has a powerful impact on other great institutions. So, let me tell you this: when Wal-Mart achieves 20 percent energy reductions, that's going to be a very big deal. But I'm afraid it's not enough. We need Wal-Mart and every other company to do the same.
Khi Wal-mart tuyên bố họ sẽ sống xanh và tạo ra lợi nhuận, nó có ảnh hưởng mạnh mẽ tới những tổ chức lớn khác. Vì thế, hãy để tôi nói với bạn điều này: Khi Wal-mart cắt giảm được 20% năng lượng tiêu thụ, nó sẽ mang lại ảnh hưởng cực kỳ lớn. Tuy vậy, tôi e rằng, như vậy vẫn chưa đủ. Chúng ta cần Wal-mart và tất cả các công ty khác làm giống nhau.
The second thing that we learned is that individuals matter, and they matter enormously. I've got another Wal-Mart story for you, OK? Wal-Mart has over 125 million U.S. customers. That's a third of the U.S. population. 65 million compact fluorescent light bulbs were sold last year. And Wal-Mart has committed they're going to sell another 100 million light bulbs in the coming year. But it's not easy. Consumers don't really like these light bulbs. The light's kind of funny, they won't dim, takes a while for them to start up. But the pay-off is really enormous. 100 million compact fluorescent light bulbs means that we'll save 600 million dollars in energy bills, and 20 million tons of CO2 every year, year in and year out. It does seem really hard to get consumers to do the right thing. It is stupid that we use two tons of steel, glass and plastic to haul our sorry selves to the shopping mall. It's stupid that we put water in plastic bottles in Fiji and ship it here. (Laughter)
Điều thứ hai chúng tôi học được đó là ảnh hưởng từ các cá nhân, và đó là sức ảnh hưởng khổng lồ. Tôi kể một câu chuyện khác về Wal-mart cho các bạn nhé? Wal-mart có hơn 125 triệu khách hàng Mỹ. Đó là 1/3 dân số Mỹ. 65 triệu bóng đèn huỳnh quang được tiêu thụ năm ngoái. Wal-Mart cam kết sẽ bán 100 triệu bóng đèn khác vào năm tới. Đó không phải là việc dễ dàng. Người tiêu dùng không thực sự thích những chiếc bóng đèn đó. Ánh sáng của chúng khá tức cười, hơi mờ, và tốn thời gian khởi động. Nhưng hiệu quả nó mang lại thì thật lớn lao. 100 triệu đèn huỳnh quang đồng nghĩa với việc chúng ta tiết kiệm 600 triệu đô la trong hóa đơn tiền điện, và giảm 20 triệu tấn CO2 mỗi năm. Thực sự không dễ dàng để khiến khách hàng lựa chọn đúng đắn. Có một điều ngớ ngẩn là chúng ta dùng hai tấn thép, thủy tinh, nhựa để mang lời xin lỗi tới các khu mua sắm. Thật ngớ ngẩn khi chúng ta đóng chai nước tại Fiji và vận chuyển tới đây. (cười)
It's hard to change consumer behavior because consumers don't know how much this stuff costs. Do you know? Do you know how much CO2 you generated to drive here or fly here? I don't know, and I should. Those of us who care about all this would act better if we knew what the real costs were. But as long as we pretend that CO2 is free, as long as these uses are nearly invisible, how can we expect change? I'm really afraid, because I think the kinds of changes we can reasonably expect from individuals are going to be clearly not enough.
Thật khó để thay đổi hành vi khách hàng, bởi khách hàng không hiểu rõ những chi phí này. Các bạn có biết không? Các bạn có biết có bao nhiêu CO2 thải ra khi các bạn lái xe hoặc bay tới đây? Tôi không biết, và tôi nên biết điều đó. Những ai quan tâm đến tất cả điều này sẽ hành động tốt đẹp hơn nếu chúng ta biết cái giá thực sự là gì. Nhưng nếu chúng ta vẫn giả vờ rằng CO2 tự nhiên, nếu những nguồn sử dụng gần như là vô hạn, làm sao chúng ta có thể tạo ra thay đổi? Tôi thực sự e ngại, vì tôi nghĩ, những thay đổi được trông đợi từ cá nhân hiển nhiên là không đủ.
