Why does the universe exist? Why is there — Okay. Okay. (Laughter) This is a cosmic mystery. Be solemn. Why is there a world, why are we in it, and why is there something rather than nothing at all? I mean, this is the super ultimate "why" question?
Tại sao vũ trụ tồn tại? Tại sao ở đó -- Vâng, vâng. (Tiếng cười) Đây là một bí ẩn vũ trụ. Xin hãy nghiêm túc. Tại sao có thế giới này, tại sao chúng ta ở trong nó, và cuối cùng là tại sao lại có vật chất mà không phải là hư không? Tôi muốn nói, đây là một cấu hỏi tột cùng "tại sao"?
So I'm going to talk about the mystery of existence, the puzzle of existence, where we are now in addressing it, and why you should care, and I hope you do care. The philosopher Arthur Schopenhauer said that those who don't wonder about the contingency of their existence, of the contingency of the world's existence, are mentally deficient. That's a little harsh, but still. (Laughter) So this has been called the most sublime and awesome mystery, the deepest and most far-reaching question man can pose. It's obsessed great thinkers. Ludwig Wittgenstein, perhaps the greatest philosopher of the 20th century, was astonished that there should be a world at all. He wrote in his "Tractatus," Proposition 4.66, "It is not how things are in the world that is the mystical, it's that the world exists." And if you don't like taking your epigrams from a philosopher, try a scientist. John Archibald Wheeler, one of the great physicists of the 20th century, the teacher of Richard Feynman, the coiner of the term "black hole," he said, "I want to know how come the quantum, how come the universe, how come existence?" And my friend Martin Amis — sorry that I'll be doing a lot of name-dropping in this talk, so get used to it — my dear friend Martin Amis once said that we're about five Einsteins away from answering the mystery of where the universe came from. And I've no doubt there are five Einsteins in the audience tonight. Any Einsteins? Show of hands? No? No? No? No Einsteins? Okay.
Nên tôi sẽ nói về bí ẩn của sự tồn tại, câu đó của sự tồn tại, chúng ta đang ở đâu trong nó, và tại sao bạn nên quan tâm, và tôi hi vọng bạn quan tâm. Nhà thiên văn học Arthur Schopenhauer đã nói những người không tự hỏi về sự ngẫu nhiên của sự tồn tại của chúng ta sự ngẫu nhiên của sự tồn tại của thế giới, là những kẻ thiểu năng. Nói vậy có hơi quá, nhưng đúng. (Tiếng cười) Nên nó vốn được gọi là một câu hỏi cao siêu nhất, kỳ bí nhất, sâu sắc nhất, và vươn xa nhất mà con người có thể đặt ra. Nó ám ảnh những cái đầu vĩ đại. Ludwig Wittgenstein, có lẽ là nhà triết học vĩ đại nhất thế kỷ 20, đã kinh ngạc rằng trên hết có một thế giới. Ông viết trong tác phẩm "Tractatus" Kiến nghị 4.66, "Điều bí ẩn không phải là mọi thứ đã xuất hiện như thế nào, mà đó là sự tồn tại của thế giới." Nếu bạn không thích nghe lời châm biếm từ một nhà triết học, thử một nhà khoa học. John Archibald Wheeler, một trong những nhà vật lý học vĩ đại của thế kỷ 20, Thầy của Richard Feynman, người đặt ra khái niệm "hố đen", ông nói, "Tôi muốn biết tại sao là lượng tử, tại sao là vũ trụ, tại sao là sự tồn tại?" Và bạn của tôi Martin Amis -- thứ lỗi vì tôi sẽ kể ra rất nhiều cái tên trong bài nói này, xin hãy quen với nó -- bạn tốt của tôi Martin Amis một lần đã nói chúng ta cần năm Einstein để trả lời câu hỏi bí ẩn của vũ trụ đến từ đâu. Và tôi không nghi ngờ có năm Einstein trong khán phòng tối nay. Ai là Einstein? Giơ tay? Không ? Không có Einstein? Okay.
