I want to tell you the story about the time I almost got kidnapped in the trunk of a red Mazda Miata. It's the day after graduating from design school and I'm having a yard sale. And this guy pulls up in this red Mazda and he starts looking through my stuff. And he buys a piece of art that I made. And it turns out he's alone in town for the night, driving cross-country on a road trip before he goes into the Peace Corps. So I invite him out for a beer and he tells me all about his passion for making a difference in the world.
Tôi muốn kể cho các bạn về một lần tôi suýt bị bắt cóc trên chiếc xe Mazda Miata màu đỏ Đó ngày tôi vừa tốt nghiệp trường thiết kế và tôi đang rao bán đồ trên sân, Có một anh chàng lái chiếc Mazda đỏ tấp vào và xem qua mấy món đồ của tôi và mua một món do tôi tự làm. Và hóa ra anh ta chẳng quen ai ở đây cả lái xe thăm thú cả nước thì ghé qua thành phố trước khi đi tiếp đến Peace Corps Thế là tôi mời anh ta uống bia, nghe anh ta kể về đam mê của mình đó là muốn tạo sự khác biệt cho thế giới.
Now it's starting to get late, and I'm getting pretty tired. As I motion for the tab, I make the mistake of asking him, "So where are you staying tonight?" And he makes it worse by saying, "Actually, I don't have a place." And I'm thinking, "Oh, man!" What do you do? We've all been there, right? Do I offer to host this guy? But, I just met him -- I mean, he says he's going to the Peace Corps, but I don't really know if he's going to the Peace Corps and I don't want to end up kidnapped in the trunk of a Miata. That's a small trunk!
Trò chuyện đến đêm muộn và tôi cảm thấy khá mệt. Khi chuẩn bị tính tiền Tôi phạm một sai lầm khi hỏi anh ta "Vậy tối nay cậu ở đâu?" Câu trả lời của anh ta khiến tôi thấy tệ hơn "Thật ra tôi cũng chưa biết ở đâu" "Ôi trời!" - tôi kêu thầm trong bụng Nếu là bạn thì bạn làm gì? Bạn hiểu hoàn cảnh đó chứ? Tôi có nên mời anh ta về nhà? Ý tôi là tôi chỉ vừa mới gặp anh ta Anh ta nói là sắp đến Peace Corps, nhưng tôi đâu có chắc chuyện đó Tôi không muốn bị nhốt trong cốp của một chiếc Miata Nó rất chật!
So then I hear myself saying, "Hey, I have an airbed you can stay on in my living room." And the voice in my head goes, "Wait, what?"
Và rồi khi tôi nghe chính mình nói "Này, hay là cậu ngủ trên nệm trong phòng khách cũng được." Nhưng tim thì phập phồng "Đợi đã!Cái gì?"
That night, I'm laying in bed, I'm staring at the ceiling and thinking, "Oh my god, what have I done? There's a complete stranger sleeping in my living room. What if he's psychotic?" My anxiety grows so much, I leap out of bed, I sneak on my tiptoes to the door, and I lock the bedroom door.
Tối đó, tôi nằm trên giường mắt thao láo nhìn lên trần nhà và nghĩ thầm "Ôi trời ơi, mình đã làm gì thế này? Một người hoàn toàn xa lạ đang ngủ ngoài phòng khách Lỡ anh ta tâm thần thì sao?" Nỗi lo sợ ngày càng lớn, Tôi nhảy ra khỏi giường rón rén bước lại gần cửa và khóa cửa phòng ngủ lại.
It turns out he was not psychotic. We've kept in touch ever since. And the piece of art he bought at the yard sale is hanging in his classroom; he's a teacher now.
Thật may, hóa ra anh ta không tâm thần Nay chúng tôi vẫn giữ liên lạc Và món đồ mà anh ta mua ở sân nhà tôi đang được treo ở lớp học anh ta đang dạy
This was my first hosting experience, and it completely changed my perspective. Maybe the people that my childhood taught me to label as strangers were actually friends waiting to be discovered. The idea of hosting people on airbeds gradually became natural to me and when I moved to San Francisco, I brought the airbed with me.
Đây là kinh nghiệm đón khách đầu tiên, và đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của tôi. Có lẽ, những người lạ mà từ bé tôi được dạy là phải cẩn thận thật ra là những người bạn đang chờ được khám phá Tôi nảy ra ý tưởng mời người khác đến ngủ một cách rất tự nhiên và khi chuyển đến San Francisco tôi mang theo cái nệm cũ.