The third lesson we learned is that policy matters. It really matters. In fact, policy is paramount. I've got a behind-the-scenes story for you about that green tech network I described. At the end of our first meeting, we got together to talk about what the action items would be, how we'd follow up. And Bob Epstein raised a hand. He stood up. You know, Bob's that Berkeley techie type who started Sybase. Well, Bob said the most important thing we could do right now is to make it clear in Sacramento, California that we need a market-based system of mandates that's going to cap and reduce greenhouse gases in California. It's necessary and, just as important, it's good for the California economy.
Bài học thứ ba của chúng tôi nhận được là sức ảnh hưởng của chính trị. Trên thực tế, chính sách là tối thượng. Tôi muốn kể một câu chuyện hậu trường với bạn về mạng lưới công nghệ xanh mà tôi đã mô tả Vào cuối buổi họp đầu tiên, chúng tôi cùng nhau bàn luận về các bước hành động, và cách giám sát. Và Bob Epstein giơ tay. Anh ấy đứng dậy. Bạn biết đấy, Bob là chuyên gia công nghệ ở Berkerley, người sáng lập Sybase. Bob nói, điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm hiện giờ là chỉ rõ ra tại Sacramento, California, rằng chúng ta cần một hệ thống quản trị dựa trên thị trường, để cắt giảm lượng khí thải nhà kính tại California. Đó là điều thực sự cần thiết, và đương nhiên là quan trọng. Nó sẽ tốt cho nền kinh tế California.
So, eight of us went to Sacramento in August and we met with the seven undecided legislators and we lobbied for AB32. You know what? Six of those seven voted yes in favor of the bill, so it passed, and it passed by a vote of 47 to 32. (Applause) Please. Thank you. I think it's the most important legislation of 2006. Why? Because California was the first state in this country to mandate 25 percent reduction of greenhouse gases by 2020. And the result of that is, we're going to generate 83,000 new jobs, four billion dollars a year in annual income, and reduce the CO2 emissions by 174 million tons a year. California emits only seven percent of U.S. CO2 emissions. It's only a percent and a half of the country's CO2 emissions. It's a great start, but I've got to tell you -- where I started -- I'm really afraid. In fact, I'm certain California's not enough.
Thế nên, tám chúng tôi tới Sacramento vào tháng 8, gặp gỡ bảy nhà lập pháp còn lưỡng lự, và vận động cho đạo luật AB32. Các bạn biết không? Sáu trong số bảy đã ủng hộ đạo luật này, đạo luật đó do vậy được thông qua, với 47phiếu thuận và 32 phiếu chống. (vỗ tay) Cảm ơn các bạn. Tôi nghĩ đó là đạo luật quan trọng nhất năm 2006. Tại sao ư? Vì California là bang đầu tiên ở Mỹ đặt mục tiêu giảm 25% khí thải nhà kính trước năm 2020. Kết quả là, chúng ta sẽ tạo ra 83,000 việc làm mới, 4 tỷ đô la trong thu nhập hàng năm, và giảm lượng CO2 phát thải bởi 174 triệu tấn một năm. California chiếm khoảng 7% lượng CO2 phát thải của Mỹ. Nó chỉ chiếm 1.5% tổng lượng CO2 phát thải trên cả nước. Đó là một sự khởi đầu tốt, nhưng, tôi đã rất e ngại khi mới bắt đầu. Thực tế là, tôi dám chắc rằng chỉ California là không đủ.
Here's a story about national policy that we could all learn from. You know Tom Friedman says, "If you don't go, you don't know"? Well, we went to Brazil to meet Dr. Jose Goldemberg. He's the father of the ethanol revolution. He told us that Brazil's government mandated that every gasoline station in the country would carry ethanol. And they mandated that their new vehicles would be flex-fuel compatible, right? They'd run ethanol or ordinary gasoline. And so, here's what's happened in Brazil. They now have 29,000 ethanol pumps -- this versus 700 in the U.S., and a paltry two in California -- and in three years their new car fleet has gone from four percent to 85 percent flex-fuel. Compare that to the U.S.: five percent are flex-fuel. And you know what? Most consumers who have them don't even know it. So, what's happened in Brazil is, they've replaced 40 percent of the gasoline consumed by their automotive fleet with ethanol. That's 59 billion dollars since 1975 that they didn't ship to the Middle East. It's created a million jobs inside that country, and it's saved 32 million tons of CO2. It's really substantial. That's 10 percent of the CO2 emissions across their entire country. But Brazil's only 1.3 percent of the world's CO2 emission. So, Brazil's ethanol miracle, I'm really afraid, is not enough. In fact, I'm afraid all of the best policies we have are not going to be enough.