So this question, why is there something rather than nothing, this sublime question, was posed rather late in intellectual history. It was towards the end of the 17th century, the philosopher Leibniz who asked it, a very smart guy, Leibniz, who invented the calculus independently of Isaac Newton, at about the same time, but for Leibniz, who asked why is there something rather than nothing, this was not a great mystery. He either was or pretended to be an Orthodox Christian in his metaphysical outlook, and he said it's obvious why the world exists: because God created it. And God created, indeed, out of nothing at all. That's how powerful God is. He doesn't need any preexisting materials to fashion a world out of. He can make it out of sheer nothingness, creation ex nihilo. And by the way, this is what most Americans today believe. There is no mystery of existence for them. God made it.
Vậy là câu hỏi, tại sao có các thứ thay vì không có gì, câu hỏi kỳ vĩ này, đã được đặt ra vào cuối lịch sử khoa học. Nó là vào cuối thế kỷ 17 nhà triết học Leibniz đã hỏi nó, một người rất thông minh, Leibniz, người đã phát minh ra tích phân độc lập với Isaac Newton, cùng thời gian, nhưng đối với Leibniz, người đã hỏi tại sao tại có các thứ thay vì hư vô, đây không phải là một bí ẩn lớn. Ông vừa là hoặc giả bộ là một người Công giáo chính thống trong tầm nhìn siêu hình của ông, và ông nói rằng thật rõ ràng tại sao thế giời này tồn tại bởi vì Chúa đã sáng tạo ra nó. Và Chúa đã sáng tạo, từ hư vô. Đó là sự quyền lực của Chúa. Ngài không cần bất cứ thứ nguyên liệu nào để tạo nên thế giới. Ngài có thể làm nó ra từ hư không tuyệt đối, sự sáng tạo từ hư không. Và, đây là những gì đa số người Mỹ hiện nay tin. Với họ, sự tồn tại chẳng có gì bí ẩn Chúa đã làm ra nó.
So let's put this in an equation. I don't have any slides so I'm going to mime my visuals, so use your imaginations. So it's God + nothing = the world. Okay? Now that's the equation. And so maybe you don't believe in God. Maybe you're a scientific atheist or an unscientific atheist, and you don't believe in God, and you're not happy with it. By the way, even if we have this equation, God + nothing = the world, there's already a problem: Why does God exist? God doesn't exist by logic alone unless you believe the ontological argument, and I hope you don't, because it's not a good argument. So it's conceivable, if God were to exist, he might wonder, I'm eternal, I'm all-powerful, but where did I come from? (Laughter) Whence then am I? God speaks in a more formal English. (Laughter) And so one theory is that God was so bored with pondering the puzzle of His own existence that He created the world just to distract himself. But anyway, let's forget about God. Take God out of the equation: We have ________ + nothing = the world. Now, if you're a Buddhist, you might want to stop right there, because essentially what you've got is nothing = the world, and by symmetry of identity, that means the world = nothing. Okay? And to a Buddhist, the world is just a whole lot of nothing. It's just a big cosmic vacuity. And we think there's a lot of something out there but that's because we're enslaved by our desires. If we let our desires melt away, we'll see the world for what it truly is, a vacuity, nothingness, and we'll slip into this happy state of nirvana which has been defined as having just enough life to enjoy being dead. (Laughter)