So now it's two years later. I'm unemployed, I'm almost broke, my roommate moves out, and then the rent goes up. And then I learn there's a design conference coming to town, and all the hotels are sold out. And I've always believed that turning fear into fun is the gift of creativity.
Hai năm trước, tôi thất nghiệp, và gần như cạn túi Bạn cùng phòng chuyển ra ngoài, và tiền thuê nhà thì tăng Tôi nghe tin một hội thảo về thiết kế sắp diễn ra và các khách sạn thì đã hết chỗ. Tôi luôn tin rằng việc biến nỗi sợ thành niềm vui là món quà của sự sáng tạo.
So here's what I pitch my best friend and my new roommate Brian Chesky: "Brian, thought of a way to make a few bucks -- turning our place into 'designers bed and breakfast,' offering young designers who come to town a place to crash, complete with wireless Internet, a small desk space, sleeping mat, and breakfast each morning. Ha!"
Và đây là email tôi gửi cậu bạn thân và là bạn cùng phòng mới, Brian Chesky: "Brian, tớ nghĩ ra cách để kiếm thêm vài đồng- -biến phòng mình thành chỗ nghỉ kèm bữa sáng" cho những nhà thiết kế trẻ đến thành phố có chỗ nghỉ, kèm theo internet không dây, bàn làm việc, nệm và bữa sáng. Thấy sao hả!"
We built a basic website and Airbed and Breakfast was born. Three lucky guests got to stay on a 20-dollar airbed on the hardwood floor. But they loved it, and so did we. I swear, the ham and Swiss cheese omelets we made tasted totally different because we made them for our guests. We took them on adventures around the city, and when we said goodbye to the last guest, the door latch clicked, Brian and I just stared at each other. Did we just discover it was possible to make friends while also making rent?
Chúng tôi làm một website đơn giản và "Airbed and Breakfast" ra đời Ba vị khách may mắn đã đến và trả 20 đô la để ngủ trên sàn gỗ Nhưng họ rất thích, và chúng tôi cũng vậy. Tôi thề là giăm bông và ốp la phô mai Thụy Sĩ có vị rất đặc trưng, vì chúng tôi làm cho những vị khách Chúng tôi đưa họ đi tham quan quanh thành phố Và khi chúng tôi tạm biệt vị khách cuối cùng, cánh cửa đóng lại, Brian và tôi nhìn nhau. Hình như mình vừa khám phá ra một cách vừa có bạn mới, mà vừa có thể cho thuê nhà?
The wheels had started to turn. My old roommate, Nate Blecharczyk, joined as engineering co-founder. And we buckled down to see if we could turn this into a business.
Mọi chuyện bắt đầu từ đó. Bạn cùng phòng cũ là Nate Blecharczyk, tham gia dự án với vai trò kỹ sư đồng sáng lập. Chúng tôi cố gắng theo đuổi dự án để biến nó thành việc kinh doanh.
Here's what we pitched investors: "We want to build a website where people publicly post pictures of their most intimate spaces, their bedrooms, the bathrooms -- the kinds of rooms you usually keep closed when people come over. And then, over the Internet, they're going to invite complete strangers to come sleep in their homes. It's going to be huge!"
Đây là cách thuyết phục nhà đầu tư "Chúng tôi xây dựng website để mọi người đăng công khai ảnh nơi riêng tư nhất của họ như: phòng ngủ, phòng tắm những nơi mà bạn không cho phép ai đến gần Và sau đó, qua internet họ sẽ mời những người hoàn toàn xa lạ đến ngủ nhà họ. Điều này sẽ là một cú hích!"
(Laughter)
(Cười)
We sat back, and we waited for the rocket ship to blast off. It did not. No one in their right minds would invest in a service that allows strangers to sleep in people's homes. Why? Because we've all been taught as kids, strangers equal danger.
Chúng tôi ngồi xuống và chờ quả tên lửa bùng nổ Nhưng không. Theo lẽ thường, chẳng ai muốn đầu tư vào dịch vụ cho phép người lạ đến ngủ trong nhà mình. Tại sao? Vì từ thuở bé, ta đã được dạy rằng, người lạ là nguy hiểm
Now, when you're faced with a problem, you fall back on what you know, and all we really knew was design. In art school, you learn that design is much more than the look and feel of something -- it's the whole experience. We learned to do that for objects, but here, we were aiming to build Olympic trust between people who had never met. Could design make that happen? Is it possible to design for trust?