Đây là một câu chuyện về chính sách quốc gia mà chúng ta cần học hỏi. Bạn biết đấy, Tom Friedman từng nói, "Nếu không đi, làm sao bạn biết"? Thế là chúng tôi tới Brazil để gặp tiến sỹ Jose Goldemberg. Ông là cha đẻ của cuộc cách mạng ethanol. Ông nói rằng chính phủ Brazil đã yêu cầu mỗi trạm xăng sẽ cung cấp cả ethanol. Và họ cũng yêu cầu các phương tiện mới sẽ linh hoạt trong sử dụng nhiên liệu. Chúng sẽ chạy bằng cả ethanol hoặc xăng thông thường. Và, đây là những gì đã diễn ra ở Brazil. Hiện tại có 29,000 máy bơm ethanol -- so với con số 700 máy ở Mỹ, và con số 2 nhỏ bé ở California -- trong ba năm tới, những dòng xe mới sẽ tăng từ 4% lên 85% về độ sử dụng nhiên liệu linh hoạt. So sánh với cả nước Mỹ: 5% trong sử dụng nhiên liệu linh hoạt. Các bạn biết gì không? Hầu hết khách hàng không biết xe của họ có tính năng đó. Tại Brazil, họ đã thay thế 40% lượng xăng tiêu thụ bởi xe hơi bằng ethanol. Nó tương đương 59 tỷ đô la, từ năm 1975 mà họ không vận chuyển tới Trung Đông. Nó đã tạo ra hàng triệu việc làm, và giảm 32 triệu tấn CO2. Thực sự rất đáng kể. Nó tương đương 10% tổng lượng CO2 phát thải của cả nước. Tuy vậy, Brazil chỉ chiếm 1.3% tổng lượng CO2 phát thải trên thế giới. Do đó, phép màu ethanol tại Brazil, tôi e rằng, thực sự là chưa đủ. Trên thực tế, tôi e rằng, những chính sách tốt nhất của chúng ta đều sẽ là chưa đủ.
The fourth and final lesson we've learned is about the potential of radical innovation. So, I want to tell you about a tragic problem and a breakthrough technology. Every year a million and a half people die of a completely preventable disease. That's malaria. 6,000 people a day. All for want of two dollars' worth of medications that we can buy at the corner drugstore. Well, two dollars, two dollars is too much for Africa. So, a team of Berkeley researchers with 15 million dollars from the Gates Foundation is engineering, designing a radical new way to make the key ingredient, called artemisinin, and they're going to make that drug 10 times cheaper. And in doing so, they'll save a million lives -- at least a million lives a year. A million lives. Their breakthrough technology is synthetic biology. This leverages millions of years of evolution by redesigning bugs to make really useful products. Now, what you do is, you get inside the microbe, you change its metabolic pathways, and you end up with a living chemical factory.
Bài học thứ tư, và cuối cùng, của chúng tôi là về tiềm năng của những cải cách cơ bản. Tôi muốn nói về một vấn đề nhức nhối và một bước nhảy vọt trong công nghệ. Mỗi năm có 1.5 triệu người chết vì những căn bệnh hoàn toàn có thể phòng ngừa. Đó là bệnh sốt rét. 6000 người chết 1 ngày. Chỉ cần hai đô la là đủ cho một liều thuốc và mua dễ dàng tại một hiệu thuốc. Vậy mà, hai đô la lại là quá đắt đối với châu Phi. Một đội ngũ các nhà nghiên cứu Berkerley với 15 triệu đô la từ quỹ Gates đang nghiên cứu, thiết kế một phương cách mới để chế tạo ra những thành phần chủ đạo, còn gọi là artemisinin, và giá thành của thuốc sẽ giảm 10 lần. Họ sẽ cứu được hàng triệu con người -- ít nhất một triệu người mỗi năm. Một triệu người được sống. Công nghệ đột phá ở đây chính là sinh học tổng hợp. Điều này ngang với hàng triệu năm tiến hóa bằng việc tái cấu trúc vi khuẩn để tạo ra những sản phẩm hữu ích. Giờ đây, việc các bạn làm đó là, thâm nhập vào vi khuẩn, thay đổi cơ chế trao đổi chất, và tạo ra một nhà máy hóa học sống.