Vậy hãy đặt nó vào một phương trình. Tôi không có máy chiếu nên tôi sẽ mô tả bằng động tác, các bạn hãy cố hình dung. Đó là Chúa + hư vô = Thế giới. Okay? Đó là phương trình. Và có thể bạn không tin vào Chúa. Có thể bạn là một nhà khoa học vô thần hoặc một người bình thường vô thần, và bạn không tin vào Chúa, và bạn không hài lòng với nó. Thậm chí nếu chúng ta có phương trình này, Chúa + Hư vô = Thế giới, vốn dĩ đã có một vấn đề: Tại sao chúa tồn tại? Chúa không tồn tại chỉ bằng logic trừ khi bạn tin vào lý lẽ bản thể luận, và tôi hi vọng bạn không tin, bởi vì nó không phải là một lý lẽ tốt. Vậy là nó có thể hiểu được, nếu chúa cần phải tồn tại, ông sẽ thắc mắc, ta phi thường, ta quyền lực, nhưng ta đến từ đâu? (Tiếng cười) Từ đâu mà có ta? Chúa nói bằng Tiếng Anh trang trọng hơn. (Tiếng cười) Vậy là thuyết của Chúa đã bị bối rồi bởi câu hỏi về sự xuất hiện của chính Chúa và Ngài sáng tạo nên thế giới chỉ để quên đi thắc mắc của chính mình. Nhưng thôi, hãy gác lại chuyện Chúa. Đưa Ngài ra khỏi phương trình: Ta có: ___ +hư vô = Thế giới. Bây giờ, bạn là một Phật tử, bạn muốn dừng lại ở đó, bởi vì căn bản bạn tin rằng hư vô = Thế giới, với tính chất đối xứng, nghĩa là: Thế giới = hư vô. Đối với một Phật từ, thê giới chỉ là một tập hợp của hư vô. Nó chỉ là một vũ trụ trống rỗng. Và chúng ta nghĩ rằng có nhiều thứ ngoài kia là bởi vì chúng ta bị trói buộc bởi những dục vọng. Nếu chúng ta để những dục vọng tan biến, chúng ta sẽ thấy bản chất thực sự của thế giới, một sự trống rỗng, hư vô, và chúng ta sẽ đến cõi cực lạc, niết bàn nới được định nghĩa là có đủ sự sống để tận hưởng cái chết. (Tiếng cười)
So that's the Buddhist thinking. But I'm a Westerner, and I'm still concerned with the puzzle of existence, so I've got ________ + — this is going to get serious in a minute, so — ________ + nothing = the world. What are we going to put in that blank? Well, how about science? Science is our best guide to the nature of reality, and the most fundamental science is physics. That tells us what naked reality really is, that reveals what I call TAUFOTU, the True And Ultimate Furniture Of The Universe. So maybe physics can fill this blank, and indeed, since about the late 1960s or around 1970, physicists have purported to give a purely scientific explanation of how a universe like ours could have popped into existence out of sheer nothingness, a quantum fluctuation out of the void. Stephen Hawking is one of these physicists, more recently Alex Vilenkin, and the whole thing has been popularized by another very fine physicist and friend of mine, Lawrence Krauss, who wrote a book called "A Universe from Nothing," and Lawrence thinks that he's given — he's a militant atheist, by the way, so he's gotten God out of the picture. The laws of quantum field theory, the state-of-the-art physics, can show how out of sheer nothingness, no space, no time, no matter, nothing, a little nugget of false vacuum can fluctuate into existence, and then, by the miracle of inflation, blow up into this huge and variegated cosmos we see around us.
Vậy đó là cách nghĩ của Phật tử. Nhưng tôi là một người Phương Tây, và tôi vẫn quan tâm với câu đố của sự tồn tại, vậy ta có __________ + — cần phải nghiêm túc trong phút tới, vậy ____+ hư vô = thế giới. Chúng ta phải điền gì vào chỗ trống? Vâng, khoa học thì sao? Khoa học là chỉ dẫn tốt nhất của chúng ta tới tự nhiên, và khoa học căn bản nhất là vật lý. Nó nói cho chúng ta thực tại trần trụi là gì, nó tiết lộ cái tôi gọi là TAUFOTU, the True And Ulimate Furniture Of The Universe (Trang bị thực chất và tột cùng của Vũ trụ) Vậy có thể Vật lý có thể điền vào chỗ trống này, và thực sự, từ khoảng 1960 đến 1970, các nhà vật lý đã có ý muốn đưa ra một lời giải thích thuần túy khoa học cho việc vũ trụ của chúng ta đã được sinh ra như thế nào từ hư không tuyệt đối, sự biến thiên lượng tử ra khỏi sự trống rỗng. Stephen Hawking là một trong số đó, gần đây hơn là Alex Vilenkin, và tất cả mọi thứ đã được phổ biến bởi những nhà vật lý tuyệt vời khác và bạn bè tôi, Lawrence Krauss, người viết cuốn sách "Một vũ trụ từ hư không," và Lawrence nghĩ ông đã cho đi -- ông là một quân nhân vô thần, nên ông đã đua Chúa ra khỏi bức tranh. Các định luật của trường lượng tử, vật lý tiên tiến nhất, có thể cho thấy làm thế nào thoát ra khỏi sự hư không, không có không gian, thời gian, vật chất, không gì hết. một viên quặng nhỏ của chân không có thể biến thành sự tồn tại, và rồi, bằng phép màu của sự mở rộng, bùng nổ thành một vũ trụ to lớn và đa dạng mà chúng ta thấy xung quanh chúng ta.