Khi đối diện với khó khăn, bạn cần quay lại với những gì mình biết. Và điều chúng tôi biết, là Thiết kế Ở trường Thiết kế, bạn học được thiết kế mang đến nhiều hơn bề ngoài và cảm giác - Đó là toàn bộ trải nghiệm. Chúng tôi áp dụng nó cho các đối tượng, Ở đây, chúng tôi đang xây dựng một niềm tin mãnh liệt giữa những người chưa bao giờ gặp. Liệu thiết kế có thể làm điều đó? Liệu có thể thiết kế "niềm tin"?
I want to give you a sense of the flavor of trust that we were aiming to achieve. I've got a 30-second experiment that will push you past your comfort zone. If you're up for it, give me a thumbs-up. OK, I need you to take out your phones. Now that you have your phone out, I'd like you to unlock your phone. Now hand your unlocked phone to the person on your left.
Tôi muốn cho các bạn thử cảm giác về niềm tin mà chúng tôi muốn tạo ra. Tôi sẽ cho bạn trải nghiệm 30 giây về việc thúc đẩy bạn vượt ra vùng an toàn. Nếu bạn thích, hãy giơ ngón tay cái lên. Tôi muốn bạn lấy điện thoại của mình ra. Rồi, bạn đã lấy điện thoại ra. Tôi muốn bạn mở khóa. Giờ thì bạn đưa cái điện thoại đó cho người ngồi bên trái
(Laughter)
(Cười)
That tiny sense of panic you're feeling right now --
Bạn sẽ thấy hơi hốt hoảng
(Laughter)
(Cười)
is exactly how hosts feel the first time they open their home. Because the only thing more personal than your phone is your home. People don't just see your messages, they see your bedroom, your kitchen, your toilet.
Đó chính là cảm giác lần đầu tiên mời người lạ ngủ lại. Vì thứ duy nhất riêng tư hơn điện thoại chính là nhà bạn Người ta không chỉ thấy tin nhắn họ còn thấy phòng ngủ nhà bếp, nhà vệ sinh của bạn.
Now, how does it feel holding someone's unlocked phone? Most of us feel really responsible. That's how most guests feel when they stay in a home. And it's because of this that our company can even exist. By the way, who's holding Al Gore's phone?
Bạn cảm thấy thế nào khi cầm điện thoại của người khác? Hầu hết chúng ta cảm thấy có trách nhiệm. Đó là cảm giác của khách khi đến ở nhà người khác Và chính vì điều này mà công ty chúng tôi tồn tại. À, nhân tiện, ai đang cầm điện thoại của Al Gore?
(Laughter)
(Cười)
Would you tell Twitter he's running for President?
Bạn có thể đăng Twitter là ông ra tranh cử Tổng thống?
(Laughter)
(Cười)
(Applause)
(Vỗ tay)
OK, you can hand your phones back now.
Rồi, bây giờ bạn có thể trả lại điện thoại.
So now that you've experienced the kind of trust challenge we were facing, I'd love to share a few discoveries we've made along the way. What if we changed one small thing about the design of that experiment? What if your neighbor had introduced themselves first, with their name, where they're from, the name of their kids or their dog? Imagine that they had 150 reviews of people saying, "They're great at holding unlocked phones!"
Vậy là bạn vừa trải nghiệm thử thách về niềm tin. mà chúng tôi đang gặp phải Tôi xin chia sẻ vài khám phá trong quá trình giải quyết. Nếu chúng tôi thay đổi 1 chi tiết nhỏ trong việc thiết kế trải nghiệm đó? Sẽ thế nào nếu người hàng xóm của bạn tự giới thiệu trước họ tên, đến từ đâu, tên con cái, chó của họ Thử tưởng tượng, họ có đến 150 ý kiến đánh giá nói rằng "Họ là người giữ điện thoại tuyệt vời!"
(Laughter)
(Cười)
Now how would you feel about handing your phone over?
Bạn cảm thấy thế nào khi đưa điện thoại cho người khác?
It turns out, a well-designed reputation system is key for building trust. And we didn't actually get it right the first time. It's hard for people to leave bad reviews. Eventually, we learned to wait until both guests and hosts left the review before we reveal them.
