I heard this amazing story about Miuccia Prada. She's an Italian fashion designer. She goes to this vintage store in Paris with a friend of hers. She's rooting around, she finds this one jacket by Balenciaga -- she loves it. She's turning it inside out. She's looking at the seams. She's looking at the construction. Her friend says, "Buy it already." She said, "I'll buy it, but I'm also going to replicate it." Now, the academics in this audience may think, "Well, that sounds like plagiarism." But to a fashionista, what it really is is a sign of Prada's genius: that she can root through the history of fashion and pick the one jacket that doesn't need to be changed by one iota, and to be current and to be now.
Tôi từng nghe một câu chuyện đáng kinh ngạc về Miucha Prada Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang người Ý Cô đi đến một cửa hàng rượu tại Paris Cùng với bạn của mình Đi vòng quanh một lúc. Cô ta tìm thấy một cái áo khoác của Balenciaga Cô ta thích nó Cô ta lật nó tới lui Cô ta nhìn những đường mai, chú ý cấu trúc của nó Bạn cô ta nói: "Mua nó cho rồi" Cô bảo: "Tôi sẽ mua nó, nhưng tôi cũng chuẩn bị làm một cái như thế" Bây giờ, những học giả trong khán phòng này có lẽ nghĩ "Chà, nó nghe như là ăn cắp ý tưởng" Nhưng đối với thời trang, nó thực sự là gì Đó là dấu hiệu cuả sự thiên tài của Prada Mà cô ta có thể nhìn xuyên suốt cả lịch sử của ngành thời trang Và lựa một cái áo khoác Và không cần thay đổi một tý mảy may nào Và nó trở nên thịnh hành bây giờ
You might also be asking whether it's possible that this is illegal for her to do this. Well, it turns out that it's actually not illegal. In the fashion industry, there's very little intellectual property protection. They have trademark protection, but no copyright protection and no patent protection to speak of. All they have, really, is trademark protection, and so it means that anybody could copy any garment on any person in this room and sell it as their own design. The only thing that they can't copy is the actual trademark label within that piece of apparel. That's one reason that you see logos splattered all over these products. It's because it's a lot harder for knock-off artists to knock off these designs because they can't knock off the logo. But if you go to Santee Alley, yeah. (Laughter) Well, yeah. Canal Street, I know. And sometimes these are fun, right?
Có lẽ sẽ hỏi có khi nào Đó là điều bất hợp pháp cho cô ta làm như thế Chà, nó thực sự là không bất hợp pháp Trong thế giới thời trang, có rất ít bảo vệ sở hữu trí tuệ Họ có những bảo vệ nhãn hiệu Nhưng lại không có bảo vệ bản quyền Và không có những bảo vệ bằng sáng chế để nói tới Tất cả những gì mà họ thực sự có là bảo vệ nhãn hiệu Và điều đó có nghĩa là bất cứ ai Có thể sao chép tất cả các mẫu quần áo Của bất kỳ người nào trong phòng này Và bán nó như là chính thiết kế của họ Thứ duy nhất mà họ không thể sao chép được Là nhãn hiệu Trong ngành may mặc Đó là một lý do mà bạn thấy những logo Xuất hiện đầy trên các sản phẩm này Bởi vì như thế sẽ khó hơn cho việc nghệ sĩ sao chép để sao chép các thiết kế này Bởi vì họ không thể tháo bỏ tất cả các logo Nhưng nếu như bạn đi đến Santee Alley, ah vâng Uhm, đúng vậy Phố Canal, bạn biết rồi đấy Và đôi khi những điều đó vui đúng không
Now, the reason for this, the reason that the fashion industry doesn't have any copyright protection is because the courts decided long ago that apparel is too utilitarian to qualify for copyright protection. They didn't want a handful of designers owning the seminal building blocks of our clothing. And then everybody else would have to license this cuff or this sleeve because Joe Blow owns it. But too utilitarian? I mean is that the way you think of fashion? This is Vivienne Westwood. No! We think of it as maybe too silly, too unnecessary.