Okay, this is a really ingenious scenario. It's very speculative. It's fascinating. But I've got a big problem with it, and the problem is this: It's a pseudo-religious point of view. Now, Lawrence thinks he's an atheist, but he's still in thrall to a religious worldview. He sees physical laws as being like divine commands. The laws of quantum field theory for him are like fiat lux, "Let there be light." The laws have some sort of ontological power or clout that they can form the abyss, that it's pregnant with being. They can call a world into existence out of nothing. But that's a very primitive view of what a physical law is, right? We know that physical laws are actually generalized descriptions of patterns and regularities in the world. They don't exist outside the world. They don't have any ontic cloud of their own. They can't call a world into existence out of nothingness. That's a very primitive view of what a scientific law is. And if you don't believe me on this, listen to Stephen Hawking, who himself put forward a model of the cosmos that was self-contained, didn't require any outside cause, any creator, and after proposing this, Hawking admitted that he was still puzzled. He said, this model is just equations. What breathes fire into the equations and creates a world for them to describe? He was puzzled by this, so equations themselves can't do the magic, can't resolve the puzzle of existence. And besides, even if the laws could do that, why this set of laws? Why quantum field theory that describes a universe with a certain number of forces and particles and so forth? Why not a completely different set of laws? There are many, many mathematically consistent sets of laws. Why not no laws at all? Why not sheer nothingness?
Vâng, đây thực sự là một khung cảnh rất tài tình. Nó rất hấp dẫn. Rất quyến rũ. Nhưng tôi có một vấn đề lớn với nó, và đó là: Nó là một quan điểm giả tôn giáo. Lawrence nghĩ rằng ông là vô thần, nhưng ông vẫn là nô lệ của một cách nhìn tôn giáo. Ông thấy các định luật vật lý như những mệnh lệnh thần thánh. Các luật của thuyết lượng tử đối với ông như mệnh lệnh chiếu sáng, "Phải có ánh sáng" (Kinh cựu ước) Các định luật có nét gì đó của bản thể luận rằng chúng có thể hình thành địa ngục, rằng nó phôi thai với sinh vật. Nó có thể gọi ra một thế giới từ hư không. Nhưng đó là một cái nhìn rất nguyên sơ đối với những định luật vật lý.? Chúng ta biết rằng những định luật vật lý thực sự là diễn tả khái quát của các mô hình và các quy tắc trên thế giới. Chúng không tồn tại bên ngoài thế giới. Chúng không có những đám mây thực tế của riêng mình. Chúng không thể gọi thế giới ra từ hư không. Đó là cái nhìn nguyên sơ nhất về định luật khoa học là gì. Nếu bạn không tin tôi trong vấn đề này, hãy nghe Stephen Hawkin, chính ông đã đề xuất một mô hình vũ trụ một cấu trúc độc lập, không đòi hỏi bất cứ nguyên nhân bên ngoài, bất cứ đấng sáng tạo nào, và sau khi đề xuất nó, Hawkin thừa nhận rằng ông vẫn còn bối rối. Mô hình này mới chỉ là các phương trình. Cái gì thổi lửa vào những phương trình và tạo nên một thế giới để cho chúng diễn tả? Ông bối rối bởi những điều này, vậy bản thân các phương trình không thể làm nên phép màu, không thể giải đáp câu đố về sự tồn tại. Ngoài ra, thậm chí nếu các định luật có thể làm điều đó, tại sao lại là những luật này? Tại sao lại là thuyết trường lượng tử giải thích vũ trụ với một số lượng nhất định các luật và các hạt và nhiều nữa? Tại sao không phải là một tập luật hoàn toàn khác? Có rất nhiều, nhiều các tập luật toán học chặt chẽ. Tại sao không phải không có luật nào hết? Tại sao không phải hư không tuyệt đối?
So this is a problem, believe it or not, that reflective physicists really think a lot about, and at this point they tend to go metaphysical, say, well, maybe the set of laws that describes our universe, it's just one set of laws and it describes one part of reality, but maybe every consistent set of laws describes another part of reality, and in fact all possible physical worlds really exist, they're all out there. We just see a little tiny part of reality that's described by the laws of quantum field theory, but there are many, many other worlds, parts of reality that are described by vastly different theories that are different from ours in ways we can't imagine, that are inconceivably exotic. Steven Weinberg, the father of the standard model of particle physics, has actually flirted with this idea himself, that all possible realities actually exist. Also, a younger physicist, Max Tegmark, who believes that all mathematical structures exist, and mathematical existence is the same thing as physical existence, so we have this vastly rich multiverse that encompasses every logical possibility.