Hóa ra hệ thống danh tiếng thiết kế tốt là chìa khóa để tạo dựng niềm tin Thật ra, chúng tôi không thành công ngay từ đầu Rất khó để mọi người đưa ra đánh giá xấu Sau cùng, chúng tôi nhận ra cần phải chờ đến khi cả chủ lẫn khách đều đánh giá thì mới hiển thị công khai
Now, here's a discovery we made just last week. We did a joint study with Stanford, where we looked at people's willingness to trust someone based on how similar they are in age, location and geography. The research showed, not surprisingly, we prefer people who are like us. The more different somebody is, the less we trust them. Now, that's a natural social bias. But what's interesting is what happens when you add reputation into the mix, in this case, with reviews.
Còn đây là điều chúng tôi vừa mới tìm ra tuần trước Chúng tôi có chung nghiên cứu với Stanford Nơi chúng tôi xem xét khả năng sẵn sàng tin tưởng người khác dựa trên sự tương đồng về độ tuổi, nơi ở và địa lý Chẳng ngạc nhiên, kết quả nghiên cứu cho thấy chúng ta thích những người giống mình Những người càng khác nhau thì càng ít tin nhau Đó là định kiến tự nhiên trong xã hội Nhưng điều thú vị đã xảy ra khi bạn đưa vào uy tín của mỗi người trong trường hợp này - những đánh giá
Now, if you've got less than three reviews, nothing changes. But if you've got more than 10, everything changes. High reputation beats high similarity. The right design can actually help us overcome one of our most deeply rooted biases.
Nếu bạn nhận được dưới 3 đánh giá thì không có gì thay đổi Nhưng nếu bạn nhận hơn 10 đánh giá mọi thứ thay đổi Uy tín cao sẽ lấn át sự tương đồng Thiết kế hợp lý có thể giúp chúng tôi vượt qua một trong những định kiến sâu xa nhất
Now we also learned that building the right amount of trust takes the right amount of disclosure. This is what happens when a guest first messages a host. If you share too little, like, "Yo," acceptance rates go down. And if you share too much, like, "I'm having issues with my mother,"
Chúng tôi cũng nhận ra rằng để tạo ra "lượng" niềm tin phù hợp thì cần có lượng thông tin đúng đắn Đây là điều xảy ra khi một vị khách gửi tin nhắn đầu tiên cho chủ nhà Nếu bạn viết quá ngắn, kiểu như, "Này," khả năng được chấp nhận rất thấp Nếu bạn nói quá nhiều, kiểu như "Tớ đang cãi nhau với bà già"
(Laughter)
(Cười)
acceptance rates also go down. But there's a zone that's just right, like, "Love the artwork in your place. Coming for vacation with my family." So how do we design for just the right amount of disclosure? We use the size of the box to suggest the right length, and we guide them with prompts to encourage sharing.
tỉ lệ chấp nhận cũng rất thấp Nhưng nếu thông tin chỉ vừa đủ như "Thích bức tranh ở nhà bạn Sẽ đến nghỉ cùng với gia đình" Vậy làm sao chúng tôi thiết kế chỉ với lượng thông tin vừa đủ? Dùng kích thước của hộp thoại để giới hạn độ dài thông tin phù hợp và chúng tôi hướng dẫn họ bằng lời khuyến khích chia sẻ
We bet our whole company on the hope that, with the right design, people would be willing to overcome the stranger-danger bias. What we didn't realize is just how many people were ready and waiting to put the bias aside.
Chúng tôi đặt cược toàn bộ công ty và hi vọng rằng với thiết kế phù hợp mọi người sẽ vượt qua định kiến rằng người lạ là nguy hiểm Điều chúng tôi không nhận ra là có bao nhiêu người đang chờ đợi và sẵn sàng gạt định kiến này đi
This is a graph that shows our rate of adoption. There's three things happening here. The first, an unbelievable amount of luck. The second is the efforts of our team. And third is the existence of a previously unsatisfied need. Now, things have been going pretty well.
Đây là biểu đồ tỉ lệ chấp nhận đề nghị Có 3 điều xảy ra Đầu tiên, sự may mắn không thể tin được Thứ hai, sự cố gắng của chúng tôi Và thứ ba, sự tồn tại của một nhu cầu chưa được thỏa mãn Giờ thì mọi chuyện đều tốt cả
Obviously, there are times when things don't work out. Guests have thrown unauthorized parties and trashed homes. Hosts have left guests stranded in the rain. In the early days, I was customer service, and those calls came right to my cell phone. I was at the front lines of trust breaking. And there's nothing worse than those calls, it hurts to even think about them. And the disappointment in the sound of someone's voice was and, I would say, still is our single greatest motivator to keep improving.
