I'm a neuroscientist, a professor at the University of California. And over the past 35 years, I've studied behavior on the basis of everything from genes through neurotransmitters, dopamine, things like that, all the way through circuit analysis. So that's what I normally do. But then, for some reason, I got into something else, just recently. And it all grew out of one of my colleagues asking me to analyze a bunch of brains of psychopathic killers.
Tôi là một nhà thần kinh học, giáo sư tại trường Đại học California. Trong 35 năm qua, tôi đã nghiên cứu hành vi dựa trên mọi thứ từ bộ gen cho đến các dẫn truyền thần kinh như dopamine hay các thứ tương tự, với phương pháp phân tích mạch. Đó là công việc bình thường của tôi. Tuy nhiên, vì một số lý do, gần đây tôi lại có hứng thú với một việc khác. Điều này xuất phát từ việc các đồng nghiệp nhờ tôi phân tích một số bộ não của những kẻ giết người có vấn đề về thần kinh.
And so this would be the typical talk I would give. And the question is, "How do you end up with a psychopathic killer?" What I mean by psychopathic killer are these people, these types of people. And so some of the brains that I've studied are people you know about. When I get the brains I don't know what I'm looking at. It's blind experiments. They also gave me normal people and everything.
Thế nên đây sẽ là một bài nói chuyện tiêu biểu của tôi. Câu hỏi là "Làm thế nào mà anh trở thành kẻ giết người tâm thần?" Khi nói tới những kẻ giết người thần kinh tôi đang nói những người này, những loại người này. Một số bộ não tôi nghiên cứu là của những người các bạn đã biết. Khi tôi nhận những bộ não đó tôi không biết phải tìm kiếm điều gì. Đó là những thí nghiệm mò mẫm. Họ cũng đưa cho tôi cả não của người bình thường và nhiều thứ khác nữa.
So I've looked at about 70 of these. And what came up was a number of pieces of data. So we look at these sorts of things theoretically, on the basis of genetics, and brain damage, and interaction with environment, and exactly how that machine works. So we're interested in exactly where in the brain, and what's the most important part of the brain. So we've been looking at this: the interaction of genes, what's called epigenetic effects, brain damage, and environment, and how these are tied together. And how you end up with a psychopath, and a killer, depends on exactly when the damage occurs. It's really a very precisely timed thing. You get different kinds of psychopaths.
Tôi đã xem xét khoảng 70 bộ não và đi đến một vài dữ liệu. Chúng tôi xem xét chúng trên lý thuyết, dựa vào kiến thức di truyền học, các tổn thương về não, tương tác với môi trường, và nguyên lý hoạt động của não bộ. Chúng tôi quan tâm đến nơi nào là quan trọng nhất trong bộ não. Chúng tôi nghiên cứu những điều này. Tương tác của các gen, còn gọi là ảnh hưởng biểu sinh, tổn thương về não bộ, và môi trường, và cách thức mà những yếu tố này liên quan đến nhau. Và làm thế nào để một người mắc bệnh tâm thần, rồi trở thành kẻ giết người phụ thuộc chặt chẽ vào thời điểm bị tổn thương. Một quá trình rất chính xác về thời gian. Có nhiều loại bệnh tâm thần khác nhau.
So we're going along with this. And here's, just to give you the pattern. The pattern is that those people, every one of them I looked at, who was a murderer, and was a serial killer, had damage to their orbital cortex, which is right above the eyes, the orbits, and also the interior part of the temporal lobe. So there is the pattern that every one of them had, but they all were a little different too. They had other sorts of brain damage. A key thing is that the major violence genes, it's called the MAO-A gene.
Chúng ta sẽ theo dõi cái này. Đây là điểm chung của họ. Những người này, tất cả những kẻ sát nhân và giết người hàng loạt, đều có phần vỏ não ở ổ mắt bị tổn thương. Phần ngay trên mắt, ổ mắt, và cả phần trong của thùy thái dương. Đây là điểm chung của họ, song mỗi người lại có đôi chút khác nhau. Họ còn có những tổn thương khác về não. Một điều quan trọng là tác động của các gen bạo lực, như là gen MAO-A.