Nên đây chính là một vấn đề, dù tin hay không, mà các nhà vật lý sâu sắc thực sự suy nghĩ rất nhiều và ở điểm này họ thường thiên về siêu hình, nói rằng, vâng, có lẽ tập luật giải thích vũ trụ, chỉ là một trong các tập luật và diễn tả một phần của hiện thực, nhưng có thể mỗi một tập luật chặt chẽ giải thích một phần khác nhau của vũ trụ, và sự thực tất cả các thể giới vật chất thực sự tồn tại, tất cả ở ngoài kia. Chúng ta chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của hiện thực mà được biểu diễn bởi các luật trường lượng tử, nhưng vẫn còn, nhiều nhiều thế giới khác, các phần của hiện thực được diễn tả bởi một con số khổng lỗ các thuyết khác với thuyết của chúng ta trong một cách mà chúng ta không thể nào hình dung nổi, nó là một cái mới không thể nhận thức nổi. Steven Weinberg, tác giả của mô hình chuẩn vật lý hạt, đã thực sự tự mình đến với ý tưởng này, rằng tất cả khả năng hiện thực đều tồn tại. Một nhà vật lý trẻ hơn, Max Tegmark, người tin rằng tất cả các cấu trúc vật chất đều tồn tại, và sự tồn tại toán học tương đồng với tồn tại trong vật chất, vậy chúng ta có một đa vũ trụ rộng lớn bao quanh tất cả các khả năng logic.
Now, in taking this metaphysical way out, these physicists and also philosophers are actually reaching back to a very old idea that goes back to Plato. It's the principle of plenitude or fecundity, or the great chain of being, that reality is actually as full as possible. It's as far removed from nothingness as it could possibly be.
Bây giờ, khi nói về giải pháp siêu hình này, các nhà vật lý này và cả các nhà triết học thực sự đã vươn tới một ý tưởng rất cổ xưa của Plato. Đó là nguyên tắc của sự phong phú hay màu mỡ, hay một chuỗi tạo vật, rằng thực tại là đầy đủ nhất có thể. Nó bị tách biệt khỏi sự hư không cũng như nó có thể vậy.
So we have these two extremes now. We have sheer nothingness on one side, and we have this vision of a reality that encompasses every conceivable world at the other extreme: the fullest possible reality, nothingness, the simplest possible reality. Now what's in between these two extremes? There are all kinds of intermediate realities that include some things and leave out others. So one of these intermediate realities is, say, the most mathematically elegant reality, that leaves out the inelegant bits, the ugly asymmetries and so forth. Now, there are some physicists who will tell you that we're actually living in the most elegant reality. I think that Brian Greene is in the audience, and he has written a book called "The Elegant Universe." He claims that the universe we live in mathematically is very elegant. Don't believe him. (Laughter) It's a pious hope, I wish it were true, but I think the other day he admitted to me it's really an ugly universe. It's stupidly constructed, it's got way too many arbitrary coupling constants and mass ratios and superfluous families of elementary particles, and what the hell is dark energy? It's a stick and bubble gum contraption. It's not an elegant universe. (Laughter) And then there's the best of all possible worlds in an ethical sense. You should get solemn now, because a world in which sentient beings don't suffer needlessly, in which there aren't things like childhood cancer or the Holocaust. This is an ethical conception. Anyway, so between nothingness and the fullest possible reality, various special realities. Nothingness is special. It's the simplest. Then there's the most elegant possible reality. That's special. The fullest possible reality, that's special.