Tất nhiên, có đôi lúc, mọi việc không thuận lợi lắm Các vị khách tự tiện tổ chức tiệc tùng và xả rác đầy nhà Chủ nhà để khách mắc kẹt dưới mưa Ban đầu, tôi phụ trách dịch vụ khách hàng và khách hàng gọi trực tiếp cho tôi Tôi là người chịu trách nhiệm trước khi sự tin tưởng bị phá vỡ Những cuộc gọi đó thật kinh khủng Giờ nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy buồn Sự thất vọng trong giọng nói của khách hàng như tôi vẫn nói là động lực duy nhất và lớn nhất thúc đẩy cải thiện
Thankfully, out of the 123 million nights we've ever hosted, less than a fraction of a percent have been problematic. Turns out, people are justified in their trust. And when trust works out right, it can be absolutely magical.
Rất may là trong số 123 triệu đêm nghỉ từ hệ thống của chúng tôi chỉ có chưa đến 1% là gặp trục trặc. Hóa ra, mọi người tự tìm lý do để tin tưởng nhau Và khi niềm tin đã được tạo dựng đó thật sự là một phép màu.
We had a guest stay with a host in Uruguay, and he suffered a heart attack. The host rushed him to the hospital. They donated their own blood for his operation. Let me read you his review.
Chúng tôi có một vị khách đến nghỉ với chủ nhà ở Uruguay và anh ấy bị một cơn đau tim Chủ nhà đưa anh ấy tới bệnh viện. Họ hiến máu cho cuộc phẫu thuật của vị khách Để tôi đọc phần đánh giá của vị khách nhé.
(Laughter)
(Cười)
"Excellent house for sedentary travelers prone to myocardial infarctions.
"Ngôi nhà tuyệt vời cho du khách ít vận động dễ bị nhồi máu cơ tim.
(Laughter)
(Cười)
The area is beautiful and has direct access to the best hospitals.
Cảnh đẹp và có đường đi thẳng đến bệnh viện tốt nhất
(Laughter)
(Cười)
Javier and Alejandra instantly become guardian angels who will save your life without even knowing you. They will rush you to the hospital in their own car while you're dying and stay in the waiting room while the doctors give you a bypass. They don't want you to feel lonely, they bring you books to read. And they let you stay at their house extra nights without charging you. Highly recommended!"
Javier và Alejandra lập tức trở thành những thiên thần hộ mệnh và cứu mạng bạn ngay cả khi chẳng biết bạn là ai Họ sẽ đưa bạn thẳng đến bệnh viện bằng xe của mình khi bạn đang hấp hối và ngồi đợi ở phòng chờ trong lúc bác sĩ cấp cứu cho bạn. Họ không muốn bạn cảm thấy cô đơn, họ mang cả sách cho bạn đọc Và họ mời bạn ở lại thêm vài ngày mà không tính phí. Rất đáng để thử!"
(Applause)
(Vỗ tay)
Of course, not every stay is like that. But this connection beyond the transaction is exactly what the sharing economy is aiming for.
Tất nhiên, không phải mọi lần đều như vậy Nhưng mối liên kết đằng sau giao dịch chính là điều mà nền kinh tế chia sẻ nhắm đến
Now, when I heard that term, I have to admit, it tripped me up. How do sharing and transactions go together? So let's be clear; it is about commerce. But if you just called it the rental economy, it would be incomplete. The sharing economy is commerce with the promise of human connection. People share a part of themselves, and that changes everything.
Khi tôi nghe đến khái niệm này phải thừa nhận rằng, nó tác động mạnh đến tôi. Làm sao để chia sẻ và giao dịch đồng hành được với nhau? Rõ ràng, đây là việc kinh doanh Nhưng nếu bạn coi đây là lĩnh vực cho thuê nhà thì hoàn toàn không đúng Nền kinh tế chia sẻ là kinh doanh dựa trên lời hứa về mối liên kết giữa con người Mọi người chia sẻ một phần của chính họ và điều đó thay đổi mọi thứ.