And there is a variant of this gene that is in the normal population. Some of you have this. And it's sex-linked. It's on the X chromosome. And so in this way you can only get it from your mother. And in fact this is probably why mostly men, boys, are psychopathic killers, or are very aggressive. Because a daughter can get one X from the father, one X from the mother, it's kind of diluted out. But for a son, he can only get the X chromosome from his mother.
Có một biến thể của gen này trong những người bình thường. Một vài người trong số các bạn có nó. Gen này liên quan đến giới tính. Nó nằm trên nhiễm sắc thể X. Và vì thế bạn chỉ có thể nhận nó từ mẹ mình. Điều này có thể giải thích tại sao hầu hết các sát nhân tâm thần là đàn ông, hoặc rất hung bạo. Con gái có thể lấy một nhiễm sắc thể X từ bố, một nhiễm sắc thể X từ mẹ, chúng gần như trung hòa lẫn nhau Nhưng con trai chỉ có thể lấy nhiễm sắc thể X từ mẹ.
So this is how it's passed from mother to son. And it has to do with too much brain serotonin during development, which is kind of interesting because serotonin is supposed to make you calm and relaxed. But if you have this gene, in utero your brain is bathed in this, so your whole brain becomes insensitive to serotonin, so it doesn't work later on in life.
Đó là cách nó được truyền từ mẹ sang con trai. Nó liên quan đến nồng độ serotonin quá cao ở não trong giai đoạn phát triển. Điều này đáng chú ý bởi serotonin là chất giúp bạn bình tĩnh và thư giãn. Nhưng nếu có gen này, trong tử cung, não bộ đã bị ngập trong đó, và trở nên không còn nhạy với serotonin nữa. Vì thế serotonin không hoạt động nữa sau khi trẻ được sinh ra.
And I'd given this one talk in Israel, just this past year. And it does have some consequences. Theoretically what this means is that in order to express this gene, in a violent way, very early on, before puberty, you have to be involved in something that is really traumatic -- not a little stress, not being spanked or something, but really seeing violence, or being involved in it, in 3D. Right? That's how the mirror neuron system works.
Tôi đã có dịp phát biểu về việc này ở Israel. năm ngoái. Và nó có một số hệ quả. Trên lý thuyết để bộc lộ gen này, theo chiều hướng bạo lực, từ khi còn rất nhỏ, trước tuổi thiếu niên, người đó phải trải qua một biến cố kinh hoàng, không phải là loại căng thẳng nhẹ, không phải là bị đánh vào mông hay tương tự mà phải thực sự chứng kiến bạo lực, hoặc dính dáng vào đó, như phim 3D vậy. Đúng không? Đó là nguyên lý thần kinh phản chiếu.
And so, if you have that gene, and you see a lot of violence in a certain situation, this is the recipe for disaster, absolute disaster. And what I think might happen in these areas of the world, where we have constant violence, you end up having generations of kids that are seeing all this violence. And if I was a young girl, somewhere in a violent area, you know, a 14 year old, and I want to find a mate, I'd find some tough guy, right, to protect me. Well what the problem is this tends to concentrate these genes. And now the boys and the girls get them. So I think after several generations, and here is the idea, we really have a tinderbox.
Vì vậy, nếu bạn có gen đó, và bạn chứng kiến rất nhiều bạo lực trong một tình huống cụ thể đó chính là các yếu tố dẫn đến thảm họa. Tôi cho rằng tại những nơi xảy ra bạo lực liên tiếp. chúng ta sẽ có nhiều thế hệ trẻ em chứng kiến tất cả những Và nếu tôi là một cô bé, sống đâu đó trong một vùng bất ổn, bạn biết đấy, một đứa bé 14 tuổi, tôi muốn tìm bạn trai, một anh chàng cứng cỏi, phải không, để bảo vệ tôi. Vấn đề là việc này có xu hướng tập trung những gen này lại. Khi đó các cô bé cậu bé sẽ lại mang chúng. Sau vài thế hệ, khu đó sẽ giống như một ổ phát lửa.
So that was the idea. But then my mother said to me, "I hear you've been going around talking about psychopathic killers. And you're talking as if you come from a normal family." I said, "What the hell are you talking about?" She then told me about our own family tree. Now she blamed this on my father's side, of course. This was one of these cases, because she has no violence in her background, but my father did.