Bây giờ, lý do cho nó, cái lý do mà ngành thời trang Không có bất kỳ luật bảo vệ bản quyền nào là vì tào án đã quyết định từ lâu rằng may mặc quá thực dụng để mà thẩm định cho bảo vệ bảo quyền Họ không muốn chỉ có một số ít các nhà thiệt kế sở hữu các phần cấu trúc ban đầu của quần áo chúng ta Và rồi mọi người khác phải có bản quyền của cái cổ tay này hay cái tay áo kia Bởi vì Joe Blow sở hữu nó Quá thực dụng? Ý tôi đó có phải là cách mà bạn nghĩ về thời trang? Đây là Vivienne Westwood. Không. Chúng ta nghĩ rằng nó có vẻ quá ngớ ngẩn Quá không cần thiết
Now, those of you who are familiar with the logic behind copyright protection -- which is that without ownership, there is no incentive to innovate -- might be really surprised by both the critical success of the fashion industry and the economic success of this industry. What I'm going to argue today is that because there's no copyright protection in the fashion industry, fashion designers have actually been able to elevate utilitarian design, things to cover our naked bodies, into something that we consider art. Because there's no copyright protection in this industry, there's a very open and creative ecology of creativity.
Bây giờ, Một vài trong các bạn quen thuộc với cái tính hợp lý nằm đằng sau sự bảo vệ bản quyền mà không có quyền sở hữu, thì sẽ không có động lựu để đổi mới Có lẽ thực sự đáng ngạc nhiên Bởi từ cái thành công cực thịnh của ngành công nghiệp thời trang và sự thành công về mặt kinh tế của ngành này Cái mà tôi sẽ tranh luận hôm nay là điều đó Bởi vì không có sự bảo vệ bảo quyền trong ngành công nghiệp thời trang các nhà thiết kế thời trang đã thực sự có khả năng để đưa lên một tầng cao thiết kế thực dụng những thứ mà che phủ cơ thể trần của chúng ta thành những thứ mà chúng ta coi là nghệ thuật Bởi vì ở đó không có bảo vệ bản quyền trong ngành công nghiệp này ở đó có rất thoáng và sáng tạo sự sinh thái học cuả sự sáng tạo
Unlike their creative brothers and sisters, who are sculptors or photographers or filmmakers or musicians, fashion designers can sample from all their peers' designs. They can take any element from any garment from the history of fashion and incorporate it into their own design. They're also notorious for riffing off of the zeitgeist. And here, I suspect, they were influenced by the costumes in Avatar. Maybe just a little. Can't copyright a costume either.
Khác với những người anh và người chị sáng tạo mà là những nhà điêu khắc hay nhà nhiếp ảnh hay nhà làm phim hay đạo diễn, nhà thiết kế thời trang có thể lấy mẫu từ tất cả các các thiết kế của người khác Họ có thể lấy bất kỳ các thành phần từ bất kỳ các mẫu áo quần nào từ lịch sử của ngành thời trang và sát nhập nó vào trong thiết kế của chính họ. Chúng cũng sẽ nổi tiếng, bạn biết đấy, một phần của tư tưởng ngày nay Và ở đây, tôi nghi ngờ, chúng cũng đã bị ảnh hưởng bởi trang phục trong phim Avatar. Có lẽ chỉ một ít thôi nhỉ không thể bảo vệ bản quyền của một bộ trang phục
Now, fashion designers have the broadest palette imaginable in this creative industry. This wedding dress here is actually made of sporks, and this dress is actually made of aluminum. I've heard this dress actually sort of sounds like wind chimes as they walk through. So, one of the magical side effects of having a culture of copying, which is really what it is, is the establishment of trends. People think this is a magical thing. How does it happen? Well, it's because it's legal for people to copy one another.