Vậy chúng ta có hai thái cực. Một bên chúng ta có thuần hư không, và bên kia chúng ta có cái nhìn của thực tại bao quanh tất cả thể giới có thể cảm nhận được tại thái cực còn lại: thực tại đầy đủ nhất, hư không, thực tại đơn giản nhất. Vậy cái gì ở giữa hai thái cực đó? Có tất cả các loại thực tại trung gian bao gồm một số thứ và bỏ qua một số thứ khác. Vậy một trong số các thực tại trung gian đó đó là thực tại hợp logic nhất, bỏ đi những thứ phi logic, những cái phi đối xứng xấu xí và nhiều nữa. Có một số nhà vật lý sẽ nói với bạn rằng chúng ta thực ra đang sống trong một thực tại tao nhã nhất. Tôi nghĩ rằng Brian Greene đang trong khán phòng và ông đã viết một cuốn sách tên "Vũ trụ hài hòa" Ông tuyên bố rằng vũ trụ mà chúng ta đang sống rất hài hòa về mặt toán học. Đừng tin ông ta. Đó là một hi vọng tốt, tôi ước nó là sự thật, nhưng tôi nghĩ rằng hôm trước ông đã thừa nhận với tôi rằng nó thực sự là một vũ trụ xấu xí. Nó được kết cấu một cách ngu ngốc, nó cần đến quá nhiều hằng số móc nối ngẫu nhiên, và quá nhiều tỷ khối và họ các hạt cơ bản vô ích, và năng lượng tối là cái quái gì? Nó là một cỗ máy kỳ cục. Nó không phải là một vũ trụ hài hòa. (Tiếng cười) Và đây là cái thế giới tốt nhất trong tất cả các khả năng. theo góc độ luân lý. Bạn nên nghiêm túc bây giờ, bởi vì một thế giới mà những thực thể có tri giác trong nó không chịu đựng một cách vô ích, trong nó không có những thứ như ung thư trẻ em hay sự tàn sát. Đó là một quan niệm đạo đức. Vậy, giữa hư vô và thực tại đầy đủ nhất, có vô vàn thực tại riêng biệt. Hư vô là một đặc biệt. Là cái đơn giản nhất. Vậy có một thực tại hài hòa nhất. Nó đặc biệt. Thực tại đầy đủ khả năng nhất, nó đặc biệt.
But what are we leaving out here? There's also just the crummy, generic realities that aren't special in any way, that are sort of random. They're infinitely removed from nothingness, but they fall infinitely short of complete fullness. They're a mixture of chaos and order, of mathematical elegance and ugliness. So I would describe these realities as an infinite, mediocre, incomplete mess, a generic reality, a kind of cosmic junk shot. And these realities, is there a deity in any of these realities? Maybe, but the deity isn't perfect like the Judeo-Christian deity. The deity isn't all-good and all-powerful. It might be instead 100 percent malevolent but only 80 percent effective, which pretty much describes the world we see around us, I think. (Laughter) So I would like to propose that the resolution to the mystery of existence is that the reality we exist in is one of these generic realities. Reality has to turn out some way. It can either turn out to be nothing or everything or something in between. So if it has some special feature, like being really elegant or really full or really simple, like nothingness, that would require an explanation. But if it's just one of these random, generic realities, there's no further explanation for it. And indeed, I would say that's the reality we live in. That's what science is telling us. At the beginning of the week, we got the exciting information that the theory of inflation, which predicts a big, infinite, messy, arbitrary, pointless reality, it's like a big frothing champagne coming out of a bottle endlessly, a vast universe, mostly a wasteland with little pockets of charm and order and peace, this has been confirmed, this inflationary scenario, by the observations made by radio telescopes in Antarctica that looked at the signature of the gravitational waves from just before the Big Bang. I'm sure you all know about this. So anyway, I think there's some evidence that this really is the reality that we're stuck with.