Đó là ý tưởng chung. Nhưng mẹ tôi nói rằng "Mẹ nghe nói con đi đây đi đó nói chuyện về đám sát nhân tâm thần. Như thể con đến một gia đình bình thường vậy." Tôi nói "Mẹ đang nói cái gì vậy?" Lúc đó bà kể cho tôi về gia đình chúng tôi. Tất nhiên là bà đổ lỗi cho họ nội. Đây là một trong những trường hợp kể trên, vì họ ngoại nhà tôi không có trường hợp bạo lực nào. Nhưng bên nội thì có.
Well she said, "There is good news and bad news. One of your cousins is Ezra Cornell, founder of Cornell university. But the bad news is that your cousin is also Lizzie Borden.
Bà nói rằng "Có cả tin tốt lẫn tin xấu. Con có họ với Ezra Cornell, người thành lập Đại học Cornell. Tin xấu là con cũng có họ với Lizzi Borden."
Now I said, "Okay, so what? We have Lizzie."
Tôi nói là "Ok, biết vậy. Chúng ta có Lizzi."
She goes, "No it gets worse, read this book."
Mẹ tôi tiếp tục "Không còn tệ hơn nữa cơ, đọc quyển này đi."
And here is this "Killed Strangely," and it's this historical book. And the first murder of a mother by a son was my great-great-great-great-great-great-grandfather. Okay, so that's the first case of matricide. And that book is very interesting. Because it's about witch trials, and how people thought back then.
Và đó là "Bị giết kỳ lạ ", cuốn sách lịch sử. Vụ ám sát đầu tiên là người mẹ bị con trai giết, đó là cụ cố nội của tôi. Ok, đó là trường hợp ám sát mẹ đầu tiên. Cuốn sách đó rất thú vị. Nó viết về các vụ xử phù thủy, và cách mà mọi người quan niệm hồi đó.
But it doesn't stop there. There were seven more men, on my father's side, starting then, Cornells, that were all murderers. Okay, now this gives one a little pause. (Laughter) Because my father himself, and my three uncles, in World War II, were all conscientious objectors, all pussycats. But every once in a while, like Lizzie Borden, like three times a century, and we're kind of due. (Laughter)
Nhưng chưa hết. Bên họ nội của tôi, bắt đầu từ những người họ Cornell, còn 7 người đàn ông khác giết người. Ok, hãy tạm lắng đôi chút. (Tiếng cười) Vì bố tôi, và 3 chú khác của tôi, trong Thế chiến II, đều theo phe phản chiến, rất yếu đuối. Nhưng thỉnh thoảng, như Lizzie Borden, ba lần trong một thế kỷ, chúng tôi như đến ngày phải trả nợ vậy. (Tiếng cười)
So the moral of the story is: people in glass houses shouldn't throw stones. But more likely is this. (Laughter) And we had to take action. Now our kids found out about it. And they all seemed to be OK. But our grandkids are going to be kind of concerned here. So what we've done is I've started to do PET scans of everybody in the family. (Laughter) We started to do PET scans, EEGs and genetic analysis to see where the bad news is. Now the only person -- it turns out one son and one daughter, siblings, didn't get along and their patterns are exactly the same. They have the same brain, and the same EEG. And now they are close as can be. But there's gonna be bad news somewhere. And we don't know where it's going to pop up. So that's my talk. (Laughter)
Bài học ở đây là: kẻ ở trong nhà kính không nên ném đá. Nhưng có vẻ chuyện sẽ diễn ra thế này. (Tiếng cười) Và chúng tôi phải hành động. Bây giờ bọn trẻ trong gia đình đã được biết. Và chúng đều có vẻ bình thường. Nhưng thế hệ sau đó mới là mối quan tâm. Tôi đã chụp positron cắt lớp cho mọi người trong gia đình. (Tiếng cười) Chúng tôi đã chụp PET, làm điện não đồ và phân tích gen để xem điều tệ hại xảy ra với ai. Hóa ra có một cặp anh em, chúng không ưa nhau, và hai đứa có nhiều điểm giống hệt nhau. Chúng có bộ não giống nhau, kết quả điện não đồ như nhau. Bây giờ thì hai đứa đã rất thân nhau. Nhưng sẽ còn điềm xấu ở đâu đó. Và chúng tôi không biết bao giờ nó sẽ xảy ra. Thế thôi. (Tiếng cười)