Bây giờ, các nhà thiết kế thời trang có sự tưởng tượng rất rộng trong ngành công nghiệp sáng chế này Như chiếc váy cưới ở đây thực sự được làm từ những cái muỗng Còn cái váy này thực sự được làm từ nhôm Tôi nghe thất cái váy này thực sự có âm thanh như tiếng vang của gió khi mà họ đi qua. vì thế mà một trong những ảnh hưởng bên cạnh tuyệt vời của cái văn hoá sao chép thực sự là gi, là sự hình thành của xu hướng Người ta nghĩ rằng đó là điều kỳ diệu. Làm cách nào mà nó diễn ra. Uhm, bởi vì nó hợp pháp cho người ta sao chép của một người khác
Some people believe that there are a few people at the top of the fashion food chain who sort of dictate to us what we're all going to wear, but if you talk to any designer at any level, including these high-end designers, they always say their main inspiration comes from the street: where people like you and me remix and match our own fashion looks. And that's where they really get a lot of their creative inspiration, so it's both a top-down and a bottom-up kind of industry.
Một số người tin tưởng rằng Có một vài người ở trên đỉnh của chuỗi thực phẩm thời trang Những người mà có thể sai khiến cái mà chúng ta sắp mặt Nhưng nếu như mà nói tới những nhà thiết kế ở bất kỳ cấp độ nào bao gồm cả những nhà thiết kế cao cấp, họ luôn nói nguồn cảm hứng chính của họ đến từ đường phố nơi mà những người như bạn và tôi hòa trộn và phối vẻ thời trang riêng của chính chúng ta, và đó là nơi mà họ thực sự lấy rất nhiều những cảm hứng sáng tạo của họ Vì thế nó là cả một chuỗi từ trên xuống và từ dưới lên của ngành công nghiệp
Now, the fast fashion giants have probably benefited the most from the lack of copyright protection in the fashion industry. They are notorious for knocking off high-end designs and selling them at very low prices. And they've been faced with a lot of lawsuits, but those lawsuits are usually not won by fashion designers. The courts have said over and over again, "You don't need any more intellectual property protection." When you look at copies like this, you wonder: How do the luxury high-end brands remain in business? If you can get it for 200 bucks, why pay a thousand? Well, that's one reason we had a conference here at USC a few years ago. We invited Tom Ford to come -- the conference was called, "Ready to Share: Fashion and the Ownership of Creativity" -- and we asked him exactly this question. Here's what he had to say. He had just come off a successful stint as the lead designer at Gucci, in case you didn't know.
Bây giờ, nhừng kẻ đại gia thời trang nhanh chóng có thể hưởng lợi nhiều nhất từ sự thiếu vắng của sự bảo vệ bản quyền trong ngành công nghiệp thời trang. Họ là những tiếng xấu cho việc sao chép những thiết kế cao cấp và bán chúng với giá thấp hơn nhiều. Và họ đã đối mặt với khá nhiều vụ kiện tụng, Nhưng những vụ kiện đấy không phải bởi những nhà thiết kế thời trang. Tòa án đã nói đi nói lại rằng, "Anh không cần thêm bất cứ quyền sở hữu trý tuệ thêm nữa." Khi mà bạn nhìn những bản sao như thế, nó như là bạn tự hỏi, làm thế nào mà những nhãn hiệu cao cấp xa xỉ này tồn tại trong kinh doanh? Nếu bạn có thể có nó với $200, tại sao lại trả hàng ngàn? Oh, đó là một lý do mà chúng ta có buổi thuyết trình ở đây tại U.S.C vài năm trước Chúng tôi mời Tom Ford đến. Buổi thảo luận được gọi là "Sẵn sàng để chia sẻ: Thời trang và Người Sở Hữu cuả Sự Sáng Tạo." Và chúng tôi đã hỏi anh ấy chính xác câu hỏi này. Và đây chính là câu trả lời của anh ấy. Anh đã đã có một khoảng thời gian thành công với tư cách là nhà thiết kể hàng đầu tại Gucci, trong trường hợp mà bạn không biết.
Tom Ford: And we found after much research that -- actually not much research, quite simple research -- that the counterfeit customer was not our customer.
Tom Ford: Và chúng tôi nhận ra sau nhiều sự nghiên cứu rằng, thật ra không quá nhiều nghiên cứu, có vẻ như những nghiên cứu đơn giản, rằng khách hàng giả vờ là không phải khách hàng của chúng tôi.