Nhưng chúng ta còn bỏ sót gì ngoài kia? Còn có cả những thứ vô giá trị, có nhiều thực tại chẳng đặc biệt một chút nào, nó là một loại ngẫu nhiên. Có vô bàn thứ khác với hư vô, nhưng có không nhiều thực tại đầy đủ. Chúng là sự pha trộn giữa hỗn loạn và trật tự, của sự hài hòa và phi hài hòa toán học. Nên tôi muốn giải thích những thực tại này như một sự hỗn độn vô tận, tầm thường không hoàn thiện, một thực tại rộng lớn, một kiểu bịt kín... Và những thực tại này, liệu có Thượng đế trong chúng? Có thể, nhưng thượng đế không hoàn hảo như thượng đế của Do Thái. Thượng đế không phải hoàn hảo và quyền lực tuyệt đối. Có thể là 100 phần trăm hiểm ác nhưng chỉ 80 phần trăm hiệu lực, thứ diễn tả rất nhiều thế giới chúng ta thấy xung quanh, tôi nghĩ vậy. Nên tôi muốn đề xuất rằng lời giải cho bí ẩn của sự tồn tại là cái thực tại mà chúng ta đang sống trong đó là một trong số loại thực tại đó. Thực tại cần phải hiện ra một cách nào đó. Nó cũng có thể chỉ là sự hư vô hoặc tất cả hoặc một số thứ ở giữa. Vậy nếu nó có một số tính năng đặc biệt, như trở nên thực sự hài hòa hoặc đầy đủ hoặc thực sự tầm thường, như hư vô, khi đó sẽ cần đến một lời giải thích. Nhưng nếu nó chỉ là một trong những thực tại ngẫu nhiên, thì không cần phải giải thích nhiều hơn cho nó. Và thực sự, tôi muốn nói rằng thực tại mà chúng ta sống trong. Là những gì mà khoa học nói với chúng ta. Vào những ngày đầu tuần, chúng ta có một thông tin thú vi đó là thuyeert giãn nở, dự đoán một thực tại to lớn, vô hạn, hỗn loạn, tùy ý và vô nghĩa, như một chai champagne lớn đang sủi bọt tuôn ra bất tận từ miệng chai, một vũ trụ rộng lớn, hầu hết bỏ phí với một một góc nhỏ đẹp đẽ và trật tự và yên bình, nó đã được xác thực, kịch bản giãn nở này, bởi sự quan sát làm bởi kính viễn vọng radio tại Antarctica nhìn vào các tín hiệu của các sóng hấp dẫn có từ trước Big Bang. Tôi chắc chắn rằng các bạn đều biết việc này. Vậy nên, tôi nghĩ có một số chứng cứ rằng thực tại này là cái thực tại mà chúng ta đang mắc kẹt trong đó.
Now, why should you care? Well — (Laughter) — the question, "Why does the world exist?" that's the cosmic question, it sort of rhymes with a more intimate question: Why do I exist? Why do you exist? you know, our existence would seem to be amazingly improbable, because there's an enormous number of genetically possible humans, if you can compute it by looking at the number of the genes and the number of alleles and so forth, and a back-of-the-envelope calculation will tell you there are about 10 to the 10,000th possible humans, genetically. That's between a googol and a googolplex. And the number of the actual humans that have existed is 100 billion, maybe 50 billion, an infinitesimal fraction, so all of us, we've won this amazing cosmic lottery. We're here. Okay.
Vậy, tại sao bạn quan tâm? Vâng -- (Tiếng cười) -- Câu hỏi, "Tại sao thế giới tồn tại?" là một câu hỏi to lớn, như một loại thơ ca với một câu hỏi quen thuộc hơn: Tại sao tôi tồn tại? Tại sao bạn tồn tại? có thể, sự tồn tại của chúng ta có thể thực sự không quan trọng, bởi vì có một số lượng to lớn khả năng các con người, nếu bạn có thể tính toán bằng cách nhìn vào số lượng các gen và số các gen đẳng vị và tiếp nữa, và một phép tính nhẩm có thể nói cho bạn rằng có từ 10 đến 10,000 con người có thể về mặt di truyền. Nó nằm giữa googol và googolplex. Và số lượng con người thực tế đã tồn tại là 100 tỷ, có thể 50 tỷ, một phân số vô cùng nhỏ, vậy tất cả chúng ta, chúng ta đã trúng số độc đắc vũ trụ này. Chúng ta ở đây. Phải không.