You know how most travel today is, like, I think of it like fast food -- it's efficient and consistent, at the cost of local and authentic. What if travel were like a magnificent buffet of local experiences? What if anywhere you visited, there was a central marketplace of locals offering to get you thoroughly drunk on a pub crawl in neighborhoods you didn't even know existed. Or learning to cook from the chef of a five-star restaurant?
Bạn đều biết rằng hầu hết chuyến du lịch ngày này giống như thức ăn nhanh vậy. Mang tính hiệu quả và thống nhất theo chi phí tại địa phương và chân chính. Sẽ thế nào nếu du lịch trở thành bữa ăn buffet tuyệt vời với trải nghiệm tại địa phương? Sẽ thế nào nếu bất kỳ nơi nào bạn đến đều có một khu chợ trung tâm của dân địa phương để bạn có thể say túy lúy trong một quán rượu với những hàng xóm mà bạn thậm chí chưa từng biết nó tồn tại Hoặc bạn có thể học nấu ăn từ đầu bếp của nhà hàng năm sao?
Today, homes are designed around the idea of privacy and separation. What if homes were designed to be shared from the ground up? What would that look like? What if cities embraced a culture of sharing? I see a future of shared cities that bring us community and connection instead of isolation and separation.
Ngày nay, nhà cửa được thiết kế phục vụ sự riêng tư và tách biệt Sẽ thế nào nếu ngay từ đầu, ngôi nhà được thiết kế để chia sẻ? Nó sẽ trông như thế nào? Sẽ thế nào nếu các thành phố ủng hộ nền văn hóa chia sẻ? Tôi thấy tương lai các thành phố chia sẻ sẽ cho chúng ta cộng đồng và liên kết thay vì cô lập và tách biệt
In South Korea, in the city of Seoul, they've actually even started this. They've repurposed hundreds of government parking spots to be shared by residents. They're connecting students who need a place to live with empty-nesters who have extra rooms. And they've started an incubator to help fund the next generation of sharing economy start-ups.
Ở Hàn Quốc, thành phố Seoul người ta thậm chí đã bắt đầu điều này Họ chuyển đổi hàng trăm chỗ đậu xe của chính phủ để chia sẻ với người dân Họ kết nối những sinh viên cần chỗ ở với những người có phòng trống trong nhà Họ đã lập một vườn ươm gây quỹ cho thế hệ tương lai khởi nghiệp trong nền kinh tế chia sẻ
Tonight, just on our service, 785,000 people in 191 countries will either stay in a stranger's home or welcome one into theirs. Clearly, it's not as crazy as we were taught.
Tối nay, qua hệ thống của chúng tôi 785.000 người ở 191 quốc gia đang hoặc là làm khách trong nhà người lạ hoặc là chủ nhà mời ai đó đến ngủ Rõ ràng, mọi chuyện không điên rồ như chúng ta từng được dạy
We didn't invent anything new. Hospitality has been around forever. There's been many other websites like ours. So, why did ours eventually take off? Luck and timing aside, I've learned that you can take the components of trust, and you can design for that. Design can overcome our most deeply rooted stranger-danger bias. And that's amazing to me. It blows my mind. I think about this every time I see a red Miata go by.
Chúng tôi không sáng chế điều gì mới Lòng hiếu khách đã và sẽ tồn tại mãi mãi Có rất nhiều website giống như chúng tôi Tại sao chúng tôi phát triển? Bỏ qua vận may và thời điểm Tôi nhận ra rằng có thể chia niềm tin thành nhiều phần và bạn có thể thiết kế chúng Thiết kế giúp vượt qua định kiến sâu xa nhất rằng người lạ là người nguy hiểm Với tôi, điều đó thật tuyệt. Nó thổi tung suy nghĩ của tôi Mỗi lần thấy chiếc Miata đỏ, tôi lại nghĩ về điều này
Now, we know design won't solve all the world's problems. But if it can help out with this one, if it can make a dent in this, it makes me wonder, what else can we design for next?
Chúng tôi biết rằng thiết kế sẽ không giải quyết mọi vấn đề của thế giới. Nhưng nếu nó có thể hữu ích ở lĩnh vực này Nếu nó có thể tạo ra điểm nhấn trong việc này Nó khiến tôi tự hỏi, tiếp theo, chúng ta sẽ thiết kế được những gì?
Thank you.
Cảm ơn các bạn
(Applause)
(Khán giả vỗ tay)