Johanna Blakley: Imagine that. The people on Santee Alley are not the ones who shop at Gucci. (Laughter) This is a very different demographic. And, you know, a knock-off is never the same as an original high-end design, at least in terms of the materials; they're always made of cheaper materials. But even sometimes a cheaper version can actually have some charming aspects, can breathe a little extra life into a dying trend. There's lots of virtues of copying. One that a lot of cultural critics have pointed to is that we now have a much broader palette of design choices to choose from than we ever have before, and this is mainly because of the fast fashion industry, actually. And this is a good thing. We need lots of options.
Johanna Blakley: Tưởng tựợng xem. Những người ở Santee Alley không phải là những người mua sắm tại Gucci (Tiếng cười) Điều đó là một thị trường rất lạ. Và, bạn biết đó, sự sao chép chưa từng là như nhau như là thiết kể cao cấp ban đầu, Chí ít là trong nghĩa của vật liệu, họ luôn làm từ những vật liệu rẻ tiền hơn. Nhưng thậm chí đôi khi những phiên bản rẻ hơn thực sự có thể có những khía cạnh quyến rũ có thể thổi tới một chút sự sống vào cái xu hướng đang chết Có rất nhiều đức tính tốt của sao chép Một điều mà nhiều nhà phê bình văn hóa đã chỉ ra rằng chúng ta có một vòm trời rộng hơn của các lựa chọn thiết kế để lựa mà chúng ta chưa từng có trước đây. Và nó thực sự bởi vì thực sự cái thời trang nhanh đó. Và đó là một điều tốt. Chúng ta rất nhiều những lựa chọn.
Fashion, whether you like it or not, helps you project who you are to the world. Because of fast fashion, global trends actually get established much more quickly than they used to. And this, actually, is good news to trendsetters; they want trends to be set so that they can move product. For fashionistas, they want to stay ahead of the curve. They don't want to be wearing what everybody else is wearing. And so, they want to move on to the next trend as soon as possible.
Thời trang, nơi mà bạn thích nó hay không giúp cho bạn phô ra cho thế giới bạn là ai. Bởi vì cái thời trang nhanh đó, Xu hướng toàn cầu thực sự được thiết lập nhanh hơn nhiều chúng từng có. Và đó, thực sự, là một tin tốt cho những người thiết lập xu hướng. Họ muốn xu hướng được thiết lập vì thế mà họ có thể di chuyển sản phẩm. Đối với thời trang, họ muốn đứng trước cái đường cong. Họ không muốn mặc những gì mà người khác đang mặc. Và vì thế, họ muốn đi đến trước xu hướng nhanh nhất có thể.
I tell you, there is no rest for the fashionable. Every season, these designers have to struggle to come up with the new fabulous idea that everybody's going to love. And this, let me tell you, is very good for the bottom line. Now of course, there's a bunch of effects that this culture of copying has on the creative process. And Stuart Weitzman is a very successful shoe designer. He has complained a lot about people copying him, but in one interview I read, he said it has really forced him to up his game. He had to come up with new ideas, new things that would be hard to copy. He came up with this Bowden-wedge heel that has to be made out of steel or titanium; if you make it from some sort of cheaper material, it'll actually crack in two. It forced him to be a little more innovative. (Music)
Tôi nói với bạn, ở đây không có sự giải lao cho thời trang. Mỗi một muà, các nhà thiết kế phải tranh đấu để đưa ra những ý tưởng khác thường mà những người khác sẽ yêu mến. Và vì thế, để tôi nói với bạn, nó rất tốt với những thấp hơn. Bây giờ tất nhiên, có một loạt các hiệu ứng mà cái nền văn hóa sao chép đó có trên quá trình sáng tạo. Và Stuart Weitzman là một nhà thiết kế giày rất thành công. Anh ta phàn nàn rằng nhiều người sao chép anh ta. Nhưng trong một buổi phóng vấn tôi đọc được, anh ta nói, bạn biết đấy, nó đẩy anh ta vào cuộc chơi của anh ấy. Anh ta phải đến với những ý tưởng mới, những cái mới mà khó có thể sao chép. Anh ta đến với đôi guốc Bowden-wedge này mà nó làm từ thép và titanium. Mà nếu bạn làm nó từ những vật liệu rẻ tiền hơn, nó sẽ thực sự ngãy làm đôi. Nó buộc anh ta phải một chút thêm sáng tạo.