So what kind of reality do we want to live in? Do we want to live in a special reality? What if we were living in the most elegant possible reality? Imagine the existential pressure on us to live up to that, to be elegant, not to pull down the tone of it. Or, what if we were living in the fullest possible reality? Well then our existence would be guaranteed, because every possible thing exists in that reality, but our choices would be meaningless. If I really struggle morally and agonize and I decide to do the right thing, what difference does it make, because there are an infinite number of versions of me also doing the right thing and an infinite number doing the wrong thing. So my choices are meaningless. So we don't want to live in that special reality. And as for the special reality of nothingness, we wouldn't be having this conversation. So I think living in a generic reality that's mediocre, there are nasty bits and nice bits and we could make the nice bits bigger and the nasty bits smaller and that gives us a kind of purpose in life. The universe is absurd, but we can still construct a purpose, and that's a pretty good one, and the overall mediocrity of reality kind of resonates nicely with the mediocrity we all feel in the core of our being. And I know you feel it. I know you're all special, but you're still kind of secretly mediocre, don't you think? (Laughter) (Applause)
Vậy chúng ta muốn sống trong kiểu thực tại nào? Chúng ta có muốn sống trong một thực tại đặc biệt? Thế nào nếu chúng ta sống trong thực tại tao nhã nhất có thể? Tưởng tượng áp lực tồn tại đặt lên chúng ta để đáp ứng điều đó, để tao nhã, chứ không phải làm giảm sự tao nhã. Hoặc, thế nào nếu chúng ta sống trong cái thực tại đầy đủ nhất? Thế thì sự tồn tại của chúng ta sẽ được đảm bảo, bởi vì mọi thứ có thể tồn tại trong thực tại đó, nhưng mọi sự lựa chọn của chúng ta sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu tôi thực sự đấu tranh một cách đạo đức và chịu khổ sở và tôi quyết định làm những việc đúng, nó tạo ra điều gì khác biệt, bởi vì sẽ có vô số phiên bản của tôi cũng làm những việc đúng và vô số làm những việc sai. Nên lựa chọn của tôi trở nên vô nghĩa. Vậy chúng ta không muốn sống trong cái thực tại đó. Cũng như đối với thực tại của sự hư vô, chúng ta sẽ không có cuộc hội thoại này. Nên tôi nghĩ sống trong một thực tại tầm thường, có cả những cái xấu và những cái đẹp và chúng ta có thể làm cái đẹp lớn hơn và cái xấu nhỏ hơn và nó cho chúng ta mục đích trong cuộc sống. Vũ trụ vô nghĩa, nhưng chúng ta vẫn có thể tạo ra mục đích, và đó là một cái hay, và trên tất cả những tầm thường của thực tại thường vang dội với sự tầm thường tất cả chúng ta cảm thấy trong cối lõi chúng ta. Tôi biết bạn cảm thấy nó. Tôi biết tất cả các bạn đặc biệt, nhưng bạn vẫn là một tầm thường bí ẩn, bạn có nghĩ vậy? (Tiếng cười)(Tiếng vỗ tay)
So anyway, you may say, this puzzle, the mystery of existence, it's just silly mystery-mongering. You're not astonished at the existence of the universe and you're in good company. Bertrand Russell said, "I should say the universe is just there, and that's all." Just a brute fact. And my professor at Columbia, Sidney Morgenbesser, a great philosophical wag, when I said to him, "Professor Morgenbesser, why is there something rather than nothing?" And he said, "Oh, even if there was nothing, you still wouldn't be satisfied."
Vậy thì, bạn có thể nói, câu hỏi này, bí ẩn của sự tồn tại, nó chỉ là một bí ẩn ngớ ngẩn. Bạn không ngạc nhiên với sự tồn tại của vũ trụ và bạn làm trong một công ty tốt. Bertrand Russel đã nói, "Tôi nói vũ trụ chỉ ở đó, và đó là tất cả." Chỉ là một sự thật phũ phàng. Giáo sư của tôi tại Columbia, Sidney Morgenbesser một nhà triết học vĩ đại, khi tôi nói với ông, "Giáo sư Morgenbesser, Tại sao lại có các thứ thay vì là không có gì?" Và ông nói: "Oh, ngay cả khi không có gì, anh cũng sẽ không hài lòng."
So — (Laughter) — okay. So you're not astonished. I don't care. But I will tell you something to conclude that I guarantee you will astonish you, because it's astonished all of the brilliant, wonderful people I've met at this TED conference, when I've told them, and it's this: Never in my life have I had a cell phone. Thank you. (Laughter) (Applause)
Vậy nên - (Tiếng cười) - okay Các bạn không ngạc nhiên. Tôi chẳng bận tâm. Nhưng tôi sẽ nói một điều cho lời kết và tôi bảo đảm sẽ làm bạn kinh ngạc, bởi vì nó đã làm kinh ngạc tất cả những con người thông minh và sáng suốt mà tôi gặp tại hội nghị TED này, kh tôi nói với họ, và đó là: Chưa bao giờ trong cuộc đời, tôi dùng điện thoại di động. Cảm ơn. (Tiếng cười)(Tiếng vỗ tay)