Now, you may ask, John, what has this got to go with green and with climate crisis? Well, I'll tell you -- a lot. We've now formed a company called Amyris, and this technology that they're using can be used to make better biofuels. Don't let me skip over that. Better biofuels are a really big deal. That means we can precisely engineer the molecules in the fuel chain and optimize them along the way. So, if all goes well, they're going to have designer bugs in warm vats that are eating and digesting sugars to excrete better biofuels. I guess that's better living through bugs. Alan Kay is famous for saying the best way to predict the future is to invent it. And, of course, at Kleiner we, kind of, apologize and say the second best way is to finance it. And that's why we're investing 200 million dollars in a wide range of really disruptive new technologies for innovation in green technologies. And we're encouraging others to do it as well. We're talking a lot about this.
Các bạn có thể đặt câu hỏi, John, vậy nó liên quan gì tới sống xanh và khủng hoảng khí hậu? Liên quan rất nhiều đấy. Chúng tôi đã thành lập công ty Amyris, công nghệ họ sử dụng có thể tạo ra những nguồn nhiên liệu sinh học tốt hơn. Đừng bỏ qua chúng. Chúng thực sự rất đáng kể. Điều đó đồng nghĩa rằng chúng ta có thể điều khiển, tối ưu hóa các phân tử trong chuỗi nhiên liệu. Nếu như mọi việc suôn sẻ, chúng ta sẽ có những vi khuẩn được thiết kế trong những bể có nhiệt độ ấm sẽ ăn và tiêu hóa đường, sau đó bài tiết ra nhiên liệu sinh học tốt hơn. Nhờ những con vi khuẩn đó, có lẽ cuộc sống sẽ tốt hơn. Alan Kay nổi tiếng vì đã nói Các tốt nhất để dự đoán tương lai là tạo ra chúng Dĩ nhiên, tại Kleiner, chúng tôi hơi xin lỗi khi nói cách tốt thứ hai chính là đầu tư cho nó. Vậy nên chúng tôi đã đầu tư 200 triệu đô la cho những công nghệ đa dạng và thực sự đột phá phục vụ cho những cải tiến công nghệ xanh. Và chúng tôi khuyến khích những người khác làm tốt như vậy. Chúng tôi đã nói rất nhiều về điều này.
In 2005, there were 600 million dollars invested in new technologies of the sort you see here. It doubled in 2006 to 1.2 billion dollars. But I'm really afraid we need much, much more. For reference, fact one: Exxon's revenues in 2005 were a billion dollars a day. Do you know, they only invested 0.2 percent of revenues in R&D? Second fact: the President's new budget for renewable energy is barely a billion dollars in total. Less than one day of Exxon's revenues. Third fact: I bet you didn't know that there's enough energy in hot rocks under the country to supply America's energy needs for the next thousand years. And the federal budget calls for a measly 20 million dollars of R&D in geothermal energy. It is almost criminal that we are not investing more in energy research in this country. And I am really afraid that it's absolutely not enough.
Năm 2005, 600 triệu đô la đã được đầu tư cho những công nghệ mới mà các bạn đang thấy. Vào năm 2006, nó tăng gấp đôi thành 1.2 tỷ đô. Tuy vậy, tôi e rằng, chúng ta cần nhiều, nhiều hơn thế nữa. Thực trạng thứ nhất, Doanh thu của Exxon năm 2005 là một tỷ đô một ngày. Bạn có biết, họ chỉ đầu tư 0.2% doanh thu vào lĩnh vực nghiên cứu phát triển không? Thực trạng thứ hai: ngân sách của tổng thống mới dành cho năng lượng tái tạo mới vừa đủ một tỷ đô. Ít hơn doanh thu một ngày của Exxon. Thực trạng thứ ba: tôi dám chắc các bạn không biết rằng nguồn năng lượng trong những lớp đá nóng đủ đáp ứng cho nhu cầu của cả nước Mỹ trong một ngàn năm tới. Và ngân sách liên bang chỉ đòi hỏi 20 triệu đô cho việc nghiên cứu phát triển năng lượng địa nhiệt. Quả là một tội ác khi chúng ta không đầu tư thêm vào việc nghiên cứu năng lượng ở đất nước này. Và tôi thực sự e ngại rằng ngân sách đó chắc chắn là không đủ.