And that actually reminded me of jazz great, Charlie Parker. I don't know if you've heard this anecdote, but I have. He said that one of the reasons he invented bebop was that he was pretty sure that white musicians wouldn't be able to replicate the sound. (Laughter) He wanted to make it too difficult to copy, and that's what fashion designers are doing all the time. They're trying to put together a signature look, an aesthetic that reflects who they are. When people knock it off, everybody knows because they've put that look out on the runway, and it's a coherent aesthetic.
Và điều đó thực sự gợi cho tôi về một bản jazz hay của Charlie Parker. Tôi không biết bạn từng nghe câu chuyện này chưa, nhưng tôi từng. Anh ta nói rằng một trong những lý do anh phát minh ra bebôp vì anh ta khá chắc rằng những nhạc sĩ da trắng sẽ không thể sao chép được âm thanh đó. Anh ta muốn nó thật khó để sao chép. Và đó là cái mà nhà thiết kế thời trang đang luôn thực hiện. Họ có gắng thúc đẩy cùng nhau như một vẻ riêng, một sự phẩm mỹ mà cho thấy được họ là ai. Khi người ta sao chép, mọi người điều biết bởi vì họ đặt mình nhìn lên trên đường băng, và đó là một thẩm mỹ mạch lạc
I love these Gallianos. Okay, we'll move on. (Laughter)
Tôi yêu những cái Gallianos. Ok, chúng ta tiếp tục.
This is not unlike the world of comedy. I don't know if you know that jokes also can't be copyright protected. So when one-liners were really popular, everybody stole them from one another. But now, we have a different kind of comic. They develop a persona, a signature style, much like fashion designers. And their jokes, much like the fashion designs by a fashion designer, really only work within that aesthetic. If somebody steals a joke from Larry David, for instance, it's not as funny.
Đây không giống với thới gới hài kịch. Tôi không biết nếu như bạn biết là chuyện cười cũng được bảo vệ bản quyền. Vì vậy khi đã phổ biến, mọi người sẽ chôm chúng từ một người khác. Nhưng bây giờ, chúng ta có một truyện vui khác. Chúng phát triển một nhân cách, một phong cách riêng, nhiều như là các nhà thiết kế thời trang. Và những truyện cười của họ, giống hơn là những thiết kế thời trang bời các nhà thiết kế thời trang, thực sự chỉ làm việc trong cái thẩm mỹ đó Nếu ai đó lấy cắp câu truyện cười ví dụ như từ Larry David, nó sẽ không vui bằng.
Now, the other thing that fashion designers have done to survive in this culture of copying is they've learned how to copy themselves. They knock themselves off. They make deals with the fast fashion giants and they come up with a way to sell their product to a whole new demographic: the Santee Alley demographic.
Bây giờ một việc khác mà các nhà thiết kế thời trang đã làm để mà tồn tại trong chính cái văn hóa sao chép là họ học cách sao chép của chính họ Họ lấy của bản thân họ. Họ thỏa thuận với các đại gia thời trang nhanh, và họ đi đến cái cách mà bán sản phẩm của họ cho một thị trường hoàn toàn mới, thị trường Santee Alley.
Now, some fashion designers will say, "It's only in the United States that we don't have any respect. In other countries there is protection for our artful designs." But if you take a look at the two other biggest markets in the world, it turns out that the protection that's offered is really ineffectual. In Japan, for instance, which I think is the third largest market, they have a design law; it protects apparel, but the novelty standard is so high, you have to prove that your garment has never existed before, it's totally unique. And that's sort of like the novelty standard for a U.S. patent, which fashion designers never get -- rarely get here in the states.
Bây giờ, một vài nhà thiết kế sẽ nói, "Chỉ duy nhất ở tại Mỹ mà chúng ta không có bất cứ sự tôn trọng nào. Ở các quốc gia khác, họ có sự bảo hộ cho những thiết kế đầy tính nghệ thuận của họ." Nhưng mà nếu bạn nhìn vào hai trong số những thị trường lớn nhất trên thế giới, nó cho thấy rằng sự bảo hộ mà được tồn tại thì lại rất là không hiệu quả. Ví dụ như ở Nhật, mà tôi nghĩ là thị trường lớn thứ 3 thế giới, họ có luật pháp về thiết kế, nó bảo vệ quần áo, nhưng các tiêu chuẩn mới lại khá cao, bạn phải chứng mình rằng mẫu quần áo của bạn chưa từng tồn tại trước đây. Nó hoàn toàn độc nhất vô nhị. Và đó là cái mà giống như cái tiêu chuẩn mới cho luật bản quyền ở Mỹ, mà các nhà thiết kế thời trang chưa từng có, hiếm khi có ở đây tại Mỹ.
In the European Union, they went in the other direction. Very low novelty standard, anybody can register anything. But even though it's the home of the fast fashion industry and you have a lot of luxury designers there, they don't register their garments, generally, and there's not a lot of litigation. It turns out it's because the novelty standard is too low. A person can come in and take somebody else's gown, cut off three inches from the bottom, go to the E.U. and register it as a new, original design. So, that does not stop the knock-off artists. If you look at the registry, actually, a lot of the registered things in the E.U. are Nike T-shirts that are almost identical to one another.
Trong liên minh Châu Âu, họ đi theo một hướng khác. Rất ít các tiêu chuẩn mới mọi người có thể đăng ký bất cứ thứ gì. Nhưng mặc dù nghĩ rằng đó là nhà của ngành công nghiệp thời trang nhanh và bạn có rất nhiều các nhà thiết kể cao cấp ở đây, Họ hầu như không đăng ký cho các mẫu quần áo của mình, và ở đó không có nhiều sự kiện tụng. Nó cho thấy rằng sự tiêu chuẩn về cái mới là rất thấp. Một người có thể đến và lấy áo choàng của người khác, cắt nó khoảng 3 inch ở cuối áo, đi đến E.U và đăng ký nó như là thiết kế mới và nguyên mẫu. Vì thế mà không thể dừng lại khác nhà nghệ thuật sao chép. Nếu như bạn nhìn vào cơ quan đăng ký trên thực tế, Có rất nhiều thứ được đăng ký tại E.R. Như là áo thun của Nike Và hầu như đều phân biệt được với cái khác.
But this has not stopped Diane von Furstenberg. She is the head of the Council of Fashion Designers of America, and she has told her constituency that she is going to get copyright protection for fashion designs. The retailers have kind of quashed this notion though. I don't think the legislation is going anywhere, because they realized it is so hard to tell the difference between a pirated design and something that's just part of a global trend. Who owns a look? That is a very difficult question to answer. It takes lots of lawyers and lots of court time, and the retailers decided that would be way too expensive.
Nhưng điều đó không thể dừng được Diane von Furstenberg. Cô là người đứng đầu hiệp hội các nhà thiết kế thời trang ở Mỹ, và có nói với các cộng sự của mình rằng cô sẽ đi lấy quyền bảo hộ bảo quyền™ cho các nhà thiết kế thời trang. Các nhà bán lẻ có cái suy nghĩ không ưa cái khái niệm này. Tôi không nghĩ là pháp luật là đi đến bất cứ nơi nào. Bởi vị họ nhận ra nó thật khó để mà nói ra sự khác biệt giữa các thiết kế cá nhân và caí mà là một phần của xu hướng của thế giới. Ai sở hữu cái vẻ ngoài? Thật khó để có câu trả lời nó. Nó cần khá nhiều luật sư và thời gian kiện tụng. Và các nhà bán lẽ quyết định rằng nó có lẽ quá tốn kém.
You know, it's not just the fashion industry that doesn't have copyright protection. There's a bunch of other industries that don't have copyright protection, including the food industry. You cannot copyright a recipe because it's a set of instructions, it's fact, and you cannot copyright the look and feel of even the most unique dish. Same with automobiles. It doesn't matter how wacky they look or how cool they look, you cannot copyright the sculptural design. It's a utilitarian article, that's why. Same with furniture, it's too utilitarian. Magic tricks, I think they're instructions, sort of like recipes: no copyright protection. Hairdos, no copyright protection. Open source software, these guys decided they didn't want copyright protection. They thought it'd be more innovative without it. It's really hard to get copyright for databases. Tattoo artists, they don't want it; it's not cool. They share their designs. Jokes, no copyright protection. Fireworks displays, the rules of games, the smell of perfume: no. And some of these industries may seem sort of marginal to you, but these are the gross sales for low I.P. industries, industries with very little copyright protection, and there's the gross sales of films and books. (Applause) It ain't pretty.