So, in a year's worth of learning we found a bunch of surprises. Who would have thought that a mass retailer could make money by going green? Who would have thought that a database entrepreneur could transform California with legislation? Who would have thought that the ethanol biofuel miracle would come from a developing country in South America? And who would have thought that scientists trying to cure malaria could come up with breakthroughs in biofuels? And who would have thought that all that is not enough? Not enough to stabilize the climate. Not enough to keep the ice in Greenland from crashing into the ocean. The scientists tell us -- and they're only guessing -- that we've got to reduce greenhouse gas emissions by one half, and do it as fast as possible. Now, we may have the political will to do this in the U.S., but I've got to tell you, we've got only one atmosphere, and so somehow we're going to have to find the political will to do this all around the world. The wild card in this deck is China.
Trong một năm học hỏi, chúng tôi chứng kiến rất nhiều bất ngờ. Ai mà nghĩ rằng một nhà bán lẻ hàng đầu có thể tạo ra lợi nhuận từ sống xanh? Ai sẽ nghĩ rằng một doanh nghiệp về cơ sở dữ liệu có thể thay đổi luật pháp California? Ai sẽ nghĩ rằng phép màu năng lượng sinh học ethanol tới từ một nước đang phát triển ở Nam Mỹ? Ai sẽ nghĩ rằng những nhà khoa học đang tìm kiếm phương thuốc cho sốt rét lại có bước đột phá ở nhiên liệu sinh học? Và ai sẽ nghĩ rằng chừng ấy hành động là chưa đủ? Chưa đủ để ổn định lại khí hậu. Chưa đủ để giữ cho băng tại Greenland không tan chảy. Các nhà khoa học nói rằng -- họ chỉ đang dự đoán-- rằng chúng ta cần giảm lượng phát thải khí nhà kính một nửa, càng nhanh càng tốt. Bây giờ, chúng ta đã có sự đồng thuận chính trị tại Mỹ về vấn đề này, nhưng, chúng ta chỉ có một bầu khí quyển, và bằng cách nào đó, chúng ta cần có sự đồng thuận này trên toàn thế giới. Đặc biệt là Trung Quốc.
To size the problem, China's CO2 emissions today are 3.3 gigatons; the U.S. is 5.8. Business as usual means we'll have 23 gigatons from China by 2050. That's about as much CO2 as there is in the whole world. And if it's business as usual, we're going out of business. When I was in Davos, China's Mayor of Dalian was pressed about their CO2 strategy, and he said the following, "You know, Americans use seven times the CO2 per capita as Chinese." Then he asked, "Why should China sacrifice our growth so that the West can continue to be profligate and stupid?" Does anybody here have an answer for him? I don't. We've got to make this economic so that all people and all nations make the right outcome, the profitable outcome, and therefore the likely outcome. Energy's a six-trillion-dollar business worldwide. It is the mother of all markets. You remember that Internet?
Hãy hình dung quy mô vấn đề, Trung Quốc thải ra 3.3 triệu tấn CO2; Mỹ thải ra 5.8 triệu tấn Theo kịch bản "tiêu chuẩn", Trung Quốc sẽ thải ra 23 triệu tấn vào năm 2050. Nó tương đương lượng CO2 trên toàn thế giới hiện nay. Tiếp tục kịch bản "tiêu chuẩn", chúng ta sẽ bị diệt vong. Khi tôi ở Davos, thị trưởng Đại Liên, Trung Quốc bị thúc ép về các chiến lược giảm CO2, và ông ấy đã nói với những người theo dõi, "Nước Mỹ phát thải CO2 trên đầu người cao gấp bảy lần Trung Quốc." "Vậy tại sao Trung Quốc phải hy sinh tăng trưởng của mình để phương Tây tiếp tục xả thải vô tội vạ?" Có ai trả lời được câu hỏi này không? Tôi không trả lời được. Chúng ta cần xây dựng một định chế để tất cả mọi người, tất cả quốc gia sẽ đi tới một kết quả đúng đắn, có lợi, và thích hợp nhất. Ngành năng lượng thế giới trị giá 6000 tỷ. Nó là cội rễ của mọi thị trường. Các bạn còn nhớ Internet chứ?
Well, I'll tell you what. Green technologies -- going green -- is bigger than the Internet. It could be the biggest economic opportunity of the 21st century. Moreover, if we succeed, it's going to be the most important transformation for life on the planet since, as Bill Joy says, we went from methane to oxygen in the atmosphere. Now, here's the hard question, if the trajectory of all the world's companies and individuals and policies and innovation is not going to be enough, what are we going to do? I don't know. Everyone here cares about changing the world and has made a difference in that one way or another.
Công nghệ xanh -- sống xanh -- lớn hơn cả Internet. Nó là cơ hội kinh tế lớn nhất trong thế kỷ 21. Hơn nữa, nếu thành công, nó sẽ là bước ngoặt quan trọng nhất cho cuộc sống trên hành tinh này tới thời điểm hiện tại, như Bill Joy nói, chúng ta đã đi từ metan tới oxi trong khí quyển Hiện tại đây là câu hỏi khó, nếu như quỹ đạo của tất cả các công ty, cá nhân, chính sách, cải cách trên toàn thế giới là không đủ, vậy chúng ta phải làm gì? Tôi không biết. Mỗi người chúng ta đều muốn thay đổi thế giới và tạo ra sự khác biệt, bằng mọi cách.
So, our call to action -- my call to you -- is for you to make going green your next big thing, your gig. What can you do? You can personally get carbon neutral. Go to ClimateCrisis.org or CarbonCalculator.com and buy carbon credits. You could join other leaders in mandating, lobbying for mandated cap and trade in U.S. greenhouse gas reductions. There's six bills right now in Congress. Let's get one of them passed.
Vì vậy, chúng tôi kêu gọi hành động của các bạn -- tôi kêu gọi các bạn -- hãy đặt mục tiêu sống xanh lên hàng đầu. Các bạn có thể làm gì ư? Các bạn trở thành cacbon trung tính. Truy cập ClimateCrisis.org, hay CarbonCalculator.com và mua tín dụng cacbon. Tham dự cùng các nhà lãnh đạo trong việc quy định, vận động hành lang trong việc giảm lượng khí nhà kính tại Mỹ. Có sáu đạo luật đang đệ trình quốc hội. Hãy khiến một đạo luật được thông qua.
And the most important thing you can do, I think, is to use your personal power and your Rolodex to lead your business, your institution, in going green. Do it like Wal-Mart, get it to go green for its customers and its suppliers and for itself. Really think outside the box. Can you imagine what it would be like if Amazon or eBay or Google or Microsoft or Apple really went green and you caused that to happen? It could be bigger than Wal-Mart. I can't wait to see what we TEDsters do about this crisis. And I really, really hope that we multiply all of our energy, all of our talent and all of our influence to solve this problem. Because if we do, I can look forward to the conversation I'm going to have with my daughter in 20 years. (Applause)
Điều quan trọng nhất mà các bạn làm được đó là sử dụng sức mạnh cá nhân, danh thiếp để lãnh đạo doanh nghiệp, tổ chức của bạn sống xanh. Hãy làm như Wal-mart, thực hiện sống xanh vì khách hàng, nhà cung cấp, và vì chính tổ chức của bạn nữa. Phá vỡ tư duy lối mòn. Bạn có thể hình dung sức ảnh hưởng tạo ra khi chính bạn khiến Amazon, eBay, Google, Microsoft hay Apple thực hiện sống xanh không? Nó sẽ lớn hơn Wal-mart rất nhiều. Tôi đang nóng lòng chờ đợi những hành động của cộng đồng TED trong cuộc khủng hoảng này. Tôi thực sự mong rằng chúng ta sẽ nhân rộng sức mạnh, tài năng, và ảnh hưởng của mỗi chúng ta để giải quyết vấn đề này. Bởi vì nếu chúng ta làm được, tôi có thể trông chờ vào một cuộc trò chuyện mà tôi sẽ có với con gái tôi vào 20 năm tới. (vỗ tay)