Bạn biết đấy, nó không chỉ có ngành công nghiệp thời trang là không có quyền bảo vệ bản quyềm. Mà còn một đống các ngành công nghiệp khác cũng không có bao gồm cả ngành công nghiệp thực phẩm. bạn không thể bảo vệ bản quyền công thức nấu bởi vì nó là một chuỗi những hướng dẫn, thực tế. Và bạn không thể bảo vệ bản quyền của vẻ bên ngoài và cảm giác thậm chí từ món ăn đặt biệt nhất. Cũng vậy đối với xe mô tô Không quan trọng nó khùng điên ra sao hay nó hấp dẫn ra sao, bạn không thể bảo vệ bản quyền của các thiết kế điêu khắc. Nó là một tiêu tề của thực dụng, Cũng vậy với đồ đạc. Nó quá thực dụng. Mánh áo thuật, tôi nghĩ họ có hướng dẫn, kiểu như công thức nấu ăn. Không có bảo vệ bản quyền. Kiểu tóc, không bảo vệ bản quyền. Mã nguồn mở, những người này đã quyết định họ không muốn được bảo vệ bản quyền. Họ nghĩ rằng họ sẽ phát triển hơn nếu không có nó Nó rất là khó để lấy bản quyền cho cơ sở dữ liệu. nghệ thuật xăm hình, họ không muốn, nó không hấp dẫn. họ chia sẻ các thiết kế của mình Chuyện cười, không bảo vệ bản quyền. Buổi diễn pháo bông. Luật của trò chơi Mùi hương nước hoa, không. Và một vài khác ngành công nghiệp có vẻ là nằm ngoài biên giới Nhưng đây chính là doanh thu cho các ngành doanh nghiệp với I.P. thấo những ngành công nghiệp với rất ít bảo vệ bản quyền. Còn đây là doanh thu cuả phim ảnh và sách báo. (Tiếng vỗ tay) Nó thực là không đẹp mấy
(Applause)
(Vỗ tay)
So you talk to people in the fashion industry and they're like, "Shhh! Don't tell anybody we can actually steal from each other's designs. It's embarrassing." But you know what? It's revolutionary, and it's a model that a lot of other industries -- like the ones we just saw with the really small bars -- they might have to think about this. Because right now, those industries with a lot of copyright protection are operating in an atmosphere where it's as if they don't have any protection, and they don't know what to do.
Vì thế bạn nói với những người của ngành thiết kế thời trang và họ sẽ, "Shhh! Đừng nói với ai Chúng tôi thực sự có thể đánh cắp người khác thiết kế. Nó thật sự đáng xấu hổ." Nhưng mà bạn biết rồi đấy, nó là cuộc cách mạng. Và đó là mô hình mà nhiều ngành công nghiệp khác, như những cái mà bạn thấy với những cột nhỏ kia, họ có lẽ nên nghĩ về nó bởi vì, bây giờ, những ngành công nghiệp với quá nhiều bảo vệ bản quyền đang điều hành trong cái bầu không khí nơi mà nếu như họ không có bất kỳ sự bảo vệ nào. Và họ không biết làm gì.
When I found out that there are a whole bunch of industries that didn't have copyright protection, I thought, "What exactly is the underlying logic? I want a picture." And the lawyers do not provide a picture, so I made one. These are the two main sort of binary oppositions within the logic of copyright law. It is more complex than this, but this will do. First: Is something an artistic object? Then it deserves protection. Is it a utilitarian object? Then no, it does not deserve protection. This is a difficult, unstable binary.
Khi mà bạn tìm thấy ở đây có một đống các ngàh công nghiệp khác mà không có bảo vệ bản quyền, Tôi nghĩ, chính xác cái tính logic đằng sau nó là gi? Tôi muốn một bức tranh, và những luật sư không cung cấp bức tranh đó. Vì thế mà tôi làm một cái. Ở đây có hai điều chính giống như là hai điều đối lập trong cái logic của luật bảo vệ bản quyền. Nó phức tạp hơn thế này, nhưng điều này sẽ làm. Đầu tiên, khi những thứ gì là đối tượng của nghệ thuật thì nó xứng đáng bảo vệ. Còn những thứ quá thực dụng thì sao? Thế thì không, nó không xứng được bảo vệ. Điều đó thực khó, hai thứ không ổn định.
The other one is: Is it an idea? Is it something that needs to freely circulate in a free society? No protection. Or is it a physically fixed expression of an idea: something that somebody made and they deserve to own it for a while and make money from it? The problem is that digital technology has completely subverted the logic of this physically fixed, expression versus idea concept. Nowadays, we don't really recognize a book as something that sits on our shelf or music as something that is a physical object that we can hold. It's a digital file. It is barely tethered to any sort of physical reality in our minds. And these things, because we can copy and transmit them so easily, actually circulate within our culture a lot more like ideas than like physically instantiated objects.
Còn cái khác là, nó là ý kiến? Cái gì mà cần được lưu thông tự do trong cái xã hội tự do? Không có sự bảo vệ. Hay cái mà biểu hiện sự cố định vật lý của một ý tưởng, Cái mà một ai đó làm, và bạn xứng đáng sở hữu nó một thời gian và kiếm tiền từ nó. Vấn đề là công nghệ kỹ thuật số đã hoàn toàn phá vỡ logic của sự thể hiện về vật chất cố định đó so với cái khái niệm về ý tưởng. Ngày nay, Chúng ta không thực sự nhận ra sách hay bất cứ thứ gì đặt trên kệ của chúng ta hay âm nhạc như là caí gì đó mà nó là đối tượng vật lý mà chúng ta có thể nắm giữ. Nó là những dữ liệu kỹ thuật số. Nó chỉ buộc vào bất kỳ loại nào vật lý thực tế trong tâm trí của chúng ta. Và những việc này, bởi vì chúng t có thể sao chép và truyền cho họ quá dễ dàng, thực sự lưu hành trong nền văn hóa của chúng ta rất nhiều giống như các ý tưởng hơn là một đối tượng vật lý cụ thể.
Now, the conceptual issues are truly profound when you talk about creativity and ownership and, let me tell you, we don't want to leave this just to lawyers to figure out. They're smart. I'm with one. He's my boyfriend, he's okay. He's smart, he's smart. But you want an interdisciplinary team of people hashing this out, trying to figure out: What is the kind of ownership model, in a digital world, that's going to lead to the most innovation? And my suggestion is that fashion might be a really good place to start looking for a model for creative industries in the future.
Bây giờ, cái vấn đề về khái niệm thật sự xâu sắc khi mà bạn nói về sự sáng tạo và sự sở hữu và, để tôi nói với bạn rằng, chúng ta không muốn bỏ nó cho các luật sư nghĩ ra Hộ thông minh. Tôi với một người ngươì, bạn trai tôi, anh ta ổn. Anh ta thông minh, anh ta thông minh. Nhưng bạn muốn có một đội gồm những người khác nhau cố gắng tìm ra, cái gì là mô hình của sự sở hữu trong cái thế giối kỹ thuật số, Mà nó đang dẫn với những phát minh mới nhất và sự gợi ý của tôi là thời trang có vẻ là nơi rất tốt để bắt đầu cho làm mẫu cho các ngành công nghiệp của sự sáng tạo trong tương lai
If you want more information about this research project, please visit our website: it's ReadyToShare.org. And I really want to thank Veronica Jauriqui for making this very fashionable presentation.
Nếu bạn muốn biết thêm thông tin về dự án nghiên cưú này, vui lòng vào website của chúng tôi, ReadyToShare.ord Và tôi thực sư cảm ơn Veronica Jauriqui vì đã giúp tôi làm bài thuyết trình rất thời trang
Thank you so much. (Applause)
Cảm ơn các bạn nhiều